Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 276: Nói lời chia tay
Phòng làm việc Tổng Giám đốc!
Tưởng Thiên Lỗi vẫn ngồi ở trước bàn làm việc xem văn kiện, thỉnh thoảng hơi phân tâm liếc mắt nhìn điện thoại di động bên cạnh văn kiện, anh im lặng mỉm cười, tập trung tinh thần một lần nữa, xem nội dung văn kiện.
Vào lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi. . . . . .” Anh tiếp tục xem văn kiện, lạnh nhạt đáp lời.
Nhậm Tử Hiền mặc áo len màu trắng lộ vai, váy ngắn màu đen, mang giày bót đến gối màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, đứng ở bên cửa, nhìn về phía chồng chưa cưới rất bận rộn, cô đột nhiên mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, hơi sững sờ nhưng hỏi: “Tại sao em tới vào lúc này?”
Nhậm Tử Hiền suy nghĩ một chút, liền đi vào phòng làm việc, đóng nhẹ cửa lại, đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, mới nói: “Mới vừa tham gia party xong, biết anh chưa có trở về nghỉ ngơi, thuận tiện ghé thăm anh một chút.”
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
“Anh còn bận đến lúc nào?” Nhậm Tử Hiền quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi.
“Không biết. . . . . .” Giọng nói của Tưởng Thiên Lỗi hơi lạnh nhạt.
Nhậm Tử Hiền nhìn anh một cái, đột nhiên cảm giác buồn nôn, liền đưa tay bưng chặt miệng, đứng lên thật nhanh, bước nhanh về phía phòng nghỉ ngơi của anh.
Tưởng Thiên Lỗi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa mở ra của phòng nghỉ ngơi, nghe được bên trong truyền đến tiếng nôn mửa, anh lập tức đứng lên, đi qua phòng khách, đứng ở cửa phòng nghỉ ngơi, nhìn Tử Hiền sắc mặt trắng bệch, tay rửa mặt, nuốt cổ họng đắng nghét, run rẩy đi ra. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cầm hộp khăn giấy bên cạnh, đưa về phía cô, hỏi: “Em làm sao vậy?”
Nhậm Tử Hiền ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, nét mặt có chút căng thẳng, cười nói: “Mang thai?”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn về phía cô.
Cô nở nụ cười, cầm lấy khăn giấy, lau nhẹ miệng, ném sang một bên, bước chân hơi không vững đi tới ghế sa lon, có chút nhàm chán ngồi xuống, hai chân duỗi thẳng ra bàn trà trước mặt, lại từ trong túi xách của mình, rút ra một bao thuốc lá, trút ra một điếu thuốc, đặt ở trong miệng, trong tay cái bật lửa nhanh chóng đốt lên, rít một hơi thật sâu, rồi tao nhã, phong tình thổi nhẹ ra ngoài. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của cô, liền im lặng đi về phía bên cửa sổ, mở ra một cánh cửa sổ, để cho gió biển thổi vào.
Nhậm Tử Hiền cầm thuốc lá, nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông, cô đột nhiên mỉm cười nói: “Nếu lúc ấy không thích em hút thuốc lá, tại sao đồng ý làm bạn với em?”
“Anh sẽ không gò bó sở thích của em.” Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế da, tiếp tục mở văn kiện ra xem.
“Đó là bởi vì anh không yêu em . . . . . Nếu như anh yêu em, cái gì anh cũng muốn trông nom em, giống như Như Mạt. . . . . .” Nhậm Tử Hiền mỉm cười nói.
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, có chút không vui.
Nhậm Tử Hiền loạng choạng đứng lên, lê giày cao gót hơn một tấc, đi tới sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên từ sau lưng, cúi người xuống ôm cổ của anh.
Tưởng Thiên Lỗi dừng lại.
“Rốt cuộc tình yêu của anh. . . . . . Lúc nào thì chấm dứt?” Nhậm Tử Hiền say, thật khó chịu, hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng.
“Quên đi! Năm nào cũng hỏi, ngày nào cũng hỏi, không có ý nghĩa!” Nhậm Tử Hiền lập tức buông ra anh, đứng dậy chuẩn bị đi khỏi, không ngờ tay lơ đãng đụng phải điện thoại di động của anh, rơi xuống đất, cô có chút nhàm chán khom người xuống, muốn nhặt điện thoại di động lên, ngón tay lơ đãng đè vào chức năng album, sau đó nhìn thấy hình ảnh Đường Khả Hinh ngọt ngào xuất hiện ở trong màn hình điện thoại di động, trong lúc nhất thời cô tức giận vung tay đưa máy về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: “Đây là cái gì?”
Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt một cái, vẫn bình tĩnh nói: “Đây là hình lúc anh và Đường Khả Hinh trao đổi điện thoại di động thì Quản lý Lưu lấy ra chụp!”
“Nói cách khác, anh biết ở trong di động của anh hình này?” Nhậm Tử Hiền hỏi anh một vấn đề khác!
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng.
Nhậm Tử Hiền nhìn ánh mắt anh, một ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy, không thể tin nổi nhìn sắc mặt bình tĩnh của anh, nói: “Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”
“Anh đối xử với em như thế nào?” Tưởng Thiên Lỗi cũng cao giọng nhìn cô.
Nhậm Tử Hiền thở gấp, hai mắt nhanh chóng đỏ bừng, nghẹn ngào, giơ máy, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Tình yêu của anh và Như Mạt đã làm cho em bị thương tích khắp người, anh còn muốn trêu chọc đến Đường Khả Hinh để làm tổn thương em?”
“Anh và Đường Khả Hinh không có chuyện gì!” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, nói!
“Tưởng Thiên Lỗi!” Nhậm Tử Hiền rơi lệ nhìn người đàn ông này nói: “Anh có biết em dễ dàng tha thứ cho anh, dễ dàng tha thứ cho anh bao lâu không? Anh có biết tại sao em dễ dàng tha thứ không? Đó là bởi vì em muốn sống bên cạnh anh suốt cuộc đời! !”
Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, hai mắt nhanh chóng lóe lên! !
“Tại sao anh muốn đối xử với em như vậy?” Nhậm Tử Hiền điên cuồng đập điện thoại di động xuống đất, sụp đổ kêu lên: “Chẳng lẽ anh không có một chút lương tâm sao? Một chút cũng không nghĩ tới em sao? Trong thế giới của anh, không có trách nhiệm sao? Trong thế giới của anh, không có quan niệm đạo đức sao?”
Tưởng Thiên Lỗi tức giận đứng dậy, nhìn Nhậm Tử Hiền nói: “Em nói trong thế giới của anh không có đạo đức! ! Vậy em nói cho anh biết, giữa anh và Như Mạt có xảy ra chuyện gì không?”.
Nhậm Tử Hiền tức giận rơi lệ nhìn anh! !
“Nếu như anh và cô ấy có chuyện gì, em không có cơ hội này!” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói: “Anh dắt em ra ngoài từ chỗ cha của em, đã cam kết sẽ không làm chuyện có lỗi với em! Nếu như em cảm thấy chuyện của Đường Khả Hinh vượt qua ranh giới có thể tha thứ của em, mâu thuẫn với cái gọi là quan niệm đạo đức của em, như vậy. . . . . . Chúng ta chia tay đi!”
Nhậm Tử Hiền không thể tin nổi nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng bình tĩnh nhìn cô.
Nước mắt Nhậm Tử Hiền lăn xuống, nhìn anh, có chút không dám tin hỏi: “Anh nói cái gì? Anh nói chia tay với em? Chia tay sao?”
Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, nhìn hai mắt cô rơi lệ!
Toàn bộ thế giới của Nhậm Tử Hiền đột nhiên chìm vào tận đau thương, khổ sở hỏi: “Anh có yêu em không? Thật lòng dắt tay của em không? Giữa chúng ta làm sao nói chia tay? Chia tay, ít nhất cũng từng sống cùng nhau . . . . . . Đã rất nhiều năm rồi, em chỉ một mực chờ đợi anh mà thôi. . . . . . Em không có sống chung cùng anh! Tưởng Thiên Lỗi! Tất cả đều là em khổ sở chờ đợi anh! Lúc anh bị thương, em cũng đã từng làm bạn với anh! Tại sao anh sao vô tình như vậy? Nói chia tay nhẹ nhõm như vậy. . . . . . Rốt cuộc em yêu một người đàn ông như thế nào?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng bi thương của cô, cắn chặt răng, tuyệt tình quay mặt đi!
