Hệ Thống Nghịch Tập Của Pháo Hôi
Chương 17: Nghịch tập văn tổng tài (2)
133@-Phong trần mệt mỏi về nhà đã là sáng sớm, tuy rằng sức khỏe thân thể này không tồi, nhưng rốt cuộc trải qua thời gian dài vất vả, trên thân thể vẫn có chút mệt mỏi.
Diệp Tư Niên lấy mắt kính xuống xoa bóp giữa mày, tuy rằng thân thể kêu gào muốn nghỉ ngơi, nhưng trạng thái tinh thần lại vô cùng hưng phấn, cậu muốn gặp ba mẹ nguyên chủ, cậu không thể khiến người khác nghi ngờ, nhưng cũng không thể không thay đổi cái gì, tuy rằng bắt chước tính cách nguyên chủ đối với ảnh đế như cậu đơn giản như một bữa ăn sáng, nhưng cái tính cách yếu đuối lại có chút tự kỉ không phù hợp với kế hoạch kế tiếp.
Cũng may nguyên chủ sau khi tốt nghiệp đại học liền về nước, đã nhiều năm không gặp, cậu có thay đổi tính cách cũng không quá đột ngột.
Tin tức cậu về nhà cũng không thông báo cho ba mẹ biết, cho nên biệt thự vẫn chìm vào một mảnh im lặng, chỉ có trong hoa viên truyền đến tiếng chim kêu ríu rít.
Diệp Tư Niên hơi cong môi, đối với ba mẹ nuôi sau khi anh hai thành niên nguyên chủ liền phủi tay làm giám đốc không quan tâm tới, dọn đến thành phố nhỏ yên tĩnh sống những ngày tháng tự do sung sướng, biệt thự xa hoa trước mắt chính là thời điểm ba mẹ nuôi về hưu cho người thiết kế, từ xa nhìn lại tràn đầy ấm áp thích ý.
Mùi cỏ xanh tươi mát qua cùng gió nhẹ quét qua mặt, Diệp Tư Niên trả tiền xuống xe, đứng ven đường hít sâu một hơi, mệt mỏi thể xác và tinh thần giống như nhẹ đi rất nhiều.
Hiện tại, cậu chính là Bùi Tu Ninh, sẽ chặt chẽ bảo vệ người trong nhà, sẽ không để bọn họ lại trải qua đau lòng cùng bi thảm như nguyên tác.
Diệp Tư Niên chậm rãi nở nụ cười, mắt phượng bị mắt kính che khuất cũng hơi hơi nhếch lên độ cung chắc chắn.
Đẩy hàng rào ra, đứng trước cách cửa màu lam, Diệp Tư Niên nhìn trái phải, cúi người kéo chậu hoa trong góc sang một bên, quả nhiên.
Trong mắt phượng hiện lên nụ cười ấm áp, Diệp Tư Niên kéo chậu hoa về chỗ cũ, trong tay cầm chùm chìa khóa nho nhỏ.
Đây là thói quen ba mẹ nuôi cố ý dạy nguyên chủ, bởi vì từ nhỏ nguyên chủ thường xuyên quên mang theo chìa khóa, cho nên ba mẹ cậu liền có thói quen đặt dưới chậu hoa trước cửa, lấy chìa khoá giấu dưới chậu hoa, mãi cho đến hôm nay, mặc dù bọn họ đã sớm dọn nhà, cho dù nhiều năm nguyên chủ không trở về, nhưng vì đứa con nhỏ không thích nói chuyện nên thói quen để chìa khoá cũng không bỏ được.
Ấm áp trong mắt loé lên rồi biến mất, nhớ tới đầu sỏ gây tội làm hại nguyên chủ quên chìa khoá, Diệp Tư Niên nhíu mày.
Lúc trước nguyên chủ vẫn luôn sợ hãi kí ức lúc ở cô nhi viện sinh sống, đem đoạn kí ức kia chô sâu dưới đáy lòng, dẫn tới cho dù sau này ba mẹ nuôi rất yêu thương cậu, cậu cũng không dám giống như mấy đứa trẻ bình thường thích làm nũng vô cớ gây sự. Bởi vì đáy lòng cậu rất sợ hãi, sợ hãi cậu sẽ giống như lời nói của người khác, bởi vì ba mẹ nuôi không vừa lòng bị đưa trở vê cô nhi viện, nơi đó có đồ vật khiến cậu sợ hãi.
Bởi vì nguyên chủ lúc còn nhỏ trải qua đoạn thời gian mẫn cảm hình thành tính cách tự kỷ, sau đó lại gặp gỡ người anh trai đối với người khác thì ôn hoà khách sáo còn đối với cậu lại có tính tình táo bạo nóng nảy càng cực kỳ sợ hãi. Trong thời thơ ấu cậu nhìn thấy nhiều nhất là loại người ngược đãi trẻ em, cậu rất sợ Bùi Tu Viễn sẽ đánh cậu, tuy rằng mỗi lần Bùi Tu Viễn cũng chỉ la hét mà thôi.
Tâm lý sợ hãi như vậy vẫn luôn theo nguyên chủ đến suốt đời, cuối cùng phát triển tới trình độ chỉ cần nghe thấy ba chữ Bùi Tu Viễn liền sợ hãi, sở dĩ cậu vừa tốt nghiệp xong đã về nước nhà cũng không dám ở, một trong những lý do cũng là vì muốn tránh người anh Bùi Tu Viễn này.
Nhưng cậu tiếp nhận toàn bộ ký ức nguyên chủ, Diệp Tư Niên lại biết đến, nguyên chủ cũng không như trong tưởng tượng chán ghét Bùi Tu Viễn như vậy, thậm chí cậu còn nỗ lực học tập làm việc, chẳng qua cũng chỉ muốn để Bùi Tu Viễn nhìn thấy, để anh biết cậu không vô dụng.
Diệp Tư Niên thở dài vì nguyên chủ, người anh trai tính tình nóng nảy trong tưởng tượng của nguyên chủ đâu phải vì đối với cậu không hài lòng, rõ ràng là người anh trai tính cách ôn hoà có lễ hình thành ra nhân cách thứ hai đó!
Diệp Tư Niên xách theo ba lô đơn giản mở cửa đi vào!
Xe đến trước núi tự có đường, kế hoạch ôm đùi anh trai, vẫn là đến lúc đó rồi nói sau!
Cho dù là hai nhân cách thì đã sao? Cậu chính là người đàn ông đã trải qua trăm ngàn lần luân hồi, cho dù là tâm thần phân liệt nói không chừng còn phải sợ hãi cậu!
- ------------------------
Bùi Dong có thói quen dậy sớm chạy bộ buổi sáng, mỗi ngày ở trong tia nắng sớm mai nghe tiếng chim hót và làn gió nhẹ, đây là đoạn thời gian cậu cảm thấy tinh thần được thoải mái nhất.
Giống như bình thường thay quần áo xong, đặt nụ hôn lên má người vợ đang ngủ say, Bùi Dong mới vừa xuống lầu đã thấy cửa nhà mở ra, một thanh niên tuấn mỹ mặc tây trang đen đi đến.
Bùi Dong sửng sốt, theo bản năng mở miệng, "Tiểu Ninh, tan học?"
Nghe được ông nói, bước chân Diệp Tư Niên dừng lại, đột nhiên cảm thấy chóp mũi có chút chua xót, mắt phượng châm rãi dâng lên nước mắt.
"Ba!" Diệp Tư Niên đột nhiên tiến lên ôm cơ thể đang sững sờ của Bùi Dong, trong cổ họng như đổ đầy sáp, tầm mắt cũng càng ngày càng mơ hồ.
"Con tự mình gọi xe cũng được mà!" Diệp Tư Niên bóp mũi, ngượng ngùng buông Bùi Dong ra, con mắt hồng hồng nói, "Thân thể mẹ không tốt, phải nghỉ ngơi thật nhiều!"
"Con đứa nhỏ này!" Hiểu rõ tính cách nhút nhát thẹn thùng của con út, Bùi Dong dùng sức vỗ vỗ bả vai cậu, nói "Vừa đi liền đi nhiều năm không chịu trở về nhà, thật khó khăn mới chịu trở về còn không nói cho chúng ta biết, chờ xem mẹ con tỉnh lại trừng phạt con thế nào!"
"Mẹ dịu dàng như vậy, mới sẽ không nỡ mắng con đâu!" Diệp Tư Niên nhăn mũi, nhỏ giọng phản đối.
"Ha ha ha! Lời nói này con vẫn nên nói với mẹ con đi." Bùi Dong cảm khải nhìn đứa con nhỏ trước mắt đã trở nên thoải mái sáng sủa hơn trước, cảm thấy năm đó đồng ý để cậu về nước là quyết định vô cùng sáng suốt.
Chắc là hoàn cảnh trong nước không giống ở đây khiến đứa con nhỏ thay đổi thật nhiều, quả nhiên, giống như cây cối phải trồng trên đất nhà mới có thể phát triển a!
Cảm khái trong lòng chỉ trong nháy mắt, Bùi Dong nhìn đứa con út vì chuyến bay đường dài mà sắc mặt mệt mỏi, vội vàng cầm ba lô du lịch trong tay cậu, đẩy cậu lên lầu, vừa đi vừa nói, "Phòng của con vẫn luôn giữ lại, hôm qua mẹ con đã quét dọn một lần, mau đi nghỉ ngơi!"
"Mẹ còn đang ngủ sao?" Diệp Tư Niên quay đầu nhìn người đàn ông trung niên đang dùng ánh mắt từ ái nhìn cậu, trong mắt tràn đầy mềm mại nhung nhớ.
"Mẹ con còn đang ngủ." Bùi Dong nhìn ánh mắt đứa con mềm mại nhìn chằm chằm, trong lòng thương yêu đến rối tinh rối mù, nhịn không được cưng chiều xoa xoa đầu cậu, "Không sao cả, ba ba chờ mẹ con tỉnh liền nói cho bà ấy, con mau nghỉ ngơi đi!"
"Dạ." Diệp Tư Niên cười cọ cọ lòng bàn tay Bùi Dong, giống như một con thú non nằm gọn trong lòng thú cha, tràn ngập sự ỷ lại.
Trái tim rắn rỏi của Bùi Dong lại lần nữa chịu đòn nghiêm trọng, nhưng quầng thâm mắt của đứa con nhỏ nói lên thân rõ cậu cần phải nghỉ ngơi, đành phải kiềm chế tình thương ba mẹ trong lòng, đẩy cậu vào phòng nhìn cậu ngủ ngon mới nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
Nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng treo khung ảnh tinh xảo, hai mắt Bùi Dong từ ái nhìn chằm chằm đứa nhỏ trắng trắng tròn tròn ngủ ngủ ngon chỉ lộ ra một đầu tóc mềm mại đáng yêu trong bức ảnh, lúc này mới vui vẻ hớn hở gọi bà xã rời gường.
Đứa con nhỏ xa nhà nhiều năm đã trở về, tính cách cũng trở nên sinh động hơn, nhất định phải chúc mừng thật tốt.
Đúng rồi, còn phải kêu thằng nhóc thối kia trở về, nhiều năm không gặp như vậy, Tiểu Ninh chắc chắn cũng rất nhớ anh hai, vừa lúc tạo bất ngờ cho cậu!
- ------------------------
Ngủ một giấc đến buổi chiều, tỉnh lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, Diệp Tư Niên duỗi người, xương khớp kêu từng tiếng giòn vang.
Ngủ đủ rồi, bụng lại đói, Diệp Tư Niên xoa bụng trống rỗng, trực tiếp mặc đồ ngủ đẩy cửa ra ngoài, tính toán xuống lầu tìm đồ ăn.
Biệt thự một mảnh yên tĩnh, nghĩ đến lúc ngủ mơ nghe được đoạn đối thoại mơ hồ, suy đoán là ba mẹ đi siêu thị mua nguyên liệu nấu bữa tối phong phú, Diệp Tư Niên tâm trạng vui vẻ cong khoé môi, bước chân nhẹ nhàng xuống lầu.
Nhưng vào lúc này, phòng khách truyền đến một trận tiếng vang nhỏ, Diệp Tư Niên cảnh giác dừng chân, tầm mắt sắc bén quét qua phòng khách.
Người đàn ông thân hình cao lớn vừa cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi quần tây đơn giản, nhìn sơ qua thân cao chân dài vạm vỡ, dáng người vô cùng hoàn mỹ.
Diệp Tư Niên nâng chân lên lại hạ xuống, đầu ngón tay vẽ hoa trên đầu cầu thang, bộ dáng do dự muốn xoay người rời đi lại không dám.
Người đàn ông dáng người cường tráng thâm thúy, ánh mắt dịu dàng đột nhiên biến đổi trở nên cực kỳ sắc bén, nhíu mày nhìn cậu một cái, lệnh giọng ra lệnh, " Lại đây!"
Người thanh niên đứng trên cầu thang rõ ràng bị anh doạ sợ, hai mắt che giấu dưới cặp mắt kính hơi hơi nổi lên nước mắt, nhưng rõ ràng là cậu bị uy hiếp rồi, ngoan ngoãn cúi đầu xuống lầu.
Bùi Tu Viễn nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu thanh niên đứng trước mặt anh, trong đầu xẹt qua bộ dáng đỏ mắt lúc nãy của cậu trong lòng lập tức nhúc nhích, ngẩn người hồi lâu mới đè xuống cảm giác xa lạ trong lòng, lạnh lùng nói, "Em ở trong nước yêu đương?"
Vừa dứt lời, cậu liền cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác ghen ghét chua xót phẫn nộ khó có thể nói thành lời cùng tâm trạng lẫn lộn phức tạp, cảm giác kia tới vừa đột nhiên vừa mãnh liệt, khiến anh nhịn không được muốn nắm lấy bả vai người trước mặt, lớn tiếng chất vấn sao cậu dám ở bên người khác!
Giây phút này anh không có thói quen che giấu uất ức của bản thân, nghĩ gì làm nấy, một tay đột nhiên đè bả vai thanh niên, một tay nắm cằm cậu cứng rắn bắt cậu nhìn anh.
"Lập tức chia tay!" Bùi Tu Viễn tức giận đến mức mắt đều có chút đỏ lên, anh không biết hôm nay anh phát điên cái gì, tuy rằng nhân cách chủ thể vẫn luôn phỉ nhổ anh là kẻ điên thích bạo lực, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới bản thân vậy mà sẽ đối với người em trai trước giờ anh không vừa lòng lắm sinh ra dục vọng chiếm hữu to lớn, giống như cậu chỉ có thể anh!
"....." Nước mắt trong mắt Diệp Tư Niên càng ngày càng nhiều, vô cùng đáng thương đối diện anh, ngay lúc Bùi Tu Viễn bị người em trai yếu đuối nhìn chằm chằm đến mức chân tay luống cuống, Diệp Tư Niên đột nhiên phóng đại chiêu.
Thanh niên hốc mắt đỏ lên đột nhiên ôm chặt cổ anh, nước mắt ấm áp rơi xuống cổ Bùi Tu Viễn, giống như nóng tới đầu quả tim của anh, cảm giác vô cùng đau lòng quen thuộc lập tức nhéo chặt trái tim anh.
Bùi Tu Viễn đột nhiên ngẩng ra, ánh mắt sắc bén đột niên trở nên nhu hoà.
Bất đắc dĩ lắc đầu, đối với hành vi của nhân cách phụ vừa doạ liền chạy trốn vừa trào phúng vừa khinh thường, Bùi Tu Viễn một bên dịu dàng vỗ lưng em trai an ủi cậu, một bên âm thầm buồn bực trong lòng vì tự nhiên đau lòng phiền muộn.
"Sao lại thế này? Có phải bị ai bắt nạt đúng không?" Bùi Tu Viễn cảm nhận được sự ướt nóng bên cổ, thanh âm không giống như bình thường ôn hoà lại lộ ra vẻ xa cách lễ phép, mang theo sự quan tâm dịu dàng chưa từng có, như làn gió ấm áp thổi qua đáy lòng.
Trước kia Bùi Tu Viễn đối với người em trai có tính cách tự ti nhút nhát không có cảm giác gì nhiều, hơn nữa còn không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy cậu nhân cách phụ liền lập tức xuất hiện, không đem cậu ức hiếp tuyệt đối không bỏ qua!
Hơn nữa anh vẫn luôn đi học bên ngoài, cho nên tuy rằng anh thông qua ký ức chung của hai người hiểu rõ ba mẹ nhận nuôi em trai, nhưng thật ra cùng anh tiếp xúc cũng không nhiều lắm, lúc này cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, bởi vì trong ký ức người em trai này rất ít nói, có chuyện gì cũng thích để trong lòng, chưa từng nhào vào trong lòng ngực anh khóc như bây giờ, tuy rằng bộ dáng này khiến anh có chút vui sướng.
Chẳng lẽ thật sự bị người ức hiếp?
Có chút tâm tư riêng ôm chặt người trong lòng, tròng mắt Bùi Tu Viễn thâm thúy chợt loé qua tia sáng lạnh rồi biến mất.
Anh cùng tính cách phụ nóng nảy hoàn toàn không giống nhau, thủ đoạn xử sự cũng là hai thái cực khác nhau, nhưng sự kiêu ngạo cường thế khắc trong xương cốt lại giống nhau, anh cũng không biết cảm giác cuồn cuộn dục vọng độc chiếm đối với người trong lòng ngực là chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh muốn bắt người vào trong tay!
Nếu đã khiến anh coi trọng, vậy thì cũng nghĩ chạy thoát!
Còn những người đã ức hiếp cậu, một người anh cũng không bỏ qua!
- --------------------------
2737 từ!
Hệ Thống Nghịch Tập Của Pháo Hôi
Diệp Tư Niên lấy mắt kính xuống xoa bóp giữa mày, tuy rằng thân thể kêu gào muốn nghỉ ngơi, nhưng trạng thái tinh thần lại vô cùng hưng phấn, cậu muốn gặp ba mẹ nguyên chủ, cậu không thể khiến người khác nghi ngờ, nhưng cũng không thể không thay đổi cái gì, tuy rằng bắt chước tính cách nguyên chủ đối với ảnh đế như cậu đơn giản như một bữa ăn sáng, nhưng cái tính cách yếu đuối lại có chút tự kỉ không phù hợp với kế hoạch kế tiếp.
Cũng may nguyên chủ sau khi tốt nghiệp đại học liền về nước, đã nhiều năm không gặp, cậu có thay đổi tính cách cũng không quá đột ngột.
Tin tức cậu về nhà cũng không thông báo cho ba mẹ biết, cho nên biệt thự vẫn chìm vào một mảnh im lặng, chỉ có trong hoa viên truyền đến tiếng chim kêu ríu rít.
Diệp Tư Niên hơi cong môi, đối với ba mẹ nuôi sau khi anh hai thành niên nguyên chủ liền phủi tay làm giám đốc không quan tâm tới, dọn đến thành phố nhỏ yên tĩnh sống những ngày tháng tự do sung sướng, biệt thự xa hoa trước mắt chính là thời điểm ba mẹ nuôi về hưu cho người thiết kế, từ xa nhìn lại tràn đầy ấm áp thích ý.
Mùi cỏ xanh tươi mát qua cùng gió nhẹ quét qua mặt, Diệp Tư Niên trả tiền xuống xe, đứng ven đường hít sâu một hơi, mệt mỏi thể xác và tinh thần giống như nhẹ đi rất nhiều.
Hiện tại, cậu chính là Bùi Tu Ninh, sẽ chặt chẽ bảo vệ người trong nhà, sẽ không để bọn họ lại trải qua đau lòng cùng bi thảm như nguyên tác.
Diệp Tư Niên chậm rãi nở nụ cười, mắt phượng bị mắt kính che khuất cũng hơi hơi nhếch lên độ cung chắc chắn.
Đẩy hàng rào ra, đứng trước cách cửa màu lam, Diệp Tư Niên nhìn trái phải, cúi người kéo chậu hoa trong góc sang một bên, quả nhiên.
Trong mắt phượng hiện lên nụ cười ấm áp, Diệp Tư Niên kéo chậu hoa về chỗ cũ, trong tay cầm chùm chìa khóa nho nhỏ.
Đây là thói quen ba mẹ nuôi cố ý dạy nguyên chủ, bởi vì từ nhỏ nguyên chủ thường xuyên quên mang theo chìa khóa, cho nên ba mẹ cậu liền có thói quen đặt dưới chậu hoa trước cửa, lấy chìa khoá giấu dưới chậu hoa, mãi cho đến hôm nay, mặc dù bọn họ đã sớm dọn nhà, cho dù nhiều năm nguyên chủ không trở về, nhưng vì đứa con nhỏ không thích nói chuyện nên thói quen để chìa khoá cũng không bỏ được.
Ấm áp trong mắt loé lên rồi biến mất, nhớ tới đầu sỏ gây tội làm hại nguyên chủ quên chìa khoá, Diệp Tư Niên nhíu mày.
Lúc trước nguyên chủ vẫn luôn sợ hãi kí ức lúc ở cô nhi viện sinh sống, đem đoạn kí ức kia chô sâu dưới đáy lòng, dẫn tới cho dù sau này ba mẹ nuôi rất yêu thương cậu, cậu cũng không dám giống như mấy đứa trẻ bình thường thích làm nũng vô cớ gây sự. Bởi vì đáy lòng cậu rất sợ hãi, sợ hãi cậu sẽ giống như lời nói của người khác, bởi vì ba mẹ nuôi không vừa lòng bị đưa trở vê cô nhi viện, nơi đó có đồ vật khiến cậu sợ hãi.
Bởi vì nguyên chủ lúc còn nhỏ trải qua đoạn thời gian mẫn cảm hình thành tính cách tự kỷ, sau đó lại gặp gỡ người anh trai đối với người khác thì ôn hoà khách sáo còn đối với cậu lại có tính tình táo bạo nóng nảy càng cực kỳ sợ hãi. Trong thời thơ ấu cậu nhìn thấy nhiều nhất là loại người ngược đãi trẻ em, cậu rất sợ Bùi Tu Viễn sẽ đánh cậu, tuy rằng mỗi lần Bùi Tu Viễn cũng chỉ la hét mà thôi.
Tâm lý sợ hãi như vậy vẫn luôn theo nguyên chủ đến suốt đời, cuối cùng phát triển tới trình độ chỉ cần nghe thấy ba chữ Bùi Tu Viễn liền sợ hãi, sở dĩ cậu vừa tốt nghiệp xong đã về nước nhà cũng không dám ở, một trong những lý do cũng là vì muốn tránh người anh Bùi Tu Viễn này.
Nhưng cậu tiếp nhận toàn bộ ký ức nguyên chủ, Diệp Tư Niên lại biết đến, nguyên chủ cũng không như trong tưởng tượng chán ghét Bùi Tu Viễn như vậy, thậm chí cậu còn nỗ lực học tập làm việc, chẳng qua cũng chỉ muốn để Bùi Tu Viễn nhìn thấy, để anh biết cậu không vô dụng.
Diệp Tư Niên thở dài vì nguyên chủ, người anh trai tính tình nóng nảy trong tưởng tượng của nguyên chủ đâu phải vì đối với cậu không hài lòng, rõ ràng là người anh trai tính cách ôn hoà có lễ hình thành ra nhân cách thứ hai đó!
Diệp Tư Niên xách theo ba lô đơn giản mở cửa đi vào!
Xe đến trước núi tự có đường, kế hoạch ôm đùi anh trai, vẫn là đến lúc đó rồi nói sau!
Cho dù là hai nhân cách thì đã sao? Cậu chính là người đàn ông đã trải qua trăm ngàn lần luân hồi, cho dù là tâm thần phân liệt nói không chừng còn phải sợ hãi cậu!
- ------------------------
Bùi Dong có thói quen dậy sớm chạy bộ buổi sáng, mỗi ngày ở trong tia nắng sớm mai nghe tiếng chim hót và làn gió nhẹ, đây là đoạn thời gian cậu cảm thấy tinh thần được thoải mái nhất.
Giống như bình thường thay quần áo xong, đặt nụ hôn lên má người vợ đang ngủ say, Bùi Dong mới vừa xuống lầu đã thấy cửa nhà mở ra, một thanh niên tuấn mỹ mặc tây trang đen đi đến.
Bùi Dong sửng sốt, theo bản năng mở miệng, "Tiểu Ninh, tan học?"
Nghe được ông nói, bước chân Diệp Tư Niên dừng lại, đột nhiên cảm thấy chóp mũi có chút chua xót, mắt phượng châm rãi dâng lên nước mắt.
"Ba!" Diệp Tư Niên đột nhiên tiến lên ôm cơ thể đang sững sờ của Bùi Dong, trong cổ họng như đổ đầy sáp, tầm mắt cũng càng ngày càng mơ hồ.
"Con tự mình gọi xe cũng được mà!" Diệp Tư Niên bóp mũi, ngượng ngùng buông Bùi Dong ra, con mắt hồng hồng nói, "Thân thể mẹ không tốt, phải nghỉ ngơi thật nhiều!"
"Con đứa nhỏ này!" Hiểu rõ tính cách nhút nhát thẹn thùng của con út, Bùi Dong dùng sức vỗ vỗ bả vai cậu, nói "Vừa đi liền đi nhiều năm không chịu trở về nhà, thật khó khăn mới chịu trở về còn không nói cho chúng ta biết, chờ xem mẹ con tỉnh lại trừng phạt con thế nào!"
"Mẹ dịu dàng như vậy, mới sẽ không nỡ mắng con đâu!" Diệp Tư Niên nhăn mũi, nhỏ giọng phản đối.
"Ha ha ha! Lời nói này con vẫn nên nói với mẹ con đi." Bùi Dong cảm khải nhìn đứa con nhỏ trước mắt đã trở nên thoải mái sáng sủa hơn trước, cảm thấy năm đó đồng ý để cậu về nước là quyết định vô cùng sáng suốt.
Chắc là hoàn cảnh trong nước không giống ở đây khiến đứa con nhỏ thay đổi thật nhiều, quả nhiên, giống như cây cối phải trồng trên đất nhà mới có thể phát triển a!
Cảm khái trong lòng chỉ trong nháy mắt, Bùi Dong nhìn đứa con út vì chuyến bay đường dài mà sắc mặt mệt mỏi, vội vàng cầm ba lô du lịch trong tay cậu, đẩy cậu lên lầu, vừa đi vừa nói, "Phòng của con vẫn luôn giữ lại, hôm qua mẹ con đã quét dọn một lần, mau đi nghỉ ngơi!"
"Mẹ còn đang ngủ sao?" Diệp Tư Niên quay đầu nhìn người đàn ông trung niên đang dùng ánh mắt từ ái nhìn cậu, trong mắt tràn đầy mềm mại nhung nhớ.
"Mẹ con còn đang ngủ." Bùi Dong nhìn ánh mắt đứa con mềm mại nhìn chằm chằm, trong lòng thương yêu đến rối tinh rối mù, nhịn không được cưng chiều xoa xoa đầu cậu, "Không sao cả, ba ba chờ mẹ con tỉnh liền nói cho bà ấy, con mau nghỉ ngơi đi!"
"Dạ." Diệp Tư Niên cười cọ cọ lòng bàn tay Bùi Dong, giống như một con thú non nằm gọn trong lòng thú cha, tràn ngập sự ỷ lại.
Trái tim rắn rỏi của Bùi Dong lại lần nữa chịu đòn nghiêm trọng, nhưng quầng thâm mắt của đứa con nhỏ nói lên thân rõ cậu cần phải nghỉ ngơi, đành phải kiềm chế tình thương ba mẹ trong lòng, đẩy cậu vào phòng nhìn cậu ngủ ngon mới nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
Nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng treo khung ảnh tinh xảo, hai mắt Bùi Dong từ ái nhìn chằm chằm đứa nhỏ trắng trắng tròn tròn ngủ ngủ ngon chỉ lộ ra một đầu tóc mềm mại đáng yêu trong bức ảnh, lúc này mới vui vẻ hớn hở gọi bà xã rời gường.
Đứa con nhỏ xa nhà nhiều năm đã trở về, tính cách cũng trở nên sinh động hơn, nhất định phải chúc mừng thật tốt.
Đúng rồi, còn phải kêu thằng nhóc thối kia trở về, nhiều năm không gặp như vậy, Tiểu Ninh chắc chắn cũng rất nhớ anh hai, vừa lúc tạo bất ngờ cho cậu!
- ------------------------
Ngủ một giấc đến buổi chiều, tỉnh lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, Diệp Tư Niên duỗi người, xương khớp kêu từng tiếng giòn vang.
Ngủ đủ rồi, bụng lại đói, Diệp Tư Niên xoa bụng trống rỗng, trực tiếp mặc đồ ngủ đẩy cửa ra ngoài, tính toán xuống lầu tìm đồ ăn.
Biệt thự một mảnh yên tĩnh, nghĩ đến lúc ngủ mơ nghe được đoạn đối thoại mơ hồ, suy đoán là ba mẹ đi siêu thị mua nguyên liệu nấu bữa tối phong phú, Diệp Tư Niên tâm trạng vui vẻ cong khoé môi, bước chân nhẹ nhàng xuống lầu.
Nhưng vào lúc này, phòng khách truyền đến một trận tiếng vang nhỏ, Diệp Tư Niên cảnh giác dừng chân, tầm mắt sắc bén quét qua phòng khách.
Người đàn ông thân hình cao lớn vừa cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi quần tây đơn giản, nhìn sơ qua thân cao chân dài vạm vỡ, dáng người vô cùng hoàn mỹ.
Diệp Tư Niên nâng chân lên lại hạ xuống, đầu ngón tay vẽ hoa trên đầu cầu thang, bộ dáng do dự muốn xoay người rời đi lại không dám.
Người đàn ông dáng người cường tráng thâm thúy, ánh mắt dịu dàng đột nhiên biến đổi trở nên cực kỳ sắc bén, nhíu mày nhìn cậu một cái, lệnh giọng ra lệnh, " Lại đây!"
Người thanh niên đứng trên cầu thang rõ ràng bị anh doạ sợ, hai mắt che giấu dưới cặp mắt kính hơi hơi nổi lên nước mắt, nhưng rõ ràng là cậu bị uy hiếp rồi, ngoan ngoãn cúi đầu xuống lầu.
Bùi Tu Viễn nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu thanh niên đứng trước mặt anh, trong đầu xẹt qua bộ dáng đỏ mắt lúc nãy của cậu trong lòng lập tức nhúc nhích, ngẩn người hồi lâu mới đè xuống cảm giác xa lạ trong lòng, lạnh lùng nói, "Em ở trong nước yêu đương?"
