Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Chương 51
Điện thoại rung lên, một tin nhắn mới hiện ra.
Nghe xong đoạn ghi âm của thằng cháu, Quan Nhất Hòa chỉ biết câm nín.
Đây là lần thứ N Quan Vĩ Diệp xác nhận lại với cô: “Cô có đến thật không đó?”
Cô mất kiên nhẫn trả lời: “Cô cho mày leo cây bao giờ chưa?”
“Hồi trước cô toàn bùng kèo còn gì. Hôm nay thì không dậy nổi, mai thì không muốn đi, ngày kia thì bận không tới được.”
“Nhưng cô chưa bao giờ bỏ lỡ sinh nhật mày nhé!”
“Số lần cô vắng mặt đếm không xuể.” Thằng cháu lầm bầm: “Xong toàn quay ra bắn cái bao lì xì, cháu cảm ơn mà cô còn chẳng thèm rep.”
“Lần nào lì xì cũng từ 9.999 đến 99.999 tệ, cô thấy mày nhận vui vẻ lắm mà.”
Hai cô cháu võ mồm một lúc, ngoài miệng thì Quan Nhất Hòa chê bai đủ đường nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười.
Trước khi cúp máy, thằng cháu bỗng bắn nhanh một câu: “Bạn trai cũ của cô cũng đến đấy.”
Cô buột miệng hỏi lại theo phản xạ: “Bạn trai cũ nào cơ?”
“…” Quan Vĩ Diệp hít sâu một hơi: “Quan Nhất Hòa, cô đừng có quá đáng.”
“Ha ha ha ha.” Quan Nhất Hòa cười hì hì, sau đó thu lại vẻ cợt nhả: “Haizz, bọn cô chia tay cũng…”
Tám tháng lẻ năm ngày.
“… Hơn nửa năm rồi nhỉ? Ngót nghét một năm rồi, không sao đâu. Cô biết rồi. Được rồi, không làm loạn đâu… Mày lảm nhảm cái gì đấy? Cô mày làm loạn bao giờ? Ngứa đòn à? Cúp đây, phiền chết đi được.”
Quan Nhất Hòa đảo mắt tắt điện thoại, tháo kính ra, day day thái dương.
Trông cô có vẻ chẳng hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của thằng cháu. Giữ vững nét mặt điềm đạm vươn vai một cái, cô quyết định nghỉ ngơi một chút, bèn đi vào bếp chuẩn bị làm món gì đó đơn giản để ăn.
Soạn đồ, thái rau, nấu cơm, tay chân cô thoăn thoắt, ánh mắt tập trung.
Chỉ là trong lúc xào rau, ánh mắt lướt qua những ngón tay mộc mạc không sơn sửa, trong lòng cô bỗng nảy ra một suy nghĩ: Lâu rồi chưa đi làm móng…
Quan Nhất Hòa vừa thong thả ăn cơm, vừa dán mắt vào màn hình điện thoại.
Hiện giờ mấy tiệm nail có tiếng còn khó đặt lịch hơn cả đặt hẹn ở Hermes tổng bộ Paris. Cô phải dùng hết kỹ năng đàm phán, giằng co một hồi với nhân viên chăm sóc khách hàng mới thuyết phục được họ chừa cho một khung giờ trống.
Cô thầm nghĩ: Đã làm móng rồi hay là tiện thể đi thẩm mỹ luôn? Lần trước bắn laser trẻ hóa da là bao giờ ấy nhỉ…
Gọi điện đến thẩm mỹ viện, y tá giới thiệu cho cô vài liệu trình mới, nghe cũng xuôi xuôi tai. Trong đó có một liệu trình mà cô bạn ở châu Âu dạo trước từng nhắc tới, không ngờ trong nước đã nhập máy về nhanh thế.
Nhưng khi y tá nói thời gian hồi phục cần khoảng một tuần, cô lập tức gạt phăng.
“Không được, ngày kia tôi có…” Cô tạm dừng, sau đó lại sửa lời: “Hai ngày tới tôi đều phải ra ngoài.”
“Vậy chị ghé qua bắn laser trước đi ạ, một tháng sau có thể cân nhắc liệu trình mới bên em…”
Buông điện thoại xuống, Quan Nhất Hòa vô thức liếc nhìn mình trong gương.
Nom hơi lười biếng, luộm thuộm một tí cơ mà thần sắc vẫn khá tốt.
