Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 452: Thật đắt
"Tay của Tổng Giám đốc Trang bị thương, sau đó bảo Lâm phó tổng mua thuốc rượu cho cho anh ấy, vừa đúng lúc gặp được tôi, nên tới đây thoa giúp anh ấy. . . . . ." Nhã Tuệ cười nói.
"Anh ấy bị thương? Tại sao tôu không biết?" Đường Khả Hinh có chút lo lắng hỏi.
Nhã Tuệ hơi trách móc nói: "Còn không biết xấu hổ? Hôm nay không phải cô đi với anh ấy sao?"
". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh nói không ra lời.
"Cô tìm anh ấy có chuyện gì sao?" Nhã Tuệ nhìn cô, ngạc nhiên hỏi.
Đường Khả Hinh cười nhạt nói: "Không có việc gì, mới tỉnh lại, đột nhiên không có nhìn thấy anh ấy, nên có chút ngạc nhiên."
"Cô ngủ sao?" Nhã Tuệ hỏi khẽ.
"Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh đáp nhẹ.
"Nghỉ ngơi ở nhà người khác, nhớ phải cẩn thận một chút, không giống trong nhà mình, biết không?" Nhã Tuệ không yên lòng dặn dò.
"Biết rồi!" Đường Khả Hinh bật cười trả lời.
"Vậy cúp đi. Tôi còn phải thoa thuốc cho anh ấy, tranh thủ thời gian, tôi còn phải trở về trực đấy. . . . . ." Nhã Tuệ cười nói.
Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, nói: "Tốt. Cám ơn cô, chăm sóc cho Tổng Giám đốc."
"Đi! Giống như anh ấy là bạn trai của cô vậy, không sợ thẹn thùng. . . . . ." Nhã Tuệ cười khẽ, nghe được có người mở cửa, liền trực tiếp nói: "Cúp máy đây."
Điện thoại cúp máy.
Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, nằm ở trên giường, nghĩ tới Nhã Tuệ nói, còn có chuyện Trang Hạo Nhiên bị thương, cô vẫn im lặng.
Dưới lầu có tiếng động.
Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, biết người nọ vẫn còn đi qua đi lại, lập tức kéo chăn, đắp ở trên người, xoay người! !
Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, vẻ mặt bất đắc dĩ đứng ở bên trong phòng bếp, vẻ mặt bình tĩnh nhìn này nồi cháo đã nguội, mới vừa mình đuổi Trang Hạo Nhiên đi, anh bất chấp ngón tay bị kẹp, khàn giọng kêu vào: "Lúc nửa đêm, con bé kia sẽ có khả năng đói bụng, nhớ hâm cháo nóng, đút cho cô ấy!"
Phịch một tiếng! ! Cửa đóng lại! !
Phụ nữ của tôi, cần cậu chõ mồm vào sao! !
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ đứng ở trước nồi cháo, nói thật, mình rất ít vào phòng bếp, cũng chưa từng suy nghĩ một chút, nhưng vẫn đè ném tức giận, tách một tiếng, bật bếp gas, đun nồi cháo! ! Chính xác là ! ! Ngọn lửa cháy hừng hực! Anh trực tiếp xoay người, mở hộc tủ, từ bên trong lấy chén và muỗng.
Cháo nhanh chóng sôi lên, sau đó có một chút mùi sền sệt truyền đến!
Anh lập tức xoay người, có chút không chú ý, nhìn nồi không ngừng sôi, lập tức, anh mở nắp ra, tắt bếp, cúi đầu, một mùi khét bay ra, hết sức hết sức khó ngửi, anh cảm thấy tức giận, bộp một tiếng, đậy nắp lại! ! Cảm thấy tức giận xoay người, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Đông Anh nói: "Lập tức bảo đầu bếp phòng ăn, nấu một nồi cháo gà nhân sâm mang tới đây!"
"Vâng!" Đông Anh lập tức trả lời, mặc dù cô đã chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng vẫn nhanh chóng vén chăn, đứng lên, đi thu xếp!
Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, còn muốn ngẫm nghĩ, lại cảm thấy chán nản đi ra phòng bếp, ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy ở một góc kia, có bóng dáng di động, liền im lặng đi qua phòng khách, đi lên thang lầu, trở lại bên giường, nhìn bóng dáng nho nhỏ quay lưng lại với mình, đưa mắt nhìn thật lâu, mới đi qua, ngồi ở bên giường, quay mặt sang nhìn cô. . . . . .
Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, ngủ.
"Khả Hinh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi gọi nhỏ.
Người trên giường cũng không nhúc nhích.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng lại nghiêng người tới trước, khẽ luồn tay, nắm cánh tay của cô. . . . . .
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, hung hăng tránh thoát tay của anh.
"Đừng như vậy! Anh biết rõ em yêu anh, chúng ta không nên như vậy!" Tưởng Thiên Lỗi lại muốn vươn tay, nắm nhẹ bả vai của cô, đau lòng nói: "Anh đã nhận sai rồi còn không được sao? Hôm đó ở bệnh viện em nói câu muôn đời muôn kiếp không đào thai, thật hù dọa anh. Anh không biết, trước kia em thề như vậy, anh rất xin lỗi, anh làm cho em đau lòng như vậy."
Đường Khả Hinh khép chặt hai mắt, nắm chặt một góc gối đầu, khóe mắt hiện lên giọt lệ.
"Ngày đó gây gổ, anh mới biết, thì ra trong thế giới của em có rất nhiều thứ tốt đẹp, anh cũng không biết, anh thật sự xin lỗi em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lại đau lòng nhìn cô, gọi nhỏ.
Đường Khả Hinh hít hít mũi đỏ, không lên tiếng.
Bây giờ Tưởng Thiên Lỗi không có biện pháp, lại ngồi tiến lên, muốn xoay người của cô.
Đường Khả Hinh lại ra sức đưa lưng về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn dùng sức lực đàn ông, xoay người của cô lại, cúi người xuống muốn ôm cô. . . . . .
