Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 498: Bị thương
Sáng sớm ngày hôm sau.
Đầu xuân, những cơn mưa nhỏ rơi xuống tí tách.
Trên khung cửa sổ màu trắng có một chú chim nhỏ với bộ lông vàng đang trú mưa, cúi đầu mổ mổ mấy phát vào bệ cửa sổ.
Trên chiếc giường màu trắng có một cô gái đang ngủ, đôi mắt chậm chạp mở ra, dịu dàng nhìn xung quanh căn phòng. Đầu xuân mang theo một chút hơi lạnh cùng một mùi thơm thật dễ chịu.Trên giá sách màu trắng bày rất nhiều rượu đỏ và những tài liệu ghi chép về rượu.
Đường Khả Hinh cảm nhận được hương thơm này liền nở một nụ cười nhu hòa. Hôm qua, cô đã buông xuống thù hận, tha thứ cho một người, đổi lấy một cơn mưa phùn đầu xuân, cùng mỉm cười ung dung.
Lười biếng duỗi lưng một cái.
Đường Khả Hinh mặc một chiếc quần dài màu trắng bên trong có lụa tơ tằm, nhẹ nhàng vén chăn lên xuống giường, xỏ chân vào đôi dép màu hồng phấn mà Nhã Tuệ mua cho. Đầu tiên bước vào nhà tắm, rửa mặt chải đầu xong liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, khẽ cười đi về phía trước cửa sổ. Nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, một làn gió mát lạnh phả vào mặt, cơn mưa rơi tí tách lướt nhẹ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng mịn của cô. Đôi mắt dịu dàng nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ nhà trọ, cây cối mọc san sát, cành lá xanh biếc, nhẹ nhàng uyển chuyển vươn ra khắp mọi nơi. Trong làn mưa trắng xóa, những bông hoa anh đào màu hồng phấn nhẹ nhàng rơi xuống.
Nhìn khung cảnh này, đôi mắt cô ôn nhu, chợt nhớ tới “ Buông” hóa ra là có ý nghĩa như vậy.
“Khả Hinh! Mau dậy đi, đến giờ đi làm rồi” – Ở dưới tầng, Nhã Tuệ nói vọng lên.
“Được rồi” Đường Khả Hinh đáp nhẹ. Nhớ tới hôm qua Trang Hạo Nhiên cho mình lời khuyên, nội tâm có chút vội vàng, mau chóng chuẩn bị xong xuôi, liền xuống nhà đi tới khách sạn.
Cơn mưa đầu xuân thật dịu dàng.
Đường Khả Hinh mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ màu trắng, quần đùi đen, chân đi đôi giày cùng màu, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, trông cô thật nhẹ nhàng, khoan khoái. Cô cùng Nhã Tuệ gọi một chiếc taxi tới khách sạn Á Châu. Taxi dừng lại ở bãi đỗ xe của khách sạn, tránh bị mắc mưa, liền đi thang máy lên tầng trệt.
Lên đến tầng trệt, cửa thang máy mở ra.
Tối qua, Đường Khả Hinh đã xem qua tài liệu về rượu đỏ, mỉm cười vui mừng ra khỏi thang máy đi tới phòng thư kí. Ai ngờ thấy Tiêu Đồng vội vã bước ra từ phòng tổng giám đốc, đang dặn dò mấy người thư kí phải nhanh chóng mang tài liệu đến nước Anh.
“Tiêu Đồng” Đường Khả Hinh nghi ngờ đi tới, có chút lo lắng hỏi: “ Có chuyện gì xảy ra vậy”
Tiêu Đồng nhìn về phía Đường Khả Hinh, đôi mắt vốn dĩ mang vài phần chịu đựng nhưng vẫn cố gắng trấn an cô : “ Cô hãy nghe cho kĩ, chuyện lần này khác với chuyện lần trước. Lần này tổng giám đốc trở về Anh là do chủ tịch gọi về. Có chuyện xảy ra nên chủ tịch cho gọi tổng giám đốc về gấp. Hôm qua chúng tôi chơi đến ba giờ sáng, nhận được thông báo của chủ tịch liền lập tức đến sân bay tư nhân mượn đường hàng không cho máy bay trực thăng. Nhưng thời gian quá cấp bách, không mượn được đường. Không còn cách nào khác, bảy giờ sáng hôm nay tổng giám đốc đã lên máy bay chở khách rời khỏi đây”.
