Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 517: Chủ tịch Trang
Nước Anh, mưa xuân lất phất bay.
Một chiếc xe Benz màu bạc, chậm chạp chạy đến trước trạm cuối của “ Ngôi sao châu Âu” ở London, dừng xe ở bên lề đường.
Trang Hạo Nhiên mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, chiếc cà vạt màu trắng xanh, quần dài xanh đậm, bên ngoài mặc một chiếc áo len màu xanh nhạt cổ chữ V, ống tay áo xăn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay to lớn. Anh cầm một chiếc túi xách LV màu nâu, phong thái hiên ngang, ưu nhã nhận lấy chiếc ô trong suốt mà Selina đưa rồi nói: "Please go back. I can go there by myself. (Cô trở về đi, một mình tôi đi được... ) "
Tay Selina cầm một chiếc ô khác, nhìn về phía vị giám đốc đẹp trai này muốn đi Paris, vẻ mặt hiên lên sự lo lắng và bất đắc dĩ cười nói: "Boss, you really want to fly to Paris to find her. How can you sure you can finally find her in this big city. (Giám đốc, thật sự anh muốn đi Pari tìm cô ấy? Thế nhưng anh xác định, anh có thể tìm được cô ấy sao? Paris lớn như vậy. ) "
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, trong tay cầm chiếc ô trong suốt, nhìn về phía sân ga “Ngôi sao châu Âu” ở xa xa, chậm rãi nói: "No matter what,I need to find her. Other wise,I feel terri bilyu neasy and even can not falla sleep every night. (Tìm không được cũng phải tìm! Tìm không được, trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái! Mỗi buổi tối, tôi đều không ngủ được! ) "
Selina không nhịn được cúi đầu cười.
Trang Hạo Nhiên nặng nề thở ra một hơi, xách túi hành lý, nói: "Tôi phải đi rồi."
"Chúc anh có chuyến đi thuận lợi!" Selina nhìn về phía anh, mỉm cười nói.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên tươi cười, đôi mắt lóe lên sự kiên định, xách túi hành lí, cứ như vậy bước đi,hướng tới sân ga “ Ngôi sao châu Âu”.
Vật nhỏ, chờ anh, anh lập tức tới Pari tìm em!
Mưa, vẫn rơi ảm đạm trên mặt đất.
Đường Khả Hinh nghe tiếng mưa rơi róc rách, rốt cuộc đi về phía sau phòng ăn, có ba phòng trống liên tiếp. Cô chọn lấy một căn phòng, kéo valy hành lí nhẹ đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy một gian phòng nhỏ tầm mười mấy mét vuông. Ngược lại, mọi thứ đều đầy đủ, một chiếc giường đơn nhỏ, bên cạnh là một bàn
làm việc kiểu châu Âu, có một chiếc cốc nhỏ trên bàn và một số cuốn sách về kinh doanh nhà hàng. Ngoài ra còn có một phòng tắm riêng, và một lò sưởi âm tường, bên cạnh để vài cây củi.
Đường Khả Hinh im lặng đứng ở trong phòng, u ám và lạnh lẽo, cạnh giường có một chiếc cửa sổ nhỏ, những hạt mưa phùn nhẹ nhàng rơi xuống. Cô lại nhớ đến người kia, trong lòng mềm nhũn, cuối cùng vẫn thở nhẹ một cái, nhẹ nhàng buông hành lí ra. Bỗng có người đụng nhẹ vào người, cô quay mặt sang, nhìn thấy NIKY đang đứng ở trước mặt mình, đưa cho mình một tấm bưu thiếp...
Cô cúi đầu sửng sốt, nhìn tấm bưu thiếp trong tay NIKY, ngẩng đầu lên nhìn vào cô ấy...
NIKY mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: "If you come here by yourself ,I think you may need this( Một mình cô đi tới nơi này, tôi nghĩ cô phải cần cái này..."
Đường Khả Hinh nhìn tấm bưu thiếp trong tay NIKY, là phong cảnh Cambridge, cô im lặng nhìn một lúc lâu, mới mỉm cười nhận lấy, cúi đầu xoa nhẹ lên tấm bưu thiếp
"Havearest. (Cô nghỉ ngơi một chút đi. )" NIKY vỗ vỗ vai của cô, sau đó mỉm cười quay người đi ra.
Đường Khả Hinh cầm bưu thiếp ở trong tay, nhớ tới đêm hôm đó, vào lúc lò sưởi đang đốt lửa, Trang Hạo Nhiên lặng lẽ làm cơm cho mình, nhìn bóng lưng mình đã từng dựa vào, có mấy lần nước mắt muốn trào ra. Còn có lúc anh im lặng ngồi ở trước mặt cô, đôi mắt sáng lấp lánh như những đốm lửa nhỏ bên trong lò, nhìn cô thật dịu dàng, đáy lòng kích động, có chút xúc động về sự dịu dàng của anh...
Cô nắm chặt bưu thiếp, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc đi lại trước bàn đọc sách, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, cầm lên bút máy từ túi xách. Kể từ sau khi đi cùng Trang Hạo Nhiên, cô vẫn thích dùng bút máy, bởi vì cô rất thích nhìn dáng vẻ cầm bút kí tên của anh, dáng vẻ thật đẹp trai, cô nhẹ nhàng dùng nét chữ xinh đẹp viết: Trang Hạo Nhiên...
Cô dừng bút, nhìn về ba chữ kia, có thể tưởng tượng ra anh đẹp trai nhã nhặn đang đứng trước mặt mình. Nhìn thấy đôi mắt dịu dàng của anh, còn có tính trẻ con hay tươi cười. Đôi mắt cô ôn nhu, lại để nhẹ bút xuống, đem bưu thiếp cẩn thận từng chút một đặt ở chỗ khuất bên trong bàn đọc sách. Sau đó cô nhanh chóng sắp xếp trang phục, đem treo trong tủ quần áo, vừa dọn dẹp vừa nhẹ nhàng hát: "Bầu trời rộng lớn như vậy,con người nhiều như vậy, vậy tại sao lại để
em gặp anh. Anh là người tốt, là người hoàn hảo như vậy, em đã từng hoài nghi có phải mình đang nằm mơ. Có một người nghe em tâm sự, ở cùng một chỗ với em cả một đêm dài, cùng nhau đếm sao, ở bờ biển đón gió, chỉ cần có anh, em liền an tâm, em là tâm can bảo bối của anh, anh yêu em đến không còn đường trở lại, cả đời này cũng không hối hận... Cùng anh lên núi Thượng Hải, cùng anh trải qua đêm ngày, vui vẻ hay đau khổ đều không sao cả, em là tâm can bảo bối của anh, thật lòng yêu em, hi vọng em cũng thật lòng với anh, anh nên cụng ly vì em, anh nên uống say vì em..."
Đôi mắt Đường Khả Hinh hồng hào, nhớ tới câu nói kia của Trang Hạo Nhiên: Em không xứng cùng anh đàm luận về rượu đỏ... Trái tim cô đau nhói, khuôn mặt lập tức hiện lên sự quyết tâm, cắn chặt hàm răng, cầm áo khoác ngoài nhanh chóng nhét vào trong tủ quần áo. Hoàng hôn dần đến, lạnh lẽo cũng ùa tới, cảm giác mùa xuân ở Cambridge so với trong nước, vừa ướt át lại lạnh lẽo. Ra khỏi phòng, đi trên con đường nhỏ ẩm ướt tới cửa phía sau phòng ăn, nhanh chóng nhìn thấy Bruce ở phía sau quầy rượu, cầm điện thoại bàn nói chuyện thật lâu, cuối cùng dung thái độ kính trọng nói: "Yes,that's right. Our restaurant is ready to open and we will hire cookers and two waiters. Yeah, right! OK. I will note down this number. Look forward to your coming. If it can get pass, we will report to you all the items we need to buy. Thank you very much"(Đúng vậy! Đúng vậy! Phòng ăn của chúng tôi đã chuẩn bị bắt đầu mở cửa, sau đó sẽ mời đầu bếp, còn có hai nhân viên phục vụ! Đúng vậy! Đúng vậy! vâng, tôi sẽ ghi nhớ, chờ mong ngài sẽ ghé qua, nếu như chưa đạt tiêu chuẩn, chúng tôi cần mua đồ ăn vật phẩm, sẽ báo cáo lại với ngài, đúng vậy. Cám ơn ngài!" )
Đường Khả Hinh nhìn thấy sắc mặt Bruce nghiêm trọng, liền đi qua, nhanh chóng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
NIKY vui vẻ đứng ở phía sau Bruce, nhảy qua, vỗ tay cười nói: " "The headquarter promises us that they would come for a visit. If there is no problem,we can star tour business righ taway and they will also fferus all the thing swe need, likered win eand whisky. (Tổng công ty đã đáp ứng chúng ta, phái nhân viên qua đây thị sát, nếu như phòng ăn hợp tiêu chuẩn, là có thể mở cửa kinh doanh ! Hơn nữa sẽ cung cấp đồ dung vật chất cho chúng ta, bao gồm cả rượu đỏ whisky! ) "
"A?" Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, không hiểu nói: "Mọi người đang nói cái gì?"
Bruce để điện thoại xuống, nhìn về phía Đường Khả Hinh, nở nụ cười hóm hỉnh mà đẹp trai, cầm lên từ điển Anh-Trung, đánh một câu tiếng Anh, sau đó dịch thành tiếng Trung, đưa cho Đường Khả Hinh nhìn! !
Đường Khả Hinh cúi đầu, nhìn về phía từ điển anh-trung thấy dòng chữ: Công ty sẽ phái người tới kiểm tra phòng ăn, nếu đủ tiêu chuẩn, sẽ chi cho chúng ta đồ dùng vật chất! Cho phép chúng ta thông báo tuyển dụng! Cô mở to mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Bruce, khuôn mặt vì kích động mà đỏ bừng, kêu to: "Có thật vậy không?"
"YES!" Bruce dương dương tự đắc, đắc ý nói.
"A ——————" Đường Khả Hinh thét chói tai, vươn tay, kích động ôm NIKY cùng nhau xoay vòng quanh!
Bruce im lặng không lên tiếng, nhìn về phía cô gái nhỏ kiên cường, khuôn mặt cũng nở nụ cười hiền hậu.
Thời gian thật sự vô cùng quý giá! !
Đường Khả Hinh quên mất đã hơn hai mươi tiếng đồng hồ mình chưa hề nghỉ ngơi, lúc này không nói hai lời, biết ngày mai tổng công ty phái người qua đây, ngay lập tức cầm cái chổi, khăn lau, thùng nước, kéo Bruce cùng NIKY còn có Mick cùng nhau chạy đến chỗ chiếc lò. Trước hết mọi người nghe Đường Khả Hinh phân phó, cùng nhau quét sạch sẽ toàn bộ phòng rượu, NIKY phụ trách đổ rác, Bruce thì lau sạch giá đựng rượu, quét trên, quét dưới giá rượu, một bên quét một bên bị sặc khiến ông rất khó chịu.
Đường Khả Hinh tươi cười nhìn ông, nhưng vẫn đem một bình rượu đỏ chuyển xuống. Nhìn thấy cậu bé Mick đang ngồi ở trên chiếc ghế băng nhỏ, trong lòng ôm một bình rượu đỏ, dùng đôi tay non nớt nhỏ bé, cầm khăn lau, chăm chú lau chùi bình rượu bụi bặm. Cô kích động ngồi xổm ở trước mặt cậu bé, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên thơm một cái! !
Khuôn mặt Mick đỏ bừng, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, xấu hổ như tiểu vương tử, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh kích động nhìn Mick, lại không nói gì thêm, chính mình cũng cầm khăn lau, đứng ở cạnh giá đựng rượu đỏ, một chai rồi lại một chai, dung khăn lau chùi sạch sẽ.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Cho đến mười giờ tối, Bruce cùng NIKY và Mick đã quết sạch sẽ các phòng. Sau đó đem tất cả chai rượu đỏ, lau chùi sạch sẽ, những lúc mệt mỏi, ba người bọn họ lại cùng nhau nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh ngồi ở trên băng ghế nhỏ , ôm một bình rượu đỏ, vẫn tiếp tục lau chùi, vừa xoa, vừa nhìn bọn họ nói: "go-sleep..."
Mấy người bọn họ thực sự không chịu được, đành phải đi lên lầu, chuẩn bị nghỉ ngơi. Một mình Đường Khả Hinh tiếp tục với ánh mắt kiên định, nhanh chóng dùng khăn lau, lau sạch sẽ hơn một trăm bình rượu đỏ còn lại trong phòng. Sau đó cầm giấy ghi chép lại giá cả từng loại rượu, phân loại từng loại rượu đỏ và nhanh chóng ghi lại sô lượng từng loại rượu đỏ
Trên vách tường, đồng hồ treo tường đã điểm hai giờ sáng, Đường Khả Hinh mới sắp xếp gọn gàng toàn bộ rượu đỏ. Cô duỗi lưng một cái, cảm giác toàn thân đều đau nhức, liền kéo thân thể mệt mỏi, đi ra khỏi phòng rượu. Ở thời điểm đang mệt mỏi, liếc mắt nhìn thấy cách rượu phòng rượu không xa toàn hoa và cây cảnh, tự nhiên cô lạnh run cả người, lấy lại tinh thần lập tức chạy về phòng trên lầu.