Đường Khả Hinh lại tức giận muốn đẩy anh ra.
"Gả cho anh, ! Làm vợ của Tưởng Thiên Lỗi anh!" Tưởng Thiên Lỗi lại cứng rắn cúi người xuống, ôm chặt cô, muốn hôn cô.
"Anh buông tay!" Đường Khả Hinh cuốn ở trên giường, tránh ra nụ hôn của anh, muốn đẩy anh ra.
"Khả Hinh. . . . . . Không nên như vậy. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lại lập tức ôm chặt thân thể cô liều mạng giãy giụa, lại muốn cúi xuống hôn lên mặt của cô, tay đã dần dần vén chăn lên, muốn ôm thân thể cô mềm mại, ấm áp.
"Anh tránh ra! !" Đường Khả Hinh lại ra sức đẩy anh ra, muốn đi xuống giường.
Tưởng Thiên Lỗi lại nhanh chóng từ phía sau lưng ôm chặt cô, mặt cúi xuống, dán chặt vào mặt của cô, thở dài một cái, thật lòng nói: "Không nên tức giận! Là anh không tốt !"
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ thắm, cũng không có nước mắt, cắn chặt răng, nhớ tới ngày đó ở bệnh viện, anh đứng ở giữa hai cô gái, nắm chặt quả đấm im lặng, trái tim chợt dâng lên lạnh lẽo, lại muốn giãy giụa mở sự kiềm chế của anh, muốn chân không xuống giường . . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi từ sau lưng ôm chặt cô, ôm thật chặt thật chặt, nói: "Anh yêu em ! !"
Đường Khả Hinh sửng sốt.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng ôm chặt cổ của cô, thở mạnh một cái, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng, thâm tình nói: "Anh yêu em. . . . . . Đường Khả Hinh. . . . . . Anh yêu em. . . . . ."
Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, một chút không khí rét lạnh xông vào thân thể, không nói nên lời, sắc mặt tái nhợt, đầu óc bồng bềnh, luống cuống, đau lòng.
"Thật xin lỗi, cho tới nay, đều là em quan tâm anh . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt thân thể mềm mại của cô, đau lòng nói: "Lúc anh cầu hôn Như Mạt, say rượu, em làm bạn với anh, chờ đợi anh, không rời xa, biết anh cô đơn, mời anh xem phim, nếu như tin tức không sai, bó hoa hồng kia, đoán chừng cũng mua. . . . . ."
Hai mắt Đường Khả Hinh nổi lên hơi nước.
Tưởng Thiên Lỗi đau khổ nói: "Để cho em đứng ở trong mưa, khổ sở đợi mấy giờ, để cho em phát ra lời thề tuyệt vọng đó, vẫn là lỗi của anh, anh vẫn luôn lựa chọn vào thời điểm sau cùng, vứt bỏ em, anh thật có lỗi. . . . . ."
Nước mưa vỗ cửa sổ, tiếng mưa rơi róc rách.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, chăm chú nhìn một góc phía trước, trong lòng không khỏi chua xót, nhưng không biết tại sao, chỉ sâu kín nói: "Em mệt rồi. Anh đi về đi."
"Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xoay thân thể mềm mại của cô, đau lòng nhìn cô, nói: "Em đừng như vậy! ! Tình yêu của chúng ta rất dễ dàng có được sao? Tương lai chúng ta sẽ ở chung một chỗ cả đời! Nhất định sẽ có gây gổ! Phải thử tha thứ cho đối phương, được không?"
Đường Khả Hinh nghe lời này, lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, rất trầm tĩnh hỏi: "Em hỏi anh. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
"Em và Trang Hạo Nhiên ở chung một chỗ, anh sẽ hiểu lầm chúng tôi sao? Nói thật!" Đường Khả Hinh nhìn anh, lẳng lặng hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô đau lòng, nhưng hai tròng mắt lạnh như băng, sâu kín lắc đầu một cái.
"Tại sao?" Đường Khả Hinh lại nhìn anh, hỏi.
"Anh biết các người, biết các người không có chuyện gì. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi khẳng định nhìn cô, nói.
Đường Khả Hinh cười khổ nhìn anh, nghẹn ngào nói: "Thật sao? Cám ơn anh tin tưởng em. Nhưng em muốn nói cho anh biết, lúc anh và Như Mạt đi chung với nhau, em không tin anh ! !"
Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, nhìn cô.
"Cho dù em chấp nhận cho anh đi tìm chị ấy!" Đường Khả Hinh nhịn được bệnh, mang theo một chút hận và uất ức, rơi lệ nói: "Lòng của em cũng đau! ! Em cũng khó chịu! Em cũng biết rõ anh yêu chị ấy! ! Anh bảo em lúc đi chung với nhau đừng nhắc tới chị ấy! Em không nhắc không có nghĩa là em tin tưởng anh ! Em chỉ chờ đợi, chờ đợi anh buông chị ấy ra, yêu em . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cố nén nước mắt, lại nhìn anh, nói: "Em và anh ở chung một chỗ, em đã chuẩn bị bị thương, thật. Thậm chí em còn cho mình một lý do, chính là, nếu như có một ngày, em nhìn thấy các người ở chung một chỗ, mập mờ ôm nhau, em cũng sẽ nói cho mình, không có chuyện gì, không có chuyện gì, em cũng chỉ bị thương nhẹ, so với tình yêu của em, bị thương có đáng gì?"
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ cúi đầu.