Đường Khả Hinh ngỡ ngàng nhìn về phía Tiêu Đồng, nhớ lại hôm qua ở trong hôn lễ, Trang Hạo Nhiên đã vô số lần bảo vệ, mấy lần ngăn cản thay cô, trái tim cô cảm thấy chua xót.
Tiêu Đồng đang rất vội, nhìn về phía cô, bất đắc dĩ nói: “ Cô tin tôi đi, lần này đúng là bởi vì chủ tịch……”
“Tại sao phải đi lại không gọi điện nói với tôi một tiếng?” Đường Khả Hinh yếu ớt nói.
Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh.
“Anh ấy….không tin tôi!!” Nói xong câu đó, Đường Khả Hinh nở một nụ cười yếu ớt, mang chút cô đơn.
“ Khả Hinh” Tiêu Đồng đau lòng nhìn Đường Khả Hinh nói “ Đừng nghĩ quá nhiều”
“Tôi không có…” Đường Khả Hinh mỉm cười, quay người đi vào phòng thư kí. Đôi mắt lộ ra vài tia mất mát nói: “ Anh ấy nói đúng, sẽ không có ai vì tôi mà tiếp tục gánh vác . Đây là do tôi lựa chọn tình yêu, đau khổ của mình phải tự mình chịu. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ quan tâm cuộc sống của mình thật tốt. Hoa nho cũng phải theo bốn mùa, đi về hướng vận mệnh của mình.
Đứng bên ngoài phòng tổng giám đốc, Tiêu Đồng buồn bã nhìn theo Đường Khả Hinh.
Giữa trưa.
Đường Khả Hinh rốt cuộc nhận được thẻ thi đấu chuyên gia rượu đỏ từ trụ sở chính của Hoàn Cầu. Sau đó nhận lệnh đến nhà của thầy giáo để học tập thêm về rượu đỏ.
Mưa phùn vẫn rơi xuống róc rách.
Có chút lạnh.
Đường Khả Hinh ôm chặt tài liệu, tay cầm chiếc ô màu đỏ thẫm mà Tiêu Đồng đưa cho, lặng lẽ bước ra đường, đi tới trạm xe buýt gần đó. Mỗi khi tâm tình cô không tốt liền muốn ngồi trên xe buýt suy nghĩ, làm cho tâm tình trở lại bình thường.
Hôm nay, Tưởng Thiên Lỗi mặc một bộ véc màu xám, bên trong mặc sơ mi trắng, tay cầm chiếc ô đứng ở trước trạm xe buýt. Hai mắt nóng bỏng, đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng cầm ô đứng trong mưa, đôi mắt lộ ra vẻ bi thương, mờ mịt nhìn về phía anh.
Ngay lúc này đây, mọi thứ xung quanh như ngừng lại.
Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn về phía anh. Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, trái tim như tê liệt, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn cầu.
“Không phải tôi tha thứ cho anh là anh có thể xuất hiện ở trước mặt tôi bất cứ lúc nào” Đường Khả Hinh tay cầm ô, lạnh nhạt nói, tiếp tục đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi cầm ô đi tới trước mặt cô, ánh mắt đau đớn, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười, nhìn về phía cô, cảm động nói: "Trên thế giới này, không có thứ gì có thể bắt đầu lại lần nữa, vì vậy... Giờ khắc này, chúng ta vẫn coi như hai người xa lạ... Bắt đầu từ một người lạ, một lần nữa hãy tiếp nhận anh... Nhìn kĩ anh, dõi theo anh, một ngày rồi lại một ngày, một năm rồi lại một năm..."
Đường Khả Hinh cầm ô, ở dưới ô lắng nghe tiếng mưa rơi, không muốn nói chuyện.
Đường Khả Hinh cầm lại tập tài liệu, cầm ô đỏ thẫm lạnh lùng đi qua Tưởng Thiên Lỗi bước vào làn mưa trắng xóa, hai mắt cô mờ mịt, không có lấy một tia cảm tình.
Cha đã từng nói, một chuyên gia về rượu đỏ và đầu bếp có rất nhiều điểm chung, nhưng điểm chung lớn nhất có lẽ là: Tính tình.
Đường Khả Hinh cầm cây dù đỏ thẫm, bước đi trên đường dưới làn mưa, vẻ mặt bình tĩnh đi về phía trước.
