Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Chương 9
Quan Nhất Hòa chưa bao giờ trốn tránh những suy nghĩ thật lòng của bản thân. Cô nhắn tin báo cho bạn trai một tiếng, chuyển tiếp địa chỉ sang cho anh ta rồi bảo tài xế quay đầu xe.
Địa điểm không phải quán board game mà là nhà riêng của một diễn viên, nơi đang tổ chức tiệc LARP. Cô không thân với chủ tiệc, nhưng Đường Cảnh Văn từng hợp tác đóng phim với người này, ảnh định trang lúc đó do cô chụp nên cũng coi như có chút quen biết.
Lúc vào cửa, ghế sofa đã chật kín người, lạ quen đều có đủ. Trần Mộ Giang thấy cô, vươn tay chào hỏi, chưa kịp nói hết câu đã lắc đầu, dứt khoát đứng dậy lách qua đám người đang ngồi ngả ngớn để đi ra.
Quan Nhất Hòa đứng ở cửa khách sáo với chủ tiệc, mắt thỉnh thoảng liếc về phía Trần Mộ Giang. Chủ nhà thấy vậy tò mò hỏi: “Quan Quan với Mộ Giang quen nhau sao?”
Chưa đợi cô trả lời, chị chủ đã vỗ trán: “À, Quan Vĩ Diệp! Xem cái trí nhớ của tôi này. Cậu Trần bây giờ với soái ca họ Quan kia là anh em kết nghĩa đấy.”
Trần Mộ Giang đi tới vừa khéo nghe được câu này, anh cười: “Cậu nhóc đó phải gọi em là chú.”
Chị chủ ngớ người định giải thích, Quan Nhất Hòa đã nhẹ nhàng khoác tay cô ấy, chỉ vào Trần Mộ Giang trêu chọc: “Giới thiệu chút, đây là đứa cháu thứ hai của em.”
Chủ tiệc cười phá lên, còn Trần Mộ Giang chỉ nhìn Quan Nhất Hòa, nhếch môi không nói gì.
“Nào nào, Quan Quan, em tìm chỗ ngồi nhé, đừng khách sáo, cứ coi như nhà mình.”
“Vâng ạ.” Quan Nhất Hòa manh theo nét cười trên mặt liếc mắt về phía Trần Mộ Giang rồi đi về phía sofa.
Đến ghế ngồi lại là một màn xã giao. Cô vừa ngồi xuống thì nghe tiếng cửa mở. Ban đầu không để ý, nhưng thấy Trần Mộ Giang đối diện bỗng trợn tròn mắt nhìn ra sau lưng cô như sực nhớ ra điều gì.
Cô quay đầu lại, thấy cậu chàng đang hớn hở thay giày ở cửa không ai khác chính là ông cháu quý hóa của mình.
Trần Mộ Giang nhoài người qua, vẻ mặt hối lỗi: “Chị đừng trách Tiểu Quan, là tôi gọi nó tới chơi đấy.”
Quan Nhất Hòa ngơ ngác: “Trách nó làm gì?”
“Giờ này muộn rồi.”
“Muộn thì sao, tôi cũng đang chơi mà.”
Trần Mộ Giang hơi ngạc nhiên: “Nhưng cậu ấy mới mười bảy tuổi.”
Quan Nhất Hòa giả vờ giận: “Người gọi nó tới là cậu, giờ lại quay sang nói đạo lý với tôi à?”
Trần Mộ Giang khựng lại rồi cười bất lực. Cười xong anh lại tò mò, thấy đứng nói chuyện bất tiện nên đổi chỗ với người bên cạnh, ngồi phịch xuống cạnh cô.
Trần Mộ Giang hỏi: “Chị là cô nó mà không quản à?”
Quan Nhất Hòa cười: “Mười bảy tuổi, mười bảy tuổi…”
Cô quay lại nhìn Quan Vĩ Diệp, nhún vai: “Vị thành niên với thành niên cũng chỉ cách nhau một khoảnh khắc. Nó bây giờ thế nào thì mười tám tuổi cũng chẳng thay đổi nhiều đâu. Quan trọng là khoảng thời gian trước khi trưởng thành. Lúc đó cô tôi và anh chị họ đã dạy dỗ nó rất tốt rồi, tôi tin nó sẽ không làm gì quá giới hạn.”