"Đáng tiếc yêu tình không phải một công thức, tình yêu cũng không phải là đau khổ và ngọt ngào, không phải cãi nhau, mà là đang tổn thương lẫn nhau, muốn trở lại lúc ban đầu, trở lại thời gian ngọt ngào và yêu nhau, nhưng hiện tại. . . . . . em rất mệt mỏi đi không nổi. . . . . . Xoay người, cũng rất đau. . . . . . rất đau. . . . . ." Đường Khả Hinh bất đắc dĩ quay mặt đi, nhìn phía trước, rơi lệ nói: "Tại sao anh không thể thông cảm cho em ? Mặc dù em có thể chịu đựng rất nhiều đau khổ, nhưng dù sao em cũng là người. . . . . . Chịu đựng tình yêu này, em rất mệt mỏi rồi. . . . . . Anh có thể hiểu em mệt mỏi thế nào sao? Nó quật ngã thời gian của em, niềm vui của em, bạn bè của em. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, lập tức ôm cô vào trong ngực, đau lòng nói không ra lời.
"Cho em một chút thời gian. . . . . ." Đường Khả Hinh cũng không còn sức đẩy anh ra, mệt mỏi nói: "Lúc vết thương của em chưa khôi phục như trước, xin chăm sóc tốt cho Như Mạt tiểu thư. Bởi vì em biết, ngày nào chị ấy không bình phục, chị ấy sẽ mãi mãi trở thành. . . . . . vấn đề của anh. . . . . ."
"Sẽ không! Khả Hinh!" Tưởng Thiên Lỗi lại nói rất chắc chắn: "Chúng ta kết hôn đi, chúng ta lập tức kết hôn! !"
Đường Khả Hinh cười khổ.
"Em không tin?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô! !
Đường Khả Hinh quay mặt đi. . . . . .
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, đột nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nhanh chóng kéo cô xuống lầu! !
"Anh muốn làm gì?" Đường Khả Hinh lập tức sững sờ, ngẩng đầu, loạng choạng xuống lầu, nhìn anh, kêu lên.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, kéo cô đi xuống lầu, nắm áo khoắc tây trang, khoác lên trên người của cô, cũng không để ý cô có lạnh hay không, liền dắt đi ra ngoài.
"Đi! ! Đi theo anh, !" Tưởng Thiên Lỗi lại cứng rắn kéo cô đi ra ‘phòng tổng thống', phịch một tiếng đóng cửa lại! !
Gió thật to, mưa thật to! !
Một chiếc màu đen chạy băng băng, vọt đi ở trong đêm mưa!
Đèn trước chiếu sáng chói! !
Mưa quét qua hai bên, quét tới từng đợt nước mưa, còn có đèn đường dừng ở bên cửa sổ! !
Đường Khả Hinh không còn hơi sức ngồi ở vị trí kế bên tài xế vị, quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, anh đang nắm chặt tay lái, đạp hết chân ga, cho xe lao đi ở trong mưa, ánh đèn từng trận quét vào trên mặt của anh, chợt tối, chợt sáng. . . . . .
Cô yên lặng nhìn nửa khuôn mặt của anh.
Tưởng Thiên Lỗi không có lên tiếng, hai mắt xẹt qua một chút đau, xe lái vào khắp thành thị vắng lặng.
"Muốn đi nơi nào?" Đường Khả Hinh nhìn anh, hỏi.
"Tìm cửa hàng trang sức! Anh muốn mua nhẫn kết hôn cho em! !" Tưởng Thiên Lỗi nói nhanh.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh, khóc nói: "Bây giờ, nơi nào còn có tiệm mở cửa! Đừng như vậy!"
"Sẽ có!" Tưởng Thiên Lỗi lái xe, chạy nhanh ở trong mưa nhìn cửa hàng hai bên đường đóng chặt, ánh mắt kiên định lái xe.
"Không nên như vậy, Tưởng Thiên Lỗi! Không nên như vậy! !" Đường Khả Hinh bật khóc, nói: "Cho em một chút thời gian lấy hơi! ! Không nên như vậy! Em cầu xin anh! ! Anh không thể tìm được!"
"Sẽ có! !" Tưởng Thiên Lỗi lập lại những lời này! !
"Sẽ không có! ! Sẽ không! !" Đường Khả Hinh nhìn anh, khóc lớn: "Không nên như vậy! ! Chúng ta kết thúc đi! ! Tưởng Thiên Lỗi, chúng ta kết thúc đi! ! Không nên như vậy! !"
Chi . . . . . . một tiếng thắng gấp, vang khắp cả bầu trời đêm! !
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt tay lái, lúc xe dừng sát, quay đầu, ở nơi này mờ tối trong mưa, đau lòng nói: "Đường Khả Hinh! ! Em biết tại sao anh yêu em không ?"
Đường Khả Hinh bật khóc, không muốn trả lời, chỉ lặng lẽ chảy nước mắt.
"Đó là bởi vì em yêu anh ! Em rất kiên định yêu anh, ! Em và Trang Hạo Nhiên nằm ở một giường lớn, thật ra anh cũng khẳng định em yêu anh! Bởi vì tình yêu này làm cho anh rất cảm động! ! Em đã từng nói, sợ bị vứt bỏ! ! Nhưng Đường Khả Hinh! ! Anh cũng đã từng bị Như Mạt từ bỏ! Anh mãi mãi nhớ cảm giác đau đớn và phản bội này, anh hiểu rất rõ! Cho nên anh hối hận, anh thực xin lỗi em! !" Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô, đau khổ nói: "Nhưng một lần hai lần vứt bỏ em...em vẫn canh giữ ở bên cạnh anh, anh rất cảm động. Anh cảm thấy tình yêu này, cả đời cũng sẽ không biến mất. . . . . . Mãi mãi sẽ không. . . . . ."
Đường Khả Hinh không muốn lại nghe, trực tiếp kéo cửa ra, nghẹn ngào rơi lệ đi ra ngoài.
"Khả Hinh . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lập tức lao ra, đứng ở trong mưa to, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, bất đắc dĩ nói: "Tha thứ cho anh đi, cho anh thêm một cơ hội! Em đứng tại chỗ, anh đi tới em! Được không? Em chỉ cần dừng lại là được! Chỉ cần dừng lại! !"
