Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 928: Cảm ơn em

Mưa bay tán loạn! !

Trước cửa bệnh viện vẫn như cũ là một bầu không khí khẩn trương, vô số bác sĩ cùng hộ sĩ đi tới đi lui trước hai phòng cấp cứu, thương thế của Uyển Thanh càng ngày càng nghiêm trọng, may mắn bác sĩ y khoa tốt nhất nước Mỹ cùng bác sĩ nổi tiếng khoa chỉnh hình giáo sư Lý, đã liên tục giải phẫu phân tích các đốt ngón tay của Uyển Thanh, cuối cùng đã thống nhất sử dụng thép cứng khâu lại vết thương, chỉ là vết thương sau vai, cần phải dùng dao nối xương để xử lý...

Trong phòng vô cùng bận rộn!

Trang Hạo Nhiên, Tào Anh Kiệt, Lâm Sở Nhai cùng đám người đứng tại hai bên cửa phòng cấp cứu sốt ruột chờ đợi, Lãnh Mặc Hàn cũng vì trúng đạn độc, mà sống chết không rõ, tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng, Đường Khả Hinh cùng cặp song sinh đi đến, run rẩy khiếp sợ ngồi ở trên ghế dài, sốt ruột chờ đợi, ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên một thân áo sơ mi trắng cùng quần Tây đen, hai tay chống mặt tường, lo lắng trùng trùng, cô nghĩ muốn đi qua chấn an anh một chút, cũng hiểu được giây phút này, cảm giác áy náy cùng đau đớn so với chết còn thống khổ hơn, bất luận có nói cái gì, cũng đều vô lực.

Bên ngoài bầu trời vẫn tiếp tục mưa to gió lớn! !

Đường Khả Hinh liên tục thở dốc, vốn là nhìn thoáng qua cột đèn vẫn màu đỏ tại phòng cấp cứu của Uyển Thanh, lại chậm chạp quay đầu, nhìn về cột đèn đỏ khác tại phòng cấp cứu của Lãnh Mặc Hàn, trong lòng cô quặn thắt, anh em tình thâm đến ngày hôm nay mới nhận thức được nhau, lại không được bao lâu đã xảy ra chuyện như vậy, nghĩ tới đây, mắt cô không khỏi đỏ bừng , trăm mối cảm xúc rối như tơ vò...

Một trận tiếng bước chân nhanh chóng truyền tới! !

Mọi người đồng thời xoay người, nhìn về phía trước.

Thẩm Quân Dụ lo lắng cùng đám người Trần Tuấn Nam, Đông Anh bước nhanh tới...

Đôi mắt Trang Hạo Nhiên thâm sâu nhìn về phía anh ta.

Thẩm Quân Dụ vốn là dừng lại trước cửa phòng cấp cứu, nhìn Trang Hạo Nhiên tôn kính gật đầu, sau đó liền lập tức đi tới trước mặt Đường Khả Hinh , cúi đầu lần nữa tôn kính, kêu nhỏ “Đường tiểu thư...”

Đường Khả Hinh kỳ quái được cặp song sinh đỡ dậy, chậm chạp đứng lên, nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Quân Dụ, dù không rõ, nhưng vẫn gật đầu lại.

“... ...” Thẩm Quân Dụ do dự nửa khắc, đôi mắt lóe sáng, vẫn là nhịn không được mở miệng, khẩn cầu nói; “Đường tiểu thư, chúng tôi đều biết Tổng giám đốc Tưởng đã tạo thành rất nhiều tổn thương cho cô, sự kiện ám sát hoa hồng lần trước nhằm vào cô, còn có sự kiện cô tại bệnh viện bị dao đâm, kỳ thật tổng giám đốc của chúng tôi một khắc cũng không dám thả lỏng, thậm chí bởi vì mơ ước của cô, càng không ngừng mở rộng căn cứ trồng rau quả, anh ấy đối với cô thủy chung đều không quên được.”


Đường Khả Hinh nghe thấy những lời này, đôi mắt lại không kìm được mà đỏ bừng, nhưng vẫn không hiểu nhìn về phía Thẩm Quân Dụ.

Thẩm Quân Dụ có chút ẩn nhẫn, lại vẫn thiệt tình cùng vội vàng nói “Chúng tôi một đường đi theo tổng giám đốc Tưởng đến ngày hôm nay, đều hiểu được anh ấy tuy lời nói bất thiện, nhưng là một người lãnh đạo luôn suy nghĩ cho cấp dưới. Có đôi khi, một chút hiểu lầm nào đấy tạo cho cô thương tổn cực lớn, tất cả chúng tôi đều thấy đau tiếc. Chỉ là đêm nay, tổng giám đốc của chúng tôi thực sự rất cần có cô, cô có thể đáp ứng yêu cầu quá đáng này của tôi mà dời bước đến nhà hát không?”

Đường Khả Hinh nghe xong , có chút giật mình nhìn anh ta.

Đôi con ngươi của Trang Hạo Nhiên lóe lên cái nhìn sắc bén, chậm chạp quay đầu, thái độ lãnh đạm nhìn về phía anh ta.

“Đêm nay mưa to gió lớn như vậy...” Thẩm Quân Dụ nói xong, cũng không nén được tâm tình cúi đầu, nói “Tổng giám đốc của chúng tôi đã đứng ở nơi đó, trọn vẹn năm giờ đồng hồ, chúng tôi lo lắng nếu mưa cứ trút xuống như vậy , anh ấy e rằng sẽ xảy ra chuyện mất...”

Đường Khả Hinh lập tức chấn kinh nhìn về phía Thẩm Quân Dụ, đau lòng hỏi “Anh ấy tại sao lại phải đứng đó năm giờ?”

Đôi mắt Thẩm Quân Dụ ẩn chứa điều gì đó, nghĩ muốn nói, nhưng lại thôi chỉ khẩn cầu cô nói “Xin hãy qua đó xem, có lẽ cô sẽ rõ ràng được mọi chuyện...Xin cô đấy.”

Đường Khả Hinh nghe thấy lời này, kìm lòng không đậu ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, theo thói quen trưng cầu ý kiến của anh.

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, hơi di chuyển tròng mắt, có lẽ biết đã xảy ra việc gì, liền ngẩng đầu, nhìn về phía đường Khả Hinh cười cười nói “Em đi đi...”

“... ... ...” Đường Khả Hinh ôn nhu nhìn về phía anh.

“Đi đi, để cho tiểu Vi cùng tiểu Hà đi theo, cẩn thận một chút...” Trang Hạo Nhiên cô cười cổ vũ.

“... ... ...” Đường Khả Hinh nghe lời anh có chút do dự, lại vì lo lắng cho Tưởng Thiên Lỗi, nên gật gật đầu nói; “Được, để em đi xem...”

Thẩm Quân Dụ nghe thấy lời này, một trận cảm kích nhìn về phía Đường Khả Hinh, nở nụ cười.



Ầm ầm! Một hồi sấm sét truyền đến, cuồng phong bạo vũ** như phẫn hận trút xuống thành phố, nhà hát, khiến cả tòa kiến trúc ẩm ướt nhếch nhác, một lượng lớn khách mời cũng trở lên yên tĩnh, trầm mặc! !

**: mưa to gió lớn.

Vô số hạt mưa, dọc theo bậc thang cao cao rớt xuống!

Một bóng dáng màu trắng, cứ như vậy cô độc ngồi ở trước bậc cầu thang.

Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, tùy ý để vết thương tay trái giống như bị dao cắt, lại làm như không hề hay biết, chỉ là đôi mắt anh ảm đạm, lướt qua từng làn mưa, gương mặt kiên nghị, giống như đã chết lặng theo cái chân tướng kia...

Một chiếc xe con có rèm che màu đen nào đấy, tạm dừng lại trước cửa nhà hát.

