Hẹn Ước Của Chúng Ta
13: Món Nợ
Những ngày chớm đông không khí mang theo chút lạnh giá, thêm cơn mưa ngâu chưa tạnh càng tăng lên số lần run rẩy trong người.
Ngô Cẩn Ngôn cầm chắc cái túi giấy trong tay mình, suy nghĩ một lúc rồi dứt khoát vặn tay nắm cửa phòng trước mặt.
Thôi nào Cẩn Ngôn, bất quá chỉ là một món quà mọn.
"Ngủ à?" Cô nghiêng đầu lầm bầm.
Bây giờ cùng lắm chỉ mới chín giờ hơn, không nghĩ người này có thể ngủ sớm vào ngày nghỉ như thế.
Cô nhẹ chân đi vào trong, tuỳ tiện kiếm một chỗ trống trên tủ đầu giường đặt túi đồ xuống.
Tần Lam lúc này trở mình, vô tình chạm vào cánh tay cô.
"..." Ngô Cẩn Ngôn rùng mình một cái rồi đỏ mặt.
Khoảnh cách lúc này có hơi...
Cô vội vàng đứng thẳng dậy, hướng về phía cửa mà đi thẳng, miệng còn lầm bầm: "Tôi không thích con trai nhưng cũng không tới nổi sẽ thích con gái.
Đừng câu dẫn tôi..."
Kì thực, cô đối với chuyện yêu đương trên đời này hoàn toàn không có hứng thú.
###
Nửa đêm, mưa ngày càng tầm tã, cả Ngô gia bị Ngô Cẩn Ngôn làm cho không thể ngủ được.
Nguyên nhân xuất phát từ việc lúc nãy cô cảm thấy Tần Lam có chút sai sai nên quay lại kiểm tra, kết quả phát hiện nàng ấy bị sốt rất cao.
Cẩn Ngôn lúc này chặn lại ở cửa phòng, kiểu như một con sư tử mẹ đang bảo vệ con mình.
"Được rồi, để đó con làm cho."
Cô nhận thau nước ấm cùng cái khăn từ quản gia, nhanh chóng đuổi người.
Dù sao trời cũng khuya, thấy mọi người bị cô đày đoạ cho nên lòng cũng sinh ra áy náy.
"Cẩn Ngôn...chỉ có con thôi?" Quản gia e dè không chịu để đứa trẻ mười sáu tuổi chăm người bệnh.
Nếu như Tần Lam xảy ra chuyện thì ai cũng bị Lâm Phương đem đi tế cả thôi.
Cẩn Ngôn tự tin đáp: "Lát nữa bác sĩ Xa sẽ đến, con đã gọi dì ấy rồi.
Mọi người xuống phòng nghỉ ngơi đi."
Sau một lúc giằng co thì Ngô Cẩn Ngôn cũng được phép quay trở vào phòng của nàng.
Cuộc sống của cô rất ghét khi phải phiền hà đến người khác nhưng cũng không thích ai gây rối cho mình.
Chỉ là vế trước lại có phần nặng hơn vế sau cho nên bây giờ cô phải một mình chăm sóc Tần Lam.
Ngô Cẩn Ngôn đặt thau nước xuống, ngồi bên cạnh giường thơ thẫn mất một lúc khá lâu.
"Tôi vốn dĩ không cần phải chăm sóc cho chị." Cô lầm bầm mặc dù biết người nằm trên giường chắc chắn nghe được một phần nhưng sẽ không hiểu được nửa phần đâu mà.
"Dáng vẻ chị lúc này khiến tôi phải thương cảm.
Cho nên thôi, món nợ này từ từ tôi sẽ đòi." Cô cay nghiệt cười nhạt.
###
Một lúc sau đó, ngoài cổng Ngô gia xuất hiện một chiếc ô tô màu trắng, Cẩn Ngôn đội mưa đi ra ấn nút mở cửa cho người vào.
Người phụ nữ cao cao từ bên trong bước qua, trên mặt vẫn còn hằn rõ nét mệt mỏi.
"Dì Xa, dì đến rồi." Ngô Cẩn Ngôn lễ phép chào hỏi một tiếng.
Xa Thi Mạn mặc dù phải trải qua ca trực trên bệnh viện cả ngày nhưng nhìn thấy Cẩn Ngôn liền giấu đi sự mệt mỏi ấy.
Người lớn mà, đâu được thể hiện với trẻ con đâu.
Dì lên xem cô bé một chút." Xa Thi Mạn gật gù đi theo sau Cẩn Ngôn lên phòng.
Cô ấy nghe nói bạn thân mình nhận nuôi con gái của Tần Hiên nhưng không ngờ phải gặp mặt trong hoàn cảnh như thế này.
Ngô Cẩn Ngôn đứng bên cạnh chăm chú nhìn Xa Thi Mạn thăm khám, bản thân cô không hiểu rõ những thứ mà dì ấy làm cho nên chỉ im lặng vậy thôi.
Lúc sau, Xa Thi Mạn nhanh chóng cất ống nghe cùng nhiệt kế vào trong balo, đứng dậy nói với cô: "Không có gì đáng ngại.
Dạo này trái gió trở trời cho nên con bé chỉ bị cảm mà thôi."