Trong đầu vang lên lời nói của Trang Hạo Nhiên: “ Số phận cô ấy cũng giống như trái tim của cô ấy, đó là một điều đáng sợ, đã gắt gao xông vào cuộc đời của Tưởng Thiên Lỗi. Cô ấy quả thật là một cô gái đáng sợ. Trên thế giới này, người độc ác, người nham hiểm, người có ý đồ đều không đáng sợ! ! Bởi vì những người này, chúng ta đều có thể đối phó! Chỉ có những người yếu ớt, là đáng sợ nhất ! Bởi vì chúng ta không có cách nào đối phó! Đã rơi vào trong thế giới của cô ấy, đều vì dao động, mà hít thở không thông!
Chậm chạm đi tới trạm xe buýt, nhìn về bầu trời rộng lớn phía trước, giấu kín trong vũ trụ bao la.
Hôm qua, người con gái ấy đã dùng hết một chút thiện lương cuối cùng, tha thứ cho người đàn ông kia, một lần cuối cùng vươn tay kéo người đàn ông kia ra ngoài.
Hai mắt cô ngấn lệ, phảng phất thấy mưa bay đầy trời, nhè nhẹ rơi trên thân thể của mình.
“Khả Hinh” Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh lên trước muốn kéo cổ tay cô.
Đường Khả Hinh cầm ô bước lên xe buýt.
Tưởng Thiên Lỗi cầm ô đứng trước cửa xe, nhìn cô lạnh lùng đi về chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh mắt anh hiên lên vẻ kiên quyết, nói: “ Anh sẽ không buông tay, nhất định không buông tay”.
Cuối cùng, xe buýt chậm chạp rời đi.
Trong làn mưa, Tưởng Thiên Lỗi đứng cầm ô, nhìn về phía chiếc xe kia đang từ từ đi xa. Chiếc ô trong tay bỗng rơi xuống, những hạt mưa phùn thi nhau rơi trên người anh, đôi mắt nóng bỏng, lại vô cùng kiên định.
Tất cả mọi người đều cho rằng, cô chỉ bị tổn thương một chút, bởi vì cho tới bây giờ cô không ngừng bị tổn thương cho nên đều cảm thấy cô chỉ bị tổn thương chút ít.
Từ nay về sau, cô sẽ bảo vệ tốt chính mình, bảo vệ tốt ước mơ của mình.
Đôi mắt cô ngấn lệ, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, một bầu trời rông lớn bao la, cô cắn chặt hàm răng, một lần nữa làm cho ước mơ của mình thức dậy.
Đúng vậy, cuộc sống còn dài, cũng có rất nhiều bạn bè nhưng để thực hiên ước mơ của mình cũng chỉ có chính mình mà thôi.
Những ngày tiếp theo, Đường Khả Hinh hoàn toàn vùi mình vào công việc.
Cuộc thi chuyên gia hầu rượu đã khởi động, thu hút sự chú ý của giới truyền thông. Ở vòng loại, mỗi một chuyên gia hầu rượu đều muốn tạm thời phục vụ ở phòng ăn, nhưng Đường Khả Hinh cũng muốn chính mình phục vụ phòng ăn, chỉ là mỗi ngày cô đều nghe theo Vitas tiên sinh, chạy khắp nơi, có lúc ở phòng rượu, có lúc ở phòng ăn, có đôi khi lại ép mình xuống hầm rượu, mỗi lần đều nếm rượu đỏ ba lần, tất cả đều đang trong quá trình oxy hóa ...
Hiện tại, mỗi ngày cô đều trở về trong trạng thái mơ hồ, làm cho Nhã Tuệ sững sờ , nằm bò ở trên giường, không tắm rửa gì liền lăn ra ngủ.
Một ngày, hai ngày, ba ngày!!
Đường Khả Hinh đứng ở trước bàn làm việc, nhìn ông ấy vẫn như cũ, mặc một bộ véc màu đen, mái tóc màu vàng kim, sắc mặt căng thẳng, đang xem tài liệu, đôi mắt cô nhíu lại, mang chút bất mãn nhìn về phía ông!
Trong nháy mắt, ông ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu!
"Có điều gì không vừa lòng ? " Vitas là người tinh ý, ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh nhanh chóng nói! !đọc nhanh nhất tại thi ch đọc truyện .com
Đường Khả Hinh không dám nói ra, thế nhưng trong lòng đầy ủy khuất.
"Nói chuyện!" Vitas nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại nhanh chóng nói.