Đường Khả Hinh mặc chiếc áo màu lam nhạt lá sen, quần đùi trắng, tóc buộc đuôi ngựa, cầm cây dù trong suốt, được tiểu Vi cùng tiểu Hà nâng đỡ, đi xuống xe, đứng ở trong mưa , cư nhiên thấy được Tưởng Thiên Lỗi một mình một người như vậy ngồi trước bậc cầu thang, một nhân vật hiển hách như thế, hôm nay cũng tiều tụy mất mác như vậy, trong lòng cô lập tức dâng lên một trận nghi hoặc cùng đau lòng, hai tay kìm nén không được khẩn trương giữ chặt ô.

Tiểu Vi cùng tiểu Hà quay đầu, nhìn về phía đường Khả Hinh nói; “Cô cứ yên tâm qua đó đi, tình huống chung quanh,chúng tôi đã an bài tốt...”

Đường Khả Hinh trầm mặc gật gật đầu, cầm chắc ô che, đi về phá trước.

Ào ào...Mưa như bão lũ đổ xuống.

Tưởng Thiên Lỗi một mình một người vô cảm ngồi trước bậc thềm, kìm lòng không đậu nhớ tới Đường Khả Hinh bởi vì cô đơn, cho nên mới mời anh đi xem phim, anh có đôi khi xót xa nghĩ lại, nếu tối hôm đó, đáp ứng yêu cầu của cô, thì có lẽ giờ phút này anh đã có thể nắm được tay cô, cùng nhau hứa hẹn...Đôi mắt anh nhạt nhòa, không biết là vì mưa bay hay là vì mưa trong lòng...

Một bóng dáng, chậm chạp xuất hiện trước bậc cầu thang.

Đường Khả Hinh cầm ô trong suốt, đau lòng mà nghi hoặc ngồi xổm xuống, giơ ô lên vì anh mà che đi một khoảng mưa gió, mới nghẹn ngào trừng mắt, kêu nhỏ; “Tưởng Thiên Lỗi...”


Tưởng Thiên Lỗi hơi chút di chuyển đôi con ngươi vô cảm, có chút kinh ngạc, ngẩng đầu, nhìn về phía người con gái trước mặt.

Khuôn mặt Đường Khả Hinh ôn nhu, cùng với hoa đào một loại, đôi mắt thiện lương dịu dàng, trong lòng lại tràn đầy đau đớn.

Tưởng Thiên Lỗi chớp chớp đôi mắt, nhìn lại người con gái dịu hiền trước mặt, chẳng bao lâu sau, lại nhớ tới chính mình say rượu khi đó, được cô gái này nâng đỡ vào văn phòng, cũng vẫn là ánh mắt dịu dàng như thế, vẻ mặt xinh đẹp khả ái như thế... Trái tim anh đột nhiên nhói đau, kìm lòng không được có một loại khát vọng nghẹn ngào nói “Em.... Có thể yêu anh một ngày được không?”

Đôi mắt Đường Khả Hinh lập tức dâng đầy nước mắt, miễn cưỡng chống đỡ, hết sức ôn nhu cùng thật có lỗi nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

“Nếu...” Tưởng Thiên Lỗi ngồi trên bậc cầu thang ẩm ướt, đôi mắt bị che đậy bởi một tầng hơi nước, nghẹn ngào đau lòng nói; “Nếu...Nếu em có thể yêu anh dù chỉ một ngày, anh tình nguyện dùng sinh mạng còn lại của mình để đổi lấy!Một ngày thôi cũng được!”

