Hãy Yêu Em Thật Nhiều
Chương 44: Nếu cậu ấy thực sự dễ bị lợi dụng như vậy, thì không có cũng được
415@-"Cô ấy sẽ không đến đâu, thậm chí còn không nhớ cháu là ai." Ngu Tình mỉm cười nói và liếc nhìn Lục Thiều.
Viện trưởng La đột nhiên dừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn Lục Thiều: "Không nhớ Tình Tình sao? Con nhóc này... con giả vờ hay là thật đấy? Lúc đó bà nội không cho đi thì con khóc loạn lên."
Lục Thiều sắc mặt tái mét, nghiến chặt răng: "Mẹ, mẹ không nói nữa có được không? Con không có!"
Viện trưởng La rõ ràng không hiểu suy nghĩ của con gái mình và bất đắc dĩ nói: "Không có? Hỏi Tình Tình xem lúc đó con bám người ta đến mức nào!"
Ngu Tình mỉm cười, vui vẻ nói: "Dì La, xin đừng nói nữa. Chuyện xảy ra khi còn nhỏ, không nhớ là bình thường. Nếu dì tiếp tục nói, mặt Lục Thiều sẽ bị nấu chín."
La Ngọc Thư chỉ vào con gái, lắc đầu cười nói: "Nhìn xem... lớn thế này mà vẫn hay ngượng ngùng."
Hai người tiếp tục nói chuyện qua lại, thật thân mật.
Lục Thiều nhìn Nhiễm Ninh, không dám bộc lộ cảm xúc, trái tim như thắt lại trong cổ họng.
"Chào buổi sáng, Viện trưởng La." Nhiễm Ninh sắc mặt bình tĩnh, thanh âm đều đều, không nghe thấy chút cảm xúc nào.
La Ngọc Thư nhanh chóng vỗ nhẹ tay Ngu Tình.
"Dì giới thiệu với cháu, đây là Nhiễm Ninh, bác sĩ hạt giống trẻ nhất trong khoa chúng ta, nếu có vấn đề gì có thể liên lạc với cô ấy."
Nói xong, bà giới thiệu Ngu Tình với Nhiễm Ninh.
"Đây là Ngu Tình của Hoa Thanh TV. Họ đang chuẩn bị làm một bộ phim tài liệu về bệnh ung thư xương. Khi nào có thời gian hãy hợp tác với nhau nhé."
La Ngọc Thư luôn nghiêm khắc, bà ấy đã làm việc trong bệnh viện nhiều năm và chưa bao giờ thân thiết với ai như vậy, nghe cuộc trò chuyện trước đó giữa hai người, Ngu Tình và Viện trưởng La...không... nên là mối quan hệ giữa nhà Lục Thiều và cô ấy không phải bình thường.
"Dì La, không cần giới thiệu đâu, chúng cháu biết nhau mà."
"Các cháu đã quen nhau à?"
Ngu Tình mỉm cười: "Dì đã quên rằng cháu đã đăng bài về đội y tế sau trận động đất."
La Ngọc Thư vỗ đầu liên tục đáp: "Ồ! Dì nhớ ra rồi. Đúng rồi, mấy người trẻ tự dàn xếp đi, ta không xen vào nữa."
Thấy không còn việc gì, Nhiễm Ninh gật đầu với Ngu Tình, nói với Viện trưởng La: "Vậy tôi đi trước."
Viện trưởng La: "Được."
Nhiễm Ninh vừa rời đi, Lục Thiều làm sao có thể đứng yên, từ nãy đến giờ người này căn bản không nhìn cô một cái.
"Mẹ, con cũng có việc phải qua đó."
"Này, con đi đâu vậy?"
Lục Thiều sửng sốt một chút, vội vàng chỉ vào chân mình: "Con đến tháo chỉ. Thôi không nói nữa... con đi đây!"
"Con gái, đi chậm lại một chút!" La Ngọc Thư nhìn Lục Thiều Thư bước đi vội vã, không khỏi thở dài, "Chuyện lớn như vậy nó cũng không nói một lời. Nếu hôm nay cháu mà không nói thì dì cũng không biết được."
"Lục Thiều cũng sợ dì lo lắng."
Gia đình Ngu Tình và gia đình bà nội Lục Thiều là hàng xóm. Lúc bà nội Lục vẫn còn, Lục Thiều đến chơi với bà suốt ngày, khi Ngu Tình còn nhỏ, cô ấy thấp bé và thường xuyên bị lũ trẻ trong sân bắt nạt. Khi đó, chỉ có Lục Thiều mới bảo vệ cô. Theo thời gian, cô ấy luôn mong chờ sự xuất hiện của Lục Thiều. Sau này sức khỏe của bà nội Lục trở nên không tốt, Lục Thiều cũng đến tuổi đi học nên gia đình họ đã chuyển đi nơi khác.
Kể ra cũng đã... nhiều năm.
...
Bên này, Nhiễm Ninh bước đi rất nhanh, Lục Thiều vẫn đuổi theo.
"Nhiễm Ninh, đợi tôi."
Nghe thấy tiếng động, Nhiễm Ninh dừng bước, quay người lại, vẻ mặt bình tĩnh, đôi môi mỏng khẽ hé ra, bình tĩnh nói: "Có chuyện gì à?"
Lục Thiều: "Tôi..."
"Có việc gì thì đến bàn bác sĩ, không được thì đi kiếm y tá."
Nói xong, nàng lại chuẩn bị rời đi, Lục Thiều nhanh tay nắm lấy cổ tay nàng kéo lại.
"Cậu đang làm gì vậy? Buông ra!"
"Đừng bỏ đi mà, hãy nghe tôi nói."
Không biết người này lấy đâu ra sức mạnh như vậy, Nhiễm Ninh giãy giụa mấy lần cũng không thoát được, cách đó mấy bước là văn phòng, vừa lúc có người đi ra.
Lục Thiều liếc mắt nhìn thấy, vội vàng buông ra, nhưng lại sợ Nhiễm Ninh bỏ đi, lập tức nhấc chân sang một bên, chặn đường thoát duy nhất.
Từ Chính cúi đầu, cầm hộp thuốc trong tay, thậm chí không để ý tới hai kẻ nghịch ngợm trước mặt, trực tiếp đi qua bọn họ, hướng về phòng bệnh.
Người vừa rời đi, tay Lục Thiều lại ôm lấy Nhiễm Ninh, không chặt như trước nhưng một tay nắm cổ tay nàng không buông.
"Tôi và cô ấy không đến cùng nhau, chúng tôi gặp nhau ở cổng bệnh viện. Cô ấy đến gặp mẹ tôi."
Nhiễm Ninh không có biểu cảm gì: "Thật là trùng hợp."
Lục Thiều gần như muốn khóc: "Những lời tôi nói đều là sự thật. Nếu cậu không tin thì đi kiểm tra camera giám sát. Nếu tôi đi cùng cô ấy..." và chỉ vào chân còn lại của mình, "thì để cái chân còn lại què luôn đi... "
"Đừng nói bậy!"
Lời còn chưa dứt, cô đã bị Nhiễm Ninh đánh.
Nàng cau mày, ánh mắt cuối cùng cũng ấm lên một chút, ánh mắt đã nghiêm túc nhìn cô.
Lục Thiều chạm vào tay nàng, nhíu mày.
"Vậy... cậu còn giận không?"
Nhiễm Ninh rút bàn tay đang lấy tay mình ra, liếc nhanh mặt cô rồi khoanh tay lại: "Ai tức giận, cậu có tật giật mình còn đổ lên tôi."
"Đúng rồi, là tôi cảm thấy có lỗi, không phải lỗi của cậu."
Nhiễm Ninh đổi chủ đề: "Vậy lỗi của cậu là gì?"