Không còn cách nào khác, Đường Khả Hinh đành phải ngẩng đầu lên, không hiểu nói: "Tôi thật không hiểu! Các chuyên gia hầu rượu khác, mỗi người bọn họ đều chính mình phục vụ phòng ăn, nhưng chỉ có tôi là không, hạng nhất cuộc thi , bọn họ đều là người mang lại doanh thu lớn nhất cho phòng ăn.. Mấy ngày đã qua nhưng ngài còn chưa có nói... Tôi muốn phục vụ ở phòng ăn ..."
Vitas lạnh lùng nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: " Không phải mỗi ngày cô đều đến giúp đỡ phòng ăn sao?"
Đường Khả Hinh khiếp sợ kêu lên nói: "Như vậy không giống nhau. Không phải tôi phục vụ ở phòng ăn. Nếu không... Tôi... Tôi tự chọn?"
Vitas nhíu mày nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ cúi đầu.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi!" Đường Khả Hinh thuận miệng nói.
Lập tức, Vitas ngẩng đầu nhìn về phía cô, có vẻ không vui nói: “ Dựa vào tính cách của cô, đi tới phòng ăn, đều không tốt..."
Còn chính mình dạy ngài ấy tiếng Trung.
Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười .
"Cái gì không tốt? Đồ ăn?" Laurence mỉm cười đi tới, cầm trong tay danh sách người tham gia do chuyên gia rượu đỏ trong phòng ăn thống kê.
Lập tức Đường Khả Hinh gật đầu chào ông, nhưng vẫn còn có chút bất mãn nói:
"Không có, đang nói đến bây giờ tôi không được tiếp tục phục vụ ở phòng ăn. Sợ cứ tiếp tục như vậy nữa, khả năng tôi không cần đi thi nữa ..."
"Ha ha ha..." Laurence không còn gì để nói, sau đó đem một tập tài liệu đặt ở trên mặt bàn của Vitas, mới nói: "Cô không nên gấp gáp, cô nên tin vào thầy Vitas ..."
Đường Khả Hinh thở hổn hển, đứng tại chỗ, vẫn có chút sốt ruột.
Vitas không nhìn cô, mà cầm tài liệu lên xem, có chút kinh ngạc nói: "Lần này dự thi có nhà họ Hắc”
Laurence nhìn về phía hắn, mỉm cười nói: "Đúng vậy. Hôm qua ở nhà hàng cơm Tây đã thu về hơn sáu mươi vạn”.
"Sáu mươi vạn?" Đường Khả Hinh khiếp sợ kêu lên.
Lập tức Vitas ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhíu mày nói: "Đúng! Một trăm vạn! ! Tôi còn lo lắng cho cô một tháng cũng không hơn được một ngày của người khác! Đây không phải doanh thu của cả khách sạn, đây chỉ là doanh thu của phòng ăn.
" ... ... ..." Mặt Đường Khả Hinh đỏ hồng cúi đầu, không dám nói chuyện, lại không kìm lòng được liếc về phía tập tài liệu trong tay Vitas, mặt trên có một tấm hình, là một cô gái xấp xỉ tuổi mình, diện mạo sáng sủa xinh đẹp động lòng người, mười phần đáng yêu, cô ngạc nhiên ! !
Laurence mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Nói đến cô bé này, và cô có một chút nhân duyên, bởi vì cô ấy là học trò của tổng giám đốc Trang, là người uống rượu vô cùng giỏi, là một chuyên gia về rượu đỏ. Nghe nói cô ấy sẽ được chọn trong số các phó tổng giám đốc để làm người nối nghiệp trong tương lai.
"A?" Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn cô gái nhẹ nhàng xinh đẹp kia, nói:
"Không thể nào? Còn trẻ như vậy!"
"Cho nên nói! Cô vứt bỏ tài năng của mình thật không có tiền đồ!" Vitas thẳng thắn nhanh nhẹn nói.
Đường Khả Hinh sắc mặt tối sầm lại, ba năm nay người này luôn chèn ép mình, cũng thành thói quen.
"Nhắc tới tổng giám đốc Trang..." Laurence mỉm cười nhìn Vitas nói: "Cậu có nghe nói không? Ở nước Anh, cậu ta đã thông báo về hôn sự..."
Tài liệu trong tay rơi xuống. Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn về phía Laurence.
"Người đẹp kia là ai vậy?" Vitas nhìn về phía Laurence mỉm cười hỏi.
"Cố tiểu thư." Laurence cười nói.
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Đầu xuân, những cơn mưa nhỏ rơi xuống tí tách.
Trên khung cửa sổ màu trắng có một chú chim nhỏ với bộ lông vàng đang trú mưa, cúi đầu mổ mổ mấy phát vào bệ cửa sổ.
Trên chiếc giường màu trắng có một cô gái đang ngủ, đôi mắt chậm chạp mở ra, dịu dàng nhìn xung quanh căn phòng. Đầu xuân mang theo một chút hơi lạnh cùng một mùi thơm thật dễ chịu.Trên giá sách màu trắng bày rất nhiều rượu đỏ và những tài liệu ghi chép về rượu.
Đường Khả Hinh cảm nhận được hương thơm này liền nở một nụ cười nhu hòa. Hôm qua, cô đã buông xuống thù hận, tha thứ cho một người, đổi lấy một cơn mưa phùn đầu xuân, cùng mỉm cười ung dung.
Lười biếng duỗi lưng một cái.
Đường Khả Hinh mặc một chiếc quần dài màu trắng bên trong có lụa tơ tằm, nhẹ nhàng vén chăn lên xuống giường, xỏ chân vào đôi dép màu hồng phấn mà Nhã Tuệ mua cho. Đầu tiên bước vào nhà tắm, rửa mặt chải đầu xong liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, khẽ cười đi về phía trước cửa sổ. Nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, một làn gió mát lạnh phả vào mặt, cơn mưa rơi tí tách lướt nhẹ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng mịn của cô. Đôi mắt dịu dàng nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ nhà trọ, cây cối mọc san sát, cành lá xanh biếc, nhẹ nhàng uyển chuyển vươn ra khắp mọi nơi. Trong làn mưa trắng xóa, những bông hoa anh đào màu hồng phấn nhẹ nhàng rơi xuống.
Nhìn khung cảnh này, đôi mắt cô ôn nhu, chợt nhớ tới “ Buông” hóa ra là có ý nghĩa như vậy.
“Khả Hinh! Mau dậy đi, đến giờ đi làm rồi” – Ở dưới tầng, Nhã Tuệ nói vọng lên.
“Được rồi” Đường Khả Hinh đáp nhẹ. Nhớ tới hôm qua Trang Hạo Nhiên cho mình lời khuyên, nội tâm có chút vội vàng, mau chóng chuẩn bị xong xuôi, liền xuống nhà đi tới khách sạn.
Cơn mưa đầu xuân thật dịu dàng.
Đường Khả Hinh mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ màu trắng, quần đùi đen, chân đi đôi giày cùng màu, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, trông cô thật nhẹ nhàng, khoan khoái. Cô cùng Nhã Tuệ gọi một chiếc taxi tới khách sạn Á Châu. Taxi dừng lại ở bãi đỗ xe của khách sạn, tránh bị mắc mưa, liền đi thang máy lên tầng trệt.
Lên đến tầng trệt, cửa thang máy mở ra.
Tối qua, Đường Khả Hinh đã xem qua tài liệu về rượu đỏ, mỉm cười vui mừng ra khỏi thang máy đi tới phòng thư kí. Ai ngờ thấy Tiêu Đồng vội vã bước ra từ phòng tổng giám đốc, đang dặn dò mấy người thư kí phải nhanh chóng mang tài liệu đến nước Anh.
“Tiêu Đồng” Đường Khả Hinh nghi ngờ đi tới, có chút lo lắng hỏi: “ Có chuyện gì xảy ra vậy”
Tiêu Đồng nhìn về phía Đường Khả Hinh, đôi mắt vốn dĩ mang vài phần chịu đựng nhưng vẫn cố gắng trấn an cô : “ Cô hãy nghe cho kĩ, chuyện lần này khác với chuyện lần trước. Lần này tổng giám đốc trở về Anh là do chủ tịch gọi về. Có chuyện xảy ra nên chủ tịch cho gọi tổng giám đốc về gấp. Hôm qua chúng tôi chơi đến ba giờ sáng, nhận được thông báo của chủ tịch liền lập tức đến sân bay tư nhân mượn đường hàng không cho máy bay trực thăng. Nhưng thời gian quá cấp bách, không mượn được đường. Không còn cách nào khác, bảy giờ sáng hôm nay tổng giám đốc đã lên máy bay chở khách rời khỏi đây”.
Đường Khả Hinh ngỡ ngàng nhìn về phía Tiêu Đồng, nhớ lại hôm qua ở trong hôn lễ, Trang Hạo Nhiên đã vô số lần bảo vệ, mấy lần ngăn cản thay cô, trái tim cô cảm thấy chua xót.
Tiêu Đồng đang rất vội, nhìn về phía cô, bất đắc dĩ nói: “ Cô tin tôi đi, lần này đúng là bởi vì chủ tịch……”
“Tại sao phải đi lại không gọi điện nói với tôi một tiếng?” Đường Khả Hinh yếu ớt nói.
Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh.
“Anh ấy….không tin tôi!!” Nói xong câu đó, Đường Khả Hinh nở một nụ cười yếu ớt, mang chút cô đơn.
“ Khả Hinh” Tiêu Đồng đau lòng nhìn Đường Khả Hinh nói “ Đừng nghĩ quá nhiều”
“Tôi không có…” Đường Khả Hinh mỉm cười, quay người đi vào phòng thư kí. Đôi mắt lộ ra vài tia mất mát nói: “ Anh ấy nói đúng, sẽ không có ai vì tôi mà tiếp tục gánh vác . Đây là do tôi lựa chọn tình yêu, đau khổ của mình phải tự mình chịu. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ quan tâm cuộc sống của mình thật tốt. Hoa nho cũng phải theo bốn mùa, đi về hướng vận mệnh của mình.
Đứng bên ngoài phòng tổng giám đốc, Tiêu Đồng buồn bã nhìn theo Đường Khả Hinh.
Giữa trưa.
Đường Khả Hinh rốt cuộc nhận được thẻ thi đấu chuyên gia rượu đỏ từ trụ sở chính của Hoàn Cầu. Sau đó nhận lệnh đến nhà của thầy giáo để học tập thêm về rượu đỏ.
Mưa phùn vẫn rơi xuống róc rách.
Có chút lạnh.
Đường Khả Hinh ôm chặt tài liệu, tay cầm chiếc ô màu đỏ thẫm mà Tiêu Đồng đưa cho, lặng lẽ bước ra đường, đi tới trạm xe buýt gần đó. Mỗi khi tâm tình cô không tốt liền muốn ngồi trên xe buýt suy nghĩ, làm cho tâm tình trở lại bình thường.
Hôm nay, Tưởng Thiên Lỗi mặc một bộ véc màu xám, bên trong mặc sơ mi trắng, tay cầm chiếc ô đứng ở trước trạm xe buýt. Hai mắt nóng bỏng, đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng cầm ô đứng trong mưa, đôi mắt lộ ra vẻ bi thương, mờ mịt nhìn về phía anh.
Ngay lúc này đây, mọi thứ xung quanh như ngừng lại.
Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn về phía anh. Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, trái tim như tê liệt, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn cầu.
“Không phải tôi tha thứ cho anh là anh có thể xuất hiện ở trước mặt tôi bất cứ lúc nào” Đường Khả Hinh tay cầm ô, lạnh nhạt nói, tiếp tục đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi cầm ô đi tới trước mặt cô, ánh mắt đau đớn, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười, nhìn về phía cô, cảm động nói: "Trên thế giới này, không có thứ gì có thể bắt đầu lại lần nữa, vì vậy... Giờ khắc này, chúng ta vẫn coi như hai người xa lạ... Bắt đầu từ một người lạ, một lần nữa hãy tiếp nhận anh... Nhìn kĩ anh, dõi theo anh, một ngày rồi lại một ngày, một năm rồi lại một năm..."
Đường Khả Hinh cầm ô, ở dưới ô lắng nghe tiếng mưa rơi, không muốn nói chuyện.
Đường Khả Hinh cầm lại tập tài liệu, cầm ô đỏ thẫm lạnh lùng đi qua Tưởng Thiên Lỗi bước vào làn mưa trắng xóa, hai mắt cô mờ mịt, không có lấy một tia cảm tình.
Cha đã từng nói, một chuyên gia về rượu đỏ và đầu bếp có rất nhiều điểm chung, nhưng điểm chung lớn nhất có lẽ là: Tính tình.
Đường Khả Hinh cầm cây dù đỏ thẫm, bước đi trên đường dưới làn mưa, vẻ mặt bình tĩnh đi về phía trước.
