Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Chương 11: Trao đổi liên lạc
Trong nhà, bầu không khí chan hòa ấm cúng.
Kỳ Hòa đang ninh món cà ri khoai tây sốt kem.
Phòng bếp thông với phòng khách, nằm đối diện phòng khách.
Nhóm Mạc Giai Ngôn ngồi quanh trên sô pha, Du Thiên Tinh thì đang mải mê gảy mấy hạt bắp mọc ra từ cây hướng dương, trông vô cùng hứng thú.
Ở cửa vang lên tiếng động, là Diệp Di tới.
Mạc Giai Ngôn ló đầu ra, "Đội trưởng."
Diệp Di bước tới, đặt túi táo lên bàn rồi cũng ngồi xuống, cô "ừm" một tiếng. Sau đó đảo mắt nhìn quanh, có vài người quen cũng có người không quen.
Cô khựng lại một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói, "Lúc nãy lên đây, tôi có gặp thượng tá Diêm."
Mạnh Nghiên gật đầu rất tự nhiên, "Ồ ồ, anh Diêm ấy à."
Chu Tử Thiên cũng hồ hởi nói, "Lúc tôi đến cũng có gặp ảnh đó, còn nói với ảnh là tôi đi trước..."
Chưa kịp nói hết câu, trong phòng khách im bặt hai giây.
"Khoan nha, 'lúc lên đây'?"
"Tức là sao, lúc lên đây thì gặp?" Mạnh Nghiên nuốt nước bọt, liếc về phía cửa, "Ảnh... Không vào chung hả?"
Diệp Di không nói gì hết.
Mọi người đồng loạt hít vào một hơi: Đừng nói là không mời Diêm Xuyên Bách nhé!?
Một loạt ánh mắt quay phắt sang —
Kỳ Hòa ngẩng đầu lên từ sau bếp, "lạch cạch" gọt thêm hai miếng củ cải, "Sao vậy?"
Chu Tử Thiên nghĩ bụng, với quan hệ giữa anh Diêm và Kỳ Hòa, đã đích thân đến đón người về căn cứ rồi, sao có thể đến lúc ăn mà lại không hú anh ấy chứ... Hắn dò hỏi thử, "Cậu mời những ai vậy? Đã đến đủ chưa?"
Kỳ Hòa vẫn tiếp tục "lạch cạch", "lạch cạch" gọt củ cải, "Không để ý lắm, bấm gửi hàng loạt trong danh bạ thôi."
"..."
Lại có một sự im lặng dày đặc hơn bao trùm lấy căn hộ.
Chẳng lẽ, hai người đó giờ không thêm liên lạc nhau sao?
Giữa sự im lặng chết chóc ấy, Mạnh Nghiên đột nhiên "Á!" lên một tiếng như sực nhớ ra, làm Du Thiên Tinh giật hết cả mình, hoa hướng dương trong tay cũng rơi cái bẹp xuống đất. Mạnh Nghiên bật phắt dậy, vội bào chữa, " Tin nhắn là do tôi gửi giùm! Tôi không chú ý, chắc lỡ tay chọn thiếu người —"
Cô vỗ vào tay mình một cái, "Ây da, cái tay hư này!"
Mọi người: "..."
Kỳ Hòa đang gọt củ cải: "..."
Mạnh Nghiên len lén nhìn sang, "Vậy có, muốn rủ thêm ảnh không?"
Dù sao mọi người cũng đều đã gặp anh ấy rồi. Thà Diêm Xuyên Bách không biết thì không sao, chứ đã biết rồi thì ngại muốn chết.
Kỳ Hòa vẫn tiếp tục gọt củ cải, gật đầu đại đại, "Thế rủ đi."
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại xuất hiện một vấn đề mới: Bọn họ ai cũng được mời từ trước, giờ mới đi gọi Diêm Xuyên Bách thì cái kiểu "chữa cháy" này cũng quá lộ liễu rồi.
Mạnh Nghiên là người biết rõ lý do thật sự của việc "thiếu sót", hỏi: "Hmm, vậy, nói sao đây ta?"
Kỳ Hòa dừng tay, suy nghĩ một chút.
Hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Tôi có ý này.]
Kỳ Hòa chăm chú lắng nghe, "Mày nói đi."
Hệ thống vẫn cố gắng vớt vát cốt truyện và thiết lập nhân vật: [Vì muốn ôm một người nên ôm hết mọi người. Vì muốn mời một người nên mời hết mọi người. Ngài cứ nói không phải không mời anh ấy, mà là để dành đến phút cuối — Anh ấy là quan trọng nhất, là điều ngài ấp ủ tận đáy lòng không thể nói thành lời.]
Cạch, con dao lại cắt thêm miếng củ cải.
Kỳ Hòa tấm tắc khen nó, "Hóa ra mày chính là Bàng Thống." Ngọa Long Phượng Sồ của tao.
[1] Bàng Thống (): Tự là Phượng Sồ, là một trong hai quân sư thiên tài thời Tam Quốc, người kia là Gia Cát Lượng (tự Ngọa Long). Hai người thường được nhắc cùng nhau. Kiểu "Mày đúng là quân sư thần sầu của tao, âm mưu mưu mẹo đầy mình".
Hệ thống: [...]
Kỳ Hòa hướng ra phòng khách, "Không cần gửi tin nhắn nữa, nói cơm sắp xong rồi, bảo anh ấy xuống ăn thôi."
Du Thiên Tinh đứng dậy, vỗ vỗ tay, "Tôi có quyền hạn dùng thang máy, để tôi lên gọi cậu ta ha~"
Nói xong cũng ung dung bước ra cửa.
.
Ba phút sau, cửa lại mở ra.
Du Thiên Tinh dẫn Diêm Xuyên Bách xuống.
Ở cửa vang lên tiếng động, Kỳ Hòa vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của Diêm Xuyên Bách cách nửa phòng khách. Ánh mắt Diêm Xuyên Bách sâu thẳm, như cười như không.
Kỳ Hòa rất tự nhiên đón tiếp anh, "Đến sớm không bằng đến đúng lúc. Đồ ăn vừa mới nấu xong luôn, anh đi rửa tay rồi ăn cơm thôi."
Diêm Xuyên Bách đi tới, đưa lưng về phía phòng khách, đứng cạnh bồn rửa tay bên cạnh cậu. Giọng anh không nhanh không chậm, hòa vào tiếng nước chảy, "Cảm ơn cậu đã để tôi đến đúng lúc như thế này."
"Không cần khách sáo, tinh tế cũng là một trong nhiều phẩm chất đáng khen của tôi mà."
Diêm Xuyên Bách ngước mắt lên, cười khẽ.
Kỳ Hòa suy đoán, "Hình như anh có chút cảm xúc với tôi thì phải."
Nước tắt, Diêm Xuyên Bách bình thản lau tay, "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi thì có thể có cảm xúc gì với cậu chứ?"
"Không có thì tốt."
Kỳ Hòa đưa cho anh một nồi khoai hầm, nói: "Quả thật anh đến rất đúng lúc, phiền anh bưng món này ra giúp tôi hen."
Diêm Xuyên Bách nhìn thoáng qua, không nói gì, nhận lấy rồi mang ra ngoài. Mạnh Nghiên cũng lại đây phụ một tay, cùng Kỳ Hòa bưng nốt mấy món còn lại ra bàn.
Mọi người ngồi quanh bàn trong phòng khách.
Du Thiên Tinh cảm thán một câu, "Từ sau tận thế tới giờ, hiếm khi nào có được một bữa 'bình thường' thế này ghê."
Mạc Giai Ngôn gắp miếng khoai cho vào mồm, giây sau thốt lên kinh ngạc, "Không ngờ còn rất ngon nữa."
