Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 15


Cúp máy xong, Trần Mộ Giang, người đáng lẽ phải đang bận rộn lại nhắn tin WeChat cho cô, báo giờ đến đón, không có quy định trang phục (dress code), chỉ là buổi tụ tập bạn bè bình thường thôi.


Thực ra anh có nói hay không, Quan Nhất Hòa cũng chẳng bận tâm lắm. Cô hiếm khi cố tình lên đồ lồng lộn, bởi cô quá rõ ưu thế của mình, chỉ cần mặc đơn giản ngồi đó là đủ thu hút mọi ánh nhìn, lại còn đúng chuẩn phong cách Casual đang thịnh hành trong giới thời trang hiện nay.


Dĩ nhiên, ngoài miệng cô vẫn nhắn lại một chữ “Ok”.



Tiệc tùng đến mười một giờ mới bắt đầu. Khách sạn Edition cách nhà cô không xa, nhưng lòng tốt của đàn ông mà, cô cứ tùy hứng mà tận hưởng thôi.


Huống hồ người nằng nặc đòi đón còn là trai đẹp cơ mà?


Lúc trai đẹp nhắn tin báo đã đến nơi, Quan Nhất Hòa đang gọi điện cho Lý Tu Trạch. Tối nay Lý Tu Trạch cũng đi quẩy, DJ của BNS chưa đến nên anh ta cùng mấy anh em đi ăn lẩu trước, tranh thủ lúc đợi bàn thì gọi video cho cô.


Cô bắt máy. Ở đầu dây bên kia, Lý Tu Trạch thấy cô trang điểm xinh đẹp, giọng điệu không khỏi có chút ghen tuông: “Vợ ơi, sao đẹp thế?”


Cô làm như không nhận ra tâm trạng chùng xuống của đối phương, cười híp mắt: “Có ngày nào vợ không đẹp đâu.”


Lý Tu Trạch mím môi, ngập ngừng một lúc mới hỏi: “Hôm nay có những ai?”


Không biết có phải vì chuyện cãi nhau đòi chia tay do vụ gọi video kiểm tra trên bàn nhậu dạo trước hay không, mà giờ đây mỗi lần Lý Tu Trạch hỏi đến chuyện này đều có vẻ dè dặt.


Quan Nhất Hòa hiểu rõ, nhưng cô chẳng muốn giải thích thêm. Không phải cô không muốn cho bạn trai biết mình ở cùng ai, chỉ là cảm thấy cái trò gọi video kiểm tra quá phiền phức.


Thế là cô hào phóng kể chi tiết danh sách khách mời tối nay, bao gồm cả việc lát nữa Trần Mộ Giang sẽ đến đón.


Lý Tu Trạch lại im lặng, nhưng thái độ của Quan Nhất Hòa khiến anh ta chẳng tìm được cớ để gây sự.


Mấy lần trước cũng vậy, ban đầu nghe Quan Nhất Hòa kể quen biết Trần Mộ Giang qua chỗ Quan Vĩ Diệp, anh ta đã nổi đóa lên, kết quả bị cô nhẹ nhàng nói vài câu cho qua chuyện, cuối cùng thành ra như thể anh ta đang vô cớ gây rối.


Sau đó mỗi lần có kèo với Trần Mộ Giang, chỉ cần anh ta hỏi, cô đều trả lời thành thật, thậm chí còn đưa tin nhắn cho xem. Cô bạn gái quang minh chính đại khiến anh ta nghẹn họng, như mắc xương cá, cực kỳ bức bối.


Quan Nhất Hòa quả thực không quan tâm anh ta nghĩ gì, vì giữa cô và Trần Mộ Giang hoàn toàn trong sáng.


Tất nhiên, mấy câu đối thoại có chút mập mờ thì cô sẽ không kể chi tiết. Chuyện trên bàn rượu, xuống bàn là xong, ai lại đi nghiêm túc làm gì?


Chuyện cười à, cô đâu có ngu đâu? Đám anh em của Lý Tu Trạch lần nào đi bar mà chẳng gọi một dàn em gái. Cô mới không tin Lý Tu Trạch hoàn toàn giữ mình, không chút diễn trò nào. Cô chưa bao giờ nhắc đến hay hỏi han, vì lười tranh cãi về những chuyện không thể xác thực.


