Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi

Chương 31: Quà chia tay


Bên tai chỉ còn vang vọng tiếng tim đập dồn dập.


Từng nhịp, từng nhịp va vào cậu, nhưng lúc này Kỳ Hòa vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được tri giác, chỉ nghĩ đó là tiếng đập của màng nhĩ hòa cùng nhịp đập của chính mình mà thôi.


Mồ hôi nhễ nhại men theo trán và cổ chảy xuống, như muốn làm ướt cả áo của Diêm Xuyên Bách.


Kỳ Hoà tạm thời không rảnh để ý đến mấy cái đó.


Cậu đang cảm nhận những biến đổi nhỏ nhất trong cơ thể mình sau lần tiến hoá thứ ba. Lần trước, cậu có thể đồng thời điều khiển nhiều loại lực, lần này cậu giống như đã chạm tới một nguồn lực còn 'khủng' hơn cả thế nữa —


Nhịp tim cậu cũng theo đó mà đập nhanh hơn chút.


Hệ thống sau khi bàng hoàng thì ngơ ngơ ngác ngác ló đầu ra: [...Tôi còn tưởng ngài đi bán muối luôn rồi chứ.]


Nó dè dặt hỏi: [Ngài có mọc ra thêm nhánh mới nào không?]


Kỳ Hòa điều chỉnh lại nhịp tim, nói: "Yên tâm, tạm thời chưa dùng đến."


[... Tạm thời á?]


Có những thứ "sức mạnh" không thể tuỳ tiện sử dụng được, cậu có thể không cần, nhưng cũng không thể không dùng đến.


Cậu khá hài lòng với lần tiến hóa này.


Trán cậu vô thức cọ nhẹ một cái, cánh tay đang vòng sau eo cậu lập tức siết chặt. Ngay sau đấy, một bàn tay lớn tiến tới vén tóc mái ướt dính trên trán của cậu sang một bên, dùng lòng bàn tay lau đi mồ hôi đang lấm tấm trên đó ——


Tầm nhìn bỗng trở nên rộng thoáng, Kỳ Hòa bất giác ngẩng đầu lên.


Lọt vào mắt cậu đầu tiên chính là đôi mắt của Diêm Xuyên Bách.


Diêm Xuyên Bách đang cúi đầu nhìn cậu, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia là những cảm xúc mơ hồ đang cuộn trào. Đôi môi mỏng của anh mím chặt, không rõ đã nhìn cậu bao lâu rồi.


Tri giác dần trở lại, Kỳ Hòa nhận ra bàn tay trên trán mình có hơi lạnh.


Diêm Xuyên Bách cụp mắt xuống, giọng khàn khàn: "...Cậu ổn rồi chứ?"


Kỳ Hòa cảm nhận một chút: "Ừm ổn rồi, chỉ là chưa thể cử động được thôi."


Một giây sau cơ thể đột nhiên bị nhấc bổng ——


Diêm Xuyên Bách bế thốc cậu lên, cậu cũng theo quán tính mà ôm lấy vai người kia. Phù hiệu quân hàm và khuy áo trên đồng phục có hơi cấn, Diêm Xuyên Bách sải bước dài qua lối đi, rồi cúi người xuống đặt cậu nằm lên giường.


Chân anh đáp ở mép giường, lại kéo thêm một chiếc gối tới kê dưới đầu cậu. Sau đó cũng ngồi xuống rồi nghiêng người nhìn cậu.


Hai người đối diện nhau, Kỳ Hòa: "..."


Diêm Xuyên Bách nhìn cậu, dịu dàng nở nụ cười lạnh: "Lần này lại là gì nữa đây?"


Kỳ Hòa nghiêm mặt nói: "Ch——"


Diêm Xuyên Bách đoán trước: "Chuột rút?"


Kỳ Hòa lắc đầu: "Chập mạch."


"..."


