Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 1170: Bọt biển
Editor: Hoàng Thủy
“Thật là bởi vì nó?” Bác Dịch tay cầm phỉ thúy bị gãy đau lòng càng sâu nhìn cô gái trước mặt.
Trang Ngải Lâm đơn độc đứng giữa phòng khách, đôi mắt bối rối chớp chớp. Cô chưa bao giờ giỏi nói dối trên mặt biểu tình thừa nhận ẩn nhẫn. Cô vẫn giữ lại một chút chân tướng mặc dù có ẩn tình khác nhưng cô lại không biết phủ nhận thế nào...
Tâm trong nháy mắt bị đánh trúng!!
Bác Dịch thật sâu nhìn cô gái trước mặt, nhớ tới tối nay chính mình cảm giác hạnh phúc cùng thỏa mãn anh liền tự giễu cười khổ thâm trầm từng chữ từng chữ nói: “Trang Ngải Lâm! Anh mặc dù chỉ là một người trông coi nho viên, nhưng anh tuyệt không tịch mịch, anh rất thỏa mãn nên không cần đồng tình, càng không cần thương hại. Anh hi vọng em lưu lại là bởi vì anh yêu em. Viên phỉ thúy này với anh có bao nhiêu quan trọng em biết không? Anh coi em là nữ nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh mình mới đem tặng nó cho em!! Em đã không quý trọng thì có thể trả lại nó cho anh. Tại sao lại giẫm đạp lên nó, giẫm đạp lên tình cảm của anh?!”
Trang Ngải Lâm nghe lời này trong nháy mắt lửa giận nổi lên, nét mặt căng thẳng nhìn anh nhanh chóng nói: “Em như thế nào giẫm lên tình cảm của anh! Em như thế nào giẫm lên nó!? Làm sao anh biết em không có quý trọng?”
“Độ cứng rắn của nó có thể đập bể bao nhiêu cm thủy tinh em biết không?” Bác Dịch đau lòng nhìn cô lại nắm chặt phỉ thúy trong tay, từng chữ từng chữ nặng nề cùng khổ sở nói: “Nó thay thế cha mẹ bên cạnh anh thời gian bao lâu em biết không? Nếu như em thực sự biết đau tiếc em sẽ không để cho nó dễ dàng bị đánh gãy như vậy!! Nó ở trên cổ của anh bảo toàn hai mươi mấy năm, anh tự nhiên biết quý trọng nó thế nào mới có thể lưu lại nó!! Anh cũng biết rõ em là khinh thường nó dường nào mới khiến nó yếu ớt dễ bị gãy đứt! Anh mắt thấy em bình thường ném châu báu kim cương khắp nơi nhưng anh lại vẫn tin tưởng em sẽ tôn trọng tình cảm của người khác! Là người biết phân biệt nặng nhẹ! Nhưng em nguyên lai không phải!!”
“Đủ rồi!!” Trang Ngải Lâm tâm tình trầm trọng kiềm chế tức giận nhìn anh, mặt lạnh trực tiếp nói: “Không phải chỉ là một viên phỉ thúy sao? Nó có thể đại biểu cái gì?! Anh không cần ở đây chỉ cây dâu mà mắng cây hòe?! Trang Ngải Lâm tôi đã làm liền dám nhận! Nó chính là do tôi làm gãy! Gãy thì thế nào?! Loại này tôi có một bó lớn!!”
“Đúng!” Bác Dịch cũng phẫn nộ đau lòng nhìn cô, từng chữ từng chữ trầm trọng mất mát nói: “Nó bất quá chỉ là một viên phỉ thúy bình thường! Nó cái gì cũng không phải!! Ở trong mắt em trừ chính em ra còn có cái gì là quan trọng?”
“.........” Trang Ngải Lâm nhất thời mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không thể tưởng nghe được câu nói kia, tâm bỗng nhiên tê rần, cũng trở nên tức tối rất nhanh chóng: “Anh dựa vào cái gì nói tôi như vậy? Anh nghĩ rằng tôi muốn lưu lại tại cái địa phương tồi tệ trong thời tiết giá rét này cùng anh một buổi tối? Liền bởi vì một vật nhỏ này? Trang Ngải Lâm tôi thân phận gì?”
“Trang Ngải Lâm em thân phận cao quý! Em là thiên kim đại tiểu thư! Em là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới! Mà anh cái gì cũng không phải!” Bác Dịch tâm tình trầm trọng nhìn cô nhanh chóng nói.
