Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 377: Em nở bỏ anh sao?

Đường Khả Hinh sững sờ, nước mắt lăn xuống.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi quay đầu, nhìn nửa khuôn mặt Đường Khả Hinh, cảm nhận giờ phút quý giá cô đang ở bên cạnh, dịu dàng đau lòng nói: “Đừng đi. . . . . . ở lại đi. . . . . . cho anh một cơ hội. . . . . . Khả Hinh. . . . . .”

Một tiếng gọi nhẹ nhàng, chờ lâu như vậy. . . . . .

Đường Khả Hinh mím chặt đôi môi, nhanh chóng lau nước mắt đi trên mặt, không lên tiếng, nhưng vì sao trong lòng càng trở nên cứng rắn như thế? Cô đột nhiên cảm thấy bi thương, bước lên phía trước bước, đưa tay muốn kéo cửa đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng tiến lên, từ phía sau ôm chặt cô, cúi xuống, chôn ở cổ của cô, hôn nhẹ cổ của cô, cảm tính đau lòng nói khẽ: “Đừng đi. . . . . . lúc anh đến gần, em đừng đi xa. . . . . . Không nên như vậy. . . . . . Anh không chịu nổi một tình yêu như vậy. . . . . . Đừng đi. . . . . .”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nước mắt từng viên lăn xuống, cũng bất đắc dĩ khóc nói: “Nếu như em xoay người, chẳng may anh cũng lại xoay người thì sao? Khoảng cách giữa chúng ta càng lớn. . . . . . khoảng cách đau này, em làm sao bổ khuyết, làm sao chữa trị?”

“Sẽ không. . . . . . Tin tưởng anh . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi buộc chặt đôi tay, ôm lấy thân thể của cô, cho cô một chút ấm áp, một chút lòng tin, nói chắc chắn.

Đường Khả Hinh nức nở nói: “Không phải là em không tin anh, mà em đã không tin em còn đủ hơi sức chữa trị những tổn thương tình yêu giữa chúng ta.”

Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy gấp gáp, nắm chặt bả vai của cô, xoay người của cô, nhìn cô khổ sở rơi lệ, đau lòng bưng mặt của cô, cúi xuống, nhìn cô, nghẹn ngào nói: “Nếu em không có hơi sức, để cho anh tới chữa trị, hả? Em chỉ đứng tại chỗ là được. . . . . . Để cho anh đi tới. . . . . .”

“Em đã không có ở chỗ này nữarồi !” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nước mắt lai lăn xuống, đau lòng nói: “Em thật sự . . . . . . Đã không còn ở nơi đó. . . . . . . . .”

Trái tim Tưởng Thiên Lỗi vỡ vụn, im lặng nhìn cô, dừng lại thật lâu, mới đau lòng khàn khàn hỏi: “Vậy em đi nơi nào?”

“Không biết. . . . . .” Đường Khả Hinh cúi xuống, nức nở nói.

Tưởng Thiên Lỗi vuốt mặt của cô, có chút kích động hỏi: “Em nở bỏ anh sao?”


“Bởi vì em không nở, mới biết lúc ấy, anh bị thương có bao nhiêu đau đớn. . . . . .” Đường Khả Hinh nói xong, đột nhiên đẩy Tưởng Thiên Lỗi ra, lau nước mắt, khổ sở lại muốn đi ra ngoài! !

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi cũng đỏ bừng, chợt ôm chặt thân thể của cô, đè cô ở trên tường, không nói lời gì, cúi đầu hôn lên môi của cô.

“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên bị cường hôn, trong lòng hoảng hốt, hai mắt nhanh chóng nước mắt rơi xuống, tay dắt mạnh cổ áo của anh, quay đầu đi, giãy giụa muốn tránh nụ hôn kia.

Tưởng Thiên Lỗi cũng đã nhớ nhung nụ hôn này ngàn năm vạn năm, làm sao dễ dàng bỏ qua? Trong chớp mắt hôn lên môi đỏ mọng mềm mại của cô, hưởng thụ ngọt ngào trên môi của cô, cảm xúc chợt bành trướng, đầu lưỡi cuồng nhiệt nhanh chóng xông vào quấn lấy đầu lưỡi ngây ngô bị động của cô, mút nhẹ đầu lưỡi ướt át, kích thích anh mãnh liệt tham muốn giữ lấy, nhớ tới ở trong ngôi lầu nhỏ, nhìn thấy cô và Trang Hạo Nhiên ôm nhau thân mật và mập mờ, anh muốn điên rồi, lại bá đạo cuồng nhiệt hôn đầu lưỡi tôi của cô, cuốn lấy cô thật chặt, tay cũng đã cởi tây trang của mình ra, ném ở một bên, lại dùng tay cởi bỏ cúc áo đồng phục của cô. . . . . .

“Anh làm gì đấy?” Đường Khả Hinh cảm thấy anh kích động, chợt quay đầu, tránh ra nụ hôn của anh, kêu to!

“Anh muốn em! !” Tưởng Thiên Lỗi không chịu nổi cô và người đàn ông khác dây dưa, lập tức lại hôn lên môi cô, soạt một tiếng, tay kéo áo sơ mi trắng của cô xuống, năm ngón tay vồ lấy chặt áo lót màu trắng nhỏ nhỏ của cô, cứng rắn và cực độ khát vọng nắm bộ ngực đầy đặn của cô, cảm giác điểm nhỏ màu hồng mê hoặc nở ra! !

“Anh buông tay ! !” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, điên cuồng đẩy anh! !

Tưởng Thiên Lỗi lại như núi lớn, đè nén thân thể nhỏ nhắn của cô ở trên tường, cúi xuống, liếm mạnh bộ ngực đầy đặn của cô! !

Cảm thấy một luồng hơi nóng dâng lên ! !

Dù sao Đường Khả Hinh cũng là cô gái thanh xuân, bất thình lình đối mặt với mạnh mẽ và kích tình, cô ngăn cản cũng không ngăn cản được, mặt trong chớp mắt đỏ bừng, mềm yếu ở cạnh tường, nói không ra lời. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi lại hôn môi của cô, hôn khuôn mặt của cô, cắn nhẹ vành tai của cô, người đã quét qua mông của cô, xông vào trong váy cô, xoa nắn nơi ướt át giữa hai chân.

“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh quần áo xốc xếch, lại mê đắm kêu nhỏ.

Trong lòng của Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua một chút vui vẻ, chợt kéo lên váy ngắn đồng phục của cô, nhắc chân cô, cách lớp quần áo, giữa hai chân mình cứng rắn đè ở trên người của cô . . . . .



Tưởng Thiên Lỗi cũng gấp gáp ngẩng đầu lên, nhìn hai mắt cô mê ly, anh chợt cúi xuống, lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, mút đầu lưỡi của cô, tay lại muốn kéo váy xuống. . . . . .

“Tưởng Thiên Lỗi!” Đường Khả Hinh dùng hết lý trí cuối cùng, gọi anh lại! !

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lại lóe lên kích tình nồng đậm, lúc hôn lên môi đỏ mọng mềm mại của cô lại phát hiện khơi dậy phóng túng nhất trong cuộc đời của anh, đây là tình cảm và kích động anh chưa bao giờ gặp phải, suy nghĩ này vừa hiện lên làm cho anh lại muốn bất chấp tất cả, đưa tay vào trong váy cô, muốn xé quần lót của cô. . . . . .

“Đừng!” Đường Khả Hinh kêu nhỏ, thế nhưng nghe được ngoài cửa có rất nhiều nhân viên phục vụ, bởi vì đã hết thời gian làm việc, rối rít sửa sang xong tất cả, đóng cửa đi khỏi, đầu óc của cô giống như nổ tung, chợt đẩy ra anh, sợ không còn kịp nữa kêu to: “Tưởng Thiên Lỗi . . . . . . anh làm gì đấy?”

