Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 600: Con gái của anh
Quán kem màu hồng.
Tất cả cô gái trong quán đều kinh ngạc cầm kem ly, cầm thìa nhỏ của mình, toàn bộ như bị điểm huyệt, không thể tin nổi nhìn trước quán kem, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, dùng chiều cao tuyệt đối quý tộc, nở nụ cười đẹp trai chết người, đeo kính đen, dắt bạn gái của mình đi vào quán kem. . . . . .
Nhất thời, cả quán kem đều xôn xao, xôn xao . . . . . .
“Ăn mùi vị đây?” Trang Hạo Nhiên kéo nhẹ hông của Đường Khả Hinh, cùng đi đến trước tất cả các loại kem màu sắc rực rỡ, cách lớp kính thủy tinh cũng có thể ngửi được mùi thơm bên trong bay ra.
“Muốn ăn. . . . . . Táo! Dâu tây! Chocolate!” Đường Khả Hinh nhìn kem, mắt lập tức sáng long lanh, nói.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, đây là mùi vị mình thích ăn.
“Nhanh lên một chút !” Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn anh, thúc giục.
“Tốt. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười lấy ví ra, nhìn ba cô gái trước mặt, mặc T-shirt màu hồng, váy ngắn màu trắng, buộc tạp dề, nói: “Cho một phần kem táo, dâu tây, chocolate.”
Ba ba cô gái cùng ngơ ngác nhìn Trang Hạo Nhiên, nuốt một ngụm nước bọt.
Nhất là cô gái ở giữa tên Vũ Phỉ càng thêm sững sờ nhìn anh, giống như bị người hút hồn phách.
“. . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cùng nhau ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn họ.
“Làm gì?” Một cô gái hơn 20 tuổi vẻ mặt hoạt bát, khêu gợi, mặc T-shirt màu đỏ thẫm, váy ngắn màu đen, lộ ra đùi đẹp, đang cầm một cây kéo cắt tỉa hoa, nện ở trên thủy tinh, cốp một cái, gõ đầu cô gái kia, gọi: “Khách gọi kem kìa!”
Ba cô gái lập tức đỏ mặt cúi đầu, vừa cầm ly thủy tinh lên, không vững, thiếu chút nữa muốn rơi xuống.
“Tránh ra, tránh ra!” Cô gái hấp dẫn là chủ quán lập tức đẩy bọn họ ra, tay trái cầm lên một ly tinh ly lớn, tay phải cầm tròn muỗng múc kem, ở trong thùng kem táo, cuốn mười mấy cái, giống như vặn đinh ốc, cuốn một phần kem thật to, đắp ở trên ly. . . . . .
Những cô gái trong quán cũng đang cầm ly thủy tinh của mình, nhìn quả cầu kem thật lớn, lại thoáng so sánh cái muỗng tròn to, khoa trương suy nghĩ cái này tối thiểu có một cân chứ?
Có một cô bé bốn tuổi, cắn thìa nhỏ, cũng không chịu nổi chuyện này, chỉ vào chị gái thiên vị đó, gọi: “Mẹ! ! Tại sao phần kem của con nhỏ như vậy, phần của anh trai này lớn như vậy?”
Người mẹ đỏ mặt, lập tức vươn tay, khẽ vuốt đầu con gái nhỏ của cô, mới lúng túng nói: “Kiều Kiều ngoan, thân thể anh trai cao lớn, cho nên phải ăn nhiều như vậy.”
Cô bé rất ủy khuất mếu máo, muốn khóc!
“Trời ạ. . . . . .” Đường Khả Hinh không thể tin nổi nhìn cô chủ quán đó vẫn còn đang cố múc kem chocolate, một phần thật to, cô bật cười nói: “Cái. . . . . . Cái này cần bao nhiêu tiền?”
“12 đồng! Một giá tiền!” Cô chủ quán có chút quyến rũ giơ kem lên, đưa ra ngoài.