“Anh xác thực cái gì cũng không phải!!” Trang Ngải Lâm lại nảy sinh ác độc nhìn anh nói thẳng lời trong lòng: “Bị một đứa nghèo hèn thiết kế cũng có thể khiến anh táng gia bại sản! Anh có tư cách gì yêu người khác!? Một viên phỉ thúy rách nát như thế cũng chỉ có loại người tịch mịch không giống đàn ông như anh mới cảm thấy nó có ý nghĩa!! Tống nó cho người khác liền cho rằng nó thật có thể thay thế tâm tình của anh? Thay anh thổ lộ tình cảm!! Tôi cho anh biết tôi căn bản là coi thường nó!!”
Có mấy lời là thật không thể nói... Đặc biệt lúc tức giận lại càng không thể nói...
Bác Dịch tâm lại bị đánh mạnh, đôi mắt biểu lộ đau đớn thống khổ thật sâu nhìn Trang Ngải Lâm!! Dường như tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay kỳ thật chính là một khối bọt biển giờ phút này toàn bộ bị đánh nát!!
Trang Ngải Lâm đôi mắt nặng nề, nét mặt căng thẳng, có lẽ ý thức được lời mình nói khó nghe, tâm tình áp lực kiềm chế không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ là cắn chặt răng chống cự đến cùng!!
Bác Dịch liền lặng yên nhìn cô, nhìn cô cao quý xinh đẹp như vậy đứng ở trước mặt mình, thân phận hai bên khác biệt lập tức đem khoảng cách hai người thật xa. Anh đã không còn phẫn nộ, tim anh đã không còn đau, anh đã không còn chấp nhất còn lại chỉ là trận trận đau lòng cùng minh bạch, từng chữ từng chữ yếu ớt nói: “Tôi... Đúng là lòng tham sao? Khát vọng em yêu tôi... Khát vọng một thiên kim đại tiểu thư cao quý yêu tôi một người tịch mịch chưng cất rượu... Kỳ thực! Mỗi khi mùa đông lạnh lẽo đến tôi nhìn từng lớp lá và dây nho rụng hết trong mắt toàn bộ là thế giới trắng xóa hoa tuyết nhẹ nhàng rơi. Tôi mạo hiểm trời giá rét tứ chi đông lạnh kể cả nhà cũng không muốn quay về... Trực tiếp liền đi vào hầm rượu tựa vào cạnh thùng gỗ ngủ, nghe trong thùng truyền tới đủ loại thanh âm ấm áp tôi liền yên lòng ngủ ngon... Có lần bởi vì bên trong thả các-bon-đi ô-xít tôi thiếu chút nữa chết vì không thở được nếu như không phải có người đi ngang qua cứu tôi... Sau khi tôi tỉnh lại cũng không hối hận, tôi có thể chết đi... Ít nhất tôi không oán không hối hận việc đó là chân thành... Nếu muốn thật tình đạt được một đoạn tình cảm, xác thực cần một chút dũng cảm không sợ chết...Tôi đã cho tôi dũng cảm, tôi yêu em... nhưng là em thì không...”
Tâm bỗng nhiên tê rần!
Trang Ngải Lâm đơn độc đứng tại chỗ đôi mắt nhanh chóng tràn đầy nước mắt!!
“Ngải Lâm!” Bác Dịch nhìn cô gái mình yêu, đôi mắt chất chứa thâm tình dường như thổ lộ một lần cuối cùng thật sâu yếu ớt cảm tính nói “Em đã từng nói em không bằng nho viên của tôi! Tôi xác thực không có cách nào chọn lựa. Tôi chỉ có thể nói tôi có thể vì nho viên đi tìm chết! Tôi cũng có thể vì em mà chết!”
Trang Ngải Lâm đôi mắt xoay chuyển!
Bác Dịch lập tức một trận cười khổ đột nhiên không biết mình đau thương cái gì chỉ là cái gì cũng không muốn nói nữa. Lúc cất bước đi qua cô sâu kín lưu lại một câu: “Nhưng là chết có bao nhiêu tuyệt vọng? Nếu như cha mẹ tôi có thể còn trên thế giới này nó xác thực chỉ là một khối ngọc. Nếu như khi ấy tôi có thể giữ được em tôi sẽ không gửi gắm tưởng niệm của mình trong viên phỉ thúy đưa cho em...”
Nói xong thân ảnh kia nhẹ nhàng rời đi...
