Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 174: Cầu Cưới Thiên Kim (7)
"Tần tiên sinh, ngài thì sao?"
Hai tay Tần Triệt để ngang ngực, không chút nào che giấu châm chọc trong mắt:
"Em gái thân yêu của tôi cũng đi, tôi đây làm anh trai đương nhiên phải đi, Joseph tiên sinh không để ý mới được."
"Không để ý, không để ý."
Joseph tiên sinh cười ha ha đứng dậy: "Tần tiên sinh và Nguyễn tiểu thư là anh em, điểm này thật đúng là nhìn không ra."
"Đúng, anh ấy là nhặt về." Minh Thù gật đầu.
"Ha ha ha, Nguyễn tiểu thư thật hài hước, bên này, mời."
...
Joseph tiên sinh rất thích đồ ăn Trung Quốc, hơn nữa đặc biệt thích món ăn cay Tứ Xuyên.
Tần Triệt từ đầu đến cuối đều bưng ly rượu vang đỏ, chưa từng động đũa.
"Dùng cơm cùng Nguyễn tiểu thư thật sự sảng khoái, có thời gian tôi lại mời Nguyễn tiểu thư dùng bữa, Nguyễn tiểu thư nhất định phải nể mặt tôi."
Joseph chưa hết hứng đưa tiễn Minh Thù ra khách sạn.
"Có đồ ăn ngon nhất định gọi tôi."
Minh Thù và Tần Triệt rời khách sạn.
Đèn trên đường lập lòe tựa như ảo mộng.
"Đoạt mối làm ăn cho nhà mình, em gái thật bản lĩnh."
Tần Triệt nín nhịn cả đêm, cuối cùng cũng có thể châm chọc.
Cô gái quay đầu lại, đèn sau lưng đột nhiên sáng lên, giọng nói mềm mỏng vang lên:
"Em tùy tiện nói hai câu với hắn, ai biết hắn dễ nói chuyện như vậy."
"Tùy tiện sao?"
Tần Triệt châm chọc càng sâu: "Không phải là cô có chuẩn bị mà đến sao?"
Minh Thù nhún vai, gương mặt vô hại mỉm cười nhìn Tần Triệt:
"Dù cho em không giành, chưa chắc anh đàm phán được mối kinh doanh này."
Không để anh làm mối kinh doanh này, có tức không?
Mau bộc phát vũ trụ nhỏ của anh đi!
Quanh thân Tần Triệt hiện ra lạnh lẽo: "Cô nghĩ tôi không tranh lại Thẩm Viễn Chiêu sao?"
Nhiệm vụ của Minh Thù là chọc giận Tần Triệt.
Minh Thù lấy việc chọc tức Tần Triệt làm nhiệm vụ của mình:
"Không phải là em nghĩ, mà anh vốn không tranh lại."
"Hơ, dựa vào hắn?"
Tần Triệt cười nhạo một tiếng.
Xe Tần Triệt dừng lại, hắn mở cửa xe, chợt quay đầu nhìn Minh Thù: "Lễ phục thoải mái không?"
Minh Thù nâng làn váy: "Thoải mái."
"Xóa cho cô một số lẻ là một triệu, tiền gửi vào thẻ của tôi."
Minh Thù chớp mắt.
Hắn nói cái gì? Trẫm không nghe.
"Anh mới vừa nói cái gì?"
"Xóa cho cô một số lẻ là một triệu, tiền gửi thẻ của tôi."
"Câu trước."
Tần Triệt khẽ nhíu mày: "Lễ phục thoải mái không?"
Minh Thù cười cong cong mắt: "Không thoải mái."
Tần Triệt châm chọc: "Cô cho là không thoải mái thì không cần đưa tiền? Không thoải mái cũng phải đưa. Nguyễn gia của cô không thiếu tiền, lợi nhuận ba phần trăm cũng tùy tiện nhường, lại trả không nổi một triệu sao?"
"Anh lừa em."
"Đúng, người bị lừa chính là cô."
Đánh hắn, giành mối làm ăn của hắn, hắn mới lừa một triệu đã là nể mặt lắm rồi.
Minh Thù: "..."
