[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi
Chương 54: Chương 54
Vốn Thu Trì cứ tưởng Cố Triều sẽ đến tìm cậu ăn cơm trưa, vừa hay có thể nhờ cậy hắn giúp đỡ Lâm Đặng.
Nhưng tiếc là người đứng đợi cậu cùng đi ăn trưa lại không phải Cố Triều.
Lúc Thu Trì cùng Lâm Đặng đi ra cổng trường, trước mắt Thu Trì nhìn thấy con xe màu đen quen thuộc nhưng người đứng trước xe lại không phải là hắn.
Thu Trì có hơi kinh ngạc, chiếc xe chính là xe của Cố Triều, cậu chắc chắn bản thân không nhìn lầm, nhưng cái người đang đứng kia là ai thế nhỉ?
"Đó có phải là xe Cố Triều không?" Lâm Đặng ở phía sau nói.
Ngay cả Lâm Đặng cũng nhận ra, Thu Trì càng khẳng định mình không nhận sai.
Thu Trì nghiêng đầu nhìn người phía trước, cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời cậu lại không nghĩ ra được là mình đã gặp ở đâu.
Thu Trì bước về phía trước, đến gần Thu Trì mới phát hiện đối phương nhìn còn rất trẻ, tuổi tác có vẻ không chênh lệch quá nhiều so với cậu, điều đặc biệt khiến Thu Trì chú ý là gương mặt người này nhìn rất non nót, nếu không phải trên người toát ra khí chất trưởng thành, Thu Trì còn cho rằng, đối phương còn trong tuổi vị thành niên.
Ngay khi đối phương và cậu chỉ còn cách nhau hơn hai mươi mét, đột nhiên khung hình hệ thống đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
[Hồ sơ nhân vật
Tên: Trần Dụ
Chức vụ: ? ? ?
Nghề nghiệp: Thư ký của Cố Triều.
Tóm tắt thông tin: ? ? ?]
Cái chức năng "Hồ sơ nhân vật" này, Thu Trì lâu lắm rồi mới được thấy lại, nhưng tại sao cái tóm tắt thông tin lại chỉ có dấu chấm hỏi như vậy?
"Hệ thống." Cậu khẽ gọi.
Hệ thống nghe tiếng gọi lập tức xuất hiện, "Ký chủ thân mến."
Sau khi cậu gặp chủ thần mách lẻo, thái độ của nó đối với cậu hoàn toàn thay đổi luôn.
"Cái tóm tắt thông tin này, tao chưa bao giờ thấy nó hiện như vậy bao giờ." Thu Trì nói: "Mày biết nguyên nhân không?"
Hệ thống nghe vậy cũng nhìn theo, biểu cảm trên màn hình cũng trở nên khó đoán khiến Thu Trì không thể nào biết được nó đang nghĩ cái gì.
"Ký chủ, cậu phải cẩn thận với tên đó." Hệ thống nói, Thu Trì bên ngoài mặt không biến sắc, bên trong nhíu mày, "Có ý gì?"
"Phần tóm tắt thông tin của cậu đã được mặc định trong thế giới này, chỉ có kẻ ngoại lai mới không có." Hệ thống nói đến đây, Thu Trì có thể hiểu được kẻ ngoại lai mà hệ thống nói là ai.
Quả nhiên hệ thống nói: "Kẻ đang đứng trước mặt cậu, cũng giống như cậu, chính là người xuyên không."
Trán Thu Trì đổ mồ hôi, trên mặt xuất hiện một tia đề phòng, "Một thế giới có đến hai người xuyên không? Trước giờ có trường hợp nào như vậy chưa?"
"Chưa từng." Hệ thống đáp, "Đây là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp này, trước mắt không biết đối phương là bạn hay thù, cậu phải cẩn thận.
Tốt nhất không nên để đối phương biết cậu cũng xuyên tới đây, tránh nhiều trường hợp phiền phức xảy ra."
"Được."
"Cậu Thu." Trần Dụ thấy cậu tiến lại liền thẳng lưng, nghiêm túc nói: "Tôi là thư ký của Cố tổng, tên Trần Dụ, cậu cứ gọi là thư ký Trần là được."
Thu Trì lễ phép đáp lại, ánh mắt nhìn vào trong xe, hỏi: "Cố Triều bận việc sao?"
Trần Dụ có vẻ lớn tuổi hơn, nhưng cụ là hơn bao nhiêu thì Thu Trì không biết,
Trần Dụ dáng người cao gầy, mặt mày như tranh vẽ, khi không cười, trên gương mặt mơ hồ mang theo chút thanh lãnh cùng xa cách.
"Cố tổng hôm nay có việc đột xuất, cho nên bảo tôi đến đưa cậu đi ăn cơm."
Thu Trì thật muốn biết vì sao bên cạnh Cố Triều lại đột nhiên xuất hiện thêm một người xuyên không, không biết chuyện này có ảnh hưởng gì đến Cố Triều không nữa.