Bạn trai im lặng, cô vừa ngâm nga hát vừa thay đồ như không có chuyện gì xảy ra.


Cô còn hỏi: “Cái này phối với cái này, thấy sao?”


“… Rất đẹp.”


“Ok.”


Cô vẫn cầm điện thoại cười nhạt, nhưng trước khi mở cửa bỗng nghiêm mặt: “Chồng ơi, tối nay không được sờ đùi mấy em gái đâu đấy.”


Lúc này sắc mặt Lý Tu Trạch mới khá hơn một chút, anh ta bĩu môi: “Không có đâu.”


Sau đó anh ta lải nhải một tràng dài, nào là mấy thằng bạn háo sắc ra sao, anh ta giữ mình thế nào. Quan Nhất Hòa gật đầu lia lịa, nhưng thực chất chữ nào cũng để ngoài tai.


Cô ấn nút thang máy, thầm nghĩ: Cậu có giữ được hay không sao tôi biết được? Không bị tôi bắt quả tang thì ai thèm quan tâm.


Xuống đến hầm để xe, tín hiệu chập chờn, cô ngắt lời Lý Tu Trạch, cười dịu dàng: “Chồng ơi, chị lên xe rồi, đến nơi sẽ báo em.”


Nói xong cúp máy cái rụp.



Đến đón Quan Nhất Hòa là một chiếc Aston Martin DB11. Trong dòng xe sang thì giá cả cũng thuộc loại quy củ, nhưng màu sắc rất đẹp.


Cô ngồi vào ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa trêu chọc: “Thầy Trần cũng khiêm tốn ghê nhỉ.”


Trần Mộ Giang ngồi yên nhìn cô, nghe vậy thì cười: “Không mua nổi DB10 nên đành mua 11 vậy.”


“DB10 đâu phải chuyện có mua nổi hay không, là có mua được hay không chứ…”


Người cầm lái liếc nhìn cô: “Cô giáo Quan cũng mê xe à?”


Cô lắc đầu: “Không, bạn trai tôi thích. Anh ấy xem Spectre chắc cũng chục lần rồi.”


Đúng lúc đèn đỏ, Trần Mộ Giang lại nhìn cô, cô cũng quay đầu nhìn lại.


Một lát sau, Quan Nhất Hòa chỉ về phía trước: “Đèn xanh rồi, bác tài.”


Trần Mộ Giang nhìn cô chằm chằm, sau đó từ từ dời tầm mắt.


Xe chạy rất êm, gần đến khách sạn Edition, Trần Mộ Giang bỗng cười hỏi: “Chị có bạn trai thật sao?”


“Thật mà.”


“Không phải bịa ra để từ chối tôi đấy chứ?”


“Tôi từ chối cậu làm gì?” Quan Nhất Hòa cúi đầu xem điện thoại, buột miệng đáp: “Có nói là đang cưa cẩm cậu mà?”


“Tôi cũng tưởng chị định cưa cẩm thật.”


Quan Nhất Hòa ngáp một cái: “Thế cậu có muốn xếp hàng không?”


“Có được chen ngang không?”


“Tôi tưởng với sự tự tin của thầy Trần thì không cần hỏi câu này.”


Anh dừng xe, tháo dây an toàn, liếc cô: “Ý tôi là, chen ngang ngay bây giờ.”


Cô tiếp lời trôi chảy: “Để lát tôi hỏi bạn trai xem có nguyện ý chia tay không, chia thành công sẽ báo cậu.”


Xuống xe, Trần Mộ Giang cứ lắc đầu cười mãi, cười xong anh đưa tay định xách túi giúp cô.


Cô từ chối ngay: “Honey, it’s not a bag. It’s Birkin.” (Cưng à, đây không phải túi xách, đây là Birkin).


Sau đó cô nghiêng đầu: “Bạch Kim là phải tự cầm.”


Hai người nói nói cười cười bước vào thang máy.


Bước vào phòng bao, Trần Mộ Giang trước tiên giới thiệu cô với vài người bạn, ai nấy đều tiếp đón cô bằng sự nhiệt tình rất chừng mực. Xã giao xong xuôi, anh hộ tống cô đi về phía ghế sofa. Đi được nửa đường, bỗng có tiếng gọi giật lại khiến cả hai cùng quay đầu nhìn.


