Hay Là Mình Yêu Nhau

Chương 6: Im lặng đến đáng sợ

Ninh Thư cùng Tiểu Kiều từ bệnh viện về, cô bình thản tới mức đáng sợ: Không khóc, không nháo, không nói chuyện. Vừa về tới cô liền đi thẳng vào phòng đóng cửa lại, mặc cho Tiểu Kiểu lẻo đẻo theo hỏi cô: "Chị có muốn ăn gì không? Muốn uống chút rượu không chị?, có muốn xem phim không? Mình đi xem phim hài đi chị?"

Cô đứng trước cửa phòng của Ninh Thư với tâm trạng rối bời "Mình phải làm gì giờ ta, hay mình hỏi anh Kiệt xem có chuyện gì đang xảy ra."

Cô liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ngô Kiệt hỏi: "Anh đã nói gì với chị Thư Thư mà chị ấy kích động tới mức như tự làm mình đau như vậy."

Ngô Kiệt liền trả lời tin nhắn: "Em ấy có sao không? Vết thương có sâu lắm không? Bác sĩ có kê thuốc giảm đau cho em ấy chưa? Em ấy ăn uống gì chưa?"

Tiểu Kiều: "Chị ấy không sao, có điều chị ấy lạ lắm, lúc bác sĩ khâu vết thương, chị ấy bảo không cần thuốc tê nhưng chị ấy cũng không hề cau mày một chút nào, chị ấy như người mất hồn vậy đó, anh đã nói gì với chị ấy vậy, từ nhỏ tới lớn em chưa từng thấy chị ấy như vậy bao giờ, anh đã làm gì vậy hả?"

Ngô Kiệt: "Anh xin lỗi em, anh và em ấy chia tay rồi, mong em trong chừng em ấy lúc này, đừng để em ấy phải tổn thương thêm nữa."

Tiểu Kiều ngạc nhiên trả lời tin nhắn: "Chia tay, sao lại chia tay rồi? Chia tay cũng có lý do chứ? Chẳng lẽ nào vì cái tờ giấy siêu âm à? Anh làm người khác có thai à?"

Ngô Kiệt: "Anh xin lỗi, anh không biết nói gì ngoài xin lỗi Thư Thư và mọi người."

Tiểu Kiều tức giận gõ phí trả lời lại: "Chà! Anh đang quen chị tôi mà anh lại làm người khác có thai, bây giờ anh quay qua xin lỗi là xong à. Tôi không ngờ anh là người tệ bạc đến mức vậy luôn. Uổng công cho tôi ngưỡng mộ chị ấy tuy rằng mất đi công việc nhưng vẫn còn người yêu yêu chị ấy hết mực. Còn bây giờ thì tôi thấy chị ấy thật may mắn khi không còn liên quan tới những thằng đàn ông khốn nạn nữa."

Ngô Kiệt ngạc nhiên gửi tin nhắn hỏi: "Thư Thư bị mất việc sao? Khi nào vậy?"

Tiểu Kiều bực bội trả lời: "Chị ấy bị cho thôi việc bởi lão sếp biến thái ngay ngày anh bị tai nạn ý, và anh cũng là người đẩy chị ấy thêm một bước nữa. Chị ấy đã làm gì nên tội mà hai người lại đối xử với chị ấy như vậy chứ."

Ngô Kiệt buồn bã soạn tin nhắn trả lời "Anh xin lỗi, nhưng anh không thể làm gì khác, mong em giúp cô ấy vượt qua khó khăn lúc này". Anh nhấn gửi đi nhưng nhận được thông báo Tiểu Kiều đã chặn tin nhắn của bạn, anh cau mày thở dài, siết chặt chiếc điện thoại trên tay.

Tiểu Kiều rầu rĩ soạn tin nhắn gửi vào group gia đình tám chuyện: "Mọi người ơi" cùng icon chú thỏ trượt dài từ trên ghế xuống.

Tô Doanh phản hồi nhanh chống: "Có rấm mau đánh."


Tiểu Kiều thở dài: "Chị Thư có chuyện rồi, em phải làm sao đây."