"Cảm ạ?" Cẩn Ngôn khó hiểu chớp mắt.
"Chị ấy không giống bị cảm lắm..."
Xa Thi Mạn cười một tiếng rồi xoa đầu cô: "Con cãi lại bác sĩ luôn ư?"
Thấy bản thân có chút thất lễ cho nên cô cũng nhanh chóng xua tay bảo không có cãi.
###
Xa Thi Mạn trước lúc đi không quên chỉ vào túi thuốc, dặn dò: "Nếu Tiểu Lam sốt cao quá thì pha thuốc cho con bé.
Hai ngày nữa nếu không khỏi thì gọi cho dì, dì sẽ đến đưa con bé đến bệnh viện."
Như một cái máy, Cẩn Ngôn liên tục gật đầu.
Tiễn Xa Thi Mạn về xong, cô mới thực sự được thoải mái nằm xuống giường.
Túi thuốc lúc này vẫn còn trong tay, tâm tư có chút khó tả.
Âu cũng là lần đầu tiên học cách quan tâm đến người khác cho nên trong cô hiện tại vẫn cảm thấy được chút thành tựu nào đó.
Chỉ mong khi mẹ trở về có thể khen thưởng cho cô.
###
Ánh mặt trời buổi sáng dần di chuyển lên cao, lúc này hai hàng mi nặng trĩu của Tần Lam khẽ động.
Nàng không nhớ đêm qua bản thân thê thảm như thế nào đâu, chỉ biết rằng sau khi tắm xong thấy mệt mỏi liền ngủ thiếp đi.
Nàng ngồi dậy, với tay lấy buộc tóc buộc gọn mái tóc phía sau lên.
Sự xuất hiện của món đồ lạ khiến Tần Lam khẽ chú ý một cái.
Nàng nghi hoặc cầm túi giấy đang đặt trên bàn lên, tò mò mở ra xem.
Là một chiếc váy...
Tần Lam kinh ngạc mở to mắt nhìn, cái tên của Ngô Cẩn Ngôn lập tức chạy thẳng qua suy nghĩ.
Thời điểm nàng lúng túng bước ra khỏi phòng thì cùng lúc chạm mặt Cẩn Ngôn.
Sắc mặt cô có chút không tốt, nhìn là biết đang thiếu ngủ cho nên mới như thế.
"Cẩn..." Định hỏi thăm nhưng nhớ lại lời nói lúc trước của cô nên nàng đành mím môi rút lại.
"Cái gì?" Ngô Cẩn Ngôn quan sát nàng một lúc, khi thấy người trước mặt đã ổn thì liền cộc cằn lên tiếng.
Tần Lam cúi mặt, mấp mấy môi: "Cảm ơn em..."
Cô không nói gì, bước nhanh xuống cầu thang.
Cô không biết Tần Lam cảm ơn cô về việc gì, quà tặng hay chăm sóc, chỉ là trong một khoảnh khắc nào đó, cô muốn phủ nhận bản thân mình ưa thích lời cảm ơn từ nàng, muốn chạy đi thật xa.
Cảm giác thành tựu liên tục vây lấy khiên cô có chút không quen thuộc.
Nàng nhìn theo bóng lưng cô, một lần nữa âm thầm thở dài.
Đợi đến ngày mà hai người hoàn toàn có thể hoà hợp với nhau chắc sẽ xa lắm.
Không sao, Tần Lam thừa nhận bản thân mình là người kiên nhẫn cho nên dù có buồn thì chỉ nên một chút thôi.
###
Khi Tần Lam đứng ở phòng khách thì phát hiện Ngô Cẩn Ngôn đã đi ra khỏi nhà rồi.
Nàng chỉ biết tiếc nuối thở dài.
Vốn dĩ bản thân muốn cùng cô dùng bữa sáng, cuối cùng cũng không thành.
Sau một lúc điều chỉnh tâm trạng, nàng quyết định ra vườn phụ giúp mọi người tỉa cây cho Lâm Phương.
Nhìn thấy sự xuất hiện của nàng, Vương quản gia ngạc nhiên ngăn cản: "Tần Lam, con không nghỉ ngơi mà xuống đây làm chi?"
Nàng lắc đầu, cười hiền: "Con ổn mà ạ."
"Đêm qua con sốt, Cẩn Ngôn đã chăm sóc con đấy." Một người trong số họ bắt đầu bàn chuyện phiếm với nàng.
"Thật ạ?" Tần Lam không tin vào tai mình.
"Cô bé may mắn.
Cẩn Ngôn trước giờ vô cùng hời hợt, không hiểu lý nào con bé lại chịu ở lại với con cả đêm.
Thậm chí còn rất quan tâm đến việc bong gân của con."
Nghe xong, Tần Lam rũ mi, cúi đầu nhìn vết thương nơi chân đã được ai đó bôi thuốc.
"Còn nhớ vài năm trước, bà chủ bị bệnh phải nhập viện, vậy mà Cẩn Ngôn cũng không đến mức lo lắng như hôm qua..."
Và vô số những lời nói khiến tâm tư của nàng loạn thành một đoàn.
Là vì sao?
Cẩn Ngôn..
Hẹn Ước Của Chúng Ta