Đường Khả Hinh đứng ở trong mưa, mặc cho nước mưa trút xuống, nhớ tới ngày đó cùng Nhã Tuệ dọn nhà, mờ mịt và luống cuống, còn có chút tuyệt vọng, trong lòng của cô đau nhói, dầm mưa, cất bước đi về phía trước.
"Anh sẽ mang cho em hạnh phúc! Tin tưởng anh ! Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi lại đứng ở trong mưa, đau lòng lên tiếng gọi cô.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ là cảm giác lạnh lẽo đâm thẳng vào trong thân thể, ngay cả linh hồn cũng lạnh cứng.
"Chẳng lẽ anh mang đến cho em cũng chỉ có khổ sở sao?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, đi xa dần, lại kêu to! !
"Đường Khả Hinh . . . . . . " Tưởng Thiên Lỗi đau khổ gọi to! ! !
"Ồn ào quá...! !" Đột nhiên một cửa tiệm, ầm một tiếng kéo cửa lên, có một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, từ trong tiệm vàng nho nhỏ đi ra, nhìn hai người bọn họ, khàn khàn nói: "Có muốn để cho người ta ngủ hay không?"
Đường Khả Hinh và Tưởng Thiên Lỗi ở trong mưa đêm, chậm rãi quay đầu nhìn người đàn ông kia, sau lưng ông ta là tủ kính đồ trang sức xinh đẹp tinh xảo. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi kinh ngạc đứng ở trong mưa, nhìn người đàn ông kia, bước nhanh tới, nhìn ông ta nói: "Ông chủ, ông là ông chủ của nơi này chứ?"
Người đàn ông kia có chút phòng bị nhìn Tưởng Thiên Lỗi, tức giận nói: "Đúng vậy!"
Tưởng Thiên Lỗi vui mừng cười nói: "Tôi..tôi muốn mua chiếc nhẫn! Mua nhẫn ngay! !"
"À? Trễ như thế?" Người đàn ông kia ngạc nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, kinh ngạc nói.
"Vâng! ! Lập tức! !" Tưởng Thiên Lỗi lại nói rất chắc chắn.
Đường Khả Hinh đứng ở trong mưa, không lên tiếng.
Người đàn ông kia suy nghĩ một chút, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Đồ trang sức . . . . . Tiệm của tôi rất đắt đó !"
"Rất đắt tôi cũng muốn! !" Tưởng Thiên Lỗi bật cười, nói.
Ông chủ lại nhìn anh một cái, mới nhìn giống như người có tiền, liền nói: "Vào đi."
Tưởng Thiên Lỗi xoay người, nhìn Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, cả người anh ướt đẫm lập tức đi tới, mạnh mẽ kéo Đường Khả Hinh đi vào tiệm vàng, chưa kịp sửa sang lại thân thể ướt đẫm, móc ví ra, lại phát hiện chỉ có mấy trăm đồng, liền ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn ông chủ, nói: "Ông chủ! ! Chỗ ông có thể cà thẻ không ?"
Ông chủ mới đi vào quầy thủy tinh, ngẩng đầu lên nhìn anh, tức giận nói: "Chỗ này của tôi là tiệm vàng nhỏ! Làm gì máy cà thẻ hả? Có phải cậu trêu đùa tôi hay không?"
"Không! !" Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một chút, xoay người nhìn chiếc xe sau lưng, lập tức nói: "Chiếc xe phía sau tôi, tôi là chủ xe! ! Trên xe thì có giấy tờ, có tên của tôi! Đây là thẻ căn cước của tôi! ! Chỉ cần ông chấp nhận bán chiếc nhẫn cho tôi, chiếc xe hơn ba triệu này, sẽ là của ông! !"
"Cậu đừng trêu chọc tôi! ! Đây là Mercedes ah ?" Ông chủ kinh ngạc nhìn anh, nói.
Tưởng Thiên Lỗi gấp đến độ đau lòng nắm tay Đường Khả Hinh, đi tới trước mặt ông chủ, khổ sở nói: "Cô gái này. . . . . . Là tài sản quý giá nhất trong đời tôi! ! ! Chỉ cần ông bán chiếc nhẫn cho tôi, cái gì tôi cũng có thể cho ông! Cái gì cũng được!"
Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt ông chủ, trái tim đau nhói, nước mắt từng viên lăn xuống.
Ông chủ bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, lại nhìn người đàn ông vội vàng.
"Cầu xin ông! ! Bán cho tôi một chiếc nhẫn !" Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn ông chủ, khổ sở cầu xin: "Tôi chỉ. . . . . . có một cơ hội. . . . . . Cầu xin ông!"
Đường Khả Hinh đau lòng, lập tức xoay người, rơi lệ không muốn nghe nữa.
Tưởng Thiên Lỗi run rẩy nắm chặt cô, cúi xuống, nói: "Cho anh một cơ hội! Chỉ một lần!"
Đường Khả Hinh xoay người, nhìn ông chủ, khóc nói: "Ông chủ, ông bán cho anh ấy đi! ! Người này có rất nhiều tiền! ! Anh ất cho rằng rất nhiều việc cũng có thể dùng tiền để giải quyết! ! Ông bán cho anh ấy đi, ông bán hết tất cả nhẫn trong tiệm này cho anh ấy! ! Xem tối hôm nay anh ấy được cái gì! ? Anh ấy có thể không biết, tình yêu của anh ấy vô giá, nhưng tôi xoay người cũng rất đắt! ! Rất đắt! !"
Cô nói xong, chợt đẩy Tưởng Thiên Lỗi ra, chạy thật nhanh ra ngoài! !
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng xoay người theo đuổi, đứng ở trong mưa, kêu to: "Đường Khả Hinh . . . . . . "
Đường Khả Hinh chạy thật nhanh ở trong mưa, khóc rống: "Tại sao anh vẫn như vậy! ! Dùng tình yêu mãnh liệt cho em hi vọng! Lại hung hăng đâm vào trong thân thể của em một dao! ! Tình yêu của anh, so với bị vứt bỏ, càng làm cho em đau đớn hơn ! !"
