Hệ Thống Nghịch Tập Của Pháo Hôi

Chương 12: Nghịch tập mạt thế trọng sinh văn (12)

157@-Trong văn phòng, khuôn mặt Tần Thời Nhạc âm trầm không ngừng đi qua đi lại, như là một con sư tử đang đè nén tức giận.

Vật tư khan hiếm như thuốc lá bị anh kẹp giữa hai ngón tay, mùi khói thuốc tràn lan trong phòng, Tần Thời Nhạc lại giống như không biết, cho đến khi thuốc lá cháy hết khiến anh bị bỏng mới vung tay quăng đi.

Lông mày gắt gao nhíu lại, nghĩ đến biểu tình kiêu ngạo cùng lời nói của Lý Phi Ngôn, ngọn lửa giận trong lòng Tần Thời Nhạc càng bùng cháy dữ dội.

Diệp Tư Niên ở trong lòng anh vô cùng tốt đẹp, anh công nhận bản thân làm tốt chuẩn bị đối mặt với tình địch, giống như đám người cùng Diệp Tư Niên trong phòng thí nghiệm, anh tất nhiên biết bọn họ ôm loại tâm tư nào đối với Tư Niên của anh, nhưng không phải anh tự luyến, những người đó không gây cho anh chút cảm xúc nguy cơ nào.

Một đám đeo khẩu trang, đeo mắt kính, toàn thân trên dưới không có mấy khối cơ bắp, tay trói gà không chặt, cả đám không chịu nổi một đòn của anh, có thể gây cho anh cảm giác nguy hiểm gì?

Nhưng Lý Phi Ngôn không giống vậy!

Tuy rằng trong căn cứ thu thập hết tư liệu, Tư Niên cùng Lý Phi Ngôn từ nhỏ đã tính cách không hợp thường xuyên gây sự với nhau, nhưng bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau a!

Tuy rằng Lý Phi Ngôn lớn lên cùng Diệp Liễu ở bên nhau, nhưng Diệp Liễu là ba của Tư Niên! Cậu ta cũng được xem như mẹ kế của Tư Niên, quan hệ lại thân hơn một chút!

Cho dù hiện giờ Lý Phi Ngôn đã chia tay Diệp Liễu, Tư Niên cũng đã rời khỏi nhà họ Diệp, nhưng mà.....

Nhưng là anh vẫn muốn một phát súng bắn chết cậu ta a!

Ai biết được Lý Phi Ngôn lại là loại người biến thái như thích ai đó liền muốn tổn thương người ta thì sao?

Càng nghĩ càng giận, Tần Thời Nhạc đột nhiên đứng im, ngực phập phồng tức giận như muốn nổ tung.

Không được!

Nhất định không được để Tư Niên phát hiện ra ý đồ của Lý Phi Ngôn.

Trong lòng làm ra quyết định, Tần Thời Nhạc từng bước đi tới cửa, vừa đi vừa điều chỉnh lại sắc mặt, sợ bị Diệp Tư Niên phát hiện ra không thích hợp, đến lúc đó nếu Tư Niên có hỏi, anh tất nhiên sẽ không nói dối trước mặt người yêu, nhưng không lẽ lại muốn anh nói Lý Phi Ngôn mơ ước Diệp Tư Niên hay sao?

Đương nhiên không được!


Cho nên vẫn là đừng để cho Tư Niên phát hiện khác thường.

Một tay nắm chốt cửa, Tần Thời Nhạc hít sâu một hơi.

"!"

Cảm nhận trên cửa truyền đến lực lượng đẩy vào, Tần Thời Nhạc ngẩn người, vội lùi về sau một bước.

Tất cả mọi người đều biết đây là văn phòng riêng của anh, không có việc gì sẽ không có ai tới tìm anh, người có thể trực tiếp đẩy cửa tiến vào cũng sẽ không có ai, trừ khi....

"Tư Niên!?" Tần Thời Nhạc đột nhiên nắm chặt then cửa, trên mặt còn chưa điều chỉnh biểu cảm nhìn qua có chút kì cục.

May mắn Diệp Tư Niên còn đang đắm chìm trong vui sướng khi thực nghiệm thành công, cho nên Diệp Tư Niên cũng không phát hiện bất thường.

Tần Thời Nhạc nhẹ nhàng thở ra, vội buông then cửa, theo bản năng mà ôm người vào lòng.

Khoé mắt đuôi lông mày cũng không che giấu được ý cười, Diệp Tư Niên cũng không cự tuyệt, mỉm cười nép sát vào lòng Tần Thời Nhạc, hai tay duỗi ra ôm cổ Tần Thời Nhạc, cười tủm tỉm nói, "Anh đoán xem, em tìm anh có việc gì?"

Ánh mắt sáng lên, Tần Thời Nhạc cúi đầu cười, bàn tay to rộng ôm chặt vòng eo thon gầy, trộm hôn một cái nhanh chóng lên đôi môi đỏ mọng, rất không biết xấu hổ hỏi, "Nhớ anh?"

Câm nín mà mắt trợn trắng, Diệp Tư Niên tức giận nói, "Đoán lại!"

"Đói bụng? Không sao, Dạ Sắc có một vị trí cố định giành cho anh." Tần Thời Nhạc cũng không có quá nhiều thất vọng, có thể hôn trộm một cái là đã không tồi, lại nói người đều đã chủ động từ trong phòng thí nghiệm ra ngoài, còn sợ không thể ăn vào miệng hay sao?

Nói anh cũng đủ đáng thương, làm xử nam hơn nửa đời người, thật vất vả chọn đúng người, rung động cùng khai trai, lại không nghĩ rằng ngay sau đó chính là phòng không gối chiếc, vợ yêu thật nhiệt tình, nhưng đối tượng nhiệt tình lại là tinh hạch lạnh băng trong phòng thí nghiệm, nghĩ lại thật là chua xót muốn khóc.

Trong đầu quay cuồng tất cả hình ảnh mỗi đêm ôm chăn ngủ một mình đau khổ muốn chết, Tần Thời Nhạc không nhịn được đem người ôm chặt cứng.

Trừ bỏ ngủ thì chính là ăn, Diệp Tư Niên hung hăng trừng mắt nhìn trần nhà, một tay giật mạnh cà vạt của Tần Thời Nhạc.


Đột nhiên không kịp phòng ngừa nghiêng về phía trước, Tần Thời Nhạc còn chưa kịp lùi bước liền không dám nhúc nhích.

Đầu lưỡi trơn mềm nhiệt tình như lửa cạy ra hàm răng đang ngậm chặt, cuốn lấy chiếc lưỡi vì kinh ngạc mà quên mất động tác, tiếng nước sắc tình vang vọng bên tai.

Lúc này còn ngơ ngẩn thì không phải đàn ông!

Tần Thời Nhạc ôm vòng eo của hắn đem người bế lên, hung hăng đè trên cửa, hung ác đảo khách thành chủ, đầu lưỡi quấn quýt với người yêu trong miệng, khí thế mạnh mẽ công thành chiếm đất.

Người đàn ông phía trên vô cùng kích động, mắt phượng Diệp Tư Niên hơi nhếch, hai chân thon dài nhiệt tình quấn lên vòng eo cường tráng, một tay luồn vào mái tóc dài có chút rối tung, một bên hưởng thụ nụ hôn, một bên như tán tỉnh lôi kéo tóc anh.

Hai tiếng sau, hai người ôm nhau nằm trên sofa, toàn thân không mảnh vải che đậy, bọn họ lại tự nhiên không thèm để ý, trong phòng nhàn nhạt quanh quẩn mùi xạ hương.

Tần Thời Nhạc đùa giỡn ngón tay thon dài của Diệp Tư Niên, thường xuyên cúi đầu hôn đầu vai mượt mà, trên mặt tràn đầy sự thoả mãn sau khi phát tiết.

Nơi nào đó phía sau rõ ràng nhiệt độ cao hơn những chỗ khác, Diệp Tư Niên không tự nhiên mà nhúc nhích cơ thể.

"Không thoải mái?" Tần Thời Nhạc vội vàng điều chỉnh thân thể, duỗi tay muốn đem người yêu lật qua kiểm tra.

"Không có gì." Diệp Tư Niên tìm tư thế thoải mái, lắc lắc đầu, gương mặt nằm trên bả vai Tần Thời Nhạc cọ cọ.

Giọng nói của người yêu khàn hơn lúc bình thường, nhưng nghe kĩ cũng không có gì khó chịu, lúc này Tần Thời Nhạc mới yên tâm, nhưng nhìn xuyên qua bả vai của người yêu lại là cảnh đẹp làm máu nóng sôi trào, hầu kết Tần Thời Nhạc giật giật, bàn tay thô ráp không an phận xoa xoa bụng nhỏ, những nụ hôn lưu luyến nhỏ vụn rơi xuống sau cổ.

Phần cứng của người nào đó nổi lên xoát độ tồn tại, lưng Diệp Tư Niên cứng đờ, lúc này mới nhớ tới mục đích bản thân tới tìm anh hôm nay.

"Khụ khụ." Cảm thấy có chút câm nín với bản thân, Diệp Tư Niên trẻ tuổi ho một tiếng, khuỷu tay chọc chọc ngực người đàn ông, "Đã quên nói với anh, thực nghiệm của chúng ta thành công."

"Nga...." Tần Thời Nhạc không để ý lên tiếng, đầu lưỡi lưu luyến trên da thịt mịn màng của người yêu, sau một lúc lâu mới phản ứng lại được Diệp Tư Niên đang nói cái gì.

"Em nói cái gì?" Tần Thời Nhạc đột nhiên đè lại bả vai Diệp Tư Niên, hận không thể xoay người hắn lại, âm thanh có chút run rẩy, "Thực nghiệm thành công?"

"Ừm." Diệp Tư Niên rụt rè nâng cằm, đầu tóc mướt mồ hôi quét qua cằm Tần Thời Nhạc.

Tần Thời Nhạc chỉ cảm thấy có chút vui có chút ngứa, hung hăng ở sau gáy như khối bạch ngọc của Diệp Tư Niên lưu lại dấu hôn đỏ thẳm.

"Tư Niên, em quá tuyệt vời!"

Lỗ tai Diệp Tư Niên đỏ hồng, trong lòng tràn ngập cảm giác vui sướng, hắn không được tự nhiên nhúc nhích ngón tay, "Chỉ có thể kích phát dị năng của người bình thường, cũng không có gì ghê gớm...."

"Không, rất ghê gớm." Tần Thời Nhạc đánh gãy lời hắn nói, giọng điệu vô cùng trịnh trọng, "Em đã mang đến hy vọng cho thế giới này."

Vành tai giấu đằng sau tóc đen ửng đỏ, trong lòng cuồn cuộn bọt sóng càng thêm vui mừng.

"Em nghĩ xem, dị năng giả đều không sợ virus tang thi cắn bị thương, nếu mỗi người đều là dị năng giả, chúng ta cũng không cần sợ tang thi!" Tần Thời Nhạc nghiêm túc nói, "Chỉ cần chú ý không để bị cắn là được, sau này trong lúc chiến đấu cũng không sợ bó tay bó chân, sẽ không khó đối phó tang thi, sức chiến đấu của dị năng giả cường đại, một ngày nào đó, tang thi sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ, thế giới này sẽ yên bình trở lại!"

Nghe âm thanh người đàn ông phía sau tràn ngập hy vọng, cảm thụ phía sau lưng lồng ngực chấn động, Diệp Tư Niên nhấp môi, đột nhiên có chút trầm mặc.

Trải qua nhiều lần luân hồi, hắn tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng hắn đối với một đám tiểu thế giới không có lòng trung thành.

Cho dù lúc trước tính toán làm thực nghiệm, chẳng qua là vì đề cao cấp bậc đánh giá nhiệm vụ đạt được thật nhiều tích phân, nói cho cùng, hắn cũng không cao thượng như vậy.

"Cảm ơn em." Tần Thời Nhạc đột nhiên từ phía sau đem hắn gắt gao ôm vào trong ngực, hô hấp phất qua sườn mặt hắn.

Diệp Tư Niên giật giật đầu ngón tay, đột nhiên tránh né sự ôm ấp của anh, mở to hai mắt nhìn anh nói, "Em không có tốt như vậy, mục đích làm thực nghiệm cũng không đơn thuần."

Rõ ràng nhìn thấy đáy mắt người yêu có chút rối rắm thấp thỏm cùng tia áy náy, Tần Thời Nhạc đột nhiên cười ra tiếng.

"Anh cười cái gì?" Diệp Tư Niên trừng lớn đôi mắt, giả vờ tức giận, nhìn qua cũng có chút cảm giác chân thật.

Cười to đem người yêu cho dù làm cái gì cũng vô cùng dễ thương kéo vào trong ngực, Tần Thời Nhạc buồn cười mà nhéo nhéo chóp mũi hắn, ngữ khí sủng nịch, "Mặc kệ mục đích của em là gì, chính là em đã làm một việc vô cùng ghê gớm."

Nhịn không được cắn vành tai mềm mại của người yêu, Tần Thời Nhạc tiếp tục nói, "Hơn nữa em muốn làm gì anh còn không biết sao? Cho dù em không tốt thì có liên quan gì, chỉ cần em yêu anh là đủ rồi!"

Logic kiểu gì đây? Diệp Tư Niên nghe được nhếch lông mày.


Nhịn không được lại lần nữa cúi xuống cắn cái miệng nhỏ hơi hơi chu lên của người yêu, Tần Thời Nhạc nói "Không cần bực mình có được không?"

Ai bực mình? Diệp Tư Niên mắt trợn trắng.

Bị biểu tình nhỏ của người yêu kích thích, Tần Thời Nhạc cười lắc đầu, duỗi tay đem người yêu gắt gao ôm lấy.

#người yêu quá dễ thương, càng xem càng thích, phải làm sao đây, online chờ#

- -------------------

Lý Phi Ngôn mặt không cảm xúc đẩy cửa ra, bắt bẻ nhìn người đàn ông bị chặt chẽ cột vào trên giường giãy dụa không thôi.

"Kiểm tra qua, tất cả bình thường, được tiêm vào vắc- xin phòng bệnh sẽ dừng lại quá trình hoá tang thi trong vòng một giờ, khôi phục thành người bình thường." Nữ trợ thủ vóc dáng rất cao rụt cổ, có ý đồ mở miệng.

Lý Phi Ngôn như có như không liếc mắt nhìn cô, buông số liệu trong tay, gật đầu nói, "Chuẩn bị sẵn sàng, triển lãm phải lập tức bắt đầu rồi, người tới đều là cao tầng trong căn cứ, nếu xảy ra sai lầm nào...."

Nữ trợ thủ bị ánh mắt của Lý Phi Ngôn nhìn một cái đột nhiên rùng mình, nghe được lời nói còn chưa hết mồ hôi lạnh đã không nhịn được chảy ra, vội vàng liên tục gật đầu, "Sẽ không xảy ra sai lầm! Tôi đảm bảo."

"Vậy thì tốt!" Lý Phi Ngôn khinh thường nhìn cô ta một cái, để lại những lời này liền không chút do dự đẩy cửa ra ngoài.

Người đàn ông trên giường bị tang thi hoá càng ngày càng nghiêm trọng điên cuồng gào rống, chiếc giường chặt chẽ đóng trên mặt đất vì hắn giãy dụa không ngừng tạo tiếng vang, nghe đến làm người run sợ.

Nữ trợ thủ đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, giống như thoát khỏi nguy hiểm thật lớn, nhìn cửa chậm rãi đóng lại mới thở dài thoải mái.

Liếc mắt nhìn người đàn ông còn đang giãy dụa không thôi, nữ trợ thủ lau mồ hôi, đáy mắt xẹt qua tia ghen ghét.

Rõ ràng bị tang thi cào trúng lại không cần biết thành tang thi, đúng là vận cứt chó!

- -----------------

2381 chữ!
Hệ Thống Nghịch Tập Của Pháo Hôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hệ Thống Nghịch Tập Của Pháo Hôi Truyện Hệ Thống Nghịch Tập Của Pháo Hôi Story Chương 12: Nghịch tập mạt thế trọng sinh văn (12)
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...