Hẹn Ước Nhân Gian

Chương 57: Chương 57:

Edit: Diana
 
Tới gần cuối năm, những người Hạ tộc đến Hoàng đô đọc sách cũng đã trở về.
 
Đây cũng là ý tứ của Hoàng đế, năm nay Bắc Cảnh Yến Xuyên an ổn, lớn bé Hạ tộc bên ngoài đều được về lại quê nhà.

 
Huynh muội Hạ gia cũng đều trở về, Hạ Tháp Tháp cưới vợ là người Hoàng đô, là con gái thất lạc của Trung Thư Tỉnh, tính tình vui vẻ, cương trực công chính, bở vì ngưỡng mộ tài hoa của Hạ Thác Thác, khi hắn đến nhà xin cưới nàng lập tức gật đầu, tự mình quyết định hả cho hắn, bây giờ làm vợ người Hạ tộc đã là năm thứ sáu, Tình Lan đã gặp qua nàng và hai đứa nhỏ.
 
Nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Thác Thác cùng với thê tử về Yến Xuyên, cho nên người Hạ gia chuẩn bị tiếp đón theo nghi lễ tân nương, chuẩn bị chu đáo đón dâu, giống như năm đó Tình Lan gả đến đây, tuy rằng đội hình có kém hơn chút nhưng cái gì nên có đều có, Kim Thu những người đàn ông cường tráng sớm đã chuẩn bị xong đội hình, giơ cao mai rùa trong tay, muốn hù doạ tức phụ mới đến Yến Xuyên.
 
Những năm Tình Lan ở Hoàng đô, được những người Hạ tộc này chiếu cố rất nhiều, cùng với huynh muội Hạ gia thân cận, cho nên nghe nói bọn họ sắp về, mặc cho thân thể nặng nề, sáng sớm Tình Lan đã chờ ở cửa thành Nhã Minh, chờ đợi những người Hạ tộc đó về nhà.
 
Nhìn thấy nghi thức quren thuộc, Tình Lan kéo kéo ống tay áo Bộ Khê Khách, nhỏ giọng nói: “Nơi này của các chàng, đều muốn doạ sợ tân nương gả tới sao?”
 
Bộ Khê Khách nói: “Không phải doạ tân nương, là doạ tà ám, bảo vệ tân nương. Trước kia, nơi này lạnh lẽo vô cùng, nếu là người ngoài gả đến đây, một phần là không hợp phong thổ khí hậu, một phần là tâm tình buồn khổ xa quê, sau khi cưới rất dễ dàng sinh bệnh. Chúng ta gọi cái này là tai hoạ bắt nạt người mới, vì lẽ đó, để cho các nàng không sinh bệnh, phong tục bói toán hỏi cát trừ hung này liền giữ lại cho đến bây giờ.”
 
Tình Lan không cho là đúng: “Sợ là tà ám không bị doạ mà tân nương lại bị doạ bị bệnh.”
 
“Ha ha ha ha….. có lẽ vậy.” Bộ Khê Khách nói, “Tiểu cô nương nàng khi gả cho ta, cũng bị sợ không nhẹ, tay chân đều lạnh lẽo, ta ủ ấm thế nào cũng không ấm lên, thật làm cho người ta đau lòng.”
 

Nhưng ngoài dự đoán là vợ của Hạ Thác Thác cũng không bị doạ sợ, vị này thành hôn nhiều năm cũng đã có hai đứa nhỏ vô cùng giống Kiểu Kiểu, nhìn thấy náo nhiệt còn ló đầu ra khỏi kiệu, mang theo hứng thú bừng bừng của trẻ con mà quan sát.
 
Tình Lan kinh ngạc phát hiện, vị cô nương Hoàng đô này nghe hiểu lời người Hạ tộc, cũng nói được.
 
Bộ Khê Khách cũng không khỏi hỏi: “Tình Lan, nàng gả tới nhiều năm như vậy tại sao lại chỉ nói được có hai câu?”
 
