Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần
Chương 358: Thất Cửu
53@-Nhưng chung quy khoảng cách giữa hai bên vẫn là quá xa. Quý Lưu Vân không thể nào làm ra được việc vượt cấp giết địch. Đối thượng được vài chiêu, hắn đã không ngoài dự liệu bị Thiết Lực treo lên đánh, ngực trúng phải một chùy.
Nếu không phải có pháp bào bảo hộ, che chắn rớt một phần uy lực thì e rằng hắn hiện tại đã triệt để mất đi năng lực phản kháng. Nhưng dù vậy, Quý Lưu Vân lúc này cũng đã bị thương không nhẹ, khóe miệng chảy xuống một dòng tiên huyết.
Quý Lưu Vân thi triển Trảm Đao quyết, vang lên một tiếng đao ngân chém về phía bả vai của Thiết Lực. Khảm đao nhanh như thiểm điện, có tia lửa không ngừng lóe lên. Lưỡi đao nhiễm đỏ, tựa như một khối sắt nung vừa được lấy ra từ trong lò luyện khí.
Nhìn thấy đao thế của Quý Lưu Vân, Thiết Lực không chút e ngại, trực tiếp dùng bàn tay đón đỡ lấy. Lưỡi đao nung đỏ dán vào trên da thịt, mang theo vạn cân chi lực cư nhiên lại không thể tổn thương Thiết Lực mảy may. Da thịt gã tựa như đồng thao, căn bản là không thể đâm xuyên qua được.
Cùng lúc đó, đại chùy của gã cũng không có nửa phần chậm trễ giơ lên, đập thẳng xuống đỉnh đầu của Quý Lưu Vân. Thấy thế, đồng tử Quý Lưu Vân không khỏi co rụt lại. Chẳng lẽ, hôm nay hắn liền phải chết ở tại đây?
Ngay khi đại chùy sắp sửa rơi xuống, Quý Lưu Vân chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe. Giống như có một thanh cổ kiếm mang theo lam sắc lướt qua mắt hắn. Chém thẳng vào trên cánh tay của Thiết Lực, ngạnh khởi đập bay đi thiết chùy trong tay gã!
Thiết Lực vội vã tránh né kiếm khí còn đang tiếp tục công tới. Da thịt tu luyện ngạnh công vốn đã cứng rắn như sắt thép của gã lúc này, cư nhiên lại xuất hiện một vết thương sâu, mảnh khảnh. Nhưng làm gã khiếp sợ hơn chính là, cả cánh tay phải của gã đều đang tê dại, run lên bần bật.
Bên ngoài da thịt bắt đầu đông cứng lại, máu huyết ngừng nghỉ lưu thông, đang bị hàn khí cấp tốc ăn mòn. Chưa tới vài hơi thở, cả cánh tay của gã đã gần như tê liệt hoàn toàn. Không những vậy, còn có dấu hiệu muốn đồng hóa dần lên trên.
Thiết Lực một bên chống đỡ kiếm khí, một bên lại vừa phải quan sát vết thương của mình. Mắt thấy cánh tay đã phế, gã liền lập tức hạ ngoan tâm. Cư nhiên lại ngạnh sinh sinh đem cả cánh tay phải của mình tháo xuống!
Gã đau đến gương mặt đều méo mó lại. Thân ở giữa vô tận kiếm ý, gã nhất thời cũng không thể tìm ra được sơ hở của đối phương, thậm chí ngay cả hình dạng của đối phương cũng không nhìn tới được. Trong nhất thời chỉ có thể lấy lùi làm tiến, từ bỏ tấn công, lui về sau thủ hộ.
"Thiết Lực, ngươi..." Dị biến phát sinh, Phương Nghĩa căn bản là không kịp trở tay. Khi nhìn thấy Thiết Lực bưng bít lấy bả vai máu me đầm đìa, y phục bị cắt đứt, còn bay trở về, liền không khỏi kinh sợ hô lên.
Thế nhưng, Thiết Lực lúc này đã không còn tâm trạng để lo cho gã. Ánh mắt ngưng trọng nhìn xem chỗ kiếm khí cuồn cuộn như gió lốc, cát bụi bay mù mịt kia. Gã muốn xem xem, rốt cuộc là ai đã phế đi một cánh tay của bản thân.
