Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
Chương 49
117@-"Người cho gọi con."
Lưu Tuệ Phong bước vào, nhìn hai vị nào đó đang tình cảm đút bánh cho nhau ăn... à không, là vị nhỏ đút cho vị lớn ăn, vị lớn ở đây tất nhiên là sư phụ y rồi, người ta dù gì cũng là sư huynh mà.
Hàn Diệp thấy đồ đệ ngoan liền ngó lơ miếng bánh mà Tống Minh đưa đến, hai chân lạch bạch chạy đến chỗ y vui cười.
"Đồ nhi ngoan, lại đây ăn bánh với ta, sư thúc con mua nhiều bánh lắm."
Tống Minh mặt lạnh lên tiếng "Hết rồi."
Lưu Tuệ Phong nhìn lên cái dĩa đã trống không từ bao giờ:.... nhanh thật.
Hàn Diệp khó hiểu chạy lại chỗ Tống Minh xem xét "Bánh của ta đâu hết rồi?"
Tống Minh nhếch mép xoa nhẹ đầu sư huynh mình "Tí ta cho huynh ăn no luôn."
"Đệ hứa nhá."
"Ừm, hứa."
Lưu Tuệ Phong bỗng nhiên trở thành bóng đèn, người làm cho Chưởng môn sư thúc ôn nhu chắc chỉ có mình sư phụ y thôi.
Hai vị kia sau một hồi ngó lơ cuối cùng cũng để ý độ tồn tại như không khí của Lưu Tuệ Phong. Liếc xuống cục bông đang an tĩnh nằm trên tay y, Tống Minh không khỏi nhíu mày suy nghĩ, cái khí tức này, ha tên này cũng hay thật.
"Ngươi lại đây."
Tống Minh gọi y lại, dù trong lòng không hiểu gì nhưng Lưu Tuệ Phong vẫn là ôm cục bông tiến lên. Hàn Diệp thấy cục bông tròn tròn mềm mại không nhịn được phấn khích mà vuốt ve vài cái.
Tống Minh khó chịu đập nhẹ lên móng vuốt của sư huynh mình, mắt trừng trừng nhìn cục bông vô tội nằm trên tay y.
Cục bông: Ai biết gì đâu? Hắn tự sờ ta chớ bộ, người ta chưa chửi thì thôi, ngươi trừng trừng cái rắm.
Lần quần một hồi cũng về lại chuyện chính, Tống Minh lấy từ trong vạt áo một phong thư đưa cho Tuệ Phong, nói đây là tự nhà của y gởi đến.
Tuệ Phong đưa Cục bông cho sư phụ mình bế, dù không nguyện ý nhưng dưới ánh mắt sắc bén của y cục bông cũng đành an phận thủ tường trên tay Hàn Diệp.
Tuệ Phong mở phong thư ra xem, đọc qua vài lần thì nội dung của nó chính là muốn y trở về nhà một chuyến, trong lòng phút chốc trở nên căng thẳng. Sống ở đây lâu như vậy dần làm y quên béng đi mình là người xuyên không, bây giờ trở về gặp lạo thân phụ, người ta nói mẫu tử liền tâm, y sợ rằng sẽ bị phát hiện rằng mình không phải là nguyên chủ.
Mặc dù không phải cố ý chiếm lấy thân thể này nhưng cha mẹ nào mà không thương con, nếu biết tin quý tử nhà mình bị một người xa lạ chiếm mất thân thể thì ai mà có thể chấp nhận nổi cơ chứ.
"Trong thư viết gì thế Phong nhi?"
Lưu Tuệ Phong đang miên man suy nghĩ bị câu hỏi của Hàn Diệp làm cho hoàn hồn, y gượng cười hướng sư phụ mình nói.
"Phụ mẫu kêu đồ nhi về nhà một chuyến, muội muội ở nhà dường như gặp chuyện không hay."