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
"Anh ấy bị thương? Tại sao tôu không biết?" Đường Khả Hinh có chút lo lắng hỏi.
Nhã Tuệ hơi trách móc nói: "Còn không biết xấu hổ? Hôm nay không phải cô đi với anh ấy sao?"
". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh nói không ra lời.
"Cô tìm anh ấy có chuyện gì sao?" Nhã Tuệ nhìn cô, ngạc nhiên hỏi.
Đường Khả Hinh cười nhạt nói: "Không có việc gì, mới tỉnh lại, đột nhiên không có nhìn thấy anh ấy, nên có chút ngạc nhiên."
"Cô ngủ sao?" Nhã Tuệ hỏi khẽ.
"Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh đáp nhẹ.
"Nghỉ ngơi ở nhà người khác, nhớ phải cẩn thận một chút, không giống trong nhà mình, biết không?" Nhã Tuệ không yên lòng dặn dò.
"Biết rồi!" Đường Khả Hinh bật cười trả lời.
"Vậy cúp đi. Tôi còn phải thoa thuốc cho anh ấy, tranh thủ thời gian, tôi còn phải trở về trực đấy. . . . . ." Nhã Tuệ cười nói.
Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, nói: "Tốt. Cám ơn cô, chăm sóc cho Tổng Giám đốc."
"Đi! Giống như anh ấy là bạn trai của cô vậy, không sợ thẹn thùng. . . . . ." Nhã Tuệ cười khẽ, nghe được có người mở cửa, liền trực tiếp nói: "Cúp máy đây."
Điện thoại cúp máy.
Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, nằm ở trên giường, nghĩ tới Nhã Tuệ nói, còn có chuyện Trang Hạo Nhiên bị thương, cô vẫn im lặng.
Dưới lầu có tiếng động.
Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, biết người nọ vẫn còn đi qua đi lại, lập tức kéo chăn, đắp ở trên người, xoay người! !
Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, vẻ mặt bất đắc dĩ đứng ở bên trong phòng bếp, vẻ mặt bình tĩnh nhìn này nồi cháo đã nguội, mới vừa mình đuổi Trang Hạo Nhiên đi, anh bất chấp ngón tay bị kẹp, khàn giọng kêu vào: "Lúc nửa đêm, con bé kia sẽ có khả năng đói bụng, nhớ hâm cháo nóng, đút cho cô ấy!"
Phịch một tiếng! ! Cửa đóng lại! !
Phụ nữ của tôi, cần cậu chõ mồm vào sao! !
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ đứng ở trước nồi cháo, nói thật, mình rất ít vào phòng bếp, cũng chưa từng suy nghĩ một chút, nhưng vẫn đè ném tức giận, tách một tiếng, bật bếp gas, đun nồi cháo! ! Chính xác là ! ! Ngọn lửa cháy hừng hực! Anh trực tiếp xoay người, mở hộc tủ, từ bên trong lấy chén và muỗng.
Cháo nhanh chóng sôi lên, sau đó có một chút mùi sền sệt truyền đến!
Anh lập tức xoay người, có chút không chú ý, nhìn nồi không ngừng sôi, lập tức, anh mở nắp ra, tắt bếp, cúi đầu, một mùi khét bay ra, hết sức hết sức khó ngửi, anh cảm thấy tức giận, bộp một tiếng, đậy nắp lại! ! Cảm thấy tức giận xoay người, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Đông Anh nói: "Lập tức bảo đầu bếp phòng ăn, nấu một nồi cháo gà nhân sâm mang tới đây!"
"Vâng!" Đông Anh lập tức trả lời, mặc dù cô đã chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng vẫn nhanh chóng vén chăn, đứng lên, đi thu xếp!
Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, còn muốn ngẫm nghĩ, lại cảm thấy chán nản đi ra phòng bếp, ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy ở một góc kia, có bóng dáng di động, liền im lặng đi qua phòng khách, đi lên thang lầu, trở lại bên giường, nhìn bóng dáng nho nhỏ quay lưng lại với mình, đưa mắt nhìn thật lâu, mới đi qua, ngồi ở bên giường, quay mặt sang nhìn cô. . . . . .
Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, ngủ.
"Khả Hinh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi gọi nhỏ.
Người trên giường cũng không nhúc nhích.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng lại nghiêng người tới trước, khẽ luồn tay, nắm cánh tay của cô. . . . . .
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, hung hăng tránh thoát tay của anh.
"Đừng như vậy! Anh biết rõ em yêu anh, chúng ta không nên như vậy!" Tưởng Thiên Lỗi lại muốn vươn tay, nắm nhẹ bả vai của cô, đau lòng nói: "Anh đã nhận sai rồi còn không được sao? Hôm đó ở bệnh viện em nói câu muôn đời muôn kiếp không đào thai, thật hù dọa anh. Anh không biết, trước kia em thề như vậy, anh rất xin lỗi, anh làm cho em đau lòng như vậy."
Đường Khả Hinh khép chặt hai mắt, nắm chặt một góc gối đầu, khóe mắt hiện lên giọt lệ.
"Ngày đó gây gổ, anh mới biết, thì ra trong thế giới của em có rất nhiều thứ tốt đẹp, anh cũng không biết, anh thật sự xin lỗi em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lại đau lòng nhìn cô, gọi nhỏ.
Đường Khả Hinh hít hít mũi đỏ, không lên tiếng.
Bây giờ Tưởng Thiên Lỗi không có biện pháp, lại ngồi tiến lên, muốn xoay người của cô.
Đường Khả Hinh lại ra sức đưa lưng về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn dùng sức lực đàn ông, xoay người của cô lại, cúi người xuống muốn ôm cô. . . . . .
Đường Khả Hinh lại tức giận muốn đẩy anh ra.