Nói xong, Quan Nhất Hòa còn đập tay với Quan Vĩ Diệp vừa chạy tới, rồi ngoắc tay: “Khỉ con, lại đây, kể cho nghe chuyện bát quái mới ra lò này.”
Mắt Quan Vĩ Diệp sáng rực lên.
Trần Mộ Giang ngồi bên cạnh chăm chú nhìn hai cô cháu thì thầm to nhỏ.
Sắc mặt Quan Vĩ Diệp thay đổi liên tục, từ tò mò sang kinh ngạc, rồi đến ghét bỏ. Cậu làm bộ nôn ọe: “Sến quá đi mất, ớn chết.”
Quan Nhất Hòa cũng lè lưỡi: “Chuẩn.”
Quan Vĩ Diệp vỗ ngực, thấy động tác hơi mạnh bèn rụt vai lại, vẻ mặt kiên định nhìn cô út, giơ tay thề: “Quan Nhất Hòa, cô yên tâm, cháu nhất định không phạm pháp.”
“Phạm pháp cũng chẳng sao, giờ không còn luật tru di tam tộc đâu.” Quan Nhất Hòa cắn hạt dưa, vẻ mặt dửng dưng: “Mày mà phạm pháp thì đổi sang họ ông nội mày, đừng có dính dáng gì đến nhà họ Quan của tao.”
Trần Mộ Giang nãy giờ ngồi hóng chuyện bèn xen vào: “Tôi đã bảo mà, Quan Vĩ Diệp là cháu họ của chị nhưng sao lại họ Quan.”
“Ừ,” Quan Nhất Hòa nhét nắm hạt dưa vào tay Trần Mộ Giang: “Anh họ tôi theo họ cô tôi.”
Trần Mộ Giang gật gù.
Đột nhiên Quan Nhất Hòa xoay người về phía Trần Mộ Giang, nhìn chằm chằm vài giây khiến anh ngẩn ra.
Cô mở lời: “Này.”
Anh mở to mắt.
Cô hất cằm: “Giải thích đi, thầy Trần.”
Trần Mộ Giang phản ứng lại, rũ mắt cười, bắt chước điệu bộ Quan Nhất Hòa ngoắc tay Quan Vĩ Diệp lúc nãy, cũng ngoắc tay với cô.
Quan Nhất Hòa lập tức tỏ vẻ ghét bỏ, làm bộ định bỏ đi.
Trần Mộ Giang cười kéo cô lại, giải thích: “Lúc đó tôi đang xem điện thoại nên mới dựa vào đấy. Chưa được hai giây thì chị đi tới, tôi nhìn biểu cảm của chị, cứ tưởng chị thấy hát hò chán quá.”
Quan Nhất Hòa kéo dài giọng: “Ồ…”
Trần Mộ Giang bất lực: “Thật mà, cô giáo Quan.”
“Biết rồi, trêu cậu thôi.” Quan Nhất Hòa vỗ vai anh, vẻ mặt đầy chân thành: “Tin cậu mà.”
Nhưng trong lòng cô nghĩ: Tin hay không quan trọng gì đâu, có ảnh hưởng gì không? Lời bạn trai nói cô còn chẳng bao giờ truy cứu.
Một trong những nguyên tắc sống lớn nhất của Quan Nhất Hòa: Tuyệt đối không lãng phí một phút cho những suy đoán không xác thực.
Bất kể cô nghĩ gì, sự thật vẫn nằm đó. Dù sự thật có phơi bày trước mắt hay không thì mọi chuyện cũng chẳng thay đổi được. Thế thì nhọc lòng làm gì?
Đời người ấy mà, cô chỉ cầu được sống mơ hồ cho đời nó vui.
Trần Mộ Giang vẫn luôn nhìn cô, dường như muốn tìm chút sơ hở trong biểu cảm hoàn hảo ấy để đoán xem cô thực sự nghĩ gì. Cô nhìn lại anh vài giây rồi cười lảng sang chuyện khác.
Khi LARP bắt đầu, Quan Nhất Hòa bỗng thấy hơi hối hận vì đã tham gia. Cô vốn không hứng thú lắm với trò này vì quá tốn nơ-ron thần kinh, nhất là khi nãy đã uống chút rượu, giờ càng chẳng có sức tập trung vào trò chơi.