Trẫm muốn đánh chết ngươi.
Tần Triệt cười châm biếm, khom lưng ngồi vào xe. Minh Thù bước lên vài bước, cũng ngồi vào trong xe.
"Hôm nay anh cố ý chờ em đúng không?"
Minh Thù nhìn Tần Triệt: "Bằng không sao anh lại chuẩn bị tốt lễ phục, kích cỡ còn vừa vặn với em chứ?"
Đừng có nói với cô đây là trùng hợp, cô không tin có chuyện trùng hợp đến vậy.
"Chỉ là vừa khéo có người tặng một bộ lễ phục cho tôi, đặt trong xe còn chưa kịp lấy ra."
Tần Triệt liếc mắt nhìn Minh Thù: "Thể diện Tần gia, tôi không cho phép cô làm mất."
Minh Thù chống cằm, giọng nói yếu ớt: "Thế nhưng, người khác cũng không biết em có quan hệ với Tần gia mà."
Nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, ai biết cô có quan hệ với Tần gia chứ?
Tần Triệt như là châm chọc Minh Thù ngu ngốc:
"Cô cho là cái vòng tròn này rất lớn sao? Đừng tưởng rằng cô không gặp mặt bọn họ, bọn họ không biết cô."
"Anh cố ý!"
Trực giác nói cho cô biết việc này có mờ ám, nhiệm vụ nói cho cô biết chắc chắn là hắn làm.
Tần Triệt dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn cô một cái:
"Xuống xe."
"Không xuống."
Trẫm không đi, tức chết ngươi.
Tần Triệt nhẹ nhàng gọi một tiếng, ra lệnh người phía trước:
"Mời Nguyễn tiểu thư xuống."
Từ "mời" nghe đến nặng nề.
Minh Thù rụt vào bên trong một cái:
"Anh không cần khốn kiếp như thế, không chừng đầu đề ngày mai chính là thiếu gia Tần thị bạo lực với em gái nhà mình."
Vệ sĩ bên ngoài không dám đi tới, Tần Triệt nhìn bọn họ:
"Lo lắng cái gì? Còn muốn chờ tôi ra tay sao?"
Vệ sĩ: "..."
Minh Thù nhìn vệ sĩ: "Các người ai dám đụng vào tôi, tôi lập tức báo cảnh sát."
"Cô ấy không dám." Tần Triệt chắc chắn: "Đuổi xuống cho tôi."
Minh Thù tìm di động, nhanh chóng báo cảnh sát: "A lô, nơi này có người bắt cóc thiếu nữ nhà lành, đúng đúng đúng, các người mau tới cứu tôi, tôi ở..."
Tần Triệt đoạt lấy điện thoại của Minh Thù, cắt đứt cuộc trò chuyện.
Cô còn thực sự dám báo cảnh sát sao?
Minh Thù nheo mắt cười, hỏi anh có tức không.
Tần Triệt cũng không tức giận mấy, hắn ném di động cho Minh Thù, thả lỏng thân thể dựa vào xe:
"Lái xe."
Trung tâm báo án nhanh chóng gọi lại cho Minh Thù, Minh Thù có chút buồn bực.
Sự chế nhạo như cười mà không của Tần Triệt: "Bắt máy đi, sao không bắt, có cần tôi bắt máy giúp cô không?"
Minh Thù: "..."
"A lô..."
Minh Thù bịa đại một cái lý do cho qua.
Vừa quay đầu thì thấy Tần Triệt cúi đầu loay hoay với di động, dường như đang xem tài liệu, cuộc sống của tổng tài chính là mệt mỏi.
Xe chạy trong bóng đêm, Minh Thù nhìn cảnh đêm không biết nghĩ cái gì.
Tần Triệt gửi xong mail, quay đầu vừa khéo nhìn thấy một bên má Minh Thù.
Khóe miệng hắn có chút cong, mặt mày ôn hòa.
Đèn neon ngoài cửa sổ ngẫu nhiên lóe qua, chiếu vào mặt cô, cực kỳ yên tĩnh.
Cảnh sắc càng ngày càng hẻo lánh, Minh Thù hít hít mũi:
"Đây không phải là đường về nhà."
