Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 207: Đã từng
Dường như xung quanh tất cả đều yên lặng lại.
Ánh đèn, hoa tươi, không khí, tất cả đều yên tĩnh, toàn bộ đèn màu xanh tỏa sáng rất nhu hòa.
Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh hai người cứ nhìn đối phương.
Đám người xung quanh cũng yên lặng nhìn bọn họ.
Đông Anh đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía Tổng Giám đốc và Đường Khả Hinh bên ngoài ban công, hai mắt của cô lộ ra dịu dàng và đau lòng.
"Thư kí Lưu? Cô nhìn cái gì mất hồn như vậy?" Trần Mạn Hồng mỉm cười đi về phía cô, cùng với cô nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh đang đứng chung một chỗ, nhìn đối phương.
Đông Anh khẽ cười một tiếng, từ góc độ này, chỉ nhìn thấy nửa bên mặt của Tưởng Thiên Lỗi, sâu kín nói: "Từ trước đến giờ. . . . . . Tổng Giám đốc cũng không có tình nhiệt khiêu vũ với bất kỳ cô gái nào. . . . . ." .
"Hả?" Trần Mạn Hồng mỉm cười nói: "Nhưng tôi thấy Tổng Giám đốc. . . . . . Nhảy rất tốt. . . . . ."
Đông Anh vẫn nhìn nửa khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi trong bóng đêm, thậm chí có thể nhìn thấy hai tròng mắt nóng rực của anh, hơi xa xăm nói: "Anh ấy vẫn rất nhẫn nại, rất lặng lẽ, rất đè nén, cho tới bây giờ cũng không có một cô gái nào có thể làm cho anh ấy không còn tịch mịch, ngược lại vì một số người, anh ấy càng tịch mịch hơn. Chỉ một mình làm rất nhiều chuyện. . . . . . Rất hiếm khi nhìn thấy anh ấy phóng túng bản thân mình như tối nay. . . . . . Bản thân tôi cũng không biết thì ra Tổng Giám đốc còn có thể khiêu vũ. Có thể trải qua cuộc sống sinh động như thế?"
Trần Mạn Hồng có chút ngạc nhiên nhìn về phía ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi nói: "Thật không?"
Đông Anh im lặng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tổng Giám đốc mà cô cung kính nhất từ trước cho tới nay.
Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Đường Khả Hinh, tay cầm hoa hồng, nói: "Không thích sao?"
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt nóng rực, ngón tay khẽ nhúc nhích, cuối cùng, vẫn sâu kín lắc đầu một cái nói: "Hoa hồng này. . . . . . Không phải của tôi. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
Đường Khả Hinh chậm rãi rời khỏi thân thể của anh, hai tròng mắt của cô hơi trong suốt nhìn anh, lộ ra nụ cười nói: "Mẹ tôi nói với tôi, không thể nhận quà của người xa lạ . . . . . ."
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi có chút lạnh lùng, ngón tay nắm cành hoa hồng hơi buông lỏng.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, xoay người đi khỏi.
Tay Tưởng Thiên Lỗi khẽ nhúc nhích, muốn nắm cổ tay của cô, nhưng vẫn không nhúc nhích, để cho cô đi qua bên cạnh mình.
Đường Khả Hinh xoay người nhìn về phía mọi người đang bình tĩnh kì quái nhìn mình, cô hơi sửng sốt, cười nói: "Chuyện gì vậy?"
Trang Hạo Nhiên không nhịn được vươn tay, bốp, bốp, bốp . . . . . . vỗ tay mấy lần, mới thở dài cười nói: "Quá đặc sắc! ! Tôi thật sự không nghĩ tới Tổng Giám đốc Tưởng của chúng ta cũng biết nhảy tango? Quá thần kỳ, Thiên Lỗi, rốt cuộc anh còn gạt tôi bao nhiêu chuyện vậy?"
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì quay đầu nhìn người này! !
Trang Hạo Nhiên lập tức đứng dậy, đi qua bên cạnh Đường Khả Hinh, đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt lộ ra thâm tình rất đáng yêu nói với anh: "Thân ái, có thể tặng hoa hồng này cho tôi không?"
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên một cái, tay cầm hoa hồng, nhìn về phía anh nói: "Một đấng mày râu như cậu muốn hoa hồng làm gì?"
"Ở trước mặt của anh, tôi chính là cô gái nhỏ." Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra thâm tình.
"Cút!" Tưởng Thiên Lỗi ném hoa hồng trên người anh!
Trang Hạo Nhiên đưa tay chặn lồng ngực, thuận lợi chụp được cành hoa hồng, tao nhã xoay người, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, hết sức cưng chìu, hết sức thương yêu nói với cô: "Tối hôm nay biểu hiện rất tốt, thưởng cho em một đóa hoa hồng!"