Cô thoáng dừng lại, nhún vai rồi tiếp tục ăn cơm. Ngoài những suy nghĩ vẩn vơ, cô không hề trốn tránh cảm xúc xáo động và sự phấn khích đang nhen nhóm trong lòng.
Đúng vậy, cô muốn mình xuất hiện thật xinh đẹp trước mặt bạn trai cũ đấy, có gì sai nào?
Cho dù là Lý Tu Trạch hay bất kỳ gã bạn trai cũ nào, cô đều không muốn gặp lại họ trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch. Chẳng phải trên mạng hay có câu: Phụ nữ trước khi chia tay thì xuề xòa, sau khi chia tay thì luôn xinh đẹp rạng ngời đó sao.
Huống hồ… đó là Trần Mộ Giang.
Quan Nhất Hòa bỗng ngẩn ngơ một lúc.
Hoàn hồn lại, cô lắc đầu, vừa ngân nga hát vừa dọn dẹp bàn ăn.
Từng tia nắng rọi vào trong nhà, sưởi ấm cả người cô, tâm trạng cũng như nhiệt độ ấm dần lên. Cô búng tay cái tách, tự nhủ: Trời thu mát mẻ, cho chị Quan phá sản đi thôi.
Giây tiếp theo, cô mở app mua sắm lên.
…
Hai ngày sau, tại nhà Quan Vĩ Diệp.
Quan Nhất Hòa tinh thần phấn chấn đang cười nói vui vẻ với bạn bè, ai gặp cũng phải khen hôm nay thần sắc cô tươi tắn lạ thường. Mấy em gái nhỏ đang là idol còn xúm lại hỏi cô dạo này làm liệu trình gì, nằng nặc đòi cô giới thiệu bác sĩ.
Quan Nhất Hòa buồn cười không thôi, cô lắc đầu bảo: “Ăn ngon ngủ kỹ, tiêu tiền xả láng, em cũng sẽ có làn da hoàn hảo thôi.”
Thần thái khi nói chuyện y hệt như đang quay quảng cáo mỹ phẩm, bàn tay còn phối hợp phẩy phẩy như chiếc quạt gió để giúp mái tóc dài bay bay.
Mọi người đều bật cười. Chỉ có Quan Vĩ Diệp là bày ra biểu cảm ngán ngẩm như muốn nói hết thuốc chữa vậy.
Trong bữa tiệc sinh nhật có cả diễn viên hài độc thoại, thấy thế liền góp vui với Quan Nhất Hòa, kẻ tung người hứng khuấy động bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Mọi người ồn ào cười nói, chẳng ai chú ý bên huyền quan vừa xuất hiện một người.
Khi người đàn ông bước lại gần, bàn tròn bỗng nhiên im bặt lạ thường. Mắt ai nấy không đảo điên đảo lại thì cũng cố tình nhìn trời nhìn đất, tuyệt nhiên không dám nhìn vào chỗ cần nhìn.
Quan Nhất Hòa ngồi xoay lưng ra cửa chính, thấy phản ứng này là biết ngay người đến là ai.
Cô nghiêng đầu, mím môi cười, chào hỏi Trần Mộ Giang một cách tự nhiên: “Hi.”
Trần Mộ Giang cũng treo nụ cười nhàn nhạt, hất cằm với cô một cái.
Sau đó Quan Nhất Hòa quay lại, đưa mắt nhìn quanh một lượt, nét mặt như trách móc: “Làm cái gì thế mấy đứa? Chị còn chẳng thấy ngại, mấy đứa ngại cái gì?”
Mọi người bị cô chọc cười, bầu không khí trong phút chốc lại giãn ra.
Trần Mộ Giang ngồi xuống phía bên kia bàn, hàn huyên với người bên cạnh. Suốt cả buổi, Quan Nhất Hòa diễn sâu vô cùng, tự nhiên hết mức, không hề vấp váp lấy một lần, tiếp tục cùng diễn viên hài kia tấu khẩu như đôi bạn diễn ăn ý.
Từ đầu đến cuối cô không hề liếc mắt về phía Trần Mộ Giang thêm lần nào. Mãi đến khi trên bàn có câu chuyện cười khác, cô mới ngậm miệng nghỉ ngơi, nhón vài miếng snack rồi giả vờ lơ đễnh liếc nhìn bạn trai cũ.