Người trước mặt cúi đầu bật cười một tiếng. Trong tiếng cười còn lẫn chút tức giận, mu bàn tay chống bên người cậu cũng nổi gân xanh như thể đang cố kìm nén cái gì đó. Một lúc sau, Diêm Xuyên Bách lại ngẩng đầu lên.


Kỳ Hòa tưởng anh sẽ tiếp tục truy hỏi, nhưng Diêm Xuyên Bách chỉ im lặng chốc lát rồi nói: "Cậu còn cần cái hộp kia nữa không?"


Cậu ngẩn ra một chút: "Không cần nữa."


Người kia liền đứng dậy, xoay người bước sang đấy.



Kỳ Hòa mở to hai mắt: "Diêm..."


Lời đến miệng thì nuốt lại, cũng không ngăn cản anh nữa.


Cốt truyện bắt buộc Diêm Xuyên Bách phải tiếp xúc với loại giống lai kia, cậu không thể thay đổi nhưng đã cố giảm thiểu sức ảnh hưởng xuống mức thấp nhất. Cậu còn đang nghĩ nếu Diêm Xuyên Bách không muốn đụng vào cái hộp đó thì bước tiếp theo phải xử lý thế nào, ai mà có ngờ đối phương lại không chút do dự bước qua —


Không biết là không sợ chết, hay là có điều gì muốn kiểm chứng.


Hệ thống sốc tới bay màu: [...Diêm Xuyên Bách cũng điên mịa rồi, rõ ràng đã thấy kết cục của ngài mà vẫn còn dám qua đó.]


Kỳ Hòa thuận miệng đáp: "Con người ấy mà, lâu lâu cũng phải cho điên xíu chứ."


[...]


Phía bên kia, Diêm Xuyên Bách dừng lại trước cái hộp.


Anh nhìn chằm chằm nó vài giây, đáy mắt lóe lên sát khí không hề che giấu, sau đó không chút do dự đưa tay ra mở nắp hộp. Loại giống lai cất bên trong lập tức hiện rõ nơi đáy mắt——


Loài thực vật dạng cây mè, phương thức phát tán là bắn hạt.


Bảo sao Kỳ Hòa lại đẩy anh ra ngay lập tức.


Là để tránh cho anh bị dính phải quá nhiều phấn hoa và hạt giống.


Đốt ngón tay đang giữ nắp hộp hơi siết chặt lại, lồng ngực Diêm Xuyên Bách phập phồng. Anh đứng đó một chốc nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra.


Anh đóng nắp hộp lại, xoay người hỏi: "Cậu cảm thấy nó có vấn đề sao?"


Lúc này Kỳ Hòa đã hồi phục chút tri giác, cậu chống người ngồi dậy, cũng tiện tay vén tóc mái ướt nhẹp sang một bên, để lộ ra gương mặt rõ nét, ánh mắt cậu bình tĩnh nhìn sang: "Xét theo lý mà nói thì đồ do căn cứ II đưa đến đều đã được thông qua kiểm tra, xác suất có vấn đề là rất thấp."


Ở đây không có thiết bị kiểm tra đo lường, cũng chẳng có bằng chứng trực tiếp nào cụ thể. Nhưng Diêm Xuyên Bách vẫn không hề nghi ngờ lời nói của cậu: "Hoặc là có người động tay động chân, hoặc có tình huống ngoài ý muốn xảy ra."


Kỳ Hòa cúi đầu trầm ngâm.


Sức mạnh tinh thần của cậu vẫn chưa phục hồi, nên sắc mặt vẫn trắng như tờ giấy. Diêm Xuyên Bách nhìn cậu mấy giây, tiến lại gần nói: "Thôi, giờ mọi người cũng đã đi nghỉ hết rồi, có gì để mai tính."


Kỳ Hòa nghĩ thấy cũng đúng, sau đó nằm xuống giường nhắm mắt lại: "Chốt vậy đi."


Bên cạnh im lặng một lúc, rồi tiếng bước chân xa dần.