Trong đầu vang lên lời nói của Trang Hạo Nhiên: “ Số phận cô ấy cũng giống như trái tim của cô ấy, đó là một điều đáng sợ, đã gắt gao xông vào cuộc đời của Tưởng Thiên Lỗi. Cô ấy quả thật là một cô gái đáng sợ. Trên thế giới này, người độc ác, người nham hiểm, người có ý đồ đều không đáng sợ! ! Bởi vì những người này, chúng ta đều có thể đối phó! Chỉ có những người yếu ớt, là đáng sợ nhất ! Bởi vì chúng ta không có cách nào đối phó! Đã rơi vào trong thế giới của cô ấy, đều vì dao động, mà hít thở không thông!
Chậm chạm đi tới trạm xe buýt, nhìn về bầu trời rộng lớn phía trước, giấu kín trong vũ trụ bao la.
Hôm qua, người con gái ấy đã dùng hết một chút thiện lương cuối cùng, tha thứ cho người đàn ông kia, một lần cuối cùng vươn tay kéo người đàn ông kia ra ngoài.
Hai mắt cô ngấn lệ, phảng phất thấy mưa bay đầy trời, nhè nhẹ rơi trên thân thể của mình.
“Khả Hinh” Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh lên trước muốn kéo cổ tay cô.
Đường Khả Hinh cầm ô bước lên xe buýt.
Tưởng Thiên Lỗi cầm ô đứng trước cửa xe, nhìn cô lạnh lùng đi về chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh mắt anh hiên lên vẻ kiên quyết, nói: “ Anh sẽ không buông tay, nhất định không buông tay”.
Cuối cùng, xe buýt chậm chạp rời đi.
Trong làn mưa, Tưởng Thiên Lỗi đứng cầm ô, nhìn về phía chiếc xe kia đang từ từ đi xa. Chiếc ô trong tay bỗng rơi xuống, những hạt mưa phùn thi nhau rơi trên người anh, đôi mắt nóng bỏng, lại vô cùng kiên định.
Tất cả mọi người đều cho rằng, cô chỉ bị tổn thương một chút, bởi vì cho tới bây giờ cô không ngừng bị tổn thương cho nên đều cảm thấy cô chỉ bị tổn thương chút ít.
Từ nay về sau, cô sẽ bảo vệ tốt chính mình, bảo vệ tốt ước mơ của mình.
Đôi mắt cô ngấn lệ, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, một bầu trời rông lớn bao la, cô cắn chặt hàm răng, một lần nữa làm cho ước mơ của mình thức dậy.
Đúng vậy, cuộc sống còn dài, cũng có rất nhiều bạn bè nhưng để thực hiên ước mơ của mình cũng chỉ có chính mình mà thôi.
Những ngày tiếp theo, Đường Khả Hinh hoàn toàn vùi mình vào công việc.
Cuộc thi chuyên gia hầu rượu đã khởi động, thu hút sự chú ý của giới truyền thông. Ở vòng loại, mỗi một chuyên gia hầu rượu đều muốn tạm thời phục vụ ở phòng ăn, nhưng Đường Khả Hinh cũng muốn chính mình phục vụ phòng ăn, chỉ là mỗi ngày cô đều nghe theo Vitas tiên sinh, chạy khắp nơi, có lúc ở phòng rượu, có lúc ở phòng ăn, có đôi khi lại ép mình xuống hầm rượu, mỗi lần đều nếm rượu đỏ ba lần, tất cả đều đang trong quá trình oxy hóa ...
Hiện tại, mỗi ngày cô đều trở về trong trạng thái mơ hồ, làm cho Nhã Tuệ sững sờ , nằm bò ở trên giường, không tắm rửa gì liền lăn ra ngủ.
Một ngày, hai ngày, ba ngày!!
Đường Khả Hinh đứng ở trước bàn làm việc, nhìn ông ấy vẫn như cũ, mặc một bộ véc màu đen, mái tóc màu vàng kim, sắc mặt căng thẳng, đang xem tài liệu, đôi mắt cô nhíu lại, mang chút bất mãn nhìn về phía ông!
Trong nháy mắt, ông ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu!
"Có điều gì không vừa lòng ? " Vitas là người tinh ý, ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh nhanh chóng nói! !đọc nhanh nhất tại thi ch đọc truyện .com
Đường Khả Hinh không dám nói ra, thế nhưng trong lòng đầy ủy khuất.
"Nói chuyện!" Vitas nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại nhanh chóng nói.