Người gọi là một gương mặt quen thuộc, đàn em khóa dưới thời đại học của cô ở khoa Thanh nhạc trường Hải Âm. Anh ta vốn hát thính phòng, sau đó ra mắt theo hướng ca sĩ thần tượng, tuy sự nghiệp không quá bùng nổ nhưng cũng được coi là có chút tiếng tăm.


Cậu đàn em tên Lý Hoa, nhìn thấy Quan Nhất Hòa thì mặt mày rạng rỡ hẳn lên.


Gặp lại đồng môn Hải Âm, cô cũng thấy vui vẻ thật lòng. Cô chủ động bước tới ôm anh ta một cái, hàn huyên vài câu rồi không quên giới thiệu với Trần Mộ Giang đang đứng đợi bên cạnh.


Lý Hoa đương nhiên biết Trần Mộ Giang, mở miệng là một tiếng “thầy Trần”, hai tiếng “thầy Trần”. Trần Mộ Giang rõ ràng chẳng có ấn tượng gì với Lý Hoa, chỉ khách sáo vài câu rồi nở nụ cười xã giao chuẩn mực: “Vậy hai người cứ nói chuyện nhé.”


Quan Nhất Hòa mỉm cười với anh rồi quay sang ôn chuyện cũ với Lý Hoa.


Kể từ khi cô tốt nghiệp đại học, hai người chưa từng gặp lại. Lý Hoa vẫn ít nói như xưa, người chủ động tìm chuyện để nói luôn là Quan Nhất Hòa, nhưng anh ta có hỏi thì có đáp, thái độ chân thành chứ không phải kiểu khách sáo giả tạo.



Nhạc trong bữa tiệc hơi ồn, Quan Nhất Hòa đứng xích lại gần Lý Hoa hơn chút, trêu chọc: “Trong “Khoảnh Khắc Rung Động” ghép đôi thành công rồi hả?”


Lý Hoa cười ngượng ngùng, hơi cúi người xuống: “Kịch bản thôi ạ.”


Quan Nhất Hòa thừa biết show truyền hình đều có kịch bản, cô chỉ muốn trêu đàn em chút thôi. Cô cười bảo: “Cô bé kia xinh mà, sao không phim giả tình thật luôn?”


“Cô ấy đang quen với cái anh…” Lý Hoa thì thầm vào tai cô một cái tên, là một idol từ nước ngoài trở về.


Hóng được tin bát quái mới, khóe môi Quan Nhất Hòa cong lên thích thú.


Cô ngẩng đầu định nói thêm gì đó thì phát hiện khoảng cách giữa mình và Lý Hoa hơi gần, mặt đối mặt, ánh mắt chạm nhau.


Lý Hoa nhìn cô chăm chú, không nói gì. Cô dừng lại một giây rồi cười nhẹ, giọng điệu phóng khoáng tự nhiên: “Hôm nào rảnh đi uống nhé? Cậu giờ đóng đô ở Hải Đô luôn à?”


“Vâng.”


“Ok, chốt nhé.”


Cô cười tươi với anh ta rồi xoay người bước đi.


Khi đang tìm chỗ ngồi, ngoài mặt Quan Nhất Hòa tỏ vẻ bình thản nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ về ánh mắt vừa rồi của Lý Hoa.


Một lý do khác khiến cô nhiệt tình với anh ta như vậy là vì hồi đại học, cô từng có chút cảm tình với đàn em này.


Giữa một đám con trai khoa Thanh nhạc ai cũng cao to lực lưỡng, đi đường cứ thích nghêu ngao luyện thanh, thì Lý Hoa lại có vẻ rất khác biệt. Văn Nhược Liễu từng bảo anh ta trông giống dân chơi rock hơn là dân học thính phòng. Khí chất trầm lặng và có chút bí ẩn của anh ta đã khiến Quan Nhất Hòa thời sinh viên mê mẩn một thời gian.


Nhưng hồi đó hai người không thành đôi, lý do cụ thể là gì cô cũng quên rồi. Tóm lại là “thứ không có được bao giờ cũng khiến người ta day dứt”. Đối tượng mập mờ nhiều năm không gặp giờ nhìn cô bằng ánh mắt rõ ràng không mấy trong sáng, bảo sao cô không suy nghĩ vẩn vơ cho được.


Cô vừa ngồi xuống ghế sofa thì một giọng nói vang lên bên tai kéo cô về thực tại.


“Bạn trai cũ của chị?”


Trần Mộ Giang ngả người sâu vào ghế, tay cầm ly rượu, ánh mắt nhìn cô chuyên chú.


Lúc lơ đễnh, cô đã vô tình ngồi phịch xuống ngay cạnh anh.


Cô lắc đầu: “Không tính.”


“Xếp trước tôi hay xếp sau tôi?”


Quan Nhất Hòa nghiêng đầu, vẻ mặt buồn cười: “Cậu là người vừa leo lên hot search chỉ nhờ một bộ ảnh chụp ở nhà đấy nhé.”


Trần Mộ Giang nhấp một ngụm rượu, nhìn sang hướng khác, giọng đều đều: “Tự tin và hiếu thắng là hai chuyện khác nhau.”


Cô chống tay, bất ngờ ghé sát lại gần anh, giọng nhẹ tênh: “Thế tôi xếp thứ mấy trong lòng thầy Trần?”


Trong đôi mắt thoáng sững sờ của Trần Mộ Giang phản chiếu hình ảnh cô đang nghiêng đầu cười với vẻ khiêu khích.


Sau đó anh lắc đầu, dường như đã chịu thua rồi, khi mở miệng lần nữa, vẻ mập mờ ban nãy đã biến mất: “Tôi tưởng với sự tự… của cô giáo Quan…”


Cô cắt ngang lời anh: “Tự tin và hiếu thắng là hai chuyện khác nhau.”


Anh thình lình dừng lại.


Cô chớp mắt, nét mặt cực kỳ vui vẻ: “Nhai lại mãi một miếng hài thì chán lắm, tôi giúp chúng ta tiết kiệm thời gian thôi.”


Giữa tiếng nhạc ầm ĩ rung chuyển trời đất, góc sofa lại bao trùm sự im lặng.


“Cho nên là…”



Quan Nhất Hòa tự rót cho mình một ly rượu.


“Cụng ly cái nào? Cậu Trần.”


Cô nâng ly lên, nheo mắt cười nhìn Trần Mộ Giang nãy giờ vẫn im lặng.


Hai ly rượu chạm nhau tạo nên tiếng lanh canh vui tai, Trần Mộ Giang uống cạn một hơi rồi quay sang trò chuyện với người bạn vừa ngồi xuống.


Quan Nhất Hòa cũng dứt khoát đứng dậy, đi về phía những người quen của mình.


Tiệc tùng linh đình, tiếng cụng ly, tiếng hò dô náo nhiệt. Không biết bao lâu trôi qua, Quan Nhất Hòa vì mải vui chuyện trò với bạn bè mà uống hơi nhiều, cô chợt sực nhớ ra trong bữa tiệc này lẽ ra còn có “con khỉ con” nhà mình nữa. Cô đi tìm một lúc, cuối cùng tóm được Quan Vĩ Diệp trong nhà vệ sinh.


Thằng bé đang ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, ngẩng mặt lên với vẻ đầy đau khổ. Cô dựa vào cửa cười nhạo tửu lượng của thằng cháu, tiện tay nhấc điện thoại trong nhà vệ sinh gọi khách sạn mang nước mật ong lên.


Sau đó, hai cô cháu trốn vào một góc bữa tiệc để “trao đổi chiêu thức” chính xác hơn là Quan Nhất Hòa truyền dạy cho cháu các ngón nghề trốn rượu.


Quan Vĩ Diệp còn trẻ, cơ thể hồi phục nhanh, nôn xong lại uống đồ giải rượu nên chẳng mấy chốc đã tỉnh táo lại. Nhưng cậu chàng không dám cố đấm ăn xôi uống tiếp nữa, chỉ có ánh mắt là cứ liếc trộm về phía một cô gái.


Người từng trải như Quan Nhất Hòa liếc qua một cái, ghé tai thằng cháu nhắc nhở ngay: “Cô ấy hơn cháu ba tuổi đấy, trưởng thành đi rồi hãy tính.”


Thằng cháu cũng thì thầm lại: “Cháu không được phép yêu đương trong sáng ạ?”