Đường Khả Hinh mới vừa muốn vui vẻ vươn tay ra nhận. . . . . .
“Trai đẹp. . . . . . Cầm. . . . . .” Cô chủ quán đưa lướt qua tay Đường Khả Hinh, giơ tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, nhìn anh giống như nhìn nhiều sắc hoa mùa xuân màu hồng, màu đỏ thẫm, màu đỏ tươi. . . . . . Say mê si ngốc.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh thu lại, mất mát, miệng lẩm bẩm, quay đầu bất mãn nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải nhìn cô, khẽ mỉm cười, đặt 20 đồng ở trước quầy kính, mới đẹp trai nhận lấy ly thủy tinh, nói: “Cám ơn. . . . . .”
“Không cần khách sáo. . . . . .” Cô chủ quán nhìn Trang Hạo Nhiên, trái tim đập thình thịch, cảm giác huyết áp không ngừng tăng cao, sắp cháy rồi, cô vừa cười ngọt ngào, vừa từ trong quầy thu ngân lấy ra tám đồng, nói: “Đây, thối lại anh tám đồng. . . . . .”
“Tốt. Cám ơn.” Trang Hạo Nhiên không có ý định muốn, nhưng cô đưa chỉ đành phải vươn tay, nắm tám đồng, muốn cầm về. . . . . .
Cô chủ quán nắm chặt một góc tiền kia kia, hai mắt rất mập mờ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, mới cười muốn cầm ra, nhưng vẫn cầm không được. . . . . .
Đường Khả Hinh chắt lưỡi một tiếng, nở nụ cười, sau đó mạnh mẽ vươn tay, vồ tới ở giữa một cái.
“Ồ, cô gái nhỏ này hơi sức thật lớn. . . . . .” Cô chủ quán nhìn Khả Hinh, nở nụ cười.
“Cám ơn!” Đường Khả Hinh híp mắt nhìn cô, cười nói.
“Đi thôi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên dắt Đường Khả Hinh đi về phía đầu kia quán kem, vừa lúc ngồi bên cạnh cô bé bốn tuổi. . . . . .
Cô bé mặc váy màu hồng xinh đẹp, nhìn anh trai lớn cầm ly kem rất to, so với ly kem của mình lớn hơn mười lần, để lên bàn, miệng của cô lại chu ra, oa một tiếng, khóc lớn: “Ba gạt con, ba gạt con, nói bảo bảo thường ăn kem, sẽ không lớn lên! Nhưng anh trai lớn ăn nhiều kem như vậy, rất cao, ô ô ô ô ô. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh kinh ngạc ngồi tại chỗ, nhìn cô bé này.
“Ôi chao, bảo bối, đừng khóc, đừng khóc! Đến đây, mẹ lập tức dẫn con đi sân chơi hả, hôm nay muốn chơi cái gì thì chơi cái đó. . . . . .” Người mẹ mặt đỏ bừng, lập tức ôm lấy cô bé đi ra ngoài.
“Ô ô ô ô ô. . . . . .” Cô bé vẫn tiếp tục nằm ở lưng của mẹ, vừa rơi lệ vừa nhìn anh trai lớn rất đẹp trai, vẫn rất uất ức và không hiểu.
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên vẫn rất kinh ngạc nhìn cô bé kia.
Đường Khả Hinh cố ý trừng mắt liếc nhìn anh một cái, nói: “Nhìn đi! ! Tất cả đều là lỗi của anh! Nếu như không phải bởi vì anh, phần lớn người trong quán này cũng sẽ không phát điên.”
Lúc này Trang Hạo Nhiên mới cười lớn, lại nhìn người mẹ kia ôm con gái băng qua đường, nói: “Nếu anh có một đứa con gái như vậy thật tốt. Anh nhất định tạo cho cho nó một vương quốc kem!”
Đường Khả Hinh nhịn cười nhìn anh, nói: “Ngày ngày đề cập đến con gái! !”
“Vốn chính là như vậy, anh muốn con trai làm gì? Đến lúc đó anh nấu ớt cay cho nó rất phiền toái!” Trang Hạo Nhiên nhận lấy cái muỗng một nhân viên phục vụ đưa tới, quen tính nghiệp vụ khách sạn, liếc mắt nhìn bảng tên cô gái kia, thuận miệng mỉm cười nói một câu: “Cám ơn Mộng Mộng.”
Cô gái kia, lập tức trừng mắt, trái tim đập thình thịch, lúc xoay người thiếu chút nữa ngã tại đó. . . . . .
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn cô bé kia một cái, không nhịn được cười.
“Anh thật sự muốn con gái. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vươn tay, gảy nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh ngó mặt mình, mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh nhìn anh, cười nói: “Anh muốn con gái, nói cho em biết làm gì? Muốn em chọn, em chỉ muốn con trai!”
“Anh muốn con gái!” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, lại dịu dàng cười nói: “Anh muốn cho nó tất cả mọi thứ của anh, bao gồm vào lúc con bé ba tuổi, anh để cho nó ngồi ở trên ghế làm việc của anh, cầm bút máy của anh, ký cho anh hợp đồng hơn một tỷ hoặc mấy chục tỷ. . . . . .”
Trong lòng của Đường Khả Hinh không khỏi rung động, nhìn anh, hai mắt không nhịn được trở nên dịu dàng, nhưng vẫn ngọt ngào nói: “Chẳng may thật là con trai thì sao?”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên chợt nhấp nháy, mới lại gần cô, trêu chọc cười nói: “Nếu quả thật là con trai, sẽ để cho nó làm đầu bếp thôi. . . . . .”
“Không muốn! Em muốn nó cũng giống anh, một mình ngồi ở trên ghế làm việc, ký hợp đồng hơn một tỷ hoặc mấy chục tỷ!” Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút cũng cảm thấy vui vẻ cười nói.
“Tại sao?” Trang Hạo Nhiên cười hỏi.
“Bởi vì. . . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được nhớ tới lúc Trang Hạo Nhiên ngồi ở trong phòng họp hoặc trên ghế làm việc xem tài liệu rất đẹp trai, rất đẹp trai. . . . . . Cô không nhịn được cười nói: “Bởi vì thật sự rất đẹp trai. . . . . .”
Trong lòng Trang Hạo Nhiên lại cảm thấy ngọt ngào, khiến cho anh lập tức cầm thìa nhỏ, múc nhẹ một chút kem chocolate, đưa đến bên môi Đường Khả Hinh, gọi nhỏ: “Này, nhóc của anh. . . . . .”
Đường Khả Hinh đề phòng nhìn anh một cái, có chút không tin nói: “Em cảnh cáo anh, nếu như em há miệng ra, ăn không được muỗng kem của anh, em sẽ thật sự tức giận, lập tức quay đầu đi, biến mất giống như anh, để cho anh không tìm ra em nữa.”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, phì cười, lại giơ thìa nhỏ, tiến tới trước mặt cô, dịu dàng nói: “. . . . . . Ăn đi. . . . . .”
Đường Khả Hinh nheo mắt nhìn anh, mới mỉm cười đưa mặt qua, muốn mở nhẹ môi đỏ mọng. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức thu tay lại đưa kem vào trong miệng của mình, lúc Khả Hinh còn đang kinh ngạc, nhanh chóng nghiêng người tới trước hôn trên môi của cô, thoát ra đầu lưỡi có chứa mùi vị chocolate, ngọt ngào quấy đầu lưỡi nho nhỏ của cô. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng, nhưng vẫn bị anh hôn làm cho trái tim giống như con nai ngơ ngác.
Các cô gái trong quán nhìn cảnh tượng này, cũng lập tức như bể mạch máu, mặt đỏ bừng.
“Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vừa hôn lên môi đỏ mọng của Khả Hinh, vừa đam mê nỉ non. . . . . .”Anh thật sự rất yêu em. . . . . .”
Yêu từ lúc nào?
Những lời này, như cánh hoa đào ngày xuân cuối cùng, bay ra tiệm kem ngọt ngào, từ từ thổi vào bầu trời u ám. . . . . .
Đúng vậy, trời tối.
Một chiếc xe buýt màu trắng dính đất vàng lái tới trạm xe buýt vườn nho.
Trang Hạo Nhiên ôm chặt thân thể mềm mại của Đường Khả Hinh, ngồi ở tại góc tối vị trí cuối cùng trên xe buýt, ngọt ngào hôn cô gái trước mặt, mỗi lần ngậm nhẹ cánh môi của cô, dây dưa đầu lưỡi của cô cũng cảm thấy một chút xíu ướt át mê người, hấp dẫn mình, tay không nhịn được phủ đến trước ngực của cô, xoa nhẹ . . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh lại đỏ lên.
“Đừng thẹn thùng, đây là chuyện rất tốt đẹp. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ở trong bóng tối, nhẹ nhàng ôm lấy Đường Khả Hinh, hôn nhẹ ở bên tai của cô, cưng chiều mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh mềm yếu ở trong lồng ngực kiên cố của anh, giống như cảm thấy cả cuộc đời của mình có thể bị người đàn ông trước mặt ôm thật chặt ấm áp, cảm giác vô cùng kỳ diệu. . . . . .
“Đến rồi!” Tài xế nhịn cả buổi tối, rốt cuộc đến trạm rồi, tức giận nói.
Hai người liếc nhìn nhau, rốt cuộc tay trong tay, xách theo túi lớn túi nhỏ nói cười đi xuống xe buýt, đi tới vườn nho. . . . . .
Một bóng đen ngăn ở trước mắt.
Hai người sững sờ, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Bác Dịch tức giận, vẻ mặt lạnh lẽo đứng ở trước trạm xe buýt, bên cạnh là một chiếc xe đạp màu trắng. . . . . .
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Tất cả cô gái trong quán đều kinh ngạc cầm kem ly, cầm thìa nhỏ của mình, toàn bộ như bị điểm huyệt, không thể tin nổi nhìn trước quán kem, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, dùng chiều cao tuyệt đối quý tộc, nở nụ cười đẹp trai chết người, đeo kính đen, dắt bạn gái của mình đi vào quán kem. . . . . .
Nhất thời, cả quán kem đều xôn xao, xôn xao . . . . . .
“Ăn mùi vị đây?” Trang Hạo Nhiên kéo nhẹ hông của Đường Khả Hinh, cùng đi đến trước tất cả các loại kem màu sắc rực rỡ, cách lớp kính thủy tinh cũng có thể ngửi được mùi thơm bên trong bay ra.
“Muốn ăn. . . . . . Táo! Dâu tây! Chocolate!” Đường Khả Hinh nhìn kem, mắt lập tức sáng long lanh, nói.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, đây là mùi vị mình thích ăn.
“Nhanh lên một chút !” Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn anh, thúc giục.
“Tốt. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười lấy ví ra, nhìn ba cô gái trước mặt, mặc T-shirt màu hồng, váy ngắn màu trắng, buộc tạp dề, nói: “Cho một phần kem táo, dâu tây, chocolate.”
Ba ba cô gái cùng ngơ ngác nhìn Trang Hạo Nhiên, nuốt một ngụm nước bọt.
Nhất là cô gái ở giữa tên Vũ Phỉ càng thêm sững sờ nhìn anh, giống như bị người hút hồn phách.
“. . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cùng nhau ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn họ.
“Làm gì?” Một cô gái hơn 20 tuổi vẻ mặt hoạt bát, khêu gợi, mặc T-shirt màu đỏ thẫm, váy ngắn màu đen, lộ ra đùi đẹp, đang cầm một cây kéo cắt tỉa hoa, nện ở trên thủy tinh, cốp một cái, gõ đầu cô gái kia, gọi: “Khách gọi kem kìa!”