Thu Trì trong lòng lo lắng, nhưng cậu lại vì thân phận người xuyên không mà không làm gì được, hiện tại cậu chỉ có thể cầu mong Trần Dụ không có ý xấu mà thôi.
"Phiền thứ ký Trần, nhưng hôm nay tôi có hẹn đi ăn với bạn học, hay anh quay về đi, gửi lời cảm ơn của tôi đến sếp anh."
"Cậu Thu đừng khách khí." Trần Dụ nở một cười, không biết có phải do biết Trần Dụ cũng là người xuyên không hay mà, Thu Trì cảm thấy nụ cười của đối phương có chút cổ quái.
Trần Dụ nói: "Cổ tổng ra lệnh cho tôi, tôi chỉ là người làm theo mà thôi, bây giờ tôi mà quay về, cậu Thu thì không sao, nhưng tôi chắc chắn sẽ gặp không ít rắc rối với Cố tổng."
Thu Trì ghét nhất là bản thân liên lụy đến người khác, cậu nhìn Trần Dụ, tuy là cùng là người xuyên không, nhưng cậu cũng đâu có biết mục đích của người ta, nếu chỉ suy nghĩ từ một chiều thì nông cạn quá.
Trước mắt cứ để ý trước.
Thu Trì quay đầu nhìn Lâm Đặng, nói với cô: "Lâm Đặng, chúng ta cùng đi, quen biết tới giờ tớ còn chưa mời cậu bữa nào."
"Cũng được." Không có Cố Triều, Lâm Đặng vô cùng thoải mái, "Sức ăn tớ lớn, chỉ sợ cậu không đủ tiền trả."
"Cứ thoái mái." Thu Trì cười cười, sau đó cậu quay sang nhìn Trần Dụ, khách khí nói: "Phiền thư ký Trần chở bọn tôi đi."
"Không phiền." Trần Dụ mở cửa xe mời Thu Trì và Lâm Đặng lên xe, sau đó chính mình mới lên ghế lái.
Sau khi thắt dây an toàn xong, Trần Dụ quay đầu hỏi hai người, "Cậu Thu muốn đi chỗ nào? Tuy Cố tông đã đưa địa điểm cho tôi, nhưng nếu cậu muốn ăn ở chỗ khác thì tôi sẽ lái xe đưa cậu đến đó." Anh đưa ngón trỏ lên miệng, nháy mắt một cái, : "Tôi sẽ không nói cho Cố tổng biết."
Thu Trì quay đầu nhìn Lâm Đặng: "Cậu muốn ăn gì?"
Lâm Đặng cười nói: "Cậu mời khách, lí nào lại để khách chọn thực đơn? Cậu ăn gì tớ ăn nấy, tớ không kén ăn."
Nghe cô nói vậy, Thu Trì cũng không làm khó cô, cậu trầm tư suy nghĩ một chút, rồi nói: "Hay chúng ta ăn canh cá chua nhé, tớ biết một chỗ bán ăn được lắm."
Lâm Đặng gật đầu, "Được đó, vừa vặn mấy hôm nay tớ cũng đang thèm cánh cá chua, Tiểu Trì thật hiểu tớ."
"Vậy đi thôi." Thu Trì đưa địa chỉ cho Trần Dụ, "Nhờ anh nhé, thư ký Trần."
"Cứ giao cho tôi." Trần Dụ cười gật đầu sau đó lái xe đi.
Trên xe Thu Trì vừa tán gẫu với Lâm Đặng vừa lén lút quan sát Trận Dụ đang lái xe ở phía trước.
Nếu không phải có hồ sơ nhân vật và hệ thống, thì Thu Trì thật sự khó mà biết được anh ta cũng là một người xuyên không.
Ánh mắt tự cho là lén lút của Thu Trì bị Trần Dụ ngồi ở phía trước bắt gọn, ở một góc Thu Trì không thể nhìn tới, anh nhếch mép, gương mặt thanh lãnh giờ khắc này lại lóe lên một tia ranh mãnh.
"Hệ thống." Thu Trì khẽ gọi, "Nếu đốiphương có hệ thống kế bên mày có phát hiện ra được không?"
"Có thể." Hệ thống đáp: "Cậu muốn tôi kiểm tra?"
Thu Trì nhẹ nhàng gật đầu, "Đối phương có thể phát hiện ra mày không?"
Hệ thống: "Nếu là hệ thống khác thì có thể, nhưng tôi là hệ thống bên cạnh Chủ Thần, với khả năng chủ thần cho tôi thì những hệ thống khác khó mà phát hiện được."
"Có thể sẽ mất một chút thời gian." Hệ thống nói, "Trong lúc đó cậu hãy thử thăm dò hắn ở bên ngoài."
Thu Trì gật đầu, sau đó hệ thống lại một lần nữa im hơi lặng tiếng.
Địa chỉ mà Thu hút đưa cho anh cách trường học không xa, vốn đi bộ chỉ mất mười phút, đi xe chỉ chưa đầy năm phút đã đến nơi.
