Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 234: Cô có nhìn thấy không?

Cửa thang máy dần dần mở ra.

Nhã Tuệ mỉm cười đi ra thang máy, vừa đi vừa cầm điện thoại di động nói với Mạn Hồng: “Tôi nghe nói Khả Hinh được hưởng thụ tắm sữa tươi ở phòng Spa lầu chót, tôi mới vừa rỗi rãnh rỗi nên lên xem cô ấy một chút. . . . . . Ừ. . . . . . Tốt. . . . . . Tôi đã tới rồi. . . . . . Được, có thời gian tán gẫu tiếp. . . . . .”

Nhã Tuệ cúp điện thoại, muốn cất bước tới trước, lại thấy một người đàn ông mặc đồng phục thợ massage màu trắng, vẻ mặt tự nhiên đi tới, bởi vì dáng người của anh ta quá cao to, cho nên Nhã Tuệ nhìn lâu vào hai mắt anh ta, lúc anh ta đi qua bên cạnh mình thì cô ngửi được một mùi sữa tươi thơm nồng, theo bản năng cô vô thức muốn ngửi thêm một chút thì anh ta cúi thấp đầu bước nhanh đi về phía trước, chưa được mấy bước lập tức lách mình đi vào trong thang máy.

Nhã Tuệ khó hiểu, theo bản năng xoay người nhìn về phía người đàn ông bên trong thang máy, anh ta đã xoay người, đứng ở bên trong thang máy nhàn nhạt nhìn mình, hai mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng, lòng của cô không khỏi run lên, nhưng không cách nào dời mắt, cho đến khi cửa thang máy dần dần đóng, từ sau lưng nghe thấy có tiếng người chạy ra khỏi phòng giọng gấp gáp hoảng sợ kêu to: “Không xong! Có người ở trong hồ sữa tươi bị điện giật chết!”

Nhã Tuệ lập tức kinh hãi, trong đầu thoáng qua hình ảnh Khả Hinh bị hại, cô lập tức chạy nhanh về phía trước, nhào vào gian phòng VIP Hoa Mẫu Đơn, lại chuyển qua phòng khách nhỏ, mở bức rèm che, nhìn cảnh tượng đáng sợ hồ sữa tươi lộ thiên, cô ah một tiếng, hoảng sợ thét chói tai! !

Phòng tắm sữa tươi lộ thiên Bạch Ngọc Lan!

Khả Hinh ngồi ở trong bồn tắm, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía bức rèm che lay động, có chút hoảng sợ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Đã từng chịu đựng tổn thương thật lớn, cho nên đối với âm mưu, ám hại có loại cảm giác sợ hãi.

Tiêu Đồng đứng ở một bên, cũng xoay người nhìn ra ngoài, tay lập tức cầm bộ đàm, căn dặn vệ sĩ ẩn nấp bên ngoài nói: “Có người gây náo loạn ở bên ngoài, đi xem xảy ra chuyện gì một chút!”

“Vâng!”


“Âm thanh này thật là đáng sợ!” Đường Khả Hinh lại sợ hãi nói.

Tiêu Đồng lập tức xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Không có việc gì, cô đừng lo lắng. Có thể một vài nhân viên trẻ, đánh vỡ hộp tinh dầu, hoặc xảy ra chuyện gì, mới như vậy, con gái có quyền thét chói tai mà”

Đường Khả Hinh nghe vậy, mới vừa buông lỏng, sau đó lập tức nghe được bên ngoài có một cô gái khiếp sợ bi thương gọi to: “Khả Hinh . . . . . .”

“Đó là tiếng của Nhã Tuệ!” Đường Khả Hinh lập tức từ trong hồ sữa tươi đứng lên, kéo áo ngủ khoác lên người, cũng không nghe lời Tiêu Đồng, bước nhanh ra khỏi phòng, mở cửa, lập tức nhìn thấy ở đầu kia hành lang cách khoảng bảy tám thước, cửa phòng mở ra, Nhã Tuệ ở bên trong suy sụp khóc rống, cô giật mình, mới vừa muốn đi qua, Tiêu Đồng đã ôm chặt thân thể của cô, không để cho cô đi qua, mà đem Khả Hinh ướt đẫm giao cho vệ sĩ của mình vừa tiến lên, cô lập tức bước nhanh tới, cũng không chú ý tình huống xung quanh, ánh mắt rất bình tĩnh đi vào trong gian phòng xảy ra chuyện, khom người xuống một tay nắm chặt Nhã Tuệ đang cho là Khả Hinh gặp chuyện không may muốn xông vào, lại bị bảo vệ ngăn lại, nói: “Quản lý Lưu! Khả Hinh không ở gian phòng này, cô ấy đang ở phía trước lo lắng cho cô!”