Ba cô gái lập tức đỏ mặt cúi đầu, vừa cầm ly thủy tinh lên, không vững, thiếu chút nữa muốn rơi xuống.
“Tránh ra, tránh ra!” Cô gái hấp dẫn là chủ quán lập tức đẩy bọn họ ra, tay trái cầm lên một ly tinh ly lớn, tay phải cầm tròn muỗng múc kem, ở trong thùng kem táo, cuốn mười mấy cái, giống như vặn đinh ốc, cuốn một phần kem thật to, đắp ở trên ly. . . . . .
Những cô gái trong quán cũng đang cầm ly thủy tinh của mình, nhìn quả cầu kem thật lớn, lại thoáng so sánh cái muỗng tròn to, khoa trương suy nghĩ cái này tối thiểu có một cân chứ?
Có một cô bé bốn tuổi, cắn thìa nhỏ, cũng không chịu nổi chuyện này, chỉ vào chị gái thiên vị đó, gọi: “Mẹ! ! Tại sao phần kem của con nhỏ như vậy, phần của anh trai này lớn như vậy?”
Người mẹ đỏ mặt, lập tức vươn tay, khẽ vuốt đầu con gái nhỏ của cô, mới lúng túng nói: “Kiều Kiều ngoan, thân thể anh trai cao lớn, cho nên phải ăn nhiều như vậy.”
Cô bé rất ủy khuất mếu máo, muốn khóc!
“Trời ạ. . . . . .” Đường Khả Hinh không thể tin nổi nhìn cô chủ quán đó vẫn còn đang cố múc kem chocolate, một phần thật to, cô bật cười nói: “Cái. . . . . . Cái này cần bao nhiêu tiền?”
“12 đồng! Một giá tiền!” Cô chủ quán có chút quyến rũ giơ kem lên, đưa ra ngoài.
Đường Khả Hinh mới vừa muốn vui vẻ vươn tay ra nhận. . . . . .
“Trai đẹp. . . . . . Cầm. . . . . .” Cô chủ quán đưa lướt qua tay Đường Khả Hinh, giơ tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, nhìn anh giống như nhìn nhiều sắc hoa mùa xuân màu hồng, màu đỏ thẫm, màu đỏ tươi. . . . . . Say mê si ngốc.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh thu lại, mất mát, miệng lẩm bẩm, quay đầu bất mãn nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải nhìn cô, khẽ mỉm cười, đặt 20 đồng ở trước quầy kính, mới đẹp trai nhận lấy ly thủy tinh, nói: “Cám ơn. . . . . .”
“Không cần khách sáo. . . . . .” Cô chủ quán nhìn Trang Hạo Nhiên, trái tim đập thình thịch, cảm giác huyết áp không ngừng tăng cao, sắp cháy rồi, cô vừa cười ngọt ngào, vừa từ trong quầy thu ngân lấy ra tám đồng, nói: “Đây, thối lại anh tám đồng. . . . . .”
“Tốt. Cám ơn.” Trang Hạo Nhiên không có ý định muốn, nhưng cô đưa chỉ đành phải vươn tay, nắm tám đồng, muốn cầm về. . . . . .
Cô chủ quán nắm chặt một góc tiền kia kia, hai mắt rất mập mờ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, mới cười muốn cầm ra, nhưng vẫn cầm không được. . . . . .
Đường Khả Hinh chắt lưỡi một tiếng, nở nụ cười, sau đó mạnh mẽ vươn tay, vồ tới ở giữa một cái.
“Ồ, cô gái nhỏ này hơi sức thật lớn. . . . . .” Cô chủ quán nhìn Khả Hinh, nở nụ cười.
“Cám ơn!” Đường Khả Hinh híp mắt nhìn cô, cười nói.
“Đi thôi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên dắt Đường Khả Hinh đi về phía đầu kia quán kem, vừa lúc ngồi bên cạnh cô bé bốn tuổi. . . . . .