Lục Thiều ngơ ngác: "Tôi không phải có tật giật mình!"
"Cậu không có tật giật mình, vậy cậu nhận lỗi cái gì?"
"Không phải cậu nói tôi có tật giật mình sao?"
"Cậu không có tật giật mình, nhưng khi tôi nói cậu có thì cậu lại cảm thấy áy náy? Suy cho cùng, cậu vẫn là có tật giật mình."
*Editor: thôi đủ rồi là tui có tật giật mình được chưa hai bà
Lục Thiều sửng sốt, vẻ mặt ngơ ngác: "Vậy tôi nên cảm thấy áy náy hay không nên cảm thấy áy náy đây?"
"Lời mở đầu không phù hợp với phần kết luận." Nhiễm Ninh nghiêng đầu, sau đó lại nhướng mày, cố ý trêu chọc cô: "Cậu làm gì cũng vô ích thôi."
Lục Thiều làm sao dám làm nũng với Nhiễm Ninh nữa, cô lập tức tiếp nhận hết mọi lời nàng, hai tay hai chân đầu hàng: "Tô sai rồi, tôi sai rồi, là tôi yếu đuối, không phải chỉ có nội tâm yếu đuối, thể chất của cũng yếu đuối." Sau đó nói tiếp: "Mấy ngày nay tôi chỉ ăn rau luộc thôi. Tôi chưa hề động đến một miếng nào mà cậu không cho phép."Nhìn xem...tôi đã sụt cân phải không?"
Nhiễm Ninh nhìn khuôn mặt này, càng ngày càng gần, chiếc bóng của nàng trong đôi mắt đen láy được phóng đại lên. Đột nhiên... nàng hạ vòng tay đang ôm mình xuống, tay đặt lên vai Lục Thiều, đẩy cô ra, rồi quay người đi về hướng khác.
Lục Thiều không biết tại sao, vẫn như cũ sững sờ tại chỗ, khi nghe thấy người đã đi xa hơn nửa mét quay đầu lại nói
"Không phải cậu đến tháo chỉ à? Lại đây nào."
Lúc này Lục Thiều mới mỉm cười, hấp tấp đi theo sau lưng nàng: "Đi thôi, đi thôi!"
Theo quy định, bác sĩ có thể cắt chỉ, nhưng trong trường hợp bình thường, y tá đạt tiêu chuẩn về trình độ cũng có thể thực hiện được.
Nhưng... theo ý của Nhiễm Ninh, nàng phải tự mình làm việc này.
Y tá lần trước muốn mời Lục Thiều uống trà cũng có mặt, nhìn thấy Lục Thiều thì với vẻ hân hoan định gọi cô, đang định nói thì Bạch Lê đã ngăn cô ấy lại.
"Đã đến lúc thay băng ở giường bốn mươi rồi cho người đẩy đi rồi."
Bản thân Bạch Lê cũng không ở lại mà nhường phòng trực cho đôi vợ chồng trẻ.
Để thuận tiện cho việc tháo chỉ, Lục Thiều mặc một chiếc quần đùi, Nhiễm Ninh một tay cầm kéo, một tay cầm nhíp, sử dụng kỹ thuật khéo léo và gọn gàng, Lục Thiều thậm chí không có cảm giác gì sau khi tháo chỉ.
Nhiễm Ninh ném sợi dây thừa vào thùng rác y tế rồi nói: "Vết thương có thể ngứa, đừng gãi, đó là chuyện bình thường, một thời gian nữa sẽ lành hẳn và sẽ ổn thôi."
Lục Thiều cúi đầu nhìn xuống chân mình, chỗ da bị khâu có màu hồng, khác hẳn với những chỗ còn lại, cô nhìn lại, khẽ gật đầu nói:
"Tôi thấy tên cậu trên bảng thông báo."
Vai Nhiễm Ninh cứng đờ.
Lục Thiều: "Chúc mừng."
Nhiễm Ninh: "Cám ơn."
Thấy cô không lên tiếng, Lục Thiều cũng không dám nói gì, bầu không khí nhất thời trở nên im lặng.
Nghĩ đến lời mẹ mình vừa nói, bất kể Nhiễm Ninh có hiểu lầm hay không, Lục Thiều cảm thấy mình phải nói rõ ràng, nàng luôn mong mỏi việc trở thành bác sĩ chính thức ở bệnh viện. Thời điểm này, cô sẽ không để xảy ra thêm bất cứ chuyện gì nữa.
"Nhiễm Ninh, ừm... đừng coi trọng lời nói của mẹ tôi. Tôi sống ở nhà bà nội cho đến năm 8 tuổi. Phóng viên Ngu tình cờ là hàng xóm của bà nội tôi. Lúc đó, có rất nhiều trẻ con chơi chung với nhau. Sau này... bà tôi bị bệnh và tôi đã đủ tuổi đi học nên gia đình chúng tôi chuyển đi. Về phần phóng viên Ngu, tôi thực sự không còn ký ức gì cả. Nếu hôm nay mẹ tôi không nhắc lại chuyện cũ, tôi cũng không nhớ cô ấy là ai."
Nhiễm Ninh đứng trước bàn, quay lưng về phía Lục Thiều, bụng áp vào tay nắm ngăn kéo, không quay lại cũng không nói gì.
Lục Thiều thấy thế, đứng dậy khỏi ghế, từng chút một tiến về phía trước, bước đi giống một chú mèo, không phát ra tiếng động nào, khi còn cách Nhiễm Ninh chừng nửa sải tay thì dừng lại. Nàng đã cao lên rất nhiều, tóc đuôi ngựa thấp được buộc ở sau đầu, hơi buông thõng xuống, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người trước mặt, làn da trắng mỏng khi được chiếu sáng gần như trong suốt. Cô không thể ngừng nhìn vào đuôi tóc, xoăn nhẹ, một vài sợi tóc con rơi ra. Mắt Lục Thiều lóe lên, những suy nghĩ dao động trong mắt tuôn ra.
Cô giơ tay lên, duỗi đầu ngón tay ra, cố kìm lại cảm giác muốn chạm vào tóc nàng, nhẹ nhàng và cẩn thận vỗ nhẹ vào vai Nhiễm Ninh.
"Cậu không được hiểu lầm tôi, nếu không tôi sẽ chết thật oan uổng."
Rõ ràng đó không phải là một lời nói mập mờ, nhưng lại khiến người ta vô cớ lo lắng, Nhiễm Ninh nắm chặt ngón tay, trong lòng cảm thấy nóng bừng không thể giải thích được, nàng đột nhiên quay người lại, không ngờ rơi vào một đôi mắt ôn nhu.
Nhiễm Ninh được ánh sáng này chiếu qua, trong lòng mềm mại, lời nói tựa như lông vũ nhẹ nhàng - "Tôi không hiểu lầm."
"Không hiểu lầm, mà vừa rồi làm tôi sợ chết khiếp." Lục Thiều cụp lông mày, tiến về phía trước nửa bước, vươn tay về phía bàn, khoá Nhiễm Ninh vào lòng. "Cái gì mà có tật giật mình? Làm tôi có cảm giác như đi tàu lượn, chóng mặt quá."
Hai người chỉ cách nhau một nắm tay, hai tai Nhiễm Ninh đỏ bừng, mặt nóng hổi, tim đập không ngừng, gần như muốn nổ tung.
Nàng muốn đẩy cô ra nhưng lại sợ đụng phải vết thương, Nhiễm Ninh có linh cảm chỉ cần gặp cô... thì sẽ không thể tách rời được.
"Cậu..."
Lục Thiều chưa nói xong, ngoài cửa liền vang lên một giọng nữ chói tai.
Ngu Tình đi tới.
Bạch Lê vẫn đứng ở bàn y tá, nhìn từ trên xuống người trước mặt, thái độ không tệ, nhưng cũng không tốt lắm.