Không còn cách nào khác, Đường Khả Hinh đành phải ngẩng đầu lên, không hiểu nói: "Tôi thật không hiểu! Các chuyên gia hầu rượu khác, mỗi người bọn họ đều chính mình phục vụ phòng ăn, nhưng chỉ có tôi là không, hạng nhất cuộc thi , bọn họ đều là người mang lại doanh thu lớn nhất cho phòng ăn.. Mấy ngày đã qua nhưng ngài còn chưa có nói... Tôi muốn phục vụ ở phòng ăn ..."
Vitas lạnh lùng nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: " Không phải mỗi ngày cô đều đến giúp đỡ phòng ăn sao?"
Đường Khả Hinh khiếp sợ kêu lên nói: "Như vậy không giống nhau. Không phải tôi phục vụ ở phòng ăn. Nếu không... Tôi... Tôi tự chọn?"
Vitas nhíu mày nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ cúi đầu.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi!" Đường Khả Hinh thuận miệng nói.
Lập tức, Vitas ngẩng đầu nhìn về phía cô, có vẻ không vui nói: “ Dựa vào tính cách của cô, đi tới phòng ăn, đều không tốt..."
Còn chính mình dạy ngài ấy tiếng Trung.
Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười .
"Cái gì không tốt? Đồ ăn?" Laurence mỉm cười đi tới, cầm trong tay danh sách người tham gia do chuyên gia rượu đỏ trong phòng ăn thống kê.
Lập tức Đường Khả Hinh gật đầu chào ông, nhưng vẫn còn có chút bất mãn nói:
"Không có, đang nói đến bây giờ tôi không được tiếp tục phục vụ ở phòng ăn. Sợ cứ tiếp tục như vậy nữa, khả năng tôi không cần đi thi nữa ..."
"Ha ha ha..." Laurence không còn gì để nói, sau đó đem một tập tài liệu đặt ở trên mặt bàn của Vitas, mới nói: "Cô không nên gấp gáp, cô nên tin vào thầy Vitas ..."
Đường Khả Hinh thở hổn hển, đứng tại chỗ, vẫn có chút sốt ruột.
Vitas không nhìn cô, mà cầm tài liệu lên xem, có chút kinh ngạc nói: "Lần này dự thi có nhà họ Hắc”
Laurence nhìn về phía hắn, mỉm cười nói: "Đúng vậy. Hôm qua ở nhà hàng cơm Tây đã thu về hơn sáu mươi vạn”.
"Sáu mươi vạn?" Đường Khả Hinh khiếp sợ kêu lên.
Lập tức Vitas ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhíu mày nói: "Đúng! Một trăm vạn! ! Tôi còn lo lắng cho cô một tháng cũng không hơn được một ngày của người khác! Đây không phải doanh thu của cả khách sạn, đây chỉ là doanh thu của phòng ăn.
" ... ... ..." Mặt Đường Khả Hinh đỏ hồng cúi đầu, không dám nói chuyện, lại không kìm lòng được liếc về phía tập tài liệu trong tay Vitas, mặt trên có một tấm hình, là một cô gái xấp xỉ tuổi mình, diện mạo sáng sủa xinh đẹp động lòng người, mười phần đáng yêu, cô ngạc nhiên ! !
Laurence mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Nói đến cô bé này, và cô có một chút nhân duyên, bởi vì cô ấy là học trò của tổng giám đốc Trang, là người uống rượu vô cùng giỏi, là một chuyên gia về rượu đỏ. Nghe nói cô ấy sẽ được chọn trong số các phó tổng giám đốc để làm người nối nghiệp trong tương lai.
"A?" Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn cô gái nhẹ nhàng xinh đẹp kia, nói:
"Không thể nào? Còn trẻ như vậy!"
"Cho nên nói! Cô vứt bỏ tài năng của mình thật không có tiền đồ!" Vitas thẳng thắn nhanh nhẹn nói.
Đường Khả Hinh sắc mặt tối sầm lại, ba năm nay người này luôn chèn ép mình, cũng thành thói quen.
"Nhắc tới tổng giám đốc Trang..." Laurence mỉm cười nhìn Vitas nói: "Cậu có nghe nói không? Ở nước Anh, cậu ta đã thông báo về hôn sự..."
Tài liệu trong tay rơi xuống. Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn về phía Laurence.
"Người đẹp kia là ai vậy?" Vitas nhìn về phía Laurence mỉm cười hỏi.
"Cố tiểu thư." Laurence cười nói.
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Story
Chương 498: Bị thương
10.0/10 từ 24 lượt.