“…”


Dưới ánh mắt ghét bỏ của Quan Nhất Hòa, vẻ hùng hồn của Quan Vĩ Diệp tắt ngấm, thay bằng nụ cười gượng gạo.


Hai cô cháu xô đẩy trêu chọc nhau một lúc thì Quan Vĩ Diệp bỗng ngẩng đầu, nở một nụ cười toe toét, hớn hở gọi: “Anh!”


Quan Nhất Hòa quay đầu lại, đập vào mắt là gương mặt đẹp không góc chết của Trần Mộ Giang. Anh đứng ngay sau lưng cô, một tay chống lên tường. Thấy cô quay lại, mắt anh hơi liếc xuống, mặt không cảm xúc nhìn cô.


Hai người chẳng ai nói năng gì, cứ thế nhìn nhau trân trân một cách khó hiểu.


Bị anh nhìn chằm chằm, Quan Nhất Hòa tự dưng bật cười, đưa tay đẩy nhẹ anh một cái: “Cậu nhìn cái gì đấy.”


Không ngờ tay còn chưa kịp rút về đã bị Trần Mộ Giang tóm lấy. Anh nắm chặt tay cô không buông, vẻ mặt cũng chuyển sang tươi cười, cúi đầu ghé sát vào cô, bảo: “Chị nhìn tôi, chị bảo xem tôi nhìn cái gì?”


Cô không hất tay anh ra mà cứ thế cười run cả người. Cô không giãy ra, anh cũng cứ nắm hờ như thế, khóe miệng cong lên.


Quan Vĩ Diệp đứng bên cạnh nhìn mà đờ cả người.


Cậu lắp bắp hỏi: “Anh… cái đó… cô út, Quan Nhất Hòa, hai người làm cái trò gì đấy?”


Quan Nhất Hòa vẫn đang cười, không hiểu có gì mà cười mãi không dứt. Gương mặt cô rạng rỡ, quay sang bảo: “Ngoại tình đấy, cháu bảo làm gì?”


Trần Mộ Giang vốn chỉ đang tủm tỉm, nghe vậy liền phì cười thành tiếng.


Quan Vĩ Diệp mắt tròn mắt dẹt nhìn ông anh thân thiết và bà cô ruột của mình, hai người tay nắm tay cười muốn tắc thở.


Cười một hồi, Quan Nhất Hòa bỗng bị sặc ho khan, Trần Mộ Giang vừa cười rung cả vai vừa vỗ nhẹ lưng cho cô, miệng còn nói mấy câu quan tâm, dịu dàng hệt như đang dỗ dành bạn gái.


Khi hai người cuối cùng cũng trở lại bình thường, Quan Vĩ Diệp đã chẳng còn dám ho he gì nữa.


Giây trước trông họ cứ như cặp tình nhân đang thời kỳ mặn nồng nhất, thế mà giây sau đã buông tay nhau ra một cách đầy tự nhiên, giữ khoảng cách an toàn. Sắc mặt cả hai đều bình tĩnh như thường, Quan Nhất Hòa mở miệng hỏi trước xem Trần Mộ Giang định mấy giờ về.


Anh bảo sao cũng được, còn chị?


Cô đáp tôi cũng thế, để lát xem sao.


Anh hỏi tôi đưa chị về nhé?



Cô bảo để lát tính.


Ngay sau đó chủ đề câu chuyện chuyển sang hướng khác, hai người nói nói cười cười như bạn bè bình thường, cứ như thể mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.


Chỉ còn lại một Quan Vĩ Diệp đầu óc rối bời đang không ngừng hoài nghi nhân sinh, tự hỏi có phải tất cả những gì vừa diễn ra đều do mình say rượu nên bị hoang tưởng hay không.


“Mọi người ơi!” Có tiếng hô lớn: “Lại chụp tấm ảnh chung nào!”


Quan Nhất Hòa khoác vai Quan Vĩ Diệp, còn Trần Mộ Giang thì thong dong đi phía sau hai cô cháu.


Dù là tiệc tùng bạn bè nhưng vẫn luôn có những người chu đáo âm thầm sắp xếp vị trí đứng chụp ảnh. Trần Mộ Giang vốn đang đứng cạnh Quan Nhất Hòa thì bị gọi vào đứng giữa. Anh không từ chối, chỉ là trước khi bước đi, anh cởi chiếc áo khoác cardigan ra đưa cho Quan Nhất Hòa bằng một động tác rất tự nhiên.


