Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Chương 11
Quan Nhất Hòa không trả lời tin nhắn của Trần Mộ Giang, nhưng đối phương lại gửi tiếp một tin nữa.
Trần Mộ Giang: Nhưng cô giáo Quan chẳng cần học nữa đâu, cô cũng là dân chuyên nghiệp mà.
Quan Nhất Hòa: ?
Trần Mộ Giang: Hàng đắt khách mà.
Quan Nhất Hòa chống cằm, đọc xong tin nhắn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi của mình, chỉ có tròng mắt là khẽ đảo sang phía đối diện.
Trần Mộ Giang đang khoanh tay dựa lưng vào ghế, liếc nhìn cô một cái rồi lại quay sang nhìn người khác.
Cô khẽ cười, tắt màn hình điện thoại, quay sang tán gẫu với cô bạn nối khố.
Bữa cơm hôm nay, ngoại trừ cái tên dở hơi mê nhạc cổ điển kia ra thì mọi thứ đều khá hài hòa. Cả đám đều là dân chơi sành sỏi, chuyện trò rôm rả chẳng bao giờ sợ nhạt, mà cho dù có lỡ chùng xuống thì chỉ cần ai đó lái sang chuyện bóc phốt là không khí lại sôi động ngay lập tức.
Cánh đàn ông đang bàn tán về vụ một nam ca sĩ sáng tác bị lộ chuyện ngoại tình gần đây, trong đó có chi tiết nam ca sĩ này cùng đám bạn chat s*x trong nhóm kín.
Mã Nhĩ vẻ mặt đầy ngán ngẩm: “Phong trào Me Too làm quá rồi đấy nhỉ? Anh em chúng tôi chém gió chuyện 18+ với nhau thì có gì sai? Thế mà cũng thành một phần của bài bóc phốt được?”
Giang Sa lập tức phản bác: “Lão Mã, ông có soi kỹ không đấy? Bọn họ không phải chỉ nói chuyện 18+, mà là phát ngôn cực kỳ thiếu tôn trọng phụ nữ.”
“Thế đám đàn bà các cô trong nhóm chat thì tôn trọng đàn ông lắm chắc?” Mã Nhĩ cũng chẳng vừa: “Có dám cho tôi xem lịch sử chat trong hội chị em của cô không?”
“Chúng ta chia tay hai năm rồi, cảm ơn, đừng yêu nữa không có kết quả đâu.”
Mắt thấy hai người sắp sửa cãi nhau to, Quan Nhất Hòa bèn mở miệng chuyển chủ đề.
Tất nhiên là dùng công cụ hữu hiệu nhất, hóng drama.
Cô hỏi: “Nghệ Nguyên hả? Cái người nổi lên nhờ bài “Sương Mù” đúng không?”
Giang Sa lườm Mã Nhĩ một cái rồi gật đầu với cô.
Quan Nhất Hòa dửng dưng ném xuống một quả bom: “Bài Sương Mù không phải do hắn viết đâu, là mua lại của sinh viên khoa sáng tác trường Hải Âm đấy.”
Cả bàn tiệc lập tức nháo nhác như vỡ chợ.
Giang Sa kinh ngạc: “Thật hay đùa đấy?”
“Thật mà.” Quan Nhất Hòa gật đầu: “Cậu sinh viên đó khóa dưới tao hai khóa. Chuyện này ở trường tao người biết không nhiều, nhưng cũng chẳng phải bí mật gì ghê gớm.”
“Nhưng hắn ta là ca sĩ kiêm nhạc sĩ sáng tác mà?”
“Vãi chưởng, tôi siêu thích bài Sương Mù của hắn luôn ấy.”
“Thảo nào sau bài đó thấy hắn chẳng có tác phẩm nào nổi bật nữa.”
“Dân sáng tác bây giờ không thèm đạo nhạc nữa, chuyển sang mua đứt luôn rồi.”
Giang Sa hỏi Quan Nhất Hòa: “Mua bao nhiêu tiền?”
“Lúc đó Nghệ Nguyên vẫn chưa nổi tiếng, người viết nhạc cũng chỉ là sinh viên.” Quan Nhất Hòa nhớ lại một chút: “Hình như chưa đến vài chục nghìn tệ.”
Có người thốt lên: “Vài chục nghìn thôi á.”
Cô hot girl tóc ngắn chen vào: “Thế không sợ bị phanh phui à?”