Tưởng Thiên Lỗi thở hổn hển đứng ở trước mặt của cô, nhìn cô đau lòng nói: “Anh muốn ở bên cạnh em! Anh muốn em, anh không thể chờ đợi muốn em, hi vọng em trở thành người phụ nữ của anh! !”

Hai mắt Đường Khả Hinh lại rưng rưng nhìn về phía anh, run rẩy, nhanh chóng kéo áo sơ mi, nước mắt lăn xuống, cài cúc áo xong, lại muốn thân thể khom xuống, nhặt đồng phục của mình lên. . . . . .

“Khả Hinh!” Tưởng Thiên Lỗi lại gấp gáp điên cuồng lại một lần nữa tiến lên ôm cô, hôn cô. . . . .

“Anh tránh ra . . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên đẩy mạnh anh ra, cầm đồng phục của mình, vừa cài cúc áo, vừa hoảng sợ muốn kéo cửa đi ra ngoài.

“Khả Hinh! !” Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh tới.

Đường Khả Hinh lại bước nhanh, cuồng loạn chạy ra khỏi phòng, đạp hành lang không có một bóng người, trong đầu cảm thấy xốc xếch chạy đi! !

“Đường Khả Hinh! !” Tưởng Thiên Lỗi đuổi theo ra, ở bên cạnh hành lang nhìn về phía cô vội vàng nói: “Cho anh thêm một cơ hội! ! Tin tưởng anh !”

Đường Khả Hinh giống như không nghe thấy gì, chỉ là hai mắt nổi lên hơi nước, sửa sang cảm xúc không rõ, đi về phía trước.

“Đường Khả Hinh! ! ! Em đứng lại đó cho anh, ! Đi lần này, anh sẽ không giữ em lại nữa! ! Không bao giờ giữ lại nữa!” Tưởng Thiên Lỗi đứng tại chỗ, nhìn cô chạy tới phía cánh cửa kính thần bí trước mặt, gấp gáp kêu to! !


Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa kính thần bí, nhìn mình rơi lệ khổ sở, thở hổn hển ở trong kính, đột nhiên có chút hoảng sợ, lại muốn cất bước. . . . . .

“Em dám! !” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, lại vội vàng gọi: “Em dám đi nữa! Sẽ thật sự . . . . . . Không giữ em. . . . . .”

Nước mắt của cô chảy xuống, vẫn cắn răng cất bước đi về phía trước . . . . . .

“Đường Khả Hinh . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi quát to một tiếng, nhào qua, lại thấy Đường Khả Hinh nhanh chóng xuyên qua cánh cửa kính thần bí, ở trong ánh đèn huyễn hoặc, biến mất ở trước mặt của mình, tim của anh chợt đau nhói, mới vừa muốn cùng nhau đi qua cánh cửa kia, thế nhưng phát hiện một khối thủy tinh cứng rắn chắn ở trước mặt, chặn lại đường đi của mình, phản chiếu khuôn mặt của mình đau lòng không thôi, anh dừng lại tại chỗ, nhìn cánh cửa kia, kêu to: “Đường Khả Hinh . . . . . .. . . . . .”

Đường Khả Hinh đi vào thang máy, run rẩy, căng thẳng đè xuống bảng điều khiển, thở gấp, lúc cửa thang máy đóng lại trong chớp mắt, cắn ngón tay run rẩy, nhớ tới vừa rồi hai người cuồng nhiệt hôn để cho cả người mình xốc xếch, sôi trào, anh cuồng nhiệt nhào vào trên người của mình, giống như những nụ hôn kia tiếp tục vuốt ve, bức tường che kín trái tim giống như đang lung lay sụp đổ. . . . . .

Cô đột nhiên đau lòng xoay người, đầu cụng vào trên tường thang máy, nước mắt lại rơi xuống.