Theo Thiết Lực chạy trốn, kẻ đến giống như cũng không có ý định đuổi tận giết tuyệt. Theo cát bụi dần lắng, hình dáng của hắn cũng hiện ra. Một thân hắc y gọn gàng nhanh nhẹn, lưng đeo huyết sắc bội kiếm. Tóc trắng tùy ý buột lại ở sau ót. Bởi vì đeo một tấm mặt nạ, nên khó mà nhìn thấy ngũ quan.
Nhìn thấy niên cốt của kẻ này, Thiết Lực liền hoảng thành một nhóm, tràn đầy không thể tin chi sắc. Một kẻ 16 tuổi đầu, cư nhiên lại có thể chém đứt tay gã! Hơn nữa còn lĩnh ngộ Kiếm ý đại thành!
Đúng vậy, nếu không phải kẻ này vận dụng Kiếm ý, gia tăng với nội tình tự thân cũng vô cùng hùng hậu. Thì với tu vi Kiếm Tiên sơ kỳ của hắn làm sao lại tổn thương được tu sĩ Kiếm Tiên cảnh đại viên mãn của gã được kia chứ.
Đồng thời, không riêng gì Thiết Lực kinh hãi, Quý Lưu Vân cũng đồng dạng là. Ban đầu, hắn cứ cho rằng là Lý Viên Khắc đến cứu chính mình. Nhưng lúc này, hắn mới phát hiện được, thì ra người cứu bản thân lại là một kẻ hoàn toàn xa lạ.
Mặc dù đối phương vừa mới ra tay giúp hắn. Nhưng hắn cũng không thể chắc chắn đối phương không có mang theo ý đồ gì khác. Vì vậy, Quý Lưu Vân liền cẩn trọng dò hỏi:"Các hạ là?"
"Thất Cửu." Huyết Minh nhàn nhạt liếc nhìn Quý Lưu Vân, xung quanh mập mờ ba động một cỗ ma khí tinh thuần hơn hắn ta gấp trăm ngàn lần. Huyết Minh từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài, giơ thẳng đến trước mặt của Quý Lưu Vân.
"Tiểu nhân Thiết Vũ môn thiếu chủ - Quý Lưu Vân, tham kiến Pháp vương đại nhân. Pháp vương đại nhân anh minh thần võ, thọ tự thiên tề!"
Quý Lưu Vân khi nhìn đến tấm lệnh bài này liền vội vàng quỳ xuống, trên mặt biểu hiện vô cùng cung kính. Bởi vì tấm lệnh bài này biểu thị cho thân phận vô cùng cao quý, thấy vật, tựa như thấy Thiên Tu Pháp vương của Ma cung.
Đem biểu tình hãi nhiên của Quý Lưu Vân thu vào trong mắt, Huyết Minh cũng không biểu hiện ra nửa phần dị sắc. Lệnh bài này là hắn từ trên người của Bắc Tư Kiệt lấy tới. Khi đó, hắn chỉ cho rằng sau này ắt sẽ có chỗ dùng. Nhưng không ngờ rằng, cơ hội thoáng chốc lại đến nhanh như vậy.
Huyết Minh truyền âm cho Quý Lưu Vân, thanh âm không mang theo một chút cảm tình nào, học theo vài phần ngữ điệu của Thiên Tu:"Đứng dậy đi. Ta là cận vệ được Pháp vương phân phó theo hầu Bắc đại nhân. Cứu ngươi, là muốn đạt được một phần trợ giúp mà thôi. Bởi vì Bắc đại nhân cũng muốn Lưu Ly quả."
"Bắc đại nhân cũng đánh chủ ý lên Lưu Ly quả?" Nghe xong lời giải thích này, Quý Lưu Vân không khỏi dâng lên hoài nghi. Bắc Tư Kiệt đường đường là tu sĩ Kiếm tiên cảnh đại viên mãn, dù muốn lấy được Lưu Ly quả đi nữa, hà tất gì phải phái một tên cận vệ Kiếm tiên sơ giai đến a.
Lăn lộn trong ma tộc lâu như vậy, Quý Lưu Vân cũng không có khả năng là kẻ ngu. Trong nháy mắt liền nảy sinh lòng nghi ngờ, nhưng lại không dám lộ ra ngoài. Kính cẩn hỏi tiếp:"Thất Cửu đại nhân, không biết Bắc đại nhân muốn Lưu Ly quả để làm gì a? Ngài ấy hiện tại đang ở đâu?"
"Hừ, to gan! Chuyện của Bắc đại nhân khi nào đến phiên ngươi tra xét lung tung?!!"
*Nhân sinh đều là nhờ diễn kỹ (◐∇◐). A Minh diễn, thậm chí ngay cả Trác muội muội cũng chịu A Minh ảnh hưởng mà bị ảnh đế nhập luôn rồi nha.
Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần
Nếu không phải có pháp bào bảo hộ, che chắn rớt một phần uy lực thì e rằng hắn hiện tại đã triệt để mất đi năng lực phản kháng. Nhưng dù vậy, Quý Lưu Vân lúc này cũng đã bị thương không nhẹ, khóe miệng chảy xuống một dòng tiên huyết.
Quý Lưu Vân thi triển Trảm Đao quyết, vang lên một tiếng đao ngân chém về phía bả vai của Thiết Lực. Khảm đao nhanh như thiểm điện, có tia lửa không ngừng lóe lên. Lưỡi đao nhiễm đỏ, tựa như một khối sắt nung vừa được lấy ra từ trong lò luyện khí.
Nhìn thấy đao thế của Quý Lưu Vân, Thiết Lực không chút e ngại, trực tiếp dùng bàn tay đón đỡ lấy. Lưỡi đao nung đỏ dán vào trên da thịt, mang theo vạn cân chi lực cư nhiên lại không thể tổn thương Thiết Lực mảy may. Da thịt gã tựa như đồng thao, căn bản là không thể đâm xuyên qua được.
Cùng lúc đó, đại chùy của gã cũng không có nửa phần chậm trễ giơ lên, đập thẳng xuống đỉnh đầu của Quý Lưu Vân. Thấy thế, đồng tử Quý Lưu Vân không khỏi co rụt lại. Chẳng lẽ, hôm nay hắn liền phải chết ở tại đây?
Ngay khi đại chùy sắp sửa rơi xuống, Quý Lưu Vân chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe. Giống như có một thanh cổ kiếm mang theo lam sắc lướt qua mắt hắn. Chém thẳng vào trên cánh tay của Thiết Lực, ngạnh khởi đập bay đi thiết chùy trong tay gã!
Thiết Lực vội vã tránh né kiếm khí còn đang tiếp tục công tới. Da thịt tu luyện ngạnh công vốn đã cứng rắn như sắt thép của gã lúc này, cư nhiên lại xuất hiện một vết thương sâu, mảnh khảnh. Nhưng làm gã khiếp sợ hơn chính là, cả cánh tay phải của gã đều đang tê dại, run lên bần bật.
Bên ngoài da thịt bắt đầu đông cứng lại, máu huyết ngừng nghỉ lưu thông, đang bị hàn khí cấp tốc ăn mòn. Chưa tới vài hơi thở, cả cánh tay của gã đã gần như tê liệt hoàn toàn. Không những vậy, còn có dấu hiệu muốn đồng hóa dần lên trên.
Thiết Lực một bên chống đỡ kiếm khí, một bên lại vừa phải quan sát vết thương của mình. Mắt thấy cánh tay đã phế, gã liền lập tức hạ ngoan tâm. Cư nhiên lại ngạnh sinh sinh đem cả cánh tay phải của mình tháo xuống!
Gã đau đến gương mặt đều méo mó lại. Thân ở giữa vô tận kiếm ý, gã nhất thời cũng không thể tìm ra được sơ hở của đối phương, thậm chí ngay cả hình dạng của đối phương cũng không nhìn tới được. Trong nhất thời chỉ có thể lấy lùi làm tiến, từ bỏ tấn công, lui về sau thủ hộ.
"Thiết Lực, ngươi..." Dị biến phát sinh, Phương Nghĩa căn bản là không kịp trở tay. Khi nhìn thấy Thiết Lực bưng bít lấy bả vai máu me đầm đìa, y phục bị cắt đứt, còn bay trở về, liền không khỏi kinh sợ hô lên.
Thế nhưng, Thiết Lực lúc này đã không còn tâm trạng để lo cho gã. Ánh mắt ngưng trọng nhìn xem chỗ kiếm khí cuồn cuộn như gió lốc, cát bụi bay mù mịt kia. Gã muốn xem xem, rốt cuộc là ai đã phế đi một cánh tay của bản thân.
Theo Thiết Lực chạy trốn, kẻ đến giống như cũng không có ý định đuổi tận giết tuyệt. Theo cát bụi dần lắng, hình dáng của hắn cũng hiện ra. Một thân hắc y gọn gàng nhanh nhẹn, lưng đeo huyết sắc bội kiếm. Tóc trắng tùy ý buột lại ở sau ót. Bởi vì đeo một tấm mặt nạ, nên khó mà nhìn thấy ngũ quan.
