Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 541: Dũng cảm quên
Trên đường dòng người chen chúc.
Hai người mỉm cười đi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, Trang Hạo Nhiên có lẽ có chút đói bụng, không ngừng xé bánh mì ăn...
"Trước khi tới đây anh không ăn điểm tâm sao?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, có chút đau lòng hỏi.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười xé bánh mì, vừa ăn vừa gật đầu nói: "Uhm, lúc tới đây hơi sớm một chút, cũng không có ăn gì, cửa hàng bánh ngọt này, là nơi anh và Giai Giai thích nhất, mỗi lần anh đói bụng, cô ấy cũng sẽ tới cửa hàng này mua cho anh bánh mì."
"... ..." Đường Khả Hinh tiếp tục mỉm cười đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên cũng im lặng không lên tiếng.
Xe thể thao liền dừng trước cửa giáo đường, Trang Hạo Nhiên là một trong những người chịu trách nhiệm về cuộc thi đấu rượu đỏ, theo quy tắc thi đấu, anh không được quyền tiếp xúc với bất kỳ tuyển thủ nào, cho nên dù chỉ gặp mặt một lần, cũng bị cho là phạm quy, liền phải rời khỏi...
Hai người từ từ hướng về chiếc xe con đi đến.
"Thế nào đột nhiên lại chạy ra đây?" Trang Hạo Nhiên vừa ăn bánh mì, vẫn cảm thấy có chút buồn cười hỏi.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười, vừa cất bước đi về phía trước, vừa nói: "Vừa lúc em nhìn thấy anh lái xe rời đi, đột nhiên nhớ tới, buổi tối ở London kia, em liền như vậy rời khỏi... Thật là tàn nhẫn..."
Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác trong tay, hai tròng mắt lóe ra, im lặng không lên tiếng.
"Đêm hôm đó, anh nhất định rất giận em đúng không? Em biết, anh nhất định sẽ đi tìm em... Hơn nữa sẽ tìm rất lâu, thậm chí tìm cả một buổi tối, giống như trong quá khứ lúc em gặp rắc rối, anh suốt đêm tìm em vậy..." Đường Khả Hinh có chút đau lòng, nghẹn ngào nói.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười, nói: "Không có... Không có tìm em... Anh đêm hôm đó, ngủ rất ngon... Em cũng biết, anh luôn có thói quen mười giờ đi ngủ..."
Đường Khả Hinh đứng bên cạnh xe thể thao, hai tròng mắt rưng rưng, nhìn anh, có chút không tin hỏi: "Thật vậy sao?"
"Ừ!" Trang Hạo Nhiên thẳng thắn gật đầu, đem âu phục của mình, ném bên cạnh ghế điều khiển xe thể thao, nở nụ cười vươn tay, nhẹ nắm bả vai cô, thật sâu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, xúc động nói: "Còn có mấy ngày nữa thôi, cuộc thi đấu sẽ kết thúc, đến lúc đó sẽ trở về nước , cố gắng lên! Hãy tự mình tạo nên một chút thành tựu."
Đường Khả Hinh nhìn anh, cảm thấy xót xa trong lòng, lại không biết nói gì cho phải.
"Chúng ta rất nhanh liền sẽ gặp mặt!" Trang Hạo Nhiên cười vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: "Anh đi đây."
"... ..." Đường Khả Hinh vẫn như lúc nãy, chăm chú nhìn anh, muốn giữ anh lại nói chuyện cùng mình một buổi tối, không được sao? Ở lại một buổi tối, em muốn nói chuyện với anh, bù đắp thật tốt cho buổi tối ở London kia, củi lửa vẫn chưa cháy hết, liền tự mình rời khỏi, để lại anh cô quạnh...
"Anh đi." Trang Hạo Nhiên ngồi lên xe thể thao, hai tròng mắt mạnh mẽ chớp lóe, cầm tay lái, điều khiển xe...
