Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 53


“Cô giáo Quan này, chị em mình nói chuyện một lát được không?”


“…”


Quan Nhất Hòa thầm thở dài, đồng thời nảy sinh cảm xúc phức tạp trước thái độ thẳng thắn của Tiết Ức Thần. Có chút thiện cảm, nhưng cũng có phần dè chừng. Nếu đối phương định khiêu khích thì xin lỗi nhé, cô chỉ không thích làm mọi chuyện trở nên khó coi thôi, chứ không có nghĩa là cô sợ.


Nhưng cũng may, Tiết Ức Thần là một người phụ nữ trưởng thành, cô ấy không có ý định gây chiến.


Tiết Ức Thần đi thẳng vào vấn đề: “Cô giáo Quan, em hơi rung động với bạn trai cũ của chị rồi.”


“…” Quan Nhất Hòa im lặng một lúc rồi bày ra vẻ mặt bất lực: “Em cũng nói rồi đấy, là bạn trai cũ.”


“Chị không định hỏi tại sao à?”


“Có gì đâu mà hỏi, chị là người rõ lý do nhất còn gì.” Quan Nhất Hòa nhún vai: “Bạn trai cũ mà, trước tiên phải là bạn trai đã, rồi mới đến chữ cũ.”


Cô mỉm cười nói tiếp: “Nếu sức hấp dẫn của cậu ấy không đủ lớn thì đã chẳng có chuyện thành người cũ của nhau.”


Tiết Ức Thần cũng bật cười. Bầu không khí vốn có chút căng thẳng giờ đã dịu đi nhiều.


Quan Nhất Hòa nhận lấy ly nước từ tay cô ấy, ra hiệu vừa đi vừa nói. Thế là hai người sóng vai đi về phía bãi đậu xe.


Quan Nhất Hòa hỏi: “Em nói với chị chuyện này làm gì? Chị và Trần Mộ Giang chia tay… chắc cũng sắp một năm rồi nhỉ?”


“Là mười tháng ạ.”


“Không đến mức đó chứ, cô giáo Tiết.” Cô dở khóc dở cười: “Mê mệt đến thế sao?”


Tiết Ức Thần bỗng nháy mắt với cô, trưng ra biểu cảm thần bí khó đoán, không chịu trả lời câu hỏi ấy.


Quan Nhất Hòa không hiểu, nhưng cũng chẳng muốn hỏi thêm.


Hai người phụ nữ bỗng nhiên im lặng một lúc, Quan Nhất Hòa chủ động lên tiếng: “Chị thấy chuyện giữa em và Trần Mộ Giang chẳng liên quan gì đến chị cả, em nói mấy lời này với chị thành ra là vô ích rồi.”



Tiết Ức Thần gật đầu tán thành: “Vâng, thật ra em cũng chỉ cảm thấy rung động chút chút thôi.”


Cô nàng này cứ nói đông nói tây mà mãi chẳng vào trọng tâm, Quan Nhất Hòa cảm thấy cuộc đối thoại hơi tốn thời gian, muốn nhanh chóng kết thúc nên đáp qua loa vài câu rồi định chào tạm biệt.


Đúng lúc ấy, Tiết Ức Thần đột ngột buông ra một câu, rằng lý do cô ấy chưa từng nghĩ sẽ có phát triển gì thêm với Trần Mộ Giang là vì Quan Nhất Hòa sẽ mãi là cái gai trong lòng cô ấy.


Quan Nhất Hòa nhíu mày, không hiểu hết hàm ý trong lời nói đó.


Cái gai vĩnh viễn ư? Cô và anh đã chia tay lâu như thế rồi, có gì đâu mà lấn cấn? Hơn nữa ở cái tuổi này của bọn họ, ai mà chẳng có người cũ? Cứ để tâm mãi đến người cũ chẳng phải là tự làm khổ mình sao?


Chuyện tình của cô và Trần Mộ Giang năm xưa cũng được coi là một giai thoại đẹp, nhưng giai thoại thì thời nào cũng có, chỉ có người trong cuộc là thay đổi mà thôi. Thời gian có thể làm phai mờ tất cả, chẳng có gì là không thể thay thế. Cô và anh đã đi trên hai con đường khác nhau, rốt cuộc cũng sẽ hướng về những đích đến khác biệt.


Sẽ chẳng có ai mãi là cái gai trong lòng ai, cho dù cái gai đó có nằm ở đấy thì rồi cũng sẽ có một ngày, có người đến nhổ nó đi.