Việc hồi phục sức mạnh tinh thần vốn rất tiêu hao thể lực, nên cậu cũng chẳng còn sức mà quan tâm Diêm Xuyên Bách đi đâu, cứ thế nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.


Không rõ qua bao lâu một chiếc khăn ướt ấm nóng bỗng áp tới, tiếp đó lau trán cậu, đến mặt, rồi men theo cổ xuống, cẩn thận từng li từng tí lau những chỗ da lộ ra bên ngoài.


Giữa cơn mê man, một giọng nói trầm thấp khẽ vang lên.


"...Đừng khiến người khác phải lo nữa."


.


Sáng hôm sau, khi vừa tỉnh giấc.


Cậu liền cảm nhận được lần đầu tiên sức mạnh tinh thần của cậu khoan khoái đến như thế, Kỳ Hòa thấy mình đã hồi phục gần như hoàn toàn rồi. Cậu tí ta tí tởn nói với hệ thống: "Trời quang mây tạnh, tao lại khoẻ như vâm."


Hệ thống chết trong lòng nhiều chút: [Hoà, còn tôi thì không.]


"?"


Hệ thống từ chối nói thêm. Hôm qua Kỳ Hòa ngủ ngon lành nhưng nó thì không. Nó cảm thấy 'vai chính' của nó hỏng thật rồi.


Kỳ Hòa không để tâm tới cơn động kinh định kỳ của nó.


Cậu liếc mắt nhìn sang bên cạnh, Diêm Xuyên Bách đã dậy và ra ngoài rồi, chắc là đến chỗ quân đội.


Cậu đi rửa mặt đơn giản, thay một bộ đồ mới rồi cũng đến đại sảnh.



Vừa đến nơi đã thấy bầu không khí giữa hai bên căng như dây đàn.


Diêm Xuyên Bách khoanh tay, lười biếng đứng tựa người trước bàn họp. Trước mặt anh là Cung Liên Vũ đang sừng cồ dậm chân: "Ít nhất cậu cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ. Không đưa ra được bằng chứng đã đành, còn không cho tụi tôi rời đi. Cậu như vậy là muốn——"


Cung Liên Vũ cân nhắc từ ngữ hai giây: "Giam cầm rồi còn gì!"


Mọi người: "..."


Kỳ Hòa đi đến, dừng lại trước mặt họ: "Đang nói chuyện gì vậy?"


Diêm Xuyên Bách ngẩng mặt lên, quan sát cậu kỹ càng hai lần: "Thấy trong người sao rồi?"


Kỳ Hòa đáp: "Ổn rồi á."


Cung Liên Vũ nhìn hai người họ nói chuyện như chốn không người, lại càng nổi khùng hơn: "Giờ không phải lúc để hai người chim chuột—" Hắn nói nửa chừng thì bất giác liếc sang Diêm Xuyên Bách: "...Mà là lúc làm rõ sự việc mới đúng."


Hắn quay sang nói với Kỳ Hòa: "Căn cứ I các cậu nói giống lai mà tụi tôi mang tới có vấn đề, vậy có thể đưa ra lời giải thích nào không?"


Cái gọi là vấn đề, là đến từ cảnh báo của cốt truyện. Chuyện như vậy không thể nói trắng ra được.


Kỳ Hòa rũ mắt, hồi tưởng lại mọi chi tiết vào hôm qua.


Một ý nghĩ chợt lóe lên, cậu quay sang phụ tá bên cạnh Cung Liên Vũ: "Tất cả hàng mẫu đều là do anh quản lý đúng không?"


Phụ tá khựng lại một chút: "Đúng vậy."


Kỳ Hòa nhìn thẳng về phía hắn: "Hôm qua, anh đã mở hộp đựng giống lai cây mè ra."


Cậu dùng câu khẳng định, khiến đối phương nghẹn họng.


Cung Liên Vũ lập tức nhận ra được điều gì đó, nghiêng đầu trưng mặt lạnh hỏi: "Chuyện này có thật không?"


Phụ tá ngừng thở một lúc: "Vâng ạ."


Hắn giải thích: "Hôm qua trên đường đến đây, chẳng phải chúng ta bị một đám thực vật biến dị tấn công sao? Mặc dù đã xử lý kịp thời, cũng như không có ai bị thương hay nhiễm bệnh, nhưng hộp chứa hàng mẫu bị xóc nảy trượt ra ngoài. Tôi chỉ mở ra kiểm tra xem cây bên trong có bị hỏng không thôi."


Hắn còn nhấn mạnh thêm: "Nhưng tôi mở nó ngay trong xe mà, chắc chắn sẽ không tiếp xúc với virus đâu."


Kỳ Hòa trầm mặc trong giây lát rồi nói: "Căn cứ I vài ngày trước đã chịu một đợt tấn công từ loài biến dị, hiện tại các loại biến dị đã phát triển đến giai đoạn càng cao hơn."


Tình hình chiến đấu và báo cáo nghiên cứu đều cần thời gian để tổng hợp, nên khi tin tức truyền đến căn cứ II cá chắc sẽ chậm hơn rất nhiều. Lúc đoàn người của Cung Liên Vũ xuất phát, có lẽ vẫn chưa nhận được những kết quả đó.


Nhưng dựa vào suy đoán của cậu, loài này phát triển bằng cách hút chất dinh dưỡng từng chút từng chút một, rất giống với ——


"Ký sinh."


Lời vừa dứt, toàn bộ người có mặt đều rùng mình nổi da gà.


Nếu đúng là vậy, loài biến dị này hoàn toàn có thể bám lên các thực vật khác, sau khi dung hợp gen sẽ lại lấy hình thái mới ký sinh vào cơ thể người.


Sắc mặt Cung Liên Vũ lập tức thay đổi, quay đầu ra lệnh: "Đi liên hệ với viện nghiên cứu xác minh lại ngay!"


Bên họ bắt đầu khẩn trương kiểm tra lại toàn bộ hàng mẫu.


Còn Kỳ Hòa thì lại nghĩ tới Diêm Xuyên Bách.


Suy đoán trước đây của cậu đang từng bước được xác thực: Cốt truyện đang đẩy Diêm Xuyên Bách đến một sự biến đổi càng mạnh mẽ càng nguy hiểm hơn.


Chỉ là hình thức ký sinh này quá đơn giản, rất dễ bị phát hiện. Gán nó lên một "vai chính" như Diêm Xuyên Bách thì không giống phong cách của kịch bản cho lắm.


Nhưng chẳng sao cả, cậu đã thu thập được hai 'mảnh ghép then chốt', có thể hình dung ra được đại khái rồi.


Bên kia đột nhiên lại lên tiếng hỏi: "Mà làm sao cậu biết hay vậy?"


Kỳ Hòa hoàn hồn, thấy Cung Liên Vũ đang nhìn mình.



Đã biết có loài biến dị có thể ký sinh, từ đó suy ra khả năng bị nhiễm, về mặt logic là hợp lý.


Cung Liên Vũ hỏi tiếp: "Vậy tại sao lại là giống lai cây mè kia?"


Kỳ Hòa đáp: "Thì chỉ có nó mới có hoa và hạt đã chín cùng tồn tại song song thôi."


Cung Liên Vũ cứng họng, chấp nhận, "...Được rồi, cậu giỏi." Hắn lại liếc nhìn hai người vài lần, "Các cậu không tiếp xúc với nó chứ? Tốt nhất sau khi mang về căn cứ kiểm tra xong thì tiêu hủy luôn đi."


Lần này người trả lời là Diêm Xuyên Bách: "Được."


Giọng anh chầm chậm, chỉ đáp lại nửa câu sau.


