Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 232: Tụ Chúng Tu Tiên (32)
Huyền sơn.
Minh Thù đạp Thái Diễn kiếm lượn xuống quan sát tòa nhà, cảnh tượng ở nơi này tái hiện lại từng chút một trong trí nhớ của nguyên chủ.
Để Thái Diễn kiếm hạ xuống đất, ập vào mắt là thi thể đã hóa thành xương trắng. Mặt đất đọng lại vết máu xỉn màu.
Mặc dù không trải qua, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như thế này, cũng có thể biết ở đây đã xảy ra chuyện thảm thiết cỡ nào.
"Sau đó thì sao?"
Minh Thù quay sang hỏi Nhạn Dẫn.
Nhạn Dẫn đánh giá Minh Thù, đây chính là người nhà của nàng biểu hiện của nàng cũng quá bình thường, giống như là không quan tâm vậy.
Đây không phải biểu hiện mà một người bình thường nên có.
Nhưng sau này nàng lại là đại boss máu lạnh vô tình, hình như cũng không có gì là không đúng.
Nhạn Dẫn hắng giọng, yếu ớt nói: "Đến Đan Các, nếu như may mắn đồ vẫn còn ở đó."
Đan Các ở nơi sâu nhất trong Huyền gia, nguyên chủ rất ít khi tới đây nhưng đại khái vẫn nhớ được đường đi.
Cửa Đan Các mở rộng, trên bậc thang loang lổ vết máu, tòa nhà bị tổn hại nghiêm trọng hiển nhiên ở đây cũng xảy ra trận chiến.
Minh Thù đi vào tìm một vòng, nhưng không tìm được chiếc hộp Nhạn Dẫn nói.
"Vậy cũng có thể là bị cầm đi rồi."
Nhạn Dẫn dựa vào bậc thang: "Sư muội, nếu như ta chết ngươi có nhớ ta không?"
"Chết sao?"
Minh Thù chợt khom lưng: "Ngươi đừng tưởng bở."
Giá trị thù hận của trẫm còn chưa kéo được, làm sao có thể để ngươi chết chứ?
"Quả nhiên sư muội đã thích ta sao?"
Nhạn Dẫn vươn tay, xoa nhẹ mặt Minh Thù, trong đôi mắt mang theo nụ cười thản nhiên:
"Đáng tiếc, ta thực sự phải chết."
"Đừng động tay động chân."
"Khụ khụ khụ!"
Thân thể Nhạn Dẫn co rút, tay cũng rũ xuống, hắn đỡ lấy ngực dường như không thể hô hấp.
Ma khí đã xuyên qua vải vóc dần dần thẩm thấu ra ngoài.
Minh Thù nhíu mày tiến lên đỡ hắn, độ ấm trên người nàng truyền đến khiến Nhạn Dẫn thoải mái hơn một chút.
"Lạnh."
Hình như Minh Thù có mắng một tiếng nhưng vẫn kéo hắn vào lòng, ma khí bắt đầu lan lên người Minh Thù.
Minh Thù nhìn ma khí của người bên cạnh mình, nàng có chút bần thần, có cách để cứu hắn nhưng nàng cũng không tình nguyện.
"Ở đây chờ ta một chút."
Đột nhiên Minh Thù buông tay hắn, đứng dậy đi về hướng ngược lại với Đan Các.
Nàng đi thẳng đến chính điện, tìm ra cơ quan men theo bậc thang đi xuống phía dưới. Bên dưới có mật thất, trong mật thất không có ai đi vào, nó vẫn giống như trong trí nhớ của nguyên chủ.
Nàng tìm kiếm trên giá để đồ, đồ vật trong này đều là vật quý hiếm qua nhiều thế hệ của Huyền gia.
Minh Thù cầm mấy cái hộp đi ra khỏi mật thất, đóng kỹ cửa mật thất, sau khi khôi phục nguyên dạng thì nàng mới quay về.
Nàng vừa mới ra khỏi chính điện, tiếng gầm gừ của thú nhỏ liền vang lên.
"Nếu ngươi không quay về thì hắn sẽ bị người khác bắt đi!"
Thú nhỏ hiển nhiên là rất bất mãn với sự phân phó này, nó là chó cao quý như vậy... À nhầm, thú cao quý làm sao có thể tùy tiện bảo vệ người khác chứ?
Mặc kệ mặc kệ mặc kệ!
Minh Thù cũng sửng sốt, chợt nói: "Không cần bảo vệ, đừng cho người khác tới gần hắn là được."
"Cái đó có gì khác với bảo vệ sao?"
"Chó giữ cửa có gì khác với bảo tiêu không?"
"Này này, ngươi có tin bây giờ ta bỏ đi luôn không?"
"Mãn Hán toàn tịch (*)."
Hừ!
Thú nhỏ không lên tiếng.
Minh Thù mím môi, vẫn đang cười nhưng càng giống như là xen lẫn một ít do dự.
Tại sao nàng muốn đi cứu Nhạn Dẫn? Dựa theo tính tình lúc trước của nàng, hiện tại hẳn là thấy chết không cứu, thuận tiện quét một đợt giá trị thù hận.
Trong đầu nàng liền hiện lên thời điểm Nhạn Dẫn cứu mình. Nàng định trả lại ân cứu mạng của hắn, sau đó liền thanh toán nợ nần với hắn một lượt.
Khóe miệng Minh Thù cong lên, dường như tìm được lời giải thích cho sự khác thường của mình.
...
Bên ngoài Đan Các lúc này đang có rất nhiều người, có Ma tộc cũng có con người. Hai bên phân biệt rõ ràng, chúng lấy Nhạn Dẫn làm ranh giới.
Nhạn Dẫn rời khỏi vị trí, thú nhỏ ngồi xổm bên người Nhạn Dẫn lông trên người xù thành con nhím.
Vừa nãy những người này bị thú nhỏ hành hạ nên giờ không dám tiến lên.
"Huyền Cơ ở đâu?"
Người của Ma tộc mở miệng hỏi Nhạn Dẫn trước.
Ma khí vờn quanh người Nhạn Dẫn, khí đen thẩm thấu vào da tay của hắn nhìn cực kỳ quái dị.
Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt lười biếng thản nhiên: "Không biết."
"Đó là Nhạn Dẫn của Ẩn Tông... Sao hắn cũng tới, làm sao bây giờ?"
"Tìm Huyền Cơ trước đi."
"Hắn là người của Ẩn Tông, ngộ nhỡ..." Đây là tiếng thảo luận của đám người kia.
Người của Ma tộc quay sang nói với Nhạn Dẫn: "Chỉ cần ngươi nói cho ta biết Huyền Cơ ở đâu, ta đảm bảo ngươi có thể giữ được mạng."
Một kẻ trong Ma tộc nhìn chằm chằm ma khí lởn vởn phía sau Nhạn Dẫn, gương mặt suy nghĩ sâu xa.
"Ta nói rồi, không biết."
Nhạn Dẫn dùng chân đá nhẹ thú nhỏ một cái, ý bảo nó đi tìm Minh Thù đừng để nàng sang đây.
"Ai cho ngươi đụng ta! Ai cho phép ngươi đụng ta!"
Thú nhỏ tức giận trừng hắn, tiện thể lăn xa một chút.
"Nhiều người tìm ta như vậy, sao không đưa thiệp mời chứ?"
Mọi người đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh.
Thiếu nữ mặc áo đạo sĩ đứng trên bậc thang cách đó không xa đang mỉm cười nhìn bọn họ, kiến trúc xưa cũ phía sau vào giờ khắc này dường như đều tươi sáng lên.
"Huyền Cơ!"
Bên phía Ma tộc kêu một tiếng, bên đám người kia cũng đã phân phó bắt người.
"Bắt lấy nàng ta, đừng để nàng ta rơi vào tay Ma tộc."
Thái Diễn kiếm đột nhiên xuất hiện, nàng đáp Thái Diễn kiếm bay về bên cạnh Nhạn Dẫn.
"Cứ đánh giết cũng không tốt, tất cả mọi người văn minh một chút."
Minh Thù nhảy xuống khỏi Thái Diễn kiếm, xoay người lại cầm chuôi kiếm vung lên phía xa xa.
