Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 1314: Đại kết cục (54)
Editor: Chi Misaki
Đã đến giờ làm lễ Nạp thái!!
Những máy bay trực thăng nhận được chỉ lệnh liền nhanh chóng lượn quanh khu vực núi đồi. Hơn mười chiếc xe con màu đen bao quanh lấy chiếc xe con sang trọng đi đầu, chậm rãi đi trên đường Phượng Hoàng. Tất cả những đặc công mặc đồng phục nhìn thấy chiếc xe dẫn đầu, lập tức chỉnh tề cúi đầu chào hỏi, sau đó xoay người đi theo chiếc xe tiến lên phía trước. Bên trong xe, Trương Bồi Viên mặc âu phục màu đen, gương mặt lộ ra sự lạnh lùng cùng uy nghiêm ngồi ở phía sau xe, nhìn dòng xe cộ không ngừng hướng về phía đường lớn Phượng Hoàng, trong mắt ông lóe ra những tia sáng sắc bén, tinh nhuệ!!
Một chiếc xe con màu đen sang trọng khác cũng cao ngạo tiến vào đường Phượng hoàng dọc theo đường vòng quanh núi cao lái tới. Hôm nay Tô Tĩnh Thần khó có được một ngày mặc âu phục, phối hợp với chiếc kính đen, trên gương mặt xuất hiện nụ cười phòng khoáng. Tô Linh thì mặc áo sơ mi trắng cùng váy vàng bó sát người, bên ngoài là chiếc áo khoác cùng màu, chân đi đôi giày cao gót màu trắng, tóc đuôi ngựa búi cao, ánh mắt dõi theo phong cảnh mỹ lệ trôi qua bên ngoài cửa xe, trên môi nở nụ cười nói: “Kỳ thực chúng ta sắp xếp hôn sự này vì Khả Hinh cũng tốt. Khó có khi nhìn thấy ông nội nghiêm túc như vậy. Nghĩ chút lại thấy không nhịn được cười. Không biết lúc cháu kết hôn, ông nội có nghiêm túc như thế không?”
Tô Triệu Thần nghe thấy lời này, lập tức trêu đùa cháu gái nói: “Theo như lời nói của chú Trương, cháu hẳn là không ai thèm lấy.”
Tô Linh tức khắc quay đầu, có chút ương ngạnh không hờn không giận nhìn về ông nội mình.
Tô Triệu Thần không nói nữa, chỉ là trên môi vẫn giữ lại nụ cười nhàn nhạt, lại nhìn về đặc công đang canh gác một trạm lại một trạm, đèn báo động đặc biệt còn sáng lên, hẳn là Trương Bồi Viên đã tới trước rồi, ông liền hỏi; “Sao lại không thấy Thụy Kỳ? Thằng bé không phải là đi cùng chúng ta sao?”
“Chắc là ở phía sau rồi?” Tô Linh nghe lời này, cũng chậm rãi xoay người, qua cửa kính xe liền nhìn thấy một chiếc Landrover màu đen, đang theo sát tới, cô không khỏi có chút trêu cười.
Chưa từng thấy qua người nào mặc âu phục lại hùng hổ như vậy đi?
Tô Thụy Kỳ hôm nay học ông nội, hiếm khi mặc được một thân âu phục chỉnh tề phối hợp với cà vạt màu đen, ngồi ở vị trí lái xe, xoay trái xoay phải vặn vẹo không thoải mái, khiến anh một tay nắm chặt tay lái thở dốc, thật muốn lôi cái cà vạt kia xuống. Thế nhưng chị gái lại đe dọa nếu như dám lộn xộn, liền không cho anh đi theo. Có trời mới biết được anh vô cùng ghét cái cà vạt này, anh lại không khỏi thở dài một hơi, nắm chặt tay lái, nhìn về phía xe của ông nội tiếp tục chạy về phía trước, anh cũng nhấn ga chạy theo sau. “Tiểu Hinh Hinh” thì ngồi ở vị trí bên cạnh ghé lái, hôm nay được “trang điểm “ trải truốt qua, lông chim cũng là dùng sữa tắm tắm rửa cho sạch sẽ, còn sức cho một thân hương thơm thanh ngát, cái dạ dày cũng được phục vụ tận tình chu đáo trước khi ra khỏi cửa. Một ngày vui mừng như thế này cũng không thể bị nó phá hủy được!
Vô số phóng viên đã chờ đến mỏi mòn, không biết khi nào lễ Nạp Thái mới bắt đầu đây.... Còn đang than vãn rốt cuộc cũng đã nghe thấy tiếng xe vọng lại phía chân núi xa xa. Một nhóm đặc công lập tức nhận được chỉ lệnh, tôn kính xếp hàng, vô số những chú chó đặc vụ được chỉ huy đi dọc theo hai bên bìa rừng khảo sát. Máy bay trực thăng cuối cùng hội tụ ở ở trên bầu trời Đường gia, hai người Đỗ Uy cùng Khương Vĩ chỉ đạo tình huống ở trên không trung, nhanh chóng thu thập tư liệu, sau khi nhận được báo cáo phân tích an toàn mới hạ lệnh cho máy bay tản ra. Trương Bồi Viên ngồi ở ghế sau xe, trong nháy mắt một vòng đặc công trật tự vây quanh, tất cả những phóng viên có ý định “lâm trận” đều bị đẩy ra vòng ngoài, chỉ để lại từng đợt đèn flash, chói rọi như ban ngày!!
Trương Bồi Viên ngồi sau xe, rốt cuộc cũng từ trong ồn ào mà tiến vào cổng lớn Đường gia————
Bà nội Chu đứng ở bên trong cánh cổng hoa viên, hơi nâng tay, nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng không sai biệt lắm liền phân phó người hầu; “Đến giờ rồi, mở cửa đi thôi!!”
Năm người hầu nghe lệnh, lập tức có một người tiến lên mở khóa, bốn người còn lại nghiêm túc tiến lên mở cửa. Một thảm đỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.Con đường dẫn vào lát đá cẩm thạch, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, bên trái mái đình vườn hoa, liên tiếp là những núi giả, trúc xanh, dòng suối róc rách, âm thanh nhỏ xuống trong suốt mát lành đặc biệt thoải mái.Trái phải hai bên là những chiếc bàn thật dài, để các loại món ăn tinh xảo. Xa xa còn có hai bức” Ngọc lung”, chính giữa hai bên thảm đỏ là bức Phi long điêu khắc sống động. Cánh cửa Đường gia mở rộng, trên bề mặt gỗ lim là từng đường nét hoa văn trạm trổ vô cùng tinh tế, tia sáng nhu hòa, càng tạo ra sự huyền bí, khiến cho người ta vạn phần hiếu kỳ cùng chờ đợi.
Lúc này.
Đường Chí Long mặc âu phục màu đen, dắt tay bà xã mặc sườn sám màu tím nhạt, tươi cười cất bước cùng nhau đi ra đại sảnh. Hai người nhanh chóng bước qua thảm đỏ mềm mại rực rỡ đi về phía cánh cổng sắt rủ hoa mà xe con của Trương Bồi Viên cùng Tô Triệu Thần đang ở đó. Cơ hồ là cùng một lúc ánh sáng máy ảnh không ngừng lóe lên, các nhân vật quan trọng cùng nhau cất bước xuống xe, sau đó hai người bắt tay hỏi han, Tô Linh đứng ở một bên cũng đùa vui cùng mọi người...
Đường Chí Long cùng bà xã cất bước đi ra ngoài vườn hoa, hướng về Trương Bồi Viên cùng Tô Triệu Thần đi đến, trên môi nở nụ cười tỏ lòng biết ơn, sau đó hơi nghiêng người cười trước ánh đèn Flasd mời hai người đi vào trong. Xe con của Tô Thụy Kỳ cũng cùng lúc đến nơi, anh nhanh chóng đi xuống xe, vô cùng tôn kính cúi đầu đối với Đường Chí Long chào hỏi.
Đường Chí Long nhìn về phía vị thiên chi kiêu tử này cũng mỉm cười gật gật đầu, sau đó mời mọi người cùng nhau đi vào.
Bà nội Chu đứng ở một bên, trước dẫn người hầu Đường gia quy củ cúi chào các vị khách quý, sau cũng không có đóng cổng lại, mà để cho người hầu mỗi người trên tay mang một hộp quà tinh xảo nhanh chóng cất bước đi đến đưa cho mấy trăm phóng viên. Trên tay người chủ trì vừa cầm microphone vừa truyền hình trực tiếp hình ảnh tại hội trường, thậm chí còn mở ra lễ vật nho nhỏ kia. Bên trong toàn bộ là các loại điểm tâm tinh vô cùng đẹp mắt trong đó có cả chè long nhãn, bánh hoa quế nổi tiếng thời xưa, đào xanh, bánh hoa hồng, bào ngư, gạch cua bao tử, bánh ngọt thạch anh, vừa khéo bảy loại... Toàn bộ phóng viên nhìn tháy có chút ngây ngốc, không thể chờ đợi được bèn nếm thử một phen, miếng bánh vào trong miệng liền tan, cảm giác thanh mát ngot thơm hòa quyện khiến người ta vui vẻ không khỏi cười lộ lên”Ăn ngon, thật ngon a...”
Tất cả người hầu đều giữ trên môi nụ cười, mang bánh ngọt tới mời mỗi người. Sau lễ Nạp Thái họ lại tiếp tục mời bánh và tặng quà, một số phóng viên không hiểu lắm về truyền thống này lắm nhưng đối với những nghi lễ này lại thập phần thích thú. Nhất thời trong khuôn viên náo nhiệt khong thôi, nhiều ống kính đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng bên trong tòa trạch viện kia————
Trương Bồi Viên cùng Tô Triệu Thần từ từ cất bước tiến vào Đường gia. Đây xác thực là một đại trạch kiểu Trung Quốc truyền thống nhưng pha thêm chút cách điệu, bố trí thực hoa lệ, từng gôc dây leo hồ điệp uốn lượn, như đang vui mừng vươn tay đón chào sức sống mới. Trên các bàn tiệc đều là điểm tâm vô cùng bắt mắt, mà yến tiệc của lễ nạp Thái đêm nay toàn bộ là Trang Hạo Nhiên chiêu đãi.
“Linh nha đầu! Hôm nay là lễ nạp thái, nếu con còn tiếp tục làm khó người ta nữa cũng sẽ không tốt! Chẳng lẽ con thật muốn Khả Hinh không lấy được chồng, đứa nhỏ kia không lấy được chồng thì con cũng cũng đừng mong được kết hôn.”
Tô Linh nghe thấy lời này, khóe môi khẽ nở nụ cười, nhìn về phía Trương Bồi Viên ngọt ngào cười nói: “Này đã là cái gì? Tiệc tối lần trước, con đã nhường ngài và ông nội vui đùa, lần này ai con cũng không buông tha!”
“*....!” Trương Bồi Viên cố gắng làm mặt nghiêm, nhìn về phía Tô Linh.
Tô Triệu Thần mỉm cười nhìn về phía Trương Bồi Viên giải thích nói: “Ở nơi này cũng có chút kỷ niệm, hồi nhỏ tiểu Linh có nuôi một con mèo nhỏ, mỗi ngày con bé đều không cho nó ăn cá, cảm thấy cá thật tanh, liền lấy đồ ăn của tôi cùng Thụy Kỳ cho mèo ăn. Thỉnh thoảng còn khiến tôi và Thụy Kỳ phải tranh thức ăn với mèo.Khi đó con bé liền trực tiếp khinh thường nói chúng tôi thật không biết xấu hổ còn đi tranh thức ăn với mèo, sao đó còn cố ý hất hàm nói không biết đâu mới là mèo, đâu mới là người?”
Trương Bồi Viên nghe thấy lời này, liền lạnh lùng hỏi: “Con mèo kia còn sống không?”
“Cũng đã hưởng thọ rồi...” Tô Triệu Thần rất khách khí cười nói.
Phốc! Mọi người được một trận cười vang.
“Ông cũng đi đi! Toàn nói lời không đâu!” Tô Linh cũng bật cười nhìn về ông nội nói; “Lão nhân ngài cũng không nên mỗi ngày đều học Giả Bảo Ngọc trích dẫn điển cố, đây thật là truyện buồn cười cỡ nào a! Cháu cũng chỉ bắt bẻ chút trong lời nói và việc làm của Trang tổng để tìm chút tin tức thôi.!”
“Ha ha ha ha ha...” Tô Triệu Thần một bên vừa cười vừa đi vào bên trong, Trương Bồi Viên cũng mỉm cười theo Đường Chí Long cất bước đi vào, ngay lúc này, bà nội Chu liền sai mấy người hầu mang vài tấm bình phong hoàng kim dọc theo đường mòn đi vào. Tô Linh nhìn thấy một màn này liền khẽ nâng mí mắt, liếc nhìn Tịnh Kỳ.
Tịnh Kỳ tức khắc hiểu ý, trên mặt nở nụ cười nói; “Tô tiểu thư, ngài làm như vậy, không phải là không cho Đường tiểu thư một con đường sống sao?”
“Người này sinh ra cũng có chút không thoải mái, không có khóc nháo, lấy đâu ra nhân sinh khoái hoạt a?” Tô Linh nói cho hết lời, cũng cảm giác thấy mình thật thông minh, cơ trí. Trên mặt liền một bộ dáng chỉ sợ thiên hạ không loạn, đi vào bên trong. Mà Đường Chí Long đỡ Lý Tú Dung cũng đã ngồi vào bên trong, đối diện với cửa lớn, Trương Bồi Viên an vị ở bên trái, Tô Triệu Thần liền ngồi phía bên phải, Tô Linh cùng Tô Thụy Kỳ cũng tìm vị trí của mình rồi ngồi xuống. Trong bầu không gian náo nhiệt này, bà nội Chu cùng quản gia và tòa bộ người hầu bắt đầu dâng lên những vật biểu trưng đặt lên bàn. Tất cả gồm có 7 tấm vải gấm thổi tiêu dẫn phượng . Sau khi được giải trừ lệnh cấm, vô số phóng viên đều ùa vào trước đại sảnh ghi lại khoảnh khắc kinh điển này. Tất cả mọi người đều vô cùng hiếu kỳ về lễ cưới truyền thống Trung Hoa này....Bên cạnh đã rất nhiều ký giả nói ra cảm xúc của mình.
“Thật sự là tò mò quá!” Tô Linh mỉm cười tiếp nhận chén trà nóng người hầu đưa tới, tay dùng nắp chén khẽ khẩy khẩy lá trà mới mỉm cười nói: “Tại trước mặt hai bên gia đình, Trang gia sẽ cử nhân vật đình đám nào ra để hạ lễ cầu mối hôn sự này đây!”
Lời vừa mới dứt, lập tức một giọng nói vang lên, đã đến giờ làm lễ Nạp Thái, Người của Trang gia chuẩn bị xuất phát!!
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Đã đến giờ làm lễ Nạp thái!!
Những máy bay trực thăng nhận được chỉ lệnh liền nhanh chóng lượn quanh khu vực núi đồi. Hơn mười chiếc xe con màu đen bao quanh lấy chiếc xe con sang trọng đi đầu, chậm rãi đi trên đường Phượng Hoàng. Tất cả những đặc công mặc đồng phục nhìn thấy chiếc xe dẫn đầu, lập tức chỉnh tề cúi đầu chào hỏi, sau đó xoay người đi theo chiếc xe tiến lên phía trước. Bên trong xe, Trương Bồi Viên mặc âu phục màu đen, gương mặt lộ ra sự lạnh lùng cùng uy nghiêm ngồi ở phía sau xe, nhìn dòng xe cộ không ngừng hướng về phía đường lớn Phượng Hoàng, trong mắt ông lóe ra những tia sáng sắc bén, tinh nhuệ!!
Một chiếc xe con màu đen sang trọng khác cũng cao ngạo tiến vào đường Phượng hoàng dọc theo đường vòng quanh núi cao lái tới. Hôm nay Tô Tĩnh Thần khó có được một ngày mặc âu phục, phối hợp với chiếc kính đen, trên gương mặt xuất hiện nụ cười phòng khoáng. Tô Linh thì mặc áo sơ mi trắng cùng váy vàng bó sát người, bên ngoài là chiếc áo khoác cùng màu, chân đi đôi giày cao gót màu trắng, tóc đuôi ngựa búi cao, ánh mắt dõi theo phong cảnh mỹ lệ trôi qua bên ngoài cửa xe, trên môi nở nụ cười nói: “Kỳ thực chúng ta sắp xếp hôn sự này vì Khả Hinh cũng tốt. Khó có khi nhìn thấy ông nội nghiêm túc như vậy. Nghĩ chút lại thấy không nhịn được cười. Không biết lúc cháu kết hôn, ông nội có nghiêm túc như thế không?”
Tô Triệu Thần nghe thấy lời này, lập tức trêu đùa cháu gái nói: “Theo như lời nói của chú Trương, cháu hẳn là không ai thèm lấy.”
Tô Linh tức khắc quay đầu, có chút ương ngạnh không hờn không giận nhìn về ông nội mình.
Tô Triệu Thần không nói nữa, chỉ là trên môi vẫn giữ lại nụ cười nhàn nhạt, lại nhìn về đặc công đang canh gác một trạm lại một trạm, đèn báo động đặc biệt còn sáng lên, hẳn là Trương Bồi Viên đã tới trước rồi, ông liền hỏi; “Sao lại không thấy Thụy Kỳ? Thằng bé không phải là đi cùng chúng ta sao?”
“Chắc là ở phía sau rồi?” Tô Linh nghe lời này, cũng chậm rãi xoay người, qua cửa kính xe liền nhìn thấy một chiếc Landrover màu đen, đang theo sát tới, cô không khỏi có chút trêu cười.
Chưa từng thấy qua người nào mặc âu phục lại hùng hổ như vậy đi?
Tô Thụy Kỳ hôm nay học ông nội, hiếm khi mặc được một thân âu phục chỉnh tề phối hợp với cà vạt màu đen, ngồi ở vị trí lái xe, xoay trái xoay phải vặn vẹo không thoải mái, khiến anh một tay nắm chặt tay lái thở dốc, thật muốn lôi cái cà vạt kia xuống. Thế nhưng chị gái lại đe dọa nếu như dám lộn xộn, liền không cho anh đi theo. Có trời mới biết được anh vô cùng ghét cái cà vạt này, anh lại không khỏi thở dài một hơi, nắm chặt tay lái, nhìn về phía xe của ông nội tiếp tục chạy về phía trước, anh cũng nhấn ga chạy theo sau. “Tiểu Hinh Hinh” thì ngồi ở vị trí bên cạnh ghé lái, hôm nay được “trang điểm “ trải truốt qua, lông chim cũng là dùng sữa tắm tắm rửa cho sạch sẽ, còn sức cho một thân hương thơm thanh ngát, cái dạ dày cũng được phục vụ tận tình chu đáo trước khi ra khỏi cửa. Một ngày vui mừng như thế này cũng không thể bị nó phá hủy được!
Vô số phóng viên đã chờ đến mỏi mòn, không biết khi nào lễ Nạp Thái mới bắt đầu đây.... Còn đang than vãn rốt cuộc cũng đã nghe thấy tiếng xe vọng lại phía chân núi xa xa. Một nhóm đặc công lập tức nhận được chỉ lệnh, tôn kính xếp hàng, vô số những chú chó đặc vụ được chỉ huy đi dọc theo hai bên bìa rừng khảo sát. Máy bay trực thăng cuối cùng hội tụ ở ở trên bầu trời Đường gia, hai người Đỗ Uy cùng Khương Vĩ chỉ đạo tình huống ở trên không trung, nhanh chóng thu thập tư liệu, sau khi nhận được báo cáo phân tích an toàn mới hạ lệnh cho máy bay tản ra. Trương Bồi Viên ngồi ở ghế sau xe, trong nháy mắt một vòng đặc công trật tự vây quanh, tất cả những phóng viên có ý định “lâm trận” đều bị đẩy ra vòng ngoài, chỉ để lại từng đợt đèn flash, chói rọi như ban ngày!!
Trương Bồi Viên ngồi sau xe, rốt cuộc cũng từ trong ồn ào mà tiến vào cổng lớn Đường gia————
Bà nội Chu đứng ở bên trong cánh cổng hoa viên, hơi nâng tay, nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng không sai biệt lắm liền phân phó người hầu; “Đến giờ rồi, mở cửa đi thôi!!”
Năm người hầu nghe lệnh, lập tức có một người tiến lên mở khóa, bốn người còn lại nghiêm túc tiến lên mở cửa. Một thảm đỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.Con đường dẫn vào lát đá cẩm thạch, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, bên trái mái đình vườn hoa, liên tiếp là những núi giả, trúc xanh, dòng suối róc rách, âm thanh nhỏ xuống trong suốt mát lành đặc biệt thoải mái.Trái phải hai bên là những chiếc bàn thật dài, để các loại món ăn tinh xảo. Xa xa còn có hai bức” Ngọc lung”, chính giữa hai bên thảm đỏ là bức Phi long điêu khắc sống động. Cánh cửa Đường gia mở rộng, trên bề mặt gỗ lim là từng đường nét hoa văn trạm trổ vô cùng tinh tế, tia sáng nhu hòa, càng tạo ra sự huyền bí, khiến cho người ta vạn phần hiếu kỳ cùng chờ đợi.
Lúc này.
Đường Chí Long mặc âu phục màu đen, dắt tay bà xã mặc sườn sám màu tím nhạt, tươi cười cất bước cùng nhau đi ra đại sảnh. Hai người nhanh chóng bước qua thảm đỏ mềm mại rực rỡ đi về phía cánh cổng sắt rủ hoa mà xe con của Trương Bồi Viên cùng Tô Triệu Thần đang ở đó. Cơ hồ là cùng một lúc ánh sáng máy ảnh không ngừng lóe lên, các nhân vật quan trọng cùng nhau cất bước xuống xe, sau đó hai người bắt tay hỏi han, Tô Linh đứng ở một bên cũng đùa vui cùng mọi người...
Đường Chí Long cùng bà xã cất bước đi ra ngoài vườn hoa, hướng về Trương Bồi Viên cùng Tô Triệu Thần đi đến, trên môi nở nụ cười tỏ lòng biết ơn, sau đó hơi nghiêng người cười trước ánh đèn Flasd mời hai người đi vào trong. Xe con của Tô Thụy Kỳ cũng cùng lúc đến nơi, anh nhanh chóng đi xuống xe, vô cùng tôn kính cúi đầu đối với Đường Chí Long chào hỏi.
Đường Chí Long nhìn về phía vị thiên chi kiêu tử này cũng mỉm cười gật gật đầu, sau đó mời mọi người cùng nhau đi vào.
Bà nội Chu đứng ở một bên, trước dẫn người hầu Đường gia quy củ cúi chào các vị khách quý, sau cũng không có đóng cổng lại, mà để cho người hầu mỗi người trên tay mang một hộp quà tinh xảo nhanh chóng cất bước đi đến đưa cho mấy trăm phóng viên. Trên tay người chủ trì vừa cầm microphone vừa truyền hình trực tiếp hình ảnh tại hội trường, thậm chí còn mở ra lễ vật nho nhỏ kia. Bên trong toàn bộ là các loại điểm tâm tinh vô cùng đẹp mắt trong đó có cả chè long nhãn, bánh hoa quế nổi tiếng thời xưa, đào xanh, bánh hoa hồng, bào ngư, gạch cua bao tử, bánh ngọt thạch anh, vừa khéo bảy loại... Toàn bộ phóng viên nhìn tháy có chút ngây ngốc, không thể chờ đợi được bèn nếm thử một phen, miếng bánh vào trong miệng liền tan, cảm giác thanh mát ngot thơm hòa quyện khiến người ta vui vẻ không khỏi cười lộ lên”Ăn ngon, thật ngon a...”
Tất cả người hầu đều giữ trên môi nụ cười, mang bánh ngọt tới mời mỗi người. Sau lễ Nạp Thái họ lại tiếp tục mời bánh và tặng quà, một số phóng viên không hiểu lắm về truyền thống này lắm nhưng đối với những nghi lễ này lại thập phần thích thú. Nhất thời trong khuôn viên náo nhiệt khong thôi, nhiều ống kính đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng bên trong tòa trạch viện kia————
Trương Bồi Viên cùng Tô Triệu Thần từ từ cất bước tiến vào Đường gia. Đây xác thực là một đại trạch kiểu Trung Quốc truyền thống nhưng pha thêm chút cách điệu, bố trí thực hoa lệ, từng gôc dây leo hồ điệp uốn lượn, như đang vui mừng vươn tay đón chào sức sống mới. Trên các bàn tiệc đều là điểm tâm vô cùng bắt mắt, mà yến tiệc của lễ nạp Thái đêm nay toàn bộ là Trang Hạo Nhiên chiêu đãi.
“Linh nha đầu! Hôm nay là lễ nạp thái, nếu con còn tiếp tục làm khó người ta nữa cũng sẽ không tốt! Chẳng lẽ con thật muốn Khả Hinh không lấy được chồng, đứa nhỏ kia không lấy được chồng thì con cũng cũng đừng mong được kết hôn.”
Tô Linh nghe thấy lời này, khóe môi khẽ nở nụ cười, nhìn về phía Trương Bồi Viên ngọt ngào cười nói: “Này đã là cái gì? Tiệc tối lần trước, con đã nhường ngài và ông nội vui đùa, lần này ai con cũng không buông tha!”
“*....!” Trương Bồi Viên cố gắng làm mặt nghiêm, nhìn về phía Tô Linh.
Tô Triệu Thần mỉm cười nhìn về phía Trương Bồi Viên giải thích nói: “Ở nơi này cũng có chút kỷ niệm, hồi nhỏ tiểu Linh có nuôi một con mèo nhỏ, mỗi ngày con bé đều không cho nó ăn cá, cảm thấy cá thật tanh, liền lấy đồ ăn của tôi cùng Thụy Kỳ cho mèo ăn. Thỉnh thoảng còn khiến tôi và Thụy Kỳ phải tranh thức ăn với mèo.Khi đó con bé liền trực tiếp khinh thường nói chúng tôi thật không biết xấu hổ còn đi tranh thức ăn với mèo, sao đó còn cố ý hất hàm nói không biết đâu mới là mèo, đâu mới là người?”
Trương Bồi Viên nghe thấy lời này, liền lạnh lùng hỏi: “Con mèo kia còn sống không?”
“Cũng đã hưởng thọ rồi...” Tô Triệu Thần rất khách khí cười nói.
Phốc! Mọi người được một trận cười vang.
“Ông cũng đi đi! Toàn nói lời không đâu!” Tô Linh cũng bật cười nhìn về ông nội nói; “Lão nhân ngài cũng không nên mỗi ngày đều học Giả Bảo Ngọc trích dẫn điển cố, đây thật là truyện buồn cười cỡ nào a! Cháu cũng chỉ bắt bẻ chút trong lời nói và việc làm của Trang tổng để tìm chút tin tức thôi.!”
“Ha ha ha ha ha...” Tô Triệu Thần một bên vừa cười vừa đi vào bên trong, Trương Bồi Viên cũng mỉm cười theo Đường Chí Long cất bước đi vào, ngay lúc này, bà nội Chu liền sai mấy người hầu mang vài tấm bình phong hoàng kim dọc theo đường mòn đi vào. Tô Linh nhìn thấy một màn này liền khẽ nâng mí mắt, liếc nhìn Tịnh Kỳ.
Tịnh Kỳ tức khắc hiểu ý, trên mặt nở nụ cười nói; “Tô tiểu thư, ngài làm như vậy, không phải là không cho Đường tiểu thư một con đường sống sao?”
“Người này sinh ra cũng có chút không thoải mái, không có khóc nháo, lấy đâu ra nhân sinh khoái hoạt a?” Tô Linh nói cho hết lời, cũng cảm giác thấy mình thật thông minh, cơ trí. Trên mặt liền một bộ dáng chỉ sợ thiên hạ không loạn, đi vào bên trong. Mà Đường Chí Long đỡ Lý Tú Dung cũng đã ngồi vào bên trong, đối diện với cửa lớn, Trương Bồi Viên an vị ở bên trái, Tô Triệu Thần liền ngồi phía bên phải, Tô Linh cùng Tô Thụy Kỳ cũng tìm vị trí của mình rồi ngồi xuống. Trong bầu không gian náo nhiệt này, bà nội Chu cùng quản gia và tòa bộ người hầu bắt đầu dâng lên những vật biểu trưng đặt lên bàn. Tất cả gồm có 7 tấm vải gấm thổi tiêu dẫn phượng . Sau khi được giải trừ lệnh cấm, vô số phóng viên đều ùa vào trước đại sảnh ghi lại khoảnh khắc kinh điển này. Tất cả mọi người đều vô cùng hiếu kỳ về lễ cưới truyền thống Trung Hoa này....Bên cạnh đã rất nhiều ký giả nói ra cảm xúc của mình.
“Thật sự là tò mò quá!” Tô Linh mỉm cười tiếp nhận chén trà nóng người hầu đưa tới, tay dùng nắp chén khẽ khẩy khẩy lá trà mới mỉm cười nói: “Tại trước mặt hai bên gia đình, Trang gia sẽ cử nhân vật đình đám nào ra để hạ lễ cầu mối hôn sự này đây!”
Lời vừa mới dứt, lập tức một giọng nói vang lên, đã đến giờ làm lễ Nạp Thái, Người của Trang gia chuẩn bị xuất phát!!
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Story
Chương 1314: Đại kết cục (54)
10.0/10 từ 24 lượt.