Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 589: Một chút mùi hương
“Ai! !” Hai mắt Trang Hạo Nhiên rét lạnh, nắm chặt áo len, từng bước từng bước đi tới cửa sổ sát đất, ép buộc bình tĩnh nói: “Tôi không tin trên thế giới này có ma !”
Một âm thanh lạnh lẽo sâu thẳm truyền đến. . . . . .
“Nếu như anh không phải tin trên thế giới này có ma, anh còn lấy ma ra dọa em sợ?”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên sững sờ, lập tức đi ra ban công, thấy Đường Khả Hinh mặc váy dài trắng tinh, xõa tóc dài, chân không ngồi xổm trên mặt đất, ôm bụng cười đến nói không ra lời, thỉnh thoảng còn nói: “Anh ngốc quá !”
“. . . . . . .” Trang Hạo Nhiên còn chưa lấy lại tinh thần, đột nhiên thở gấp gáp một hơi, vừa rồi nhìn thấy thật có chút hoảng sợ, anh lập tức ghé đầu nhìn ban công của mình và ban công sát vách, cách một chút, người này. . . . . . Anh bất đắc dĩ cúi đầu, nhìn cô. . . . . .
“Ha ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh tiếp tục chỉ vào Trang Hạo Nhiên cười to nói: “Em ở Cambridge mấy tháng, mỗi ngày ở phòng ăn nghe khách kể không biết bao nhiêu chuyện ma, nghe đến lỗ tai cũng đã tê rần, có lúc Niky còn lấy tương cà chua nằm trên mặt đất giả ma dọa chúng tôi, anh nói như thế, đối với em chỉ là một chút chuyện vặt, thật coi chị đây không đi ra khỏi nhà, ha ha ha ha. . . . . . Ôi chao, mẹ ơi, làm em cười chết rồi.”
Cô nói xong, muốn ôm bụng, ngã xuống đất cười đến run rẩy, rơi nước mắt.
“. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vẫn không thốt nên lời nhìn con bé đáng chết, mới vừa rồi thật hoảng sợ, anh tức giận ngẩng đầu thở phì phò. . . . . .
“Ha ha ha, anh ngốc quá! chút tài chuyện vặt này, ngay cả Mick cũng không có mắc mưu! Ha ha ha . . . . .” Đường Khả Hinh lại ôm bụng, ngửa mặt cười ha ha.
Trang Hạo Nhiên cúi đầu, híp mắt nhìn cô, nói: “Em rất được! Lá gan em cứng đúng không? Tốt! Anh ôm em ném ra ngoài! !”
Anh không nói hai lời, liền tiến lên làm bộ muốn ôm cô.
“A . . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức từ bên cạnh trượt chạy vào trong gian phòng của anh, cười kêu to: “Cứu mạng !”
Trang Hạo Nhiên không nói hai lời liền đưa cánh tay to lớn, lập tức từ phía sau lưng ôm chặt cô, cười nói: “Bây giờ mới biết gọi cứu mạng? Mới vừa rồi lá gan rất khỏe! ! Ném em xuống!”
“Buông em ra, em không dám! Không dám!” Đường Khả Hinh lập tức chạy như bay về phía trước, không ngờ lại bị Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ ôm một cái, cô ah một tiếng, loạng choạng không kịp, lao thẳng tới trên giường.
Trang Hạo Nhiên thuận thế đứng không chấm đất cùng với cô ngã xuống giường, lập tức đè cô dưới người, lúc này mới yên tĩnh, cúi mặt hai mắt nóng bỏng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng nằm ở trên giường nệm màu trắng, lập tức đỏ mặt lúng túng nhìn anh.
Gian phòng lập tức yên lặng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng lá nho co ‘san sát’.
Trang Hạo Nhiên cởi trần thân trên, lộ ra cơ ngực hấp dẫn nóng bỏng của đàn ông, cúi xuống nhìn Đường Khả Hinh, tóc ngắn trên trán nhẹ rũ xuống, xẹt qua hai mắt sức hấp dẫn của anh.
Lúc này hai mắt Đường Khả Hinh mê ly, không nhịn được nhớ tới lần đó ở trường đấu kiếm, nhìn thấy anh tay cầm trường kiếm, tư thế sư tử, hai mắt hấp dẫn cũng lóe lên như vậy, trái tim không khỏi nhảy lên, xoay mặt đi muốn đưa hai tay đẩy anh ra. . . . . . Khi bàn tay nhỏ bé đặt nhẹ ở trước ngực rắn chắc của anh, xuyên qua cảm giác mập mờ nóng bỏng thì bàn tay nhỏ bé của cô khẽ co rụt lại, có chút lúng túng xoay mặt, mới lầu bầu nói: “Được rồi, em . . . . . Em . . . . . Em sai rồi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, hai mắt chợt lóe, lại cúi mặt, chậm rãi phà ra hơi thở nóng rực, âm thanh khàn khàn mà cưng chiều hỏi: “Em sai ở nơi nào?”
“Em không nên. . . . . . Giả quỷ hù dọa anh. Đùa một chút mà.” Đường Khả Hinh quay mặt, cảm thấy Trang Hạo Nhiên đè nén thân thể của mình, thở cũng không dám quá phập phồng lồng ngực.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ lộ ra dịu dàng, lại cúi mặt dịu dàng, giống như lặng lẽ nói: “Không nên đùa với đàn ông, em sẽ rất nguy hiểm.”
Đường Khả Hinh nghe những lời này, chậm rãi quay mặt sang, hai mắt lóe ra ánh sáng không biết làm sao, dịu dàng nhìn anh.
“Thật. . . . . . Ở Cambridge bị một quỷ hồn hôn hả?” Trang Hạo Nhiên giống như có chút để ý chuyện này, ngón tay khẽ chạm cánh môi hồng của cô, hỏi khẽ.
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, trái tim đập thình thịch, khẽ cắn môi dưới, cũng không chú ý cắn trúng ngón tay của anh, cô lập tức buông ra.
“Dường như là thế. . . . . .” Đường Khả Hinh bị ép buộc bất đắc dĩ, chỉ phải thừa nhận nói: “Ở phòng ăn chúng ta có một gian phòng bí mật, có một hoàng tử đã từng ở nơi đó, sau khi chết từng buông xuống mê hương nhiều năm không tiêu tan, mùi thơm này làm cho người ta sinh ra ảo giác, vào một đêm, em cảm thấy anh ấy đến phòng của em, ôm chặt em khóc, lúc hôn em, em cũng bi thương theo anh ấy. . . . . . Rất bi thương. . . . . .”
Tròng mắt Trang Hạo Nhiên hơi híp, giống như có chút không vui ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Đường Khả Hinh cho rằng anh mất hứng mình, liền có chút đỏ mặt, nuốt nước miếng, thở nhẹ nói: “Em cũng không biết sẽ xảy ra chuyện này, sau đó Ellen nói cho em biết, mùi thơm này rất kì lạ, thời gian có thể kéo dài thật lâu. . . . . .”
“Nói cách khác, qua một ít thời gian, anh ấy sẽ đi tới giường của em, hôn em?” Thật ra Trang Hạo Nhiên không tin ở nước Anh có quỷ.
Đường Khả Hinh lại thẳng thắn gật đầu.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên không nhịn được nhíu lại, nhìn cô, một lời nói trúng phốc: “Đường Khả Hinh! Em chính là tịch mịch!”
“Ý anh là gì?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh. Bị dọa run sợ.
“Mùi thơm này anh biết rõ!” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hai mắt hiện lên mấy phần sắc bén nói.
“Cái gì?” Đường Khả Hinh nghi ngờ hỏi.
“Bản thân rượu đỏ, có đủ yếu tố lãng mạn, nhưng thật ra là đến từ suy nghĩ của con người, nói cách khác, nó chỉ dẫn dắt suy nghĩ của trong linh hồn chúng ta, tương truyền từng có mùi thơm này, không cần rượu đỏ dẫn dắt cũng có thể khơi gợi linh hồn của mình. Nói cách khác, lúc em ở nước Anh, khát vọng tình yêu. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thẳng thắn nói.
“À?” Đường Khả Hinh nghe được ý tứ của Trang Hạo Nhiên, đột nhiên có chút tức giận nói: “Anh có ý gì? Rõ ràng chính là mùi hương này có vấn đề, kéo tới trên người em làm gì?”
Cô lập tức đẩy anh ra, một mình căng chạy thẳng ra khỏi phòng, liền mở ra cửa. . . . . .
Đường Khả Hinh có chút khiếp sợ quay đầu, nhìn anh.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra mấy phần nóng bỏng và bất đắc dĩ nhìn cô, có một loại cảm giác chán nản làm cho anh lập tức mềm nhũn.
Đường Khả Hinh nhìn anh, lập tức có một chút áy náy, không biết nên nói gì.
Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn cô thật lâu, thật lâu, rốt cuộc, buông tay ra. . . . . .
Cánh tay mảnh khảnh của Đường Khả Hinh nhẹ rơi xuống, quay mặt đi không có nhìn anh.
“Anh cho rằng. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười khổ nói: “Anh cho rằng. . . . . . anh luôn có một chút. . . . Cho dù không có 99%, anh cho rằng, ít ra anh cũng có một chút. . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh nổi lệ, không dám nói lời nào.
Trang Hạo Nhiên gật đầu một cái, giống như tâm trạng có thể lập tức khôi phục, sâu kín nói: “Đi ra ngoài đi. . . . . .”
Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, xuất thần nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cô, giống như mới vừa mình không có nói gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Đi tắm mau, anh đói rồi, muốn ăn cơm.”
Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm, biết có số chuyện, phải để chính anh cảm thụ, liền im lặng ra khỏi phòng, đứng ở cửa phòng do dự một lát, rốt cuộc đi vào gian phòng của mình.
Trang Hạo Nhiên nhìn bóng lưng cô lạnh nhạt biến mất, đột nhiên quay mặt sang, bước nhanh vào phòng tắm, dùng tay mở mạnh vòi nước, cho nước nóng phun ra, hai tay của anh chống chặt mặt tường, cho nước nóng lướt qua khuôn mặt của mình, rơi xuống bả vai to lớn, tràn qua ngọn lửa đỏ thẫm, nhớ lại một buổi sáng ba năm trước đây, mình tỉnh lại ở ngoài biển khơi dâng trào, máu tươi nhuộm khắp thân thể của mình, người kia ở giữa trời đất mênh mông cứu mình, trên bờ vai, nơi dấu dao bén nhọn, xâm xuống ngọn lửa đỏ thẫm. . . . . .
Có lẽ lúc ấy, cô đã bắt đầu khác lạ ở trong lòng của mình.
Trang Hạo Nhiên nhớ lại nước mắt Đường Khả Hinh mới vừa rồi, anh nâng quyền, đập mạnh mặt tường, kích thích một chuỗi bọt nước, ánh mắt mạnh mẽ thu lại, nhanh chóng ngửa mặt, đôi tay khuôn mặt ướt đẫm, thở dài một cái, xoa bọt nước trút xuống thân thể, phủ lên ngọn lửa đỏ thẫm. . . . . .
Không đến bao lâu.
Trang Hạo Nhiên đã tắm xong, thay áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, vừa cài cúc áo sơ mi, vừa đi ra trước gương bên mép giường, vẫy nhẹ một chút tóc ướt đẫm, gọi nhỏ: “Khả Hinh? Xong rồi chưa?”
Bên kia không có tiếng truyền đến.
Trang Hạo Nhiên nhìn gương, hơi cài cúc áo sơ mi xong, lại nhàn nhạt ra khỏi phòng, thấy Đường Khả Hinh đã mặc áo sơ mi màu trắng cổ tròn tay áo đèn lồng, màu đen váy ngắn, mang dép lê màu trắng, đứng ở bên cửa, cũng tóc có chút ướt đẫm, ánh mắt có úy kỵ nhìn mình, anh làm như không thấy gì đi đến trước mặt cô, vươn tay nhẹ nhàng buông lỏng một chút tóc dài xỏa vai trên vai cô, cười nói: “Tại sao không lau khô một chút?”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ hơi cúi đầu xuống, tóc trên trán buông xuống dưới, nhỏ một nước.
Trang Hạo Nhiên đi vào phòng, cầm lên khăn tắm màu trắng, đi tới trước mặt cô, lau nhẹ tóc ướt đẫm cho cô, mới nói: “Anh biết rõ anh tạo thành gánh nặng cho em, mà loại cảm giác này rất giày vò.”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, mặc cho anh dịu dàng, chà nhẹ trên tóc ướt đẫm của mình.
“Em yên tâm, chuyện này anh sẽ xử lý, em đừng nghĩ quá nhiều.” Trang Hạo Nhiên lại xoa xoa tóc ướt át bên lỗ tai trái của cô, mới nhẹ nhàng nói.
Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, vừa lau tóc ướt đẫm cho cô, vừa mỉm cười nói: “Trong khoảng thời gian em bình phục tình cảm, anh trở về nước Anh, chờ em chữa khỏi vết thương, chúng ta lại gặp nhau, hơn nữa anh tuyệt đối sẽ không trở về quấy rầy em. . . . . . Buông lỏng mình. . . . . . Làm chuyện em vui vẻ, chỉ cần em vui vẻ là được. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn anh.