Thang máy nhanh chóng trượt xuống, cho đến lầu một, cửa thang máy mở ra, cảm thấy không khí lạnh lẽo truyền đến, cô co rúm lại, lau khô nước mắt, ôm hai vai, không còn hơi sức đi ra, lại thấy Trang Hạo Nhiên đã thay tây trang màu trắng, áo sơ mi màu xanh dương, cổ áo mở ra, vạt áo trước đeo corsage bươm bướm màu xanh dương, đang nói chuyện phiếm với một vị khách, cô không lên tiếng, định lặng lẽ xoay người đi khỏi. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đang nói chuyện, thấy bộ dáng Đường Khả Hinh xốc xếch xoay người, liền bình tĩnh nói với khách vài câu là có việc, bắt tay hẹn gặp lại, nhìn về phía cô, mỉm cười đi tới, gọi nhỏ: “Đường Khả Hinh?”

Đường Khả Hinh nghe được tiếng gọi, mặt lại không khỏi đỏ lên, làm như không có nghe thấy bước nhanh về phía trước, mới đi ra khỏi phía sau vườn hoa. . . . . .

Cánh tay bị người nhẹ nhàng kéo lại.

Trái tim của cô đập mạnh, giống như đứa bé làm sai chuyện, chậm rãi xoay người, cúi đầu, mặt nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn sắc mặt cô ửng hồng, hai mắt nổi lên hơi nước, sợ hãi, cúi đầu, hỏi: “Thế nào?”

Đường Khả Hinh muốn nói một câu để gạt anh, nhưng lại biết dáng vẻ của mình không có cách nào lừa gạt anh, chỉ im lặng cúi đầu, không lên tiếng. . . . . .

Hai mắt Trang Hạo Nhiên xoay tròn , nhìn đôi môi cô sưng đỏ, tóc rối loạn, một cúc áo áo sơ mi mở ra, có chút xốc xếch, anh thở dài một tiếng, mới nhẹ nhàng vươn tay cài cúc áo cho cô. . . . . .

Đường Khả Hinh đột nhiên giật mình, liền lui về phía sau một bước.

Tay Trang Hạo Nhiên ngừng trên không trung, im lặng nhìn cô một cái, lại tiến lên một bước, nói: “Đừng động. . . . . .”

Đường Khả Hinh không dám động, nước mắt lại chảy xuống.

Trang Hạo Nhiên đưa ngón tay dịu dàng, hơi nghiêng đầu, dịu dàng cài cúc áo cho cô, sau đó nhẹ nhàng sửa sang lại đồng phục trên người cô, cảm thấy trên vai cô lạnh lẽo, đột nhiên nói: “Đường Khả Hinh, rốt cuộc tôi muốn rời khỏi cô. . . . . .”

Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên sửa lại mái tóc ngắn cho cô một chút, im lặng mặt không lộ vẻ gì, nói: “Cho nên cô lớn nhanh một chút đi. . . . . .”

Đường Khả Hinh không dám nói lời nào, chỉ ngơ ngác nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ hỏi: “Tan việc?”

“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh càng căng thẳng nhìn anh.

“Mau trở về đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt cởi tây trang xuống, khoác lên trên người của cô, kéo cổ áo cho cô, mới khẽ nâng mí mắt, nhìn cô có chút yếu đuối, đột nhiên mỉm cười.

Đường Khả Hinh nhìn anh, lại muốn nói chuyện. Trang Hạo Nhiên chỉ im lặng mặc áo sơ mi màu xanh dương, quần tây màu trắng, tao nhã lạnh nhạt xoay người, đón gió lạnh lẫm liệt đi khỏi. . . . . .

Cô đứng tại chỗ, nhìn về phía bóng lưng của anh, cảm thụ tây trang của anh khoác lên trên người mình, lưu cho mình hơi thở ấm áp, đột nhiên mở miệng gọi: “Tối hôm nay, đuổi theo Tinh Xuyên, có muốn tôi đi cùng anh hay không? Chẳng may anh phạm sai lầm thì làm thế nào?”

Nhưng Trang Hạo Nhiên giống như không nghe được, lại đi qua phía sau vườn hoa, đi vào đại sảnh, biến mất ở trên sân cỏ xanh biếc.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc Story Chương 377: Em nở bỏ anh sao?
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...