Người đàn ông chống một tay lên cằm, trên mặt vẫn giữ nụ cười thương hiệu, đang chăm chú nhìn người nói chuyện.
Cô lướt nhanh qua anh một cái rồi lập tức thu lại ánh mắt.
Ánh mắt thì đã thu về, nhưng não bộ lại không nghe lời mà tràn ngập hình ảnh ngắn ngủi vừa rồi.
Anh có thay đổi, nhưng hình như lại chẳng thay đổi gì cả, vừa quen thuộc lại có chút xa lạ.
Trong tích tắc, cô cảm thấy hơi thất thần, đầu óc lướt qua vài hình ảnh chớp nhoáng. Khi quay về với thực tại, cô cảm tưởng như mình đang đứng giữa ranh giới của mơ và thực. Cô không rõ cảm giác lúc này là mình đang mơ, hay vừa mới tỉnh mộng.
Người ấy ngồi cách cô chưa đến một mét, đường nét lông mày, đôi mắt rõ ràng quen thuộc đến thế, vậy mà cô lại có cảm giác xa lạ như lần đầu gặp gỡ. Quá khứ của cô và anh cứ như một giấc chiêm bao, tựa hồ từ đầu đến cuối họ chỉ là những người dưng.
Thế nhưng, thứ xúc cảm vi diệu mà chua xót kia đang nhắc nhở cô, đó không phải là mơ, đó là quá khứ của họ, một quá khứ đã từng tồn tại chân thực, một quá khứ đã trôi qua, và đã trở thành dĩ vãng.
Vậy nên, tất cả những gì diễn ra ở hiện tại mới là một giấc mơ sao? Liệu có khi nào tỉnh mộng, cô vẫn sẽ nhìn thấy đôi mắt quen thuộc ấy bên gối mình?
Quan Nhất Hòa cảm thấy hơi men đã bắt đầu bốc l*n đ*nh đầu, vì tâm trí cô giờ đây mụ mị cả đi. Sự thất thần của cô quá rõ ràng, khiến cô gái ngồi bên cạnh phải vỗ nhẹ, dè dặt hỏi cô có sao không.
Cô vội vàng hoàn hồn, gượng cười với cô gái kia, muốn nói gì đó nhưng chẳng biết đáp sao, miệng mấp máy một lúc rồi cuối cùng bảo rằng mình hơi buồn ngủ.
Vẻ mặt cô gái nọ thoáng lộ vẻ nghi hoặc, vì lúc trước cô còn hào hứng bảo mình vừa ăn ngon ngủ kỹ xong cơ mà.
Biết mình lỡ lời, cô dăm ba câu lảng sang chuyện khác. Thấy cô gái kia dường như không để tâm lắm, cô mới tựa lưng vào ghế, đeo lại lớp mặt nạ tươi cười.
Quan Nhất Hòa khẽ đảo mắt một vòng, thấy sự chú ý của mọi người đều đang tập trung vào Quan Vĩ Diệp, bao gồm cả Trần Mộ Giang, dường như chẳng ai để ý đến khoảnh khắc thất thố vừa rồi của cô, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người tán gẫu thêm một lúc thì Quan Vĩ Diệp bắt đầu oang oang lên, bảo là tiệc tùng ai lại chơi thế này, rồi xúi giục mọi người tản ra quẩy. Cậu chàng tắt bớt đèn chính, bật đèn spotlight, mở nhạc xập xình. Mọi người cũng phối hợp đứng dậy, người thì đung đưa theo điệu nhạc, người thì cầm ly rượu tiếp tục trò chuyện.
Quan Nhất Hòa đứng nói chuyện dông dài với một diễn viên hài độc thoại, thi thoảng đưa mắt nhìn đám trẻ đang quẩy tưng bừng cho vui mắt. Không biết trò chuyện bao lâu, cả hai đều thấy đứng hơi mỏi chân nên rủ nhau đi tìm chỗ ngồi.
Hai người, kẻ trước người sau đang định đi về phía khu ghế sofa thì Quan Nhất Hòa thấy Quan Vĩ Diệp, người lúc nãy còn đang bận quay Douyin với anh em, giờ đang nhẹ nhàng vẫy tay với cô.
Cô nhướng mày, cầm ly rượu đi theo thằng cháu trai ra một góc khuất.