"Chờ một chút! !" Đường Khả Hinh đột nhiên thật khẩn trương nhào tới trước cửa sổ xe, sốt ruột nói với anh: "Anh có thể chờ em hay không? Em có một thứ này muốn giao cho anh! Xin anh nhất định phải chờ em một chút!"
Trang Hạo Nhiên kỳ quái nhìn cô, mỉm cười, hỏi: "Là cái gì?"
"Anh phải ở chỗ này chờ em! Mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh đều nhất định phải ở chỗ này chờ em! Được không?" Đường Khả Hinh đột nhiên rơi lệ nhìn anh, hỏi.
Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn cô, một lúc lâu sau, mới mỉm cười, nói: "Được..."
Đường Khả Hinh cười, lập tức lau khô nước mắt, cầm váy dài lên, chuyển hướng chạy như bay về phía trước! !
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Khả Hinh, đang theo con đường náo nhiệt vội vàng chạy đi, trong nháy mắt liền biến mất giữa đám người, có chút kỳ quái tự hỏi cô muốn làm gì? Thực sự nghĩ không ra, liền thở dài, đầu tựa vào ghế xe, bất đắc dĩ nói: "Trang Hạo Nhiên! Nói với cô ấy ngươi tìm cô ấy ba tháng, ngươi sẽ chết sao? Cho dù, cô ấy có thể một chút cũng không nhớ tới ngươi, thế nhưng... Ngươi tìm cô ấy, và cô ấy có nghĩ tới ngươi hay không, là hai chuyện khác nhau! !"
Anh nặng nề thở dài một hơi, tim có một chút đau nhói cùng không nỡ nhìn con đường náo nhiệt phía xa xa, cô gái ngốc này, lẻ loi một mình đi tới nơi này, rốt cuộc làm thế nào chống đỡ sửa sang được toàn bộ phòng ăn? Càng nghĩ tim càng đau, lại hướng ra ngoài nhìn xem cô đã quay lại hay chưa...
Bầu trời vừa rồi còn là một màu xanh thẳm, lúc này, lại không hiểu sao kéo đến một chút âm u, không bao lâu sau, một trận gió lạnh thổi qua, mưa bụi rất nhỏ, lướt nhẹ xuống.
Đã qua nửa giờ .
Trang Hạo Nhiên chờ đợi có chút nóng lòng, mở cửa xe đi ra, đón mưa phùn, đứng trước cửa giáo đường, chầm chậm nhìn về phía con đường vắng vẻ, nhớ tới cô khi đó đột nhiên biến mất, tim không hiểu sao lại căng thẳng, vừa muốn dọc theo đường đi tìm cô, ai ngờ giữa trời mưa phùn, nhìn thấy một bóng người màu trắng, ôm một cái hộp lớn, dùng tay che mưa, hướng phía bên này chạy như bay đến, anh sửng sốt, lập tức đi lên, lo lắng nói: "Em đã đi đâu? Có thứ gì quan trọng như vậy chứ? Gặp mưa bị cảm lạnh thì phải làm sao?"
Đường Khả Hinh toàn thân có chút ướt át, lại ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên không chú ý, cười nói: "Không có chuyện gì, em chỉ muốn đem thứ này giao cho anh! Coi như là cám ơn anh ba tháng nay đã nhớ tới em!"
Trang Hạo Nhiên kỳ quái đứng giữa trời mưa bụi, nhìn về phía cái hộp được bao bọc bằng giấy màu xanh, có chút nghi ngờ nhìn cô.
Đường Khả Hinh ngọt ngào ôn nhu cười, nhìn anh nói: "Mau trở về đi thôi! Cầm về nhà rồi hãy mở! Về nước sẽ gặp lại!"
Hóa ra, xa cách vẫn còn tiếp tục...
Trang Hạo Nhiên nâng cái hộp, lại im lặng mà đau lòng nhìn cô.
"Anh đi đi! Việc kinh doanh đã bắt đầu rồi ! Anh cũng không biết, phòng ăn của chúng em vào lúc trời mưa, nhìn đẹp nhất, nhất là chỗ lúc nãy anh vừa ngồi, lúc ấy em bài trí bàn ăn, đã từng nghĩ có một ngày anh sẽ đến gặp em, em sẽ mời anh ngồi ở chỗ đó, ngắm mưa rơi ở Cambridge, đẹp biết bao nhiêu..." Đường Khả Hinh cố nén hai mắt đẫm lệ, đứng trong mưa, mỉm cười nhìn anh khẽ phất tay một cái, lại nhanh chóng chạy trở về! !
Trang Hạo Nhiên ôm cái hộp, đứng trong mưa, nhìn bóng dáng Đường Khả Hinh cô độc, không nói nên lời, chỉ khẽ cười khổ, thở dài một hơi, xoay người ngồi vào trong xe, đem cái hộp đặt ở ghế lái phụ, vừa muốn nổ máy, chuẩn bị lái xe đi, lại nắm chặt tay lái, do dự một lúc, lại tắt máy, nhanh chóng ôm cái hộp qua, chậm rãi mở ra, anh cư nhiên nhìn thấy bên trong có thật nhiều những tấm bưu thiếp, sửng sốt, kỳ quái cầm lên một xấp bưu thiếp, tất cả đều là phong cảnh Cambridge, hai mắt anh bộc lộ nghi ngờ và kinh ngạc, cầm lên một tấm bưu thiếp có hình phong cảnh học viện Hoàng hậu, đưa lên nhìn, mặt trên là nét chữ xinh đẹp của Khả Hinh, viết: Trang Hạo Nhiên, không
biết bắt đầu từ khi nào, em đã bắt đầu dần dần có chút quên đi bi thương , bởi vì em rất bận... Em chợt phát hiện ra bận rộn thật tốt...
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên thoáng qua một tia đau đớn, lại nhanh chóng cầm lên một bưu thiếp khác, đưa lên nhìn: Trang Hạo Nhiên, hôm qua phòng ăn của chúng em bị bốc cháy, đây là lúc mà em muốn dùng dũng khí lớn nhất, gửi cho anh một vài bưu thiếp, thế nhưng em lại nhịn xuống ...
"Trang Hạo Nhiên, ở Cambridge trời đang mưa , không biết London có mưa hay không, thật cô đơn , đặc biệt nhớ đến anh... Nhớ anh hát tâm can bảo bối cho em nghe..."
"Trang Hạo Nhiên, thế giới của em không có người khác, dường như chỉ có anh mới có thể hiểu được những tổn thương của em, nhưng làm thế nào đây... Em không muốn ỷ lại vào anh... Nếu như em yếu đuối, có thể tương lai anh lại càng ghét em..."
"Trang Hạo Nhiên, em hôm nay học nói tiếng Anh, nói được một chút cũng không thuận lợi, nhớ tới anh thường nghe điện thoại, lúc nói chuyện bằng tiếng Anh, thật là đẹp trai..."
"Trang Hạo Nhiên, em hôm nay thực sự rất cô đơn, tỉnh lại sau cơn ác mộng, phát hiện ra toàn bộ thế giới chỉ có một mình em..."
Mùa xuân một tiếng sấm rền vang, đánh trên bầu trời!
Trang Hạo Nhiên cầm bưu thiếp, hai tròng mắt đỏ bừng nhìn những tấm bưu thiếp mở ra, hơn trăm tấm, tất cả đều là tên mình, trong lòng đau thắt, nhớ tới Khả
Hinh vừa mới nói: "Anh cũng không biết, phòng ăn chúng em vào lúc trời mưa, nhìn đẹp nhất, nhất là chỗ lúc nãy anh vừa ngồi, lúc ấy em bài trí bàn ăn, đã từng nghĩ có một ngày anh sẽ đến gặp em, em sẽ mời anh ngồi ở chỗ đó, ngắm mưa rơi ở Cambridge, đẹp biết bao nhiêu…”
"Đồ ngốc! !" Trang Hạo Nhiên lập tức ném bưu thiếp xuống, đau lòng nhảy xuống xe, đón mưa bụi, hướng con đường Khả Hinh đã đi, chạy như bay tới, trải qua hàng loạt cửa hàng bên đường, lúc muốn hướng phòng ăn chạy như bay tới, lại đột nhiên dừng bước lại, không thể tin nổi đứng trong mưa, nhìn thấy Đường Khả Hinh một mình ôm một túi bánh mì, cô đơn lẻ loi ngồi chồm hổm trước tủ kính cửa hàng bánh ngọt, nhỏ giọng nức nở , nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống...
Anh khiếp sợ đứng tại chỗ nhìn cô.
Đường Khả Hinh tiếp tục ôm túi bánh mì, cúi đầu nhỏ giọng nức nở , vốn cho là mình đủ kiên cường, thế nhưng khi nhìn thấy anh, vậy mà vẫn kích động cùng yếu đuối như vậy, cô lại thất vọng về chính bản thân mình khóc lên...
Trang Hạo Nhiên rất bất đắc dĩ đứng trong mưa, nhìn cô gái này, hai tròng mắt trong mưa ẩm ướt, thoáng qua một chút đau lòng, nhẹ nhàng gọi: "Khả Hinh?"
Đường Khả Hinh trong trời mưa ẩm ướt tí tách rơi, bỗng nhiên ngẩng đầu, rơi lệ nhìn thấy Trang Hạo Nhiên xuất hiện trước mặt mình, cô đột nhiên ôm túi bánh mì, khóc lên nói: "Làm sao bây giờ? Em vừa rồi vốn nghĩ, mua một túi bánh mì muốn đi tìm anh, sợ anh ở trên đường đói, thế nhưng khi em tới mua, hiện tại mới nhớ ra, lúc chạy vào mua, có thể anh đã đi rồi, em rất khổ sở... Đêm hôm đó, xin lỗi, em từ nhà anh bỏ đi, em xin lỗi... Em biết em sai rồi... Thế nhưng em không muốn ỷ lại vào anh làm chuyện gì cả, em sợ anh ghét em... Thế nhưng đêm hôm đó, em thật sự rất đau khổ, thật sự rất cô đơn... Em rất muốn ở nhà anh lâu hơn một chút..."
Cô nói xong, ôm túi bánh ngọt kia, cúi đầu lại run run khóc lên.
Trang Hạo Nhiên nghe những lời này, hai mắt lại bộc lộ sự khổ sở cùng đau đớn, chậm chạp đi qua, ngồi xổm xuống, nhìn cô gái trước mặt...
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn anh, nghẹn ngào rơi lệ nói: "Anh có thể hay không nói cho em biết thế nào là kiên cường? Kiên cường đến lúc anh rời khỏi, em nhất định sẽ không nhớ tới, tại nhà anh ở London, đã làm cho em đĩa mỳ Ý kia? Làm thế nào mới có thể không nghĩ tới đĩa mỳ Ý kia? Em thực sự rất vất vả cũng không có cách nào quên được..."
Cô lại chôn mặt trước túi bánh mì ngọt, ô ô ô khóc lên.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười, cảm động vươn tay, nhẹ đem cô gái trước mặt, ôm vào trong lòng, khẽ hôn mái tóc cô, mới khẽ thở dài một cái, xúc động nói: "Đồ ngốc, nếu như em muốn ăn, anh mỗi ngày đều làm cho em..."
Đường Khả Hinh ấm áp tựa vào lòng Trang Hạo Nhiên, nghe được lời nói đầy sự cưng chiều này, tất cả kiên cường, đều sụp đổ, nước mắt lại ào ào rơi xuống.
Đầu đường Cambridge, người thưa dần, mưa ẩm ướt róc rách, tiếp tục rơi xuống.
Trước một cửa hàng bánh ngọt nào đó có hai người, ôm nhau, đón mưa bụi trắng xóa, ôm nhau...
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Hai người mỉm cười đi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, Trang Hạo Nhiên có lẽ có chút đói bụng, không ngừng xé bánh mì ăn...
"Trước khi tới đây anh không ăn điểm tâm sao?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, có chút đau lòng hỏi.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười xé bánh mì, vừa ăn vừa gật đầu nói: "Uhm, lúc tới đây hơi sớm một chút, cũng không có ăn gì, cửa hàng bánh ngọt này, là nơi anh và Giai Giai thích nhất, mỗi lần anh đói bụng, cô ấy cũng sẽ tới cửa hàng này mua cho anh bánh mì."
"... ..." Đường Khả Hinh tiếp tục mỉm cười đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên cũng im lặng không lên tiếng.
Xe thể thao liền dừng trước cửa giáo đường, Trang Hạo Nhiên là một trong những người chịu trách nhiệm về cuộc thi đấu rượu đỏ, theo quy tắc thi đấu, anh không được quyền tiếp xúc với bất kỳ tuyển thủ nào, cho nên dù chỉ gặp mặt một lần, cũng bị cho là phạm quy, liền phải rời khỏi...
Hai người từ từ hướng về chiếc xe con đi đến.
"Thế nào đột nhiên lại chạy ra đây?" Trang Hạo Nhiên vừa ăn bánh mì, vẫn cảm thấy có chút buồn cười hỏi.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười, vừa cất bước đi về phía trước, vừa nói: "Vừa lúc em nhìn thấy anh lái xe rời đi, đột nhiên nhớ tới, buổi tối ở London kia, em liền như vậy rời khỏi... Thật là tàn nhẫn..."
Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác trong tay, hai tròng mắt lóe ra, im lặng không lên tiếng.
"Đêm hôm đó, anh nhất định rất giận em đúng không? Em biết, anh nhất định sẽ đi tìm em... Hơn nữa sẽ tìm rất lâu, thậm chí tìm cả một buổi tối, giống như trong quá khứ lúc em gặp rắc rối, anh suốt đêm tìm em vậy..." Đường Khả Hinh có chút đau lòng, nghẹn ngào nói.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười, nói: "Không có... Không có tìm em... Anh đêm hôm đó, ngủ rất ngon... Em cũng biết, anh luôn có thói quen mười giờ đi ngủ..."
Đường Khả Hinh đứng bên cạnh xe thể thao, hai tròng mắt rưng rưng, nhìn anh, có chút không tin hỏi: "Thật vậy sao?"
"Ừ!" Trang Hạo Nhiên thẳng thắn gật đầu, đem âu phục của mình, ném bên cạnh ghế điều khiển xe thể thao, nở nụ cười vươn tay, nhẹ nắm bả vai cô, thật sâu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, xúc động nói: "Còn có mấy ngày nữa thôi, cuộc thi đấu sẽ kết thúc, đến lúc đó sẽ trở về nước , cố gắng lên! Hãy tự mình tạo nên một chút thành tựu."
Đường Khả Hinh nhìn anh, cảm thấy xót xa trong lòng, lại không biết nói gì cho phải.
"Chúng ta rất nhanh liền sẽ gặp mặt!" Trang Hạo Nhiên cười vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: "Anh đi đây."
"... ..." Đường Khả Hinh vẫn như lúc nãy, chăm chú nhìn anh, muốn giữ anh lại nói chuyện cùng mình một buổi tối, không được sao? Ở lại một buổi tối, em muốn nói chuyện với anh, bù đắp thật tốt cho buổi tối ở London kia, củi lửa vẫn chưa cháy hết, liền tự mình rời khỏi, để lại anh cô quạnh...
"Anh đi." Trang Hạo Nhiên ngồi lên xe thể thao, hai tròng mắt mạnh mẽ chớp lóe, cầm tay lái, điều khiển xe...
"Chờ một chút! !" Đường Khả Hinh đột nhiên thật khẩn trương nhào tới trước cửa sổ xe, sốt ruột nói với anh: "Anh có thể chờ em hay không? Em có một thứ này muốn giao cho anh! Xin anh nhất định phải chờ em một chút!"