Cô bé mặc váy màu hồng xinh đẹp, nhìn anh trai lớn cầm ly kem rất to, so với ly kem của mình lớn hơn mười lần, để lên bàn, miệng của cô lại chu ra, oa một tiếng, khóc lớn: “Ba gạt con, ba gạt con, nói bảo bảo thường ăn kem, sẽ không lớn lên! Nhưng anh trai lớn ăn nhiều kem như vậy, rất cao, ô ô ô ô ô. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh kinh ngạc ngồi tại chỗ, nhìn cô bé này.
“Ôi chao, bảo bối, đừng khóc, đừng khóc! Đến đây, mẹ lập tức dẫn con đi sân chơi hả, hôm nay muốn chơi cái gì thì chơi cái đó. . . . . .” Người mẹ mặt đỏ bừng, lập tức ôm lấy cô bé đi ra ngoài.
“Ô ô ô ô ô. . . . . .” Cô bé vẫn tiếp tục nằm ở lưng của mẹ, vừa rơi lệ vừa nhìn anh trai lớn rất đẹp trai, vẫn rất uất ức và không hiểu.
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên vẫn rất kinh ngạc nhìn cô bé kia.
Đường Khả Hinh cố ý trừng mắt liếc nhìn anh một cái, nói: “Nhìn đi! ! Tất cả đều là lỗi của anh! Nếu như không phải bởi vì anh, phần lớn người trong quán này cũng sẽ không phát điên.”
Lúc này Trang Hạo Nhiên mới cười lớn, lại nhìn người mẹ kia ôm con gái băng qua đường, nói: “Nếu anh có một đứa con gái như vậy thật tốt. Anh nhất định tạo cho cho nó một vương quốc kem!”
Đường Khả Hinh nhịn cười nhìn anh, nói: “Ngày ngày đề cập đến con gái! !”
“Vốn chính là như vậy, anh muốn con trai làm gì? Đến lúc đó anh nấu ớt cay cho nó rất phiền toái!” Trang Hạo Nhiên nhận lấy cái muỗng một nhân viên phục vụ đưa tới, quen tính nghiệp vụ khách sạn, liếc mắt nhìn bảng tên cô gái kia, thuận miệng mỉm cười nói một câu: “Cám ơn Mộng Mộng.”
Cô gái kia, lập tức trừng mắt, trái tim đập thình thịch, lúc xoay người thiếu chút nữa ngã tại đó. . . . . .
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn cô bé kia một cái, không nhịn được cười.
“Anh thật sự muốn con gái. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vươn tay, gảy nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh ngó mặt mình, mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh nhìn anh, cười nói: “Anh muốn con gái, nói cho em biết làm gì? Muốn em chọn, em chỉ muốn con trai!”
“Anh muốn con gái!” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, lại dịu dàng cười nói: “Anh muốn cho nó tất cả mọi thứ của anh, bao gồm vào lúc con bé ba tuổi, anh để cho nó ngồi ở trên ghế làm việc của anh, cầm bút máy của anh, ký cho anh hợp đồng hơn một tỷ hoặc mấy chục tỷ. . . . . .”
Trong lòng của Đường Khả Hinh không khỏi rung động, nhìn anh, hai mắt không nhịn được trở nên dịu dàng, nhưng vẫn ngọt ngào nói: “Chẳng may thật là con trai thì sao?”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên chợt nhấp nháy, mới lại gần cô, trêu chọc cười nói: “Nếu quả thật là con trai, sẽ để cho nó làm đầu bếp thôi. . . . . .”
“Không muốn! Em muốn nó cũng giống anh, một mình ngồi ở trên ghế làm việc, ký hợp đồng hơn một tỷ hoặc mấy chục tỷ!” Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút cũng cảm thấy vui vẻ cười nói.
“Tại sao?” Trang Hạo Nhiên cười hỏi.