Vừa dứt lời, cậu liền cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác ghen ghét chua xót phẫn nộ khó có thể nói thành lời cùng tâm trạng lẫn lộn phức tạp, cảm giác kia tới vừa đột nhiên vừa mãnh liệt, khiến anh nhịn không được muốn nắm lấy bả vai người trước mặt, lớn tiếng chất vấn sao cậu dám ở bên người khác!
Giây phút này anh không có thói quen che giấu uất ức của bản thân, nghĩ gì làm nấy, một tay đột nhiên đè bả vai thanh niên, một tay nắm cằm cậu cứng rắn bắt cậu nhìn anh.
"Lập tức chia tay!" Bùi Tu Viễn tức giận đến mức mắt đều có chút đỏ lên, anh không biết hôm nay anh phát điên cái gì, tuy rằng nhân cách chủ thể vẫn luôn phỉ nhổ anh là kẻ điên thích bạo lực, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới bản thân vậy mà sẽ đối với người em trai trước giờ anh không vừa lòng lắm sinh ra dục vọng chiếm hữu to lớn, giống như cậu chỉ có thể anh!
"....." Nước mắt trong mắt Diệp Tư Niên càng ngày càng nhiều, vô cùng đáng thương đối diện anh, ngay lúc Bùi Tu Viễn bị người em trai yếu đuối nhìn chằm chằm đến mức chân tay luống cuống, Diệp Tư Niên đột nhiên phóng đại chiêu.
Thanh niên hốc mắt đỏ lên đột nhiên ôm chặt cổ anh, nước mắt ấm áp rơi xuống cổ Bùi Tu Viễn, giống như nóng tới đầu quả tim của anh, cảm giác vô cùng đau lòng quen thuộc lập tức nhéo chặt trái tim anh.
Bùi Tu Viễn đột nhiên ngẩng ra, ánh mắt sắc bén đột niên trở nên nhu hoà.
Bất đắc dĩ lắc đầu, đối với hành vi của nhân cách phụ vừa doạ liền chạy trốn vừa trào phúng vừa khinh thường, Bùi Tu Viễn một bên dịu dàng vỗ lưng em trai an ủi cậu, một bên âm thầm buồn bực trong lòng vì tự nhiên đau lòng phiền muộn.
"Sao lại thế này? Có phải bị ai bắt nạt đúng không?" Bùi Tu Viễn cảm nhận được sự ướt nóng bên cổ, thanh âm không giống như bình thường ôn hoà lại lộ ra vẻ xa cách lễ phép, mang theo sự quan tâm dịu dàng chưa từng có, như làn gió ấm áp thổi qua đáy lòng.
Trước kia Bùi Tu Viễn đối với người em trai có tính cách tự ti nhút nhát không có cảm giác gì nhiều, hơn nữa còn không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy cậu nhân cách phụ liền lập tức xuất hiện, không đem cậu ức hiếp tuyệt đối không bỏ qua!
Hơn nữa anh vẫn luôn đi học bên ngoài, cho nên tuy rằng anh thông qua ký ức chung của hai người hiểu rõ ba mẹ nhận nuôi em trai, nhưng thật ra cùng anh tiếp xúc cũng không nhiều lắm, lúc này cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, bởi vì trong ký ức người em trai này rất ít nói, có chuyện gì cũng thích để trong lòng, chưa từng nhào vào trong lòng ngực anh khóc như bây giờ, tuy rằng bộ dáng này khiến anh có chút vui sướng.
Chẳng lẽ thật sự bị người ức hiếp?
Có chút tâm tư riêng ôm chặt người trong lòng, tròng mắt Bùi Tu Viễn thâm thúy chợt loé qua tia sáng lạnh rồi biến mất.
Anh cùng tính cách phụ nóng nảy hoàn toàn không giống nhau, thủ đoạn xử sự cũng là hai thái cực khác nhau, nhưng sự kiêu ngạo cường thế khắc trong xương cốt lại giống nhau, anh cũng không biết cảm giác cuồn cuộn dục vọng độc chiếm đối với người trong lòng ngực là chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh muốn bắt người vào trong tay!
Nếu đã khiến anh coi trọng, vậy thì cũng nghĩ chạy thoát!
Còn những người đã ức hiếp cậu, một người anh cũng không bỏ qua!
- --------------------------
2737 từ!
Hệ Thống Nghịch Tập Của Pháo Hôi
Đánh giá:
Truyện Hệ Thống Nghịch Tập Của Pháo Hôi
Story
Chương 17: Nghịch tập văn tổng tài (2)
10.0/10 từ 18 lượt.