Trang Hạo Nhiên kỳ quái nhìn cô, mỉm cười, hỏi: "Là cái gì?"
"Anh phải ở chỗ này chờ em! Mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh đều nhất định phải ở chỗ này chờ em! Được không?" Đường Khả Hinh đột nhiên rơi lệ nhìn anh, hỏi.
Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn cô, một lúc lâu sau, mới mỉm cười, nói: "Được..."
Đường Khả Hinh cười, lập tức lau khô nước mắt, cầm váy dài lên, chuyển hướng chạy như bay về phía trước! !
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Khả Hinh, đang theo con đường náo nhiệt vội vàng chạy đi, trong nháy mắt liền biến mất giữa đám người, có chút kỳ quái tự hỏi cô muốn làm gì? Thực sự nghĩ không ra, liền thở dài, đầu tựa vào ghế xe, bất đắc dĩ nói: "Trang Hạo Nhiên! Nói với cô ấy ngươi tìm cô ấy ba tháng, ngươi sẽ chết sao? Cho dù, cô ấy có thể một chút cũng không nhớ tới ngươi, thế nhưng... Ngươi tìm cô ấy, và cô ấy có nghĩ tới ngươi hay không, là hai chuyện khác nhau! !"
Anh nặng nề thở dài một hơi, tim có một chút đau nhói cùng không nỡ nhìn con đường náo nhiệt phía xa xa, cô gái ngốc này, lẻ loi một mình đi tới nơi này, rốt cuộc làm thế nào chống đỡ sửa sang được toàn bộ phòng ăn? Càng nghĩ tim càng đau, lại hướng ra ngoài nhìn xem cô đã quay lại hay chưa...
Bầu trời vừa rồi còn là một màu xanh thẳm, lúc này, lại không hiểu sao kéo đến một chút âm u, không bao lâu sau, một trận gió lạnh thổi qua, mưa bụi rất nhỏ, lướt nhẹ xuống.
Đã qua nửa giờ .
Trang Hạo Nhiên chờ đợi có chút nóng lòng, mở cửa xe đi ra, đón mưa phùn, đứng trước cửa giáo đường, chầm chậm nhìn về phía con đường vắng vẻ, nhớ tới cô khi đó đột nhiên biến mất, tim không hiểu sao lại căng thẳng, vừa muốn dọc theo đường đi tìm cô, ai ngờ giữa trời mưa phùn, nhìn thấy một bóng người màu trắng, ôm một cái hộp lớn, dùng tay che mưa, hướng phía bên này chạy như bay đến, anh sửng sốt, lập tức đi lên, lo lắng nói: "Em đã đi đâu? Có thứ gì quan trọng như vậy chứ? Gặp mưa bị cảm lạnh thì phải làm sao?"
Đường Khả Hinh toàn thân có chút ướt át, lại ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên không chú ý, cười nói: "Không có chuyện gì, em chỉ muốn đem thứ này giao cho anh! Coi như là cám ơn anh ba tháng nay đã nhớ tới em!"
Trang Hạo Nhiên kỳ quái đứng giữa trời mưa bụi, nhìn về phía cái hộp được bao bọc bằng giấy màu xanh, có chút nghi ngờ nhìn cô.
Đường Khả Hinh ngọt ngào ôn nhu cười, nhìn anh nói: "Mau trở về đi thôi! Cầm về nhà rồi hãy mở! Về nước sẽ gặp lại!"
Hóa ra, xa cách vẫn còn tiếp tục...
Trang Hạo Nhiên nâng cái hộp, lại im lặng mà đau lòng nhìn cô.