Lúc này NIKY đã tắm sạch sẽ,đang ngủ trên giường, Đường Khả Hinh đẩy cánh cửa nhỏ đi vào, nhìn cô ấy ngủ rất yên tĩnh.Cô mỉm cười, đi tới bên giường, khom người nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cô ấy, trong bóng tối nhìn thấy gò má cô ấy, trông vô cùng lương thiện. Đôi mắt Đường Khả Hinh lộ ra vẻ dịu dàng cùng kiên định, nhanh chóng đi ra khỏi phòng, trở về phòng của mình, tắm nước nóng sạch sẽ, mặc bộ quần áo thể thao, tóc buộc đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn. Không nói hai lời, lấy ra chiếc hộp kim chỉ mới mua từ chợ, chạy ra phòng ăn, ngồi ở trước bàn ăn, với đôi tay nhỏ bé xinh xắn của mình, cùng một ngọn đèn nhỏ yếu ớt, may lại chiếc khăn trải bàn màu tím.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua.
Cô gái này dường như không biết mệt mỏi, đôi mắt vẫn chăm chú mà sinh động, trong tay cầm chiếc khăn trải bàn màu tím, cầm kim, một đường rồi lại một đường khâu lại. Cứ như vậy, bóng dáng cô ngồi đó, một nửa là cô gái kia, một nửa là tâm hồn này.
Sáng sớm. Trên cái thế giới này còn có gì so sánh với vẻ đẹp của sáng sớm tinh mơ?
Những con sông chảy dài, giống như gắn bó dịu dàng với nhau, kéo dài về phía trước. Vô số màu xanh, màu đỏ, màu hồng của cây cối hoa cỏ. Những cơn mưa bụi trắng xóa, lãng mạn như tranh vẽ, gần đó là những kiến trúc cổ, như những võ sĩ nghiêm khắc, canh giữ sự dịu dàng này. Xa xa có tiếng chuông của giáo đường đang vang lên, thời khắc thần bí và thần thánh.! !
Tiếng mưa phùn bên ngoài phòng ăn vang lên.
Trên bàn, cô gái này đã cả đêm không ngủ, sáng sớm khi nghe tiếng chuông ở giáo đường vang lên, rốt cuộc đã may xong cái khăn trải bàn cuối cùng. Tinh thần mệt mỏi, đôi mắt sưng vù, nhìn chiếc khăn trải bàn màu tím ở trong tay, tất cả đã được may xong, dưới ánh đèn lờ mờ không nhìn rõ những chỗ may vá. Cổ họng cô khô khốc, mệt mỏi thở hổn hển một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cuối cùng gục đầu xuống những chiếc khăn trải bàn, hai mắt nhắm lại, nơi lỗ mũi những giọt máu đỏ tươi rơi xuống...
Cô gái này, cũng không biết hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng sao.
Cửa phòng hội nghị lớn của tổng công ty Hoàn Cầu mở ra! !
Tưởng Vĩ Quốc dẫn đầu, theo sau là Laurence cùng Vitas, còn có các thành viên của ban giám đốc, chậm rãi đi vào phòng hội nghị rộng lớn, cùng ngồi xuống nhìn về màn hình lớn ở trung tâm! !
Các thư ký nhanh chóng phục vụ rượu, đi xóa tên, chỉ lấy mã số để chuẩn bị tư liệu, đưa rượu đỏ đến trước chỗ của chủ tịch cùng các thành viên.
Thư kí trưởng cầm điều khiển từ xa lên, màn hình lớn ở trung tâm sang lên hiện lên phòng hội nghị ở tổng bộ Hoàn Á, trên chiếc ghế da của chủ tịch vẫn trống trơn như cũ...
Đôi mắt Tưởng Vĩ Quốc chăm chú, chậm chạp ngẩng đầu nhìn chiếc ghế da của chủ tịch Hoàn Á trên màn hình trung tâm. Hôm nay, chuyên gia hầu rượu đỏ giỏi nhất sẽ công bố kết quả cuộc thi so tài của các nhóm , đều là các nhóm vô cùng tài giỏi , lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh chân thật, bọn họ phục vụ ở phòng ăn, đi qua mà hình video, xuất hiện trước mặt vị chủ tịch! Có thể nói là một ngày hết sức quan trọng.!
"Chủ tịch Trang tới..." Âm thanh trên màn hình truyền tới.
Mọi người rối rít ngẩng đầu lên, cùng nhìn về phía màn hình trung tâm...
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Một chiếc xe Benz màu bạc, chậm chạp chạy đến trước trạm cuối của “ Ngôi sao châu Âu” ở London, dừng xe ở bên lề đường.
Trang Hạo Nhiên mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, chiếc cà vạt màu trắng xanh, quần dài xanh đậm, bên ngoài mặc một chiếc áo len màu xanh nhạt cổ chữ V, ống tay áo xăn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay to lớn. Anh cầm một chiếc túi xách LV màu nâu, phong thái hiên ngang, ưu nhã nhận lấy chiếc ô trong suốt mà Selina đưa rồi nói: "Please go back. I can go there by myself. (Cô trở về đi, một mình tôi đi được... ) "
Tay Selina cầm một chiếc ô khác, nhìn về phía vị giám đốc đẹp trai này muốn đi Paris, vẻ mặt hiên lên sự lo lắng và bất đắc dĩ cười nói: "Boss, you really want to fly to Paris to find her. How can you sure you can finally find her in this big city. (Giám đốc, thật sự anh muốn đi Pari tìm cô ấy? Thế nhưng anh xác định, anh có thể tìm được cô ấy sao? Paris lớn như vậy. ) "
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, trong tay cầm chiếc ô trong suốt, nhìn về phía sân ga “Ngôi sao châu Âu” ở xa xa, chậm rãi nói: "No matter what,I need to find her. Other wise,I feel terri bilyu neasy and even can not falla sleep every night. (Tìm không được cũng phải tìm! Tìm không được, trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái! Mỗi buổi tối, tôi đều không ngủ được! ) "
Selina không nhịn được cúi đầu cười.
Trang Hạo Nhiên nặng nề thở ra một hơi, xách túi hành lý, nói: "Tôi phải đi rồi."
"Chúc anh có chuyến đi thuận lợi!" Selina nhìn về phía anh, mỉm cười nói.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên tươi cười, đôi mắt lóe lên sự kiên định, xách túi hành lí, cứ như vậy bước đi,hướng tới sân ga “ Ngôi sao châu Âu”.
Vật nhỏ, chờ anh, anh lập tức tới Pari tìm em!
Mưa, vẫn rơi ảm đạm trên mặt đất.
Đường Khả Hinh nghe tiếng mưa rơi róc rách, rốt cuộc đi về phía sau phòng ăn, có ba phòng trống liên tiếp. Cô chọn lấy một căn phòng, kéo valy hành lí nhẹ đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy một gian phòng nhỏ tầm mười mấy mét vuông. Ngược lại, mọi thứ đều đầy đủ, một chiếc giường đơn nhỏ, bên cạnh là một bàn
làm việc kiểu châu Âu, có một chiếc cốc nhỏ trên bàn và một số cuốn sách về kinh doanh nhà hàng. Ngoài ra còn có một phòng tắm riêng, và một lò sưởi âm tường, bên cạnh để vài cây củi.
Đường Khả Hinh im lặng đứng ở trong phòng, u ám và lạnh lẽo, cạnh giường có một chiếc cửa sổ nhỏ, những hạt mưa phùn nhẹ nhàng rơi xuống. Cô lại nhớ đến người kia, trong lòng mềm nhũn, cuối cùng vẫn thở nhẹ một cái, nhẹ nhàng buông hành lí ra. Bỗng có người đụng nhẹ vào người, cô quay mặt sang, nhìn thấy NIKY đang đứng ở trước mặt mình, đưa cho mình một tấm bưu thiếp...
Cô cúi đầu sửng sốt, nhìn tấm bưu thiếp trong tay NIKY, ngẩng đầu lên nhìn vào cô ấy...
NIKY mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: "If you come here by yourself ,I think you may need this( Một mình cô đi tới nơi này, tôi nghĩ cô phải cần cái này..."
Đường Khả Hinh nhìn tấm bưu thiếp trong tay NIKY, là phong cảnh Cambridge, cô im lặng nhìn một lúc lâu, mới mỉm cười nhận lấy, cúi đầu xoa nhẹ lên tấm bưu thiếp
"Havearest. (Cô nghỉ ngơi một chút đi. )" NIKY vỗ vỗ vai của cô, sau đó mỉm cười quay người đi ra.
Đường Khả Hinh cầm bưu thiếp ở trong tay, nhớ tới đêm hôm đó, vào lúc lò sưởi đang đốt lửa, Trang Hạo Nhiên lặng lẽ làm cơm cho mình, nhìn bóng lưng mình đã từng dựa vào, có mấy lần nước mắt muốn trào ra. Còn có lúc anh im lặng ngồi ở trước mặt cô, đôi mắt sáng lấp lánh như những đốm lửa nhỏ bên trong lò, nhìn cô thật dịu dàng, đáy lòng kích động, có chút xúc động về sự dịu dàng của anh...
