Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 17


Thực ra, khi biết Lý Tu Trạch đang giận, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Quan Nhất Hòa là: “Mau chia tay với anh ta đi.”


Nhưng sự việc đã ầm ĩ lâu thế rồi mà Lý Tu Trạch chỉ đơn giản là không nghe máy, vậy thì đây không phải là dấu hiệu muốn chia tay.


Nghĩ đến cảnh lát nữa phải dỗ dành bạn trai, phải giải thích, có khi còn phải đáp ứng mấy yêu cầu nhân cơ hội vòi vĩnh của anh ta, rồi sau này thỉnh thoảng lại bị anh ta lôi chuyện tin đồn ra đay nghiến… Quan Nhất Hòa cảm thấy bực bội vô cùng.



Cơn giận của cô vô thức trút sang người khác: Mẹ kiếp, tên đần Trần Mộ Giang, bọn paparazzi chết tiệt, toàn chuốc thêm phiền phức cho bà.


Bực dọc một mình được một lúc, cô mở danh sách chat với bạn bè. Bấm vào từng người rồi lại thoát ra, cô đã qua cái tuổi cứ gặp chuyện phiền lòng là lại lần lượt tìm bạn bè tâm sự tỉ tê. Mọi người đều rất bận, cô không muốn làm phiền họ.


Là bận thật sự.


Lẽ ra tin đồn này cũng tính là lớn, Trần Mộ Giang lại là cái tên ai cũng biết, độ nhận diện trong giới trẻ thuộc hàng top đầu, hot search treo suốt mấy tiếng đồng hồ. Vậy mà trong số những người bạn thân thiết nhất, chỉ có Đường Cảnh Văn là nhắn tin hóng chuyện ngay lập tức.


Bạn bè cô đâu phải không quan tâm, chỉ là họ không còn như cái thời đôi mươi suốt ngày lướt mạng hóng biến nữa rồi.


Trừ những lúc nửa đêm mất ngủ.


“Haizz.”


Quan Nhất Hòa thở dài, đầu óc vừa mới bình tĩnh được một chút lại bắt đầu cáu bẳn vì vụ tin đồn và chuyện bạn trai.


Cô chán nản nghĩ: Hay là cứ nói toẹt ra chia tay cho xong?


Nhưng ý định vừa nhen nhóm đã bị cô dập tắt.



Cô lẩm bẩm: “Không được, thế chẳng khác nào mình thừa nhận ngoại tình thật.”


Mặc dù… đúng là cô có từng nghĩ, nếu chia tay xong thì biết đâu có cơ hội tiến tới với Trần Mộ Giang.


Nhưng giới hạn của đạo đức cô nhất định phải giữ vững, cô không muốn chịu thiệt, cũng chẳng muốn nuốt cục tức này, cô sẽ không nhượng bộ bất cứ điều gì.


Thế nhưng, mọi suy tính đó đều tan biến ngay khi điện thoại kết nối và cô nghe thấy giọng điệu chất vấn đầy giận dữ của Lý Tu Trạch.


Cô đã đoán trước đối phương sẽ rất giận, nhưng kiểu giận dữ của Lý Tu Trạch lại rơi đúng vào cái kiểu mà cô khó chấp nhận nhất.


Những câu hỏi tới tấp của bạn trai trong điện thoại khiến cô chẳng còn chút hứng thú nào để giải thích. Cô năm lần bảy lượt cố dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để anh ta bình tĩnh lại, thậm chí còn làm điều trước giờ chưa từng làm, xin lỗi ngay cả khi chưa nói rõ sự tình. Dù cô đã hạ mình hết mức, nhưng bạn trai vẫn chẳng có dấu hiệu nguôi ngoai, ngược lại vì thái độ nhún nhường của cô mà càng đinh ninh cô và Trần Mộ Giang có gì đó mờ ám.


“… Chị nói rõ lắm rồi mà. Chị có thể cho em xem hết tin nhắn, chị cũng từng cho em xem rồi còn gì? Chuyện đến nhà cậu ta chụp ảnh em cũng biết. Còn tấm ảnh chụp chung hôm đó, chị đều gửi em xem cả rồi, thật sự chẳng có gì hết. Em biết tính chị mà, nếu mà có gì…”


Thì chị đã đá em từ lâu rồi.


Nói đoạn, Quan Nhất Hòa dừng lại. Cô tặc lưỡi, bình thường cô sẽ không nói chuyện quá thẳng thừng với Lý Tu Trạch như vậy, hôm nay vì bực bội nên không giữ mồm giữ miệng được.


Lý Tu Trạch đương nhiên hiểu ý vế sau của cô, cơn giận lập tức bùng lên dữ dội hơn.


Quan Nhất Hòa nheo mắt, đưa điện thoại ra xa tai một chút.


Nghe bạn trai phỏng đoán lung tung về quan hệ giữa cô và Trần Mộ Giang thêm vài phút, cô khẽ thở dài: “Chồng ơi, em đâu phải chưa từng yêu người nổi tiếng, bạn bè em cũng làm trong giới đầy ra đấy, paparazzi hoạt động thế nào chẳng lẽ em không rõ sao?”