Long Nghiệp Nguyên nãy giờ im lặng lúc này mới lên tiếng: “Sau khi Nghệ Nguyên nổi tiếng, chắc chắn phải tìm người kia ký thỏa thuận bảo mật rồi.”
Quan Nhất Hòa gật đầu, không nói thêm gì nữa, để mặc mọi người trên bàn hào hứng bàn tán.
Giang Sa chợt nhớ ra điều gì, hỏi cô: “Cô bạn thân ở Hải Âm của mày, Lâm Xu Nghiêu ấy? Cô ấy mở studio riêng rồi đúng không?”
“Ừ. Sao thế?”
“Công ty của chị dâu tao có cái hoạt động gì ấy, cần tìm người thu âm, chỗ cô ấy làm được không?”
“Đương nhiên là được chứ.” Nghe thấy có thể kéo mối làm ăn cho nhỏ bạn, Quan Nhất Hòa lập tức nhiệt tình hẳn lên.
Hai người bên này vừa trao đổi xong chi tiết thì nghe thấy phía bên kia, Hoắc Lệ Du cũng chính là Nico trong miệng Giang Sa, lên tiếng đòi đổi chỗ với Trần Mộ Giang ngồi đối diện.
Cô nàng có gương mặt ngây thơ, giọng nói ngọt xớt, nghe như đang làm nũng, hết mực chân thành: “Cậu Trần, đổi chỗ với tôi đi, cái đèn trên đầu chiếu thẳng vào mắt làm tôi khó chịu.”
Nghe thấy tên Trần Mộ Giang, Quan Nhất Hòa vô thức ngẩng đầu lên, ngay sau đó liền hiểu mục đích của Hoắc Lệ Du.
Bên cạnh Trần Mộ Giang chính là chàng hot boy mạng mà Hoắc Lệ Du đang để ý.
Không biết là Trần Mộ Giang tinh ý nhận ra, hay là anh vốn không biết từ chối những yêu cầu vô thưởng vô phạt của phụ nữ. Anh dứt khoát đứng dậy, ung dung đi sang chỗ của Hoắc Lệ Du rồi ngồi xuống.
Lần này đến lượt Quan Nhất Hòa nhìn theo anh suốt cả quãng đường.
Đợi anh ngồi yên vị, trước tiên anh trò chuyện vài câu với Giang Sa đang ngồi cách một ghế, sau đó mới dời mắt sang khuôn mặt của Quan Nhất Hòa.
Quan Nhất Hòa không chơi trò ai nhướng mày trước với anh nữa mà mở miệng gọi luôn.
“Chào cháu trai thứ hai.”
Nghe vậy, Trần Mộ Giang bật cười: “Chào cô út.”
Giang Sa ngồi bên cạnh lập tức trố mắt ghé sát vào: “Vụ gì đây, vụ gì đây?”
Quan Nhất Hòa giải thích sơ qua ngọn ngành câu chuyện cho cô bạn, Trần Mộ Giang ở bên cạnh chỉ mím môi cười, thỉnh thoảng chêm vào vài câu.
“À, Quan Vĩ Diệp hả, dạo này thằng bé nổi lắm nha.” Giang Sa trêu chọc: “Cháu trai cả hot thế này chắc nhiều em theo đuổi lắm nhỉ? Mày có cháu dâu chưa?”
Quan Nhất Hòa đảo mắt, chẳng thèm suy nghĩ đáp: “Tao không biết, không hỏi, không quan tâm.”
“Thế…” Giang Sa đảo mắt một vòng, nhìn sang Trần Mộ Giang: “Còn cháu trai thứ hai thì sao? Cũng chưa có cháu dâu à?”
Trần Mộ Giang cười xua tay: “Cháu trai thứ hai cũng chưa có vợ ạ.”
“Ồ!” Giang Sa gật gù ra vẻ đăm chiêu, sau đó quay ngoắt đầu sang phía Quan Nhất Hòa một cách lộ liễu.
Quan Nhất Hòa lập tức chặn họng: “Cô út rất biết phấn đấu, các cháu có dượng rồi đấy.”
Giang Sa buột miệng: “Vẫn chưa chia tay à?”
“Chia cái gì mà chia…” Quan Nhất Hòa cười tức tối: “Đang yêu đương mặn nồng đây này.”
“Là cái ông lần trước tao gặp ấy hả?”
Lần này thì Quan Nhất Hòa cứng họng. Cô nín nhịn một lúc, có chút bất lực nói: “Cái đó, ừ… thì đúng là… không phải ông đấy.”
Giang Sa ngửa mặt lên trời cười lớn.
Quan Nhất Hòa cạn lời: “Lần trước tao với mày gặp nhau là từ đời nào rồi.”
Cô bạn nối khố bỗng cười đầy ẩn ý: “Thế mày vội cái gì chứ.”
Ánh mắt của Giang Sa không hề che giấu mà liếc thẳng về phía Trần Mộ Giang.
Quan Nhất Hòa cứ như không hiểu ý cô bạn, vẻ mặt đầy bất lực: “Vừa mới nhận đứa cháu trai thứ hai này xong, giờ thì còn đâu cái uy của bậc bề trên nữa.”
Trần Mộ Giang bị gọi “cháu trai thứ hai” riết cũng quen, cười rất tươi, nghe vậy liền tiếp lời: “Cô út đẹp như tiên sa thế này, yêu đương nhiều một chút là tạo phúc cho nhân loại đấy, đúng là nữ Bồ Tát sống.”
“Nữ Bồ Tát” đảo mắt, hỏi thẳng: “Thế cậu yêu bao nhiêu người rồi?”
Trần Mộ Giang ung dung đáp: “Câu hỏi này bạn gái cũ biết, bạn gái hiện tại cũng sẽ biết.”
“Thế cô út không được biết à?”
Trần Mộ Giang bỗng quay sang nhìn Giang Sa: “Cô cháu yêu nhau có phạm pháp không nhỉ?”
“Nghe .” Trần Mộ Giang hất cằm về phía Quan Nhất Hòa: “Tôi thì chẳng quan tâm đến ánh mắt người đời đâu. Cách thức cung cấp cho chị rồi đấy, chị thấy ổn thì sẽ được biết thôi.”
Quan Nhất Hòa bị dáng vẻ diễn sâu của hai người chọc cười, hờn dỗi giơ tay đánh vào cánh tay Trần Mộ Giang một cái.
Trần Mộ Giang không né tránh, định nói thêm gì đó thì bị Hoắc Lệ Du ngồi đối diện cắt ngang. Cô nàng bảo muốn chơi trò chơi, chơi cái đơn giản nhất là “Thật hay Thách”.
Cô nàng cười tít mắt: “Cứ oẳn tù tì đen trắng đi, người thắng hỏi người thua.”
Mọi người nhìn nhau rồi đều gật đầu đồng ý.
Vừa nhập cuộc, Quan Nhất Hòa biết ngay suy đoán của mình chuẩn không cần chỉnh.
Trần Mộ Giang tuyệt đối không phải trai tân hay ế lâu năm gì sất.
Mọi người ở đây đều chẳng phải trẻ con mới ra đời, chơi Thật hay Thách là không có chuyện chơi chay. Nhất là phần Nói thật, câu hỏi càng táo bạo càng tốt.
Mấy lần hỏi đến Trần Mộ Giang, anh trả lời không chút do dự, mặt không đỏ tim không đập. Người tinh ý nhìn qua là biết tình trường của anh dày dạn thế nào, thậm chí còn thuộc dạng dân chơi thứ thiệt.
Xem ra những khoảnh khắc khiến Quan Nhất Hòa bị ảo giác trước đó không phải là ảo giác rồi.
Cũng đúng, tự nhiên cô lại ngây thơ đột xuất thế không biết. Thật ra chẳng cần chơi trò chơi, chỉ cần nhìn cách Trần Mộ Giang đối đáp với cô mấy lần vừa rồi là đủ thấy sự điêu luyện của anh.
Mà để ý làm gì, Quan Nhất Hòa ngẫm nghĩ một hồi rồi bĩu môi.
Cô vừa hoàn hồn thì phát hiện Trần Mộ Giang lại là người thua cuối cùng.
Cô nghiêng đầu trêu: “Thầy Trần, cố ý đấy à?”
Trần Mộ Giang cười thản nhiên, mắt chẳng thèm nhìn cô, trả lời bâng quơ: “Cố ý cái gì? Người thắng có phải chị đâu.”
Giang Sa nghe được cuộc đối thoại của hai người thì tặc lưỡi vài tiếng.
Quan Nhất Hòa cười, đưa ngón tay chỉ chỉ cô bạn nối khố, ý bảo đừng có gây chuyện.
Sau đó cô nghe thấy người thắng cuộc ở đầu bàn bên kia hỏi: “Chỗ l*m t*nh hoang dại nhất là ở đâu?”
“Bảo tàng.”
Quan Nhất Hòa không kìm được thốt lên kinh ngạc.
Trần Mộ Giang nhướng mày nhìn cô: “Hoang dại quá hả? Nhưng đâu đến mức đó, ít nhất cũng là trong nhà mà.”
Cả bàn lập tức cười ồ lên.
Quan Nhất Hòa lắc đầu, mắt hơi mở to: “Tôi cũng là bảo tàng.”
Lần này Trần Mộ Giang nhìn cô chằm chằm, rồi khóe miệng nhếch lên: “Chẳng lẽ là cô giáo Quan hả? Lần đó uống hơi nhiều.”
Cô cũng nhìn anh vài giây, sắc mặt không đổi đáp lại: “Lát nữa vào nhà vệ sinh kiểm chứng chút không?”
Đã có người đập bàn hú hét vì cuộc đối thoại của hai người.
Trên mặt Trần Mộ Giang vẫn giữ nụ cười sạch sẽ như mọi khi, hoàn toàn trái ngược với những lời thốt ra từ miệng anh. Mọi người nhao nhao nói chuyện 18+, anh nhìn Quan Nhất Hòa, đôi mắt cong cong, một lúc sau hơi nghiêng người lại gần cô, giọng nói không lớn không nhỏ: “Đi?”
Cô bắt chước biểu cảm của anh: “Đi.”
Hai người vẫn ngồi im bất động.
Anh mở lời: “Chị động trước đi.”
“Tôi động trước?” Cô làm bộ ngạc nhiên rồi lắc đầu: “Thế thì không phải là tôi rồi, tôi thuộc hệ bị động.”
Anh cười lớn.
Quan Nhất Hòa cũng không nhịn được cười, nâng ly rượu lên uống một ngụm kết quả bị sặc, Trần Mộ Giang vừa cười vừa lấy khăn giấy cho cô.
Cười xong, sự chú ý của cô quay lại với trò chơi đang tiếp diễn. Tư thế ngồi của cô bắt đầu thả lỏng, tay phải chống cằm, người nghiêng về phía bên phải. Trần Mộ Giang ngồi ngay bên phải cô, vẻ mặt cũng đầy thư thái, tay trái gác ra sau lưng ghế, vắt chéo chân nghe mọi người nói chuyện.
Hai người ngồi gần nhau, cứ thế vô thức trao đổi ánh mắt mỗi khi có chuyện gì buồn cười.
Quan Nhất Hòa đặc biệt thích đắm mình trong những dịp thoải mái và vui vẻ thế này, nhất là khi ở cùng những người bạn hợp cạ hoặc biết chơi. Người trên bàn ai cũng mồm mép tép nhảy, cô nghe như đang xem tấu hài vậy, cười vô cùng sảng khoái, cả người rõ ràng đang rất high.
Lại một lần nữa nghiêng đầu cười với Trần Mộ Giang, lần này thấy đối phương dường như có điều muốn nói, cô ghé tai lại gần.
Anh nghiêng người tới, dừng lại ở khoảng cách gần sát tai cô nhưng không hề mạo phạm, nói: “Cô giáo Quan say rồi sao?”
Cô lập tức tỏ vẻ không phục: “Cậu coi thường ai thế?”
Anh cười híp mắt: “Tôi thấy hôm nay chị khá là bay lắc đó, uống nhiều quá nên choáng đầu hả?”
“Chúng ta vẫn chưa đủ thân.” Cô lắc lắc ngón tay: “Cậu sẽ không muốn nhìn thấy dáng vẻ của tôi khi say đâu.”
“Tại sao?”
“Vì trước khi thấy được thì cậu đã gục rồi.”
Quan Nhất Hòa bày ra dáng vẻ tự tin, liếc nhìn Trần Mộ Giang đầy khiêu khích.
Trần Mộ Giang cười lắc đầu, vừa định nói gì đó thì Giang Sa đã nhoài người sán lại gần hai người.
Mặt cô nàng đầy vẻ trêu chọc: “Cô út thông suốt rồi sao? Định phá vỡ gông cùm đạo đức chăng?”
Quan Nhất Hòa cười mắng “biến đi”, Trần Mộ Giang làm bộ mặt đau lòng rồi ngồi thẳng dậy.
Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Story
Chương 11
10.0/10 từ 17 lượt.