Tô Doanh: "Có chuyện gì mau nói."

Tiểu Kiều ỉu xìu gửi tin: "Chị ấy bị sao quả tạ chiếu hay sao ấy, mới hôm trước bị mất việc, hôm nay bị nói chia tay, giờ em phải làm sao đây mọi người."

Tinh Khôi nhắn tin hỏi: "Giờ em ấy sao rồi, sao lại chia tay, không phải hai đứa dự định cưới rồi sao."

Tiểu Kiều: "Em cũng không biết nữa."

"À mà em biết chứ, anh Kiệt làm người khác có thai rồi, nên vừa tỉnh dậy không bao lâu đã nói chia tay với chị ấy. Chị ấy còn tự làm mình bị thương nữa."

Tô Doanh rầu rỉ trả lời tin nhắn: "Trời ơi, Thư Thư sợ đau lắm, sao có thể làm mình bị thương như vậy, không biết em ấy đã sốc tới mức nào khi biết tin."

Tiểu Kiều: "Chị ấy giờ không khóc, không nháo, không ăn, không uống, vào phòng đóng cửa lại rồi. Em sợ quá nè, không biết chị ấy có nghĩ quẫn không nữa, Hu hu hu."

Tô Doanh: "Mày để ý Thư Thư một chút, có chìa khóa dự phòng không, tầm vài phút vào xem em ấy một chút, đừng để chuyện gì không hay xảy ra."

Tinh Khôi: "Em ráng chú ý em ấy xíu, anh chị tranh thủ công tác về sớm thăm em ấy".

Tinh Thần đang nằm trên giường của phòng khách sạn nghịch điện thoại thì nhận được tin nhắn từ group gia đình tám chuyện, anh nhíu chặt mày đọc tin nhắn, thì bỗng điện thoại có tin nhắn từ Tinh Khôi: "Thư Thư chia tay người yêu rồi em biết chưa."

Tinh Thần: "Um, em biết rồi."

Tinh Khôi: "Em có muốn về gặp em ấy không."

Tinh Thần: "Không, để cô ấy yên tĩnh thời gian đi, đừng ai làm phiền cô ấy hết, lâu lâu chú ý tới cô ấy xíu là được."


Tinh Khôi: "Sao em rành vậy."

Tinh Thần: "Anh cứ nói với Tiểu Kiều như em nói đi, tin em đi."

Tinh Khôi: "Ờ, thử tin em lần này, nếu Thư Thư có chuyện gì là em tới số với chị dâu em đó."

"Ok. Tuỳ chị ấy xử lý" Tinh Thần trả lời xong tin nhắn liền vức điện thoại sang một bên, anh đưa tay lên xoa xoa huyệt ấn đường, mệt mõi, thở dài, anh nghĩ trong lòng "Chắc cô ấy đau lòng lắm."

Vài tiếng sau khi kết thúc cuộc trò chuyện trong group, mà Tiểu Kiều vẫn không thấy động tĩnh gì từ Ninh Thư, cô bèn tiến lại mở cửa phòng Ninh Thư một cách nhẹ nhàng nhất, cô thò đầu vào nhìn xem tình hình như thế nào, thì thấy Ninh Thư đang nằm ngủ, nhưng ấn đường vẫn nhíu chặt, cô bèn khép cửa lại thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ "mình nên vào bếp nấu ít cháo xem khi nào chị ấy tỉnh lại có cái để bỏ bụng còn uống thuốc nữa chứ."

Cô cứ lặp lại hành động lén mở cửa phòng nhìn tình trạng Ninh Thư như thế nào, rồi lại lên ghế sofa ngồi, xong rồi lại vào phòng bếp nấu cháo, cứ như vậy cũng được hai ngày rồi, cô hết chịu nổi rồi. Cô dùng hết dũng khí tiến vào phòng Ninh Thư và nói với giọng nức nở: "Chị ơi, chị đừng như vậy nữa mà, chị cứ vầy hoài sao được, thà chị khóc như lúc gặp lại em ở bệnh viện đi chị, hay chị đập phá đồ đi chị, chứ chị cứ nằm vậy hoài không ăn, không uống, tay chị còn vết thương nữa, sức người sao chịu nổi chị, em biết chị không ngủ mà, chị mở mắt nhìn em đi mà chị."