Nhìn thấy niên cốt của kẻ này, Thiết Lực liền hoảng thành một nhóm, tràn đầy không thể tin chi sắc. Một kẻ 16 tuổi đầu, cư nhiên lại có thể chém đứt tay gã! Hơn nữa còn lĩnh ngộ Kiếm ý đại thành!
Đúng vậy, nếu không phải kẻ này vận dụng Kiếm ý, gia tăng với nội tình tự thân cũng vô cùng hùng hậu. Thì với tu vi Kiếm Tiên sơ kỳ của hắn làm sao lại tổn thương được tu sĩ Kiếm Tiên cảnh đại viên mãn của gã được kia chứ.
Đồng thời, không riêng gì Thiết Lực kinh hãi, Quý Lưu Vân cũng đồng dạng là. Ban đầu, hắn cứ cho rằng là Lý Viên Khắc đến cứu chính mình. Nhưng lúc này, hắn mới phát hiện được, thì ra người cứu bản thân lại là một kẻ hoàn toàn xa lạ.
Mặc dù đối phương vừa mới ra tay giúp hắn. Nhưng hắn cũng không thể chắc chắn đối phương không có mang theo ý đồ gì khác. Vì vậy, Quý Lưu Vân liền cẩn trọng dò hỏi:"Các hạ là?"
"Thất Cửu." Huyết Minh nhàn nhạt liếc nhìn Quý Lưu Vân, xung quanh mập mờ ba động một cỗ ma khí tinh thuần hơn hắn ta gấp trăm ngàn lần. Huyết Minh từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài, giơ thẳng đến trước mặt của Quý Lưu Vân.
"Tiểu nhân Thiết Vũ môn thiếu chủ - Quý Lưu Vân, tham kiến Pháp vương đại nhân. Pháp vương đại nhân anh minh thần võ, thọ tự thiên tề!"
Quý Lưu Vân khi nhìn đến tấm lệnh bài này liền vội vàng quỳ xuống, trên mặt biểu hiện vô cùng cung kính. Bởi vì tấm lệnh bài này biểu thị cho thân phận vô cùng cao quý, thấy vật, tựa như thấy Thiên Tu Pháp vương của Ma cung.
Đem biểu tình hãi nhiên của Quý Lưu Vân thu vào trong mắt, Huyết Minh cũng không biểu hiện ra nửa phần dị sắc. Lệnh bài này là hắn từ trên người của Bắc Tư Kiệt lấy tới. Khi đó, hắn chỉ cho rằng sau này ắt sẽ có chỗ dùng. Nhưng không ngờ rằng, cơ hội thoáng chốc lại đến nhanh như vậy.
Huyết Minh truyền âm cho Quý Lưu Vân, thanh âm không mang theo một chút cảm tình nào, học theo vài phần ngữ điệu của Thiên Tu:"Đứng dậy đi. Ta là cận vệ được Pháp vương phân phó theo hầu Bắc đại nhân. Cứu ngươi, là muốn đạt được một phần trợ giúp mà thôi. Bởi vì Bắc đại nhân cũng muốn Lưu Ly quả."
"Bắc đại nhân cũng đánh chủ ý lên Lưu Ly quả?" Nghe xong lời giải thích này, Quý Lưu Vân không khỏi dâng lên hoài nghi. Bắc Tư Kiệt đường đường là tu sĩ Kiếm tiên cảnh đại viên mãn, dù muốn lấy được Lưu Ly quả đi nữa, hà tất gì phải phái một tên cận vệ Kiếm tiên sơ giai đến a.
Lăn lộn trong ma tộc lâu như vậy, Quý Lưu Vân cũng không có khả năng là kẻ ngu. Trong nháy mắt liền nảy sinh lòng nghi ngờ, nhưng lại không dám lộ ra ngoài. Kính cẩn hỏi tiếp:"Thất Cửu đại nhân, không biết Bắc đại nhân muốn Lưu Ly quả để làm gì a? Ngài ấy hiện tại đang ở đâu?"
"Hừ, to gan! Chuyện của Bắc đại nhân khi nào đến phiên ngươi tra xét lung tung?!!"
*Nhân sinh đều là nhờ diễn kỹ (◐∇◐). A Minh diễn, thậm chí ngay cả Trác muội muội cũng chịu A Minh ảnh hưởng mà bị ảnh đế nhập luôn rồi nha.
Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần
Đánh giá:
Truyện Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần
Story
Chương 358: Thất Cửu
10.0/10 từ 11 lượt.