Diệp Di ở dưới gầm bàn khẽ đá chân cô nhóc một cái.
Kỳ Hòa tự động lơ đi chữ "không ngờ" kia, nhận lấy lời khen, "Là kỹ năng luyện được sau khi sống một mình đấy." Cậu vẫn nhớ nguyên chủ sau khi trưởng thành đã dọn ra ngoài sống riêng, nên điểm này sẽ không có sơ hở.
Diêm Xuyên Bách cũng gắp thử một miếng.
Đúng là rất ngon, hơn nữa dù là kỹ thuật dùng dao hay khâu xử lý nguyên liệu thì đều rất thuần thục và điêu luyện.
Anh cười khẽ, "Sau khi sống riêng thì cậu có không ít kỹ năng nhỉ."
Kỳ Hòa lắc đầu, "Con người ấy mà, luôn bị buộc phải trưởng thành."
Diêm Xuyên Bách, "Giống như việc tôi tiếp quản căn cứ I vậy."
"..."
Giữa hai người dấy lên một luồng sóng ngầm, cả hai đều tự hiểu mà chẳng cần nói ra.
Du Thiên Tinh ngồi bên cạnh chỉ cười tủm tỉm không nói gì, nhìn thấu hồng trần nhưng chẳng vạch trần. Chu Tử Thiên suy nghĩ bằng bộ não đơn giản một lúc rồi vỡ lẽ, "À đúng rồi, chẳng phải trước kia anh Diêm định đến tổng bộ sao? Hôm đó tôi bận nên không có mặt, nhưng chuyện cậu bắt sống Ứng Trân thì tôi có nghe rồi —"
Hắn hào hứng vỗ đùi cái đét rồi nói tiếp, "Nói như vậy, việc anh Diêm ở lại căn cứ I cũng nhờ cậu ban tặng đó!"
Mọi người: "..."
Ba người biết chuyện: "..." Cách dùng từ như này đúng là cũng không sai.
Chu Tử Thiên lại hỏi tiếp, "Mà anh Diêm này, sao anh cứ một hai phải đến tổng bộ thế? Với tính cách tự do tự tại của anh, chẳng phải nên tránh mấy chỗ gò bó hay sao?"
Mấy ánh mắt đồng loạt nhìn sang.
Diêm Xuyên Bách cụp mắt, im lặng hai giây.
Anh đúng là ghét sự ràng buộc, nhưng cũng cần đến nó.
Anh lờ mờ nhận ra mình có xu hướng cố chấp ngầm, vì thế từ trước đến giờ luôn cố ý đè nén d*c v*ng, không để cảm xúc chi phối. Có đôi khi, anh thậm chí cảm thấy mình chẳng giống người bình thường, như thể cần một thứ gì đó trói buộc anh lại.
Kỳ Hòa ngồi đối diện Diêm Xuyên Bách.
Cậu có thể thấy rõ đáy mắt của người kia thoáng qua một tia u ám. Bàn tay đặt bên cạnh khẽ nhấc lên, như vô thức muốn tìm điếu thuốc, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, để xuống bàn lại.
Giây tiếp theo, Diêm Xuyên Bách lại trở về dáng vẻ tùy ý như trước.
"Cũng không hẳn là nhất định, chỉ là muốn thế thôi."
Chu Tử Thiên rất là trầm trồ, "Người đơn giản như anh giờ hiếm lắm."
"..." Cả bàn im lặng.
Kỳ Hòa đứng dậy, rót đầy nước vào cái ly trống trước mặt hắn: "Ra là hết nước rồi. Nước cạn đến mức soi không thấy mặt luôn."
Chu Tử Thiên: "Ể? Cảm ơn nha?"
Diêm Xuyên Bách không muốn nói nữa, "Ăn cơm thôi."
.
Mọi người ăn xong bữa cơm.