Tần Triệt liếc cô: "Tôi cũng không nói muốn đưa cô về nhà."
"Ừm."
Tần Triệt: "..."
Chỉ có phản ứng này sao?
Chẳng lẽ cô không lo lắng cho bản thân à?
Đợi một chút, hình như thật sự không cần lo lắng. Nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì, ông Tần sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hắn vẫn phải nghĩ biện pháp mới được.
"Thiếu gia, phía sau hình như có xe theo chúng ta." Vệ sĩ đột nhiên nói.
Tần Triệt nhìn từ kính chiếu hậu, phía sau có xe đang theo dõi bọn họ. Vệ sĩ cố ý thả chậm tốc độ, xe phía sau cũng thả chậm tốc độ.
"Tìm cô sao?" Tần Triệt hỏi Minh Thù.
"Chẳng lẽ không phải kẻ thù của anh trai sao?"
"Trước đây, tôi cũng không bị người khác theo dõi, hôm nay cô vừa lên xe thì tôi đã bị theo đuôi."
Tần Triệt châm chọc: "Sao chổi."
Minh Thù đột nhiên thâm tình, cười híp mắt nói:
"Em chỉ muốn làm sao chổi của anh."
Tần Triệt buồn nôn, từ vẻ mặt của hắn cũng có thể nhìn ra được.
Đoán chừng đang cố nén giận, mới không một phát tát chết cô.
"Thiếu gia, bọn họ tăng tốc, hẳn là muốn tiến đánh chúng ta."
"Cắt đuôi bọn họ."
Minh Thù ôm mặt: "Bằng không anh trai đuổi em xuống, xem bọn họ có nhặt em hay không?"
Những người này tới vì ai, còn chưa xác định đâu.
Người bây giờ trẫm đang đắc tội chỉ có Nam Ưu Ưu, cô ta cũng không đến nỗi nhanh như vậy đã mướn hung thủ giết người.
"Câm miệng."
Tần Triệt túm cổ áo cô, chỉnh cô ngay ngắn:
"Cài dây an toàn chắc vào."
Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Hai tay Tần Triệt để ngang ngực, không chút nào che giấu châm chọc trong mắt:
"Em gái thân yêu của tôi cũng đi, tôi đây làm anh trai đương nhiên phải đi, Joseph tiên sinh không để ý mới được."
"Không để ý, không để ý."
Joseph tiên sinh cười ha ha đứng dậy: "Tần tiên sinh và Nguyễn tiểu thư là anh em, điểm này thật đúng là nhìn không ra."
"Đúng, anh ấy là nhặt về." Minh Thù gật đầu.
"Ha ha ha, Nguyễn tiểu thư thật hài hước, bên này, mời."
...
Joseph tiên sinh rất thích đồ ăn Trung Quốc, hơn nữa đặc biệt thích món ăn cay Tứ Xuyên.
Tần Triệt từ đầu đến cuối đều bưng ly rượu vang đỏ, chưa từng động đũa.
"Dùng cơm cùng Nguyễn tiểu thư thật sự sảng khoái, có thời gian tôi lại mời Nguyễn tiểu thư dùng bữa, Nguyễn tiểu thư nhất định phải nể mặt tôi."
Joseph chưa hết hứng đưa tiễn Minh Thù ra khách sạn.
"Có đồ ăn ngon nhất định gọi tôi."
Minh Thù và Tần Triệt rời khách sạn.
Đèn trên đường lập lòe tựa như ảo mộng.
"Đoạt mối làm ăn cho nhà mình, em gái thật bản lĩnh."
Tần Triệt nín nhịn cả đêm, cuối cùng cũng có thể châm chọc.
Cô gái quay đầu lại, đèn sau lưng đột nhiên sáng lên, giọng nói mềm mỏng vang lên:
"Em tùy tiện nói hai câu với hắn, ai biết hắn dễ nói chuyện như vậy."
"Tùy tiện sao?"
Tần Triệt châm chọc càng sâu: "Không phải là cô có chuẩn bị mà đến sao?"
Minh Thù nhún vai, gương mặt vô hại mỉm cười nhìn Tần Triệt:
"Dù cho em không giành, chưa chắc anh đàm phán được mối kinh doanh này."