Nghe tiếng khóc nức nở của Tiểu Kiều cô bèn mở mắt ra ngồi dậy nhìn em ấy, cô nói với giọng khàn khàn: "Chị không sao đâu, vài ngày nữa lại trở về ban đầu thôi, em không cần quá lo lắng đâu, chị ổn mà."

Tiểu Kiều òa khóc ôm lấy Ninh Thư nói: "Chị ơi, chị còn có em với mọi người mà, không có ảnh chị vẫn sống tốt mà, không cần ảnh nữa, đừng làm bản thân đau nữa mà chị." Cô buông Ninh Thư ra cầm lấy bàn tay bị băng bó nói trong nước mắt: "Cái tay này nè, cái tay này chị tự làm nó bị thương nè, tới nay vẫn chưa được chăm sóc nữa, không biết có để lại sẹo không nữa."

Ninh Thư dịu dàng dùng tay còn lại xoa đầu Tiểu Kiều, nói: "Chị đói rồi, nhà mình có gì ăn không."

Tiểu Kiều sụt sùi nói: "Có, có, em lấy cháo chị ăn nha. Chị ơi em thay băng tay cho chị nha."

Ninh Thư mỉm cười nói: "Ừ, ăn cháo rồi cho em thay."

"Vậy thay băng tay xong rồi chị uống thúôc nữa nha": Tiểu Kiều nhân cơ hội nói với Ninh Thư luôn.

Ninh Thư vẫn với dáng vẻ mỉm cười dịu dàng trả lời: "Ừ."

"Vậy chị đợi đây nha, em đi hâm lại cháo, lấy hộp dụng cụ y tế với thuốc vào luôn": Tiểu Kiều vừa lao nước mắt vừa nhanh chống rời đi như thể sợ Ninh Thư đổi ý.


Ninh Thư ngồi thất thần trên giường, bỗng nhiên cô cầm điện thoại đặt khách sạn và vé máy bay tới Lý Sơn vào hôm sau, làm xong thì cô đặt điện thoại lên trên tủ cạnh gường đợi Tiểu Kiều quay lại.

Tiểu Kiều bước vào với tô cháo nóng hỏi trên tay, nói: "Cháo nóng tới đây, tới đây, chị ăn đi kẻo nguội mất ngon."

Ninh Thư đưa tay nhận lấy cháo trên tay Tiểu Kiều nói: "Ừ, đưa đây, chị cũng đói rồi."

Tiểu Kiều cười vui vẻ nói: "Vậy chị ăn nha, em ra lấy hộp y tế với ly nước vào cho chị lát uống thuốc."

Ninh Thư nhẹ gật đầu, rồi ăn từng muỗng cháo, một lúc sau thì cũng hết, cô đặt tô cháo không lên bàn cạnh điện thoại. Tiểu Kiều bước vào đưa thuốc và ly nước cho cô, cô liền uống ngay không chần chừ. Tiểu Kiều thấy lạ nghĩ "sao chị ấy lại ngoan như thế ta, có gì đó bất thường ở đây, mình phải cảnh giác mới được."

Cuối cùng thì cũng thay băng gạt trên tay Ninh Thư xong, Tiểu Kiều nói: "Chị, hay tối nay em vào ngủ với chị nha, mấy bữa nay em không ngủ được."

Ninh Thư nhìn Tiểu Kiều hồi lâu rồi cũng đồng ý cho cô ngủ cùng: "Em đi cất đồ đi rồi vào ngủ, chị muốn ngủ rồi."

Tiểu Kiều vui vẻ lấy đồ đi cất, khi lấy tới tô cháo không, cô nhìn thoáng qua điện thoại của Ninh Thư thấy thông báo đã đặt thành công chuyến bay đi Lý Sơn, và thông báo đặt phòng khách sạn Hoàng Long cũng ở Lý Sơn. Cô tỏ vẻ không nhìn thấy vui vẻ nói với Ninh Thư: "Chị đợi em nha, em cất mấy cái này xong thì em vào với chị."