Giọng anh nhàn nhạt: “Lạnh không?”


Cô nhận lấy áo, đắp lên đùi để che đi đôi chân trần đang mặc quần short.


Sau vài nụ cười công nghiệp, đám đông hò reo vui vẻ. Sau đó người thì tản đi, người thì đứng lại tiếp tục xã giao.


Quan Nhất Hòa day day thái dương, cảm thấy bản thân đã hơi thấm mệt, dù sao cô cũng đã uống liên tục ba ngày rồi. Cô bảo với Quan Vĩ Diệp là mình muốn về, ngó quanh bốn phía thì không thấy bóng dáng Trần Mộ Giang đâu, ngược lại lại chạm mắt với Lý Hoa.


Lý Hoa lập tức bước tới, vẫn ít lời như cũ, chỉ hỏi cô định về à.


Cô gật đầu, chưa kịp mở miệng nói gì thì đã bị Quan Vĩ Diệp lôi đi. Thằng cháu hấp tấp kéo cô đến trước mặt Trần Mộ Giang, người không biết đã xuất hiện từ lúc nào. Nó làm bộ mặt nghiêm túc như đang thực hiện nghi thức bàn giao trọng đại, nhờ anh đưa cô út về nhà an toàn.


Trần Mộ Giang lại bảo bây giờ anh chưa về.


Nghe vậy, Quan Nhất Hòa nói thẳng là cô sẽ tự bắt taxi, nhưng lại bị Trần Mộ Giang cản lại.


Anh cúi đầu nhìn cô: “Tôi gọi tài xế, để tài xế đưa chị về.”


Cô tỏ vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Thế thì khác quái gì tôi tự bắt xe.”


Anh kiên quyết một cách bất ngờ, còn đòi tiễn cô ra xe, Quan Vĩ Diệp đứng bên cạnh cũng lải nhải theo, cô bị ồn đến đau cả đầu nên đành mặc kệ bọn họ.


Lúc đợi thang máy, có thêm vài người cũng rời tiệc cùng lúc, thế là mọi người trò chuyện bâng quơ vài câu rồi cùng nhau ra khỏi cửa khách sạn.


Dưới màn đêm, mọi người chào tạm biệt rồi ai đi đường nấy. Trước khi lên xe, Quan Nhất Hòa định trả lại áo khoác cho Trần Mộ Giang nhưng anh không nhận, bảo trời về đêm lạnh, cứ khoác lấy.


“Ồ.” Cô quay đầu chui vào xe: “Thế hôm nào trả cậu sau.”


“Ừ.”


Chiếc xe sang trọng từ từ lăn bánh. Ở ghế sau, Quan Nhất Hòa buồn ngủ đến mức gật gù lên xuống. Cô gọi điện thoại cho Lý Tu Trạch nhưng đối phương không nghe máy. Lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở tin nhắn cô gửi đi một tiếng trước, không có hồi âm. Cô không hỏi thêm, chỉ gõ vào khung chat dòng chữ báo mình đã về nhà rồi ấn gửi.


Vừa gửi xong thì điện thoại rung lên. Cô đờ đẫn một lúc mới mở khóa màn hình, không phải tin nhắn trả lời của bạn trai. Là tin nhắn WeChat của Trần Mộ Giang, bảo cô về đến nơi thì báo một tiếng.


Quan Nhất Hòa thực lòng chẳng muốn trả lời, nhưng sợ anh chàng báo cảnh sát thật nên cuối cùng vẫn nhắn lại vài chữ đơn giản.


Tắm rửa xong xuôi, khoảnh khắc cuối cùng cũng được nằm xuống giường, trong cơn choáng váng của men say, cô hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra tối nay.


Đầu óc cô rối bời, bỗng nhiên cảm thấy hơi bực bội.


“Chuyện quái quỷ gì thế này không biết.”



“Honey, it’s not a bag. It’s Birkin.” (Cưng à, đây không phải túi xách, đây là Birkin): Một câu thoại kinh điển trong s*x and the City.


PS: Tên phim hay tên show truyền hình đều là tôi bịa đấy, mọi người đừng để ý nhé.


Và thế là, “chú cá” của chị Quan đã chính thức lên sàn.


Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Story Chương 15
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...