"Xin lỗi, bác sĩ Nhiễm đâu rồi?"
"Cô có việc gì mà gặp cô ấy?"
Ngu Tình làm việc ở đài truyền hình, từ khi tốt nghiệp cô đã làm phóng viên, không chỉ gặp vô số người mà còn đi du lịch khắp cả nước, mặc dù Bạch Lê trên mặt không có nhiều biểu cảm nhưng trực giác nhắc nhỡ, người này hình như không mấy thân thiện.
"Tôi là phóng viên của đài truyền hình Hoa Thanh, tôi sắp quay một bộ phim tài liệu ở khoa ung thư của cô. Tôi đã xin phép Viện trưởng La. Dì ấy nói nếu tôi có thắc mắc gì, có thể liên hệ với bác sĩ Nhiễm bất cứ lúc nào. Hiện giờ tôi có chút thắc mắc."
Sau đó, cô còn đưa thẻ nhà báo của mình ra.
Chuyện này hoàn toàn hợp lý, Bạch Lê không nói nên lời.
Người phụ nữ này... không dễ đối phó.
Bầu không khí mập mờ ngay lập tức bị phá vỡ bởi cuộc trò chuyện bên ngoài.
Nhiễm Ninh thu hồi lại suy nghĩ, cũng như dao động trong lòng, đẩy Lục Thiều tay đang cầm cạnh bàn ra, vòng qua người này đi ra ngoài cửa.
Chỉ cần thêm một chút nữa thôi!
Lục Thiều không khỏi thầm chửi rủa. Sớm không đến muộn cũng không đến, lại chọn ngay lúc này, là cố ý đúng không?
Nhiễm Ninh đi ra khỏi phòng trực, Ngu Tình nhìn thấy nàng liền rất ấm áp: "Tôi đã tìm cô khắp các phòng bệnh mà không thấy, thì ra cô đang ở đây."
Còn chưa nói xong, Lục Thiều cũng từ cửa bước ra, khuôn mặt uể oải, đôi mắt cau có và không hề cười.
Ngu Tình nhìn hai người lần lượt đi ra, không biết vì sao, trong lòng lại có một loại cảm giác kỳ lạ.
"Lục Thiều, cô cũng ở đây à?"
Lục Thiều liếc cô ấy một cái, lạnh lùng nói: "Tôi đến cắt chỉ."
Ánh mắt Ngu Tình vô thức nhìn vào chân Lục Thiều, sau đó quay lại nhìn khuôn mặt Nhiễm Ninh, trong lòng lẩm bẩm: Chỉ là đến cắt chỉ.
Sau đó cô ấy nói với Lục Thiều: "Dì La mời tôi ăn cơm trưa."
Lục Thiều cau mày, hai tay đút túi quần, như bị điếc nói: "Trong đội có chuyện, tôi phải về."
Nói xong giơ tay chạm vào cánh tay Nhiễm Ninh: "Tôi đi đây."
Nhiễm Ninh không nói nhiều, chỉ "Ừ."
Không cần để ý nhiều, bất cứ ai có mắt đều có thể thấy thái độ của Lục Thiều đối với hai người hoàn toàn khác nhau.
Người trước cau mày nói một cách lạnh lùng, cực kỳ thiếu kiên nhẫn; người sau thì giọng nhỏ nhẹ. Nói thẳng ra, ngay cả ánh mắt cũng khác, rõ ràng là có vẻ không muốn rời đi.
Ngu Tình nhìn có vẻ không chắc chắn, nhưng do thói quen nghề nghiệp lâu năm nên dù cảm thấy không thoải mái nhưng nụ cười vẫn treo trên môi.
"Lục Thiều!"
Lục Thiều xoa gò má, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "Có chuyện gì sao?"
Ngu Tình ngẩng cao đầu và chậm rãi bước tới, cố gắng giải phóng sức quyến rũ của mình càng nhiều càng tốt: "Dì La nói muốn nhờ cậu đưa tôi về đài."
Lục Thiều hơi nheo mắt lại, thân thể vốn đang đứng thẳng đột nhiên nghiêng nghiêng, lộ ra khí chất phóng khoáng.
"Vậy để mẹ tôi đưa đi. Bà ấy cũng biết lái xe."
Nói xong, cô quay người đi vào thang máy, để lại Ngu Tình một mình, mặt trắng bệch hồi lâu.
Bạch Lê lập tức cúi đầu, lấy tay che miệng, bờ vai run lên vì cười.
Đúng như mong đợi về Lục Thiều, cậu ấy thực sự tuyệt vời!
Nhiễm Ninh vội vàng vỗ nhẹ Bạch Lê, cô mới ngừng cười, liền nhìn thấy Ngu Tình quay lại.
Cô ấy đang cố gắng hết sức để duy trì vẻ mặt duyên dáng, với nụ cười tươi tắn.
Lúc này, ánh mắt cô ấy hướng về Nhiễm Ninh, với cảm giác thù địch thay vì ngưỡng mộ như trước.
Không chỉ Nhiễm Ninh, Bạch Lê cũng nhìn thấy.
Bạch Lê kéo chiếc ghế phát ra một tiếng động. Ngồi ngay ngắn, cô muốn xem người này muốn làm gì?!
Ngu Tình mím môi, không để ý tới Bạch Lê, chỉ nói với Nhiễm Ninh: "Bác sĩ Nhiễm, chúng ta kiếm chỗ khác nói chuyện."
Nhiễm Ninh: "Được."
Người vừa rời đi, Bạch Lê lập tức trừng mắt: "Đáng ghét!"
Vừa bước vào văn phòng, điện thoại di động của Nhiễm Ninh trong túi vang lên.
Bạch Lê "Đả đảo người phụ nữ đó! Cậu không được thua cô ta!"
Ấn tắt màn hình, cô nàng này... chắc hẳn đã xem quá nhiều anime rồi.
Nhiễm Ninh kéo ghế "Phóng viên Ngu, mời ngồi."
Ngu Tình: "Cám ơn."
Sau khoảng hai hoặc ba giây im lặng, Ngu Tình lấy điện thoại từ trong túi ra và bấm vào album ảnh.
"Đây là người mẹ mà cô đã cứu. Chúng tôi đã đưa bà ấy đến trung tâm phục hồi chức năng và bà ấy hiện đang được điều trị. Đây là bác sĩ điều trị cho bà ấy. Chi phí điều trị là do những người hảo tâm sau trận động đất quyên góp. Tôi sẽ tiếp thục theo dõi tình hình cho đến khi cô ấy bình phục và xuất viện. Trước đây tôi đã muốn thông báo cho cô nhưng tôi không có thông tin liên lạc, nhưng đây là duyên phận nên chúng ta gặp lại nhau."
Trong thời đại phát triển nhanh chóng chỉ coi trọng truyền thông này, rất ít người thực sự thực hiện một việc nghiêm túc, khi cơn sốt động đất dần dần giảm bớt, các tin tức liên quan đến nó cũng giảm dần, Nhiễm Ninh nghĩ rằng Ngu Tình chỉ có thể gửi người đến đến một trung tâm phục hồi chức năng, sau đó viết một hai bài báo đầy nước mắt, tổ chức quyên góp, sự việc được giải quyết, không ngờ cô ấy vẫn theo dõi đến tận bây giờ, thậm chí còn có thông tin liên lạc của bác sĩ điều trị.
Có vẻ như...người phụ nữ có vẻ ngoài yếu đuối này không hề yếu đuối chút nào.
"Bác sĩ Nhiễm, hãy thêm tài khoản WeChat để chúng ta có thể dễ dàng liên lạc khi cần."
Nhiễm Ninh gật đầu: "Được."
Ngay sau khi xác minh bạn bè được thông qua, Ngu Tình đột nhiên hỏi.