"Gả cho anh, ! Làm vợ của Tưởng Thiên Lỗi anh!" Tưởng Thiên Lỗi lại cứng rắn cúi người xuống, ôm chặt cô, muốn hôn cô.
"Anh buông tay!" Đường Khả Hinh cuốn ở trên giường, tránh ra nụ hôn của anh, muốn đẩy anh ra.
"Khả Hinh. . . . . . Không nên như vậy. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lại lập tức ôm chặt thân thể cô liều mạng giãy giụa, lại muốn cúi xuống hôn lên mặt của cô, tay đã dần dần vén chăn lên, muốn ôm thân thể cô mềm mại, ấm áp.
"Anh tránh ra! !" Đường Khả Hinh lại ra sức đẩy anh ra, muốn đi xuống giường.
Tưởng Thiên Lỗi lại nhanh chóng từ phía sau lưng ôm chặt cô, mặt cúi xuống, dán chặt vào mặt của cô, thở dài một cái, thật lòng nói: "Không nên tức giận! Là anh không tốt !"
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ thắm, cũng không có nước mắt, cắn chặt răng, nhớ tới ngày đó ở bệnh viện, anh đứng ở giữa hai cô gái, nắm chặt quả đấm im lặng, trái tim chợt dâng lên lạnh lẽo, lại muốn giãy giụa mở sự kiềm chế của anh, muốn chân không xuống giường . . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi từ sau lưng ôm chặt cô, ôm thật chặt thật chặt, nói: "Anh yêu em ! !"
Đường Khả Hinh sửng sốt.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng ôm chặt cổ của cô, thở mạnh một cái, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng, thâm tình nói: "Anh yêu em. . . . . . Đường Khả Hinh. . . . . . Anh yêu em. . . . . ."
Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, một chút không khí rét lạnh xông vào thân thể, không nói nên lời, sắc mặt tái nhợt, đầu óc bồng bềnh, luống cuống, đau lòng.
"Thật xin lỗi, cho tới nay, đều là em quan tâm anh . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt thân thể mềm mại của cô, đau lòng nói: "Lúc anh cầu hôn Như Mạt, say rượu, em làm bạn với anh, chờ đợi anh, không rời xa, biết anh cô đơn, mời anh xem phim, nếu như tin tức không sai, bó hoa hồng kia, đoán chừng cũng mua. . . . . ."
Hai mắt Đường Khả Hinh nổi lên hơi nước.
Tưởng Thiên Lỗi đau khổ nói: "Để cho em đứng ở trong mưa, khổ sở đợi mấy giờ, để cho em phát ra lời thề tuyệt vọng đó, vẫn là lỗi của anh, anh vẫn luôn lựa chọn vào thời điểm sau cùng, vứt bỏ em, anh thật có lỗi. . . . . ."
Nước mưa vỗ cửa sổ, tiếng mưa rơi róc rách.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, chăm chú nhìn một góc phía trước, trong lòng không khỏi chua xót, nhưng không biết tại sao, chỉ sâu kín nói: "Em mệt rồi. Anh đi về đi."
"Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xoay thân thể mềm mại của cô, đau lòng nhìn cô, nói: "Em đừng như vậy! ! Tình yêu của chúng ta rất dễ dàng có được sao? Tương lai chúng ta sẽ ở chung một chỗ cả đời! Nhất định sẽ có gây gổ! Phải thử tha thứ cho đối phương, được không?"
Đường Khả Hinh nghe lời này, lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, rất trầm tĩnh hỏi: "Em hỏi anh. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
"Em và Trang Hạo Nhiên ở chung một chỗ, anh sẽ hiểu lầm chúng tôi sao? Nói thật!" Đường Khả Hinh nhìn anh, lẳng lặng hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô đau lòng, nhưng hai tròng mắt lạnh như băng, sâu kín lắc đầu một cái.
"Tại sao?" Đường Khả Hinh lại nhìn anh, hỏi.
"Anh biết các người, biết các người không có chuyện gì. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi khẳng định nhìn cô, nói.
Đường Khả Hinh cười khổ nhìn anh, nghẹn ngào nói: "Thật sao? Cám ơn anh tin tưởng em. Nhưng em muốn nói cho anh biết, lúc anh và Như Mạt đi chung với nhau, em không tin anh ! !"
Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, nhìn cô.
"Cho dù em chấp nhận cho anh đi tìm chị ấy!" Đường Khả Hinh nhịn được bệnh, mang theo một chút hận và uất ức, rơi lệ nói: "Lòng của em cũng đau! ! Em cũng khó chịu! Em cũng biết rõ anh yêu chị ấy! ! Anh bảo em lúc đi chung với nhau đừng nhắc tới chị ấy! Em không nhắc không có nghĩa là em tin tưởng anh ! Em chỉ chờ đợi, chờ đợi anh buông chị ấy ra, yêu em . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cố nén nước mắt, lại nhìn anh, nói: "Em và anh ở chung một chỗ, em đã chuẩn bị bị thương, thật. Thậm chí em còn cho mình một lý do, chính là, nếu như có một ngày, em nhìn thấy các người ở chung một chỗ, mập mờ ôm nhau, em cũng sẽ nói cho mình, không có chuyện gì, không có chuyện gì, em cũng chỉ bị thương nhẹ, so với tình yêu của em, bị thương có đáng gì?"
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ cúi đầu.
"Đáng tiếc yêu tình không phải một công thức, tình yêu cũng không phải là đau khổ và ngọt ngào, không phải cãi nhau, mà là đang tổn thương lẫn nhau, muốn trở lại lúc ban đầu, trở lại thời gian ngọt ngào và yêu nhau, nhưng hiện tại. . . . . . em rất mệt mỏi đi không nổi. . . . . . Xoay người, cũng rất đau. . . . . . rất đau. . . . . ." Đường Khả Hinh bất đắc dĩ quay mặt đi, nhìn phía trước, rơi lệ nói: "Tại sao anh không thể thông cảm cho em ? Mặc dù em có thể chịu đựng rất nhiều đau khổ, nhưng dù sao em cũng là người. . . . . . Chịu đựng tình yêu này, em rất mệt mỏi rồi. . . . . . Anh có thể hiểu em mệt mỏi thế nào sao? Nó quật ngã thời gian của em, niềm vui của em, bạn bè của em. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, lập tức ôm cô vào trong ngực, đau lòng nói không ra lời.
