Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 8 - Chương 5: Chỉ cần sống bằng sức mình sẽ được tôn trọng
Sau khi nhìn theo bóng hai người họ xuống xe, Giang Mạc Viễn không lập tức lái xe đi, ngồi ở vị trí ghế lái chống tay lên trán, cười nhẹ.
“Cười cái gì?” Trang Noãn Thần kéo dây an toàn qua thắt xong, nhìn anh.
Giang Mạc Viễn mím môi, “Anh ngược lại cảm thấy đưa Ngải Niệm về nhà cũng không sao mà.”
“Mất công, sao lại không sao?” Trang Noãn Thần thấy lạ, “Đưa cậu ấy về nhà xong mới về nhà mình thì trễ lắm, sáng mai còn phải đi làm mà.”
Anh cười mà không nói.
Khi đợi đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, Giang Mạc Viễn lúc này mới cúi đầu nói, “Đừng làm mai bậy bạ.” Tâm tư cô không phải anh không hiểu.
Nghe anh nói vậy, Trang Noãn Thần biết anh thấu hiểu lòng mình, cũng không định che giấu gì, “Em cảm thấy chuyện làm mai này rất tốt.”
“Vậy cũng phải cần đương sự gật đầu đồng ý mới được.” Đèn xanh bật sáng, Giang Mạc Viễn tiếp tục lái xe, “Đôi bên nhìn nhau mà không có cảm giác, bà mai như em đứng giữa cũng chẳng có tác dụng gì.”
“Ngải Niệm đó, người cũng thông minh xinh xắn, tuy không đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng diện mạo cũng thuộc hàng trung thượng đẳng, lòng dạ cô ấy tinh tế. Còn Tư Nhiên kia, cao lớn đpo trai, bẩm sinh luôn muốn bảo vệ người khác, người phụ nữ như Ngải Niệm là người có thể kích phát khát vọng muốn bảo vệ của anh ta nhất, em lại cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.” Trang Noãn Thần tự lẩm bẩm, lại quay đầu nhìn sang Giang Mạc Viễn, “Đúng rồi, Tư Nhiên bao nhiêu tuổi? Anh ta có bạn gái chưa? Kết hôn chưa? Tính tình thế nào?”
Giang Mạc Viễn nhìn cô, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, “Anh ta năm nay 28 tuổi, theo như anh biết, anh ấy chưa có bạn gái cũng chưa kết hôn. Con người Tư Nhiên này tuổi trẻ đầy triển vọng, can đảm cẩn trọng, nhiều lần lập công lớn trong quân, tiền đồ vô hạn, là người được xem trọng nhất trong trung đoàn hiện nay. Sở dĩ anh ấy chọn làm cảnh sát vũ trang, nguyên nhân là do chị mình, chị anh ta cũng là cảnh sát vũ trang, nhưng trong một lần hành động càn quét ma túy bị một ông trùm sát hại, cho nên Tư Nhiên rất căm thù hoạt động buôn lậu ma túy thuốc phiện, kiên quyết trở thành cảnh sát vũ trang.”
Trang Noãn Thần xem xong chấn kinh, tự đáy lòng dâng lên chút kính nể với anh ta, nói, “Người đàn ông ưu tú như vậy sao lại chưa từng yêu? Là không có thời gian à?”
“Lúc học đại học cũng đã từng yêu một lần, nhưng hình như sau khi anh ta nhập ngũ đã chia tay, dù sao cũng không có mấy người con gái có khả năng tốn thời gian chờ đợi một quân nhân.”
“Xem ra, Tư Nhiên chính là dành cho Ngải Niệm rồi.” Trang Noãn Thần hiểu lời Giang Mạc Viễn nói, chính xác là vậy, con gái thời nay khối người tính tình không chịu nổi. Nghĩ nghĩ lại hỏi, “Anh cảm thấy hai người họ có hy vọng không?”
“E là lòng tự trọng của Ngải Niệm không qua được ải này.” Giang Mạc Viễn nói.