Nhã Tuệ nghe vậy, đột nhiên rơi lệ ngẩng đầu nhìn sang đầu kia hành lang, quả nhiên Khả Hinh khoác áo ngủ trắng như tuyết, tay nắm chặt một góc áo ngủ, vẻ mặt căng thẳng lo lắng nhìn mình, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nhịn được nghi ngờ quay đầu muốn đi vào xem cảnh tượn đau lòng phía bên trong, lại bị Tiêu Đồng nhanh chóng bắt được, mỉm cười nói: “Đừng xem! Xem xong buổi tối cô không ngủ được.”

Bảo vệ dẫn nhân viên cứu hộ đi tới hồ tắm lộ thiên, nhìn về phía quản lý phòng spa, sắc mặt nghiêm túc nhanh chóng nói: “May nhờ phát hiện sớm! Đã kịp thời cấp cứu, nếu không có lẽ thật sự mất mạng. Lúc nảy chúng tôi đã báo cảnh sát, xe cứu thương đã sắp đến rồi! Chúng tôi muốn để cho nhân viên lập tức chuyển người bị thương đưa xuống lầu, tiết kiệm thời gian!”

“Tốt!” Quản lý lập tức đi vào bên trong, cùng mấy nhân viên massage chuẩn bị di chuyển người bị thương!

Trong lòng Nhã Tuệ và mọi người run lên.

Tiêu Đồng giống như không có chuyện gì, chỉ nắm chặt Nhã Tuệ nhắc nhở cô đi khỏi: “Quản lý Lưu! Khả Hinh đang lo lắng cho cô ! Đi thôi!”

Nhã Tuệ suy nghĩ một chút, chỉ đành phải gật đầu, thở dốc một hơi, xoay người đi ra khỏi phòng.


“Quản lý Lưu. . . . . .” Quản lý phòng Spa căng thẳng đi về phía Nhã Tuệ nói: “Lúc nảy cô là một trong những người đi vào trước nhìn thấy bên trong, có phát hiện đầu mối gì hay không. . . . . .”

“Tôi . . . . .” Lưu Nhã Tuệ vừa muốn nói chuyện, lại cảm thấy nách đau nhói, cô có chút kinh ngạc xoay người, nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Đồng, cô đang nhìn mình giống như không có chuyện gì, nói: “Quản lý Lưu, lúc nảy cô có nhìn thấy bất cứ người nào hay bất cứ điều gì đáng nghi hay không? Những chuyện này cô phải nói rõ ràng! ! giúp cho cảnh sát và khách sạn điều tra ra.”

Cửa thang máy mở ra! Một nhóm cảnh sát đeo bảng hiệu, sắc mặt nghiêm túc căng thẳng đi ra.

Nhã Tuệ vẫn nhìn sắc mặt Tiêu Đồng mỉm cười một cái, cô chớp mắt, mới lắc đầu một cái nói: “Tôi . . . . . Tôi không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe được tiếng la hét, lúc chạy tới cũng đã phát hiện có người bị thương nổi lên ở trong hồ tắm, tình huống thật đáng sợ. . . . . .”

“Đúng, đúng, đúng, tôi cũng thế. . . . . .” Một nhân viên trong đó cũng liên tục kêu lên.

Hai mắt Tiêu Đồng chợt lóe, lén thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy cảnh sát đi vào.

“Chào mọi người, chúng tôi là cảnh sát tổ trọng án, tôi họ Lưu. . . . . .” Đội trưởng Lưu bước vào trước, giơ lên thẻ ngành trong tay, mặt nhìn mọi người nói: “Chúng tôi mới vừa nhận được tin báo, nói có người ở trong hồ tắm phòng Spa bị điện giật hôn mê.”

Quản lý phòng spa lập tức nói: “Đúng vậy!”

“Lập tức dẫn chúng tôi đến hiện trường chuyện xảy ra, giữ lại người chứng kiến, chúng tôi muốn mời các cô trở về lấy khẩu cung hỗ trợ điều tra!” Cảnh sát nói xong, cũng đã dẫn đồng đội đi vào, lúc này Giám đốc Hoắc Minh, dẫn đông đảo quản lý cũng gấp đi vào, khe khẽ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Tôi mới vừa. . . . . .” Nhã Tuệ nhất thời quên mất, lên tiếng nói, mới phát hiện nách đau nhói, theo bản năng cô nhìn Tiêu Đồng một cái, mới ngây ngốc đáp lại: “Tôi không biết gì cả. . . . . . Tôi chỉ nghe tiếng la hét, sau đó đã như vậy. . . . . .”


Sắc mặt Tiêu Đồng bình tĩnh.

“Mau! ! Vào xem một chút!” Hoắc Minh lập tức dẫn các quản lý đi vào bên trong.