Cô nắm chặt bưu thiếp, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc đi lại trước bàn đọc sách, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, cầm lên bút máy từ túi xách. Kể từ sau khi đi cùng Trang Hạo Nhiên, cô vẫn thích dùng bút máy, bởi vì cô rất thích nhìn dáng vẻ cầm bút kí tên của anh, dáng vẻ thật đẹp trai, cô nhẹ nhàng dùng nét chữ xinh đẹp viết: Trang Hạo Nhiên...
Cô dừng bút, nhìn về ba chữ kia, có thể tưởng tượng ra anh đẹp trai nhã nhặn đang đứng trước mặt mình. Nhìn thấy đôi mắt dịu dàng của anh, còn có tính trẻ con hay tươi cười. Đôi mắt cô ôn nhu, lại để nhẹ bút xuống, đem bưu thiếp cẩn thận từng chút một đặt ở chỗ khuất bên trong bàn đọc sách. Sau đó cô nhanh chóng sắp xếp trang phục, đem treo trong tủ quần áo, vừa dọn dẹp vừa nhẹ nhàng hát: "Bầu trời rộng lớn như vậy,con người nhiều như vậy, vậy tại sao lại để
em gặp anh. Anh là người tốt, là người hoàn hảo như vậy, em đã từng hoài nghi có phải mình đang nằm mơ. Có một người nghe em tâm sự, ở cùng một chỗ với em cả một đêm dài, cùng nhau đếm sao, ở bờ biển đón gió, chỉ cần có anh, em liền an tâm, em là tâm can bảo bối của anh, anh yêu em đến không còn đường trở lại, cả đời này cũng không hối hận... Cùng anh lên núi Thượng Hải, cùng anh trải qua đêm ngày, vui vẻ hay đau khổ đều không sao cả, em là tâm can bảo bối của anh, thật lòng yêu em, hi vọng em cũng thật lòng với anh, anh nên cụng ly vì em, anh nên uống say vì em..."
Đôi mắt Đường Khả Hinh hồng hào, nhớ tới câu nói kia của Trang Hạo Nhiên: Em không xứng cùng anh đàm luận về rượu đỏ... Trái tim cô đau nhói, khuôn mặt lập tức hiện lên sự quyết tâm, cắn chặt hàm răng, cầm áo khoác ngoài nhanh chóng nhét vào trong tủ quần áo. Hoàng hôn dần đến, lạnh lẽo cũng ùa tới, cảm giác mùa xuân ở Cambridge so với trong nước, vừa ướt át lại lạnh lẽo. Ra khỏi phòng, đi trên con đường nhỏ ẩm ướt tới cửa phía sau phòng ăn, nhanh chóng nhìn thấy Bruce ở phía sau quầy rượu, cầm điện thoại bàn nói chuyện thật lâu, cuối cùng dung thái độ kính trọng nói: "Yes,that's right. Our restaurant is ready to open and we will hire cookers and two waiters. Yeah, right! OK. I will note down this number. Look forward to your coming. If it can get pass, we will report to you all the items we need to buy. Thank you very much"(Đúng vậy! Đúng vậy! Phòng ăn của chúng tôi đã chuẩn bị bắt đầu mở cửa, sau đó sẽ mời đầu bếp, còn có hai nhân viên phục vụ! Đúng vậy! Đúng vậy! vâng, tôi sẽ ghi nhớ, chờ mong ngài sẽ ghé qua, nếu như chưa đạt tiêu chuẩn, chúng tôi cần mua đồ ăn vật phẩm, sẽ báo cáo lại với ngài, đúng vậy. Cám ơn ngài!" )
Đường Khả Hinh nhìn thấy sắc mặt Bruce nghiêm trọng, liền đi qua, nhanh chóng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
NIKY vui vẻ đứng ở phía sau Bruce, nhảy qua, vỗ tay cười nói: " "The headquarter promises us that they would come for a visit. If there is no problem,we can star tour business righ taway and they will also fferus all the thing swe need, likered win eand whisky. (Tổng công ty đã đáp ứng chúng ta, phái nhân viên qua đây thị sát, nếu như phòng ăn hợp tiêu chuẩn, là có thể mở cửa kinh doanh ! Hơn nữa sẽ cung cấp đồ dung vật chất cho chúng ta, bao gồm cả rượu đỏ whisky! ) "
"A?" Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, không hiểu nói: "Mọi người đang nói cái gì?"