Hai câu này, thật sự chỉ hai câu, một câu “Đáng ghét”, một câu “Không nên”.
 
Đáng ghét là mắng Bộ Khê Khách, còn không nên, là nói với Kiểu Kiểu.
 
Không nên chạy loạn, không nên lộn xộn, không nên ăn bậy đồ vật, chính là ý này.
 
Tình Lan đỏ mặt.
 
Người Hạ tộc cũng ít dùng tiếng địa phương nói chuyện với nàng, tuy rằng bà bà (mẹ chồng) là người Hạ tộc, nhưng bỏi vì Bộ Cố là người Yến Xuyên, tổ tiên lại xuất thân Hoàng đô, cho nên có thể nói tiếng quan thoại rất tốt, ngày thường trong nhà thường dùng tiếng quan thoại giao lưu với nhau, Bộ Khê Khách cùng Kiểu Kiểu tạp mãi thành quen, cũng không dùng ngôn ngữ Hạ tộc nói chuyện với nàng.
 
Hai huynh muội bình thường trong những ngày lễ trọng yếu của Hạ tộc mới nói cùng với một ít người Hạ tộc, cũng rất ngắn. Tình Lan có thể tiếp xúc được ngôn ngữ Hạ tộc cũng do có lúc Bộ Khê Khách cố ý trêu nàng, nói cho nàng nghe, nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng lúc mê man suy đoán.
 
Lâu dần, Tình Lan đối với hắn sẽ nói mỗi câu này: “Đáng ghét!”
 
Nhóm hiền tài trở về cố hương, Yến Xuyên đương nhiên phải mở tiệc ăn mừng.
 
Trên yến tiệc, Hạ Đồ Văn thần thần bí bí lấy ra một xấp bản vẽ, giao cho Bộ Khê Khách.
 
Bộ Khê Khách nói: “Hoàng thượng cũng đồng ý?”
 

Hạ Đồ Văn gật đầu: “Chỉ là Thái hậu có chút băn khoăn.”
 


“Nói như thế nào?” Hạ Đồ Văn nói: “Bà ấy sợ chúng ta có dã tâm chiếm Hoàng đô.”
 
Bộ Khê Khách nói: “Phụ thân nguyện làm chư hầu, binh quyền cũng giao nộp, bà ấy còn sợ cái gì?”
 
Hạ Đồ Văn gật đầu: “Hoàng thượng cũng đã nói với Thái hậu như vậy. Thần cũng tự mình tiến cung nói với Thái hậu, thần nói nữ tử Hạ tộc sinh thần hai mươi tuổi đều muốn làm thật to, nếu đã thành thân, phu quân cần chuẩn bị trước nửa năm, năm ấy sinh thần hai mươi của công chúa, bởi vì Bắc cảnh chưa yên bình, không có cách nào tổ chức lớn, thần nói với thái hậu rằng, nói ngài chỉ là muốn bù đắp cho công chúa một lễ sinh thần.”
 
“Ý ta cũng chính là như vậy.” Bộ Khê Khách nói: “Hoàng đô bọn họ chẳng lẽ là nơi tốt lành gì? Ngày ngày đêm đêm lo lắng đề phòng ta mơ ước Hoàng đô...”
 
Bên kia chơi uống rượu phi hoa, Hồ Cầu cũng cùng mọi người náo nhiệt, trong mắt ánh sáng lập loè.
 
Bộ Khê Khách liếc mắt nhìn nhi tử một cái, thở dài nói: “Nhưng mà, có lẽ có người cho rằng Hoàng đô tốt, cũng đúng… Các ngươi đến Hoàng đô đọc sách, về học thức tài hoa, quả thật tốt hơn so với ở lại Yến Xuyên.”
 
“Nói như thế nào đi nữa, bàn về tàng thư học vấn, chúng ta không có cách nào so với Thiên tử Hoàng thành.” Hạ Đồ Văn cuốn bản vẽ lại, “Thần đã tấu với hoàng thượng, ba năm này, sẽ ở lại Yến Xuyên trùng tu cung điện cho công chúa.”
 
“Vất vả cho ngươi.” Bộ Khê Khách kính nàng ché rượu, lại hỏi, “Thế nào, nhiều năm như vậy rồi, triều đình có thích hợp với ngươi không?”
 
"Rút nhanh còn kịp.” Hạ Đồ Văn cười nói, “Ca ca thần là quản gia gắn với Hoàng đô, không có cách nào rời đi, cho nên nhất định khi triều đình nổi lên mưa gió, thần sẽ tự do chút, thấy nước sôi lửa bỏng, rất nhanh có thể từ quan về quê.”
 
“Khó giải quyết lắm sao?”
 
“Ăn thịt người không nhả xương.” Hạ Đồ Văn lắc đầu thở dài, “Ngài có biết ta ở Hoàng đô, mấy năm nay cũng không dám thả lỏng? Người nhìn chằm chằm vào việc ngài làm quá nhiều, hơn nữa mấy năm nay quốc cơ không ổn, Đông Cung bệnh tật ốm yếu...”
 
“Không phải nói thái tử thân thể khoẻ mạnh sao?”
 
“Chỉ là một cái ấm thuốc lớn.” Hạ Đồ Văn nói, “Có điều cũng may đã sống qua ba tuổi, không bệnh nặng, Hoàng đế trông chừng rất nghiêm ngặt, vẫn bình an.”
 
Bộ Khê Khách nghe ra ý tứ của nàng, gật đầu nói: “Đã rõ.”
 
“Còn có một chuyện.” Hạ Đồ Văn nói: “Đợi lát nữ ca ca thần sẽ cho ngài xem phong mật chỉ.”
 
Hỏi nhiều như vậy, Bộ Khê Khách đã biết sơ lược về tình hình Hoàng đô, hơi nhướng mày nói: “… Có liên quan đến nhi tử ta?”
 
“Phiêu Kỵ tướng quân thật là thông minh nhanh trí.”
 
“Nói thẳng đi.”
 
“Thần không rõ ràng lắm.” Hạ Đồ Văn nhún vai, “Cụ thể chuyện gì phải xem mật chỉ trong tay ca ca thần mới có thể biết được, nhưng lần này trở về trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Hoàng đế muốn tiểu quận vương đến Hoàng đô làm thư đồng của thái tử, củng cố thêm lợi thế cho Đông cung, chặt dứt tâm tư của các hoàng tử khác. Nhưng mà nghe ý tứ của ca ca, trước khi đi Hoàng thượng có nói nếu công chúa không đồng ý thì thôi, nhưng nếu tiểu quận vương theo chúng thần về Hoàng đô, bệ hạ sẽ cho Bộ gia một tước Hầu. Phiêu kị tướng quân thấy thế nào?”
 
“Suốt ruột thay con.” Bộ Khê Khách trầm ngâm hồi lâu, nói: “…Vậy theo lời Hoàng thượng nói, ta cũng phải nghe theo ý tứ công chúa à.”
 
Buổi tối, Hạ Thác Thác cho Bộ Khê Khách cùng với Tình Lan đọc mật chỉ.
 
Tình Lan cũng không quá khiếp sợ, nói buổi sáng sẽ cho câu trả lời.
 
Nàng cùng Bộ Khê Khách thương lượng một đêm, lúc trời sắp sáng, nàng đánh thức Hồ Cầu hỏi ý kiến của nó.
 

Hổ Cầu ánh mẳt sáng lên, nói: “Con đi!”
 