Trang Ngải Lâm trái tim một mực kiềm chế, sau khi tự hỏi mấy lần cô chợt xoay người, nhanh chóng đi ra phòng khách. Lúc đứng ở tiểu viện đã nhìn thấy thân ảnh Bác Dịch kiên nghị mà tịch mịch, thấp thoáng ánh lửa đỏ bừng ấm áp, gò má anh thoạt nhìn như không oán không hối hận, kỳ thực chính mình vẫn không có nói với anh sự tịch mịch của anh chính là một loại mị lực!! Lòng cô bỗng nhiên tê rần nhanh chóng cất bước tiến lên, đi qua đồng ruộng lạnh lẽo, ngay khi anh sắp bước đến chỗ mình đứng cô liền trong nháy mắt nắm chắc cánh tay anh rất nhanh nói: “Được rồi! Chuyện phỉ thúy tôi xin lỗi!”
Bác Dịch đau lòng đứng tại chỗ, không quay đầu lại, sâu kín nói: “Đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai. Phỉ thúy đã gãy rồi thì thôi tôi không có trách em. Chỉ là sau này không cần vì lo tôi tịch mịch mà hao tổn tinh thần. Tôi không yêu được em, tôi cũng không có tư cách giữ lại em. Tôi đúng là một người không có gì cả, tương lai tôi lại càng có khả năng táng gia bại sản... Tôi cái gì cũng không thể cho em...”
Trang Ngải Lâm nắm chặt cổ tay anh, lập tức không biết nên nói cái gì...
Bác Dịch đôi mắt hiện lên mấy phần kiềm chế cùng đau đớn, lại không nói nữa mà là trầm mặt hơi giãy cánh tay cô muốn lên xe...
Trang Ngải Lâm lại nắm cánh tay anh, do dự mấy phần, tự hỏi mấy phần, lại khẩn trương nói: “Chẳng lẽ... đêm nay... Anh thực sự tin tất cả đều là giả sao?”
Bác Dịch biểu lộ mất mát tuyệt vọng chìm trong bóng tối, đôi mắt lóe ra quang mang yếu ớt thật sâu, lại đau lòng khàn khàn nói: “Nó hẳn không phải là giả... nhưng cũng không quá chân thật... Bởi vì thân phận hai ta kỳ thực cũng khó chọn lựa, nhất định phải kiên trì gì đó mới có một màn tiếc nuối như vậy. Ngải Lâm, chia tay đi... Lần này triệt để chia tay đi... Chúng ta tan tan hợp hợp bao nhiêu lần lại dựa vào dục vọng kích động khiến nhau thương tổn cho tới hôm nay... Tôi mệt mỏi... Tôi xác thực không xứng có người yêu, tôi cũng không thích hợp một đoạn tình cảm như vậy... Cho nên chúng ta buông tay đi... Triệt triệt để để buông tay đi...”
Trang Ngải Lâm đôi mắt tràn đầy nước mắt, đứng trong gió rét, nặng nề thở nhìn về phía anh... Tay vẫn như cũ không muốn bông ra...
Bác Dịch hơi nghiêng mặt, đôi mắt xoay chuyển liếc nhìn người bên cạnh, rõ ràng hình dáng, dung mạo vẫn động lòng người như cũ nhưng anh lại tuyệt không lưu luyến, mạnh mẽ ngạnh giãy cánh tay của cô trầm mặc ngồi vào trong xe của mình, kiên quyết khởi động xe, đèn trước sáng lên điều khiển xe tránh Trang Ngải Lâm rời khỏi, từ từ lui về phía sau, sau đó khẽ quay đầu vừa nhìn hướng nhà vườn phía sau vừa xoay tròn tay lái, sau đó điều khiển xe rời biệt thự thẳng phía trước mà chạy đi, một chút cũng không do dự...
Trang Ngải Lâm cô độc đứng trong gió lạnh, nặng nề thở dốc ra từng đợt sương trắng, nhìn về phía chiếc xe màu đen từ từ cách mình đi xa. Đôi mắt tức khắc giật giật, một người chưa bao giờ khóc như cô vậy mà vào giờ khắc này nước mắt chảy xuống...
Xe dọc theo nho viên chạy càng xa...
Bác Dịch đôi mắt tràn đầy đau đớn, đôi tay nắm chặt tay lái điều khiển xe chạy thẳng phía trước, ý nghĩ mê man cơ hồ thấy không rõ đường trước mặt, nước mắt cứ như vậy bi thương lặng lẽ chảy xuống...
