Hẹn Ước Của Chúng Ta
4: Cùng Nhau Đến Trường
Cùng Nhau Đến Trường
Mười hai giờ đêm, mưa ngoài trời bắt đầu tuôn lớn hơn.
Trong nhà mọi người đã đi ngủ hết, chỉ còn Tần Lam vẫn thuỷ chung ngồi dưới phòng khách.
Chính là do Ngô Cẩn Ngôn vẫn chưa về.
Nàng không hiểu nữa.
Bản thân cũng lo lắng, sợ rằng Cẩn Ngôn vì buồn bực mà đi chơi khuya, sẽ xảy ra chuyện không may.
Mặc dù mẹ của cô không lo, nhưng nàng lại muốn đợi cô trở về.
Ngồi đến một giờ, mưa bắt đầu tạnh dần.
Ngô Cẩn Ngôn xuất hiện nhưng cả người đã ướt sũng.
"Cẩn Ngôn..." Nàng lập tức đứng dậy, lấy khăn phủ lên người cô.
"Chị ở đây làm gì?" Ngô Cẩn Ngôn không bài xích, cơ bản là vì cô cũng lạnh muốn chết.
Tần Lam cúi mặt.
"Chị...đợi em."
Chị đợi em.
Cẩn Ngôn kinh ngạc nhưng rất nhanh bày ra dáng vẻ lạnh lùng, vòng qua người nàng rồi đi thẳng lên cầu thang.
"Tôi thấy chị giống mẹ tôi lắm rồi.
À mà, còn hơn thế nữa.
Vì mẹ tôi không rảnh rang như thế."
Nàng thu hết những lời nói của cô vào trong lòng.
Mãi đến khi tiếng cửa phòng của cô vang lên thì nàng mới vô lực ngồi xuống ghế.
Nàng không biết phải làm sao, phải làm sao để cô không ghét nàng nữa...
###
Ngô Cẩn Ngôn tắm xong thì ngồi thừ trên giường, đôi mắt có chút lay động.
Chưa từng có ai đợi cô về khuya như thế.
Nhưng cô lại không ngăn được bản thân mình làm tổn thương Tần Lam.
Vì ghen tức và cũng vì không cam tâm thừa nhận rằng mình thua thiệt nàng.
"Chị ấy đợi ta về." Cô gõ vài dòng tin nhắn đến bạn chí cốt của mình.
"Mẹ ta cũng đợi ta về." Khương Tử Tân nhanh chóng đáp, còn kèm thêm icon oán than.
"Mẹ ta mắng ta hết nước..."
"Người đọc kĩ đi.
Tần Lam đợi ta về đấy..."
Sau một lúc lâu, chắc có lẽ Khương Tử Tân cũng vừa trải qua cú sốc xong nên thế.
"Thật ư? Ngươi có cảm ơn chị ấy không?"
"Không.
Ta chửi chị ấy rằng, rảnh rỗi dư thừa."
"Người bệnh rồi." Tử Tân sợ hãi.
"Ta bình thường.
Chỉ là tại sao chị ấy lại đợi ta nhỉ?" Cẩn Ngôn khó chịu.
Vì Tần Lam càng dịu dàng với cô thì sự day dứt trong cô sẽ xuất hiện.
"Đương nhiên là vì lo cho ngươi."
Đây là câu kết thúc cuộc trò chuyện.
Ngô Cẩn Ngôn nằm xuống, đặt tay lên trán suy nghĩ.
Bởi vì bây giờ có dùng bao nhiêu lý lẽ, cô cũng không thể bôi xấu Tần Lam.
Nhưng hiện tại, có dùng bao nhiêu hành động, lời nói thì cô cũng chẳng thể thích ứng được việc có một người bước vào gia đình vốn dĩ duy nhất của mình.
Thôi kệ đi, cô cần phải đi ngủ.
###
Thứ hai đầu tuần luôn khiến con người ta chán ghét đến lạ.
Ngô Cẩn Ngôn mắt nhắm mắt mở gài cúc áo đồng phục của mình.
Cô vẫn không tin được rằng mới đó mà đã hết cuối tuần rồi.
Buổi sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Lâm Phương sau khi tập thể dục xong cũng đang cùng Tần Lam đợi người còn lại xuống.
Mặc dù tối qua cả cô và nàng đều ngủ trễ nhưng Tần Lam lại tỉnh táo lạ thường.
Cẩn Ngôn ngồi xuống bàn, nhanh chóng mang bánh mì bỏ vào miệng, còn tiện tay hớp một miếng nước cam.
"..." Lâm Phương lườm con gái một cái.
"Ăn uống cho tử tế vào."
"Hôm nay con đi học với Tử Tân.
Mẹ cứ lên công ty đi nhé."
Chẳng trách vì sao vội đến thế.
Thấy con gái chuẩn bị rời khỏi ghế, Lâm Phương ngăn lại: "Ngồi yên đó đi.
Hôm nay mẹ đưa hai đứa đến trường."
Cẩn Ngôn nhíu mày: "Con đã hẹn rồi..."
"Vậy thì mẹ đưa cả ba đến trường."
Cô tức đến đỏ mắt.
Vốn dĩ muốn đi học sớm để mua đồ ăn vặt vào trường ăn.
Hiện tại, bị sự xuất hiện của Tần Lam phá hỏng.
"Chán quá." Cô nhún vai thái độ.
Rốt cuộc, Khương Tử Tân cũng bị lôi kéo vào cuộc chiến gia đình của họ.
Cô bị buộc ngồi phía sau, thậm chí là ngồi giữa Cẩn Ngôn và Tần Lam.
