Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1296: Đại kết cục (36)

“Ôi ———— ôi ———— đau chết tôi!”

Phòng làm việc phó tổng giám đốc, truyền đến tiếng tru lên như tiếng giết lợn, dẫn tới đồng nghiệp các bộ phận khác bên ngoài phòng làm việc, nhao nhao nghiêng mặt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia, đều phì một tiếng bật cười, mấy người Lãnh Mặc Hàn cùng Tào Anh Kiệt lúc chuẩn bị trở về phòng làm việc của mình, nghe tiếng kêu khoa trương này, Lâm Sở Nhai là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, biết Tô Lạc Hoành cùng Tiêu Đồng cùng một chỗ, anh tức khắc muốn bổ nhào tới, vọt vào phòng làm việc nói: “Không được!! Không thể để cho hai đại nam nhân ở cùng nhau! Anh Kiệt chúng ta cùng nhau vọt vào, dùng khuôn mặt quyến rũ của cậu, an ủi cậu ta một chút!!”

“An ủi em gái cậu a!” Tào Anh Kiệt đẩy Lâm Sở Nhai ra, chính mình nhanh chóng hướng trong phòng làm việc trốn, Lâm Sở Nhai sống chết muốn vọt vào bắt anh ra cho bằng được, Lãnh Mặc Hàn thì không nói gì đứng ở một bên, nhìn hai người này ở phòng làm việc cãi nhau ầm ĩ, lại muốn cởi quần áo chơi trò tự thiết, anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trực tiếp cất bước đi vào trong.

“Ôi, mẹ a! Đau chết tôi! Vì anh em, lão tử ngay cả eo cũng chẳng màng!” Thanh âm lại yến thiên yếu mệnh truyền đến.

Bên trong phòng làm việc!!

Tiêu Đồng mặc áo sơ mi bó sát người cùng váy ngắn màu đen, áo khoác đồng phục ném sang một bên, trong tay cầm một chai rượu thuốc, làm bộ tức giận không nói gì, nhìn Tô Lạc Hoành mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen, ai ái chà chà nằm bò trên sô pha, dáng vẻ quỷ khóc sói gào, cô thực sự chịu không nổi kêu lên: “Nhìn anh mới bị thương có một chút, liền đã yếu tử yếu hoạt như vậy rồi!! Tôi còn chưa xoa thuốc cho anh, anh đã kêu thành như vậy!”

Tô Lạc Hoành lập tức thương tâm quay mặt sang, mở to mắt nhìn Tiêu Đồng, kêu lên: “Lão tử thực sự rất đau a! Tôi chẳng phải là vì anh em cả sao?”

Tiêu Đồng thực sự không có cách nào với người này, đành phải cầm rượu thuốc, ngồi ở trên sô pha, hơi gác đôi chân dài trắng nõn của cô, trước đặt chai rượu thuốc màu nâu xuống, lúc này mới thật cẩn thận xoay người, vươn ngón tay thon ngọc, đem sơ mi bên hông anh nhẹ nhàng tốc lên, lúc này mới phát hiện thì ra bên hông to lớn kia, quả thực lại sưng đỏ lên, có nhiều chỗ thậm chí còn có chút bầm tím, cô kìm lòng không được ngẩng đầu, liếc mắt nhìn người này một cái.


“Ôi! Đau chết tôi...” Tô Lạc Hoành tiếp tục vẻ mặt thống khổ, mặt dán chặt trên sô pha mềm mại, ra vẻ thật đáng thương.

“Tối hôm qua ngã nghiêm trọng như vậy, lại không đi bác sĩ, cần phải lăn qua lăn lại cho tới hôm nay! Xoay người lại, cởi quần áo!” Tiêu Đồng không có cách nào, trước đặt chai rượu thuốc, hơi xắn ống tay áo mình lên...

Tô Lạc Hoành một trận đau đớn khó chịu hơi xoay người, ngửa mặt nằm trên ghế sa lon, nhìn Tiêu Đồng ngồi ở bên cạnh mình, mặc áo sơ mi trắng bó sát người cùng váy ngắn màu đen, để lộ đùi thon dài trắng nõn, tư thế ngồi quy củ, đơn thuần, lộ ra một cỗ khí tức mê người, anh cứ như vậy nhàn nhạt nhìn cô, chậm rãi vươn tay, từ từ gỡ bỏ nút áo sơ mi của mình...

Tiêu Đồng trực tiếp nghiêng mặt, trầm mặc nhìn về phía người này.

Tô Lạc Hoành im lặng không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt cởi nút áo sơ mi ra,ẩn nhẫn đau đớn đem áo sơ mi trắng cởi ra, tùy ý đặt trên áo khoác âu phục, lúc này mới để lộ nửa người trên cường tráng, lúc thong thả xoay người, quả nhiên bên hông sưng đỏ một mảng lớn, thậm chí nơi bả vai còn có một chút bầm tóm, lúc hai tay anh cử động, bắp thịt dưới lưng hơi di động...

Tiêu Đồng nhìn về phía bắp thịt cường tráng màu đồng kia, vân da khắp nơi đều lộ ra một điểm gợi cảm của đàn ông, nhớ tới anh lúc ôm mấy người mẫu tươi cười, hơi thở đầy mị lực, đều nóng cháy phảng phất qua đây, long cô khẽ động, hơi thở dài một cái, lúc này mới cầm chai rượu thuốc lên, nhỏ vài giọt lên vết thương sưng đỏ nơi hông anh, cảm giác anh có chút xót, cô vội vàng vươn tay, theo phương pháp Lãnh Mặc Hàn dạy, tách đôi bàn tay ra, nhẹ nhàng chậm rãi đẩy từ dưới hông lên đến bả vai, thủ pháp cực kỳ ôn nhu...

Tô Lạc Hoành nằm bò trên sô pha, cảm giác lưng truyền đến cảm giác thoải mái mà ngứa ngáy, mặc dù có đau đớn làm anh nhíu mày, nhưng lại như mềm mại ra, anh không khỏi quay mặt sang nhìn về phía cô.

Tiêu Đồng chuyên tâm nghiêng người về phía trước, hơi mở rộng hai tay, chậm rãi từ hông, lại từng chút đẩy lên, đang lúc lướt qua da thịt màu đồng kia làm cho áo sơ mi trắng cuộc lên, y phục kia nhẹ nhàng mà ôn nhu che phủ chính mình, lòng cô khẽ động, nhưng vẫn tiếp tục tại bả vai anh, dùng lực nhẹ đánh quyển, lúc tay đưa đến bắp thịt nơi bụng anh, ngón tay cái lại nhẹ nhàng ấn...



“Không chết được! Hầu hạ các anh đều là xú nam nhân phải chịu khổ! Cũng không coi tôi là phụ nữ!” Tiêu Đồng tức giận trừng mắt liếc anh một cái, tay lại giả vờ với vào trong áo sơ mi, xoa xoa lồng ngực sưng đỏ kia, phát hiện một khối sưng lên rất rõ ràng, ngón tay thon ngọc liền ở nơi đó nhẹ nhàng xoa.

Tô Lạc Hoành trầm mặc cảm thụ ngón tay mềm mại kia đặt trên miệng vết thương của mình xoa nhẹ, truyền đến trận trận ngứa ngay, khiến bản thân mình sôi trào liên tục, lồng ngực anh hơi phập phồng, không nhịn được quay mặt sang, lại nhìn cô gái trước mặt, mềm giọng nói: “Ai không coi cô là phụ nữ?! Không coi cô là phụ nữ, còn phải mỗi tháng mua băng vệ sinh cho cô sao? Thất tình cõng cô về nhà? Nếu không phải là thật thương cô, sẽ khuyên cô mặc áo khoác vào sao?”

Tiêu Đồng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Lạc Hoành.

Tô Lạc Hành chậm rãi xoay người, nửa người trước trần trụi ngửa ra trên sô pha, thật sâu nhìn về phía cô gái trước mặt, nhớ tới mỗi lần lúc muốn tới gần, cô đều đã bắt đầu đoạn tình yêu tiếp theo, cãi lại la hét nói, khắp thiên hạ đàn ông đều chết hết, đều tuyệt đối sẽ không cùng một chỗ với mình, tim anh hơi căng thẳng, dần dần giơ cao thân thể, lúc đến gần cô gái trước mặt, anh hơi nuốt nơi cổ họng khô cạn, mới nghiêng mặt, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng no đủ của cô...

Tiêu Đồng hai mắt trợn tròn, tim đập loạn, có chút bị dọa sợ, hơi ngửa người ra sau, khẩn trương ngượng ngùng nhìn về phía người đàn ông trước mặt...

Tô Lạc Hoành không nói nữa, lại hơi nghiêng người về phía trước, khép hờ hai tròng mắt, làm bộ muốn hôn cô gái trước mặt.

Tiêu Đồng lại ngửa người ra sau, trừng lớn hai mắt, mặt bộc lộ vẻ quái dị, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

Tô Lạc Hoành dừng lại động tác, chậm chạp mở mắt ra, nhìn về phía cô gái trước mặt.


Tiêu Đồng vẫn thật sâu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cảm giác được áo sơ mi trắng che phủ trên đồng phục màu đen, giống như người đàn ông này đã chăm sóc mình nhiều năm qua như vậy, tim cô bỗng bang bang nhảy, trong đầu lại xuất hiện dáng vẻ anh ôm chặt cùng chơi đùa với những cô người mẫu, hai mắt của cô ngấn lệ, đột nhiên có chút không có chủ kiến, tay nắm chặt một góc sô pha, nghiêng mặt về phía trước, ở trên môi người đàn ông này nhẹ hôn!

Tô Lạc Hoành hai mắt sáng ngời, tim phịch một tiếng vang, vô cùng nóng cháy vô cùng kinh ngạc nhìn về phía cô gái trước mặt!

Tiêu Đồng tim đập loạn, mặt đỏ bừng lên, lại trực tiếp xấu hổ đứng lên, nhanh chóng nói: “Tôi qua hai ngày nữa sẽ đi xem mắt! Thí nghiệm một chút, tôi có còn là phụ nữ không thôi! Nếu không, một chút tự tin cũng không có!”

Người này luôn bị gọi là “Hán tử”, mắc cỡ mặt đỏ bừng, lại vội vội vàng vàng đứng lên, vừa nhanh chóng đi ra ngoài, vừa nói: “Chỉ có anh chịu làm việc này! Nếu như anh dám nói ra, giết người diệt khẩu!!”

Nói cho hết lời, người đã đi ra ngoài, phịch một tiếng, cửa đóng chặt!!

Tô Lạc Hoành nghe tiếng cửa kinh thiên động địa đóng lại, lúc này mới thong thả từ nụ hôn kia mà giật mình tỉnh lại, lại vẫn hồn phách chưa định, không nhịn được vươn tay, chạm đến khóe miệng của mình, vừa rồi một chút tiếp xúc ấm áp nhẹ nhàng như vậy, giống như dòng điện chạy qua vậy, tê buốt toàn thân mình, lại có một trận cảm giác trầm trọng mà mất mát, tràn đầy khắp trong lòng, hai mắt anh ngơ ngác lưu chuyển mỗi góc, dường như muốn bắt lại một thứ gì đó, cuối cùng cơ hồ khẳng định nói với mình, người phụ nữ này đã cự tuyệt chính mình...

Tiêu Đồng rơi lệ nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc phó tổng, cả người ngượng ngùng khổ sở giống như con ruồi không đầu, bước nhanh dưới ánh nhìn quái dị và ngạc nhiên của mọi người, đi vào thang máy trong suốt, vừa lau nước mắt, vừa nhanh chóng ấn nút thang máy xuống tầng trệt, lúc Tô Lạc Hoành cần âu phục màu đen đuổi theo ra trong nháy mắt, cô đã nhanh chóng hướng thang máy hạ xuống đến lầu một, cô vội vội vàng vàng, mắc cỡ mặt đỏ bừng bước qua tòa nhà Hoàn Á, lúc đang muốn hướng bụi cỏ đi đến, không cẩn thận huých phải một người!!

“Ai, người nào lại không cẩn thận như thế?” Một âm thanh tựa như tiếng người hầu truyền đến.

Tiêu Đồng mặt bộc lộ vẻ quái dị, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Ngải Lâm mặc váy dài cổ chữ V màu đen gợi cảm, bên ngoài khoác tây trang màu trắng cá tính, với mái tóc xoăn gợi cảm, đeo kính râm cực lớn, dáng vẻ như một nữ vương, lạnh lùng nhìn mình, người hầu phía sau, cũng vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía chính mình, cô tức khắc mặt bộc lộ vẻ xấu hổ ngượng ngùng, cúi xuống, xin lỗi nói; “Xin lỗi, vừa rồi tôi có chút cảm xúc kích động, cho nên không nhìn thấy ngài.”

Trang Ngải Lâm mặt bộc lộ thần thái nghi ngờ, nhìn Tiêu Đồng muốn nói gì đó lại thôi, dáng vẻ tim gan run sợ, cô a lên một tiếng, cười trừ một cái, mới nói: “Thế nào? Bị đàn ông hôn sao?”

Tiêu Đồng biến sắc, trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn về phía Trang Ngải Lâm, lắc đầu vội vàng làm sáng tỏ nói; “Không có a!”

“Nếu không...” Trang Ngải Lâm trông bộ dáng này của cô, mới nhịn không được cười nói: “Hay là cô hôn đàn ông?!”

“Không... Không có a!” Tiêu Đồng lại mặt đỏ bừng nói.

Trang Ngải Lâm không để ý lời của cô, trực tiếp cầm chặt chiếc túi xách kim cương mới nhất của mình, lãnh lãnh đạm đạm hỏi: “Hạo Nhiên đâu?”

“Lão đại ở phòng tổng giám đốc, ngài muốn tìm anh ấy sao?” Tiêu Đồng vội vàng thay đổi cảm xúc nói.

“Quên đi, hôm nay nghe nói muốn đi chọn địa điểm tiệc cưới, tôi hẹn hai vị phu nhân chủ tịch đến vườn nho ven biển phía sau khách sạn chúng ta xem một chút. Cô làm việc đi... Một mình tôi đi là được rồi.” Trang Ngải Lâm nói cho hết lời, liền trực tiếp xoay người, dưới chiếc dù che nắng may thủ công của thợ hoàng thất Anh quốc, từ từ cất bước hướng bãi đỗ xe chuyên dụng của khách sạn đi đến, ai ngờ cô vừa xoay người, cũng đã nhìn thấy Bác Dịch cùng vị thiên kim quân trưởng kia, vừa nói vừa cười hướng mặt cỏ xanh đi tới, không biết nói đến chuyện gì buồn cười, dưới sự trêu đùa của cô gái Đổng Mỹ Nghi hoạt bát đáng yêu này, Bác Dịch người đàn ông núi băng này, cư nhiên lại bộc lộ nụ cười thập phần cảm tính mị lực, hình như bọn họ cũng muốn đi vào vườn nho...

Trang Ngải Lâm mắt nheo lại, nhìn Bác Dịch nhẹ nhõm tươi cười, miệng lạnh lùng xả một câu nói: “Chết tiệt!”

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc Story Chương 1296: Đại kết cục (36)
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...