Hai tên gần nhất trực tiếp bị hất bay, nện lên nóc nhà cách đó không xa, lăn lông lốc xuống đập trên nền đất miệng phun ra máu tươi.
Một chiêu này của ngươi đã nhìn thấy máu, văn minh ở đâu ra?
Minh Thù quay sang mỉm cười với Ma tộc và đám người kia: "Yên tâm, ta không giết người, không chết được."
Văn minh của ngươi chính là không giết người sao?
"Lên!"
Đám người kia phất tay: "Giết Huyền Cơ!"
"Chờ một chút!"
Minh Thù hô ngưng, nhưng những người đó căn bản sẽ không để ý tới nàng.
Minh Thù bắt buộc phải vào cuộc chiến, những kẻ này thực sự muốn nàng chết, chiêu nào chiêu nấy đều là nhắm vào điểm trí mạng.
Ma tộc thừa dịp cố gắng tới gần Nhạn Dẫn, đoán chừng muốn bắt hắn để uy hiếp Minh Thù. Thú nhỏ ngồi xổm một bên xem, không có ý muốn động thủ lần nữa Ma tộc lập tức vội tiến lên.
Mắt thấy sắp bắt được Nhạn Dẫn, trước mặt bọn họ liền xuất hiện một tia sáng lạnh, trên mặt mấy tên Ma tộc đồng thời tràn ra ma khí.
Thái Diễn kiếm bay về trong tay Minh Thù, nàng buông ngón tay ra, không khí xung quanh mấy tên Ma tộc bị thắt lại, dường như cũng nới lỏng ra một chút.
Nhạn Dẫn thấy rõ đó là linh khí ngưng tụ thành kim châm nhỏ. Toàn bộ kim châm ghim vào thân thể Ma tộc, khi vào bên trong cơ thể bọn họ, ma khí sẽ không chịu khống chế mà tản ra bốn phía.
Chiêu này... Hắn chưa từng thấy qua.
***
(*) Mãn Hán toàn tịch: hay yến tiệc của nhà Hán Thanh, là một trong những đại tiệc lớn nhất lịch sử Trung Hoa.
Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Minh Thù đạp Thái Diễn kiếm lượn xuống quan sát tòa nhà, cảnh tượng ở nơi này tái hiện lại từng chút một trong trí nhớ của nguyên chủ.
Để Thái Diễn kiếm hạ xuống đất, ập vào mắt là thi thể đã hóa thành xương trắng. Mặt đất đọng lại vết máu xỉn màu.
Mặc dù không trải qua, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như thế này, cũng có thể biết ở đây đã xảy ra chuyện thảm thiết cỡ nào.
"Sau đó thì sao?"
Minh Thù quay sang hỏi Nhạn Dẫn.
Nhạn Dẫn đánh giá Minh Thù, đây chính là người nhà của nàng biểu hiện của nàng cũng quá bình thường, giống như là không quan tâm vậy.
Đây không phải biểu hiện mà một người bình thường nên có.
Nhưng sau này nàng lại là đại boss máu lạnh vô tình, hình như cũng không có gì là không đúng.
Nhạn Dẫn hắng giọng, yếu ớt nói: "Đến Đan Các, nếu như may mắn đồ vẫn còn ở đó."
Đan Các ở nơi sâu nhất trong Huyền gia, nguyên chủ rất ít khi tới đây nhưng đại khái vẫn nhớ được đường đi.
Cửa Đan Các mở rộng, trên bậc thang loang lổ vết máu, tòa nhà bị tổn hại nghiêm trọng hiển nhiên ở đây cũng xảy ra trận chiến.
Minh Thù đi vào tìm một vòng, nhưng không tìm được chiếc hộp Nhạn Dẫn nói.
"Vậy cũng có thể là bị cầm đi rồi."
Nhạn Dẫn dựa vào bậc thang: "Sư muội, nếu như ta chết ngươi có nhớ ta không?"
"Chết sao?"
Minh Thù chợt khom lưng: "Ngươi đừng tưởng bở."
Giá trị thù hận của trẫm còn chưa kéo được, làm sao có thể để ngươi chết chứ?
"Quả nhiên sư muội đã thích ta sao?"