Không khí trong xe vô cùng kì lạ nhưng Tử Tân vì sự xinh đẹp của Tần Lam mà không màng đến thế cục.
Người gì vừa xinh vừa thơm phức...
Ngô Cẩn Ngôn chán ghét nhìn ra ngoài cửa kính, khung cảnh không ngừng lướt qua, ngáp ngắn ngáp dài mệt mỏi.
Còn Tần Lam vẫn ngồi yên bất động, thậm chí có chút không quen khi ngồi xe ô tô.
Thôi thì sao cũng được, bản thân yên phận là cách tốt nhất để tiếp tục sống.
Xe dừng lại ở cổng trường, Lâm Phương ra hiệu cho Tần Lam và Tử Tân xuống trước, còn Cẩn Ngôn phải nán lại.
"Kính thưa Ngô phu nhân, không biết người còn điều gì cần căn dặn ạ?" Ngô Cẩn Ngôn thiếu kiên nhẫn.
"Trông chừng Tiểu Lam.
Con đừng để con bé bị bắt nạt đó."
"Tại sao con phải làm thế?"
Lâm Phương thiếu điều muốn bóp chết con gái mình.
"Ngoài câu hỏi tại sao thì con có thể hỏi câu nào mới hơn không?"
Bà thở một đoạn thật dài.
"Môi trường mới, chúng ta phải giúp đỡ con bé.
Cẩn Ngôn, mẹ không thiên vị ai cả.
Con là con của mẹ đương nhiên mẹ sẽ thương con nhất.
Con hiểu không? Con và Tiểu Lam là người một nhà, phải biết yêu thương nhau."
Ngô Cẩn Ngôn nghe đến câu cuối liền xuống xe ngay lập tức.
Cô chẳng muốn nghe nữa.
###
"Chào chị, em là Khương Tử Tân."
Trong khi Cẩn Ngôn đang buồn bực thì Tử Tân lại hết mức muốn làm thân với người vừa xinh vừa thơm bên cạnh mình.
Tần Lam mỉm cười, đáp lại: "Chào em.
Chị là Tần Lam."
Ngô Cẩn Ngôn cố tình đi đường vòng để có thể đi ngang qua lớp mà Tần Lam học.
"Vào lớp đi." Cô liếc nhìn những anh chị bên trong rồi tiện tay đẩy Tần Lam vào.
Nhìn sơ thì thấy trong lớp có người quen cho nên lòng cô cũng yên tâm mặc dù bản thân không biết vì sao lại yên tâm.
"Về lớp." Cô gật đầu chào người quen mình một cái rồi xách áo Tử Tân đi ngược lại lớp mình.
"Cẩn Ngôn..." Tần Lam nhỏ giọng gọi cô.
Ngô Cẩn Ngôn ngừng bước, chán nản quay đầu: "Cái gì?"
"Học tốt..."
Cô sững lại.
Chết tiệt, tại sao nàng lại có thể ấm áp đến vậy nhỉ?
"Ừ.
Chị cũng vậy."
###
Ngô Cẩn Ngôn chống cằm, lơ đễnh nhìn ra cửa sổ mặc kệ giáo viên phía trên vẫn thao thao bất tuyệt bài chứng minh toán học gì đó.
Cớ sao cô lại nghĩ về Tần Lam...
"Ngô Cẩn Ngôn."
Cô bất động.
"Ngô Cẩn Ngôn!"
Khương Tử Tân ngồi dãy đối diện ném cục tẩy vào đầu cô.
Cô hoàn hồn đứng dậy.
Kết quả là bị đuổi ra khỏi lớp.
Không sao cả, đó là lẽ thường tình.
Nếu không phải vì sau này đường đi đã được gia đình trải sẵn thảm đỏ thì cô của hôm nay cũng không xem nhẹ việc học đến như vậy.
Ngô Cẩn Ngôn khoanh tay đứng trước cửa phòng, mặc dù bị phạt nhưng đầu óc của cô không chú tâm vào việc đó quá nhiều.
Chẳng qua cô đang không biết rằng Tần Lam bên khu đối diện có thích ứng được môi trường mới hay không.
Vừa hay, giáo viên chủ nhiệm lớp cô vô tình đi ngang.
"Cẩn Ngôn?" Giáo viên Lý nhíu mày nhìn cô.
"Em lại phá phách gì nữa à?"
Cô lắc đầu.
"Không ạ.
Em chỉ là suy nghĩ vài việc mà thôi."
"Em có biết đây là giờ học không?"
"Em biết."
Lý Xuân Ái cũng không quá kinh ngạc cái dáng vẻ vô lo vô ưu của cô.
Nếu cô không tỉnh bơ thế này thì mới là thất thường.
"Cuối giờ đến văn phòng, cô sẽ gọi mẹ em đến."
Đối với việc mới phụ huynh này, Cẩn Ngôn lại thản nhiên đáp: "Mẹ em không đến đâu ạ.
Đây là lần thứ tám trong học kỳ cô gọi mẹ em rồi, cô không biết nhớ ạ?"
Lý Xuân Ái bất lực.
Kì thực, cô ấy chưa từng thấy qua phụ huynh nào có thể vô tâm đến như thế cả.
Lúc này, chuông báo ra chơi vang lên.
Thoắt một cái Ngô Cẩn Ngôn không còn ở trong tầm mắt.
Cô nhìn theo bóng dáng nữ sinh chạy dưới sân trường.
Không trách cứ, làm nghề giáo mà nói, những trường hợp này cô luôn hiểu rõ.
Bởi vì ít được quan tâm cho nên trẻ con thường có xu hướng ngỗ nghịch để được chú ý.
—02/09/2022–.
Hẹn Ước Của Chúng Ta