Hàn Diệp nghe thế liền sốt sắng "Vậy con mau về đi, cho người gởi thư lên đến tận đây xem ra là chuyện quan trọng.". ngôn tình hay
Tuệ Phong bất đắc dĩ gật đầu "Vâng ạ."
Sớm hay muốn thì cũng phải đối mặt, Lưu Tuệ Phong mạnh mẽ lên.
Sau khi đã trấn an bản thân kiên định hơn, y liền nhanh chóng hành lễ chào tạm biệt hai người trở về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Cục bông thấy y rời đi liền vùng ra khỏi tay Hàn Diệp, bốn cái chân ngắn chạy nhanh theo y.
Hàn Diệp nhìn theo cục bông trắng tròn tròn kia bất lực chống cằm nói với sư đệ mình.
"Tống Minh, đệ nói xem tên này có phải rất rảnh hay không đây?"
Tống Minh không nói gì mà chỉ nhẹ gật đầu, thấy hắn không nói gì Hàn Diệp liền liếc mắt qua cười đầy tinh nghịch.
"Đệ không sợ, nếu người ta phát hiện thì môn phái chúng ta sẽ dính phải tội chứa chấp ma tộc à?"
Tống Minh mỉm cười đứng dậy, vươn hai tay đem Hàn Diệp nhấc bổng lên ôm vào lòng.
"Nếu lúc đó có chuyện như vậy xảy ra, xem ra huynh phải bảo vệ ta rồi, bởi vì ta sợ lắm."
Hàn Diệp bĩu môi đưa tay bứt bứt tóc hắn, nói xạo mà cũng không biết diễn cho giống.
"Không thèm bảo vệ đệ."
"Ừm, để ta bảo vệ huynh là được rồi." Tống Minh mỉm cười đầy cưng chiều nhìn y.
Hàn Diệp mặt đỏ như trái ớt trước nụ cười kia "Ai... ai cần chứ."
Tuệ Phong bận rộn sắp xếp quần áo còn cục bông ngoan ngoãn ngồi kế bên nhìn y. Một lúc sau, y vươn tay lau đi mồ hôi trên trán mình, nhìn những món đồ được bày biện ở trên giường y lập tức cho hết vào giới chỉ.
"Đúng thật là tiện mà."
Chợt nhìn qua cục bông đang ngồi gật gù bên kia y mới giật mình, ở nhỉ? Mình đi rồi còn cục bông phải làm sao?
"Mang theo thì không tiện cho lắm nhỉ... hmmm... hay gửi nó qua cho đại sư huynh trông dùm nhỉ? Nhưng không biết huynh ấy có biết chăm sóc chó không nhỉ?"
Vừa nghe đến từ kia, bong bóng trên mũi cục bông liền nổ cái póc, nó chớp chớp mắt ngây thơ nhìn y, nhắc gì đến nó vậy?
Lưu Tuệ Phong ngồi xuống giường bế cục bông vào lòng mình vuốt ve.
"Cục bông ngoan, mấy bữa nay ta không ở đây, ta cũng không thể đem người về theo được, nên là ta sẽ gửi ngươi qua chỗ đại sư huynh, ngươi ở đó nhớ ngoan đó."
Cục bông:.........
"Được rồi, cứ như vậy đi, mai ta sẽ đem ngươi qua chỗ đại sư huynh, giờ thì đi ngủ thôi."
Màn đêm tĩnh mịch loáng thoáng vang lên vài tiếng kêu của dế, trong căn phòng của Tuệ Phong đột nhiên tỏa ra một ánh sáng kì lạ. Ở trên giường đột nhiên xuất hiện thêm một người nam nhân.
Lang Nhất Hàn chống tay nhìn gương mặt dịu dàng khi ngủ say của y, hắn nhìn thật lâu rồi đột ngột vươn người lên cắn nhẹ vào chóp mũi của y một cái.
"Muốn bỏ ta ở lại? Huynh nằm mơ đi."