"Bác sĩ Nhiễm, cô có quen với Lục Thiều không?"
Nhiễm Ninh: "Chúng tôi là bạn học cấp ba."
"Ồ... tôi hiểu rồi." Ngu Tình mím môi, trầm tư nói: "Vậy cô có biết hiện tại cô ấy đang độc thân hay... đang trong một mối quan hệ không?"
Nhiễm Ninh sửng sốt, biết cô ấy sẽ hỏi, nhưng không ngờ lại trực tiếp như vậy, liền cụp mắt xuống.
"Tôi không hỏi cô ấy."
Sau khi nói chuyện ngắn gọn về quá trình quay phim, Ngu Tình rời đi, trước khi đi, cô đến văn phòng để chào tạm biệt Viện trưởng La, Viện trưởng La thậm chí còn đích thân đến tiễn cô. Hai người nói chuyện và cười cho đến khi họ bước vào thang máy.
Bạch Lê cầm bút bi gõ gõ lên bàn.
"Người phụ nữ này không hề đơn giản, thậm chí còn có thể khiến Viện trưởng La chính trực mỉm cười." Cô quay đầu lại, nâng cằm nói với Nhiễm Ninh, "Vừa rồi bên trong cậu không nhìn thấy, vừa rồi cô ấy như dùng Viện trưởng La để trấn áp cậu, tư thế đó...giống như sơn vương tiến vào thành vậy."
"Nhưng... tại sao cô ấy lại quen thuộc với Viện trưởng La như vậy? Nguồn gốc là gì?"
Không có ai trả lời, nhìn Nhiễm Ninh thẩn thờ, Bạch Lê đưa tay ra vẫy vẫy
"Này, này-"
"Ah?"
"Cậu đang nghĩ gì đó?"
"Không có gì."
Bạch Lê không tin: "Không có gì, mà không thèm trả lời tôi."
Nhiễm Ninh chớp chớp mắt: "Vừa rồi cậu nói chuyện gì?"
Bạch Lê: "Tôi ngủ một giấc vừa tỉnh dậy luôn nè."
Nhiễm Ninh "...."
Bạch Lê nghiêng đầu: "Cô ấy kiếm cậu để nói chuyện gì vậy?"
"Không có gì."
"Không được giấu diếm, có chuyện gì thì nói ra, nhanh lên!"
Nghĩ đến lời Ngu Tình vừa nói, sắc mặt Nhiễm Ninh càng ngày càng đen.
"Cô ấy là hàng xóm của Lục Thiều khi cậu ấy còn nhỏ. Cô ấy hỏi tôi có biết Lục Thiều không? Cô ấy còn hỏi Lục Thiều có độc thân không."
"Trời đất ơi!" Bạch Lê trợn tròn mắt, "Nhìn xem, đuôi cáo lộ ra rồi! Hôm nay nhìn thấy cô ấy như vậy tôi cảm thấy có gì đó không ổn, cô ấy có thể chịu đựng được khi Lục Thiều đối xử với cô ấy tàn nhẫn như vậy."
Sau đó nhướng mày.
"Vậy cậu đã nói gì?"
"Nói sự thật, bạn học cấp ba..."
"Rồi sao?"
"...Ừm...tôi đã nói là tôi không biết."
Bạch Lê vỗ trán một cái, xem ra sắt luyện mãi cũng không thành thép được.
"Cậu ngốc quá! Nói liền là Lục Thiều đã có chủ!"
"Làm sao tôi biết cậu ấy có hay không? Cậu ấy không nói với tôi..."
Bạch Lê sửng sốt, người này rốt cuộc có mạch não như thế nào?
"Cậu có tin không? Nếu cậu nói với Lục Thiều những lời vừa rồi, cậu ấy sẽ khóc đến chết luôn. Hai tháng nay cậu ấy quanh quẩn bên cậu là vô nghĩa à?"
Thấy Nhiễm Ninh không nói gì, Bạch Lê thật sự muốn cười, lại cảm thấy có lỗi với Lục Thiều.
"Nếu cậu ghen thì cứ nói là ghen..."
Nhiễm Ninh phản bác: "Tôi không có ghen!"
Bạch Lê liếc mắt nhìn ra, "Không ghen, vậy cậu đang làm gì vậy. Nhìn cậu đang kiềm nén thế này, giống hệt như lúc còn đi học, không có chút thay đổi nào."
Người vừa tranh cãi gay gắt đột nhiên dừng lại.
Nàng có thể lừa dối người khác, nhưng không thể lừa dối Bạch Lê.
Khi nàng yêu Lục Thiều, mỗi lần sau tiết học, Lục Thiều đều chủ động đến tìm, hoặc giải bài tập hoặc ôn bài, thỉnh thoảng nàng chỉ đáp lại một hai câu, dường như thờ ơ với mọi việc.
Nhưng... nếu Lục Thiều thật sự không đến gặp nàng lúc đó, nàng sẽ lập tức cảm thấy khó chịu, có khi lại kéo Bạch Lê đi cùng, có khi lại một mình ra ngoài, lẻn vào nhà vệ sinh. Sau đó lúc trở lại, nàng cố ý đi vào bằng cửa sau, cố ý đi ngang qua bàn học của Lục Thiều để gây ồn ào, khi Lục Thiều phát hiện ra, lúc cô chạy lại, vẻ mặt nàng bình tĩnh, không để ý tới cô.
Mấy lần sau, Bạch Lê nhìn ra, lúc đó cô ấy nói, nếu không phải ghen nàng sẽ không làm như vậy.
Tâm tư bị vạch trần, Nhiễm Ninh tức giận cụp mắt xuống: "Giờ thì sao... Tôi cũng đã nói như vậy rồi."
"Bây giờ cậu biết phải lo lắng điều gì chưa?"
Bạch Lê bất lực, nhưng cô không đành lòng nhìn thấy bạn mình chán nản, Nhiễm Ninh có chút khó chịu, nhưng vậy thì sao... Cô gái nào lại không mắc phải căn bệnh tự phụ của Mary Sue? Ngoài Lục Thiều ra, còn có ai ở trong lòng nàng nhiều năm như vậy? Mặt khác, Lục Thiều... cũng mãi không dứt ra được!
"Đừng lo lắng quá, Lục Thiều căn bản không có hứng thú với người họ Ngu đó, nhưng... bản thân cậu cũng phải cẩn thận hơn, đừng luôn lạnh lùng với người ta như vậy. Nếu không sẽ có người lợi dụng điều này."
Nhiễm Ninh cắn khóe miệng: "Nếu cậu ấy thực sự dễ bị lợi dụng như vậy, thì không có cũng được."
Bạch Lê tức giận cười nhạo nàng: "Lời này thật là kiêu ngạo, cậu tự vấn lương tâm xem, cậu có buông được không?"
Nhiễm Ninh "Cái gì mà không thể buông..."
....
Trong giờ cơm trưa, Nhiễm Ninh tình cờ gặp một nhóm đồng nghiệp, Ngu Tình mặc sườn xám, lắc lư duyên dáng.
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiễm Ninh: Mọi người đều mặc sườn xám.
Lục Thiều: Tôi không thêm cô ấy trên WeChat.
Nhiễm Ninh: Cậu vẫn muốn tham gia nhóm WeChat chứ?!
Lục Thiều: Tôi không muốn.
Nhiễm Ninh: Hãy tham gia cùng chúng tôi!
Lục Thiều: Tôi sẽ không.
Nhiễm Ninh: Nếu cậu muốn tham gia, tôi sẽ không ngăn cản!
Lục Thiều:......(Tốt nhất nên im lặng)
Một ngày vô lý của Nhiễm tỷ tỷ...