Tất nhiên nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Quan Nhất Hòa không có ý định làm quân sư tình yêu cho “bạn gái mới tiềm năng của bạn trai cũ”. Cô chỉ hùa theo lấy lệ, nói vài câu đại loại như “em đừng nghĩ nhiều quá, ai cũng là người lớn cả rồi”…


Tiết Ức Thần nhìn chằm chằm vào cô, nghe xong câu trả lời thì khóe miệng từ từ nhếch lên. Sau đó, cô ấy liếc nhìn ly nước trên tay cô vài lần rồi mới chậm rãi nói: “Cô giáo Quan, chị không hiểu ý em rồi.”


Quan Nhất Hòa mất kiên nhẫn nghĩ: Chị đây lười động não lắm.


Thấy Quan Nhất Hòa có vẻ không mấy hứng thú, Tiết Ức Thần cũng không lôi kéo cô nói về Trần Mộ Giang nữa. Cô ấy nói rất vui vì được hợp tác rồi dứt khoát quay người bỏ đi.


Quan Nhất Hòa không ghét Tiết Ức Thần, cô chỉ không thích lãng phí thời gian vào những cuộc đối thoại vòng vo tam quốc. Thái độ của Tiết Ức Thần gieo vào lòng cô một chút nghi hoặc, nhưng khi xe khởi động, cô cũng chẳng buồn tìm hiểu sâu thêm.


Vẫn là câu nói đó, đời người cứ vô tư mà sống thì mới vui, suy diễn quá đà lại thành ra chui vào ngõ cụt. Thay vì để bản thân thẫn thờ bất an, cô thà dành toàn bộ sự chú ý cho cuộc sống của chính mình.


Xe dừng lại trước đèn đỏ, cô vừa nghe nhạc vừa khe khẽ lắc lư đầu, ngón tay nhịp nhàng gõ lên vô lăng.


Bỗng dưng cô lẩm bẩm: “… Cái gai sao?”


Đèn xanh bật sáng, cô nhấn ga.


“Mặc kệ đi.”




Trong những lần gặp gỡ tiếp theo, cách cư xử giữa Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang ngày càng trở nên tự nhiên hơn.


Có lần cô đã xách túi máy tính rời đi rồi, Trần Mộ Giang chủ động nhắn tin báo cô để quên ví thẻ. Cô vỗ trán định quay lại lấy thì anh bảo đang vội đi gấp, ví cứ để anh giữ trước, mai sẽ đưa sang cho cô.


Anh còn nhắn thêm, nếu cô cần gấp thì anh sẽ bảo Tiểu Trương lát nữa mang qua. Cô nhắn lại bảo không vội, sao cũng được.


Suốt cả quá trình, thái độ của cả hai đều rất thân thiện và chừng mực.


Quan Nhất Hòa không bắt Trần Mộ Giang phải chụp ảnh xác nhận xem có đúng là ví của mình hay không. Dù sao bọn họ cũng từng chung sống gần ba năm trời, nếu anh còn không biết ví của cô trông ngang dọc thế nào thì đúng là quá giả tạo.


Hôm sau, họ tranh thủ gặp nhau chớp nhoáng ở đài truyền hình. Người đàn ông đưa ví cho cô, cô nói lời cảm ơn. Hai bên xã giao vài câu, cô định rời đi thì đột nhiên anh lên tiếng, bảo chiếc ví này của chị nhỏ quá, dễ rơi lắm.


Cô ngạc nhiên, lại nói: “Ừ nhỉ.”


Sau đó, cô bỗng nhiên nghẹn lời.


Trước đây anh đã từng nói với cô câu này không chỉ một lần.


Thế nhưng, biểu cảm của người đàn ông trước mặt lại quá đỗi bình thản, vẻ mặt anh nhìn cô cứ như thể chỉ đang tán gẫu bâng quơ.


Cô cười, lắc lắc chiếc ví trên tay: “Để chị đổi cái khác.”


Anh gật đầu: “Nhớ đổi đấy.”


Nói xong, anh chủ động chào tạm biệt.


Cảm giác kỳ lạ trong lòng Quan Nhất Hòa kéo dài một lúc, mãi đến khi quay lại guồng quay công việc cô mới gạt bỏ được. Tuy nhiên, cái cảm giác ấy dù đã lắng xuống nhưng thi thoảng vẫn cứ trồi lên.