Nhạn Dẫn vươn tay, xoa nhẹ mặt Minh Thù, trong đôi mắt mang theo nụ cười thản nhiên:
"Đáng tiếc, ta thực sự phải chết."
"Đừng động tay động chân."
"Khụ khụ khụ!"
Thân thể Nhạn Dẫn co rút, tay cũng rũ xuống, hắn đỡ lấy ngực dường như không thể hô hấp.
Ma khí đã xuyên qua vải vóc dần dần thẩm thấu ra ngoài.
Minh Thù nhíu mày tiến lên đỡ hắn, độ ấm trên người nàng truyền đến khiến Nhạn Dẫn thoải mái hơn một chút.
"Lạnh."
Hình như Minh Thù có mắng một tiếng nhưng vẫn kéo hắn vào lòng, ma khí bắt đầu lan lên người Minh Thù.
Minh Thù nhìn ma khí của người bên cạnh mình, nàng có chút bần thần, có cách để cứu hắn nhưng nàng cũng không tình nguyện.
"Ở đây chờ ta một chút."
Đột nhiên Minh Thù buông tay hắn, đứng dậy đi về hướng ngược lại với Đan Các.
Nàng đi thẳng đến chính điện, tìm ra cơ quan men theo bậc thang đi xuống phía dưới. Bên dưới có mật thất, trong mật thất không có ai đi vào, nó vẫn giống như trong trí nhớ của nguyên chủ.
Nàng tìm kiếm trên giá để đồ, đồ vật trong này đều là vật quý hiếm qua nhiều thế hệ của Huyền gia.
Minh Thù cầm mấy cái hộp đi ra khỏi mật thất, đóng kỹ cửa mật thất, sau khi khôi phục nguyên dạng thì nàng mới quay về.
Nàng vừa mới ra khỏi chính điện, tiếng gầm gừ của thú nhỏ liền vang lên.
"Nếu ngươi không quay về thì hắn sẽ bị người khác bắt đi!"
Thú nhỏ hiển nhiên là rất bất mãn với sự phân phó này, nó là chó cao quý như vậy... À nhầm, thú cao quý làm sao có thể tùy tiện bảo vệ người khác chứ?
Mặc kệ mặc kệ mặc kệ!
Minh Thù cũng sửng sốt, chợt nói: "Không cần bảo vệ, đừng cho người khác tới gần hắn là được."
"Cái đó có gì khác với bảo vệ sao?"
"Chó giữ cửa có gì khác với bảo tiêu không?"
"Này này, ngươi có tin bây giờ ta bỏ đi luôn không?"
"Mãn Hán toàn tịch (*)."
Hừ!
Thú nhỏ không lên tiếng.
Minh Thù mím môi, vẫn đang cười nhưng càng giống như là xen lẫn một ít do dự.
Tại sao nàng muốn đi cứu Nhạn Dẫn? Dựa theo tính tình lúc trước của nàng, hiện tại hẳn là thấy chết không cứu, thuận tiện quét một đợt giá trị thù hận.
Trong đầu nàng liền hiện lên thời điểm Nhạn Dẫn cứu mình. Nàng định trả lại ân cứu mạng của hắn, sau đó liền thanh toán nợ nần với hắn một lượt.
Khóe miệng Minh Thù cong lên, dường như tìm được lời giải thích cho sự khác thường của mình.
...
Bên ngoài Đan Các lúc này đang có rất nhiều người, có Ma tộc cũng có con người. Hai bên phân biệt rõ ràng, chúng lấy Nhạn Dẫn làm ranh giới.
Nhạn Dẫn rời khỏi vị trí, thú nhỏ ngồi xổm bên người Nhạn Dẫn lông trên người xù thành con nhím.
Vừa nãy những người này bị thú nhỏ hành hạ nên giờ không dám tiến lên.
"Huyền Cơ ở đâu?"
Người của Ma tộc mở miệng hỏi Nhạn Dẫn trước.
Ma khí vờn quanh người Nhạn Dẫn, khí đen thẩm thấu vào da tay của hắn nhìn cực kỳ quái dị.
Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt lười biếng thản nhiên: "Không biết."
"Đó là Nhạn Dẫn của Ẩn Tông... Sao hắn cũng tới, làm sao bây giờ?"
"Tìm Huyền Cơ trước đi."
"Hắn là người của Ẩn Tông, ngộ nhỡ..." Đây là tiếng thảo luận của đám người kia.
Người của Ma tộc quay sang nói với Nhạn Dẫn: "Chỉ cần ngươi nói cho ta biết Huyền Cơ ở đâu, ta đảm bảo ngươi có thể giữ được mạng."
Một kẻ trong Ma tộc nhìn chằm chằm ma khí lởn vởn phía sau Nhạn Dẫn, gương mặt suy nghĩ sâu xa.
"Ta nói rồi, không biết."
Nhạn Dẫn dùng chân đá nhẹ thú nhỏ một cái, ý bảo nó đi tìm Minh Thù đừng để nàng sang đây.
"Ai cho ngươi đụng ta! Ai cho phép ngươi đụng ta!"
Thú nhỏ tức giận trừng hắn, tiện thể lăn xa một chút.
"Nhiều người tìm ta như vậy, sao không đưa thiệp mời chứ?"
Mọi người đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh.
Thiếu nữ mặc áo đạo sĩ đứng trên bậc thang cách đó không xa đang mỉm cười nhìn bọn họ, kiến trúc xưa cũ phía sau vào giờ khắc này dường như đều tươi sáng lên.
"Huyền Cơ!"
Bên phía Ma tộc kêu một tiếng, bên đám người kia cũng đã phân phó bắt người.
"Bắt lấy nàng ta, đừng để nàng ta rơi vào tay Ma tộc."
Thái Diễn kiếm đột nhiên xuất hiện, nàng đáp Thái Diễn kiếm bay về bên cạnh Nhạn Dẫn.
"Cứ đánh giết cũng không tốt, tất cả mọi người văn minh một chút."
Minh Thù nhảy xuống khỏi Thái Diễn kiếm, xoay người lại cầm chuôi kiếm vung lên phía xa xa.
Hai tên gần nhất trực tiếp bị hất bay, nện lên nóc nhà cách đó không xa, lăn lông lốc xuống đập trên nền đất miệng phun ra máu tươi.
Một chiêu này của ngươi đã nhìn thấy máu, văn minh ở đâu ra?
Minh Thù quay sang mỉm cười với Ma tộc và đám người kia: "Yên tâm, ta không giết người, không chết được."
Văn minh của ngươi chính là không giết người sao?
"Lên!"
Đám người kia phất tay: "Giết Huyền Cơ!"
"Chờ một chút!"
Minh Thù hô ngưng, nhưng những người đó căn bản sẽ không để ý tới nàng.
Minh Thù bắt buộc phải vào cuộc chiến, những kẻ này thực sự muốn nàng chết, chiêu nào chiêu nấy đều là nhắm vào điểm trí mạng.
Ma tộc thừa dịp cố gắng tới gần Nhạn Dẫn, đoán chừng muốn bắt hắn để uy hiếp Minh Thù. Thú nhỏ ngồi xổm một bên xem, không có ý muốn động thủ lần nữa Ma tộc lập tức vội tiến lên.
Mắt thấy sắp bắt được Nhạn Dẫn, trước mặt bọn họ liền xuất hiện một tia sáng lạnh, trên mặt mấy tên Ma tộc đồng thời tràn ra ma khí.
Thái Diễn kiếm bay về trong tay Minh Thù, nàng buông ngón tay ra, không khí xung quanh mấy tên Ma tộc bị thắt lại, dường như cũng nới lỏng ra một chút.
Nhạn Dẫn thấy rõ đó là linh khí ngưng tụ thành kim châm nhỏ. Toàn bộ kim châm ghim vào thân thể Ma tộc, khi vào bên trong cơ thể bọn họ, ma khí sẽ không chịu khống chế mà tản ra bốn phía.
Chiêu này... Hắn chưa từng thấy qua.
***
(*) Mãn Hán toàn tịch: hay yến tiệc của nhà Hán Thanh, là một trong những đại tiệc lớn nhất lịch sử Trung Hoa.
Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Đánh giá:
Truyện Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Story
Chương 232: Tụ Chúng Tu Tiên (32)
9.0/10 từ 57 lượt.