Thì thào một câu hắn liền dời môi xuống dán lên môi của Lưu Tuệ Phong, sau đó lại hôn lên má, mắt, trán,... khắp mọi nơi trên gương mặt y, đến khi cảm thấy thỏa mãn mới ôm người vào lòng.
Một đêm bình yên trôi qua, nhưng sang hôm sau thì lại khác.
"Cục bông, nhả ra ngay! Ngươi có nghe không hả? Nhả ngay!"
Tuệ Phong luống cuống kéo cục bông đang gặm lấy cánh tay đáng thương của Vu Bân, sao khi không nó lại trở nên bướng bỉnh thế này chứ.
Vu Bân ăn đau chỉ biết khóc thương âm thầm cho cánh tay của mình, ánh mắt đầy né tránh đối với ánh mắt thù địch của vật nhỏ nào đó. Rốt cuộc hắn đã làm nên tội gì cơ chứ? Sao ngay cả con vật cũng nhìn mình với ánh mắt đó?
Lý Mộc Hiên ở một bên xót Vu Bân không thôi, cuối cùng không nhịn được nữa liền chạy vọt vào trong phòng lấy một lọ thuốc đem ra.
"Tránh ra cho ta! Đổ vào mồm một phát mi mà không đi chầu trời ta liền mang họ của nhị sư huynh!"
Cảm nhận được nguy hiểm cục bông liền lập tức nhả tay Vu Bân ra, Lưu Tuệ Phong đang dùng sức kéo mất đà ngã xuống đất, cục bông thì đè lên người y. Lý Mộc Hiên vồ hụt cũng mất đà mà đè lên người Vu Bân cùng nhau ngã xuống.
Ngay lập tức một cảnh tượng phong phú liền diễn ra, các đệ tử đi ngang không khỏi ngoái đầu lại nhìn. Ba vị sư huynh đang làm gì thế kia? Mới sáng sớm mà đã đánh nhau rồi cơ à? Có nên báo với Chưởng môn không đây?
Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
Lưu Tuệ Phong bước vào, nhìn hai vị nào đó đang tình cảm đút bánh cho nhau ăn... à không, là vị nhỏ đút cho vị lớn ăn, vị lớn ở đây tất nhiên là sư phụ y rồi, người ta dù gì cũng là sư huynh mà.
Hàn Diệp thấy đồ đệ ngoan liền ngó lơ miếng bánh mà Tống Minh đưa đến, hai chân lạch bạch chạy đến chỗ y vui cười.
"Đồ nhi ngoan, lại đây ăn bánh với ta, sư thúc con mua nhiều bánh lắm."
Tống Minh mặt lạnh lên tiếng "Hết rồi."
Lưu Tuệ Phong nhìn lên cái dĩa đã trống không từ bao giờ:.... nhanh thật.
Hàn Diệp khó hiểu chạy lại chỗ Tống Minh xem xét "Bánh của ta đâu hết rồi?"
Tống Minh nhếch mép xoa nhẹ đầu sư huynh mình "Tí ta cho huynh ăn no luôn."
"Đệ hứa nhá."
"Ừm, hứa."
Lưu Tuệ Phong bỗng nhiên trở thành bóng đèn, người làm cho Chưởng môn sư thúc ôn nhu chắc chỉ có mình sư phụ y thôi.
Hai vị kia sau một hồi ngó lơ cuối cùng cũng để ý độ tồn tại như không khí của Lưu Tuệ Phong. Liếc xuống cục bông đang an tĩnh nằm trên tay y, Tống Minh không khỏi nhíu mày suy nghĩ, cái khí tức này, ha tên này cũng hay thật.
"Ngươi lại đây."
Tống Minh gọi y lại, dù trong lòng không hiểu gì nhưng Lưu Tuệ Phong vẫn là ôm cục bông tiến lên. Hàn Diệp thấy cục bông tròn tròn mềm mại không nhịn được phấn khích mà vuốt ve vài cái.