Cái vẻ giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì của thằng cháu trông điêu luyện hơn mấy năm trước nhiều, cậu chàng vừa giữ nụ cười xã giao trên môi, vừa lí nhí hỏi một câu qua kẽ răng.
Nó hỏi: “Cô, cảm giác thế nào?”
Cô liếc nó: “Cảm giác gì là cảm giác gì?”
Thằng cháu liếc nhanh cô một cái, tiếp tục cười giả lả: “Nhìn thấy bạn trai cũ ấy, cảm giác thế nào?”
Cô nhấp một ngụm rượu: “Bảo hoàn toàn không có cảm giác thì là nói điêu, nhưng cũng thấy bình thường thôi, cảm xúc bình thường.”
Nhìn biểu cảm của thằng cháu có vẻ không tin lắm, cô huých cùi chỏ vào người nó, gương mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng.
Quan Vĩ Diệp xoay người dựa lưng vào tường, hạ thấp giọng hỏi: “Dạo trước có ông nào đang tán tỉnh cô đúng không? Cháu thấy ông ấy hay trả lời bình luận của cô lắm.”
“Mày cũng hay trả lời còn gì.”
“Nhưng ổng có phải cháu cô đâu!”
Quan Vĩ Diệp cuống lên to tiếng một chút, thấy người bên cạnh liếc sang, cậu chàng lập tức tém tém lại, lấy lại vẻ bình tĩnh.
Quan Nhất Hòa cười: “Ừ, đằng ấy cũng có chút ý tứ với cô.”
Thằng cháu lập tức trưng ra bộ mặt dỏng tai ngồi hóng chuyện.
Cô ngẫm nghĩ một chút rồi bảo: “Đi ăn cơm được hai lần… cũng thử tìm hiểu theo hướng quan hệ nam nữ xem sao, tiếc là không nẹt ra tia lửa điện nào cả.”
Quan Vĩ Diệp rùng mình cái rõ to, giọng điệu âm dương quái khí nhại lại lời cô: “Hướng quan hệ nam nữ, trời ơi cô út, cô già thật rồi đấy, nói chuyện nghe văn vở phát sợ.”
Sắc mặt Quan Nhất Hòa thay đổi trong tích tắc, cô giơ phắt cánh tay lên, Quan Vĩ Diệp theo phản xạ co rúm người lại.
Hai cô cháu trừng mắt nhìn nhau một lúc, cuối cùng chạm ly coi như đình chiến.
Quan Vĩ Diệp vừa uống vừa liếc trộm Quan Nhất Hòa, do dự mãi mới hỏi: “Cô út, sao cô lại không rung động?”
Quan Nhất Hòa đương nhiên hiểu ý thằng cháu, cô sảng khoái đáp: “Hết cách rồi, bạn trai cũ điều kiện tốt quá mà, cái gu bị đẩy lên cao chót vót. Một chốc một lát không gặp được ai ngon hơn thì dĩ nhiên là không có cảm giác.”
Cô ngoắc ngoắc ngón tay, ghé vào tai thằng cháu thì thầm: “Ai bảo anh Trần của mày là hàng cực phẩm quá làm chi, xét về mọi mặt.”
Nói xong cô mím môi cười, vẻ mặt vừa lười biếng vừa phóng khoáng.
Quan Vĩ Diệp lại nhìn cô với vẻ ghét bỏ: “Cô út, cô đúng là không phải người, cô có biết bộ dạng này của cô kỳ cục lắm không?”
Nó còn nhấn mạnh thêm, bảo cô đúng là Đ* c*m th* trong tình yêu.
Cú đánh của cô rốt cuộc cũng giáng xuống gáy thằng cháu, đánh cho ngôi sao của buổi tiệc kêu oai oái: “Đừng tưởng bước qua tuổi hai mươi là ngồi chung mâm với bà đây được nhé, tôn trọng người lớn chút đi.”
Quan Vĩ Diệp bị đánh cay cú, máu nóng dồn lên não liền buột miệng: “Bạn trai cũ của cô có CP mới rồi đấy, có phải hàng cực phẩm hơn không?”
Nụ cười trên mặt Quan Nhất Hòa cứng lại trong giây lát, không thể kiểm soát.