Trong lòng Tình Lan chưa xót không thôi, nói: “Hồ Cầu, con nếu đi, đầu mùa xuân phải cùng bọn họ đồng loạt xuôi về nam, sau này, lúc chúng ta muốn, sợ là không gặp được con, muội muội ra đời con cũng…”
 

“Khi muội muội ra đời con sẽ trở lại!” Hồ Cầu nói: “Phụ thân, mẫu thân, con muốn về Hoàng đô đọc sách, giống như những người Hạ tộc khác ở Hoàng đô vậy.”
 
“Học được bản lãnh, vinh quy quê cũ?” Bộ Khê Khách giễu cợt.
 
Hồ Cầu sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Không phải…nhưng con rất muốn đi! Phụ thân, người cũng đã nói, có mắt thấy học thức mới thật sự là nam nhi.”
 
Hai phu thê trầm măc thật lâu.
 
Tình Lan ôm Hồ Cầu vào lòng, không nén được vui mừng: “Đứa trẻ ngoan.”
 
Đầu xuân năm sau, những hiền tài phải quay lại Hoàng đô.
 
Tình Lan phó thác Hồ Cầu cho vợ Hạ Thác Thác, vị phu nhân chính trực trẻ tuổi lại cơ trí cổ quái này vỗ ngực bảo đảm với Tình Lan, nhất định sẽ chiếu cố tốt cho Hồ Cầu, quay lại, nàng còn dùng tiếng Hạ tộc hỏi thăm Hồ Cầu.
 
Vị phu nhân này học ngôn ngữ các địa phương cực nhanh, thật giống như bị thần sờ đầu lưỡi, Tình Lan bội phục không thôi.
 
Sau khi đưa Hồ Cầu lên xe, Tình Lan kỳ quái nói: “Sao lại không thấy Đồ Văn?”
 
“Hạ Đồ Văn sao?” Bộ Khê Khách vờ như không biết, thuận miệng nói, “Hẳn là ở phía trước, nhiều người như vậy, khẳng định đã lên xe.”
 
Thật ra thì, Hạ Đồ Văn bây giờ ở Tiểu Lâu Lan, đang bí mật xây cung điện cho Tình Lan, dựa theo Lan Phương điện của nàng ở Hoàng đô phục hồi như cũ, ngay cả hoa cỏ cây cối, bày biện trong phòng cũng định làm giống y như đúc.
 
Đây là chuyện Bộ Khê Khách một mực muốn làm, hôm nay chiến sự kết thúc, Bộ Cố giao lại binh quyền, hắn có thể yên tâm thỉnh cầu với Hoàng thượng, muốn cho Tình Lan một ngôi nhà, càng quen thuộc, càng thoải mái, giống như nàng lớn lên ở đây.
 
Hoàng đế đồng ý.
 
Lúc Hồ Cầu lên đường, Tình Lan vẫy tay từ biệt với nó, mặt tươi cười.
 
Sau khi Hồ Cầu đi, Tình Lan trở về Huệ Chi Viện khó lớn một hồi, khóc đến nỗi hoa ở cửa viện đều khép lại, héo không dám khoe hương.
 
Bộ Khê Khách dỗ không được, không có cách nào, đem con hồ ly xấu xí của mình kín đáo đưa cho Tình Lan: “Tiểu tử kia mệnh cứng rắn vận khí tốt, nàng không cần lo cho nó đâu.”
 
“Ta biết, nhưng mà ta không nỡ.’ Tình Lan nói: “Ta vậy mà tàn nhẫn, lại đồng ý cho con đến Hoàng đô học tập.”
 
“Sẽ có người chăm sóc Hồ Cầu.” Bộ Khê Khách vuốt tóc Tình Lan, nói: “Bây giờ, chỉ còn lại hai chúng ta.”
 
Kiểu Kiểu sau khi định hôn, bắt đầu dò xét lãnh địa.
 
Nàng muốn trong một năm này, đi khắp toàn bộ Yến Xuyên, đến mỗi một thôn xóm thì phải đừng lại, hỏi một chút nguyện vọng trăm họ, nhìn bao quát phong mạo Yến Xuyên.
 