Nhậm Tử Hiền khổ sở khóc nói: “Sớm biết yêu một người khổ như vậy, vậy dứt khoát không cần yêu, cũng không cần sống, để rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, không có một chút tôn nghiêm!”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
Nhậm Tử Hiền ngẩng đầu lên, giống như kêu trời, trời không đáp, gọi đất, đất không nghe, loại cảm giác này, tại sao tuyệt vọng như vậy? Nước mắt từng viên lăn xuống, cả người ngã xuống mặt sàn, đột nhiên không nói nên lời, chỉ thật khổ sở nức nở, bi thương không có cách nào trút hết. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngồi xổm người xuống, ở trong không gian nhỏ, đau lòng nhìn Tử Hiền đau buồn, sâu kín nói: “Em cảm thấy vấn đề giữa anh và em có liên quan đến người thứ ba sao? Đây là vấn đề của anh và em. . . . . .”
Nhậm Tử Hiền quay đầu, nhìn khuôn mặt kiên nghị của Tưởng Thiên Lỗi, nhiều năm như vậy, nhìn cũng không chán chút nào, càng nhìn càng yêu, trong lòng của cô đau xót, nước mắt từng viên lăn xuống, vươn tay vuốt mặt của anh, khổ sở nói: “Tại sao anh muốn chia tay với em? Em không thể chia tay, anh biết không? Tưởng Thiên Lỗi, em không thể chia tay! Bởi vì tình yêu của em qua nhiều năm đã sớm mọc rể nảy mầm trong thế giới của anh, bây giờ anh vứt bỏ em, em sẽ chết, anh biết không? Em sẽ chết đấy! Đừng chia tay, cái gì em cũng có thể dễ dàng tha thứ, chỉ cần anh không chia tay, cái gì em cũng có thể dễ dàng tha thứ, em cầu xin anh!”
Cô đột nhiên nhào về phía Tưởng Thiên Lỗi, ôm cổ của anh, khóc rống nói: “Đừng chia tay! Em cầu xin anh! Em thật sự không có thể rời khỏi anh! Em không được! Em không thể!”
“Tử Hiền!” Tưởng Thiên Lỗi đau lòng ôm lấy cô, vừa định khuyên giải. . . . . .
“Em không muốn nghe! Em không nghe! Em không chia tay! Em tuyệt đối không chia tay! Cho dù chết, em cũng không chia tay! Em là vợ chưa cưới của Tưởng Thiên Lỗi! ! Em không chia tay!” Nhậm Tử Hiền chợt đẩy Tưởng Thiên Lỗi ra, gào khóc đứng lên, xông thẳng ra ngoài! !.
“Tử Hiền!” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên đứng lên, gọi cô!
Cửa ầm một tiếng đóng lại! !
Nhậm Tử Hiền rơi lệ đứng ở cửa, nhớ tới câu chia tay lúc nảy, làm cho cô tuyệt vọng loạng choạng xông tới phía trước, nhào vào trong thang máy, run rẩy đưa tay, đóng cửa thang máy, cô một mình núp ở trong thế giới nho nhỏ, trong đầu vẫn quay cuồng lời chia tay của Tưởng Thiên Lỗi, cô chợt bưng mặt, đau khổ đến kêu không ra tiếng, nước mắt câm nín, từng viên lăn xuống. . . . . .
“A . . . . . .. . . . . . ” đến cuối cùng, Nhậm Tử Hiền khổ sở kêu lên, khóc: “Tưởng Thiên Lỗi . . . . . . em không chia tay, em chết cũng không chia tay! ! !”
Tiếng kêu khổ sở vang vào Phòng làm việc Tổng Giám đốc! !
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế da, hai mắt nhắm chặt, hơi thở phập phồng! !
Bóng đêm quá yên tĩnh ! ! Ánh trăng treo thật cao!
Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, cắn chặt ngón tay, nhìn về phía cánh cửa sổ đóng chặt, cảm thấy trong bầu trời đêm, có một vầng trăng sáng lấp lánh soi sáng bí mật trong thế giới này, mỗi ngày nó soi rọi từng chút, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?
Giường đối diện truyền đến tiếng lẩm bẩm.
Ánh mắt của cô hơi chuyển động, nhìn về phía Nhã Tuệ cuộn rút thân thể, quay lưng lại với mình, ở trong bóng tối truyền ra một câu nói: “Nếu ngày mai cô muốn đi đến gặp anh ấy, vậy thì. . . . . . Giữa chúng ta tạm thời không cần nói với nhau nữa, tôi tạm thời không muốn nói chuyện với cô. . . . . .”
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống.