Đường Khả Hinh nhịn cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Cũng chỉ có một đóa hoa thôi à?"
"Anh chưa từng tặng hoa cho bất kì ai!" Trang Hạo Nhiên lập tức nói!
"Vớ vẩn!" Lâm Sở Nhai không nhịn được cười nói: "Trước kia bạn gái họa sĩ của anh mỗi ngày nhận một phòng hoa hồng! Khả Hinh, đừng để cho anh ấy chỉ dùng một cành hoa hồng theo đuổi cô, nếu không có nhẫn kim cương 13 Karla, tuyệt đối không chấp nhận anh ấy."
"Đi! !" Trang Hạo Nhiên lập tức nói: "Tuy rằng chỉ có một đóa hoa hồng, nhưng ở trong lòng anh là một biển hoa hồng!"
Đường Khả Hinh vẫn nhịn không được bật cười, im lặng vươn tay nhận lấy hoa hồng trong tay anh.
Bốp bốp bốp! ! Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay hào hứng! !
Trang Hạo Nhiên vui vẻ đỡ Đường Khả Hinh trở lại chỗ ngồi, tự mình kéo ghế ngồi cho cô, để cho cô cẩn thận ngồi xuống, mình mới ngồi xuống, lại tự mình cắt thịt bò bít tết cho cô, rất dịu dàng ân cần, Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở đối diện, nhìn thấy, khuôn mặt lạnh lùng không có chút tình cảm.
Bữa ăn tối tiếp tục!
Trần Mạn Hồng vội vàng ra ngoài, sắp xếp trong ngoài, Nhã Tuệ nhìn dáng vẻ của Trần Mạn Hồng liền không đành lòng muốn đứng lên phụ giúp mặc dù cô từ chối không cần, nhưng trong lòng lại gấp gáp, lúc trước có Tào Anh Kiệt, anh và cô phối hợp rất tốt, nếu cô chiêu đãi khách ở phía trước, anh liền đến phòng bếp xem tình hình một chút, hoặc cùng mình ứng phó khó một số khách khó tính, hiện tại anh đi rồi, khách sạn tạm thời chưa phái quản lý mới tới đây giúp một tay, gần đây cô mệt mỏi đến choáng váng đầu, kêu cha chửi má nó.
Chỉ thấy cô đứng ở bàn ăn, nhìn tổ trưởng dẫn nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa món ăn đưa đến khách trước mặt, đoán trước Trang Hạo Nhiên là cao thủ phẩm rượu, nhất định không cần chuyên gia hầu rượu, cô đã từng hỏi anh cần rượu gì, anh nói một câu tùy tiện làm cho cô đau đầu, cô lập tức im lặng đi xuống biến mất ở ban công, chuẩn bị đến khu rượu . . . . . .
Tào Anh Kiệt nhìn thấy liền im lặng đứng dậy, cũng đi vào trong, thấy mấy tổ trưởng cùng nhân viên phục vụ, bọn họ thật đáng thương rối rít nhìn về phía mình nói: "Quản lý, chúng tôi rất nhớ anh, kể từ khi anh không có ở đây, Quản lý Trần rất bận rộn, chúng tôi cũng bận rộn muốn chết."
"Ngoan! Mọi người cố lên, rất nhanh sẽ có quản lý mới tới thay thế tôi," Tào Anh Kiệt nói xong, liền im lặng đi vào khu vực rượu, đẩy nhẹ cửa ra, lập tức nhìn thấy Trần Mạn Hồng đứng ở khu rượu Laffey, theo kiến thức chuyên nghiệp của mình, chọn ba loại rượu đỏ, còn có một loại rượu trắng, đặt ở trên xe thức ăn, căn dặn Tiểu Nhu: "Đợi lát nữa, lúc đẩy ra ngoài cẩn thận một chút cho tôi !"
"Vâng . . . . ." Tiểu Nhu mới vừa nói xong, nhìn thấy Tào Anh Kiệt, ánh mắt sáng lên muốn gọi người.
Tào Anh Kiệt lập tức ra dấu.
Tiểu Nhu vội vàng gật đầu nói với Trần Mạn Hồng: "Quản lý, vậy tôi đi ra ngoài trước?"
"Ừ. . . . . ." Trần Mạn Hồng vẫn đưa lưng về phía cửa, muốn chọn thêm mấy chai rượu đỏ.
Tiểu Nhu liền im lặng đẩy xe thức ăn đi ra ngoài, đi qua bên cạnh Anh Kiệt, bướng bỉnh ngẩng khuôn mặt tươi cười.