Đây là thiếu tộc trưởng chuyển tín hiệu cho tộc trưởng.

 
Giang Lâu sau khi quân đội giải tán, trở thành người hầu Kiểu Kiểu, cùng nàng tuần tra du ngoạn khắp Yến Xuyên.
 
Bọn tiểu bối đều rời nhà, chỉ còn lưu lại hai người Tình Lan cùng vớ Bộ Khê Khách, đột nhiên cảm giác phủ công chúa quá lạnh lẽo tịch mịch.
 
Vì không để cho nàng ưu tư quá độ, Bộ Khê Khách hứa với nàng rất nhiều điều, đáp ứng sau khi sinh nữ nhi, sẽ dẫn nàng đi cưỡi ngựa, đi leo núi hái tuyết liên, đi Tiểu Lâu Lan trở lại chốn cũ, dẫn nàng bay nhanh trên đất Yến Xuyên, cảm thụ gió Yến Xuyên.
 
“Chờ sau khi sửa đường xong…” Bộ Khê Khách nói: “Ta sẽ dẫn nàng đến phía tây, nhìn kì cảnh thế gian…”
 

 
“Minh Châu.”
 
Tình Lan cười ha ha: “Tại sao hài tử của chúng ta, đều là tròn?”
 
“Mỹ mãn, tốt biết bao.”
 
Nhưng có lẽ lần này Hồ Thần đã chơi họ một vố.
 
Ngày Minh Châu ra đời, miệng Bộ Khê Khách toét được một nửa liền khựng lại.
 
“Minh Châu?”
 
A, nơi nào là Minh Châu.
 
Vẫn là cầu!
 
Bộ Khê Khách ôm tiểu nhi tử mới sinh, ngẩng đầu nhìn về phía Tình Lan, nói: “Xảy ra chút sai sót.”
 
Tình Lan thở hổn hển, cho là đứa bé xảy ra vấn đề vội la lên: “Mau cho ta xem một chút, thế nào?”
 
Bộ Khê Khách ôm đứa bé, ngồi bên cạnh Tình Lan, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, không phải Minh Châu, là Nãi Cầu.”
 
Tiếng khóc của tiểu nhi tử rất nhỏ, giống như tiếng dê con kêu mị mị.
 
Lòng Tình Lan tan chảy.
 
Nàng nhận lấy đứa bé, giận trách: “So với Hồ Cầu còn thanh tú hơn, Bộ Khê Khách, chàng sao lại thế này?”
 
Bộ Khê Khách nhẹ giọng cười nói: “Hơ, trách ta à? Nếu không thì như thế nào? Muốn hắn lớn lên như một ngọn núi nhỏ, dọa khóc thê tử tương lai sao?”
 
Tình Lan tựa vào bả vai hắn, ôn nhu nhìn đứa bé trong ngực, cười lên.
 
“Nãi Cầu.”
 
Lúc Hồ Cầu mười tuổi mới trở về nhà một lần.
 
Khi đó Nãi Cầu hơn hai tuổi, lại giống như hắn ngày xưa không nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng gọi phụ thân mẫu thân.
 
Hồ Cầu một thân một mình giục ngựa trở về, sau khi xuống ngựa bị Tình Lan nắm… vạt áo, đánh một trận.
 
“Hồ nháo! Làm sao có thể tùy hứng như vậy? Vạn nhất trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…”
 
“Sẽ không.” Hồ Cầu ôm lấy đệ đệ, tiếc nuối lại vui vẻ nói, “Biết không phải là muội muội, con đã buồn bã hết mấy ngày, cũng không có tâm tư đọc sách.”
 

Nãi Cầu kêu một tiếng ca ca.
 