Đường Khả Hinh nước mắt từng giọt, từng giọt lăn xuống, đau lòng nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, vội vàng nhìn về phía đường Khả Hinh như vậy, nứơc mắt không ngừng rơi, hy vọng nói: “Thật sự không thích anh sao? Đã từng thề non hẹn biển như vậy! Nay tất cả đều là hiểu lầm! Khả Hinh, đều là hiểu lầm... Anh yêu em! Anh yêu em...Kể từ ngày đó, anh mỗi ngày đều hận không thể đi tìm chết! Đã chết liền không cần phải thừa nhận nỗi đau đớn này nữa. Mỗi khi đêm đến, cái loại cô độc cùng tịch mịch này , không ngừng cắn nuốt anh... Có đôi khi đè nén không được, trở lại căn phòng em đã từng ở trước kia, đứng tại nơi đó, nhớ tới những kỷ niệm mà em đã từng yêu anh. Đau, đau đến nói không lên lời, anh cũng hiểu được, đây cũng là điều duy nhất anh có thể làm được vì hạnh phúc của em! ! Lui lại một bước, là một lần trái tim anh như bị dao cắt!”

Đường Khả Hinh nghe thấy lời này, lòng cô thống khổ, nước mắt rơi như mưa, nức nở khi đó, đều đã nói lên quá khứ khi yêu, ủy khuất cùng đau đớn như thế nào.

Tưởng Thiên Lỗi vươn đôi tay bị thương, đôi mắt ngấn lệ, khẽ vuốt khuôn mặt mềm mại của cô giờ phút này, ngón tay lướt qua bờ môi cô, vô cùng đau lòng cùng hối hận cho khoảng thời gian ba năm thống khổ của cô, nghẹn ngào hỏi “Nếu anh nói... vết thương bên má trái của em vì anh mà tạo thành, em có hận...anh không?”

Đường Khả Hinh cúi đầu, tùy ý để nước mắt không ngừng rơi xuống, nghẹn ngào nói “Em biết... Đó là Như Mạt tiểu thư làm...”

Tưởng Thiên Lỗi nhất thời chấn kinh đau lòng nhìn cô, bất khả tư nghị nói “Em biết ?? Vậy em.....”

Đường Khả Hinh vừa cúi đầu rơi lệ, vừa nghẹn ngào nói “Em biết, buổi tối ấy khi đưa Đình Đình đi Mĩ, em liền biết, chỉ là em không biết nói sao, bởi vì em sợ nói ra, anh sẽ chịu không nổi...”

“... ...” Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, trái tim như tan vỡ, nhìn về phía cô, đôi mắt kích động run rẩy, đau lòng nói; “Em... Em đến lúc đó, mà vẫn còn suy nghĩ cho anh sao?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, thiệt tình nói “Tưởng Thiên Lỗi, em đã từng yêu anh, không là vì thân phận tổng giám đốc của anh, lại càng không phải vì anh có được tiền tài to lớn, mà là vì buổi tối vào ba năm trước ấy, anh đã để cho em lên xe...”

Đôi mắt Tưởng Thiên Lỗi mờ nhạt, đau đớn kích động nhìn về phía đường Khả Hinh.

“Còn có bởi vì anh vào ba năm trước, đã mang đến ánh mặt trời cho em...” Đường Khả Hinh khóc đến nghẹn ngào nói “Em vĩnh viễn đều sẽ không quên, thời điểm em quỳ gối cầu xin anh thu lưu em , anh ngồi trong văn phòng không lên tiếng, nhưng hôm sau lại cho em toàn bộ! !Hiểu rõ anh luôn biết suy nghĩ vì người khác, hiểu được anh có nỗi khổ riêng, hiểu được anh phải chịu đựng quá nhiều!Khách sạn Á Châu nơi nơi đều là tâm huyết của anh! ! Những ngày Phong Hoa Tuyết Nguyệt nhạt nhẽo, anh yêu vô tư cùng trả giá , đó là điều đáng mừng.Em cũng đã từng vì chiếm được tình yêu của anh mà tự hào, đúng là cuộc sống có đôi khi, tình yêu chơi đùa chúng ta... Chúng ta có đôi khi, chỉ một chút không cẩn thận, sẽ bỏ qua hạnh phúc. Từ sau khi mất anh, em mới hiểu được cuộc sống... Có lẽ là vào chính lúc ấy, chúng ta là người thứ ba, đều đã vứt bỏ tôn nghiêm của tình yêu, Thượng Đế mới trừng phạt chúng ta. Đây là em và anh đều có lỗi.Có chút yêu, nhưng nói bỏ lỡ liền bỏ lỡ... Tựa như thời gian chưa từng chờ đợi ai vậy... Mặc kệ anh cố gắng như thế nào, tất cả đều đã không thể quay lại được nữa rồi...”