"Anh đi đi! Việc kinh doanh đã bắt đầu rồi ! Anh cũng không biết, phòng ăn của chúng em vào lúc trời mưa, nhìn đẹp nhất, nhất là chỗ lúc nãy anh vừa ngồi, lúc ấy em bài trí bàn ăn, đã từng nghĩ có một ngày anh sẽ đến gặp em, em sẽ mời anh ngồi ở chỗ đó, ngắm mưa rơi ở Cambridge, đẹp biết bao nhiêu..." Đường Khả Hinh cố nén hai mắt đẫm lệ, đứng trong mưa, mỉm cười nhìn anh khẽ phất tay một cái, lại nhanh chóng chạy trở về! !
Trang Hạo Nhiên ôm cái hộp, đứng trong mưa, nhìn bóng dáng Đường Khả Hinh cô độc, không nói nên lời, chỉ khẽ cười khổ, thở dài một hơi, xoay người ngồi vào trong xe, đem cái hộp đặt ở ghế lái phụ, vừa muốn nổ máy, chuẩn bị lái xe đi, lại nắm chặt tay lái, do dự một lúc, lại tắt máy, nhanh chóng ôm cái hộp qua, chậm rãi mở ra, anh cư nhiên nhìn thấy bên trong có thật nhiều những tấm bưu thiếp, sửng sốt, kỳ quái cầm lên một xấp bưu thiếp, tất cả đều là phong cảnh Cambridge, hai mắt anh bộc lộ nghi ngờ và kinh ngạc, cầm lên một tấm bưu thiếp có hình phong cảnh học viện Hoàng hậu, đưa lên nhìn, mặt trên là nét chữ xinh đẹp của Khả Hinh, viết: Trang Hạo Nhiên, không
biết bắt đầu từ khi nào, em đã bắt đầu dần dần có chút quên đi bi thương , bởi vì em rất bận... Em chợt phát hiện ra bận rộn thật tốt...
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên thoáng qua một tia đau đớn, lại nhanh chóng cầm lên một bưu thiếp khác, đưa lên nhìn: Trang Hạo Nhiên, hôm qua phòng ăn của chúng em bị bốc cháy, đây là lúc mà em muốn dùng dũng khí lớn nhất, gửi cho anh một vài bưu thiếp, thế nhưng em lại nhịn xuống ...
"Trang Hạo Nhiên, ở Cambridge trời đang mưa , không biết London có mưa hay không, thật cô đơn , đặc biệt nhớ đến anh... Nhớ anh hát tâm can bảo bối cho em nghe..."
"Trang Hạo Nhiên, thế giới của em không có người khác, dường như chỉ có anh mới có thể hiểu được những tổn thương của em, nhưng làm thế nào đây... Em không muốn ỷ lại vào anh... Nếu như em yếu đuối, có thể tương lai anh lại càng ghét em..."
"Trang Hạo Nhiên, em hôm nay học nói tiếng Anh, nói được một chút cũng không thuận lợi, nhớ tới anh thường nghe điện thoại, lúc nói chuyện bằng tiếng Anh, thật là đẹp trai..."
"Trang Hạo Nhiên, em hôm nay thực sự rất cô đơn, tỉnh lại sau cơn ác mộng, phát hiện ra toàn bộ thế giới chỉ có một mình em..."
Mùa xuân một tiếng sấm rền vang, đánh trên bầu trời!
Trang Hạo Nhiên cầm bưu thiếp, hai tròng mắt đỏ bừng nhìn những tấm bưu thiếp mở ra, hơn trăm tấm, tất cả đều là tên mình, trong lòng đau thắt, nhớ tới Khả
Hinh vừa mới nói: "Anh cũng không biết, phòng ăn chúng em vào lúc trời mưa, nhìn đẹp nhất, nhất là chỗ lúc nãy anh vừa ngồi, lúc ấy em bài trí bàn ăn, đã từng nghĩ có một ngày anh sẽ đến gặp em, em sẽ mời anh ngồi ở chỗ đó, ngắm mưa rơi ở Cambridge, đẹp biết bao nhiêu…”
"Đồ ngốc! !" Trang Hạo Nhiên lập tức ném bưu thiếp xuống, đau lòng nhảy xuống xe, đón mưa bụi, hướng con đường Khả Hinh đã đi, chạy như bay tới, trải qua hàng loạt cửa hàng bên đường, lúc muốn hướng phòng ăn chạy như bay tới, lại đột nhiên dừng bước lại, không thể tin nổi đứng trong mưa, nhìn thấy Đường Khả Hinh một mình ôm một túi bánh mì, cô đơn lẻ loi ngồi chồm hổm trước tủ kính cửa hàng bánh ngọt, nhỏ giọng nức nở , nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống...