Tiêu Đồng mỉm cười nhìn về phía Nhã Tuệ an ủi nói: “Cô cũng sợ hãi, Khả Hinh cũng sợ hãi, chúng ta đi trước xem cô ấy, sau đó sẽ đi cục cảnh sát”.

Nhã Tuệ nhìn cô một cái, đành để cô dắt cánh tay của mình, từng bước từng bước đi ra ngoài, vừa đi vừa nghi hoặc nhìn cô.

Tiêu Đồng im lặng nắm tay của cô bước đi, chậm rãi đi về phía Khả Hinh, cảm giác đám người ồn ào ở sau lưng đã cách mình hơi xa, cô mới bình tĩnh nói: “Bắt đầu từ bây giờ, cô đã nhìn thấy bất cứ ai, bất cứ điều gì mới vừa xảy ra, cũng không thể tùy tiện nói cho bất cứ ai!”

“Tại sao? Không phải chúng ta nên hỗ trợ cảnh sát điều tra sao?” Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn Tiêu Đồng hỏi.

Sắc mặt của Tiêu Đồng càng ngày càng lạnh nói: “Nếu cô vừa nói thấy có người đáng nghi, cô đã mất mạng rồi.”

Trong lòng của Nhã Tuệ run lên, nhìn về phía Tiêu Đồng hỏi: “Có ý gì?”

Tiêu Đồng có chút bất đắc dĩ mỉm cười quay đầu nhìn về phía Nhã Tuệ nói: “Còn có thể là ý gì? Không có xem qua phim trinh thám? chuyện giết nhân chứng ở trong TV và trong cuộc sống thực cũng thường xảy ra.”

Nhã Tuệ chợt cảm thấy chân mềm nhũn, cả người đều muốn nhũn ra, Tiêu Đồng lập tức đỡ chặt Nhã Tuệ, sắc mặt bình tĩnh ghé mắt nhìn những người cách mình càng ngày càng xa, vệ sĩ của mình đang ở phía trước, cô nhẹ giọng nói: “Đợi lát nữa, Tổng Giám đốc Trang sẽ sắp xếp cho Cục trưởng cục cảnh sát bí mật lấy khẩu cung cho cô, trước khi sự thật chưa rõ ràng, cô ngàn vạn lần không được nói với bất kì ai cô đã từng nhìn thấy người đáng nghi. . . . . .”


“Làm sao cô biết tôi thấy được người đáng nghi?” Nhã Tuệ có chút không tin nhìn về phía Tiêu Đồng, lo sợ hỏi.

Tiêu Đồng thở dài, đỡ cô đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, mới cười nói: “Chị họ, người ta hỏi cô thì chỉ cần nhìn ánh mắt cô đã biết.”

“Đang nói chuyện gì?” Đường Khả Hinh gấp gáp nhìn về phía Nhã Tuệ hỏi.

Nhã Tuệ nhìn về phía Khả Hinh, vẫn còn khiếp sợ chưa bình tĩnh miễn cưỡng cười nói: “Không có việc gì, vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng kia, tôi nghĩ rằng cô ở bên trong, cho nên tôi có chút lo sợ.”

Đường Khả Hinh lập tức đau lòng nhìn bạn thân nói: “Đứa ngốc, tôi không sao. Đừng lo lắng. Nhưng. . . . . . Bên kia có phải xảy ra chuyện gì đáng sợ hay không?”

“Ừm!” Nhã Tuệ dựa theo lời Khả Hinh, lo lắng nói: “Đúng vậy! Quá đáng sợ. Tôi mới vừa nghe nói có người bị điện giật ngã, tôi cho rằng cô ở bên trong, dọa tôi giật mình!”

Đường Khả Hinh cũng có chút hoảng sợ hỏi: “Người không có sao chứ?”

“Không có việc gì, cấp cứu được rồi !”

“Là người làm hay là . . . . .”

Tiêu Đồng lập tức mỉm cười nói: “Khách sạn lớn như vậy, nhất định sẽ có một số nơi khó lòng trông nom, Khách sạn Á Châu tuyệt đối an toàn, mọi người yên tâm đi. Được rồi, cô cũng ngâm sữa tươi xong, Khúc tiểu thư nói để cho cô đến “Blue Lady” và “Câu lạc bộ bơi lội”, tôi đưa cô đi. . . . . .”

“Tốt!” Đường Khả Hinh mới vừa muốn xoay người, sau đó nhìn thấy cửa thang máy phía đối diện vừa mở ra, Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, sắc mặt lạnh lung củng lãnh đạo cấp cao và Đông Anh đi ra, mới vừa muốn hỏi xảy ra chuyện gì, lại thấy Đường Khả Hinh đứng ở đầu kia, khoác áo ngủ trắng như tuyết nhìn mình, sắc mặt của anh lạnh lẽo, tròng mắt hơi híp lại!

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc Story Chương 234: Cô có nhìn thấy không?
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...