Bruce để điện thoại xuống, nhìn về phía Đường Khả Hinh, nở nụ cười hóm hỉnh mà đẹp trai, cầm lên từ điển Anh-Trung, đánh một câu tiếng Anh, sau đó dịch thành tiếng Trung, đưa cho Đường Khả Hinh nhìn! !
Đường Khả Hinh cúi đầu, nhìn về phía từ điển anh-trung thấy dòng chữ: Công ty sẽ phái người tới kiểm tra phòng ăn, nếu đủ tiêu chuẩn, sẽ chi cho chúng ta đồ dùng vật chất! Cho phép chúng ta thông báo tuyển dụng! Cô mở to mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Bruce, khuôn mặt vì kích động mà đỏ bừng, kêu to: "Có thật vậy không?"
"YES!" Bruce dương dương tự đắc, đắc ý nói.
"A ——————" Đường Khả Hinh thét chói tai, vươn tay, kích động ôm NIKY cùng nhau xoay vòng quanh!
Bruce im lặng không lên tiếng, nhìn về phía cô gái nhỏ kiên cường, khuôn mặt cũng nở nụ cười hiền hậu.
Thời gian thật sự vô cùng quý giá! !
Đường Khả Hinh quên mất đã hơn hai mươi tiếng đồng hồ mình chưa hề nghỉ ngơi, lúc này không nói hai lời, biết ngày mai tổng công ty phái người qua đây, ngay lập tức cầm cái chổi, khăn lau, thùng nước, kéo Bruce cùng NIKY còn có Mick cùng nhau chạy đến chỗ chiếc lò. Trước hết mọi người nghe Đường Khả Hinh phân phó, cùng nhau quét sạch sẽ toàn bộ phòng rượu, NIKY phụ trách đổ rác, Bruce thì lau sạch giá đựng rượu, quét trên, quét dưới giá rượu, một bên quét một bên bị sặc khiến ông rất khó chịu.
Đường Khả Hinh tươi cười nhìn ông, nhưng vẫn đem một bình rượu đỏ chuyển xuống. Nhìn thấy cậu bé Mick đang ngồi ở trên chiếc ghế băng nhỏ, trong lòng ôm một bình rượu đỏ, dùng đôi tay non nớt nhỏ bé, cầm khăn lau, chăm chú lau chùi bình rượu bụi bặm. Cô kích động ngồi xổm ở trước mặt cậu bé, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên thơm một cái! !
Khuôn mặt Mick đỏ bừng, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, xấu hổ như tiểu vương tử, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh kích động nhìn Mick, lại không nói gì thêm, chính mình cũng cầm khăn lau, đứng ở cạnh giá đựng rượu đỏ, một chai rồi lại một chai, dung khăn lau chùi sạch sẽ.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Cho đến mười giờ tối, Bruce cùng NIKY và Mick đã quết sạch sẽ các phòng. Sau đó đem tất cả chai rượu đỏ, lau chùi sạch sẽ, những lúc mệt mỏi, ba người bọn họ lại cùng nhau nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh ngồi ở trên băng ghế nhỏ , ôm một bình rượu đỏ, vẫn tiếp tục lau chùi, vừa xoa, vừa nhìn bọn họ nói: "go-sleep..."
Mấy người bọn họ thực sự không chịu được, đành phải đi lên lầu, chuẩn bị nghỉ ngơi. Một mình Đường Khả Hinh tiếp tục với ánh mắt kiên định, nhanh chóng dùng khăn lau, lau sạch sẽ hơn một trăm bình rượu đỏ còn lại trong phòng. Sau đó cầm giấy ghi chép lại giá cả từng loại rượu, phân loại từng loại rượu đỏ và nhanh chóng ghi lại sô lượng từng loại rượu đỏ
Trên vách tường, đồng hồ treo tường đã điểm hai giờ sáng, Đường Khả Hinh mới sắp xếp gọn gàng toàn bộ rượu đỏ. Cô duỗi lưng một cái, cảm giác toàn thân đều đau nhức, liền kéo thân thể mệt mỏi, đi ra khỏi phòng rượu. Ở thời điểm đang mệt mỏi, liếc mắt nhìn thấy cách rượu phòng rượu không xa toàn hoa và cây cảnh, tự nhiên cô lạnh run cả người, lấy lại tinh thần lập tức chạy về phòng trên lầu.