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Một âm thanh lạnh lẽo sâu thẳm truyền đến. . . . . .
“Nếu như anh không phải tin trên thế giới này có ma, anh còn lấy ma ra dọa em sợ?”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên sững sờ, lập tức đi ra ban công, thấy Đường Khả Hinh mặc váy dài trắng tinh, xõa tóc dài, chân không ngồi xổm trên mặt đất, ôm bụng cười đến nói không ra lời, thỉnh thoảng còn nói: “Anh ngốc quá !”
“. . . . . . .” Trang Hạo Nhiên còn chưa lấy lại tinh thần, đột nhiên thở gấp gáp một hơi, vừa rồi nhìn thấy thật có chút hoảng sợ, anh lập tức ghé đầu nhìn ban công của mình và ban công sát vách, cách một chút, người này. . . . . . Anh bất đắc dĩ cúi đầu, nhìn cô. . . . . .
“Ha ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh tiếp tục chỉ vào Trang Hạo Nhiên cười to nói: “Em ở Cambridge mấy tháng, mỗi ngày ở phòng ăn nghe khách kể không biết bao nhiêu chuyện ma, nghe đến lỗ tai cũng đã tê rần, có lúc Niky còn lấy tương cà chua nằm trên mặt đất giả ma dọa chúng tôi, anh nói như thế, đối với em chỉ là một chút chuyện vặt, thật coi chị đây không đi ra khỏi nhà, ha ha ha ha. . . . . . Ôi chao, mẹ ơi, làm em cười chết rồi.”
Cô nói xong, muốn ôm bụng, ngã xuống đất cười đến run rẩy, rơi nước mắt.
“. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vẫn không thốt nên lời nhìn con bé đáng chết, mới vừa rồi thật hoảng sợ, anh tức giận ngẩng đầu thở phì phò. . . . . .
“Ha ha ha, anh ngốc quá! chút tài chuyện vặt này, ngay cả Mick cũng không có mắc mưu! Ha ha ha . . . . .” Đường Khả Hinh lại ôm bụng, ngửa mặt cười ha ha.
Trang Hạo Nhiên cúi đầu, híp mắt nhìn cô, nói: “Em rất được! Lá gan em cứng đúng không? Tốt! Anh ôm em ném ra ngoài! !”
Anh không nói hai lời, liền tiến lên làm bộ muốn ôm cô.
“A . . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức từ bên cạnh trượt chạy vào trong gian phòng của anh, cười kêu to: “Cứu mạng !”
Trang Hạo Nhiên không nói hai lời liền đưa cánh tay to lớn, lập tức từ phía sau lưng ôm chặt cô, cười nói: “Bây giờ mới biết gọi cứu mạng? Mới vừa rồi lá gan rất khỏe! ! Ném em xuống!”
“Buông em ra, em không dám! Không dám!” Đường Khả Hinh lập tức chạy như bay về phía trước, không ngờ lại bị Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ ôm một cái, cô ah một tiếng, loạng choạng không kịp, lao thẳng tới trên giường.
Trang Hạo Nhiên thuận thế đứng không chấm đất cùng với cô ngã xuống giường, lập tức đè cô dưới người, lúc này mới yên tĩnh, cúi mặt hai mắt nóng bỏng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng nằm ở trên giường nệm màu trắng, lập tức đỏ mặt lúng túng nhìn anh.
Gian phòng lập tức yên lặng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng lá nho co ‘san sát’.
Trang Hạo Nhiên cởi trần thân trên, lộ ra cơ ngực hấp dẫn nóng bỏng của đàn ông, cúi xuống nhìn Đường Khả Hinh, tóc ngắn trên trán nhẹ rũ xuống, xẹt qua hai mắt sức hấp dẫn của anh.
Lúc này hai mắt Đường Khả Hinh mê ly, không nhịn được nhớ tới lần đó ở trường đấu kiếm, nhìn thấy anh tay cầm trường kiếm, tư thế sư tử, hai mắt hấp dẫn cũng lóe lên như vậy, trái tim không khỏi nhảy lên, xoay mặt đi muốn đưa hai tay đẩy anh ra. . . . . . Khi bàn tay nhỏ bé đặt nhẹ ở trước ngực rắn chắc của anh, xuyên qua cảm giác mập mờ nóng bỏng thì bàn tay nhỏ bé của cô khẽ co rụt lại, có chút lúng túng xoay mặt, mới lầu bầu nói: “Được rồi, em . . . . . Em . . . . . Em sai rồi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, hai mắt chợt lóe, lại cúi mặt, chậm rãi phà ra hơi thở nóng rực, âm thanh khàn khàn mà cưng chiều hỏi: “Em sai ở nơi nào?”