Dù là làm nghệ thuật hay làm giải trí, khoan bàn đến tam quan của mỗi người, nhưng mấy chuyện kỳ quái thì họ đã thấy nhiều đến mức chai sạn rồi. Không phải cô ép anh ta phải chấp nhận những quan điểm khác người thường, mà vì cô biết rõ Lý Tu Trạch không hề ngây thơ đến thế.


Thái độ hiện tại của bạn trai, cô thừa biết chỉ là mượn gió bẻ măng mà thôi.


Con người ta thường cảm thấy rất khó để đưa ra quyết định khi chưa thực sự bắt tay vào làm. Mỗi lần do dự đều tạo ra một ảo giác, rằng hạ quyết tâm chắc khó khăn lắm, nên người ta mới chần chừ mãi.



Nhưng khi khoảnh khắc ấy thực sự đến, bạn mới phát hiện ra hai chữ “quyết định” chỉ cần một cái chớp mắt là có thể hiện ra trong đầu, kiên định không dời.


Lý Tu Trạch vẫn đang hăng say liệt kê một hai ba bốn cái gọi là bằng chứng, Quan Nhất Hòa nghe đến mức thất thần, hai giây sau cô nghĩ: Mặc kệ mẹ nó đi, chả thèm quan tâm nữa.


Bảo bà ngoại tình thì là ngoại tình đi, phiền chết đi được.


Cô cắt ngang lời anh ta, lời lẽ thốt ra bình thản: “Chia tay đi, chị không muốn yêu nữa.”


“…”


Đầu dây bên kia im bặt, trong ống nghe chỉ còn tiếng th* d*c nặng nề.


Cô gãi đầu, tính lát nữa gội đầu xong sẽ đắp mặt nạ, miệng vẫn tiếp tục: “Ở chỗ em chị còn để mấy bộ dưỡng da ấy nhỉ, mấy cái đó chị không lấy nữa đâu, có đồ gì khác thì em gửi về…”


“Quan Nhất Hòa, chị có tim không hả?”


“…”


Lý Tu Trạch có vẻ suy sụp, giọng nghe vừa tức giận vừa tủi thân: “Chị dỗ dành em một chút không được à?”


Quan Nhất Hòa bất lực: “Chị dỗ em nãy giờ rồi, nhưng em có chịu nghe đâu.”


“Thì chị cứ dỗ tiếp đi chứ!”


“…”


Cô lộ vẻ mệt mỏi: “Chúng ta đâu còn là trẻ con nữa. Rõ ràng có thể nói chuyện đàng hoàng để giải quyết, tại sao cứ phải quay vòng cái quy trình vô nghĩa “chị dỗ em, em dỗ chị”, rồi đi theo mấy cái trình tự tình yêu sáo rỗng không cần thiết làm gì?”


“Là vì tình yêu của chị quá ít ỏi.”



“Sao lúc nào em cũng nghĩ thế nhỉ?” Cô cười bất lực: “Vậy chị phải làm thế nào mới được coi là rất yêu em?”


Lý Tu Trạch nghẹn lời.


Quan Nhất Hòa cũng im lặng.


Hai người đã cãi nhau vấn đề này không biết bao nhiêu lần. Lần nào cô cũng chân thành hỏi anh ta thế nào mới là yêu nhiều, anh ta lại chẳng bao giờ trả lời được.


Bởi vì làm bạn gái, Quan Nhất Hòa thực sự chẳng có chỗ nào để chê trách cả.


Anh ta thừa biết hai người chắc chắn sẽ không đi đến hôn nhân. Nếu không xét đến chuyện cưới xin, thì Quan Nhất Hòa đã dành cho anh ta tất cả những gì một người bạn gái có thể cho. Vốn dĩ trưởng thành hơn anh ta khá nhiều, cô luôn là người chăm sóc, thậm chí còn đưa ra lời khuyên cho anh ta trong cả công việc lẫn các mối quan hệ xã giao.


Quan Nhất Hòa cũng hiểu rõ lý do vì sao bạn trai không trả lời được câu hỏi của mình. Chính vì thế, tình cảm cô dành cho anh ta cứ bị bào mòn dần qua những cuộc cãi vã vô nghĩa không hồi kết.


Lý Tu Trạch ấp úng hồi lâu, không cam lòng nói: “Chị không cảm thấy trong lòng chị, vị trí của em chẳng có chút đặc biệt nào sao? Chị có dám thừa nhận điều đó không?”


Quan Nhất Hòa đáp ngay không cần suy nghĩ: “Dám chứ, sao lại không?”


Thấy đầu bên kia định mượn cớ làm ầm lên, cô lập tức chặn họng: “Vậy nên đây là lý do em không chịu đi Pháp, đi Na Uy với chị, lại còn cấm chị đi nữa phải không? Vì chị đã từng đi với bạn trai cũ chứ gì?”