Trần-kẻ ngoại lai-Dụ vào vai một thư ký cũng rất tận tâm, hắn mở cửa xuống xe trước rồi đi xuống mở cửa xe cho hai người.
Thu Trì và Lâm Đặng đều đồng thời nói cảm ơn, Trần Dụ cũng chỉ nói là nhân viên làm theo yêu cầu của ông chủ.
Cửa hàng mà bọn họ tới tương đối bình thường, không có không khí sang trọng giống như những nơi mà Cố Triều đưa cậu đi.
Thú thật, ăn ở mấy chỗ đó mãi, Thu Trì có chút nhớ không khí bình dân này, tuy không sang trọng nhưng lại bình dị gần gũi.
Hơn nữa, cậu đã nói sẽ mời Lâm Đặng, mấy chỗ Cố Triều đưa cậu đi, cậu căn bản là trả không nổi, ăn xong có nước rửa chén để trả nợ."
Thu Trì đi về phía trước, phát hiện Trần Dụ không có ý định đi theo liền quay đầu lại nói: "Thư ký Trần, hay anh ăn cùng tôi đi."
Thu Trì cứ tưởng Trần Dụ sẽ lại khách khí, không ngờ anh lại cười tươi như hoa, cứ như đang chờ mãi câu nói này của cậu, "Vậy cảm ơn Cậu Thu." tranh thủ tâng bốc nịnh bợ một chút, "Sếp tổng thật có phước."
"Đạo lý làm người mà thôi." Thu Trì cũng khách khí đáp lại,
Hai người, hai tâm tư riêng của một kẻ xuyên không, chỉ có Lâm Đặng là không hề hay biết chuyện gì, cô vào cửa tiệm trước, khoan khoái tự mình tìm chỗ ngồi, sau đó vẫy tay gọi hai người nhanh vào.
Thu Trì cảm thấy sau khi trò chuyện xong dường như Lâm Đặng có chút thay đổi, cô bây giờ tốt hơn so với dáng vẻ thiếu sức sống hồi sáng.
Không ngờ chỉ một buổi trò chuyện lại có thể thần kỳ thế này, cả cậu và Lâm Đặng đều không còn vướn bận nào trong lòng nữa.
À không, Lâm Đặng vẫn còn, số tiền phẫu thuật chưa được giải quyết, hiện tại cô tỏ ra vui vẻ nhưng chắc chắn vẫn đang lo nghĩ cách xoay sở tiền.
Cậu đi đến ngồi kế bên Lâm Đặng, còn Trần Dụ ngồi đối diện cậu, cậu và Trần Dụ không có nói gì, nhưng Lâm Đặng lại hướng Trần Dụ nói: "Thư ký Trần, làm việc cho Cố Triều chắc anh vất vả lắm nhỉ? Tôi thấy hắn thuộc kiểu người đàn áp nhân viên đấy."
"! ! !" Thu Trì có hơi kinh ngạc nhìn Lâm Đặng, tâm trạng có hơi vi diệu.
Nữ chính trước mặt nhân viên nam chính nói xấu nam chính! Thu Trì nhớ lại tiểu thuyết gốc, nhớ lại mấy phân đoạn ngọt ngào của nam nữ chính liền không nói lên lời.
Sao cậu có cảm giác tiêu thuyết gốc mới là hàng lừa đảo vậy nhỉ?
Lâm Đặng nói xấu Cố Triều đã đành, Trần Dụ đối diện cứ như tìm được tri kỷ mà gật đầu, thở dài nói: "Vì miếng cơm manh áo."
Thu Trì: "..."
Vị huynh đài này, huynh là người xuyên không thật sao?
------------------
Góc ngoài lề:
Trần Dụ: Đây không phải tên tôi.
Thu Trì: Anh xuyên không nhiều như vậy không thấy mệt sao?
Trần Dụ: Quen rồi, nhưng nhìn những gương mặt bị tôi vã đến không thốt lên lời cũng vui lắm.
Thu Trì: Thật lợi hại.
Trần Dụ: Gặp được cậu cũng không tồi, với cậu, tôi tình nguyện nằm trên một lần, muốn thử với tôi không?
Thu Trì: ...
Cố Triều: Bà xã ông đây, cũng dám mơ ước! Cút về không gian ngân hà của mi đi!
Vị nào đó: ...
-------------
Giải thích với các cô một chút, câu chuyện của Trần Dụ có liên kết với Thu Trì, nhưng lại không có liên quan đến nhau, giống như việc Thu Trì có thể gặp Dạ Phong và Trình Lăng, nhưng không dính dáng đến câu chuyện của họ, tất cả chỉ là vô tình lướt qua thôi.
Thật ra tôi không siêng năng như các cô tưởng đâu, chỉ vì tác phẩm tiếp theo cho nên bị ép phải rụt tay chân, rút vào trong mai, đạp một cái lăn cho nhanh thôi.
ε\=ε\=( >_.
[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi