Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 446: Bọn họ vào bằng cách nào?
Đường Khả Hinh không dám nhúc nhích, chỉ mở mắt to mộng ảo, nhìn Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ và vội vàng nhìn cô, mỉm cười xin lỗi.
Ngoài cửa, quả nhiên truyền đến tiếng của Eva vào cửa, gọi nhỏ: "Đường tiểu thư?"
Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, bởi vì mình mặc váy ngắn bằng voan, vì chế tạo hiệu quả, trước ngực cũng chỉ dán miếng dán ngực, váy ngắn còn thiếu chút nữa không che được quần lót bên trong, gần như trần truồng đứng ở trước mặt Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên xin lỗi áp cô ở trên tường, ánh mắt không dám di chuyển xuống.
"Đường tiểu thư?" Tiếng của Eva lại từ bên trong truyền đến.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ, kề bên khuôn mặt của Đường Khả Hinh, ở bên tai của cô, phà nhẹ hơi nóng, nói khẽ: "Lần sau có kinh nghiệm, vào phòng khách sạn, nhớ kỹ phải khóa cửa lại . . . ."
Ám chỉ hai cánh cửa!
Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn anh.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, tay vẫn bưng chặt miệng của cô, nghe được tiếng của Eva truyền đến lần thứ ba, anh mới bất đắc dĩ buông tay ra, mặt khẽ tựa vào cổ của cô, cổ họng khô khốc, nuốt một ngụm nước bọt.
"Ồ. . . . . . Ồ. . . . . ." Trái tim Đường Khả Hinh nhảy thình thịch, hơi ngẩng đầu lên, đáp: "Ở toilet. . . . . . Thay quần áo. . . . . ."
"What?" Hàng này không biết tiếng Trung.
Đường Khả Hinh sững sờ.
Trang Hạo Nhiên nhẹ ôm thân thể của cô, hơi nghiêng mặt, ở bên tai của cô, nhỏ giọng nói: "Change clothes..."
Đường Khả Hinh quay mặt sang, ngây ngốc nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: "Có nghĩ là gì?"
Trang Hạo Nhiên ở gần khoảng cách dịu dàng nhìn hai mắt cô, chóp mũi đẹp chạm vào chóp mũi nho nhỏ của cô, nuốt cổ họng khô khốc một cái, mới bất đắc dĩ nói: "Thay quần áo. . . . . ."
Đường Khả Hinh lập tức học theo anh, nói nhỏ với bên ngoài: "Change clothes..."
"Ok!" Eva mỉm cười gật đầu, đoán chừng chờ mình ở bên ngoài.
Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
"Lấy đồ được chưa?" Đường Khả Hinh căng thẳng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên thở dài một hơi, nhìn cô, khẽ nâng máy vi tính trong lòng bàn tay, mở màn hình. . . . . .
Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, nhìn vào trong, quả nhiên là một số điều khoản mua đất, rốt cuộc cô thở phào nhẹ nhõm, nói: "Xoay người sang chỗ khác. . . . . ."
"À?" Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn cô.
"Thay quần áo! Khốn kiếp!" Đường Khả Hinh nhìn anh, khe khẽ nói!
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, lập tức nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng xoay người, cũng không nhìn, lại thấp giọng hỏi cô: "Hôm nay làm sao vậy?"
"Cái gì ?" Đường Khả Hinh vừa nhanh chóng mặc váy cúp ngực trắng, vừa kéo lên, vừa hỏi.
"Lúc nảy cô gái kia vừa cởi hết ở trước mặt của tôi . . . . ." Trang Hạo Nhiên xoay người, bất đắc dĩ nói.
Đường Khả Hinh nhanh chóng xoay người lại, nhìn anh, nóng mắt hỏi: "Cái gì? Cô ấy cởi hết ở trước mặt của anh? Anh nhìn ?"
"Không có. . . . . ." Trang Hạo Nhiên thở dài, nói.
"Không có làm sao anh biết cô ấy cởi hết?" Đường Khả Hinh đưa tay ra phía sau váy dài, muốn khóa kéo.
"Đã nói không có nhìn. . . . . ."
"Vậy làm sao anh biết cô ấy cởi hết?" Đường Khả Hinh trợn mắt nhìn anh, lại muốn kéo váy.
"Bởi vì. . . . . ." Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô, gấp gáp nói: "Cô ấy vừa muốn kéo xuống khăn tắm, tôi liền xoay người. . . . . ."
"Chậc!" Đường Khả Hinh coi thường anh.
"Thật!" Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô giải thích, lại nhìn tay cô đang vòng phía sau, liền căng thẳng hỏi: "Rốt cuộc cô đang làm gì thế?"
"Tôi không kéo dây kéo được. . . . . ." Đường Khả Hinh căng thẳng, lại đưa tay ra phía sau! !
"Ôi chao! !" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xoay người của cô, tay đưa đến mông của cô, quét qua một cái, quay mặt chỗ khác kéo dây kéo lên!
Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt lúng túng xoay người, tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ và xin lỗi nhìn cô, nói: "Được rồi. Đừng nóng giận, cô xem tôi như là cha của cô đi. . . . . ."
"Phi!" Đường Khả Hinh lại nói nhỏ!
"Đi ra ngoài trước rồi nói!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng vươn tay, hỏi: "Chai nhỏ kia đâu?"
Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn anh nói: "Ở phía dưới ghế sa lon . . . . . ."
Trang Hạo Nhiên vừa nghe, lập tức không nói nên lời, nói nhỏ: "Bà cô ơi, chai nhỏ kia là dùng để hôn mê Eva, cho tôi thoát thân. . . . . . Nếu không, cô nghĩ tôi ném cho cô làm cái gì?"
Đường Khả Hinh trợn tròn mắt, hỏi: "Vậy. . . . . . Vậy làm sao bây giờ?"
Trang Hạo Nhiên nhìn cửa sổ phòng tắm, chỉ đành phải nói: "Không có cách nào, chỉ đành phải leo ra từ cửa sổ."
"Quá nguy hiểm!" Đường Khả Hinh nhớ tới hình ảnh kinh hiểm mới vừa nhìn thấy, trái tim đập thình thịch nói.
"Không có chuyện gì. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức dời cái ghế nghỉ ngơi trong phòng tắm qua, tựa vào bên cửa sổ, cất máy vi tính nhỏ xong, mới xoay người nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô gái ngốc này, lúc nảy biểu hiện ở trong phòng khách, đột nhiên mỉm cười, lại bước xuống, ôm cô vào trong ngực, hôn lên tóc cô, mới nói: "Bảo bối! Cô thật giỏi! Quá tuyệt vời! !"
Đường Khả Hinh không nhịn được cười khổ.
Tiếng gõ cửa vang lên, Eva ở ngoài cửa, kêu nhỏ: "Đường tiểu thư?"
Hàng này chỉ biết một câu trung văn này sao?
Đường Khả Hinh đáp nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn Trang Hạo Nhiên đã thuận lợi mở cửa sổ, một luồng gió biển mãnh liệt thổi tới, phất áo sơ mi màu trắng của anh, anh đón gió, cắn răng nhanh chóng bò đi ra ngoài, trong lòng còn nhớ tới tây trang của mình! !
"Cẩn thận . . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, lại nói nhỏ.
Không có ai lại trả lời mình, cửa sổ nhỏ phịch một tiếng đóng lại, gió biển cũng lập tức ngưng lại.
Rốt cuộc Đường Khả Hinh nặng nề thở dốc một hơi, đứng ở trước kính toàn thân, nhìn mình mặc váy dài cúp ngực màu trắng, còn có xẻ tà bên chân, lộ ra đùi đẹp thon dài, cô thở dài một cái, nói: "Đời này mặc xẻ tà nữa, tôi không phải họ Đường. . . . . ."
Cô thở phào một cái, mới đè chặt trái tim, để cho mình bình tĩnh một chút, mới mỉm cười xoay người, mở cửa. . . . . .
Eva đã đứng ở bên cửa, quyến rũ nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng nhìn cô, quyến rũ mỉm cười, nói: "Xin lỗi, để cho cô đợi lâu. . . . . ."
Eva có chút không hiểu nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt Eva, chỉ đành phải cười nói: "Thank you. . . . . ."
"Is’ok. . . . . . . . ." Eva mỉm cười.
"Tôi đi trước. . . . . ." Đường Khả Hinh mặc kệ cô có thể nghe hiểu hay không, nhếch miệng mỉm cười, xoay người đi ra ngoài, nhìn cả phòng khách trống rỗng, Đạt Khoa vẫn chưa về, cô lại chuyển thân, nhìn Eva khẽ gật đầu, liền nhanh chóng kéo cửa đi ra ngoài, cũng đang đi ra trong chớp mắt, thấy vệ sĩ của Trương Bồi Hiên đi qua cạnh cửa nói, đã tăng cường lực lượng bí mật, bố trí khắp các nơi, nhất là cửa ra vào tầng hai! Sẽ không bị bảo vệ trên thuyền phát hiện, ngài yên tâm.
Cô đứng ở bên cửa, mặt lập tức tái nhợt.
"Đường tiểu thư?" Eva đi ra, lại kinh ngạc nhìn cô.
Đường Khả Hinh lập tức quay đầu nhìn Eva, khẽ mỉm cười, mất hồn đi thẳng ra ngoài, đạp thảm màu tím, cảm nhận vệ sĩ của Đạt Khoa đứng ở hai bên, cô im lặng tiếp tục đi về phía trước, quẹo phải, đi tới trước phòng 2009, ngẩng đầu lên thấy trước mặt không có người nào, mới vừa suy nghĩ, đã bí mật kéo cửa ra, cô nóng nảy nhanh chóng đi vào, phịch một tiếng đóng cửa lại! !
Trang Hạo Nhiên mới vừa mặc tây trang xong đang muốn đi ra ngoài, nhìn thấy Đường Khả Hinh, giật mình hỏi: "Cô đi vào làm gì?"
"Bọn họ đang tăng cường người tìm anh! Hơn nữa bố trí người ở tầng hai nhiều nhất!" Đường Khả Hinh căng thẳng đi về phía anh, nói.
Trang Hạo Nhiên trầm ngâm suy nghĩ một chút. . . . . .
Phịch một tiếng, một đôi nam nữ người Mĩ đang nói chuyện bằng tiếng anh đi vào . . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đè Đường Khả Hinh ở trên tường, trước mặt bọn họ, lập tức ôm cô vào trong lòng, cúi đầu, dùng môi mỏng khêu gợi, hôn nhẹ da thịt trắng như tuyết của cô, thậm chí khẽ liếm tai của cô, đôi tay quấn ở trên eo cô, dời xuống sờ soạng. . . . . .
Đường Khả Hinh cứng ngắc tại chỗ, con ngươi trừng to, đôi tay níu chặt cổ áo tây trang màu trắng của anh.
Hai người khách người Mĩ, sững sờ tại chỗ, nhìn bọn họ.
Trang Hạo Nhiên mút mùi thơm nơi cổ cô, môi mỏng lại hôn nhẹ khuôn mặt của cô, cằm, từ từ di chuyển, khẽ liếm quai hàm, mút một tiếng, quá trêu chọc người.
Trái tim Đường Khả Hinh đập ầm ầm giống như đánh trống, muốn vọt ra ngoài, không dám nhúc nhích, ngẩn người tại chỗ, thân thể lại lập tức mềm yếu, bởi vì quá khiếp sợ, quá không tiếp nhận nổi, không nhịn được rên nhẹ ra tiếng. . . . . .
Trang Hạo Nhiên càng kích động, ôm chặt thân thể mềm mại của cô vào trong ngực, cảm nhận bộ ngực đầy đặn của cô dán vào lồng ngực mình, hai điểm nhỏ trên ngực đang kích thích bụng dưới của mình, anh đột nhiên không nhịn được nữa, hôn nhẹ da thịt trên cổ cô, tay cũng đã đi xuống đặt trên cái mông tròn lẳng của cô, bóp mạnh một cái. . . . . .
Đường Khả Hinh lại khẽ kêu một tiếng, đỏ mặt, cả người toát mồ hôi, nhẹ đứng người dậy. . . . . .
Tay của Trang Hạo Nhiên đã dò vào trong váy dài quyến rũ của cô, vuốt ve bắp đùi cô. . . . . .
Đường Khả Hinh hoàn toàn cứng ngắc, đầu óc giống như bị điện giật, nổ ầm ầm, bởi vì sợ hãi, bởi vì quá shock, không còn một chút hơi sức nào.
Trang Hạo Nhiên lại kích động nhắc đùi phải của cô, cúi đầu ở trước ngực của cô, giữa hai chân lại muốn vào cô. . . . . .
Rốt cuộc hai người Mỹ, ho một tiếng, sợ hãi kêu: "Hi!"
Trang Hạo Nhiên giống như bị giật mình lập tức nhìn hai người Mỹ, kinh ngạc kêu lên: "Ồ! ! God! ! ?"
"No!" Người phụ nữ người Mĩ bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên, cười khổ nói: "This’s 2009!"
"Oh! I’m sor¬ry!" Trang Hạo Nhiên giống như rất lúng túng nhìn bọn họ mỉm cười, lạo liếc Đường Khả Hinh một cái.
Cô đã ngây người tại chỗ, vẫn không có phản ứng được.
"Is’ ok. . . . . ." Người Mĩ bày tỏ thông cảm, xúc động vì bọn họ đè nén khó khăn đè nén tình yêu.
"Sor¬ry. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại xin lỗi, lập tức nắm tay Đường Khả Hinh đang ngây ngô giống như gà gỗ, kéo mạnh cô đi ra ngoài! !
Hai người Mỹ nhìn thấy bọn họ đi ra ngoài, vợ cười bất đắc dĩ, nhưng ông chồng ngạc nhiên nói: "How do they come in?" (bọn họ vào bằng cách nào?)
Trang Hạo Nhiên kéo Đường Khả Hinh bước nhanh đi ra ngoài, lập tức có chút gấp gáp nhìn cô còn chưa lấy lại tinh thần, xin lỗi nói: "Xin lỗi! ! Khả Hinh! Mới vừa thật bất đắc dĩ! Đừng nóng giận! ! Trở về tôi sẽ chịu tội!"
Lúc này Đường Khả Hinh mới phục hồi tinh thần, nóng mắt nhìn anh, tức giận mới vừa muốn mắng chửi người, lại thấy mấy đàn ông áo đen ở phía trước đi tới, cô nhanh chóng chỉ phía trước, nói: "Anh xem"
Trang Hạo Nhiên thấy phía trước có người theo đuổi, anh lập tức kinh hãi, lập tức kéo Đường Khả Hinh, đi về phía một lối đi khác! !
"Anh ta đang ở đó! ! Theo đuổi! ! Anh ta nhất định có tài liệu kia!" Mấy người đàn ông nhanh chóng theo đuổi!
Trang Hạo Nhiên lập tức kéo Đường Khả Hinh đi tới cuối hành lang quen thuộc, quẹo trái, mở ra một cánh cửa nhỏ, đi xuống nhà kho! !
"Mau! !" Trang Hạo Nhiên lập tức đóng cửa lại, lại muốn kéo cô đi xuống cầu thang, nhưng Khả Hinh mang giày cao gót quá cao, đi rất chậm, anh lập tức từ phía sau ôm lấy cô, ôm cô chạy thẳng tới lối ra vào cầu thang nhỏ lầu ba, dùng sức kéo khóa sắt ra, nói: "Cởi giày xuống! ! Không thể để cho Trương Bồi Hiên bắt được tôi, Tên kia rất keo kiệt, không có độ lượng như tôi!! Tôi không dám trêu anh ta! !"
Đường Khả Hinh gấp gáp đến độ run rẩy cởi giày ra, lập tức ngẩng đầu lên. . . . . .
Trang Hạo Nhiên đã mở cửa sắt ra, sau đó kéo bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, nắm chặt mười ngón tay nhau, dắt cô ra boong thuyền lầu ba, hai người đi thật nhanh về phía trước! !
"Ở bên kia! !" Mấy tên vệ sĩ bất chấp tân khách đứng ở trên boong thuyền tầng ba, thấy Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh đi ra boong thuyền, đang muốn đi về phía cây cầu dài, lập tức chỉ vào bọn họ kêu to.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh kinh hãi, lập tức xoay người, chạy về phía ngược lại.