Kỳ Hòa đứng dậy dọn dẹp, nhóm Diệp Di muốn phụ một tay nhưng bị cậu ngăn lại, "Mọi người cứ ngồi nghỉ đi là được."
Đúng lúc này Diêm Xuyên Bách cũng đứng lên. Cánh tay dài vừa vung ra đã gom hết đống chén đũa còn lại, "Để tôi phụ cho."
Kỳ Hòa liếc nhìn anh một cái, lần này không từ chối, "Phiền anh vậy."
Hệ thống: [Ủa, sao ngài phân biệt đối xử thế?]
Kỳ Hòa bưng đống bát đũa về phía phòng bếp, mở nước chuẩn bị rửa, "Không phải mày vẫn luôn muốn tao và Diêm Xuyên Bách kéo gần khoảng cách hơn à?"
Đúng lúc đó, Diêm Xuyên Bách cũng đi đến, đứng ngay bên cạnh cậu.
Hệ thống choáng váng: [Cái gọi là "kéo gần khoảng cách" của ngài chính là kéo người ta đứng rửa bát chung với mình ấy à!?]
Kỳ Hòa vui vẻ.
Chỗ bếp có hai bồn nước.
Diêm Xuyên Bách đứng một bên đã bóp sẵn nước rửa chén, xắn tay áo, bắt đầu rửa bát. Kỳ Hòa ở bên còn lại, nhận lấy bát đĩa anh đã rửa xong, tráng sạch lại bằng nước lần nữa.
Tiếng nước chảy ào ào hòa lẫn với tiếng bọt lách tách của xà phòng.
Diêm Xuyên Bách đứng bên cạnh bỗng nói, "À đúng rồi, vài hôm nữa nhóm dị nhân cấp S sẽ mở cuộc họp, tôi báo trước với cậu một tiếng."
Kỳ Hòa vừa rửa bát vừa hỏi, "Tại sao lại phải 'báo trước' với tôi?"
Giọng nói bên cạnh thong thả, "Sợ mấy hôm nữa không gặp được cậu trong căn cứ, đến lúc đó lại không kịp báo cho cậu biết."
Kỳ Hòa ngừng tay, nheo mắt lại.
Nhưng rất nhanh, cậu lại làm như không nhận ra hàm ý trong đó, ngoan ngoãn gật đầu, "Cũng đúng ha, vẫn là anh suy nghĩ chu đáo."
"..."
Bên cạnh dừng tay, tiếng bọt xà phòng cũng lặng đi vài giây.
Ngay sau đó, Diêm Xuyên Bách khẽ cười một tiếng, "Hừ..."
Anh dùng khăn lau tay, rồi đưa một cái máy liên lạc đến trước mặt Kỳ Hòa. Kỳ Hòa quay đầu lại, chỉ thấy tầm mắt Diêm Xuyên Bách rũ xuống, đang nhìn chằm chằm cậu, "Thêm bạn nhé?"
Anh đều đã chủ động thế rồi, Kỳ Hòa cũng không làm giá nữa.
Cậu móc máy truyền tin của mình ra, "Được thôi."
.
Sau bữa ăn, mọi người lần lượt ra về.
Trong căn cứ ai cũng có nhiệm vụ riêng. Hai ngày tiếp theo, Kỳ Hòa đúng thật là không chạm mặt Diêm Xuyên Bách lần nào.
Đến ngày thứ ba thì mới rảnh rỗi hơn chút.
Buổi sáng Kỳ Hòa nghỉ ngơi, đến chiều mới ra khỏi nhà định nhận nhiệm vụ, lúc này cậu thấy lính tuần tra bên ngoài trông có vẻ vội vã, lại còn có một nhóm người đi như bay từ hướng viện nghiên cứu ra.
Đúng lúc này, thiết bị liên lạc vang lên hai tiếng "tít tít".