Tào Anh Kiệt vỗ vỗ nhẹ khuôn mặt của cô, mới để cho cô đi ra ngoài, còn mình cẩn thận cất bước đi tới sau lưng Trần Mạn Hồng, nhìn bóng lưng của cô cũng xinh đẹp hấp dẫn như vậy, đồ đồng phục ôm bả vai gầy gò thật rất hấp dẫn, anh khẽ cười một tiếng, tiến lên trước cầm lấy một chai Laffey năm1986 nói: "Tổng Giám đốc Chúng ta thích uống loại này. . . . . ."
Trần Mạn Hồng sợ hết hồn, xoay người nhìn thấy Tào Anh Kiệt đứng ở phía sau, sắc mặt của cô tối sầm lại, tức giận nói: "Đồ quỷ! Cậu không có việc gì, chạy vào dọa người làm gì?"
Tào Anh Kiệt có chút bất đắc dĩ nhìn về phía cô nói: "Không phải sợ cô mệt sao? Lúc này, chân của cô nhất định rất đau, nếu có tôi, bây giờ cô đã tại phòng giải khát nghỉ ngơi rồi."
Trần Mạn Hồng lạnh lùng xoay người, tiếp tục chọn rượu đỏ nói: "Tôi không có số mệnh như cậu, có ngày được ông chủ lớn bảo bọc, chúng tôi còn phải giãy giụa ở trong bể khổ".
"Không nên nói như vậy mà. Tôi quan tâm cô mới tiến vào" Tào Anh Kiệt nhìn về phía Trần Mạn Hồng nói.
"Không nên vào đây, hai ngày nay tâm trạng của tôi không tốt, không muốn nói chuyện với cậu." Trần Mạn Hồng đi tới khu Conti Winery, đang suy nghĩ có nên chọn hai chai rượu nho trắng hay không?
"Có chuyện gì?" Tào Anh Kiệt đứng ở một bên hỏi.
"Ex. Boyfriend gọi điện thoại cho tôi, đề nghị hợp lại!" Trần Mạn Hồng chọn một chai rượu trắng năm 2006, đang do dự.
Tào Anh Kiệt lập tức đứng thẳng người, đi tới bên cạnh Trần Mạn Hồng, căng thẳng nói: "Anh ta cầu xin muốn hợp lại? Hắc...! Cái thứ không biết xấu hổ! Cô suy nghĩ đi, mùa xuân năm trước, mồng một đầu năm bị anh vứt bỏ rất đáng thương! Anh ta còn có mặt mũi yêu cầu hợp lại?"
Trần Mạn Hồng cau mày nhìn về phía Tào Anh Kiệt nói: "Tại sao cậu tức giận? Anh ấy muốn hợp lại chứng minh tôi ưu tú? Chẳng lẽ cậu cũng không cảm thấy tôi ưu tú sao?"
"Đây là hai chuyện khác nhau, Trần Mạn Hồng!" Tào Anh Kiệt tức giận nói.
Trần Mạn Hồng nhìn anh, ah một tiếng, tức giận chỉ vào trán của anh nói: "Bây giờ cậu đắc chí ha, bây giờ có bản lãnh ha, lại dám gọi cả tên họ của tôi? Nhớ lúc ấy cậu tới phòng ăn, còn gọi tôi bằng chị! ! Bản tiểu thư lớn hơn cậu hai tuổi, hãy tôn trọng tôi một chút!"
"Lớn hơn hai tuổi thì thế nào? Chúng ta vẫn không phải phối hợp rất tốt sao?" Tào Anh Kiệt nói thẳng.
"Phối hợp thật tốt thì thế nào!" Trần Mạn Hồng không muốn để ý đến anh, xoay người muốn đặt chai rượu xuống.
Từ phía sau lưng Tào Anh Kiệt đột nhiên ôm thân thể của cô, cảm thán nói: "Hai ngày nay, tôi nhớ cô muốn chết"
Trần Mạn Hồng sững sờ ở trước giá rượu, tay cầm chai rượu nho trắng, mở trừng hai mắt, mặt hơi nghiêng.
Tào Anh Kiệt từ phía sau lưng, hôn nhẹ tóc cô, ôm chặt thân thể của cô, cúi xuống, ngửi mùi thơm nơi cổ cô nói: "Thật sự là mất đi mới biết quan trọng, tôi . . . . . Tôi rất nhớ cô . . . . ."
Hai mắt Trần Mạn Hồng xoay tròn, tức giận níu mở tay của anh, xoay người cầm chai rượu trắng muốn gõ anh nói: "Cậu cút đi! ! Cái thứ không biết xấu hổ! Bà cô không cảm thấy hứng thú đối với em trai! ! Nhất là cậu...cậu không có một chút cảm giác an toàn!"
"Cái gì gọi là cảm giác an toàn?" Tào Anh Kiệt lập tức ôm chặt Trần Mạn Hồng, cướp chai rượu trắng trong tay cô thả vào một bên, xoay cô dựa vào bên tường, đè ở trên người của cô nói: "Mấy năm này chúng ta hợp tác, tôi thương cô không đủ sao? Tôi làm không đủ tốt?"
"Tránh ra!" Trần Mạn Hồng không muốn nói chuyện với anh.
Tào Anh Kiệt sóng lòng sôi sục ôm chặt Trần Mạn Hồng, vừa căng thẳng vừa vội vội vã, lại ngọt ngào cúi đầu nói: "Hôn một chút. . . . . ."
"Cậu bệnh thần kinh à!" Trần Mạn Hồng xoay mặt, muốn đẩy anh ra.
Tào Anh Kiệt hôn nhẹ khuôn mặt của cô, ngay sau đó lại ngửi được một mùi thơm, hai tay của anh lập tức véo nhẹ hông của cô, lại ngửi lỗ tai của cô, lại ngửi cổ của cô . . . . . .
"Cậu nổi điên làm gì?" Mặt của Trần Mạn Hồng hơi hồng, quay đầu muốn đẩy anh ra.
"Hôn một chút mà. . . . . ." Tào Anh Kiệt lại cúi đầu, hôn lên môi của cô, đầu lưỡi lập tức xông vào quấn lấy lưỡi cô. . . . . . . . .
"Ưmh. . . . . ." Miệng Trần Mạn Hồng bị ngăn chặn, kêu một tiếng ưmh, vội nắm tây trang của anh.
Tào Anh Kiệt cũng đã không có cách nào nhẫn nại hôn môi của cô, mút lấy đầu lưỡi của cô, tay nhẹ vuốt ve hông của cô, lại dời lên phía trên, khẽ xoa ngực cô, cảm giác nó rất săn chắc làm cho máu người ta sôi trào, anh càng cuồng nhiệt hôn cô, đôi tay run rẩy cởi cúc áo đồng phục tây trang của cô. . . . . .
"Đừng!" Trần Mạn Hồng đẩy anh ra, vội vã nói nhỏ.
"Sẽ không có người đi vào, tôi đã căn dặn bọn họ, nơi này không có cameras. . . . . ." Tào Anh Kiệt nói xong, không nhịn được hôn lên môi của cô, mút lấy đầu lưỡi của cô, đôi tay đã mở cúc áo đồng phục của cô, gấp gáp giúp cô cởi ra, cách quần áo mỏng manh khẽ vuốt ve bả vai của cô, bộ ngực sữa của cô, làm cho anh hưng phấn từng hồi, tay lãi xoa cái mông của cô, quét qua bắp đùi của cô. . . . . .
"Ưmh. . . . . . Buông ra. . . . . ." Trần Mạn Hồng bị hôn thở hổn hển, vẫn khôi phục một chút lý trí đẩy Tào Anh Kiệt ra, tức giận nói: "Cậu bị phát điên sao? Đây là chỗ nào? Chẳng may bị người nhìn thấy thì làm thế nào! ?"
"Sẽ không!" Tào Anh Kiệt lại tiến lên, bưng lấy mặt của cô, hôn lên môi của cô.
Trong lòng Trần Mạn Hồng cũng rung động, nhưng vẫn gấp đẩy anh ra, tức giận cúi người xuống, nhặt đồng phục lên, nhanh chóng mặc vào, nghiêm nghị nói: "Lần sau cậu còn dám như vậy, xem tôi có thu thập cậu không!"
"Cô không yêu thích tôi sao?" Tào Anh Kiệt lập tức kéo thân thể của cô lại, gấp gáp hỏi.
"Cậu điên sao!" Trần Mạn Hồng đưa lưng về phía anh, cài xong cúc áo đồng phục.
Tào Anh Kiệt lại cười một tiếng, từ phía sau lưng ôm lấy cô, khẽ ngửi cổ của cô, khẽ cắn vành tai của cô.
Khuôn mặt của Trần Mạn Hồng đỏ lên. . . . . .
Tào Anh Kiệt dâng lên ham muốn, khẽ hôn cổ của cô, đôi tay cách đồng phục xoa nắn ngực cô, thậm chí xông vào trong đồng phục cô, nhanh chóng cởi xuống cúc áo ở giữa, tham lam tiến vào xoa nắn ngực cô, quét nhẹ đốm nhỏ trên ngực.
Cả người Trần Mạn Hồng giống như mềm yếu, nhắm mắt lại, hưởng thụ vuốt ve ngắn ngủi này.
"Tôi thật nhớ cô. . . . . . Hiện tại liền muốn. . . . . . Hả?" Tào Anh Kiệt lại hôn cái cổ mềm mại của cô, xoa mạnh bộ ngực đầy đặn của cô.
"Quản lý . . . . . . Tổng Giám đốc muốn thêm một chai rượu ướp lạnh nữa!" Tiểu Nhu đột nhiên đẩy cửa xông vào.
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Ánh đèn, hoa tươi, không khí, tất cả đều yên tĩnh, toàn bộ đèn màu xanh tỏa sáng rất nhu hòa.
Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh hai người cứ nhìn đối phương.
Đám người xung quanh cũng yên lặng nhìn bọn họ.
Đông Anh đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía Tổng Giám đốc và Đường Khả Hinh bên ngoài ban công, hai mắt của cô lộ ra dịu dàng và đau lòng.
"Thư kí Lưu? Cô nhìn cái gì mất hồn như vậy?" Trần Mạn Hồng mỉm cười đi về phía cô, cùng với cô nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh đang đứng chung một chỗ, nhìn đối phương.
Đông Anh khẽ cười một tiếng, từ góc độ này, chỉ nhìn thấy nửa bên mặt của Tưởng Thiên Lỗi, sâu kín nói: "Từ trước đến giờ. . . . . . Tổng Giám đốc cũng không có tình nhiệt khiêu vũ với bất kỳ cô gái nào. . . . . ." .
"Hả?" Trần Mạn Hồng mỉm cười nói: "Nhưng tôi thấy Tổng Giám đốc. . . . . . Nhảy rất tốt. . . . . ."
Đông Anh vẫn nhìn nửa khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi trong bóng đêm, thậm chí có thể nhìn thấy hai tròng mắt nóng rực của anh, hơi xa xăm nói: "Anh ấy vẫn rất nhẫn nại, rất lặng lẽ, rất đè nén, cho tới bây giờ cũng không có một cô gái nào có thể làm cho anh ấy không còn tịch mịch, ngược lại vì một số người, anh ấy càng tịch mịch hơn. Chỉ một mình làm rất nhiều chuyện. . . . . . Rất hiếm khi nhìn thấy anh ấy phóng túng bản thân mình như tối nay. . . . . . Bản thân tôi cũng không biết thì ra Tổng Giám đốc còn có thể khiêu vũ. Có thể trải qua cuộc sống sinh động như thế?"
Trần Mạn Hồng có chút ngạc nhiên nhìn về phía ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi nói: "Thật không?"
Đông Anh im lặng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tổng Giám đốc mà cô cung kính nhất từ trước cho tới nay.
Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Đường Khả Hinh, tay cầm hoa hồng, nói: "Không thích sao?"
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt nóng rực, ngón tay khẽ nhúc nhích, cuối cùng, vẫn sâu kín lắc đầu một cái nói: "Hoa hồng này. . . . . . Không phải của tôi. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
Đường Khả Hinh chậm rãi rời khỏi thân thể của anh, hai tròng mắt của cô hơi trong suốt nhìn anh, lộ ra nụ cười nói: "Mẹ tôi nói với tôi, không thể nhận quà của người xa lạ . . . . . ."
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi có chút lạnh lùng, ngón tay nắm cành hoa hồng hơi buông lỏng.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, xoay người đi khỏi.
Tay Tưởng Thiên Lỗi khẽ nhúc nhích, muốn nắm cổ tay của cô, nhưng vẫn không nhúc nhích, để cho cô đi qua bên cạnh mình.
Đường Khả Hinh xoay người nhìn về phía mọi người đang bình tĩnh kì quái nhìn mình, cô hơi sửng sốt, cười nói: "Chuyện gì vậy?"
Trang Hạo Nhiên không nhịn được vươn tay, bốp, bốp, bốp . . . . . . vỗ tay mấy lần, mới thở dài cười nói: "Quá đặc sắc! ! Tôi thật sự không nghĩ tới Tổng Giám đốc Tưởng của chúng ta cũng biết nhảy tango? Quá thần kỳ, Thiên Lỗi, rốt cuộc anh còn gạt tôi bao nhiêu chuyện vậy?"
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì quay đầu nhìn người này! !
Trang Hạo Nhiên lập tức đứng dậy, đi qua bên cạnh Đường Khả Hinh, đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt lộ ra thâm tình rất đáng yêu nói với anh: "Thân ái, có thể tặng hoa hồng này cho tôi không?"
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên một cái, tay cầm hoa hồng, nhìn về phía anh nói: "Một đấng mày râu như cậu muốn hoa hồng làm gì?"
"Ở trước mặt của anh, tôi chính là cô gái nhỏ." Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra thâm tình.
"Cút!" Tưởng Thiên Lỗi ném hoa hồng trên người anh!
Trang Hạo Nhiên đưa tay chặn lồng ngực, thuận lợi chụp được cành hoa hồng, tao nhã xoay người, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, hết sức cưng chìu, hết sức thương yêu nói với cô: "Tối hôm nay biểu hiện rất tốt, thưởng cho em một đóa hoa hồng!"
Đường Khả Hinh nhịn cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Cũng chỉ có một đóa hoa thôi à?"
"Anh chưa từng tặng hoa cho bất kì ai!" Trang Hạo Nhiên lập tức nói!
"Vớ vẩn!" Lâm Sở Nhai không nhịn được cười nói: "Trước kia bạn gái họa sĩ của anh mỗi ngày nhận một phòng hoa hồng! Khả Hinh, đừng để cho anh ấy chỉ dùng một cành hoa hồng theo đuổi cô, nếu không có nhẫn kim cương 13 Karla, tuyệt đối không chấp nhận anh ấy."
"Đi! !" Trang Hạo Nhiên lập tức nói: "Tuy rằng chỉ có một đóa hoa hồng, nhưng ở trong lòng anh là một biển hoa hồng!"
Đường Khả Hinh vẫn nhịn không được bật cười, im lặng vươn tay nhận lấy hoa hồng trong tay anh.
Bốp bốp bốp! ! Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay hào hứng! !
Trang Hạo Nhiên vui vẻ đỡ Đường Khả Hinh trở lại chỗ ngồi, tự mình kéo ghế ngồi cho cô, để cho cô cẩn thận ngồi xuống, mình mới ngồi xuống, lại tự mình cắt thịt bò bít tết cho cô, rất dịu dàng ân cần, Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở đối diện, nhìn thấy, khuôn mặt lạnh lùng không có chút tình cảm.
Bữa ăn tối tiếp tục!
Trần Mạn Hồng vội vàng ra ngoài, sắp xếp trong ngoài, Nhã Tuệ nhìn dáng vẻ của Trần Mạn Hồng liền không đành lòng muốn đứng lên phụ giúp mặc dù cô từ chối không cần, nhưng trong lòng lại gấp gáp, lúc trước có Tào Anh Kiệt, anh và cô phối hợp rất tốt, nếu cô chiêu đãi khách ở phía trước, anh liền đến phòng bếp xem tình hình một chút, hoặc cùng mình ứng phó khó một số khách khó tính, hiện tại anh đi rồi, khách sạn tạm thời chưa phái quản lý mới tới đây giúp một tay, gần đây cô mệt mỏi đến choáng váng đầu, kêu cha chửi má nó.
Chỉ thấy cô đứng ở bàn ăn, nhìn tổ trưởng dẫn nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa món ăn đưa đến khách trước mặt, đoán trước Trang Hạo Nhiên là cao thủ phẩm rượu, nhất định không cần chuyên gia hầu rượu, cô đã từng hỏi anh cần rượu gì, anh nói một câu tùy tiện làm cho cô đau đầu, cô lập tức im lặng đi xuống biến mất ở ban công, chuẩn bị đến khu rượu . . . . . .
Tào Anh Kiệt nhìn thấy liền im lặng đứng dậy, cũng đi vào trong, thấy mấy tổ trưởng cùng nhân viên phục vụ, bọn họ thật đáng thương rối rít nhìn về phía mình nói: "Quản lý, chúng tôi rất nhớ anh, kể từ khi anh không có ở đây, Quản lý Trần rất bận rộn, chúng tôi cũng bận rộn muốn chết."
"Ngoan! Mọi người cố lên, rất nhanh sẽ có quản lý mới tới thay thế tôi," Tào Anh Kiệt nói xong, liền im lặng đi vào khu vực rượu, đẩy nhẹ cửa ra, lập tức nhìn thấy Trần Mạn Hồng đứng ở khu rượu Laffey, theo kiến thức chuyên nghiệp của mình, chọn ba loại rượu đỏ, còn có một loại rượu trắng, đặt ở trên xe thức ăn, căn dặn Tiểu Nhu: "Đợi lát nữa, lúc đẩy ra ngoài cẩn thận một chút cho tôi !"
"Vâng . . . . ." Tiểu Nhu mới vừa nói xong, nhìn thấy Tào Anh Kiệt, ánh mắt sáng lên muốn gọi người.
Tào Anh Kiệt lập tức ra dấu.
Tiểu Nhu vội vàng gật đầu nói với Trần Mạn Hồng: "Quản lý, vậy tôi đi ra ngoài trước?"
"Ừ. . . . . ." Trần Mạn Hồng vẫn đưa lưng về phía cửa, muốn chọn thêm mấy chai rượu đỏ.
Tiểu Nhu liền im lặng đẩy xe thức ăn đi ra ngoài, đi qua bên cạnh Anh Kiệt, bướng bỉnh ngẩng khuôn mặt tươi cười.
Tào Anh Kiệt vỗ vỗ nhẹ khuôn mặt của cô, mới để cho cô đi ra ngoài, còn mình cẩn thận cất bước đi tới sau lưng Trần Mạn Hồng, nhìn bóng lưng của cô cũng xinh đẹp hấp dẫn như vậy, đồ đồng phục ôm bả vai gầy gò thật rất hấp dẫn, anh khẽ cười một tiếng, tiến lên trước cầm lấy một chai Laffey năm1986 nói: "Tổng Giám đốc Chúng ta thích uống loại này. . . . . ."
Trần Mạn Hồng sợ hết hồn, xoay người nhìn thấy Tào Anh Kiệt đứng ở phía sau, sắc mặt của cô tối sầm lại, tức giận nói: "Đồ quỷ! Cậu không có việc gì, chạy vào dọa người làm gì?"
Tào Anh Kiệt có chút bất đắc dĩ nhìn về phía cô nói: "Không phải sợ cô mệt sao? Lúc này, chân của cô nhất định rất đau, nếu có tôi, bây giờ cô đã tại phòng giải khát nghỉ ngơi rồi."
Trần Mạn Hồng lạnh lùng xoay người, tiếp tục chọn rượu đỏ nói: "Tôi không có số mệnh như cậu, có ngày được ông chủ lớn bảo bọc, chúng tôi còn phải giãy giụa ở trong bể khổ".
"Không nên nói như vậy mà. Tôi quan tâm cô mới tiến vào" Tào Anh Kiệt nhìn về phía Trần Mạn Hồng nói.
"Không nên vào đây, hai ngày nay tâm trạng của tôi không tốt, không muốn nói chuyện với cậu." Trần Mạn Hồng đi tới khu Conti Winery, đang suy nghĩ có nên chọn hai chai rượu nho trắng hay không?
"Có chuyện gì?" Tào Anh Kiệt đứng ở một bên hỏi.
"Ex. Boyfriend gọi điện thoại cho tôi, đề nghị hợp lại!" Trần Mạn Hồng chọn một chai rượu trắng năm 2006, đang do dự.
Tào Anh Kiệt lập tức đứng thẳng người, đi tới bên cạnh Trần Mạn Hồng, căng thẳng nói: "Anh ta cầu xin muốn hợp lại? Hắc...! Cái thứ không biết xấu hổ! Cô suy nghĩ đi, mùa xuân năm trước, mồng một đầu năm bị anh vứt bỏ rất đáng thương! Anh ta còn có mặt mũi yêu cầu hợp lại?"
Trần Mạn Hồng cau mày nhìn về phía Tào Anh Kiệt nói: "Tại sao cậu tức giận? Anh ấy muốn hợp lại chứng minh tôi ưu tú? Chẳng lẽ cậu cũng không cảm thấy tôi ưu tú sao?"
"Đây là hai chuyện khác nhau, Trần Mạn Hồng!" Tào Anh Kiệt tức giận nói.
Trần Mạn Hồng nhìn anh, ah một tiếng, tức giận chỉ vào trán của anh nói: "Bây giờ cậu đắc chí ha, bây giờ có bản lãnh ha, lại dám gọi cả tên họ của tôi? Nhớ lúc ấy cậu tới phòng ăn, còn gọi tôi bằng chị! ! Bản tiểu thư lớn hơn cậu hai tuổi, hãy tôn trọng tôi một chút!"
"Lớn hơn hai tuổi thì thế nào? Chúng ta vẫn không phải phối hợp rất tốt sao?" Tào Anh Kiệt nói thẳng.
"Phối hợp thật tốt thì thế nào!" Trần Mạn Hồng không muốn để ý đến anh, xoay người muốn đặt chai rượu xuống.
Từ phía sau lưng Tào Anh Kiệt đột nhiên ôm thân thể của cô, cảm thán nói: "Hai ngày nay, tôi nhớ cô muốn chết"
Trần Mạn Hồng sững sờ ở trước giá rượu, tay cầm chai rượu nho trắng, mở trừng hai mắt, mặt hơi nghiêng.
Tào Anh Kiệt từ phía sau lưng, hôn nhẹ tóc cô, ôm chặt thân thể của cô, cúi xuống, ngửi mùi thơm nơi cổ cô nói: "Thật sự là mất đi mới biết quan trọng, tôi . . . . . Tôi rất nhớ cô . . . . ."
Hai mắt Trần Mạn Hồng xoay tròn, tức giận níu mở tay của anh, xoay người cầm chai rượu trắng muốn gõ anh nói: "Cậu cút đi! ! Cái thứ không biết xấu hổ! Bà cô không cảm thấy hứng thú đối với em trai! ! Nhất là cậu...cậu không có một chút cảm giác an toàn!"
"Cái gì gọi là cảm giác an toàn?" Tào Anh Kiệt lập tức ôm chặt Trần Mạn Hồng, cướp chai rượu trắng trong tay cô thả vào một bên, xoay cô dựa vào bên tường, đè ở trên người của cô nói: "Mấy năm này chúng ta hợp tác, tôi thương cô không đủ sao? Tôi làm không đủ tốt?"
"Tránh ra!" Trần Mạn Hồng không muốn nói chuyện với anh.
Tào Anh Kiệt sóng lòng sôi sục ôm chặt Trần Mạn Hồng, vừa căng thẳng vừa vội vội vã, lại ngọt ngào cúi đầu nói: "Hôn một chút. . . . . ."
"Cậu bệnh thần kinh à!" Trần Mạn Hồng xoay mặt, muốn đẩy anh ra.
Tào Anh Kiệt hôn nhẹ khuôn mặt của cô, ngay sau đó lại ngửi được một mùi thơm, hai tay của anh lập tức véo nhẹ hông của cô, lại ngửi lỗ tai của cô, lại ngửi cổ của cô . . . . . .
"Cậu nổi điên làm gì?" Mặt của Trần Mạn Hồng hơi hồng, quay đầu muốn đẩy anh ra.
"Hôn một chút mà. . . . . ." Tào Anh Kiệt lại cúi đầu, hôn lên môi của cô, đầu lưỡi lập tức xông vào quấn lấy lưỡi cô. . . . . . . . .
"Ưmh. . . . . ." Miệng Trần Mạn Hồng bị ngăn chặn, kêu một tiếng ưmh, vội nắm tây trang của anh.
Tào Anh Kiệt cũng đã không có cách nào nhẫn nại hôn môi của cô, mút lấy đầu lưỡi của cô, tay nhẹ vuốt ve hông của cô, lại dời lên phía trên, khẽ xoa ngực cô, cảm giác nó rất săn chắc làm cho máu người ta sôi trào, anh càng cuồng nhiệt hôn cô, đôi tay run rẩy cởi cúc áo đồng phục tây trang của cô. . . . . .
"Đừng!" Trần Mạn Hồng đẩy anh ra, vội vã nói nhỏ.
"Sẽ không có người đi vào, tôi đã căn dặn bọn họ, nơi này không có cameras. . . . . ." Tào Anh Kiệt nói xong, không nhịn được hôn lên môi của cô, mút lấy đầu lưỡi của cô, đôi tay đã mở cúc áo đồng phục của cô, gấp gáp giúp cô cởi ra, cách quần áo mỏng manh khẽ vuốt ve bả vai của cô, bộ ngực sữa của cô, làm cho anh hưng phấn từng hồi, tay lãi xoa cái mông của cô, quét qua bắp đùi của cô. . . . . .
"Ưmh. . . . . . Buông ra. . . . . ." Trần Mạn Hồng bị hôn thở hổn hển, vẫn khôi phục một chút lý trí đẩy Tào Anh Kiệt ra, tức giận nói: "Cậu bị phát điên sao? Đây là chỗ nào? Chẳng may bị người nhìn thấy thì làm thế nào! ?"
"Sẽ không!" Tào Anh Kiệt lại tiến lên, bưng lấy mặt của cô, hôn lên môi của cô.
Trong lòng Trần Mạn Hồng cũng rung động, nhưng vẫn gấp đẩy anh ra, tức giận cúi người xuống, nhặt đồng phục lên, nhanh chóng mặc vào, nghiêm nghị nói: "Lần sau cậu còn dám như vậy, xem tôi có thu thập cậu không!"
"Cô không yêu thích tôi sao?" Tào Anh Kiệt lập tức kéo thân thể của cô lại, gấp gáp hỏi.
"Cậu điên sao!" Trần Mạn Hồng đưa lưng về phía anh, cài xong cúc áo đồng phục.
Tào Anh Kiệt lại cười một tiếng, từ phía sau lưng ôm lấy cô, khẽ ngửi cổ của cô, khẽ cắn vành tai của cô.
Khuôn mặt của Trần Mạn Hồng đỏ lên. . . . . .
Tào Anh Kiệt dâng lên ham muốn, khẽ hôn cổ của cô, đôi tay cách đồng phục xoa nắn ngực cô, thậm chí xông vào trong đồng phục cô, nhanh chóng cởi xuống cúc áo ở giữa, tham lam tiến vào xoa nắn ngực cô, quét nhẹ đốm nhỏ trên ngực.
Cả người Trần Mạn Hồng giống như mềm yếu, nhắm mắt lại, hưởng thụ vuốt ve ngắn ngủi này.
"Tôi thật nhớ cô. . . . . . Hiện tại liền muốn. . . . . . Hả?" Tào Anh Kiệt lại hôn cái cổ mềm mại của cô, xoa mạnh bộ ngực đầy đặn của cô.
"Quản lý . . . . . . Tổng Giám đốc muốn thêm một chai rượu ướp lạnh nữa!" Tiểu Nhu đột nhiên đẩy cửa xông vào.
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Story
Chương 207: Đã từng
10.0/10 từ 24 lượt.