Ninh Thư mỉm cười nói: "Ừ, nhanh đi, chị buồn ngủ rồi."

Làm xong mọi việc Tiểu Kiều vội cầm điện thoại chạy vào phòng ngủ cùng Ninh Thư, hai người nằm cùng nhau nhưng lại xoay lưng lại với nhau, Ninh Thư thì nhắm mắt cố gắng ngủ, còn Tiểu Kiều thì tắt âm của điện thoại hạ ánh sáng xuống để có thể nhắn tin thông báo tình hình cho bên phía Tô Doanh.

Cô gõ phím với tốc độ nhanh nhất: "Alo, alo mọi người, chị Thư tính đi Lý Sơn, chị ấy đã đặt vé máy bay và khách sạn luôn rồi, chuyến bay vào trưa mai."

Tinh Khôi nhanh chống trả lời: "Em ấy sao rồi? Sao lại đi Lý Sơn vào lúc này?"

"Em cũng không biết nữa, chị ấy lạ lắm, hôm nay chịu ăn cháo uống thuốc, rồi còn cho em thay thuốc trên tay, cho em ngủ cùng nữa chứ."

Tô Doanh: "Hay em ấy thông suốt rồi."


Tinh Khôi: "Không đâu, sao mà dễ buông bỏ vậy, hay em đặt vé đi với Thư Thư đi Tiểu Kiều, xem em ấy như thế nào."

Tiểu Kiều buồn bã guier tin nhắn: "Ngày mai em có bài kiểm tra cuối cùng của môn mỹ thuật rồi, hết trốn được rồi anh chị ơi."

Tô Doanh tức giận nhắn tin hỏi: "Vậy là mày trốn thường xuyên lắm đúng không."

Tiểu Kiều hốt hoảng trả lời: "Bà chị à, trọng tâm là không ai đi cùng chị Thư, chứ không phải em trốn học chỉ hiểu hôn."

Tô Doanh: "Tạm tha cho mày đó, vậy giờ ai đi giờ, anh chị không đi được."

Bỗng nhiên mọi người trong group nhận được tin nhắn từ "..."

Người trước giờ chưa từng có phát biểu nào trong group: "Đang ở Lý Sơn, cho địa chỉ khách sạn đi."

Tiểu Kiều ngơ ngác trả lời: "Ai đấy?"

TT chưa kịp trả lời lại thì Tinh Khôi đã trả lời trước: "Em yên tâm, là Tinh Thần, cứ cho em ấy địa chỉ khách sạn đi, em ấy trong chừng Thư Thư cho."

Tiểu Kiều gửi tin nhắn với kiểu nghi ngờ nhân sinh: "Được không đó anh, anh ấy không làm chị Thư nổi máu điên thôi chứ ở đó mà trong chừng."

Tinh Khôi gửi icon cười tươi cùng dòng tin nhắn: "Em yên tâm đi, đưa địa chỉ khách sạn và giờ đáp máy bay của Thư Thư cho em ấy đi, tin anh lần này đi."

"Ờ, tạm tin anh ấy lần này đó, chị ấy tới khách sạn nhận lúc 17h, phòng A06, khách sạn Hoàng Long."

Tinh Thần: "Ừ."

Tiểu Kiều nghĩ trong lòng "tin nổi không trời, ủa mà sao anh ta lại có trong group, sao nay nhiệt tình vậy ta, không phải thường ngày không điếm sỉa đến sao, chẳng lẽ nào.."

Cô quay qua nhìn bóng lưng Ninh Thư nuốt nước bọt nói thầm trong lòng: "Chị à, chị tha lỗi cho em, lỡ như chị bị trả thù em cũng đừng đến tìm em nha, em không còn cách nào khác hết, cố lên nha chị."

Hay Là Mình Yêu Nhau
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hay Là Mình Yêu Nhau Truyện Hay Là Mình Yêu Nhau Story Chương 6: Im lặng đến đáng sợ
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...