Tưởng Thiên Lỗi thống khổ gục đầu xuống, kích động khóc không thành tiếng.

“Có đôi khi em cũng sẽ hồi tưởng lại...” Đường Khả Hinh miễn cưỡng chống đỡ, nghẹn ngào rơi lệ hồi tưởng, cuối cùng cũng nức nở nhẹn ngào nói “Ngẫu nhiên nhớ tới nhà hát ngày đó, em ôm một bó hoa hồng, đứng ở trong mưa, vẫn kiên định yêu anh, người con gái hồn nhiên, đáng yêu kia...Đáng yêu đến đau lòng...”

Tưởng thiên lỗi ngẩng đầu, đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, nói “Lúc ở Anh quốc, mỗi lần mở mắt ra, nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, tất cả đều là hình bóng của anh, đau lòng nhớ đến anh, khát vọng anh. Em biết em đau lòng như vậy là vì yêu anh. Em đã từng vào một buổi tối mưa, ở nhà hàng nghe chuyện xưa của Jenny và vương tử, rốt cuộc em cũng đã hiểu rõ , tình yêu bởi vì không tín nhiệm mà tan vỡ!Sau buổi tối hôm ấy, em như được sống lại! Bởi vì toàn bộ chuyện này là do em đối với tình yêu của anh không đủ tín nhiệm! Em vẫn luôn hận anh, hận anh làm tổn thương em, vứt bỏ em, kỳ thật em làm sao có thể chân chính tín nhiệm cùng hiểu thấu con người của anh đây?”

Tưởng Thiên Lỗi khuôn mặt tái nhợt giật giật cùng thống khổ, nước mắt không ngừng chảy xuống!

“Cảm ơn tình yêu của anh... Tưởng Thiên Lỗi...” Đường Khả Hinh là thật tâm đau lòng vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt kiên nghị của anh, nghẹn ngào nói “Cảm ơn tình yêu của anh... Cám ơn anh đã từng yêu em như vậy... Em cũng đã từng như vậy yêu anh... Chúng ta đều đã phải chịu sự trừng phạt của ông trời! Chúng ta không còn nợ nhau nữa, không còn oán hận nữa! Đáp ứng em, nếu thật tâm vì em mà suy nghĩ, hãy sống sót cho thật tốt... Em luôn khao khát có thể nhìn thấy anh được hạnh phúc... Đừng như vậy nữa! Có được không?”

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong những lời này, chỉ là trầm mặc đau đớn cúi đầu, hối hận thống khổ rơi lệ.

Đường Khả Hinh nghiêng người về phía trước, ôm lấy người đàn ông ấy vào lòng, đau lòng khẽ vuốt lưng anh, nói “Người con gái yêu anh sau này nhất định sẽ xuất hiện, nhất định sẽ xuất hiện! Ở trong lòng anh, chỉ cần anh khát cầu hạnh phúc!Em sẽ đem Như Mạt tiểu thư cùng tình yêu trong lòng anh đi xa, anh phải đáp ứng em, vì em khoan dung cùng tha thứ, anh nhất định phải hạnh phúc! ! Nhất định phải hạnh phúc!”

Tưởng Thiên Lỗi thống khổ siết chặt Đường Khả Hinh, khuôn mặt chôn vùi vào cổ cô, nước mắt thẫm ướt áo cô.

Đường Khả Hinh cũng ném ô đi, lại một lần nữa cùng anh nghênh đón làn mưa như một lễ rửa tội, tay nhẹ nhàng an ủi sau lưng anh vỗ về, đau lòng rơi lệ, cho anh một lần an ủi cuối cùng.

Cảm ơn em, Đường Khả Hinh!!!!

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc Story Chương 928: Cảm ơn em
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...