May là vai của cô khá đơn giản, kịch bản hôm nay cũng không quá phức tạp, hơn ba tiếng sau thì kết thúc suôn sẻ. Nửa đêm về sáng mọi người bắt đầu buồn ngủ, chẳng ai đòi thảo luận lại nữa, chào hỏi xong rồi mạnh ai nấy về.
Quan Nhất Hòa hỏi Quan Vĩ Diệp: “Tiểu Cao về rồi à? Thế cháu đi xe cô về hay sao?”
Tiểu Cao là trợ lý riêng của Quan Vĩ Diệp.
Quan Vĩ Diệp là một trong số ít người vẫn còn tỉnh táo như sáo, đang thao thao bất tuyệt với Trần Mộ Giang, nghe vậy quay lại bảo: “Hôm nay cháu ngủ nhà anh Trần.”
Quan Nhất Hòa hơi ngạc nhiên, không ngờ quan hệ hai người tốt đến mức này. Nhưng cô cũng không định hỏi thêm, gật đầu với Trần Mộ Giang: “Vậy làm phiền cậu nhé, cậu Trần.”
Cô xoay người định đi, Trần Mộ Giang lại bước lên đi song song với cô: “Chị ở đâu? Tài xế của tôi đang ở dưới lầu. Để tôi đưa chị về trước?”
Cô lờ đi câu hỏi đầu tiên: “Tôi lái xe rồi, có gọi lái xe hộ.”
“Giờ này không an toàn lắm đâu.”
Quan Vĩ Diệp chen vào: “Có gì mà không an toàn, hồi cô em mười bảy tuổi, giờ này mới vừa quẩy xong ấy chứ.”
Khóe mắt Quan Nhất Hòa giật giật.
Thằng nhóc vẫn bô bô cái miệng: “Bà nội em bảo, cô toàn nửa đêm trốn nhà đi chơi rồi lại trốn về.”
Trần Mộ Giang sững sờ rồi phì cười.
Năm phút sau, Quan Vĩ Diệp với cái tai đỏ lựng ngậm chặt miệng, vẻ mặt tủi thân đứng cạnh Quan Nhất Hòa. Quan Nhất Hòa vừa xoa tai cho cậu vừa nói với Trần Mộ Giang: “Cảm ơn ý tốt của thầy Trần, nhưng không sao đâu.”
Cô buồn cười hỏi thằng cháu còn đau không rồi quay sang nói tiếp: “Về đến nhà tôi sẽ nhắn tin cho cậu.”
Trần Mộ Giang không kiên trì nữa: “Cũng được.”
Anh đi sang phía bên kia của Quan Vĩ Diệp, ỷ vào chiều cao mà khoác vai cậu nhóc.
Quan Nhất Hòa đang xoa tai cho cháu trai, phát hiện tay mình chỉ cách tay anh vài centimet, bất giác nhìn thêm vài lần.
Càng nhìn càng thất thần.
Vì tay của Trần Mộ Giang đẹp quá.
Quan Nhất Hòa là một người cuồng tay chính hiệu. Số ít video cô thả tim trên Douyin toàn là mấy bàn tay xương xương múa may quay cuồng.
Có năm sinh nhật, bạn bè gọi một dàn mẫu nam đến nhảy s*x* trước mặt, cô chỉ lịch sự mỉm cười vỗ tay. Mãi đến khi một anh mẫu nam chìa tay ra trước mặt, cô mới nở nụ cười hưng phấn mà người bình thường nên có.
Để một đôi tay được cô coi là hoàn hảo thì yêu cầu nhiều lắm: Ngón tay thon dài là cơ bản; móng tay không được quá nhỏ và dáng móng phải đẹp; độ rộng mỗi ngón tay tốt nhất phải nằm giữa sự thanh tú và mạnh mẽ, tức là khớp tay không được quá to, nhưng quá nhỏ cũng không được; gân xanh không được quá rõ nhưng phải thấy được đường nét.
Quan trọng nhất là cô thích những đôi tay có chút câu chuyện phía sau. Kiểu tay truyện tranh không tì vết đang hot trên mạng cô lại không cảm lắm, trông giả quá.
Mà tay của Trần Mộ Giang lại phù hợp với mọi tiêu chuẩn của cô.
Cô âm thầm ngắm thêm vài lần, cảm thấy bản thân bắt đầu hưng phấn.
Việc đầu tiên Quan Nhất Hòa làm sau khi lên xe là mở Douyin tìm tài khoản của Trần Mộ Giang. Cô không tin với đôi tay đẹp thế này mà ekip của anh lại không lăng xê nhiệt tình.