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Tưởng Thiên Lỗi vẫn ngồi ở trước bàn làm việc xem văn kiện, thỉnh thoảng hơi phân tâm liếc mắt nhìn điện thoại di động bên cạnh văn kiện, anh im lặng mỉm cười, tập trung tinh thần một lần nữa, xem nội dung văn kiện.
Vào lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi. . . . . .” Anh tiếp tục xem văn kiện, lạnh nhạt đáp lời.
Nhậm Tử Hiền mặc áo len màu trắng lộ vai, váy ngắn màu đen, mang giày bót đến gối màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, đứng ở bên cửa, nhìn về phía chồng chưa cưới rất bận rộn, cô đột nhiên mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, hơi sững sờ nhưng hỏi: “Tại sao em tới vào lúc này?”
Nhậm Tử Hiền suy nghĩ một chút, liền đi vào phòng làm việc, đóng nhẹ cửa lại, đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, mới nói: “Mới vừa tham gia party xong, biết anh chưa có trở về nghỉ ngơi, thuận tiện ghé thăm anh một chút.”
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
“Anh còn bận đến lúc nào?” Nhậm Tử Hiền quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi.
“Không biết. . . . . .” Giọng nói của Tưởng Thiên Lỗi hơi lạnh nhạt.
Nhậm Tử Hiền nhìn anh một cái, đột nhiên cảm giác buồn nôn, liền đưa tay bưng chặt miệng, đứng lên thật nhanh, bước nhanh về phía phòng nghỉ ngơi của anh.
Tưởng Thiên Lỗi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa mở ra của phòng nghỉ ngơi, nghe được bên trong truyền đến tiếng nôn mửa, anh lập tức đứng lên, đi qua phòng khách, đứng ở cửa phòng nghỉ ngơi, nhìn Tử Hiền sắc mặt trắng bệch, tay rửa mặt, nuốt cổ họng đắng nghét, run rẩy đi ra. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cầm hộp khăn giấy bên cạnh, đưa về phía cô, hỏi: “Em làm sao vậy?”
Nhậm Tử Hiền ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, nét mặt có chút căng thẳng, cười nói: “Mang thai?”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn về phía cô.
Cô nở nụ cười, cầm lấy khăn giấy, lau nhẹ miệng, ném sang một bên, bước chân hơi không vững đi tới ghế sa lon, có chút nhàm chán ngồi xuống, hai chân duỗi thẳng ra bàn trà trước mặt, lại từ trong túi xách của mình, rút ra một bao thuốc lá, trút ra một điếu thuốc, đặt ở trong miệng, trong tay cái bật lửa nhanh chóng đốt lên, rít một hơi thật sâu, rồi tao nhã, phong tình thổi nhẹ ra ngoài. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của cô, liền im lặng đi về phía bên cửa sổ, mở ra một cánh cửa sổ, để cho gió biển thổi vào.
Nhậm Tử Hiền cầm thuốc lá, nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông, cô đột nhiên mỉm cười nói: “Nếu lúc ấy không thích em hút thuốc lá, tại sao đồng ý làm bạn với em?”
“Anh sẽ không gò bó sở thích của em.” Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế da, tiếp tục mở văn kiện ra xem.
“Đó là bởi vì anh không yêu em . . . . . Nếu như anh yêu em, cái gì anh cũng muốn trông nom em, giống như Như Mạt. . . . . .” Nhậm Tử Hiền mỉm cười nói.
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, có chút không vui.
Nhậm Tử Hiền loạng choạng đứng lên, lê giày cao gót hơn một tấc, đi tới sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên từ sau lưng, cúi người xuống ôm cổ của anh.
Tưởng Thiên Lỗi dừng lại.
“Rốt cuộc tình yêu của anh. . . . . . Lúc nào thì chấm dứt?” Nhậm Tử Hiền say, thật khó chịu, hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng.
“Quên đi! Năm nào cũng hỏi, ngày nào cũng hỏi, không có ý nghĩa!” Nhậm Tử Hiền lập tức buông ra anh, đứng dậy chuẩn bị đi khỏi, không ngờ tay lơ đãng đụng phải điện thoại di động của anh, rơi xuống đất, cô có chút nhàm chán khom người xuống, muốn nhặt điện thoại di động lên, ngón tay lơ đãng đè vào chức năng album, sau đó nhìn thấy hình ảnh Đường Khả Hinh ngọt ngào xuất hiện ở trong màn hình điện thoại di động, trong lúc nhất thời cô tức giận vung tay đưa máy về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: “Đây là cái gì?”
Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt một cái, vẫn bình tĩnh nói: “Đây là hình lúc anh và Đường Khả Hinh trao đổi điện thoại di động thì Quản lý Lưu lấy ra chụp!”
“Nói cách khác, anh biết ở trong di động của anh hình này?” Nhậm Tử Hiền hỏi anh một vấn đề khác!
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng.
Nhậm Tử Hiền nhìn ánh mắt anh, một ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy, không thể tin nổi nhìn sắc mặt bình tĩnh của anh, nói: “Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”
“Anh đối xử với em như thế nào?” Tưởng Thiên Lỗi cũng cao giọng nhìn cô.
Nhậm Tử Hiền thở gấp, hai mắt nhanh chóng đỏ bừng, nghẹn ngào, giơ máy, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Tình yêu của anh và Như Mạt đã làm cho em bị thương tích khắp người, anh còn muốn trêu chọc đến Đường Khả Hinh để làm tổn thương em?”
“Anh và Đường Khả Hinh không có chuyện gì!” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, nói!
“Tưởng Thiên Lỗi!” Nhậm Tử Hiền rơi lệ nhìn người đàn ông này nói: “Anh có biết em dễ dàng tha thứ cho anh, dễ dàng tha thứ cho anh bao lâu không? Anh có biết tại sao em dễ dàng tha thứ không? Đó là bởi vì em muốn sống bên cạnh anh suốt cuộc đời! !”
Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, hai mắt nhanh chóng lóe lên! !
“Tại sao anh muốn đối xử với em như vậy?” Nhậm Tử Hiền điên cuồng đập điện thoại di động xuống đất, sụp đổ kêu lên: “Chẳng lẽ anh không có một chút lương tâm sao? Một chút cũng không nghĩ tới em sao? Trong thế giới của anh, không có trách nhiệm sao? Trong thế giới của anh, không có quan niệm đạo đức sao?”
Tưởng Thiên Lỗi tức giận đứng dậy, nhìn Nhậm Tử Hiền nói: “Em nói trong thế giới của anh không có đạo đức! ! Vậy em nói cho anh biết, giữa anh và Như Mạt có xảy ra chuyện gì không?”.
Nhậm Tử Hiền tức giận rơi lệ nhìn anh! !
“Nếu như anh và cô ấy có chuyện gì, em không có cơ hội này!” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói: “Anh dắt em ra ngoài từ chỗ cha của em, đã cam kết sẽ không làm chuyện có lỗi với em! Nếu như em cảm thấy chuyện của Đường Khả Hinh vượt qua ranh giới có thể tha thứ của em, mâu thuẫn với cái gọi là quan niệm đạo đức của em, như vậy. . . . . . Chúng ta chia tay đi!”
Nhậm Tử Hiền không thể tin nổi nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng bình tĩnh nhìn cô.
Nước mắt Nhậm Tử Hiền lăn xuống, nhìn anh, có chút không dám tin hỏi: “Anh nói cái gì? Anh nói chia tay với em? Chia tay sao?”
Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, nhìn hai mắt cô rơi lệ!
Toàn bộ thế giới của Nhậm Tử Hiền đột nhiên chìm vào tận đau thương, khổ sở hỏi: “Anh có yêu em không? Thật lòng dắt tay của em không? Giữa chúng ta làm sao nói chia tay? Chia tay, ít nhất cũng từng sống cùng nhau . . . . . . Đã rất nhiều năm rồi, em chỉ một mực chờ đợi anh mà thôi. . . . . . Em không có sống chung cùng anh! Tưởng Thiên Lỗi! Tất cả đều là em khổ sở chờ đợi anh! Lúc anh bị thương, em cũng đã từng làm bạn với anh! Tại sao anh sao vô tình như vậy? Nói chia tay nhẹ nhõm như vậy. . . . . . Rốt cuộc em yêu một người đàn ông như thế nào?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng bi thương của cô, cắn chặt răng, tuyệt tình quay mặt đi!