"Cho em một chút thời gian. . . . . ." Đường Khả Hinh cũng không còn sức đẩy anh ra, mệt mỏi nói: "Lúc vết thương của em chưa khôi phục như trước, xin chăm sóc tốt cho Như Mạt tiểu thư. Bởi vì em biết, ngày nào chị ấy không bình phục, chị ấy sẽ mãi mãi trở thành. . . . . . vấn đề của anh. . . . . ."
"Sẽ không! Khả Hinh!" Tưởng Thiên Lỗi lại nói rất chắc chắn: "Chúng ta kết hôn đi, chúng ta lập tức kết hôn! !"
Đường Khả Hinh cười khổ.
"Em không tin?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô! !
Đường Khả Hinh quay mặt đi. . . . . .
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, đột nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nhanh chóng kéo cô xuống lầu! !
"Anh muốn làm gì?" Đường Khả Hinh lập tức sững sờ, ngẩng đầu, loạng choạng xuống lầu, nhìn anh, kêu lên.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, kéo cô đi xuống lầu, nắm áo khoắc tây trang, khoác lên trên người của cô, cũng không để ý cô có lạnh hay không, liền dắt đi ra ngoài.
"Đi! ! Đi theo anh, !" Tưởng Thiên Lỗi lại cứng rắn kéo cô đi ra ‘phòng tổng thống', phịch một tiếng đóng cửa lại! !
Gió thật to, mưa thật to! !
Một chiếc màu đen chạy băng băng, vọt đi ở trong đêm mưa!
Đèn trước chiếu sáng chói! !
Mưa quét qua hai bên, quét tới từng đợt nước mưa, còn có đèn đường dừng ở bên cửa sổ! !
Đường Khả Hinh không còn hơi sức ngồi ở vị trí kế bên tài xế vị, quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, anh đang nắm chặt tay lái, đạp hết chân ga, cho xe lao đi ở trong mưa, ánh đèn từng trận quét vào trên mặt của anh, chợt tối, chợt sáng. . . . . .
Cô yên lặng nhìn nửa khuôn mặt của anh.
Tưởng Thiên Lỗi không có lên tiếng, hai mắt xẹt qua một chút đau, xe lái vào khắp thành thị vắng lặng.
"Muốn đi nơi nào?" Đường Khả Hinh nhìn anh, hỏi.
"Tìm cửa hàng trang sức! Anh muốn mua nhẫn kết hôn cho em! !" Tưởng Thiên Lỗi nói nhanh.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh, khóc nói: "Bây giờ, nơi nào còn có tiệm mở cửa! Đừng như vậy!"
"Sẽ có!" Tưởng Thiên Lỗi lái xe, chạy nhanh ở trong mưa nhìn cửa hàng hai bên đường đóng chặt, ánh mắt kiên định lái xe.
"Không nên như vậy, Tưởng Thiên Lỗi! Không nên như vậy! !" Đường Khả Hinh bật khóc, nói: "Cho em một chút thời gian lấy hơi! ! Không nên như vậy! Em cầu xin anh! ! Anh không thể tìm được!"
"Sẽ có! !" Tưởng Thiên Lỗi lập lại những lời này! !
"Sẽ không có! ! Sẽ không! !" Đường Khả Hinh nhìn anh, khóc lớn: "Không nên như vậy! ! Chúng ta kết thúc đi! ! Tưởng Thiên Lỗi, chúng ta kết thúc đi! ! Không nên như vậy! !"
Chi . . . . . . một tiếng thắng gấp, vang khắp cả bầu trời đêm! !
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt tay lái, lúc xe dừng sát, quay đầu, ở nơi này mờ tối trong mưa, đau lòng nói: "Đường Khả Hinh! ! Em biết tại sao anh yêu em không ?"
Đường Khả Hinh bật khóc, không muốn trả lời, chỉ lặng lẽ chảy nước mắt.
"Đó là bởi vì em yêu anh ! Em rất kiên định yêu anh, ! Em và Trang Hạo Nhiên nằm ở một giường lớn, thật ra anh cũng khẳng định em yêu anh! Bởi vì tình yêu này làm cho anh rất cảm động! ! Em đã từng nói, sợ bị vứt bỏ! ! Nhưng Đường Khả Hinh! ! Anh cũng đã từng bị Như Mạt từ bỏ! Anh mãi mãi nhớ cảm giác đau đớn và phản bội này, anh hiểu rất rõ! Cho nên anh hối hận, anh thực xin lỗi em! !" Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô, đau khổ nói: "Nhưng một lần hai lần vứt bỏ em...em vẫn canh giữ ở bên cạnh anh, anh rất cảm động. Anh cảm thấy tình yêu này, cả đời cũng sẽ không biến mất. . . . . . Mãi mãi sẽ không. . . . . ."
Đường Khả Hinh không muốn lại nghe, trực tiếp kéo cửa ra, nghẹn ngào rơi lệ đi ra ngoài.
"Khả Hinh . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lập tức lao ra, đứng ở trong mưa to, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, bất đắc dĩ nói: "Tha thứ cho anh đi, cho anh thêm một cơ hội! Em đứng tại chỗ, anh đi tới em! Được không? Em chỉ cần dừng lại là được! Chỉ cần dừng lại! !"
Đường Khả Hinh đứng ở trong mưa, mặc cho nước mưa trút xuống, nhớ tới ngày đó cùng Nhã Tuệ dọn nhà, mờ mịt và luống cuống, còn có chút tuyệt vọng, trong lòng của cô đau nhói, dầm mưa, cất bước đi về phía trước.