“Bởi vì. . . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được nhớ tới lúc Trang Hạo Nhiên ngồi ở trong phòng họp hoặc trên ghế làm việc xem tài liệu rất đẹp trai, rất đẹp trai. . . . . . Cô không nhịn được cười nói: “Bởi vì thật sự rất đẹp trai. . . . . .”
Trong lòng Trang Hạo Nhiên lại cảm thấy ngọt ngào, khiến cho anh lập tức cầm thìa nhỏ, múc nhẹ một chút kem chocolate, đưa đến bên môi Đường Khả Hinh, gọi nhỏ: “Này, nhóc của anh. . . . . .”
Đường Khả Hinh đề phòng nhìn anh một cái, có chút không tin nói: “Em cảnh cáo anh, nếu như em há miệng ra, ăn không được muỗng kem của anh, em sẽ thật sự tức giận, lập tức quay đầu đi, biến mất giống như anh, để cho anh không tìm ra em nữa.”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, phì cười, lại giơ thìa nhỏ, tiến tới trước mặt cô, dịu dàng nói: “. . . . . . Ăn đi. . . . . .”
Đường Khả Hinh nheo mắt nhìn anh, mới mỉm cười đưa mặt qua, muốn mở nhẹ môi đỏ mọng. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức thu tay lại đưa kem vào trong miệng của mình, lúc Khả Hinh còn đang kinh ngạc, nhanh chóng nghiêng người tới trước hôn trên môi của cô, thoát ra đầu lưỡi có chứa mùi vị chocolate, ngọt ngào quấy đầu lưỡi nho nhỏ của cô. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng, nhưng vẫn bị anh hôn làm cho trái tim giống như con nai ngơ ngác.
Các cô gái trong quán nhìn cảnh tượng này, cũng lập tức như bể mạch máu, mặt đỏ bừng.
“Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vừa hôn lên môi đỏ mọng của Khả Hinh, vừa đam mê nỉ non. . . . . .”Anh thật sự rất yêu em. . . . . .”
Yêu từ lúc nào?
Những lời này, như cánh hoa đào ngày xuân cuối cùng, bay ra tiệm kem ngọt ngào, từ từ thổi vào bầu trời u ám. . . . . .
Đúng vậy, trời tối.
Một chiếc xe buýt màu trắng dính đất vàng lái tới trạm xe buýt vườn nho.
Trang Hạo Nhiên ôm chặt thân thể mềm mại của Đường Khả Hinh, ngồi ở tại góc tối vị trí cuối cùng trên xe buýt, ngọt ngào hôn cô gái trước mặt, mỗi lần ngậm nhẹ cánh môi của cô, dây dưa đầu lưỡi của cô cũng cảm thấy một chút xíu ướt át mê người, hấp dẫn mình, tay không nhịn được phủ đến trước ngực của cô, xoa nhẹ . . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh lại đỏ lên.
“Đừng thẹn thùng, đây là chuyện rất tốt đẹp. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ở trong bóng tối, nhẹ nhàng ôm lấy Đường Khả Hinh, hôn nhẹ ở bên tai của cô, cưng chiều mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh mềm yếu ở trong lồng ngực kiên cố của anh, giống như cảm thấy cả cuộc đời của mình có thể bị người đàn ông trước mặt ôm thật chặt ấm áp, cảm giác vô cùng kỳ diệu. . . . . .
“Đến rồi!” Tài xế nhịn cả buổi tối, rốt cuộc đến trạm rồi, tức giận nói.
Hai người liếc nhìn nhau, rốt cuộc tay trong tay, xách theo túi lớn túi nhỏ nói cười đi xuống xe buýt, đi tới vườn nho. . . . . .
Một bóng đen ngăn ở trước mắt.
Hai người sững sờ, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Bác Dịch tức giận, vẻ mặt lạnh lẽo đứng ở trước trạm xe buýt, bên cạnh là một chiếc xe đạp màu trắng. . . . . .
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Story
Chương 600: Con gái của anh
10.0/10 từ 24 lượt.