Hồ Cầu nghiêng đầu, cười nói với Tình Lan: “Nhưng mà do mẫu thân sinh, sinh cái gì cũng tốt. Bộ Duyên Chiêu sao?”
 
Tình Lan nói: “Đúng vậy, mời Tô tiên sinh đặt tên.”

 
“Giống phụ thân.” Hồ Cầu nói, “Con giống mẫu thân, đệ đệ giống phụ thân.”
 
Tình Lan cười nói: “Đúng vậy.”
 
Hồ Cầu kéo tay Nãi Cầu, hai mắt như hai mảnh trăng non, nói: “Duyên Chiêu, cùng ca ca về nhà.”
 
Nãi Cầu tung tăng đi theo.
 
“Phụ thân đâu ạ?”
 
“Nghe nói con trở lại, đi làm thức ăn cho ngươi đây.” Tình Lan nói, “Con đó, chờ bị phụ thân đánh đi.”
 
“Phụ thân con sẽ không đâu.” Hồ Cầu nói, “Phụ thân biết sẽ khen con, không hổ là nhi tử của người!”
 
Dĩ nhiên, biết được Hồ Cầu một mình cưỡi ngựa quay về, Bộ Khê Khách quả thật khen như vậy, nhưng khen xong, nhìn thấy sắc mặt Tình Lan, lập tức nghiêm mặt lại, nghiêm túc mắng: “Nếu gặp phải nguy hiểm, con để mẹ con phải sống như thế nào?”
 
“Hồ Cầu: “Con xem như minh bạch.”
 
Hắn cười lắc đầu một cái, tùy ý lại ưu nhã ăn thịt, nói: “Phụ thân, cữu cữu chưa phong hầu cho người, trong lòng người có oán không?”
 
Bộ Khê Khách cười nói: “Hắn cũng không hứa với ta, ta vì sao lại oán? Vương hầu gì đó đều là hư danh. Ta có mẫu thân con là đủ rồi.”
 
“Nhưng phụ thân nên được phong thưởng, cữu cữu quả thực chưa cho.” Hồ Cầu nói: “Chỉ cho gia gia, hay là chỉ cho một cái.”
 
Tình Lan nói: “Không được nói những thứ này.”
 
Hồ Cầu nói: “Con biết, phụ thân là sợ quá đường hoàng, nhưng không công bằng chính là không công bằng.”
 
“Con đọc sách cho thật tốt.” Bộ Khê Khách nói: “Còn lại, không cần nói ở nhà, chúng ta cũng không muốn nghe. Con đó, nói chuyện còn không có ý tứ bằng Nãi Cầu.”
 
“Nó, nó sẽ nói gì?” Hồ Cầu nói, “Mẫu thân đã viết thư nói với con, Nãi Cầu giống con, không thể nào thích nói chuyện.”
 
Nãi Cầu gặm vành chén, sâu kín nhìn về phía Hồ Cầu.
 
Bộ Khê Khách nói: “Hắn chỉ gọi phụ mẫu, cũng dễ nghe hơn con nói loại chuyện này.”
 
Nãi Cầu đem nước miếng thoa khắp chén, ngây ngô sững sờ hồi lâu: “Cách”
 
Bộ Khê Khách nói: “Nghe không, nấc cũng dễ nghe hơn con.”
 
Hồ Cầu ngửa đầu, cao giọng cười to.
 
Tình Lan nghiêng đầu nhìn, mặt tươi cười: “Tiếng cười kia, cùng phụ thân con giống nhau...”
 
Hồ Cầu chỉ Nãi Cầu, nói: “Đệ đệ nấc, cũng giống mẫu thân.”
 
Người một nhà cùng nhau cười.
 
Tác giả có lời muốn nói: A, có ngửi thấy hương vị hơi thở ngọt ngào ở hồi cuối không?




Hẹn Ước Nhân Gian
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hẹn Ước Nhân Gian Truyện Hẹn Ước Nhân Gian Story Chương 57: Chương 57:
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...