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
“Thật là bởi vì nó?” Bác Dịch tay cầm phỉ thúy bị gãy đau lòng càng sâu nhìn cô gái trước mặt.
Trang Ngải Lâm đơn độc đứng giữa phòng khách, đôi mắt bối rối chớp chớp. Cô chưa bao giờ giỏi nói dối trên mặt biểu tình thừa nhận ẩn nhẫn. Cô vẫn giữ lại một chút chân tướng mặc dù có ẩn tình khác nhưng cô lại không biết phủ nhận thế nào...
Tâm trong nháy mắt bị đánh trúng!!
Bác Dịch thật sâu nhìn cô gái trước mặt, nhớ tới tối nay chính mình cảm giác hạnh phúc cùng thỏa mãn anh liền tự giễu cười khổ thâm trầm từng chữ từng chữ nói: “Trang Ngải Lâm! Anh mặc dù chỉ là một người trông coi nho viên, nhưng anh tuyệt không tịch mịch, anh rất thỏa mãn nên không cần đồng tình, càng không cần thương hại. Anh hi vọng em lưu lại là bởi vì anh yêu em. Viên phỉ thúy này với anh có bao nhiêu quan trọng em biết không? Anh coi em là nữ nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh mình mới đem tặng nó cho em!! Em đã không quý trọng thì có thể trả lại nó cho anh. Tại sao lại giẫm đạp lên nó, giẫm đạp lên tình cảm của anh?!”
Trang Ngải Lâm nghe lời này trong nháy mắt lửa giận nổi lên, nét mặt căng thẳng nhìn anh nhanh chóng nói: “Em như thế nào giẫm lên tình cảm của anh! Em như thế nào giẫm lên nó!? Làm sao anh biết em không có quý trọng?”
“Độ cứng rắn của nó có thể đập bể bao nhiêu cm thủy tinh em biết không?” Bác Dịch đau lòng nhìn cô lại nắm chặt phỉ thúy trong tay, từng chữ từng chữ nặng nề cùng khổ sở nói: “Nó thay thế cha mẹ bên cạnh anh thời gian bao lâu em biết không? Nếu như em thực sự biết đau tiếc em sẽ không để cho nó dễ dàng bị đánh gãy như vậy!! Nó ở trên cổ của anh bảo toàn hai mươi mấy năm, anh tự nhiên biết quý trọng nó thế nào mới có thể lưu lại nó!! Anh cũng biết rõ em là khinh thường nó dường nào mới khiến nó yếu ớt dễ bị gãy đứt! Anh mắt thấy em bình thường ném châu báu kim cương khắp nơi nhưng anh lại vẫn tin tưởng em sẽ tôn trọng tình cảm của người khác! Là người biết phân biệt nặng nhẹ! Nhưng em nguyên lai không phải!!”
“Đủ rồi!!” Trang Ngải Lâm tâm tình trầm trọng kiềm chế tức giận nhìn anh, mặt lạnh trực tiếp nói: “Không phải chỉ là một viên phỉ thúy sao? Nó có thể đại biểu cái gì?! Anh không cần ở đây chỉ cây dâu mà mắng cây hòe?! Trang Ngải Lâm tôi đã làm liền dám nhận! Nó chính là do tôi làm gãy! Gãy thì thế nào?! Loại này tôi có một bó lớn!!”
“Đúng!” Bác Dịch cũng phẫn nộ đau lòng nhìn cô, từng chữ từng chữ trầm trọng mất mát nói: “Nó bất quá chỉ là một viên phỉ thúy bình thường! Nó cái gì cũng không phải!! Ở trong mắt em trừ chính em ra còn có cái gì là quan trọng?”
“.........” Trang Ngải Lâm nhất thời mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không thể tưởng nghe được câu nói kia, tâm bỗng nhiên tê rần, cũng trở nên tức tối rất nhanh chóng: “Anh dựa vào cái gì nói tôi như vậy? Anh nghĩ rằng tôi muốn lưu lại tại cái địa phương tồi tệ trong thời tiết giá rét này cùng anh một buổi tối? Liền bởi vì một vật nhỏ này? Trang Ngải Lâm tôi thân phận gì?”
“Trang Ngải Lâm em thân phận cao quý! Em là thiên kim đại tiểu thư! Em là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới! Mà anh cái gì cũng không phải!” Bác Dịch tâm tình trầm trọng nhìn cô nhanh chóng nói.
“Anh xác thực cái gì cũng không phải!!” Trang Ngải Lâm lại nảy sinh ác độc nhìn anh nói thẳng lời trong lòng: “Bị một đứa nghèo hèn thiết kế cũng có thể khiến anh táng gia bại sản! Anh có tư cách gì yêu người khác!? Một viên phỉ thúy rách nát như thế cũng chỉ có loại người tịch mịch không giống đàn ông như anh mới cảm thấy nó có ý nghĩa!! Tống nó cho người khác liền cho rằng nó thật có thể thay thế tâm tình của anh? Thay anh thổ lộ tình cảm!! Tôi cho anh biết tôi căn bản là coi thường nó!!”
Có mấy lời là thật không thể nói... Đặc biệt lúc tức giận lại càng không thể nói...
Bác Dịch tâm lại bị đánh mạnh, đôi mắt biểu lộ đau đớn thống khổ thật sâu nhìn Trang Ngải Lâm!! Dường như tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay kỳ thật chính là một khối bọt biển giờ phút này toàn bộ bị đánh nát!!
Trang Ngải Lâm đôi mắt nặng nề, nét mặt căng thẳng, có lẽ ý thức được lời mình nói khó nghe, tâm tình áp lực kiềm chế không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ là cắn chặt răng chống cự đến cùng!!
Bác Dịch liền lặng yên nhìn cô, nhìn cô cao quý xinh đẹp như vậy đứng ở trước mặt mình, thân phận hai bên khác biệt lập tức đem khoảng cách hai người thật xa. Anh đã không còn phẫn nộ, tim anh đã không còn đau, anh đã không còn chấp nhất còn lại chỉ là trận trận đau lòng cùng minh bạch, từng chữ từng chữ yếu ớt nói: “Tôi... Đúng là lòng tham sao? Khát vọng em yêu tôi... Khát vọng một thiên kim đại tiểu thư cao quý yêu tôi một người tịch mịch chưng cất rượu... Kỳ thực! Mỗi khi mùa đông lạnh lẽo đến tôi nhìn từng lớp lá và dây nho rụng hết trong mắt toàn bộ là thế giới trắng xóa hoa tuyết nhẹ nhàng rơi. Tôi mạo hiểm trời giá rét tứ chi đông lạnh kể cả nhà cũng không muốn quay về... Trực tiếp liền đi vào hầm rượu tựa vào cạnh thùng gỗ ngủ, nghe trong thùng truyền tới đủ loại thanh âm ấm áp tôi liền yên lòng ngủ ngon... Có lần bởi vì bên trong thả các-bon-đi ô-xít tôi thiếu chút nữa chết vì không thở được nếu như không phải có người đi ngang qua cứu tôi... Sau khi tôi tỉnh lại cũng không hối hận, tôi có thể chết đi... Ít nhất tôi không oán không hối hận việc đó là chân thành... Nếu muốn thật tình đạt được một đoạn tình cảm, xác thực cần một chút dũng cảm không sợ chết...Tôi đã cho tôi dũng cảm, tôi yêu em... nhưng là em thì không...”
Tâm bỗng nhiên tê rần!
Trang Ngải Lâm đơn độc đứng tại chỗ đôi mắt nhanh chóng tràn đầy nước mắt!!
“Ngải Lâm!” Bác Dịch nhìn cô gái mình yêu, đôi mắt chất chứa thâm tình dường như thổ lộ một lần cuối cùng thật sâu yếu ớt cảm tính nói “Em đã từng nói em không bằng nho viên của tôi! Tôi xác thực không có cách nào chọn lựa. Tôi chỉ có thể nói tôi có thể vì nho viên đi tìm chết! Tôi cũng có thể vì em mà chết!”
Trang Ngải Lâm đôi mắt xoay chuyển!
Bác Dịch lập tức một trận cười khổ đột nhiên không biết mình đau thương cái gì chỉ là cái gì cũng không muốn nói nữa. Lúc cất bước đi qua cô sâu kín lưu lại một câu: “Nhưng là chết có bao nhiêu tuyệt vọng? Nếu như cha mẹ tôi có thể còn trên thế giới này nó xác thực chỉ là một khối ngọc. Nếu như khi ấy tôi có thể giữ được em tôi sẽ không gửi gắm tưởng niệm của mình trong viên phỉ thúy đưa cho em...”
Nói xong thân ảnh kia nhẹ nhàng rời đi...
Trang Ngải Lâm trái tim một mực kiềm chế, sau khi tự hỏi mấy lần cô chợt xoay người, nhanh chóng đi ra phòng khách. Lúc đứng ở tiểu viện đã nhìn thấy thân ảnh Bác Dịch kiên nghị mà tịch mịch, thấp thoáng ánh lửa đỏ bừng ấm áp, gò má anh thoạt nhìn như không oán không hối hận, kỳ thực chính mình vẫn không có nói với anh sự tịch mịch của anh chính là một loại mị lực!! Lòng cô bỗng nhiên tê rần nhanh chóng cất bước tiến lên, đi qua đồng ruộng lạnh lẽo, ngay khi anh sắp bước đến chỗ mình đứng cô liền trong nháy mắt nắm chắc cánh tay anh rất nhanh nói: “Được rồi! Chuyện phỉ thúy tôi xin lỗi!”
Bác Dịch đau lòng đứng tại chỗ, không quay đầu lại, sâu kín nói: “Đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai. Phỉ thúy đã gãy rồi thì thôi tôi không có trách em. Chỉ là sau này không cần vì lo tôi tịch mịch mà hao tổn tinh thần. Tôi không yêu được em, tôi cũng không có tư cách giữ lại em. Tôi đúng là một người không có gì cả, tương lai tôi lại càng có khả năng táng gia bại sản... Tôi cái gì cũng không thể cho em...”
Trang Ngải Lâm nắm chặt cổ tay anh, lập tức không biết nên nói cái gì...
Bác Dịch đôi mắt hiện lên mấy phần kiềm chế cùng đau đớn, lại không nói nữa mà là trầm mặt hơi giãy cánh tay cô muốn lên xe...
Trang Ngải Lâm lại nắm cánh tay anh, do dự mấy phần, tự hỏi mấy phần, lại khẩn trương nói: “Chẳng lẽ... đêm nay... Anh thực sự tin tất cả đều là giả sao?”
Bác Dịch biểu lộ mất mát tuyệt vọng chìm trong bóng tối, đôi mắt lóe ra quang mang yếu ớt thật sâu, lại đau lòng khàn khàn nói: “Nó hẳn không phải là giả... nhưng cũng không quá chân thật... Bởi vì thân phận hai ta kỳ thực cũng khó chọn lựa, nhất định phải kiên trì gì đó mới có một màn tiếc nuối như vậy. Ngải Lâm, chia tay đi... Lần này triệt để chia tay đi... Chúng ta tan tan hợp hợp bao nhiêu lần lại dựa vào dục vọng kích động khiến nhau thương tổn cho tới hôm nay... Tôi mệt mỏi... Tôi xác thực không xứng có người yêu, tôi cũng không thích hợp một đoạn tình cảm như vậy... Cho nên chúng ta buông tay đi... Triệt triệt để để buông tay đi...”
Trang Ngải Lâm đôi mắt tràn đầy nước mắt, đứng trong gió rét, nặng nề thở nhìn về phía anh... Tay vẫn như cũ không muốn bông ra...
Bác Dịch hơi nghiêng mặt, đôi mắt xoay chuyển liếc nhìn người bên cạnh, rõ ràng hình dáng, dung mạo vẫn động lòng người như cũ nhưng anh lại tuyệt không lưu luyến, mạnh mẽ ngạnh giãy cánh tay của cô trầm mặc ngồi vào trong xe của mình, kiên quyết khởi động xe, đèn trước sáng lên điều khiển xe tránh Trang Ngải Lâm rời khỏi, từ từ lui về phía sau, sau đó khẽ quay đầu vừa nhìn hướng nhà vườn phía sau vừa xoay tròn tay lái, sau đó điều khiển xe rời biệt thự thẳng phía trước mà chạy đi, một chút cũng không do dự...
Trang Ngải Lâm cô độc đứng trong gió lạnh, nặng nề thở dốc ra từng đợt sương trắng, nhìn về phía chiếc xe màu đen từ từ cách mình đi xa. Đôi mắt tức khắc giật giật, một người chưa bao giờ khóc như cô vậy mà vào giờ khắc này nước mắt chảy xuống...
Xe dọc theo nho viên chạy càng xa...
Bác Dịch đôi mắt tràn đầy đau đớn, đôi tay nắm chặt tay lái điều khiển xe chạy thẳng phía trước, ý nghĩ mê man cơ hồ thấy không rõ đường trước mặt, nước mắt cứ như vậy bi thương lặng lẽ chảy xuống...
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Story
Chương 1170: Bọt biển
10.0/10 từ 24 lượt.