Trước khi chương trình ghi hình chính thức, Trần Mộ Giang và Tiết Ức Thần thu âm trước một bản để đề phòng bất trắc, hôm đó Quan Nhất Hòa cũng có mặt. Quá trình diễn ra suôn sẻ, tuy có vài trục trặc nhỏ nhưng đều được xử lý nhanh gọn. Vấn đề chủ yếu nằm ở phía Tiết Ức Thần, chứ Trần Mộ Giang chẳng hề làm mất thời gian của cô.


Bởi vì anh và cô quá ăn ý.


Mỗi khi nhạc dừng, cô vừa mở miệng anh đã hiểu cô muốn hiệu quả thế nào, không cần giải thích nhiều lời. Thậm chí khi Quan Nhất Hòa giải thích cho Tiết Ức Thần, anh còn có thể đóng vai trò phiên dịch, chuyển hóa những ý tưởng bay bổng, đầu Ngô mình Sở của cô thành ngôn ngữ mà người ngoài nghề cũng hiểu được, giúp gánh nặng công việc giảm đi đáng kể.


Quan Nhất Hòa vốn nghĩ, bản thân Trần Mộ Giang cũng từng học qua chút nhạc lý nên đương nhiên có kinh nghiệm hơn. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận, trong quãng thời gian yêu nhau, anh thường xuyên bị cô bắt làm chuột bạch để thử nghiệm cảm hứng. Nhờ sự tu luyện ngày đêm ấy mà anh có thể hiểu ngay những ý tưởng đứt đoạn, nhảy cóc của nhà soạn nhạc.



Buổi thu âm kết thúc, Tiết Ức Thần hớn hở bước ra, miệng liến thoắng “cuối cùng cũng xong”. Trần Mộ Giang đi theo sau, gương mặt không cảm xúc, khi đi ngang qua Quan Nhất Hòa anh dừng lại hỏi: “Thế nào?”


“À.” Cô quay đầu: “Khá lắm, vất vả rồi.”


“Ừ, chị cũng vất vả rồi.” Anh gật đầu, sau đó quay sang cảm ơn kỹ sư âm thanh: “Cũng vất vả cho thầy Mike nữa ạ.”


Nói xong Trần Mộ Giang không bỏ đi ngay mà vẫn đứng cách Quan Nhất Hòa một khoảng không xa không gần, hỏi xem có nghe thử được không.


Quan Nhất Hòa cười: “Chưa chỉnh âm đâu, em muốn nghe giọng thật 100% hả?”


Lúc này anh mới nở nụ cười nhạt, bảo cứ nghe thử đi, dù sao cũng đang rảnh mà.


Tiết Ức Thần cũng lượn lờ tới, đứng giữa Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang, tò mò ngắm nghía mấy dải âm thanh đủ màu sắc trên màn hình. Thu âm là lĩnh vực cô nàng mù tịt nên chốc chốc lại phải thì thầm hỏi han. Cô ấy đứng gần Trần Mộ Giang hơn, Quan Nhất Hòa lại ra chiều chăm chú làm việc nên trọng trách giải đáp dồn cả lên vai anh.


Tất nhiên Quan Nhất Hòa chỉ lười giải thích nên làm màu vậy thôi. Vốn dĩ cô chẳng để ý hai người bên cạnh đang nói gì với nhau, nhưng nghe một hồi lại thấy sai sai.


Mấy lời nam minh tinh họ Trần nói sao nghe quen tai thế nhỉ?


Hình như bản quyền gốc là của mình mà?


Hóa ra là đang copy paste y nguyên tại đây đấy à?


Nghĩ đến đây, Quan Nhất Hòa ngẩng lên nhìn Trần Mộ Giang. Bốn mắt chạm nhau, biểu cảm người đàn ông vẫn bình tĩnh như thường, dường như những lời anh đang nói chẳng liên quan gì đến quá khứ của họ, quả thực toàn là thuật ngữ chuyên ngành, không dính dáng đến vấn đề tình cảm.


Chỉ có điều, mấy thuật ngữ chuyên ngành này là thứ anh học được trong những “lớp học sáng tác nhỏ” mà cô thỉnh thoảng mở cho anh hồi còn yêu nhau, với danh nghĩa là bạn trai của nhạc sĩ thì cũng phải dính chút khí chất sáng tác mới được.


Quan Nhất Hòa nhìn hơi lâu, Trần Mộ Giang cũng không né tránh, nhìn thẳng vào cô, nói: “… Đúng không nhỉ? Cô giáo Quan.”


Cô im lặng hai giây, quay mặt đi: “Không sai, thầy Trần chuyên nghiệp lắm.”