Lúc này, du thuyền đã dọc theo đường bờ biển thật dài, chạy ra khơi, dần dần cách khỏi bờ, chạy vào trong biển. . . . . .
Trang Hạo Nhiên sợ thời gian không còn kịp nữa, ca nô không đợi mình, anh nhanh chóng dắt Đường Khả Hinh chạy bay về phía trước, Đường Khả Hinh vừa thở hổn hển, vừa nhấc đuôi váy màu trắng, chân không chạy như bay về phía trước, trong đầu khó chịu như thiếu dưỡng khí, thở hổn hển nói: "Không được, tôi chạy hết nổi rồi!"
"Cô làm được! !" Trang Hạo Nhiên lại nắm tay của cô, kéo cô tránh né mấy đám người, chạy lên tầng bốn! !
Một trận gió biển cuốn tới, vén lên váy dài trắng của Đường Khả Hinh, bay trên không trung, đùi đẹp thon dài khiêu gợi, chân không đạp trên sàn thuyền lạnh lẽo vô cùng hấp dẫn!
Chúng tân khách nhìn thấy cô gái xinh đẹp, rối rít xôn xao.
"Mau! !" Trang Hạo Nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, nhanh chóng đi ra bên ngoài boong thuyền, rầm rầm rầm xuống lầu.
Đường Khả Hinh vừa nắm đuôi váy, lảo đảo chạy về phía trước, nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên, thở hổn hển nói: "Thật ra anh có thể đi một mình, tôi..tôi, tôi không sao ! !"
Trang Hạo Nhiên lập tức quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt kiên định, thở hổn hển cười nói: "Không được! Tôi sẽ không bỏ lại cô! Chúng ta cùng đi ! !"
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh!
"Mau! !" Trang Hạo Nhiên kéo Đường Khả Hinh đi xuống lầu bốn, cũng đang lúc xuống lầu, chợt nhìn thấy mấy người đàn ông áo đen đang muốn xoay người nhìn mình, anh lập tức ôm Đường Khả Hinh núp sau cầu thang, rồi dắt cô đi xuống! !
Rầm rầm rầm rầm, âm thanh xuống cầu thang truyền đến!
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng dắt Đường Khả Hinh đi vào tầng năm, mắt nhìn thấy ca nô cách mặt biển không xa, đúng lúc này, phát hiện mấy đám người sắp xông qua, anh lập tức dắt Đường Khả Hinh đứng ở bên lan can, nhìn cô, kêu to: "Khả Hinh! !"
"À?" Đường Khả Hinh căng thẳng nhìn anh.
"Có biết bơi hay không?" Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh hỏi nhanh! ! !
"Không. . . . . . Không biết. . . . . . Tôi không muốn nhảy biển! ! Tôi chết cũng không muốn nhảy! !" Đường Khả Hinh hoảng sợ đến khuôn mặt co giật, muốn khóc kêu to! !
"Đừng sợ! ! Nín thở ! ! Tôi đếm một! ! Hai! ! Ba! ! Chúng ta cùng nhau nhảy xuống! Chúng ta cách mặt biển không xa! Sau này có thời gian, tôi kiếm một du thuyền! ! Bù đắp vận số ngày hôm nay!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhìn đám người ở đầu kia đang chạy phía này, nhanh chóng nói.
"Không cần! ! Không! ! Tôi không dám! !" Đường Khả Hinh chợt lắc đầu! !
"Đừng sợ! ! Có tôi !" Trang Hạo Nhiên nói xong, quay đầu, thấy có người đang muốn đuổi tới bên này, anh nâng cằm Đường Khả Hinh, kêu to: "Nín thở ! ! Nhảy! !"
Anh nói xong, liền ôm lấy Đường Khả Hinh tung người nhảy xuống dưới thuyền! !
"A . . . . . . . . . . ." Một tiếng thét chói tai sụp đổ truyền đến! !
Ở trên boong Du thuyền thật cao, hai bóng trắng giống như vì sao, ầm một tiếng chìm vào biển! ! ! !
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc