Hào Quang Ruby
C6: Yêu
Triệu Hoàng về công ty với tâm trạng bực tức, hắn ta ngồi tại ghế, nhìn tấm ảnh chụp của hắn với Lạc Hân nhìn Lạc Hân. Trong ảnh thật xinh đẹp cô cười trong thật bình dị, chính nụ cười này đã khiến hắn lưu cô vào trong ký ức của mình.
Ham muốn được chiếm giữ nổi lên hắn muốm xích cô bên cạnh mình cả đời hắn yêu cô mà.
Nhưng cô lại làm trái ý hắn cô cứ như một con búp bên lạnh lẽo khi ở bên hắn, hắn biết cô đồng ý bên hắn vì hắn chu cấp chi phí chữa trị cho mẹ cô, hắn đã dùng đều này để ép cô lấy hắn mà.
Khi hắn muốn gần gũi với cô, cô không phản kháng cũng không phối hợp cô cứ như cam chịu để mặc hắn muốn làm gì làm.
Hắn không muốn hắn ghét khuôn mặt không cảm xúc của cô, khi hắn đè cô xuống giường ánh mắt cô vô cảm, hắn cảm giác cô xem hắn như vô hình.
" Lạc Hân em không thể nào bỏ tôi một mình được, tôi sẽ tìm được em chúng ta là vợ chồng mà tôi nhớ em rồi "
Lúc này một người phụ nữ xinh đẹp trên người mặt một chiếc váy ôm đường cong quyến rủ màu hồng nhạt, chân mang giày cao gót màu mồng bước vào, cô ta đi tới từ đằng sau hai tay ôm chầm lấy cổ của hắn, đầu còn dựa lên vai hắn.
Triệu Hoàng không mấy quan tâm, vẫn cứ cầm tấm ảnh mà hình.
" Anh Hoàng em tới rồi đây, anh không nhớ em sao? "
" Thi Thi đừng nháo nữa! "
" Em nháo? Hừ! "
Cô ta đem tấm ảnh hắn cầm gập xuống bàn, còn mình ngồi vào lòng hắn ta.
" Anh nên nhớ anh đã hứa với em những gì, Hoàng anh nhìn em đi "
Triệu Hoàng nhìn cô ta, Trình Giai Thi quen hắn từ nhỏ đến lớn có thể nói là thanh mai trúc mã không phải 3 năm trước du học thì có lẻ họ đã kết hôn rồi.
Triệu Hoàng đưa tay lên ôm lấy eo của Trình Giai Thi nhìn khuôn mặt trước kia mình từng yêu rất nhiều hắn có chút không nỡ nặng lời.
Trình Gia Thi về nước mới hơn một tháng thôi, khi biết Triệu Hoành đã kết hôn cô ta không cam tâm.
Vốn dĩ vị trí đó là của cô ta tự nhiên lòi ra một Dư Lạc Hân xen vào.
Trong bụng cô ta đang suy tính cách để khiến Triệu Hoàng bỏ vợ, sau đó cô ta lại được ở bên cạnh hắn như lúc trước.
" Anh thấy hôm nay em mặc váy này có đẹp không? "
" Rất đẹp! "
" Vậy thì tốt, em mặc nó cho anh ngắm mà! "
" Thi Thi, em nay đến tìm anh có việc gì? "
" Bộ không có việc gì là không được tìm anh à, em mới về nước mà muốn được ở bên cạnh anh nhiều hơn bù đắp khoảng thời gian trước"
" Em mặc kệ em chỉ quan tâm anh, còn những thứ khác em không để ý "
Triệu Hoàng mỉm cười xoa lấy gương mặt của Trình Giai Thi, trong mấy giây sau hai người họ đã hôn nhau.
Biệt Thự của Mạnh Dịch Luân
" Chú đi ra ngoài một lát rồi sẽ về ngay, Hân Hân ở nhà ngoan nhé đợi chú về sẽ mua gà rán cho em "
Lạc Hân cười khì khí, vỗ vỗ hai tay: " Vâng, chú mua gà rán cho Hân Hân, thích thích lắm"
" Phải ngoan nha không được chạy khỏi nhà nếu không sẽ bị người xấu bắt đó! "
Lạc Hân gật gật đầu nhỏ, ngoan ngãn nghe lời anh: " Ngoan! Ngoan mà Hân Hân sợ sợ người xấu lắm! Chú đi nhanh rồi về nha! "
Dịch Luân cưng xỉu dáng vẻ này của cô, nhịn không được cúi đầu hôn hôn lên hai bên má của cô: " Ừm! Chú đi nhanh rồi sẽ về với em"
Anh quay lưng đi trên gương mặt trắng mịn của Lạc Hân bất giác lại trở nên hồng hồng. Cô ôm lấy mặt mình quay đi chạy lên lầu, Mạnh Dịch Luân đáng ghét chỉ biết chiếm tiện nghi của cô thôi.
Cô sờ lồng ngực mình, hình như nó đang đập khác lạ so với ngày thường, khuôn mặt cô cũng trở nên nong nóng lạ lẫm cô bị làm sao vậy?
Không biết nữa....gạt suy nghĩ này qua một bên bây giờ cô chỉ muốn tới bệnh viện thăm mẹ mình, sau đó kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ chuyển mẹ đến bệnh viện khác cô không muốn có chút day dưa gì với Triệu Hoàng cả, cô không muốn mắc nợ Triệu Hoàng.
Kiếp trước cô bị hắn giày vò hành hạ như thế coi như ân tình đã trả xong, bây giờ cô sẽ tự lực lo cho mẹ không muốn nhận ân tình của ai cả.
Và chuyện quan trọng nữa là ly hôn với hắn, cô không muốn ở bên cạnh hắn làm vợ hắn, nghĩ tới hắn cô chỉ thấy ghê tởm và sợ hãi.
Hào Quang Ruby