Nhậm Tử Hiền khổ sở khóc nói: “Sớm biết yêu một người khổ như vậy, vậy dứt khoát không cần yêu, cũng không cần sống, để rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, không có một chút tôn nghiêm!”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
Nhậm Tử Hiền ngẩng đầu lên, giống như kêu trời, trời không đáp, gọi đất, đất không nghe, loại cảm giác này, tại sao tuyệt vọng như vậy? Nước mắt từng viên lăn xuống, cả người ngã xuống mặt sàn, đột nhiên không nói nên lời, chỉ thật khổ sở nức nở, bi thương không có cách nào trút hết. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngồi xổm người xuống, ở trong không gian nhỏ, đau lòng nhìn Tử Hiền đau buồn, sâu kín nói: “Em cảm thấy vấn đề giữa anh và em có liên quan đến người thứ ba sao? Đây là vấn đề của anh và em. . . . . .”
Nhậm Tử Hiền quay đầu, nhìn khuôn mặt kiên nghị của Tưởng Thiên Lỗi, nhiều năm như vậy, nhìn cũng không chán chút nào, càng nhìn càng yêu, trong lòng của cô đau xót, nước mắt từng viên lăn xuống, vươn tay vuốt mặt của anh, khổ sở nói: “Tại sao anh muốn chia tay với em? Em không thể chia tay, anh biết không? Tưởng Thiên Lỗi, em không thể chia tay! Bởi vì tình yêu của em qua nhiều năm đã sớm mọc rể nảy mầm trong thế giới của anh, bây giờ anh vứt bỏ em, em sẽ chết, anh biết không? Em sẽ chết đấy! Đừng chia tay, cái gì em cũng có thể dễ dàng tha thứ, chỉ cần anh không chia tay, cái gì em cũng có thể dễ dàng tha thứ, em cầu xin anh!”
Cô đột nhiên nhào về phía Tưởng Thiên Lỗi, ôm cổ của anh, khóc rống nói: “Đừng chia tay! Em cầu xin anh! Em thật sự không có thể rời khỏi anh! Em không được! Em không thể!”
“Tử Hiền!” Tưởng Thiên Lỗi đau lòng ôm lấy cô, vừa định khuyên giải. . . . . .
“Em không muốn nghe! Em không nghe! Em không chia tay! Em tuyệt đối không chia tay! Cho dù chết, em cũng không chia tay! Em là vợ chưa cưới của Tưởng Thiên Lỗi! ! Em không chia tay!” Nhậm Tử Hiền chợt đẩy Tưởng Thiên Lỗi ra, gào khóc đứng lên, xông thẳng ra ngoài! !.
“Tử Hiền!” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên đứng lên, gọi cô!
Cửa ầm một tiếng đóng lại! !
Nhậm Tử Hiền rơi lệ đứng ở cửa, nhớ tới câu chia tay lúc nảy, làm cho cô tuyệt vọng loạng choạng xông tới phía trước, nhào vào trong thang máy, run rẩy đưa tay, đóng cửa thang máy, cô một mình núp ở trong thế giới nho nhỏ, trong đầu vẫn quay cuồng lời chia tay của Tưởng Thiên Lỗi, cô chợt bưng mặt, đau khổ đến kêu không ra tiếng, nước mắt câm nín, từng viên lăn xuống. . . . . .
“A . . . . . .. . . . . . ” đến cuối cùng, Nhậm Tử Hiền khổ sở kêu lên, khóc: “Tưởng Thiên Lỗi . . . . . . em không chia tay, em chết cũng không chia tay! ! !”
Tiếng kêu khổ sở vang vào Phòng làm việc Tổng Giám đốc! !
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế da, hai mắt nhắm chặt, hơi thở phập phồng! !
Bóng đêm quá yên tĩnh ! ! Ánh trăng treo thật cao!
Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, cắn chặt ngón tay, nhìn về phía cánh cửa sổ đóng chặt, cảm thấy trong bầu trời đêm, có một vầng trăng sáng lấp lánh soi sáng bí mật trong thế giới này, mỗi ngày nó soi rọi từng chút, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?
Giường đối diện truyền đến tiếng lẩm bẩm.
Ánh mắt của cô hơi chuyển động, nhìn về phía Nhã Tuệ cuộn rút thân thể, quay lưng lại với mình, ở trong bóng tối truyền ra một câu nói: “Nếu ngày mai cô muốn đi đến gặp anh ấy, vậy thì. . . . . . Giữa chúng ta tạm thời không cần nói với nhau nữa, tôi tạm thời không muốn nói chuyện với cô. . . . . .”
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống.
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Story
Chương 276: Nói lời chia tay
10.0/10 từ 24 lượt.