Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 892: Cây nho

Đêm tối, dường như đã được định trước là không yên bình! !

Rất nhiều nam nhân viên làm việc tại khách sạn Á Châu, tất cả đều mặc đồng phục đen, theo lời căn dặn của quản lý bộ phận cây xanh, dọc theo bốn phía của hiện trường bữa tiệc tiến hành nhỏ dầu trị rắn, lại dẫn theo nhân viên của bệnh viện thú y bên ngoài, bắt đầu điều chế bột lưu huỳnh, theo lượng đã định giấu vào trong bụi cỏ, và giữa những gốc cây tùng, vô số nhân viên an ninh, đeo găng tay bạc, bắt đầu tại mỗi nơi tiêu khiển giải trí, đều rải rắc chất bột trắng, lại nhanh chóng báo với quản lí bộ phận, chuyện có rắn xông vào khách sạn Á Châu, chỉ thị cho những đồng nghiệp nam bắt đầu lục soát và kiểm tra từng tấm thảm lông ở tất cả các nơi...

Trước bộ phận sân khấu!

Vài nhân viên đứng trước quầy, nhìn vô số nhân viên an ninh, sắc mặt nghiêm trang đi tới trước sân khấu, cùng Từ Trạch Minh nói gì đó, lại nhanh chóng đi vào bên trong, bắt đầu lục soát.

Vài nhân viên lễ tân đứng một bên, nhao nhao nghi ngờ khó hiểu nhìn quản lí sau khi nghe người đi đến nói, sắc mặt liền lạnh lùng, tò mò đi qua, hỏi: “Quản lí, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Từ Trạch Minh đứng một bên, biết đồng nghiệp nữ nhát gan, mà lại vì loại rắn này là loại cực độc, nên trước hết muốn đề phòng, liền trầm giọng trả lời: “Các cô cần hiểu rõ tình huống, không nên khẩn trương. Bên kia tiệc từ thiện tối phát hiện có rắn độc, giữa bụi cây cũng có mấy con bò tán loạn, hiện tại toàn bộ khách sạn đang toàn lực lục soát, không có việc gì, nhưng các cô cũng phải để tâm.”

Mấy nhân viên lễ tân nghe nói vậy, nhất thời toàn thân run lên, sợ tới mức tim đập thình thịch, nhưng lại vẫn lấy thái độ nghiêm túc chuyên nghiệp đã được huấn luyện lúc bình thường, đành phải kiềm nén những sợ hãi, chậm rãi gật đầu, nói: “Biết rõ rồi ạ!”

Từ Trạch Minh lập tức cầm lấy điện thoại, nghiêm túc thông báo với trợ lý: “Lập tức điều tra thời gian đi làm, xem có bao nhiêu nhân viên nam đã tan ca hoặc còn nghỉ ngơi, toàn bộ đều điều động lại, làm việc thay các nhân viên nữ, các cô ấy nhát gan, chịu không được sự giày vò này đâu.”

Trợ lý lên tiếng, tức khắc đi thăm dò.

Từ Trạch Minh đứng trước đại sảnh khách sạn, nhìn về phía các vị khách mời đang lui tới, sắc mặt cứng lại thở dài, hai tròng mắt lóe lên suy nghĩ, gần đây sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?

Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh đi tới trước mặt Thủ tướng, cố gắng mỉm cười khom người, nhỏ giọng nói rõ đầu đuôi, vì để đảm bảo an toàn, mời ông trước hết nên rời khỏi.

Thủ tướng ngồi tại vị trí cao nhất, hai mắt thâm thúy lóe lên tia sáng xúc động, mặt không biến sắc, mỉm cười chậm rãi nói: “Nếu hôm nay là tiệc từ thiện, mối người chúng ta đều nên là kiên trì đến phút cuối cùng, xem xong phần biểu diễn, mới có thể rời khỏi...”