Cung Liên Vũ đã quen với việc anh không thích nói nhiều nên cũng không để tâm: "Có kết quả nhớ báo cho bên tôi biết."


.


Việc loài ký sinh xuất hiện đã dấy lên hồi chuông cảnh tỉnh cho đối phương. Họ xây dựng lại kế hoạch lần nữa, đồng thời tăng cường bảo vệ cho Tiểu Hải.


Lúc này Diêm Xuyên Bách mới thả họ lên đường.


Cả hai đoàn bắt đầu thu dọn đồ đạc.


Kỳ Hòa đang đứng ở cửa đợi thì Cung Liên Vũ lại dẫn Tiểu Hải tới: "Vừa hay Tiểu Hải đang ở đây. Để đề phòng bất trắc, cứ để em ấy chữa trị cho những người từng tiếp xúc với giống lai kia một lượt đi."


Diêm Xuyên Bách không đáp, mà quay sang nhìn Kỳ Hòa trước.


Kỳ Hòa suy nghĩ một chút rồi gật đầu, "Được."


Diêm Xuyên Bách mới quay lại, "Được."


Cung Liên Vũ, "?"


Tiểu Hải, "?"


Tiểu Hải chỉ khựng một chút rồi lập tức thích ứng, giơ tay lên: "Anh hãy thả lỏng sức mạnh tinh thần đi ạ."


Ngay giây sau, một luồng sức mạnh dịu nhẹ bao phủ lấy toàn thân, ấm áp dễ chịu, cảm giác mệt mỏi lập tức tan biến. Kỳ Hòa liếc sang Diêm Xuyên Bách, được trị liệu bởi dị nhân gần cấp S ấy thế mà kịch bản lại không có ngăn cản.


Cậu trầm ngâm nói: "Ê hệ thống, tao nghi đây là hiệu ứng domnino á."


Hệ thống: [...Bàn với tôi về cấp trên của tôi, ngài thấy có hợp lẽ không? Làm ơn tự trọng chút đi.]


"Chỉ bàn thôi chứ đã tối ưu hóa đâu."


Hệ thống bị phát ngôn ngông cuồng của cậu làm cho chấn động: [Tối ưu hóa kiểu gì... À không đúng, ngài nín giùm tôi đi!]


Kỳ Hòa bên này thì ghẹo hệ thống.


Còn Diêm Xuyên Bách bên kia tiễn người của căn cứ II lên đường.


Đoàn xe đã đậu sẵn bên ngoài trạm, Cung Liên Vũ để Tiểu Hải ngồi lên ghế phụ rồi đứng ngoài xe nói lời tạm biệt với Diêm Xuyên Bách: "Trước nghe nói cậu sẽ về tổng bộ, ai dè lại ở lại căn cứ I——"


Ánh mắt hắn liếc sang phía Kỳ Hòa: "Là vì cậu ta đúng không?"


"..."


Diêm Xuyên Bách im lặng trong chốc lát, khẽ cưỡi: "Cứ coi là vậy đi."


Cung Liên Vũ: "Chậc."


Hắn chợt nhớ đến chuyện ban nãy: "Không phải xưa giờ cậu chẳng chịu nghe ai à? Giờ thì sao, cậu ta bảo gì thì làm nấy?"


Diêm Xuyên Bách thở ra một hơi, hạ giọng nói: "...Cũng có thể hiểu như thế."


Cung Liên Vũ nói một cách chắc nịch: "Cậu thích cậu ta."



Lần này Diêm Xuyên Bách thừa nhận một cách rất tự nhiên: "Đúng vậy."


Cung Liên Vũ ngẫm lại toàn bộ cuộc đối thoại, hít sâu một hơi, chợt cảm thán: "Đến dị nhân cấp S hệ trị liệu cũng trị không nổi cái sự simp lỏ của cậu đâu."


"..." Nụ cười của Diêm Xuyên Bách bỗng ngậm theo ý lạnh.