Vừa thốt ra lời, Quan Vĩ Diệp lập tức biết mình lỡ miệng, gương mặt đầy vẻ hối lỗi, giọng cũng bé đi hẳn: “Cô út, cháu không có ý đó…”
Quan Nhất Hòa đã nhanh chóng bình thường trở lại, cô nén nỗi chua xót vừa dâng lên, xua tay: “Không sao, cô biết mà. Cô có phải người tối cổ đâu.”
“Chỉ là CP trong phim thôi, cháu có hỏi qua…”
“Cô không hứng thú.” Cô dứt khoát cắt ngang: “Khỏi cần kể cho cô.”
Trong bộ phim trinh thám mấy tháng trước của Trần Mộ Giang có tuyến tình cảm, dù đất diễn không nhiều, nhưng không biết do nhà sản xuất cố tình tạo nhiệt hay cư dân mạng thích chèo thuyền, anh và nữ diễn viên đóng cặp được ghép thành một đôi nhiệt tình. Phim kết thúc đã lâu mà nhiệt độ của cặp đôi này vẫn rất cao, Quan Nhất Hòa thỉnh thoảng lướt mạng vẫn thấy.
Cô còn giữ vững truyền thống tốt đẹp là luôn hóng biến về bạn trai cũ ngay hàng ghế đầu, nên đã bấm vào xem vài video.
Nam thanh nữ tú, trông cũng xứng đôi thật.
Cô mỉm cười bấm vào video, rồi lại tắt đi với khuôn mặt không cảm xúc. Sau đó bĩu môi: Ờ, chúc hạnh phúc bền lâu.
Quan Nhất Hòa biết trong lòng mình có chút không thoải mái, nên cô tức tốc dập tắt ngay cái ý nghĩ ngứa tay muốn đi soi mói tìm bằng chứng xem cặp đôi mới kia là thật hay giả, ép bản thân dời sự chú ý sang chuyện khác, không bận tâm nữa.
Nếu không phải tại ông cháu buột miệng thì cô suýt quên bén vụ này rồi.
Thấy Quan Vĩ Diệp lộ vẻ lo lắng nhìn mình, Quan Nhất Hòa trừng mắt lườm nó một cái: “Mày còn bày đặt lo cho cô nữa hả? Lo cái thân mày trước đi! Ngày kia là đám cưới của Thái An Đồng rồi đấy.”
Thằng cháu nghe xong sững người mất mấy giây, sau đó nghiến răng kèn kẹt: “Quan Nhất Hòa, cô ác vừa vừa phải phải thôi chứ.”
Cô vênh mặt, tiếp tục uống rượu với vẻ thách thức kiểu “làm gì được nhau nào”.
Thoắt cái đã đến mười hai giờ đêm, trong tiếng reo hò của mọi người, nhân vật chính của bữa tiệc, Quan Vĩ Diệp thổi tắt nến.
Chia bánh kem xong, tiếp đó là tiết mục ép rượu lôi kéo quen thuộc. Quan Nhất Hòa chẳng sợ chuyện bé xé ra to, hăng hái hùa vào cùng mọi người chuốc rượu cậu cháu ruột, kết cục là lơ đễnh một chút, chính bản thân cô cũng ngà ngà say.
Lần này là say thật chứ không đùa. Cô phải chống hai tay lên bồn rửa mặt, nheo mắt mãi mới cảm giác đứng vững được. Bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô rất sáng suốt chọn cách tránh xa chiến trường nhậu nhẹt kia, quay người đi về phía ban công ở hướng ngược lại.
Dù biết uống rượu xong mà ra hóng gió thì càng dễ sập nhanh hơn, nhưng cô cảm thấy ngột ngạt suốt cả buổi tối rồi, cô cần hít thở chút không khí trong lành.
Bước chân Quan Nhất Hòa dần chậm lại khi đến gần ban công. Qua lớp cửa kính, cô nhìn thấy một bóng người bên ngoài, đốm lửa đỏ chập chờn trên đầu ngón tay người đó.
Trần Mộ Giang đang đứng tựa lưng vào lan can, một tay cầm điện thoại, tay kia kẹp điếu thuốc. Còn chưa kịp để cô quyết định xem có nên bước ra hay không thì anh đã nhận ra có người đến gần. Người đàn ông thong thả ngước mắt lên, khoảng cách hơn hai mét khiến cô không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng cô chắc chắn là anh đã nhìn thấy cô.
Thế là cô cố gắng hít một hơi thật sâu sao cho kín đáo nhất rồi từ từ đẩy cửa bước ra.