“Em không nên. . . . . . Giả quỷ hù dọa anh. Đùa một chút mà.” Đường Khả Hinh quay mặt, cảm thấy Trang Hạo Nhiên đè nén thân thể của mình, thở cũng không dám quá phập phồng lồng ngực.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ lộ ra dịu dàng, lại cúi mặt dịu dàng, giống như lặng lẽ nói: “Không nên đùa với đàn ông, em sẽ rất nguy hiểm.”
Đường Khả Hinh nghe những lời này, chậm rãi quay mặt sang, hai mắt lóe ra ánh sáng không biết làm sao, dịu dàng nhìn anh.
“Thật. . . . . . Ở Cambridge bị một quỷ hồn hôn hả?” Trang Hạo Nhiên giống như có chút để ý chuyện này, ngón tay khẽ chạm cánh môi hồng của cô, hỏi khẽ.
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, trái tim đập thình thịch, khẽ cắn môi dưới, cũng không chú ý cắn trúng ngón tay của anh, cô lập tức buông ra.
“Dường như là thế. . . . . .” Đường Khả Hinh bị ép buộc bất đắc dĩ, chỉ phải thừa nhận nói: “Ở phòng ăn chúng ta có một gian phòng bí mật, có một hoàng tử đã từng ở nơi đó, sau khi chết từng buông xuống mê hương nhiều năm không tiêu tan, mùi thơm này làm cho người ta sinh ra ảo giác, vào một đêm, em cảm thấy anh ấy đến phòng của em, ôm chặt em khóc, lúc hôn em, em cũng bi thương theo anh ấy. . . . . . Rất bi thương. . . . . .”
Tròng mắt Trang Hạo Nhiên hơi híp, giống như có chút không vui ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Đường Khả Hinh cho rằng anh mất hứng mình, liền có chút đỏ mặt, nuốt nước miếng, thở nhẹ nói: “Em cũng không biết sẽ xảy ra chuyện này, sau đó Ellen nói cho em biết, mùi thơm này rất kì lạ, thời gian có thể kéo dài thật lâu. . . . . .”
“Nói cách khác, qua một ít thời gian, anh ấy sẽ đi tới giường của em, hôn em?” Thật ra Trang Hạo Nhiên không tin ở nước Anh có quỷ.
Đường Khả Hinh lại thẳng thắn gật đầu.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên không nhịn được nhíu lại, nhìn cô, một lời nói trúng phốc: “Đường Khả Hinh! Em chính là tịch mịch!”
“Ý anh là gì?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh. Bị dọa run sợ.
“Mùi thơm này anh biết rõ!” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hai mắt hiện lên mấy phần sắc bén nói.
“Cái gì?” Đường Khả Hinh nghi ngờ hỏi.
“Bản thân rượu đỏ, có đủ yếu tố lãng mạn, nhưng thật ra là đến từ suy nghĩ của con người, nói cách khác, nó chỉ dẫn dắt suy nghĩ của trong linh hồn chúng ta, tương truyền từng có mùi thơm này, không cần rượu đỏ dẫn dắt cũng có thể khơi gợi linh hồn của mình. Nói cách khác, lúc em ở nước Anh, khát vọng tình yêu. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thẳng thắn nói.
“À?” Đường Khả Hinh nghe được ý tứ của Trang Hạo Nhiên, đột nhiên có chút tức giận nói: “Anh có ý gì? Rõ ràng chính là mùi hương này có vấn đề, kéo tới trên người em làm gì?”
Cô lập tức đẩy anh ra, một mình căng chạy thẳng ra khỏi phòng, liền mở ra cửa. . . . . .
Đường Khả Hinh có chút khiếp sợ quay đầu, nhìn anh.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra mấy phần nóng bỏng và bất đắc dĩ nhìn cô, có một loại cảm giác chán nản làm cho anh lập tức mềm nhũn.
Đường Khả Hinh nhìn anh, lập tức có một chút áy náy, không biết nên nói gì.
Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn cô thật lâu, thật lâu, rốt cuộc, buông tay ra. . . . . .
Cánh tay mảnh khảnh của Đường Khả Hinh nhẹ rơi xuống, quay mặt đi không có nhìn anh.
“Anh cho rằng. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười khổ nói: “Anh cho rằng. . . . . . anh luôn có một chút. . . . Cho dù không có 99%, anh cho rằng, ít ra anh cũng có một chút. . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh nổi lệ, không dám nói lời nào.
Trang Hạo Nhiên gật đầu một cái, giống như tâm trạng có thể lập tức khôi phục, sâu kín nói: “Đi ra ngoài đi. . . . . .”
Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, xuất thần nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cô, giống như mới vừa mình không có nói gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Đi tắm mau, anh đói rồi, muốn ăn cơm.”
Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm, biết có số chuyện, phải để chính anh cảm thụ, liền im lặng ra khỏi phòng, đứng ở cửa phòng do dự một lát, rốt cuộc đi vào gian phòng của mình.
Trang Hạo Nhiên nhìn bóng lưng cô lạnh nhạt biến mất, đột nhiên quay mặt sang, bước nhanh vào phòng tắm, dùng tay mở mạnh vòi nước, cho nước nóng phun ra, hai tay của anh chống chặt mặt tường, cho nước nóng lướt qua khuôn mặt của mình, rơi xuống bả vai to lớn, tràn qua ngọn lửa đỏ thẫm, nhớ lại một buổi sáng ba năm trước đây, mình tỉnh lại ở ngoài biển khơi dâng trào, máu tươi nhuộm khắp thân thể của mình, người kia ở giữa trời đất mênh mông cứu mình, trên bờ vai, nơi dấu dao bén nhọn, xâm xuống ngọn lửa đỏ thẫm. . . . . .
Có lẽ lúc ấy, cô đã bắt đầu khác lạ ở trong lòng của mình.
Trang Hạo Nhiên nhớ lại nước mắt Đường Khả Hinh mới vừa rồi, anh nâng quyền, đập mạnh mặt tường, kích thích một chuỗi bọt nước, ánh mắt mạnh mẽ thu lại, nhanh chóng ngửa mặt, đôi tay khuôn mặt ướt đẫm, thở dài một cái, xoa bọt nước trút xuống thân thể, phủ lên ngọn lửa đỏ thẫm. . . . . .
Không đến bao lâu.
Trang Hạo Nhiên đã tắm xong, thay áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, vừa cài cúc áo sơ mi, vừa đi ra trước gương bên mép giường, vẫy nhẹ một chút tóc ướt đẫm, gọi nhỏ: “Khả Hinh? Xong rồi chưa?”
Bên kia không có tiếng truyền đến.
Trang Hạo Nhiên nhìn gương, hơi cài cúc áo sơ mi xong, lại nhàn nhạt ra khỏi phòng, thấy Đường Khả Hinh đã mặc áo sơ mi màu trắng cổ tròn tay áo đèn lồng, màu đen váy ngắn, mang dép lê màu trắng, đứng ở bên cửa, cũng tóc có chút ướt đẫm, ánh mắt có úy kỵ nhìn mình, anh làm như không thấy gì đi đến trước mặt cô, vươn tay nhẹ nhàng buông lỏng một chút tóc dài xỏa vai trên vai cô, cười nói: “Tại sao không lau khô một chút?”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ hơi cúi đầu xuống, tóc trên trán buông xuống dưới, nhỏ một nước.
Trang Hạo Nhiên đi vào phòng, cầm lên khăn tắm màu trắng, đi tới trước mặt cô, lau nhẹ tóc ướt đẫm cho cô, mới nói: “Anh biết rõ anh tạo thành gánh nặng cho em, mà loại cảm giác này rất giày vò.”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, mặc cho anh dịu dàng, chà nhẹ trên tóc ướt đẫm của mình.
“Em yên tâm, chuyện này anh sẽ xử lý, em đừng nghĩ quá nhiều.” Trang Hạo Nhiên lại xoa xoa tóc ướt át bên lỗ tai trái của cô, mới nhẹ nhàng nói.
Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, vừa lau tóc ướt đẫm cho cô, vừa mỉm cười nói: “Trong khoảng thời gian em bình phục tình cảm, anh trở về nước Anh, chờ em chữa khỏi vết thương, chúng ta lại gặp nhau, hơn nữa anh tuyệt đối sẽ không trở về quấy rầy em. . . . . . Buông lỏng mình. . . . . . Làm chuyện em vui vẻ, chỉ cần em vui vẻ là được. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn anh.
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Story
Chương 589: Một chút mùi hương
10.0/10 từ 24 lượt.