Kỳ Hòa mở ra xem, là cuộc gọi đến từ Du Thiên Tinh. Còn chưa kịp bấm nhận thì bên kia đã ngắt, ngay sau đó giọng của Du Thiên Tinh đã vang lên trước mặt cậu, "Kỳ Hòa ới!"
Cậu ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mặt với Du Thiên Tinh.
Du Thiên Tinh vừa thấy cậu thì hai mắt đã sáng rực, lập tức lao tới túm lấy người: "Khéo thế, tôi đang định tìm cậu đây!"
Kỳ Hòa bị kéo thì nghiêng người một chút, "Sao vậy?"
"Trạm tín hiệu bên ngoài căn cứ gặp sự cố rồi."
Sắc mặt Du Thiên Tinh cũng nghiêm túc hẳn, "Khu vành đai đông II và vành đai đông III đều mất hết tín hiệu liên lạc, nhóm dị nhân được cử ra ngoài đó cũng tạm thời không liên hệ được ai. Hiện giờ đang khẩn cấp triệu hồi những người còn ở vành đông I về."
Các khu vành đai đông I, II, III là chỉ những khu vực được phân chia theo vòng tròn, lấy căn cứ làm trung tâm rồi hướng ra ngoài.
Trạm tín hiệu đặt ở giữa vành đai đông II và III.
Kỳ Hòa hỏi, "Đã xảy ra vấn đề gì vậy?"
"Không rõ nữa, phải tới tận nơi kiểm tra thì mới biết được." Du Thiên Tinh nói, "Trong tình huống mất liên lạc thế này, chỉ có dị nhân cấp S dẫn theo kỹ thuật viên tới mới đảm bảo an toàn được. Diêm Xuyên Bách đang làm nhiệm vụ ở ngoài căn cứ rồi, khả năng đang ở ngoài khu I nên cũng mất liên lạc luôn."
Du Thiên Tinh không tỏ vẻ lo lắng cho Diêm Xuyên Bách, chỉ là sự cố tín hiệu thì không thể chậm trễ.
Kỳ Hòa đã hiểu, "Giờ tôi đi ngay."
Cậu cũng không hỏi vì sao dị nhân cấp S còn lại không đi.
Phóng tầm mắt ra xa: thực vật chưa bị ô nhiễm, nguồn nước sạch, cơ sở trồng trọt nghiên cứu vấn vận hành bình thường...
Từ ngày đầu bước vào căn cứ, cậu đã biết rõ chỉ có dị nhân cấp S hệ thủy mới có thể chống đỡ được toàn bộ hệ thống lọc nước cho cả căn cứ, từ mặt đất đến lòng đất.
Dù có để Du Thiên Tinh ra chiến đấu thì cũng sẽ không để Ngư Giáng rời khỏi căn cứ.
Cô ấy là "huyết mạch" của cả nơi này.
Du Thiên Tinh gật đầu, "Vậy nhờ cậu nhé."
.
Ba kỹ thuật viên nhanh chóng được triệu tập tới.
Kỳ Hòa nói, "Để tôi lái cho."
Cậu giật mạnh cánh cửa xe nặng nề, sau đó 'sầm!' một tiếng. Nghĩ một chốc, cậu lại móc máy liên lạc ra gửi cho Diêm Xuyên Bách một tin: [Trạm tín hiệu gặp sự cố, có tín hiệu lại sẽ liên lạc sau.]
Cậu cất máy liên lạc đi, khởi động xe.
Chiếc xe việt dã đã được cải tiến gầm rú một tiếng rồi lao ra khỏi cổng căn cứ. Phía trước là Thành phố Z, lưng dựa vào một dãy núi rừng. Bầu trời trĩu xuống, như thể sắp đè cả đường chân trời.
Kỳ Hoà nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ xe.
Giông bão sắp kéo đến rồi.
.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Hòa: Giông bão tới, lại bắt đầu dậy sóng rồi.
Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Story
Chương 11: Trao đổi liên lạc
10.0/10 từ 43 lượt.
