Hệ Thống Trẻ Em Hư
Chương 92: 92: Ảnh Nghệ Thuật
Chỉ một đêm trôi qua, cuộc bình chọn hoa khôi trường học bất ngờ được làm mới.
Một tấm ảnh thẻ có tỷ lệ nhấn mở và số phiếu bầu tăng lên đáng kinh ngạc, nhanh chóng nhảy vọt vào top 10.
Tướng mạo ngũ quan sắc nét, chỉ cần liếc mắt sơ qua đã cảm nhận được vẻ đẹp trai mạnh mẽ mãnh liệt, mày kiếm mắt sáng, đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng, dưới mắt còn mang theo một nốt ruồi đen, đôi mắt nhìn vào trong ống kính tựa như sư tử đang chuẩn bị phát động tấn công, chút cảm giác thiếu niên do tuổi tác mang lại pha lẫn với khí chất cao ngạo bản thân người đang có sinh ra một thứ thẩm mỹ bạo lực chưa từng thấy nhưng lại đã xuất hiện.
[Thức đêm đầu óc mơ màng nên đã nhìn thấy thứ kỳ quái, tôi phải đi ngủ đây.]
[Có phải hệ thống đăng sai rồi không? Kỳ quái quá, nhìn lại thêm cái nữa.]
[Cho dù thế nào đi nữa thì khi phóng tầm mắt khắp trường trung học phổ thông số 1, tấm ảnh thẻ này vẫn đủ sức làm nổ tung cả trường.]
[Đại ca Dụ, em thừa nhận anh cũng có chút nhan sắc.]
[? Ai đã đăng tấm ảnh này lên? Định quyến rũ tôi đấy hả?]
[Dụ Tả Kim, đè em đi, em không đùa đâu!]
[Chỗ này là diễn đàn ẩn danh, không phải diễn đàn không muốn sống.]
[Ngại quá, bị sắc đẹp làm choáng váng đầu óc.]
[Ha ha ha ha, nhưng mà đến cùng tại sao ảnh của Dụ Tả Kim lại xuất hiện trên bình chọn của hoa khôi trường vậy?]
[Xếp hạng mười trên bảng xếp hạng tổng, mẹ nó chứ chúng mày đừng chối nữa, nhiều phiếu bầu như thế, đừng cho rằng bà không biết chúng mày đều góp phần.]
[Mị đã bắt đầu gõ mõ rồi.]
[Tại sao đàn ông con trai cũng muốn chui vào bình chọn hoa khôi vậy?]
[Lỡ đâu chính cậu ta thả ảnh lên diễn đàn thì sao?]
[Chắc chắn do chính cậu ta thả ảnh, trước đó tôi không muốn nói đâu nhưng sao đàn ông con trai cũng muốn được bình chọn hoa khôi vậy!]
[Khát khao tìm đường sống sót trên bảng xếp hạng của lầu trên tràn ra ngoài màn hình rồi này.]
[Tôi vẫn tò mò ai có lá gan lớn đến vậy, dám thả ảnh đại ca Dụ lên trên này.]
Dụ Tả Kim gan lớn nhìn xếp hạng số 10 trên bảng, đặt điện thoại di động xuống chìm vào trong giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi rời giường, toàn thân của hắn tỏa ra áp suất buồn bực, hắn để trần thân trên đi vào phòng tắm, rửa mặt xong thì quay lại bên giường, cánh tay căng đầy cầm áo phông mặc lên thân.
Đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm điện thoại di động trên giường, đột nhiên nhớ tới gì đó, hắn cầm điện thoại di động lên mở trang web bình chọn.
Dụ Tả Kim lớp 12-10, xếp hạng: 6.
Dụ Tả Kim nhíu mày, thứ hạng không tăng quá nhiều so với hạng 10 hôm trước.
Trên hắn còn năm người khác.
Chỉ còn 5 hôm nữa thì cuộc bình chọn hoa khôi sẽ kết thúc.
Thịnh Uyên biết tin tức có người thả ảnh Dụ Tả Kim vào trong cuộc bình chọn hoa khôi thông qua bài đăng trên diễn đàn trường.
Cậu cảm thấy mới lạ, cố ý chuyển sang trang web bình chọn để xem.
Quả nhiên, trong nhóm hoa khôi dẫn đầu có một tấm ảnh thẻ nền đỏ, là một tấm ảnh chụp có độ phân giải 413×626 pixel.
Thật Nỗ Lực ngoi đầu dậy.
[Hệ thống: Ảnh cậu ta trên này thật đấy hả?]
Thịnh Uyên nhấn vào nút lưu ảnh.
"Xếp hạng 6, vị trí không thấp."
[Hệ thống: Cậu cảm thấy cậu ta có thắng được không?]
Thịnh Uyên không quan tâm lắm, có lẽ do người nào đó thích đùa nên đã đăng ảnh Dụ Tả Kim lên mạng, họ chỉ đùa giỡn cho vui, không đến mức bình chọn thật.
Thằng thì không thể thắng nổi, Thịnh Uyên đáp lời: "Không quan trọng."
Thật Nỗ Lực nhìn chằm chằm ảnh chụp.
Thịnh Uyên hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ sao?"
[Hệ thống: Khác loài như cách núi, tôi chúc cậu ta thành công thôi.]
"..."
Giờ nghỉ trưa Thịnh Uyên trở về phòng 408, Dụ Tả Kim đã cầm bút làm đề thi.
Thịnh Uyên đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, cậu nhìn bài làm của hắn một lát, lấy điện thoại di động ra bắt đầu giết thời gian.
Cậu đi dạo diễn đàn một vòng, lại chơi vài màn Anipop, sau đó nhấn mở bài bình chọn hoa khôi của trường, hôm nay cậu còn chưa bỏ năm phiếu của mình.
Hai hôm trước phiếu của cậu đều bị bé mập lôi kéo bầu cho nữ thần của mập.
Cậu nhìn tấm ảnh chụp một loạt các hoa khôi bên trong, liếc nhìn sơ qua đều rất xinh đẹp, không thể phân người nào được người nào hơn.
Lúc này thứ bình chọn chính là thẩm mỹ của cá nhân, người nào thích ngọt ngào thì bỏ phiếu cho ngọt ngào, người nào thích cool ngầu thì bỏ cho cool ngầu, còn có cả phong cách thể thao năng động, phong cách mỹ nhân cổ điển...! tóm lại, trăm hoa đua nở.
Thịnh Uyên ở bên đang định bỏ phiếu, ánh mắt của Dụ Tả Kim cũng chuyển từ đề bài đến trên người cậu.
Đôi mắt hắn chăm chú nhìn từng cử động của cậu, không nói chuyện nhưng lòng đã bắt đầu không vui.
Bởi vì Thịnh Uyên đã lướt qua vị trí của hắn.
Dụ Tả Kim: O-O
Ngón tay Thịnh Uyên hoạt động trên màn hình, trang thứ nhất lướt hết thì sang trang thứ hai, sau đó lật tới trang thứ ba.
[Hệ thống: Cậu ngắm nhiều như vậy liệu có nhớ được không?]
Thịnh Uyên: "Tôi thấy lý lịch của họ cứ na ná nhau, rất thú vị".
[Hệ thống:?]
"Giống như đang chơi trò chơi tìm điểm khác biệt ấy."
Thằng chó, cậu muốn chơi trò chơi thì ra ngoài mà chơi chứ!
Ngay khi mặt Dụ Tả Kim càng lúc càng đen, Thịnh Uyên đã cảm nhận được ánh mắt của hắn.
Liếc mắt ngang qua, sự lo lắng trong mắt đối phương chiếu thẳng tới gương mặt cậu.
Đôi mắt xinh đẹp của Thịnh Uyên hơi híp lại, khóe miệng khẽ cong cong.
Cậu quay đầu sang nhìn Dụ Tả Kim một chút, sau đó kéo trở về trang số 1, ấn thẳng vào trong tấm ảnh thẻ của hắn, thả năm phiếu liên tiếp.
Mọi chuyện xong xuôi, cậu cất kỹ điện thoại di động.
Thịnh Uyên đắc ý nhìn về phía Dụ Tả Kim.
Thế nào, say mê anh đây gần chết rồi chứ.
Dụ Tả Kim tiến sát lại gần cậu, cả người đè lên sống lưng cậu, cánh tay vòng quanh eo Thịnh Uyên siết chặt.
Mặc dù nét mặt hắn không thay đổi nhưng rõ ràng lòng hắn đang vui vẻ.
Thịnh Uyên: "Cảm động?"
Dụ Tả Kim cúi đầu không nói lời nào.
Dứt lời, cậu cảm nhận được có thứ gì đó luồn vào eo mình.
Cậu nắm chặt bàn tay đang vuốt ve da thịt trên eo, lập tức cảnh giác.
"Cậu làm gì đấy?"
Dụ Tả Kim: "Làm chuyện bạn trai nên làm."
Thịnh Uyên:...
Thẳng nhãi, cậu đừng quá xảo quyệt!
Thịnh Uyên đập rớt tay hắn: "Không được véo."
Bàn tay Dụ Tả Kim dán bên eo cậu cứng đờ, hắn liếc cậu một cái, không tiếp tục cử động nhưng bàn tay trong áo Thịnh Uyên cũng không chịu chui ra.
Hắn thuận tay trái nên sử dụng tay trái làm bài, tay phải dán vào người Thịnh Uyên.
Thấy người không còn làm bừa, Thịnh Uyên không hung dữ với hắn nữa.
Cho tới tận khi cậu vào chơi game Anipop thì bàn tay bên eo lại véo véo da thịt.
Thịnh Uyên:...
Phần eo của Thịnh Uyên bằng phẳng săn chắc không có thịt thừa nhưng đến cùng thì thịt vẫn là thịt, không biết Dụ Tả Kim có đam mê gì mà rất thích bóp thịt mềm của cậu.
Thịnh Uyên: "Cậu đang làm gì đấy?"
Dụ Tả Kim quay đầu nhìn cậu, gương mặt lạnh lùng vô tội.
Ra vẻ mình không có mắt nhìn, mình nghe không hiểu.
Thịnh Uyên:...
Không biết vì sao, cậu lại có thể trông thấy chút gian xảo từ trên gương mặt hắn.
Sức lực của Dụ Tả Kim không biết nặng nhẹ nhưng hắn cũng chẳng nỡ véo Thịnh Uyên đau, lúc này ngón tay thon dài chỉ nắn vuốt thịt mềm của cậu như thể chơi đùa với đất sét, cao su, véo lên véo xuống.
Thịnh Uyên bị hắn bóp véo, eo run lên: "Không được bóp nữa."
Cậu hung dữ quát, Dụ Tả Kim nhìn cậu, bày tỏ mình đã hơi tổn thương rồi.
Diễn xuất vụng về này.
[Hệ thống: Cậu ta giả vờ đó.]
Thịnh Uyên: "Bớt giả vờ đi."
Dụ Tả Kim nhìn cậu, không động đậy.
Thịnh Uyên:?
Sao nào, đây là đang muốn đàm phán với cậu?
Phòng 408 im lặng một lúc lâu.
Dụ Tả Kim mới nghẹn ra một câu: "Cậu cũng có thể bóp tôi mà."
Còn chưa đợi Thịnh Uyên mở miệng hắn đã nói tiếp: "Trao đổi."
Nói xong hắn cũng không đợi Thịnh Uyên đồng ý thêm, tiếp tục nắn bóp thịt mềm của cậu trong khi lòng chẳng có gánh nặng.
Nghỉ trưa kết thúc, Thịnh Uyên và Dụ Tả Kim cùng trở về khu lớp học.
Đại hội thể dục thể thao sẽ được tổ chức vào ngày thứ hai tuần sau, vừa vặn đuổi kịp thời gian tập huấn cho học sinh thi chuyên ngành thể thao, Đầu Đinh sẽ tham gia nhưng chiếc bảo vệ cổ tay của cậu ta mới bị mất vẫn chưa có thời gian mua về kịp.
"Anh Thịnh, trưa mai ra ngoài ăn nhé, em muốn đi mua miếng bảo vệ cổ tay."
Thịnh Uyên: "Được."
Thầy Lý ở gần cửa nhất: "Ai thế?"
Dụ Tả Kim đẩy cửa đi vào.
Lão già, vẫn là tôi đây.
Thầy Lý:...
Tuy Dụ Tả Kim không nói câu gì nhưng lần nào thầy Lý cũng đọc được cái gì đó trong đôi mắt của hắn.
Thời gian ra chơi vẫn được sử dụng để giải đáp những đề bài còn thắc mắc.
Trong thời khắc này, lịch sử lần nữa được tái hiện.
"Em chờ chút, thầy bận chút việc đã."
Thầy Lý cầm con chuột đi vào trong trang web tổ chức cuộc bình chọn hoa khôi để bỏ phiếu cho cháu gái nhỏ.
Kết quả lúc mở màn hình ra thầy lại trông thấy Dụ Tả Kim.
Thầy Lý:?
Thầy tưởng rằng mình đã hoa mắt nên thoát khỏi trang web rồi mở ra lần nữa.
Vị trí thứ ba, Dụ Tả Kim lớp 12-10.
Thầy Lý nhìn màn hình máy tính, lại nhìn Dụ Tả Kim.
Dụ Tả Kim cũng đang nhìn thầy, hai thầy trò đối mặt, không nói lời nào nhưng lòng thầy đầy tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Thầy Lý: "Sao em lại có mặt ở đây?"
Dụ Tả Kim: "Không biết."
Chắc hẳn có người muốn đùa giỡn nên đã dán ảnh lên trên này, thầy Lý không quan tâm lắm, kéo chuột xuống tấm ảnh của Lý Mỹ Hảo, ấn dấu cộng chuẩn bị thả năm phiếu bầu.
Lúc này thầy cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt chiếu đến từ vị trí bên cạnh.
Thầy Lý chậm rãi quay đầu, chỉ thấy ánh mắt Dụ Tả Kim nóng bỏng.
Thầy Lý cảm thấy không ổn, liếc qua hắn một cái, đổi con số phiếu bầu thành 4.
Dụ Tả Kim: Nhìn chằm chằm ———
Con chuột đổi xuống thành số 3, thả phiếu bầu ra ngoài.
Vẫn còn lại hai phiếu bầu trong tay.
Ánh mắt Dụ Tả Kim càng lúc càng nóng.
Lão già, bầu cho tôi đi.
Thầy Lý:...
Năm phiếu, ba phiếu cho cháu gái nhỏ, hai phiếu cho cậu học trò ngỗ ngược.
Bỏ phiếu xong xuôi, thầy ấn làm mới lại trang web, Dụ Tả Kim vốn đang ở vị trí thứ ba đã biến thành thứ tư rồi.
Thầy Lý:...
Dụ Tả Kim:...
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lão già nào đó cúi người xem xét cẩn thận, chỉ thấy ba người đứng đầu đã đổi ảnh chụp có phong cách hơn, người thì vẫn là người đó nhưng bối cảnh xung quanh đã thay đổi, biến thành những bộ ảnh hoa cỏ xinh đẹp chỉ ngày xuân mới có.
Hình thức vẫn như những tấm ảnh thông thường nhưng có người còn vung cánh hoa để chụp ảnh.
Không thể không khen, ảnh rất đẹp.
Dụ Tả Kim: O-O
Thầy Lý: "...!nhưng mà bình bình đạm đạm mới là chân thật."
Dụ Tả Kim liếc nhìn thầy, không nhận lời an ủi, đưa bài thi tới trước mặt thầy.
Thầy vẫn nên giảng bài đi thì hơn.
Thầy Lý:...
Thằng học trò ngỗ ngược, em cút ra ngoài ngay cho tôi!
Tiết thứ ba buổi chiều kết thúc, Vương Tiểu Minh làm xong hai bộ đề thi đang ngồi trong phòng học kéo dài hơi tàn.
"Sách Toán Học, có người tìm ông."
Vương Tiểu Minh nằm sấp trên bàn: "Cứ nói tôi đã chết."
Bạn học nhìn Dụ Tả Kim đứng ngoài cửa: "Không, không ổn đâu."
Vương Tiểu Minh: "Hở?"
"Dụ Tả Kim tìm ông đấy."
Đại ca Dụ! Anh ruột của sự nghiệp nghệ thuật năm lớp 12 của cậu ta!
Vương Tiểu Minh lập tức có tinh thần, bay ra khỏi phòng học: "Đại ca Dụ!"
Nhìn Dụ Tả Kim đứng trước mặt mình, Vương Tiểu Minh: "Có chuyện gì thế đại ca?"
Dụ Tả Kim nhìn cậu ta, lấy điện thoại di động ra.
Hai tiếng sau, trong thời gian trường trung học số 1 để học sinh nghỉ ngơi, Vương Tiểu Minh cầm máy ảnh của mình đứng cùng với Dụ Tả Kim ở dưới gốc cây lê cao năm mét bên trái tiệm thịt nướng.
Ông lão và bạn tốt Kỳ Thắng của hắn bê hai giỏ hoa lê lên trên tầng cao.
Vương Tiểu Minh: "Ông ơi, cháu đếm 1 2 3 thì ông tung cánh hoa lên trời nhé."
Kỳ Thắng cầm miếng bìa carton lớn.
"Sau khi ông cụ tung cánh hoa, anh Kỳ hãy đứng bên cạnh quạt để cánh hoa bay cao một chút, chú ý đừng để bìa giấy lọt vào khung hình".
Kỳ Thắng không biết tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này nhưng vì đại ca nên cậu ta đã tới.
Vương Tiểu Minh: "Chuẩn bị, 321!"
"Lại lần nữa, 321!"
"Lần này chắc chắn thành công, 321!"
"Chú ý chú ý, 321!"
Không biết sau bao nhiêu lượt 321, cuối cùng bức ảnh cũng đã đã được chụp hoàn hảo đẹp đẽ.
Kỳ Thắng ném bìa giấy ngã ngồi xuống đất, quay đầu ra sau nhìn ông cụ đang sức cùng lực kiệt bạn đồng hành với mình.
Người cùng một nhà, ai cũng hiểu.
Một bức ảnh thôi hai người họ đều đã mệt chết.
Lời tác giả:
Dụ Ba Lạp nằm mơ cũng kêu gọi: "Hãy bỏ một phiếu cho tôi.".
Hệ Thống Trẻ Em Hư