Anh khiếp sợ đứng tại chỗ nhìn cô.
Đường Khả Hinh tiếp tục ôm túi bánh mì, cúi đầu nhỏ giọng nức nở , vốn cho là mình đủ kiên cường, thế nhưng khi nhìn thấy anh, vậy mà vẫn kích động cùng yếu đuối như vậy, cô lại thất vọng về chính bản thân mình khóc lên...
Trang Hạo Nhiên rất bất đắc dĩ đứng trong mưa, nhìn cô gái này, hai tròng mắt trong mưa ẩm ướt, thoáng qua một chút đau lòng, nhẹ nhàng gọi: "Khả Hinh?"
Đường Khả Hinh trong trời mưa ẩm ướt tí tách rơi, bỗng nhiên ngẩng đầu, rơi lệ nhìn thấy Trang Hạo Nhiên xuất hiện trước mặt mình, cô đột nhiên ôm túi bánh mì, khóc lên nói: "Làm sao bây giờ? Em vừa rồi vốn nghĩ, mua một túi bánh mì muốn đi tìm anh, sợ anh ở trên đường đói, thế nhưng khi em tới mua, hiện tại mới nhớ ra, lúc chạy vào mua, có thể anh đã đi rồi, em rất khổ sở... Đêm hôm đó, xin lỗi, em từ nhà anh bỏ đi, em xin lỗi... Em biết em sai rồi... Thế nhưng em không muốn ỷ lại vào anh làm chuyện gì cả, em sợ anh ghét em... Thế nhưng đêm hôm đó, em thật sự rất đau khổ, thật sự rất cô đơn... Em rất muốn ở nhà anh lâu hơn một chút..."
Cô nói xong, ôm túi bánh ngọt kia, cúi đầu lại run run khóc lên.
Trang Hạo Nhiên nghe những lời này, hai mắt lại bộc lộ sự khổ sở cùng đau đớn, chậm chạp đi qua, ngồi xổm xuống, nhìn cô gái trước mặt...
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn anh, nghẹn ngào rơi lệ nói: "Anh có thể hay không nói cho em biết thế nào là kiên cường? Kiên cường đến lúc anh rời khỏi, em nhất định sẽ không nhớ tới, tại nhà anh ở London, đã làm cho em đĩa mỳ Ý kia? Làm thế nào mới có thể không nghĩ tới đĩa mỳ Ý kia? Em thực sự rất vất vả cũng không có cách nào quên được..."
Cô lại chôn mặt trước túi bánh mì ngọt, ô ô ô khóc lên.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười, cảm động vươn tay, nhẹ đem cô gái trước mặt, ôm vào trong lòng, khẽ hôn mái tóc cô, mới khẽ thở dài một cái, xúc động nói: "Đồ ngốc, nếu như em muốn ăn, anh mỗi ngày đều làm cho em..."
Đường Khả Hinh ấm áp tựa vào lòng Trang Hạo Nhiên, nghe được lời nói đầy sự cưng chiều này, tất cả kiên cường, đều sụp đổ, nước mắt lại ào ào rơi xuống.
Đầu đường Cambridge, người thưa dần, mưa ẩm ướt róc rách, tiếp tục rơi xuống.
Trước một cửa hàng bánh ngọt nào đó có hai người, ôm nhau, đón mưa bụi trắng xóa, ôm nhau...
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Story
Chương 541: Dũng cảm quên
10.0/10 từ 24 lượt.