Không để anh làm mối kinh doanh này, có tức không?
Mau bộc phát vũ trụ nhỏ của anh đi!
Quanh thân Tần Triệt hiện ra lạnh lẽo: "Cô nghĩ tôi không tranh lại Thẩm Viễn Chiêu sao?"
Nhiệm vụ của Minh Thù là chọc giận Tần Triệt.
Minh Thù lấy việc chọc tức Tần Triệt làm nhiệm vụ của mình:
"Không phải là em nghĩ, mà anh vốn không tranh lại."
"Hơ, dựa vào hắn?"
Tần Triệt cười nhạo một tiếng.
Xe Tần Triệt dừng lại, hắn mở cửa xe, chợt quay đầu nhìn Minh Thù: "Lễ phục thoải mái không?"
Minh Thù nâng làn váy: "Thoải mái."
"Xóa cho cô một số lẻ là một triệu, tiền gửi vào thẻ của tôi."
Minh Thù chớp mắt.
Hắn nói cái gì? Trẫm không nghe.
"Anh mới vừa nói cái gì?"
"Xóa cho cô một số lẻ là một triệu, tiền gửi thẻ của tôi."
"Câu trước."
Tần Triệt khẽ nhíu mày: "Lễ phục thoải mái không?"
Minh Thù cười cong cong mắt: "Không thoải mái."
Tần Triệt châm chọc: "Cô cho là không thoải mái thì không cần đưa tiền? Không thoải mái cũng phải đưa. Nguyễn gia của cô không thiếu tiền, lợi nhuận ba phần trăm cũng tùy tiện nhường, lại trả không nổi một triệu sao?"
"Anh lừa em."
"Đúng, người bị lừa chính là cô."
Đánh hắn, giành mối làm ăn của hắn, hắn mới lừa một triệu đã là nể mặt lắm rồi.
Minh Thù: "..."
Trẫm muốn đánh chết ngươi.
Tần Triệt cười châm biếm, khom lưng ngồi vào xe. Minh Thù bước lên vài bước, cũng ngồi vào trong xe.
"Hôm nay anh cố ý chờ em đúng không?"
Minh Thù nhìn Tần Triệt: "Bằng không sao anh lại chuẩn bị tốt lễ phục, kích cỡ còn vừa vặn với em chứ?"
Đừng có nói với cô đây là trùng hợp, cô không tin có chuyện trùng hợp đến vậy.
"Chỉ là vừa khéo có người tặng một bộ lễ phục cho tôi, đặt trong xe còn chưa kịp lấy ra."
Tần Triệt liếc mắt nhìn Minh Thù: "Thể diện Tần gia, tôi không cho phép cô làm mất."
Minh Thù chống cằm, giọng nói yếu ớt: "Thế nhưng, người khác cũng không biết em có quan hệ với Tần gia mà."
Nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, ai biết cô có quan hệ với Tần gia chứ?
Tần Triệt như là châm chọc Minh Thù ngu ngốc:
"Cô cho là cái vòng tròn này rất lớn sao? Đừng tưởng rằng cô không gặp mặt bọn họ, bọn họ không biết cô."
"Anh cố ý!"
Trực giác nói cho cô biết việc này có mờ ám, nhiệm vụ nói cho cô biết chắc chắn là hắn làm.
Tần Triệt dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn cô một cái:
"Xuống xe."
"Không xuống."
Trẫm không đi, tức chết ngươi.
Tần Triệt nhẹ nhàng gọi một tiếng, ra lệnh người phía trước:
"Mời Nguyễn tiểu thư xuống."
Từ "mời" nghe đến nặng nề.
Minh Thù rụt vào bên trong một cái:
"Anh không cần khốn kiếp như thế, không chừng đầu đề ngày mai chính là thiếu gia Tần thị bạo lực với em gái nhà mình."
Vệ sĩ bên ngoài không dám đi tới, Tần Triệt nhìn bọn họ:
"Lo lắng cái gì? Còn muốn chờ tôi ra tay sao?"
Vệ sĩ: "..."