Tô Thụy kỳ sắc mặt trầm tĩnh, im lặng không lên tiếng.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt chớp lóe, hiểu ra ý của Thủ tướng, anh lập tức hơi khom người: “Thủ tưởng ngài cứ yên tâm, tôi nhất định bảo đảm tất cả khách mời đều sẽ an toàn rời khỏi! !”

Thủ tướng khẽ cười, tiếp tục bình tĩnh xem biểu diễn.


Trang Hạo Nhiên phía dưới, vừa nghe nhân viên an ninh và đặc công công bố vài phương án sau khi khách mời rời đi, còn có tình hình của từng bộ phận nhao nhao truyền tới, quản lý bộ phận quan hệ xã hội cũng đã căn dặn, tạm thời cầm chân những phóng viên ở hiện trường! !

Lãnh Mặc Hàn và Uyển Thanh thần tốc chạy dọc theo tầng lầu, sắc mặt ngưng đọng, thở hổn hển hướng về phía mật thất! !

Thanh Bình cũng không còn khí lực đứng ở cửa mật thất, bất đắc dĩ nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh đang chạy tới, ý bảo bọn họ không cần vào...

Lãnh Mặc Hàn và Uyển Thanh đứng bên ngoài mật thất, nhìn về phía Thanh Bình.

Thanh Bình bất đắc dĩ thở hổn hển nói: “Sau khi tôi biết sự cố xảy ra trong hội trường, tức khắc đi tới mật thất, phát hiện người ở bên trong... Đều đã bị rắn cắn chết...”

“... ...”Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nóng cháy, phẫn hận nắm chặt quả đấm, đập mạnh vào mặt tường! !

Uyển Thanh cũng mệt mỏi dựa vào cạnh tường, nhẹ tay đặt lên trán đẫm mồ hôi, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Thật sự có bọn chúng! ! Thật sự có bọn chúng! Ngay cả rắn cũng nghe lời đến vậy! Sao rắn lại có thể nghe lời vậy! ! !”

Ầm! ! Một cái ly bị đập mạnh bể nát trên mặt đất! !

Tử Hiền sợ hãi, ngẩng đầu nhìn về phía người hầu, khẩn trương nói: “Cô... Cô... Cô nói cái gì? Chị Trang suýt chút nữa bị rắn cắn?”

“Vâng! !”Người hầu nói xong, đã cảm thấy toàn thân run lên, dường như muốn khóc nói: “Thật là… thật là đáng sợ, nghe nói loại rắng kia cực độc, chỉ cần cắn một lát sẽ lập tức tử vong!”

Trái tim Tử Hiền đã run rẩy muốn rơi rụng trên mặt đất, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không hiểu sao nghĩ đến có người hãm hại mình, bởi vì rắn rất thích ăn cây nho... Cô lại ấn chặt ngực, hai mắt đẫm lệ, lần này Trang Ngải Lâm nhất định sẽ không bỏ qua cho mình! !

Như Mạt ngồi ở hàng ghế bên cạnh, tựa như vừa trải qua sự khiếp sợ, nghe được hàng ghế sát bên cạnh Tử Hiền đang vô cùng sợ hãi thở hổn hển, mặt cô hơi bộc lộ cái nhìn bi thương buồn phiền, dường như vô cùng đồng cảm.

Phòng Tổng Thống.

Toàn bộ kiến trúc vô cùng tôn quý, đèn đuốc đều sáng trưng, tất cả cửa sổ khắp nơi đều đóng chặt, bên ngoài vãi đầy bột lưu huỳnh, lại cho chuyên gia đến xem xét và lục soát xung quanh xong, mới mời Chủ tịch Trang, tổng giám đốc, tiểu thư yên tâm đi vào.



Ân Nguyệt Dung mặc váy dài trắng, chỉ thắt bím tóc đơn giản, ngay lập tức bước xuống xe, thần sắc đau đớn mà kích động, vừa đi vào bên trong vừa hoảng hốt sốt ruột kêu nhỏ: “Bảo bối! ! Bảo bối! !”

Trang Ngải Lâm đã từng bị vô số rắn độc nhe rang quấn quanh, cho nên đối với rắn vô cùng sợ hãi.

Phòng! !

Trang Tĩnh Vũ cùng Trang Hạo Nhiên cũng vừa gấp rút trở về cùng khẩn trương đứng bên ngoài cửa phòng tắm, Bác Dịch cũng lo lắng trên người nhiễm dịch cây nho, cũng khẩn trương tắm rửa qua, mặc sơ mi trắng, quần thường đen, nặng nề dựa một bên.

Cửa phòng tắm mở ra.

Trang Ngải Lâm cùng đi với hai người hầu còn có dì Lý, sau khi tắm rửa qua, sắc mặt vẫn tái nhợt, mặc quần áo ngủ tơ tằm dài màu trắng, mái tóc thẳng dài, toàn bộ đều không còn hung hãn như xưa, chỉ run lẩy bẩy dựa vào bên người hai người hầu, trong đầu càng không ngừng nhớ đến hình ảnh con rắn bò tán loạn trên người mình, hai mắt cô lại lập tức ngẫn lệ, sợ tới mức toàn thân đều run lên vô lực...

Bác Dịch hơi nhíu mày nhìn về phía cô.

“Chị! !”Trang Hạo Nhiên lập tức đi tới, đỡ chị mình đi về phía giường tơ tằm xanh năm xuống.

Trang Tĩnh Vũ đau lòng nhấc chăn lên cho con gái, cũng cẩn thận đỡ con gái nằm xuống.

Trang Ngải Lâm sợ tới mức toàn thân vô lực nằm trên giường, vừa mới nuốt một hơi...

“Bảo bối! !”Giọng nói Ân Nguyệt Dung truyền đến! !

Mọi người cùng nhìn ra bên ngoài.

Trang Ngải Lâm nghe thấy giọng nói mẹ mình, cũng lập tức mở to mắt! !

Ân Nguyệt Dung bước nhanh vào phòng, nhìn thấy con gái gương mặt tiều tụy nằm trên giường, dáng vẻ cũng giống như lúc ấy, hai mắt run rẩy hoảng sợ rơi nước mắt, trong lòng bà lập tức đua nhói, hai mắt đẫm lệ đi qua, kêu to: “Bảo bối!”



Ân Nguyệt Dung ôm chặt cơ thể run run của con gái, càng không ngừng dùng hai tay vỗ về an ủi sau lưng cô, sốt ruột cùng khẩn trương nói: “Mẹ không đi đâu nữa! Mẹ vẫn ở đây!”

Trang tĩnh Vũ đứng một bên, đã một ngày không nhìn thấy vợ mình, đau lòng kêu: “Bà à...”

Ân Nguyệt Dung không để ý đến lời nói của chồng, chỉ đau lòng nâng mặt con gái, khẩn trương hỏi: “Bảo bối, con có bị rắn làm cho bị thương không? Hả?”

Trang Ngải Lâm yếu ớt lắc đầu.

Trang Hạo Nhiên đau lòng ngồi xuống, nhẹ tay đỡ bả vai Trang Ngải Lâm, nhìn về phía mẹ, tuy lòng còn sợ hãi, lo lắng an nguy của chị mình, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Không có việc gì, mẹ, người yên tâm. May mắn được Bác Dịch phát hiện kịp thời, cũng không bị rắn cắn.”

Ân Nguyệt Dung tức khắc cảm kích xoay người, nhìn về phía Bác Dịch, bộc lộ sự cảm ơn cùng kích động của một người mẹ, nghẹn ngào nói: “Bác Dịch! Cám ơn con, đã cứu con gái của mẹ!”

Bác Dịch đứng một bên, nhìn về phía Ân Nguyệt Dung khiêm tốn cười, nói; “Dì không cần như thế, đây là cần phải làm.”

Ân Nguyệt Dung gật đầu cười, lại tức khắc xoay người, ôm chặt con gái, nghẹn ngào nói: “Bảo bối yêu quý, con ngàn vạn lần cũng không được gặp chuyện không may vì thấy rắn, mẹ chịu không được tội này...”