Không khí dường như ngưng trệ trong hai giây rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Còn Tiết Ức Thần như chẳng hề nhận ra sự thay đổi nhỏ nhoi đó, vẫn đứng giữa hai người lải nhải khen ngợi hết lời.


Nghe xong bản thu, Quan Nhất Hòa đã trở về trạng thái công việc rạch ròi. Ánh mắt cô luân chuyển giữa Trần Mộ Giang và Tiết Ức Thần, trình bày ngắn gọn suy nghĩ của mình.


Tiết Ức Thần thì cô nói gì nghe nấy, gật đầu lia lịa. Còn Trần Mộ Giang nhìn theo ngón tay cô, thi thoảng nhìn màn hình, lúc lại khoanh tay cúi đầu như đang suy tư, dáng vẻ cũng rất nghiêm túc làm việc.



Đợi cô dừng lại, anh mới mở lời, hai người thảo luận một hồi rồi cuối cùng đi đến thống nhất.


“Ổn thỏa rồi, hôm nay đã vất vả cho hai người.”


Quan Nhất Hòa thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến chuyện sắp được tan làm, tâm trạng cô bỗng trở nên phấn chấn, giọng điệu cũng theo đó mà vui vẻ hẳn lên.


Mọi người lại xã giao vài câu rồi tản ra thu dọn đồ đạc cá nhân, ai nấy đều nóng lòng muốn kết thúc công việc trong ngày.


Đến lúc mọi người rục rịch ra về thì Quan Nhất Hòa lại chẳng vội nữa, cô chống khuỷu tay lên bàn máy tính, nán lại tán gẫu thêm vài câu với cậu kỹ sư âm thanh.


Phía sau đột nhiên vang lên một tràng cười lớn, hai người đang đứng trước bàn chỉnh âm theo phản xạ quay đầu lại, bắt gặp cảnh Trần Mộ Giang đang mỉm cười nhìn Tiết Ức Thần giữa đám đông đang ra về, không biết anh đã nói gì mà chọc cho mọi người cười ngặt nghẽo như thế.


Khung cảnh cười nói vui vẻ cách đó không xa khiến Quan Nhất Hòa thoáng ngẩn ngơ, trái tim như bị ai bóp nghẹt, thắt lại vài nhịp ngoài tầm kiểm soát. Vài giây sau, cô sực tỉnh, vội vã quay ngoắt lại nhìn về phía trước, ánh mắt có phần lạc đi.


Anh đang nói gì với cô ấy vậy?


Anh đang trêu chọc cô ấy sao?


Trong đầu cô loáng thoáng vang lên một tiếng nói nhỏ: Quái lạ thật, trước đây xem em ấy đóng cảnh hôn mình còn chẳng có cảm giác gì mà…


Khi Quan Nhất Hòa hoàn hồn, qua sự phản chiếu trên màn hình máy tính đen ngòm, cô thấy cậu kỹ sư âm thanh đang nhìn mình cười trộm với vẻ mặt thấu rõ tường tận.


Cô lập tức trừng mắt, mấp máy môi ra hiệu: Nhìn cái gì mà nhìn?


Cậu chàng nhe răng cười trừ rồi lảng mắt đi chỗ khác, nhưng ngay sau đó lại lén lút liếc cô thêm hai cái với biểu cảm rất chi là đáng đánh đòn.


Cô âm thầm ghé sát lại, thì thầm vào tai cậu ta: “Cẩn thận đấy, chị mách Lâm Thù Nghiêu bây giờ.”


Cậu ta đảo mắt một cái, vội vàng ngậm miệng lại với vẻ miễn cưỡng.


Quan Nhất Hòa bỗng thấy lòng dạ rối bời, cô thu dọn đồ đạc trong trạng thái tâm trí treo ngược cành cây, đến lúc ra về còn suýt bỏ quên ví tiền trên bàn một lần nữa. Nghe tiếng gọi của cậu kỹ sư âm thanh, cô vội vàng quay lại, lúc cầm lấy chiếc ví thì ánh mắt vô tình lướt qua cái ly rỗng đặt bên cạnh.


Cô vội vã chào tạm biệt cậu chàng rồi bồi thêm một câu: “Cảm ơn vụ mấy ly trà nhé, để hôm nào chị nói tốt vài câu với Lâm Thù Nghiêu cho.”


“Hả?”


Quan Nhất Hòa đã lao vút ra khỏi cửa, chẳng buồn ngoảnh đầu lại mà chỉ giơ tay vẫy chào rồi chạy thẳng xuống bãi đậu xe.


Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Story Chương 53
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...