Lúc này NIKY đã tắm sạch sẽ,đang ngủ trên giường, Đường Khả Hinh đẩy cánh cửa nhỏ đi vào, nhìn cô ấy ngủ rất yên tĩnh.Cô mỉm cười, đi tới bên giường, khom người nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cô ấy, trong bóng tối nhìn thấy gò má cô ấy, trông vô cùng lương thiện. Đôi mắt Đường Khả Hinh lộ ra vẻ dịu dàng cùng kiên định, nhanh chóng đi ra khỏi phòng, trở về phòng của mình, tắm nước nóng sạch sẽ, mặc bộ quần áo thể thao, tóc buộc đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn. Không nói hai lời, lấy ra chiếc hộp kim chỉ mới mua từ chợ, chạy ra phòng ăn, ngồi ở trước bàn ăn, với đôi tay nhỏ bé xinh xắn của mình, cùng một ngọn đèn nhỏ yếu ớt, may lại chiếc khăn trải bàn màu tím.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua.
Cô gái này dường như không biết mệt mỏi, đôi mắt vẫn chăm chú mà sinh động, trong tay cầm chiếc khăn trải bàn màu tím, cầm kim, một đường rồi lại một đường khâu lại. Cứ như vậy, bóng dáng cô ngồi đó, một nửa là cô gái kia, một nửa là tâm hồn này.
Sáng sớm. Trên cái thế giới này còn có gì so sánh với vẻ đẹp của sáng sớm tinh mơ?
Những con sông chảy dài, giống như gắn bó dịu dàng với nhau, kéo dài về phía trước. Vô số màu xanh, màu đỏ, màu hồng của cây cối hoa cỏ. Những cơn mưa bụi trắng xóa, lãng mạn như tranh vẽ, gần đó là những kiến trúc cổ, như những võ sĩ nghiêm khắc, canh giữ sự dịu dàng này. Xa xa có tiếng chuông của giáo đường đang vang lên, thời khắc thần bí và thần thánh.! !
Tiếng mưa phùn bên ngoài phòng ăn vang lên.
Trên bàn, cô gái này đã cả đêm không ngủ, sáng sớm khi nghe tiếng chuông ở giáo đường vang lên, rốt cuộc đã may xong cái khăn trải bàn cuối cùng. Tinh thần mệt mỏi, đôi mắt sưng vù, nhìn chiếc khăn trải bàn màu tím ở trong tay, tất cả đã được may xong, dưới ánh đèn lờ mờ không nhìn rõ những chỗ may vá. Cổ họng cô khô khốc, mệt mỏi thở hổn hển một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cuối cùng gục đầu xuống những chiếc khăn trải bàn, hai mắt nhắm lại, nơi lỗ mũi những giọt máu đỏ tươi rơi xuống...
Cô gái này, cũng không biết hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng sao.
Cửa phòng hội nghị lớn của tổng công ty Hoàn Cầu mở ra! !
Tưởng Vĩ Quốc dẫn đầu, theo sau là Laurence cùng Vitas, còn có các thành viên của ban giám đốc, chậm rãi đi vào phòng hội nghị rộng lớn, cùng ngồi xuống nhìn về màn hình lớn ở trung tâm! !
Các thư ký nhanh chóng phục vụ rượu, đi xóa tên, chỉ lấy mã số để chuẩn bị tư liệu, đưa rượu đỏ đến trước chỗ của chủ tịch cùng các thành viên.
Thư kí trưởng cầm điều khiển từ xa lên, màn hình lớn ở trung tâm sang lên hiện lên phòng hội nghị ở tổng bộ Hoàn Á, trên chiếc ghế da của chủ tịch vẫn trống trơn như cũ...
Đôi mắt Tưởng Vĩ Quốc chăm chú, chậm chạp ngẩng đầu nhìn chiếc ghế da của chủ tịch Hoàn Á trên màn hình trung tâm. Hôm nay, chuyên gia hầu rượu đỏ giỏi nhất sẽ công bố kết quả cuộc thi so tài của các nhóm , đều là các nhóm vô cùng tài giỏi , lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh chân thật, bọn họ phục vụ ở phòng ăn, đi qua mà hình video, xuất hiện trước mặt vị chủ tịch! Có thể nói là một ngày hết sức quan trọng.!
"Chủ tịch Trang tới..." Âm thanh trên màn hình truyền tới.
Mọi người rối rít ngẩng đầu lên, cùng nhìn về phía màn hình trung tâm...
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Story
Chương 517: Chủ tịch Trang
10.0/10 từ 24 lượt.