Trang Tĩnh Vũ đau lòng ngẩng đầu, nhìn về phía vợ mình.

Trang Ngải Lâm lại dựa sát vào lòng mẹ, mặc kệ mái tóc dài buông xuống, che lấp dung nhan tuyệt mỹ của cô, lại vẫn run rẩy dựa trong lòng mẹ, không nói nên lời...

“Bác sĩ đã nấu canh an thần đến rồi đây!”Dì Lý lúc này, bưng nước canh chạy vào, khẩn trương nói.

“Đến đây! !”Ân Nguyệt Dung lập tức đem con gái cho dựa trước giường, tự mình nhận lấy nước canh an thần, dùng thìa múc lên một chút, thổi nhẹ, mới đưa tới bên miệng cô nói: “Nào. Uống một chút đi...”

Trang Ngải Lâm sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn hiếm khi nghe lời cúi xuống dưới, uống xong thìa canh an thần kia.

Bác Dịch đứng ở một bên, nhìn về phía Trang Ngải Lâm đã tẩy trang, sắc mặt mặc dù trắng xanh, nhưng vẫn có vài phần đơn thuần cùng động lòng người, khẽ chớp hai tròng mắt phiếm lệ, mà lại có chút đáng yêu, hai mắt anh lấp lánh bộc lộ chút ý cười, nhưng vẫn trầm mặc đưa hai tay đút túi quần, cúi xuống dưới.



Ân Nguyệt Dung nghe xong, lập tức đặt chén canh xuống, sốt ruột cùng khẩn trương nhìn về phía bác sĩ nói: “Vậy cậu nhanh lên!”

Bác sĩ nghe lời này, cười rộ lên nói: “Cần tới châm cứu, vẫn lại là Bác Dịch tiên sinh tay nghề xuất chúng, vang danh trong ngoài nước.”

Bác Dịch dựa trước kệ bên cạnh giường, hai mắt nhẹ lóe lên, ngẩng đầu trầm mặc nhìn về phía Trang Ngải Lâm.

Trang Ngải Lâm cũng ngồi ở một bên, trầm lặng không lên tiếng.

Ân Nguyệt Dung nhìn tình hình hai người này, tức khắc đứng lên, nhìn về phía Bác Dịch nói: “Bác Dịch à! Con mau chóng châm cứu cho Ngải Lâm đi, nó chỉ sợ rắn, sợ đến muốn chết! Chỉ cần nhẹ chạm vào cái thứ ấy, đều sẽ gặp ác mộng cả ngày! Giúp dì đi nhé!”

Bác Dịch nghe lời này, liền mỉm cười gật đầu: “Dì, người yên tâm đi, con biết rõ rồi.”

“Vất vả cho con rồi.”Trang Tĩnh Vũ cũng đứng dậy, cảm kích nói.

Bác Dịch lại gật đầu.

“Bảo bối! Bảo bối của mẹ, không có việc gì! Một lát mẹ sẽ ở cùng với con!”Ân Nguyệt Dung nói xong, lại ôm chặt con gái một cái.

Trang Tĩnh Vũ cũng nhẹ vuốt ve mái tóc con gái, mới đau lòng cùng vợ mình rời đi.

Trang Hạo Nhiên cũng không yêu cầu gì, chỉ vừa cùng mẹ đứng lên, vừa nhẹ tay vỗ vỗ bờ vai anh, liềntrầm mặc đi ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, tối nay nguwoif không nên đi đâu, cứ ở nhà, với chị. Con còn có việc bận, lập tức phải đi rồi...”

“Mẹ ngủ khách phòng!”Ân Nguyệt Dung nói xong, liền mặt lạnh đi ra ngoài.

Trang Tĩnh Vũ lập tức khẩn trương theo sát vợ mình đi về phía trước...

Cả căn phòng một mảnh yên tĩnh.

Bác Dịch đứng tại chỗ, liếc mắt nhìn Trang Ngải Lâm một cái...

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc Story Chương 892: Cây nho
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...