Trang Noãn Thần cắn môi nghĩ, “Cũng đúng, cậu ấy từng ly hôn, lại còn có con, chỉ sợ thật sự có một ngày Tư Nhiên bày tỏ với cậu ấy, thì cậu ấy cũng không dám nhận.”
“Cho nên chuyện này không đùa được.” Giang Mạc Viễn đánh tay lái, “Em muốn nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Nhưng tại sao phụ nữ từng ly hôn lại không thể lần nữa tìm kiếm hạnh phúc cho mình chứ? Tư Nhiên còn lớn hơn cậu ấy một tuổi, cậu ấy cũng đâu phải yêu đương với người nhỏ tuổi hơn.” Trang Noãn Thần không đồng ý quan điểm của anh, “Chẳng lẽ làm phụ nữ là phải bị đàn ông vứt bỏ sao? Sau khi bị tổn thương cũng không nên đi tìm kiếm người đàn ông tốt khác để che chở cho mình? Chẳng lẽ phụ nữ ly hôn thì không có quyền chọn lại hạnh phúc cho mình? Không nên như vậy, theo em nghĩ phụ nữ ly hôn không có gì đáng xấu hổ và mất mặt hết, ngược lại em còn rất kính nể Ngải Niệm, ít ra lúc cậu ấy gặp phải hôn nhân tan vỡ vẫn có thể dũng cảm sống tiếp, tự nuôi sống mình, người như vậy hẳn là xứng đáng được hạnh phúc, xứng đáng được người đàn ông tốt yêu thương quý trọng.”
Giang Mạc Viễn thở dài, “Em hiểu lầm rồi, anh không có ý xem thường Ngải Niệm, quan điểm của em anh rất đồng ý, phụ nữ ly hôn không có gì mất mặt cả, như Ngải Niệm, anh cũng rất khâm phục cô ấy có thể buông tay tất cả quá khứ làm lại từ đầu, tự lực cánh sinh, dù sao hiện giờ có rất nhiều phụ nữ không có can đảm như cô ấy, người như Ngải Niệm, cô ấy cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc. Anh chỉ là lo lắng bên phía Tư Nhiên thôi, em không hiểu gia đình của Tư Nhiên rồi, lui mười ngàn bước mà nói, cho dù Tư Nhiên thật sự thích Ngải Niệm, hai người họ cũng sẽ không thuận buồm xuôi gió đâu.”
Trang Noãn Thần ngạc nhiên.
“Tư Nhiên xuất thân trong gia đình quân nhân, ba mẹ anh ta thậm chí cả ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại đều là quân nhân, anh ta sinh ra trong gia đình làm quân nhân ba đời, là con thứ hai của nhà họ Tư, cũng là đứa cháu mà ông Tư thương yêu nhất. Nói đến cùng, tổ tiên của họ Tư đều là người lãnh đạo từ khi khai quốc cầm giáo mác súng đạn để đánh giặc, từng đi trường chinh, nằm gai nếm mật, là dân cách mạng tuyệt đối. Gia giáo của họ Tư cực kỳ nghiêm khắc, ông nội của Tư Nhiên lựa chọn cháu dâu lại càng khó hơn, không phải xuất thân từ quân nhân thì đừng nghĩ đến.” Giang Mạc Viễn nói đến đây thoáng nhìn qua Trang Noãn Thần, “Đối với việc Tư Nhiên tìm đối tượng yêu đương như thế nào, ông nội anh ta nhắm một mắt mở một mắt, nhưng cháu dâu vào cửa nhà họ Tư thì không thể qua loa được, theo anh được biết, lúc Tư Nhiên còn rất nhỏ, ông nội anh ta đã hứa hôn cho anh ta rồi.”
“Hứa hôn?” Cô quả thật giật mình, “Thời buổi này còn có người hứa hôn từ nhỏ?”
“Người già cả mà, đương nhiên tư tưởng lạc hậu, hơn nữa chiến hữu rất nhiều, hứa hôn cũng không có gì ngạc nhiên.”
Trang Noãn Thần cúi đầu, nhíu mày nghĩ, “Vậy nếu hai người họ đều có ý với nhau, không lẽ ông nội Tư Nhiên lại chia rẻ uyên ương?”
Cô bất giác ngẩng đầu nhìn sườn mặt anh, lơ đãng nhớ đến cảnh tượng lúc anh bị đánh ở Zurich, trái tim vô thức rung rinh…
***
Hôm sau, vẫn bận rộn như thường lệ.
Ngải Niệm đúng giờ đến công ty, trông tác phong làm việc giàu kinh nghiệm của cô ấy, hình như không chịu bất cứ ảnh hưởng nào của sự việc tối qua.
Nhân lúc cần tài liệu, Trang Noãn Thần cẩn thận đánh gái cô bạn một hồi, thấp giọng hỏi, “Tối qua Tư Nhiên đưa cậu về nhà à?”
“Ừ.” Gần đến trưa nên Ngải Niệm hơi đói, cầm đồ ăn vặt nhét đầy miệng.
Trang Noãn Thần vừa nghe liền cười, “Là đích thân đưa cậu lên lầu à?”
“Ai, đừng nói nữa, nhắc đến chuyện này mình lại cảm thấy mất mặt.” Ngải Niệm ném bao đồ ăn trống không vào thùng rác, than thở, “Tối qua Mặc Mặc dính nước tiểu lên người Tư Nhiên.” Mặc Mặc là tên thân mật của thằng bé, tên đầy đủ là Ngải Tử Mặc.
Trang Noãn Thần giật mình, “Sao có thể dính nước tiểu lên người Tư Nhiên?”
“Thì anh ấy vẫn luôn bế Mặc Mặc, có thể là cái tả ướt quá không chứa được nữa, nên thấm lên người anh ấy.” Ngải Niệm nghĩ lại liền nhức đầu, “Cậu không biết đâu, lúc ấy mình ngại hết sức, trên người anh ấy mặc đồ lính đó, ông trời ạ, mình rất sợ bị ghép tội khinh thường quân nhân rồi bắt giam mình lại. Cảnh sát vũ trang mà, mình chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào có ‘nghề nghiệp’ như vậy.”
Trang Noãn Thần phì cười, “Làm gì khoa trương đến vậy? Anh ấy có nổi nóng không?”
“Cậu đền thế nào?” Trang Noãn Thần nói, “Đồ lính đặc chủng của người ta là đơn nhất, đâu phải quần áo cậu đến siêu thị nói mua là mua được chứ.”
“Cho nên anh ấy đi về, mình thật sự là không đành lòng, rất xấu hổ.”
“Có dịp thì mời anh ấy ăn cơm để nhận lỗi.” Trang Noãn Thần lấy văn kiện qua, cố tình nhắc nhở, “Cậu đó, trước sau khi cũng nợ người ta hai lần ân huệ, cậu cũng không phải là người thích mắc nợ ân huệ người khác, cho nên phải trả.”
Ngải Niệm gật đầu, thật sự bị Trang Noãn Thần lôi vào tròng, “Đúng, mình không thể nhận không ân huệ của người ta.”
“Đúng rồi, cậu ghi lại số điện thoại của người ta chưa?”
“Ừ ghi rồi, tối qua anh ấy có lưu số vào điện thoại của mình.”
“Anh ấy chủ động cho cậu số điện thoại?” Mắt Trang Noãn Thần sáng rực.
Ngải Niệm khó hiểu nhìn cô, “Đúng vậy, anh ấy nói sau này có chuyện gì cần cứ gọi cho anh ấy.” Nói xong, thấy Trang Noãn Thần cười kỳ lạ, liếc một cái, “Cậu đừng nghĩ bậy bạ, anh ấy xem mình là người dân, giống như anh ấy đã nói, bảo vệ người dân an toàn là trách nhiệm của anh ấy.”
“Ừ, đúng vậy trách nhiệm, như vậy xuất phát từ nghĩa vụ thì cậu càng phải mời anh ấy ăn bữa cơm, cảnh dân tăng thêm tình cảm.” Trang Noãn Thần cười, “Cứ vậy đi, vào họp thôi.”
***
Hoạt động quảng cáo Phi Tư Mạch được tiến hành có bài bản hẳn hoi, bởi vì đợt này tổng bộ Cao Thịnh không ngừng cho ra những hạng mục khác để công ty PR tiến hành đấu thầu, cho nên Trang Noãn Thần quyết định thành lập một bộ phận đến hoàn thành công tác ra giá đấu thầu. Cứ như vậy, từ trên xuống dưới công ty lại bước vào giai đoạn tăng ca một ngày một đêm.
Cách thời gian Trình Thiếu Tiên quay về tổng bộ ngày càng gần, chắc chắn Hạ Lữ đã phải tích cực cố gắng nhiều vì vị trí cao đó, đây là điều mà Trình thiếu Tiên nói lại với Trang Noãn Thần.
Lại tăng ca đến hơn mười giờ đêm, sau khi nhân viên ra về hết, Trang Noãn Thần luôn là người cuối cùng ra khỏi công ty. Từ sau khi ký hợp đồng với Phương Trình, cô chính là chủ của công ty này, so với trước kia, cô càng tận tâm tận lực hơn.
Ở thang máy, cửa chậm rãi đóng lại, lại bất ngờ luồn vào một bàn tay to, cô sợ đến mức lui hẳn về sau!
Đợi cửa lần nữa mở ra, nhìn rõ ràng người đến, cô mới gọi nhỏ, “Cố Mặc?”
Sắc mặt Cố Mặc nhìn qua cực kỳ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm cô hồi lâu nói, “Anh có chuyện muốn hỏi em.”
Trang Noãn Thần kinh ngạc nhìn anh.
***
Lần nữa quay trở vào văn phòng công ty.
Bật đèn, Trang Noãn Thần nhìn Cố Mặc, “Anh ngồi đi.”
Cố Mặc không ngồi, đứng đó lạnh lùng nhìn cô như cũ, cô bất giác thấy lạnh dọc sống lưng, một dự cảm không rõ từ đáy lòng sản sinh ra, nhẹ nhàng hỏi, “Xảy ra chuyện gì rồi?” Có thể khiến anh buổi tối thế này đến tìm, cho thấy đây không phải chuyện nhỏ.
Cố Mặc đi đến trước bàn làm việc, bộp một tiếng chống hay tay lên mặt bàn, rướn người về trước nhìn cô chằm chằm, gằn từng tiếng, “Chuyện Hứa Mộ Giai mang thai, rốt cuộc em có biết hay không?”
Tim Trang Noãn Thần theo đó run lên một chút, theo bản năng đứng dậy, kinh ngạc hỏi, “Sao anh lại biết được chuyện này?”
Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
“Cười cái gì?” Trang Noãn Thần kéo dây an toàn qua thắt xong, nhìn anh.
Giang Mạc Viễn mím môi, “Anh ngược lại cảm thấy đưa Ngải Niệm về nhà cũng không sao mà.”
“Mất công, sao lại không sao?” Trang Noãn Thần thấy lạ, “Đưa cậu ấy về nhà xong mới về nhà mình thì trễ lắm, sáng mai còn phải đi làm mà.”
Anh cười mà không nói.
Khi đợi đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, Giang Mạc Viễn lúc này mới cúi đầu nói, “Đừng làm mai bậy bạ.” Tâm tư cô không phải anh không hiểu.
Nghe anh nói vậy, Trang Noãn Thần biết anh thấu hiểu lòng mình, cũng không định che giấu gì, “Em cảm thấy chuyện làm mai này rất tốt.”