"Anh sẽ mang cho em hạnh phúc! Tin tưởng anh ! Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi lại đứng ở trong mưa, đau lòng lên tiếng gọi cô.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ là cảm giác lạnh lẽo đâm thẳng vào trong thân thể, ngay cả linh hồn cũng lạnh cứng.
"Chẳng lẽ anh mang đến cho em cũng chỉ có khổ sở sao?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, đi xa dần, lại kêu to! !
"Đường Khả Hinh . . . . . . " Tưởng Thiên Lỗi đau khổ gọi to! ! !
"Ồn ào quá...! !" Đột nhiên một cửa tiệm, ầm một tiếng kéo cửa lên, có một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, từ trong tiệm vàng nho nhỏ đi ra, nhìn hai người bọn họ, khàn khàn nói: "Có muốn để cho người ta ngủ hay không?"
Đường Khả Hinh và Tưởng Thiên Lỗi ở trong mưa đêm, chậm rãi quay đầu nhìn người đàn ông kia, sau lưng ông ta là tủ kính đồ trang sức xinh đẹp tinh xảo. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi kinh ngạc đứng ở trong mưa, nhìn người đàn ông kia, bước nhanh tới, nhìn ông ta nói: "Ông chủ, ông là ông chủ của nơi này chứ?"
Người đàn ông kia có chút phòng bị nhìn Tưởng Thiên Lỗi, tức giận nói: "Đúng vậy!"
Tưởng Thiên Lỗi vui mừng cười nói: "Tôi..tôi muốn mua chiếc nhẫn! Mua nhẫn ngay! !"
"À? Trễ như thế?" Người đàn ông kia ngạc nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, kinh ngạc nói.
"Vâng! ! Lập tức! !" Tưởng Thiên Lỗi lại nói rất chắc chắn.
Đường Khả Hinh đứng ở trong mưa, không lên tiếng.
Người đàn ông kia suy nghĩ một chút, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Đồ trang sức . . . . . Tiệm của tôi rất đắt đó !"
"Rất đắt tôi cũng muốn! !" Tưởng Thiên Lỗi bật cười, nói.
Ông chủ lại nhìn anh một cái, mới nhìn giống như người có tiền, liền nói: "Vào đi."
Tưởng Thiên Lỗi xoay người, nhìn Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, cả người anh ướt đẫm lập tức đi tới, mạnh mẽ kéo Đường Khả Hinh đi vào tiệm vàng, chưa kịp sửa sang lại thân thể ướt đẫm, móc ví ra, lại phát hiện chỉ có mấy trăm đồng, liền ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn ông chủ, nói: "Ông chủ! ! Chỗ ông có thể cà thẻ không ?"
Ông chủ mới đi vào quầy thủy tinh, ngẩng đầu lên nhìn anh, tức giận nói: "Chỗ này của tôi là tiệm vàng nhỏ! Làm gì máy cà thẻ hả? Có phải cậu trêu đùa tôi hay không?"
"Không! !" Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một chút, xoay người nhìn chiếc xe sau lưng, lập tức nói: "Chiếc xe phía sau tôi, tôi là chủ xe! ! Trên xe thì có giấy tờ, có tên của tôi! Đây là thẻ căn cước của tôi! ! Chỉ cần ông chấp nhận bán chiếc nhẫn cho tôi, chiếc xe hơn ba triệu này, sẽ là của ông! !"
"Cậu đừng trêu chọc tôi! ! Đây là Mercedes ah ?" Ông chủ kinh ngạc nhìn anh, nói.
Tưởng Thiên Lỗi gấp đến độ đau lòng nắm tay Đường Khả Hinh, đi tới trước mặt ông chủ, khổ sở nói: "Cô gái này. . . . . . Là tài sản quý giá nhất trong đời tôi! ! ! Chỉ cần ông bán chiếc nhẫn cho tôi, cái gì tôi cũng có thể cho ông! Cái gì cũng được!"
Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt ông chủ, trái tim đau nhói, nước mắt từng viên lăn xuống.
Ông chủ bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, lại nhìn người đàn ông vội vàng.
"Cầu xin ông! ! Bán cho tôi một chiếc nhẫn !" Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn ông chủ, khổ sở cầu xin: "Tôi chỉ. . . . . . có một cơ hội. . . . . . Cầu xin ông!"
Đường Khả Hinh đau lòng, lập tức xoay người, rơi lệ không muốn nghe nữa.
Tưởng Thiên Lỗi run rẩy nắm chặt cô, cúi xuống, nói: "Cho anh một cơ hội! Chỉ một lần!"
Đường Khả Hinh xoay người, nhìn ông chủ, khóc nói: "Ông chủ, ông bán cho anh ấy đi! ! Người này có rất nhiều tiền! ! Anh ất cho rằng rất nhiều việc cũng có thể dùng tiền để giải quyết! ! Ông bán cho anh ấy đi, ông bán hết tất cả nhẫn trong tiệm này cho anh ấy! ! Xem tối hôm nay anh ấy được cái gì! ? Anh ấy có thể không biết, tình yêu của anh ấy vô giá, nhưng tôi xoay người cũng rất đắt! ! Rất đắt! !"
Cô nói xong, chợt đẩy Tưởng Thiên Lỗi ra, chạy thật nhanh ra ngoài! !
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng xoay người theo đuổi, đứng ở trong mưa, kêu to: "Đường Khả Hinh . . . . . . "
Đường Khả Hinh chạy thật nhanh ở trong mưa, khóc rống: "Tại sao anh vẫn như vậy! ! Dùng tình yêu mãnh liệt cho em hi vọng! Lại hung hăng đâm vào trong thân thể của em một dao! ! Tình yêu của anh, so với bị vứt bỏ, càng làm cho em đau đớn hơn ! !"
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Story
Chương 452: Thật đắt
10.0/10 từ 24 lượt.