Cung Liên Vũ lập tức chui vội vào ghế lái, sầm! Một tiếng đóng sập cửa xe. Diêm Xuyên Bách vừa định quay đầu rời đi thì cửa sổ xe lại hạ xuống, một bàn tay thò ra: "À quên mất ~ Quà gặp mặt lần trước cậu ta không thích cho lắm nên giờ tôi đổi sang 'quà chia tay' nha, khỏi cần cảm ơn."


Lời vừa dứt, một tiếng búng tay vang lên. Tách!


Diêm Xuyên Bách lập tức cất cao giọng cảnh cáo: "Cung Liên Vũ."


Vroom! Con xe đã lao đi mất hút như đang trốn khỏi một đại họa nào đấy —


Diêm Xuyên Bách nhìn chằm chằm đuôi đang xa dần. Chốc lát, anh lấy ra máy liên lạc gửi một tin về tổng bộ, sau đó khẽ nhếch khóe môi, nhét máy lại rồi quay trở về.


Anh dừng lại bên cạnh Kỳ Hòa, ánh mắt rà soát một lượt: "Cậu có thấy gì khác thường không?"


Kỳ Hòa quay đầu: "Lại cảm thấy tràn trề năng lượng lần nữa?"


Diêm Xuyên Bạch nhìn cậu một lúc: "...Thôi bỏ đi."


Anh không biết Cung Liên Vũ đã copy cái gì, nhưng thấy người không có phản ứng lạ nên cũng tạm gác sang một bên.


Giờ cũng đến lúc phải quay về rồi.


Diêm Xuyên Bạch lái xe, Kỳ Hòa thắt dây an toàn ở ghế phụ. Chiếc xe gầm rú lao vút về phía căn cứ I.


Sức mạnh tinh thần của Kỳ Hòa tăng vọt sau ba lần tiến hóa, suốt dọc đường đi tốc độ đều như tên bay.


Ngoài cửa sổ chỉ còn lại những tàn ảnh nhòe mờ.


Trong xe yên lặng, cậu hỏi: "Mấy ngày nay Du Thiên Tinh có liên lạc gì với anh không"


Diêm Xuyên Bách: "Không có chuyện gì lớn thì cậu ta sẽ không liên lạc đâu."


Kỳ Hòa gật đầu, lại nghe bên cạnh nói một cách tùy ý: "Còn cậu thì sao."


"Hở?" Cậu nhìn sang, lắc đầu: "Ảnh tất nhiên cũng không liên lạc với tôi rồi."


"..."


Hệ thống phát ra một tiếng cười mỉa không rõ nghĩa: [Hoà Hoà.]


Kỳ Hòa nheo mắt, chuẩn bị đốp lại hệ thống thì máy liên lạc bỗng "tít tít" vang lên hai tiếng. Cậu mở ra, là Quan Thượng Thuận gửi tới: [Chắc cậu đang trên đường về rồi nhỉ, chú ý an toàn nhé. (Đáng yêu phù hộ)]


Bên cạnh bất chợt vang lên giọng nói: "Có chuyện gì à?"


Kỳ Hòa nói: "Không có gì, vẫn là Quan Thượng thôi."


Diêm Xuyên Bách khẽ bật cười, đầu ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng hai cái. Anh vừa định mở miệng thì chợt cảm thấy có một luồng lực thôi thúc khó tả ập tới, ý nghĩ trong lòng gần như buột ra khỏi miệng —


Trong tiếng cười lạnh ấy xen lẫn chút lửa giận: "Cậu không thể xóa cái tên trà xanh đó đi được à?"


"..."


Kỳ Hòa: "?"


.


Tác giả có lời muốn nói:


Cung Liên Vũ (búng ngón tay)(tỏ vẻ đẹp zai): "Hêy Thích món quà chia tay này chứ?"


Diêm Xuyên Bách: 


Kỳ Hòa: "Gì thế, có chuyện gì à?"


Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi Story Chương 31: Quà chia tay
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...