Kết quả làm cô thất vọng tràn trề, ekip của Trần Mộ Giang chẳng coi đôi tay anh ra gì cả. Hoặc nói đúng hơn, tài khoản Douyin của anh chỉ toàn đăng tin tuyên truyền sáo rỗng, mấy video quay cảnh sinh hoạt đời thường mà các sao nam hay làm để chiều fan cũng lèo tèo, chứ đừng nói đến chuyện quay mấy video thả thính gợi cảm.
Tiếc thật, Quan Nhất Hòa nghĩ.
Tắt Douyin, lẽ ra cô nên gạt chuyện này sang một bên. Nhưng hình ảnh gang tấc vừa rồi cứ luẩn quẩn trong đầu, xua mãi không đi, hoặc có lẽ cô vốn chẳng muốn quên. Cô chưa bao giờ phủ nhận việc mình hứng thú với mọi thứ đẹp đẽ, hơn nữa với cô ngắm tay cũng như xem phim đen, thỏa mãn nhu cầu tinh thần mà không phạm pháp, sao lại không được?
Thế là cô mở lại Douyin, bắt đầu tìm kiếm từ khóa “Trần Mộ Giang” và “tay”.
Quả nhiên, cái đẹp thì không thể bị ngó lơ. Fan của Trần Mộ Giang đã làm vô số video tổng hợp về tay của anh, có video còn được gần cả triệu tim.
Quan Nhất Hòa ấn vào xem, chưa đầy hai giây đã cảm thấy nơi nào đó trên cơ thể co thắt lại.
Bề ngoài cô vẫn bình tĩnh, nhưng nhịp tim đã tăng tốc liên hồi. Cô thầm nghĩ: Trời ơi, tay thần tay thánh gì thế này, Nữ Oa nặn riêng cho à?
Cô không chút do dự nhấn lưu vào mục yêu thích.
Về đến nhà, Quan Nhất Hòa gọi điện chúc ngủ ngon cho Lý Tu Trạch. Hôm nay có vẻ anh ta nhớ cô da diết, dù ban ngày hai người đã gọi video lúc cô tắm rồi, giờ anh ta vẫn muốn nói chuyện ướt át.
Cơ thể cô cũng nóng lên nhưng nguyên nhân chính không phải do lời nói của bạn trai mà là vì cô đang nhớ tới video đã xem đi xem lại trên xe lúc nãy.
Đầu dây bên kia bạn trai th* d*c, giọng trầm thấp: “Muốn thò tay vào móc, bên trong lúc nào cũng nóng hổi.”
Trong đầu cô lóe lên hình ảnh bàn tay kia.
Cô bất giác nghĩ: Nếu là bàn tay đó…
Hình ảnh trong đầu bắt đầu trở nên chi tiết, miệng cô đáp lời: “Cho vào đi, còn ướt đấy.”
“Mẹ kiếp, vợ ơi…” Tiếng th* d*c bên kia ngày càng lớn.
Cô hoàn toàn không để ý đối phương nói gì nữa, chỉ nhớ lại vài hình ảnh rời rạc, tay hoạt động không ngừng, cổ hơi ngửa ra sau. Một lúc sau, cô thất thần nhìn trần nhà, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Lý Tu Trạch cũng đã thỏa mãn, quấn quýt nói chuyện thêm một lúc mới cúp máy.
Nằm trên giường, Quan Nhất Hòa mở Douyin, lướt vài cái đã thấy thuật toán đẩy cho cô không ít video của Trần Mộ Giang. Cô nghiêng đầu nhìn một chút rồi dứt khoát lướt qua.
Đã có bạn trai, vừa l*m t*nh qua điện thoại với bạn trai mà trong đầu lại nghĩ về nam chính trong video, chính xác hơn là tay của nam chính, nhưng lúc này cô chẳng hề thấy xấu hổ. Bởi cô biết rất rõ mình chỉ rung động trước đôi tay của Trần Mộ Giang, nhất là sau khi xem thêm vài video của anh thì càng khẳng định điều đó.
Hơn nữa, kể cả có cảm giác với người thật thì đã sao?
Quan Nhất Hòa cô đâu phải người có đạo đức cao thượng gì cho cam, điểm này cô tự biết rõ hơn ai hết.
Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Story
Chương 9
10.0/10 từ 17 lượt.