Editor: giờ hãy gọi Lục Thiều là Lục sợ vợ
Hãy Yêu Em Thật Nhiều
Viện trưởng La đột nhiên dừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn Lục Thiều: "Không nhớ Tình Tình sao? Con nhóc này... con giả vờ hay là thật đấy? Lúc đó bà nội không cho đi thì con khóc loạn lên."
Lục Thiều sắc mặt tái mét, nghiến chặt răng: "Mẹ, mẹ không nói nữa có được không? Con không có!"
Viện trưởng La rõ ràng không hiểu suy nghĩ của con gái mình và bất đắc dĩ nói: "Không có? Hỏi Tình Tình xem lúc đó con bám người ta đến mức nào!"
Ngu Tình mỉm cười, vui vẻ nói: "Dì La, xin đừng nói nữa. Chuyện xảy ra khi còn nhỏ, không nhớ là bình thường. Nếu dì tiếp tục nói, mặt Lục Thiều sẽ bị nấu chín."
La Ngọc Thư chỉ vào con gái, lắc đầu cười nói: "Nhìn xem... lớn thế này mà vẫn hay ngượng ngùng."
Hai người tiếp tục nói chuyện qua lại, thật thân mật.
Lục Thiều nhìn Nhiễm Ninh, không dám bộc lộ cảm xúc, trái tim như thắt lại trong cổ họng.
"Chào buổi sáng, Viện trưởng La." Nhiễm Ninh sắc mặt bình tĩnh, thanh âm đều đều, không nghe thấy chút cảm xúc nào.
La Ngọc Thư nhanh chóng vỗ nhẹ tay Ngu Tình.
"Dì giới thiệu với cháu, đây là Nhiễm Ninh, bác sĩ hạt giống trẻ nhất trong khoa chúng ta, nếu có vấn đề gì có thể liên lạc với cô ấy."
Nói xong, bà giới thiệu Ngu Tình với Nhiễm Ninh.
"Đây là Ngu Tình của Hoa Thanh TV. Họ đang chuẩn bị làm một bộ phim tài liệu về bệnh ung thư xương. Khi nào có thời gian hãy hợp tác với nhau nhé."
La Ngọc Thư luôn nghiêm khắc, bà ấy đã làm việc trong bệnh viện nhiều năm và chưa bao giờ thân thiết với ai như vậy, nghe cuộc trò chuyện trước đó giữa hai người, Ngu Tình và Viện trưởng La...không... nên là mối quan hệ giữa nhà Lục Thiều và cô ấy không phải bình thường.
"Dì La, không cần giới thiệu đâu, chúng cháu biết nhau mà."
"Các cháu đã quen nhau à?"
Ngu Tình mỉm cười: "Dì đã quên rằng cháu đã đăng bài về đội y tế sau trận động đất."
La Ngọc Thư vỗ đầu liên tục đáp: "Ồ! Dì nhớ ra rồi. Đúng rồi, mấy người trẻ tự dàn xếp đi, ta không xen vào nữa."
Thấy không còn việc gì, Nhiễm Ninh gật đầu với Ngu Tình, nói với Viện trưởng La: "Vậy tôi đi trước."
Viện trưởng La: "Được."
Nhiễm Ninh vừa rời đi, Lục Thiều làm sao có thể đứng yên, từ nãy đến giờ người này căn bản không nhìn cô một cái.
"Mẹ, con cũng có việc phải qua đó."
"Này, con đi đâu vậy?"
Lục Thiều sửng sốt một chút, vội vàng chỉ vào chân mình: "Con đến tháo chỉ. Thôi không nói nữa... con đi đây!"
"Con gái, đi chậm lại một chút!" La Ngọc Thư nhìn Lục Thiều Thư bước đi vội vã, không khỏi thở dài, "Chuyện lớn như vậy nó cũng không nói một lời. Nếu hôm nay cháu mà không nói thì dì cũng không biết được."
"Lục Thiều cũng sợ dì lo lắng."
Gia đình Ngu Tình và gia đình bà nội Lục Thiều là hàng xóm. Lúc bà nội Lục vẫn còn, Lục Thiều đến chơi với bà suốt ngày, khi Ngu Tình còn nhỏ, cô ấy thấp bé và thường xuyên bị lũ trẻ trong sân bắt nạt. Khi đó, chỉ có Lục Thiều mới bảo vệ cô. Theo thời gian, cô ấy luôn mong chờ sự xuất hiện của Lục Thiều. Sau này sức khỏe của bà nội Lục trở nên không tốt, Lục Thiều cũng đến tuổi đi học nên gia đình họ đã chuyển đi nơi khác.
Kể ra cũng đã... nhiều năm.
...
Bên này, Nhiễm Ninh bước đi rất nhanh, Lục Thiều vẫn đuổi theo.
"Nhiễm Ninh, đợi tôi."
Nghe thấy tiếng động, Nhiễm Ninh dừng bước, quay người lại, vẻ mặt bình tĩnh, đôi môi mỏng khẽ hé ra, bình tĩnh nói: "Có chuyện gì à?"
Lục Thiều: "Tôi..."
"Có việc gì thì đến bàn bác sĩ, không được thì đi kiếm y tá."
Nói xong, nàng lại chuẩn bị rời đi, Lục Thiều nhanh tay nắm lấy cổ tay nàng kéo lại.
"Cậu đang làm gì vậy? Buông ra!"
"Đừng bỏ đi mà, hãy nghe tôi nói."
Không biết người này lấy đâu ra sức mạnh như vậy, Nhiễm Ninh giãy giụa mấy lần cũng không thoát được, cách đó mấy bước là văn phòng, vừa lúc có người đi ra.
Lục Thiều liếc mắt nhìn thấy, vội vàng buông ra, nhưng lại sợ Nhiễm Ninh bỏ đi, lập tức nhấc chân sang một bên, chặn đường thoát duy nhất.
Từ Chính cúi đầu, cầm hộp thuốc trong tay, thậm chí không để ý tới hai kẻ nghịch ngợm trước mặt, trực tiếp đi qua bọn họ, hướng về phòng bệnh.
Người vừa rời đi, tay Lục Thiều lại ôm lấy Nhiễm Ninh, không chặt như trước nhưng một tay nắm cổ tay nàng không buông.
"Tôi và cô ấy không đến cùng nhau, chúng tôi gặp nhau ở cổng bệnh viện. Cô ấy đến gặp mẹ tôi."
Nhiễm Ninh không có biểu cảm gì: "Thật là trùng hợp."
Lục Thiều gần như muốn khóc: "Những lời tôi nói đều là sự thật. Nếu cậu không tin thì đi kiểm tra camera giám sát. Nếu tôi đi cùng cô ấy..." và chỉ vào chân còn lại của mình, "thì để cái chân còn lại què luôn đi... "
"Đừng nói bậy!"
Lời còn chưa dứt, cô đã bị Nhiễm Ninh đánh.
Nàng cau mày, ánh mắt cuối cùng cũng ấm lên một chút, ánh mắt đã nghiêm túc nhìn cô.
Lục Thiều chạm vào tay nàng, nhíu mày.
"Vậy... cậu còn giận không?"
Nhiễm Ninh rút bàn tay đang lấy tay mình ra, liếc nhanh mặt cô rồi khoanh tay lại: "Ai tức giận, cậu có tật giật mình còn đổ lên tôi."
"Đúng rồi, là tôi cảm thấy có lỗi, không phải lỗi của cậu."
Nhiễm Ninh đổi chủ đề: "Vậy lỗi của cậu là gì?"
Lục Thiều ngơ ngác: "Tôi không phải có tật giật mình!"
"Cậu không có tật giật mình, vậy cậu nhận lỗi cái gì?"
"Không phải cậu nói tôi có tật giật mình sao?"
"Cậu không có tật giật mình, nhưng khi tôi nói cậu có thì cậu lại cảm thấy áy náy? Suy cho cùng, cậu vẫn là có tật giật mình."
*Editor: thôi đủ rồi là tui có tật giật mình được chưa hai bà
Lục Thiều sửng sốt, vẻ mặt ngơ ngác: "Vậy tôi nên cảm thấy áy náy hay không nên cảm thấy áy náy đây?"
"Lời mở đầu không phù hợp với phần kết luận." Nhiễm Ninh nghiêng đầu, sau đó lại nhướng mày, cố ý trêu chọc cô: "Cậu làm gì cũng vô ích thôi."
Lục Thiều làm sao dám làm nũng với Nhiễm Ninh nữa, cô lập tức tiếp nhận hết mọi lời nàng, hai tay hai chân đầu hàng: "Tô sai rồi, tôi sai rồi, là tôi yếu đuối, không phải chỉ có nội tâm yếu đuối, thể chất của cũng yếu đuối." Sau đó nói tiếp: "Mấy ngày nay tôi chỉ ăn rau luộc thôi. Tôi chưa hề động đến một miếng nào mà cậu không cho phép."Nhìn xem...tôi đã sụt cân phải không?"
Nhiễm Ninh nhìn khuôn mặt này, càng ngày càng gần, chiếc bóng của nàng trong đôi mắt đen láy được phóng đại lên. Đột nhiên... nàng hạ vòng tay đang ôm mình xuống, tay đặt lên vai Lục Thiều, đẩy cô ra, rồi quay người đi về hướng khác.
Lục Thiều không biết tại sao, vẫn như cũ sững sờ tại chỗ, khi nghe thấy người đã đi xa hơn nửa mét quay đầu lại nói
"Không phải cậu đến tháo chỉ à? Lại đây nào."
Lúc này Lục Thiều mới mỉm cười, hấp tấp đi theo sau lưng nàng: "Đi thôi, đi thôi!"
Theo quy định, bác sĩ có thể cắt chỉ, nhưng trong trường hợp bình thường, y tá đạt tiêu chuẩn về trình độ cũng có thể thực hiện được.
Nhưng... theo ý của Nhiễm Ninh, nàng phải tự mình làm việc này.
Y tá lần trước muốn mời Lục Thiều uống trà cũng có mặt, nhìn thấy Lục Thiều thì với vẻ hân hoan định gọi cô, đang định nói thì Bạch Lê đã ngăn cô ấy lại.
"Đã đến lúc thay băng ở giường bốn mươi rồi cho người đẩy đi rồi."
Bản thân Bạch Lê cũng không ở lại mà nhường phòng trực cho đôi vợ chồng trẻ.
Để thuận tiện cho việc tháo chỉ, Lục Thiều mặc một chiếc quần đùi, Nhiễm Ninh một tay cầm kéo, một tay cầm nhíp, sử dụng kỹ thuật khéo léo và gọn gàng, Lục Thiều thậm chí không có cảm giác gì sau khi tháo chỉ.
Nhiễm Ninh ném sợi dây thừa vào thùng rác y tế rồi nói: "Vết thương có thể ngứa, đừng gãi, đó là chuyện bình thường, một thời gian nữa sẽ lành hẳn và sẽ ổn thôi."
Lục Thiều cúi đầu nhìn xuống chân mình, chỗ da bị khâu có màu hồng, khác hẳn với những chỗ còn lại, cô nhìn lại, khẽ gật đầu nói:
"Tôi thấy tên cậu trên bảng thông báo."
Vai Nhiễm Ninh cứng đờ.
Lục Thiều: "Chúc mừng."
Nhiễm Ninh: "Cám ơn."
Thấy cô không lên tiếng, Lục Thiều cũng không dám nói gì, bầu không khí nhất thời trở nên im lặng.
Nghĩ đến lời mẹ mình vừa nói, bất kể Nhiễm Ninh có hiểu lầm hay không, Lục Thiều cảm thấy mình phải nói rõ ràng, nàng luôn mong mỏi việc trở thành bác sĩ chính thức ở bệnh viện. Thời điểm này, cô sẽ không để xảy ra thêm bất cứ chuyện gì nữa.
"Nhiễm Ninh, ừm... đừng coi trọng lời nói của mẹ tôi. Tôi sống ở nhà bà nội cho đến năm 8 tuổi. Phóng viên Ngu tình cờ là hàng xóm của bà nội tôi. Lúc đó, có rất nhiều trẻ con chơi chung với nhau. Sau này... bà tôi bị bệnh và tôi đã đủ tuổi đi học nên gia đình chúng tôi chuyển đi. Về phần phóng viên Ngu, tôi thực sự không còn ký ức gì cả. Nếu hôm nay mẹ tôi không nhắc lại chuyện cũ, tôi cũng không nhớ cô ấy là ai."
Nhiễm Ninh đứng trước bàn, quay lưng về phía Lục Thiều, bụng áp vào tay nắm ngăn kéo, không quay lại cũng không nói gì.
Lục Thiều thấy thế, đứng dậy khỏi ghế, từng chút một tiến về phía trước, bước đi giống một chú mèo, không phát ra tiếng động nào, khi còn cách Nhiễm Ninh chừng nửa sải tay thì dừng lại. Nàng đã cao lên rất nhiều, tóc đuôi ngựa thấp được buộc ở sau đầu, hơi buông thõng xuống, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người trước mặt, làn da trắng mỏng khi được chiếu sáng gần như trong suốt. Cô không thể ngừng nhìn vào đuôi tóc, xoăn nhẹ, một vài sợi tóc con rơi ra. Mắt Lục Thiều lóe lên, những suy nghĩ dao động trong mắt tuôn ra.
Cô giơ tay lên, duỗi đầu ngón tay ra, cố kìm lại cảm giác muốn chạm vào tóc nàng, nhẹ nhàng và cẩn thận vỗ nhẹ vào vai Nhiễm Ninh.
"Cậu không được hiểu lầm tôi, nếu không tôi sẽ chết thật oan uổng."
Rõ ràng đó không phải là một lời nói mập mờ, nhưng lại khiến người ta vô cớ lo lắng, Nhiễm Ninh nắm chặt ngón tay, trong lòng cảm thấy nóng bừng không thể giải thích được, nàng đột nhiên quay người lại, không ngờ rơi vào một đôi mắt ôn nhu.
Nhiễm Ninh được ánh sáng này chiếu qua, trong lòng mềm mại, lời nói tựa như lông vũ nhẹ nhàng - "Tôi không hiểu lầm."
"Không hiểu lầm, mà vừa rồi làm tôi sợ chết khiếp." Lục Thiều cụp lông mày, tiến về phía trước nửa bước, vươn tay về phía bàn, khoá Nhiễm Ninh vào lòng. "Cái gì mà có tật giật mình? Làm tôi có cảm giác như đi tàu lượn, chóng mặt quá."
Hai người chỉ cách nhau một nắm tay, hai tai Nhiễm Ninh đỏ bừng, mặt nóng hổi, tim đập không ngừng, gần như muốn nổ tung.
Nàng muốn đẩy cô ra nhưng lại sợ đụng phải vết thương, Nhiễm Ninh có linh cảm chỉ cần gặp cô... thì sẽ không thể tách rời được.
"Cậu..."
Lục Thiều chưa nói xong, ngoài cửa liền vang lên một giọng nữ chói tai.
Ngu Tình đi tới.
Bạch Lê vẫn đứng ở bàn y tá, nhìn từ trên xuống người trước mặt, thái độ không tệ, nhưng cũng không tốt lắm.
"Xin lỗi, bác sĩ Nhiễm đâu rồi?"
"Cô có việc gì mà gặp cô ấy?"