Tống Minh khó chịu đập nhẹ lên móng vuốt của sư huynh mình, mắt trừng trừng nhìn cục bông vô tội nằm trên tay y.
Cục bông: Ai biết gì đâu? Hắn tự sờ ta chớ bộ, người ta chưa chửi thì thôi, ngươi trừng trừng cái rắm.
Lần quần một hồi cũng về lại chuyện chính, Tống Minh lấy từ trong vạt áo một phong thư đưa cho Tuệ Phong, nói đây là tự nhà của y gởi đến.
Tuệ Phong đưa Cục bông cho sư phụ mình bế, dù không nguyện ý nhưng dưới ánh mắt sắc bén của y cục bông cũng đành an phận thủ tường trên tay Hàn Diệp.
Tuệ Phong mở phong thư ra xem, đọc qua vài lần thì nội dung của nó chính là muốn y trở về nhà một chuyến, trong lòng phút chốc trở nên căng thẳng. Sống ở đây lâu như vậy dần làm y quên béng đi mình là người xuyên không, bây giờ trở về gặp lạo thân phụ, người ta nói mẫu tử liền tâm, y sợ rằng sẽ bị phát hiện rằng mình không phải là nguyên chủ.
Mặc dù không phải cố ý chiếm lấy thân thể này nhưng cha mẹ nào mà không thương con, nếu biết tin quý tử nhà mình bị một người xa lạ chiếm mất thân thể thì ai mà có thể chấp nhận nổi cơ chứ.
"Trong thư viết gì thế Phong nhi?"
Lưu Tuệ Phong đang miên man suy nghĩ bị câu hỏi của Hàn Diệp làm cho hoàn hồn, y gượng cười hướng sư phụ mình nói.
"Phụ mẫu kêu đồ nhi về nhà một chuyến, muội muội ở nhà dường như gặp chuyện không hay."
Hàn Diệp nghe thế liền sốt sắng "Vậy con mau về đi, cho người gởi thư lên đến tận đây xem ra là chuyện quan trọng.". ngôn tình hay
Tuệ Phong bất đắc dĩ gật đầu "Vâng ạ."
Sớm hay muốn thì cũng phải đối mặt, Lưu Tuệ Phong mạnh mẽ lên.
Sau khi đã trấn an bản thân kiên định hơn, y liền nhanh chóng hành lễ chào tạm biệt hai người trở về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Cục bông thấy y rời đi liền vùng ra khỏi tay Hàn Diệp, bốn cái chân ngắn chạy nhanh theo y.
Hàn Diệp nhìn theo cục bông trắng tròn tròn kia bất lực chống cằm nói với sư đệ mình.
"Tống Minh, đệ nói xem tên này có phải rất rảnh hay không đây?"
Tống Minh không nói gì mà chỉ nhẹ gật đầu, thấy hắn không nói gì Hàn Diệp liền liếc mắt qua cười đầy tinh nghịch.
"Đệ không sợ, nếu người ta phát hiện thì môn phái chúng ta sẽ dính phải tội chứa chấp ma tộc à?"
Tống Minh mỉm cười đứng dậy, vươn hai tay đem Hàn Diệp nhấc bổng lên ôm vào lòng.
"Nếu lúc đó có chuyện như vậy xảy ra, xem ra huynh phải bảo vệ ta rồi, bởi vì ta sợ lắm."
Hàn Diệp bĩu môi đưa tay bứt bứt tóc hắn, nói xạo mà cũng không biết diễn cho giống.
"Không thèm bảo vệ đệ."
"Ừm, để ta bảo vệ huynh là được rồi." Tống Minh mỉm cười đầy cưng chiều nhìn y.
Hàn Diệp mặt đỏ như trái ớt trước nụ cười kia "Ai... ai cần chứ."
Tuệ Phong bận rộn sắp xếp quần áo còn cục bông ngoan ngoãn ngồi kế bên nhìn y. Một lúc sau, y vươn tay lau đi mồ hôi trên trán mình, nhìn những món đồ được bày biện ở trên giường y lập tức cho hết vào giới chỉ.