Ánh mắt Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang chạm nhau, cả hai khẽ gật đầu chào hỏi.
Anh hỏi, ra hút thuốc à?
Cô “ừ” một tiếng.
Điếu thuốc được châm lên, gương mặt người phụ nữ bình thản, nhưng đôi môi lại rít một hơi thật sâu.
Trên ban công chỉ còn lại tiếng hít thở khẽ khàng.
Quan Nhất Hòa chống cằm, ánh mắt lơ đãng lướt một vòng quanh cảnh đêm thành phố, cuối cùng dừng lại nơi người đàn ông vẫn đang chăm chú nhìn điện thoại bên cạnh.
Cô mỉm cười, mở lời: “Chúc mừng nhé.”
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi nheo lại rít một hơi thuốc, cũng cười đáp lại: “Cảm ơn chị.”
Bộ phim trinh thám của Trần Mộ Giang đã thắng lớn tại lễ trao giải phim truyền hình tháng trước, bản thân anh cũng được đề cử giải nam chính xuất sắc nhất và đã thành công ẵm cúp, giờ đây đã là một tân khoa Thị đế hàng thật giá thật.
Liên tiếp được đề cử ba năm, cuối cùng cũng chạm tay vào cúp vàng. Cư dân mạng đều nói giải Thị đế này của Trần Mộ Giang đến không dễ dàng nhưng vô cùng xứng đáng, anh cũng là người đầu tiên trong dàn sao nam lứa 9x nhận được danh hiệu này. Từ phái thần tượng chuyển mình thành công sang phái thực lực, hiện tại sự nghiệp của anh đang dẫn đầu và bỏ xa các đồng nghiệp cùng trang lứa, ngồi vững ở vị trí top đầu dàn sao nam trong nước.
Khi tin tức Trần Mộ Giang nhận giải tràn ngập mặt báo, Quan Nhất Hòa trong lòng mừng cho anh, nhưng cũng không kìm được mà nhớ lại hai lần đề cử trước đó của anh.
Khi ấy, cô vẫn còn ở bên cạnh anh.
Cô nhớ mình từng cầm điện thoại, cười hì hì sáp lại gần người đàn ông đang thất vọng ủ rũ suốt mấy ngày trời, trêu chọc rằng thầy Trần diễn sâu ghê nha, ở hiện trường trông điềm tĩnh lắm cơ mà.
Sau đó cô còn so sánh nam minh tinh mày kiếm mắt sáng, âu phục chỉnh tề trong điện thoại với gã đàn ông mặc đồ ngủ lười cạo râu trước mặt, vừa xem vừa cười đến nấc cụt.
Quan Nhất Hòa cắt ngang dòng hồi ức, thẫn thờ quay đi gạt tàn thuốc, lại hỏi tiếp: “Dạo này đang nghỉ ngơi à?”
Cô nghiêng đầu, không nhìn thấy rõ biểu cảm của Trần Mộ Giang, chỉ nhác thấy qua khóe mắt anh đổi tư thế, xoay người cũng chống hai tay lên lan can giống cô, châm thêm một điếu thuốc nữa.
Anh cũng không nhìn cô, đáp: “Phải, đợt rồi bận quá, cảm giác cần phải nghỉ ngơi một thời gian.”
Cô hơi tò mò muốn hỏi anh bận cái gì, nhưng lời ra đến khóe miệng lại bị nuốt ngược trở vào.
Cô chỉ gật đầu: “Ừ, sức khỏe là quan trọng nhất.”
“Chị thì sao?”
Nghe anh hỏi, Quan Nhất Hòa theo phản xạ nghiêng mặt lại. Lúc này Trần Mộ Giang quay đầu nhìn cô, ánh mắt hai người xuyên qua làn khói thuốc chạm nhau một giây rồi lại tự giác dời đi nơi khác.
Cô nhún vai: “Thì vẫn vậy thôi, bận cái này một chút, bận cái kia một chút.”
“Còn chụp ảnh không?”
“Thỉnh thoảng, người quen tìm thì chị tùy hứng nhận kèo.”
“Thế cũng tốt.”
Hai người cứ thế trò chuyện một cách bình thản, anh một câu cô một câu, lại hết thời gian của một điếu thuốc nữa.