Ngu Tình làm việc ở đài truyền hình, từ khi tốt nghiệp cô đã làm phóng viên, không chỉ gặp vô số người mà còn đi du lịch khắp cả nước, mặc dù Bạch Lê trên mặt không có nhiều biểu cảm nhưng trực giác nhắc nhỡ, người này hình như không mấy thân thiện.
"Tôi là phóng viên của đài truyền hình Hoa Thanh, tôi sắp quay một bộ phim tài liệu ở khoa ung thư của cô. Tôi đã xin phép Viện trưởng La. Dì ấy nói nếu tôi có thắc mắc gì, có thể liên hệ với bác sĩ Nhiễm bất cứ lúc nào. Hiện giờ tôi có chút thắc mắc."
Sau đó, cô còn đưa thẻ nhà báo của mình ra.
Chuyện này hoàn toàn hợp lý, Bạch Lê không nói nên lời.
Người phụ nữ này... không dễ đối phó.
Bầu không khí mập mờ ngay lập tức bị phá vỡ bởi cuộc trò chuyện bên ngoài.
Nhiễm Ninh thu hồi lại suy nghĩ, cũng như dao động trong lòng, đẩy Lục Thiều tay đang cầm cạnh bàn ra, vòng qua người này đi ra ngoài cửa.
Chỉ cần thêm một chút nữa thôi!
Lục Thiều không khỏi thầm chửi rủa. Sớm không đến muộn cũng không đến, lại chọn ngay lúc này, là cố ý đúng không?
Nhiễm Ninh đi ra khỏi phòng trực, Ngu Tình nhìn thấy nàng liền rất ấm áp: "Tôi đã tìm cô khắp các phòng bệnh mà không thấy, thì ra cô đang ở đây."
Còn chưa nói xong, Lục Thiều cũng từ cửa bước ra, khuôn mặt uể oải, đôi mắt cau có và không hề cười.
Ngu Tình nhìn hai người lần lượt đi ra, không biết vì sao, trong lòng lại có một loại cảm giác kỳ lạ.
"Lục Thiều, cô cũng ở đây à?"
Lục Thiều liếc cô ấy một cái, lạnh lùng nói: "Tôi đến cắt chỉ."
Ánh mắt Ngu Tình vô thức nhìn vào chân Lục Thiều, sau đó quay lại nhìn khuôn mặt Nhiễm Ninh, trong lòng lẩm bẩm: Chỉ là đến cắt chỉ.
Sau đó cô ấy nói với Lục Thiều: "Dì La mời tôi ăn cơm trưa."
Lục Thiều cau mày, hai tay đút túi quần, như bị điếc nói: "Trong đội có chuyện, tôi phải về."
Nói xong giơ tay chạm vào cánh tay Nhiễm Ninh: "Tôi đi đây."
Nhiễm Ninh không nói nhiều, chỉ "Ừ."
Không cần để ý nhiều, bất cứ ai có mắt đều có thể thấy thái độ của Lục Thiều đối với hai người hoàn toàn khác nhau.
Người trước cau mày nói một cách lạnh lùng, cực kỳ thiếu kiên nhẫn; người sau thì giọng nhỏ nhẹ. Nói thẳng ra, ngay cả ánh mắt cũng khác, rõ ràng là có vẻ không muốn rời đi.
Ngu Tình nhìn có vẻ không chắc chắn, nhưng do thói quen nghề nghiệp lâu năm nên dù cảm thấy không thoải mái nhưng nụ cười vẫn treo trên môi.
"Lục Thiều!"
Lục Thiều xoa gò má, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "Có chuyện gì sao?"
Ngu Tình ngẩng cao đầu và chậm rãi bước tới, cố gắng giải phóng sức quyến rũ của mình càng nhiều càng tốt: "Dì La nói muốn nhờ cậu đưa tôi về đài."
Lục Thiều hơi nheo mắt lại, thân thể vốn đang đứng thẳng đột nhiên nghiêng nghiêng, lộ ra khí chất phóng khoáng.
"Vậy để mẹ tôi đưa đi. Bà ấy cũng biết lái xe."
Nói xong, cô quay người đi vào thang máy, để lại Ngu Tình một mình, mặt trắng bệch hồi lâu.
Bạch Lê lập tức cúi đầu, lấy tay che miệng, bờ vai run lên vì cười.
Đúng như mong đợi về Lục Thiều, cậu ấy thực sự tuyệt vời!
Nhiễm Ninh vội vàng vỗ nhẹ Bạch Lê, cô mới ngừng cười, liền nhìn thấy Ngu Tình quay lại.
Cô ấy đang cố gắng hết sức để duy trì vẻ mặt duyên dáng, với nụ cười tươi tắn.
Lúc này, ánh mắt cô ấy hướng về Nhiễm Ninh, với cảm giác thù địch thay vì ngưỡng mộ như trước.
Không chỉ Nhiễm Ninh, Bạch Lê cũng nhìn thấy.
Bạch Lê kéo chiếc ghế phát ra một tiếng động. Ngồi ngay ngắn, cô muốn xem người này muốn làm gì?!
Ngu Tình mím môi, không để ý tới Bạch Lê, chỉ nói với Nhiễm Ninh: "Bác sĩ Nhiễm, chúng ta kiếm chỗ khác nói chuyện."
Nhiễm Ninh: "Được."
Người vừa rời đi, Bạch Lê lập tức trừng mắt: "Đáng ghét!"
Vừa bước vào văn phòng, điện thoại di động của Nhiễm Ninh trong túi vang lên.
Bạch Lê "Đả đảo người phụ nữ đó! Cậu không được thua cô ta!"
Ấn tắt màn hình, cô nàng này... chắc hẳn đã xem quá nhiều anime rồi.
Nhiễm Ninh kéo ghế "Phóng viên Ngu, mời ngồi."
Ngu Tình: "Cám ơn."
Sau khoảng hai hoặc ba giây im lặng, Ngu Tình lấy điện thoại từ trong túi ra và bấm vào album ảnh.
"Đây là người mẹ mà cô đã cứu. Chúng tôi đã đưa bà ấy đến trung tâm phục hồi chức năng và bà ấy hiện đang được điều trị. Đây là bác sĩ điều trị cho bà ấy. Chi phí điều trị là do những người hảo tâm sau trận động đất quyên góp. Tôi sẽ tiếp thục theo dõi tình hình cho đến khi cô ấy bình phục và xuất viện. Trước đây tôi đã muốn thông báo cho cô nhưng tôi không có thông tin liên lạc, nhưng đây là duyên phận nên chúng ta gặp lại nhau."
Trong thời đại phát triển nhanh chóng chỉ coi trọng truyền thông này, rất ít người thực sự thực hiện một việc nghiêm túc, khi cơn sốt động đất dần dần giảm bớt, các tin tức liên quan đến nó cũng giảm dần, Nhiễm Ninh nghĩ rằng Ngu Tình chỉ có thể gửi người đến đến một trung tâm phục hồi chức năng, sau đó viết một hai bài báo đầy nước mắt, tổ chức quyên góp, sự việc được giải quyết, không ngờ cô ấy vẫn theo dõi đến tận bây giờ, thậm chí còn có thông tin liên lạc của bác sĩ điều trị.
Có vẻ như...người phụ nữ có vẻ ngoài yếu đuối này không hề yếu đuối chút nào.
"Bác sĩ Nhiễm, hãy thêm tài khoản WeChat để chúng ta có thể dễ dàng liên lạc khi cần."
Nhiễm Ninh gật đầu: "Được."
Ngay sau khi xác minh bạn bè được thông qua, Ngu Tình đột nhiên hỏi.
"Bác sĩ Nhiễm, cô có quen với Lục Thiều không?"
Nhiễm Ninh: "Chúng tôi là bạn học cấp ba."