"Đúng thật là tiện mà."
Chợt nhìn qua cục bông đang ngồi gật gù bên kia y mới giật mình, ở nhỉ? Mình đi rồi còn cục bông phải làm sao?
"Mang theo thì không tiện cho lắm nhỉ... hmmm... hay gửi nó qua cho đại sư huynh trông dùm nhỉ? Nhưng không biết huynh ấy có biết chăm sóc chó không nhỉ?"
Vừa nghe đến từ kia, bong bóng trên mũi cục bông liền nổ cái póc, nó chớp chớp mắt ngây thơ nhìn y, nhắc gì đến nó vậy?
Lưu Tuệ Phong ngồi xuống giường bế cục bông vào lòng mình vuốt ve.
"Cục bông ngoan, mấy bữa nay ta không ở đây, ta cũng không thể đem người về theo được, nên là ta sẽ gửi ngươi qua chỗ đại sư huynh, ngươi ở đó nhớ ngoan đó."
Cục bông:.........
"Được rồi, cứ như vậy đi, mai ta sẽ đem ngươi qua chỗ đại sư huynh, giờ thì đi ngủ thôi."
Màn đêm tĩnh mịch loáng thoáng vang lên vài tiếng kêu của dế, trong căn phòng của Tuệ Phong đột nhiên tỏa ra một ánh sáng kì lạ. Ở trên giường đột nhiên xuất hiện thêm một người nam nhân.
Lang Nhất Hàn chống tay nhìn gương mặt dịu dàng khi ngủ say của y, hắn nhìn thật lâu rồi đột ngột vươn người lên cắn nhẹ vào chóp mũi của y một cái.
"Muốn bỏ ta ở lại? Huynh nằm mơ đi."
Thì thào một câu hắn liền dời môi xuống dán lên môi của Lưu Tuệ Phong, sau đó lại hôn lên má, mắt, trán,... khắp mọi nơi trên gương mặt y, đến khi cảm thấy thỏa mãn mới ôm người vào lòng.
Một đêm bình yên trôi qua, nhưng sang hôm sau thì lại khác.
"Cục bông, nhả ra ngay! Ngươi có nghe không hả? Nhả ngay!"
Tuệ Phong luống cuống kéo cục bông đang gặm lấy cánh tay đáng thương của Vu Bân, sao khi không nó lại trở nên bướng bỉnh thế này chứ.
Vu Bân ăn đau chỉ biết khóc thương âm thầm cho cánh tay của mình, ánh mắt đầy né tránh đối với ánh mắt thù địch của vật nhỏ nào đó. Rốt cuộc hắn đã làm nên tội gì cơ chứ? Sao ngay cả con vật cũng nhìn mình với ánh mắt đó?
Lý Mộc Hiên ở một bên xót Vu Bân không thôi, cuối cùng không nhịn được nữa liền chạy vọt vào trong phòng lấy một lọ thuốc đem ra.
"Tránh ra cho ta! Đổ vào mồm một phát mi mà không đi chầu trời ta liền mang họ của nhị sư huynh!"
Cảm nhận được nguy hiểm cục bông liền lập tức nhả tay Vu Bân ra, Lưu Tuệ Phong đang dùng sức kéo mất đà ngã xuống đất, cục bông thì đè lên người y. Lý Mộc Hiên vồ hụt cũng mất đà mà đè lên người Vu Bân cùng nhau ngã xuống.
Ngay lập tức một cảnh tượng phong phú liền diễn ra, các đệ tử đi ngang không khỏi ngoái đầu lại nhìn. Ba vị sư huynh đang làm gì thế kia? Mới sáng sớm mà đã đánh nhau rồi cơ à? Có nên báo với Chưởng môn không đây?
Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
Đánh giá:
Truyện Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
Story
Chương 49
10.0/10 từ 24 lượt.