Minh Thù nhìn vệ sĩ: "Các người ai dám đụng vào tôi, tôi lập tức báo cảnh sát."
"Cô ấy không dám." Tần Triệt chắc chắn: "Đuổi xuống cho tôi."
Minh Thù tìm di động, nhanh chóng báo cảnh sát: "A lô, nơi này có người bắt cóc thiếu nữ nhà lành, đúng đúng đúng, các người mau tới cứu tôi, tôi ở..."
Tần Triệt đoạt lấy điện thoại của Minh Thù, cắt đứt cuộc trò chuyện.
Cô còn thực sự dám báo cảnh sát sao?
Minh Thù nheo mắt cười, hỏi anh có tức không.
Tần Triệt cũng không tức giận mấy, hắn ném di động cho Minh Thù, thả lỏng thân thể dựa vào xe:
"Lái xe."
Trung tâm báo án nhanh chóng gọi lại cho Minh Thù, Minh Thù có chút buồn bực.
Sự chế nhạo như cười mà không của Tần Triệt: "Bắt máy đi, sao không bắt, có cần tôi bắt máy giúp cô không?"
Minh Thù: "..."
"A lô..."
Minh Thù bịa đại một cái lý do cho qua.
Vừa quay đầu thì thấy Tần Triệt cúi đầu loay hoay với di động, dường như đang xem tài liệu, cuộc sống của tổng tài chính là mệt mỏi.
Xe chạy trong bóng đêm, Minh Thù nhìn cảnh đêm không biết nghĩ cái gì.
Tần Triệt gửi xong mail, quay đầu vừa khéo nhìn thấy một bên má Minh Thù.
Khóe miệng hắn có chút cong, mặt mày ôn hòa.
Đèn neon ngoài cửa sổ ngẫu nhiên lóe qua, chiếu vào mặt cô, cực kỳ yên tĩnh.
Cảnh sắc càng ngày càng hẻo lánh, Minh Thù hít hít mũi:
"Đây không phải là đường về nhà."
Tần Triệt liếc cô: "Tôi cũng không nói muốn đưa cô về nhà."
"Ừm."
Tần Triệt: "..."
Chỉ có phản ứng này sao?
Chẳng lẽ cô không lo lắng cho bản thân à?
Đợi một chút, hình như thật sự không cần lo lắng. Nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì, ông Tần sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hắn vẫn phải nghĩ biện pháp mới được.
"Thiếu gia, phía sau hình như có xe theo chúng ta." Vệ sĩ đột nhiên nói.
Tần Triệt nhìn từ kính chiếu hậu, phía sau có xe đang theo dõi bọn họ. Vệ sĩ cố ý thả chậm tốc độ, xe phía sau cũng thả chậm tốc độ.
"Tìm cô sao?" Tần Triệt hỏi Minh Thù.
"Chẳng lẽ không phải kẻ thù của anh trai sao?"
"Trước đây, tôi cũng không bị người khác theo dõi, hôm nay cô vừa lên xe thì tôi đã bị theo đuôi."
Tần Triệt châm chọc: "Sao chổi."
Minh Thù đột nhiên thâm tình, cười híp mắt nói:
"Em chỉ muốn làm sao chổi của anh."
Tần Triệt buồn nôn, từ vẻ mặt của hắn cũng có thể nhìn ra được.
Đoán chừng đang cố nén giận, mới không một phát tát chết cô.
"Thiếu gia, bọn họ tăng tốc, hẳn là muốn tiến đánh chúng ta."
"Cắt đuôi bọn họ."
Minh Thù ôm mặt: "Bằng không anh trai đuổi em xuống, xem bọn họ có nhặt em hay không?"
Những người này tới vì ai, còn chưa xác định đâu.
Người bây giờ trẫm đang đắc tội chỉ có Nam Ưu Ưu, cô ta cũng không đến nỗi nhanh như vậy đã mướn hung thủ giết người.
"Câm miệng."
Tần Triệt túm cổ áo cô, chỉnh cô ngay ngắn:
"Cài dây an toàn chắc vào."
Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Đánh giá:
Truyện Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Story
Chương 174: Cầu Cưới Thiên Kim (7)
9.0/10 từ 57 lượt.