Quan Nhất Hòa ném đầu lọc đi, động tác tự nhiên mở nắp bao th**c l*c nhẹ, đưa đến trước mặt Trần Mộ Giang.
Cô hỏi, làm thêm điếu nữa không.
Anh nhận lấy, nói cảm ơn.
Anh tự châm lửa cho mình, sau đó chìa bật lửa sang phía cô.
Cô hơi dừng lại rồi cúi đầu xuống ghé vào ngọn lửa.
Cô nhả khói, gật đầu với anh thay lời cảm ơn.
Anh không nói gì thêm.
Yên lặng một lúc, cuộc đối thoại trên ban công lại tiếp tục. Giữa họ luôn giữ một khoảng cách nhất định, thỉnh thoảng lại mỉm cười khách sáo.
Chủ đề cứ quanh quẩn chuyện công việc, nói một hồi Quan Nhất Hòa thuận miệng đùa một câu, liếc mắt thấy người đàn ông bên cạnh đang cười khẽ không thành tiếng.
Bầu không khí trở nên thoải mái hơn đôi chút, cô cũng mím môi cười, bỗng nghe người bên cạnh lên tiếng.
Giọng điệu anh nghe rất tùy ý: “Chưa yêu đương gì sao?”
“Chưa.” Cô lắc đầu, cười nói: “Đang tận hưởng cuộc sống độc thân.”
Anh gật đầu, gương mặt không chút biểu cảm: “Giống hệt ngày xưa nhỉ.”
Ngày xưa.
Hai chữ ấy như một chiếc công tắc, khiến bao nhiêu hình ảnh mất kiểm soát ùa về trong tâm trí Quan Nhất Hòa.
Từ ánh mắt chạm nhau lần đầu tiên khi đẩy cửa bước vào, vô số lần ánh nhìn giao thoa, từ lạ thành quen, những lúc nô đùa cười nói, những nụ hôn triền miên, những cái ôm quấn quýt.
Những năm tháng đã qua ấy, cái “ngày xưa” ấy tràn ngập bóng hình của một người khác.
Bóng hình ấy giờ đây đang đứng ngay cạnh cô, cụp mắt hút thuốc, cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, cũng chẳng dám nhìn.
Tim Quan Nhất Hòa tự dưng nhói lên vài cái, nhưng miệng vẫn trôi chảy đáp lời: “Chị trước giờ vẫn vậy mà.”
Trần Mộ Giang “ừ” một tiếng, nói chị lúc nào cũng là chị.
Hai người nhất thời không biết nói gì, Quan Nhất Hòa đang định mở miệng phá vỡ sự im lặng thì nghe thấy Trần Mộ Giang cười một tiếng với vẻ khó hiểu, anh nói: “Tô Thánh cũng được đấy chứ.”
Phải ha, anh cũng có WeChat của Tô Thánh, mỗi câu trả lời của anh chàng kia trên mạng chắc gã bạn trai cũ này đều đọc được hết.
Nghe câu nói đó, không hiểu sao trong lòng Quan Nhất Hòa bùng lên một ngọn lửa giận dỗi, cô chẳng thèm suy nghĩ mà đáp trả ngay: “Tiết Ức Thần cũng đâu có tệ.”
Tiết Ức Thần chính là đối tượng được ghép đôi mới nhất của đại minh tinh họ Trần.
Ban công lại chìm vào im lặng.
Quan Nhất Hòa cảm thấy trong người có những cảm xúc kỳ lạ đang va đập lung tung, hình như là một chút ấm ức, pha lẫn một chút vui thầm, lại trộn thêm sự ngờ vực và bất an nặng nề.
Mớ cảm xúc hỗn độn khiến cô hoảng hốt, cô cực kỳ ghét cảm giác mất kiểm soát này.
Quan Nhất Hòa bỗng nghĩ thầm: Cái ban công nhà thằng Vĩ Diệp này hướng gì không biết? Phong thủy chắc chắn có vấn đề, không khí chẳng lưu thông gì cả.
Cô cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi, bèn dứt khoát vứt đầu thuốc đi, quay đầu bước thẳng vào trong nhà, không thèm ngoảnh lại.
Cô không thèm nhìn người đàn ông lấy một cái, buông một câu: “Chị hút xong rồi, vào trước đây.”
Sau lưng cô là một khoảng tĩnh lặng như tờ.
Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Story
Chương 51
10.0/10 từ 17 lượt.