"Ồ... tôi hiểu rồi." Ngu Tình mím môi, trầm tư nói: "Vậy cô có biết hiện tại cô ấy đang độc thân hay... đang trong một mối quan hệ không?"
Nhiễm Ninh sửng sốt, biết cô ấy sẽ hỏi, nhưng không ngờ lại trực tiếp như vậy, liền cụp mắt xuống.
"Tôi không hỏi cô ấy."
Sau khi nói chuyện ngắn gọn về quá trình quay phim, Ngu Tình rời đi, trước khi đi, cô đến văn phòng để chào tạm biệt Viện trưởng La, Viện trưởng La thậm chí còn đích thân đến tiễn cô. Hai người nói chuyện và cười cho đến khi họ bước vào thang máy.
Bạch Lê cầm bút bi gõ gõ lên bàn.
"Người phụ nữ này không hề đơn giản, thậm chí còn có thể khiến Viện trưởng La chính trực mỉm cười." Cô quay đầu lại, nâng cằm nói với Nhiễm Ninh, "Vừa rồi bên trong cậu không nhìn thấy, vừa rồi cô ấy như dùng Viện trưởng La để trấn áp cậu, tư thế đó...giống như sơn vương tiến vào thành vậy."
"Nhưng... tại sao cô ấy lại quen thuộc với Viện trưởng La như vậy? Nguồn gốc là gì?"
Không có ai trả lời, nhìn Nhiễm Ninh thẩn thờ, Bạch Lê đưa tay ra vẫy vẫy
"Này, này-"
"Ah?"
"Cậu đang nghĩ gì đó?"
"Không có gì."
Bạch Lê không tin: "Không có gì, mà không thèm trả lời tôi."
Nhiễm Ninh chớp chớp mắt: "Vừa rồi cậu nói chuyện gì?"
Bạch Lê: "Tôi ngủ một giấc vừa tỉnh dậy luôn nè."
Nhiễm Ninh "...."
Bạch Lê nghiêng đầu: "Cô ấy kiếm cậu để nói chuyện gì vậy?"
"Không có gì."
"Không được giấu diếm, có chuyện gì thì nói ra, nhanh lên!"
Nghĩ đến lời Ngu Tình vừa nói, sắc mặt Nhiễm Ninh càng ngày càng đen.
"Cô ấy là hàng xóm của Lục Thiều khi cậu ấy còn nhỏ. Cô ấy hỏi tôi có biết Lục Thiều không? Cô ấy còn hỏi Lục Thiều có độc thân không."
"Trời đất ơi!" Bạch Lê trợn tròn mắt, "Nhìn xem, đuôi cáo lộ ra rồi! Hôm nay nhìn thấy cô ấy như vậy tôi cảm thấy có gì đó không ổn, cô ấy có thể chịu đựng được khi Lục Thiều đối xử với cô ấy tàn nhẫn như vậy."
Sau đó nhướng mày.
"Vậy cậu đã nói gì?"
"Nói sự thật, bạn học cấp ba..."
"Rồi sao?"
"...Ừm...tôi đã nói là tôi không biết."
Bạch Lê vỗ trán một cái, xem ra sắt luyện mãi cũng không thành thép được.
"Cậu ngốc quá! Nói liền là Lục Thiều đã có chủ!"
"Làm sao tôi biết cậu ấy có hay không? Cậu ấy không nói với tôi..."
Bạch Lê sửng sốt, người này rốt cuộc có mạch não như thế nào?
"Cậu có tin không? Nếu cậu nói với Lục Thiều những lời vừa rồi, cậu ấy sẽ khóc đến chết luôn. Hai tháng nay cậu ấy quanh quẩn bên cậu là vô nghĩa à?"
Thấy Nhiễm Ninh không nói gì, Bạch Lê thật sự muốn cười, lại cảm thấy có lỗi với Lục Thiều.
"Nếu cậu ghen thì cứ nói là ghen..."
Nhiễm Ninh phản bác: "Tôi không có ghen!"
Bạch Lê liếc mắt nhìn ra, "Không ghen, vậy cậu đang làm gì vậy. Nhìn cậu đang kiềm nén thế này, giống hệt như lúc còn đi học, không có chút thay đổi nào."
Người vừa tranh cãi gay gắt đột nhiên dừng lại.
Nàng có thể lừa dối người khác, nhưng không thể lừa dối Bạch Lê.
Khi nàng yêu Lục Thiều, mỗi lần sau tiết học, Lục Thiều đều chủ động đến tìm, hoặc giải bài tập hoặc ôn bài, thỉnh thoảng nàng chỉ đáp lại một hai câu, dường như thờ ơ với mọi việc.
Nhưng... nếu Lục Thiều thật sự không đến gặp nàng lúc đó, nàng sẽ lập tức cảm thấy khó chịu, có khi lại kéo Bạch Lê đi cùng, có khi lại một mình ra ngoài, lẻn vào nhà vệ sinh. Sau đó lúc trở lại, nàng cố ý đi vào bằng cửa sau, cố ý đi ngang qua bàn học của Lục Thiều để gây ồn ào, khi Lục Thiều phát hiện ra, lúc cô chạy lại, vẻ mặt nàng bình tĩnh, không để ý tới cô.
Mấy lần sau, Bạch Lê nhìn ra, lúc đó cô ấy nói, nếu không phải ghen nàng sẽ không làm như vậy.
Tâm tư bị vạch trần, Nhiễm Ninh tức giận cụp mắt xuống: "Giờ thì sao... Tôi cũng đã nói như vậy rồi."
"Bây giờ cậu biết phải lo lắng điều gì chưa?"
Bạch Lê bất lực, nhưng cô không đành lòng nhìn thấy bạn mình chán nản, Nhiễm Ninh có chút khó chịu, nhưng vậy thì sao... Cô gái nào lại không mắc phải căn bệnh tự phụ của Mary Sue? Ngoài Lục Thiều ra, còn có ai ở trong lòng nàng nhiều năm như vậy? Mặt khác, Lục Thiều... cũng mãi không dứt ra được!
"Đừng lo lắng quá, Lục Thiều căn bản không có hứng thú với người họ Ngu đó, nhưng... bản thân cậu cũng phải cẩn thận hơn, đừng luôn lạnh lùng với người ta như vậy. Nếu không sẽ có người lợi dụng điều này."
Nhiễm Ninh cắn khóe miệng: "Nếu cậu ấy thực sự dễ bị lợi dụng như vậy, thì không có cũng được."
Bạch Lê tức giận cười nhạo nàng: "Lời này thật là kiêu ngạo, cậu tự vấn lương tâm xem, cậu có buông được không?"
Nhiễm Ninh "Cái gì mà không thể buông..."
....
Trong giờ cơm trưa, Nhiễm Ninh tình cờ gặp một nhóm đồng nghiệp, Ngu Tình mặc sườn xám, lắc lư duyên dáng.
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiễm Ninh: Mọi người đều mặc sườn xám.
Lục Thiều: Tôi không thêm cô ấy trên WeChat.
Nhiễm Ninh: Cậu vẫn muốn tham gia nhóm WeChat chứ?!
Lục Thiều: Tôi không muốn.
Nhiễm Ninh: Hãy tham gia cùng chúng tôi!
Lục Thiều: Tôi sẽ không.
Nhiễm Ninh: Nếu cậu muốn tham gia, tôi sẽ không ngăn cản!
Lục Thiều:......(Tốt nhất nên im lặng)
Một ngày vô lý của Nhiễm tỷ tỷ...
Editor: giờ hãy gọi Lục Thiều là Lục sợ vợ
Hãy Yêu Em Thật Nhiều
Đánh giá:
Truyện Hãy Yêu Em Thật Nhiều
Story
Chương 44: Nếu cậu ấy thực sự dễ bị lợi dụng như vậy, thì không có cũng được
10.0/10 từ 38 lượt.