“Đúng thế, dựa vào đâu mà việc chị đã làm với người cũ rồi lại bắt em phải làm lại một lần nữa?”


Quan Nhất Hòa bật cười, cô cảm thấy chuyện này thật nực cười: “Chị ba mươi tuổi rồi. Đừng nói đến mối tình đầu, ngay cả tên mấy đối tượng hẹn hò từ hai năm trước là gì chị còn phải ngẫm nghĩ lại đã. Em nghĩ trên đời này còn việc gì chị chưa từng làm với người cũ sao? Ngoại trừ kết hôn và sinh con.”


“…”


Lời nói thốt ra cộng thêm sự mỉa mai có phần tàn nhẫn. Nể tình hai người từng có khoảng thời gian tốt đẹp, Quan Nhất Hòa kìm lại, cuối cùng đổi sang giọng điệu bình tĩnh hơn để nói tiếp.


“Đặc biệt hay không đặc biệt, khái niệm này vốn dĩ đã là ngụy biện rồi.”



“Chỉ có mấy đứa trẻ con tập tành yêu đương mới đi so đo chuyện quá khứ và tương lai, mới canh cánh trong lòng vì cái chuyện em từng làm việc này với hắn ta rồi thì anh tuyệt đối không làm cùng em nữa.”


“… Mà có so đo cũng chẳng sao cả. Trẻ con còn trẻ, còn tràn trề sức sống, chúng cảm thấy có cả tá thời gian để phung phí, đúng là khi còn trẻ người ta có quyền phung phí thật. Nhưng chúng ta đều ba mươi tuổi rồi, em cũng sắp đầu ba tới nơi rồi.”


“Nói một câu công bằng nhé, làm gì có nhiều khoảnh khắc độc nhất vô nhị, và tuyệt đối, tuyệt đối không thể thay thế đến thế?”


Đầu dây bên kia vẫn im lặng, cô liếc màn hình thấy cuộc gọi vẫn đang kết nối nên nói tiếp.


Cô lại thở dài: “Em thử nhớ lại cảm giác khi em yêu lần đầu xem, có phải cũng có rất nhiều khoảnh khắc mà bây giờ nghĩ lại, em thấy sẽ không bao giờ tìm lại được nữa không? Đấy chính là “đặc biệt” đấy. Chị vĩnh viễn không thể mang lại cho em cái “lần thứ hai” như thế được, chẳng lẽ vì chuyện này mà chị phải cãi nhau với em cả đời à?”


“…”


Cô nhìn lên trần nhà, không biết đang nghĩ đến điều gì, khóe môi khẽ cong lên: “Chị không bận tâm đến cái gọi là đặc biệt. Chị thích sự rung động đầu đời năm mười sáu tuổi, cũng thích cơn say nắng lần thứ n năm hai mươi sáu tuổi. Bốn giờ sáng ngắm bình minh ở bờ biển rất lãng mạn, bảy giờ tối cùng nghe bản tin thời sự cũng lãng mạn không kém. Hai thời khắc đó, bên cạnh chị có lẽ là những người khác nhau, nhưng niềm hạnh phúc chị cảm nhận được đều y hệt. Vậy thì chị sẽ ghi nhớ nó, trong hồi ức của chị, chúng quan trọng như nhau.”


“Đời người dài thế này, sao cứ phải tự giam mình trong hai chữ đặc biệt. Chị không thể là điều đặc biệt duy nhất của bất kỳ ai, cũng chẳng có ai khiến chị phải khắc cốt ghi tâm cả đời này được.” Giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định: “Chỉ có chị, bản thân chị mới là điều đặc biệt nhất.”


Nói xong, Quan Nhất Hòa chẳng màng Lý Tu Trạch trả lời ra sao, chốt hạ luôn: “Đồ đạc em thu dọn xong gửi về nhà giúp chị, gửi xong thì báo một tiếng. Chị đi tắm đây.”


Dứt lời, cô cúp máy.


Dù sao cũng từng yêu thật lòng, lúc tắm rửa Quan Nhất Hòa vẫn cảm thấy lồng ngực nặng trĩu.


Nhưng nghẹn thì nghẹn, cô không hề có chút ý nghĩ hối hận nào.


Sấy khô tóc, cuối cùng cũng được uống ngụm cà phê đầu tiên trong ngày khi trời đã chập choạng tối, Quan Nhất Hòa vừa tự xoa dịu nỗi buồn trong lòng, vừa thẫn thờ nhìn ra cửa sổ sát đất. Ngẩn ngơ một lúc, cô phát hiện ra bên cạnh nỗi buồn, cô lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.


Tiếp đó, cô nhìn thấy cái bóng phản chiếu trên cửa kính đang vô thức nhếch mép cười.


Cô vội nén nụ cười trên mặt lại, nhưng chỉ hai giây sau lại không nhịn được bật cười thành tiếng.


Cười mãi rồi cũng thấy hơi bất lực, cô nghĩ: Chuyện tình thiên trường địa cửu, xem ra không hợp với Quan Nhất Hòa này rồi.


Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Story Chương 17
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...