“Vậy cũng phải cần đương sự gật đầu đồng ý mới được.” Đèn xanh bật sáng, Giang Mạc Viễn tiếp tục lái xe, “Đôi bên nhìn nhau mà không có cảm giác, bà mai như em đứng giữa cũng chẳng có tác dụng gì.”
“Ngải Niệm đó, người cũng thông minh xinh xắn, tuy không đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng diện mạo cũng thuộc hàng trung thượng đẳng, lòng dạ cô ấy tinh tế. Còn Tư Nhiên kia, cao lớn đpo trai, bẩm sinh luôn muốn bảo vệ người khác, người phụ nữ như Ngải Niệm là người có thể kích phát khát vọng muốn bảo vệ của anh ta nhất, em lại cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.” Trang Noãn Thần tự lẩm bẩm, lại quay đầu nhìn sang Giang Mạc Viễn, “Đúng rồi, Tư Nhiên bao nhiêu tuổi? Anh ta có bạn gái chưa? Kết hôn chưa? Tính tình thế nào?”
Giang Mạc Viễn nhìn cô, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, “Anh ta năm nay 28 tuổi, theo như anh biết, anh ấy chưa có bạn gái cũng chưa kết hôn. Con người Tư Nhiên này tuổi trẻ đầy triển vọng, can đảm cẩn trọng, nhiều lần lập công lớn trong quân, tiền đồ vô hạn, là người được xem trọng nhất trong trung đoàn hiện nay. Sở dĩ anh ấy chọn làm cảnh sát vũ trang, nguyên nhân là do chị mình, chị anh ta cũng là cảnh sát vũ trang, nhưng trong một lần hành động càn quét ma túy bị một ông trùm sát hại, cho nên Tư Nhiên rất căm thù hoạt động buôn lậu ma túy thuốc phiện, kiên quyết trở thành cảnh sát vũ trang.”
Trang Noãn Thần xem xong chấn kinh, tự đáy lòng dâng lên chút kính nể với anh ta, nói, “Người đàn ông ưu tú như vậy sao lại chưa từng yêu? Là không có thời gian à?”
“Lúc học đại học cũng đã từng yêu một lần, nhưng hình như sau khi anh ta nhập ngũ đã chia tay, dù sao cũng không có mấy người con gái có khả năng tốn thời gian chờ đợi một quân nhân.”
“Xem ra, Tư Nhiên chính là dành cho Ngải Niệm rồi.” Trang Noãn Thần hiểu lời Giang Mạc Viễn nói, chính xác là vậy, con gái thời nay khối người tính tình không chịu nổi. Nghĩ nghĩ lại hỏi, “Anh cảm thấy hai người họ có hy vọng không?”
“E là lòng tự trọng của Ngải Niệm không qua được ải này.” Giang Mạc Viễn nói.
Trang Noãn Thần cắn môi nghĩ, “Cũng đúng, cậu ấy từng ly hôn, lại còn có con, chỉ sợ thật sự có một ngày Tư Nhiên bày tỏ với cậu ấy, thì cậu ấy cũng không dám nhận.”
“Cho nên chuyện này không đùa được.” Giang Mạc Viễn đánh tay lái, “Em muốn nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Nhưng tại sao phụ nữ từng ly hôn lại không thể lần nữa tìm kiếm hạnh phúc cho mình chứ? Tư Nhiên còn lớn hơn cậu ấy một tuổi, cậu ấy cũng đâu phải yêu đương với người nhỏ tuổi hơn.” Trang Noãn Thần không đồng ý quan điểm của anh, “Chẳng lẽ làm phụ nữ là phải bị đàn ông vứt bỏ sao? Sau khi bị tổn thương cũng không nên đi tìm kiếm người đàn ông tốt khác để che chở cho mình? Chẳng lẽ phụ nữ ly hôn thì không có quyền chọn lại hạnh phúc cho mình? Không nên như vậy, theo em nghĩ phụ nữ ly hôn không có gì đáng xấu hổ và mất mặt hết, ngược lại em còn rất kính nể Ngải Niệm, ít ra lúc cậu ấy gặp phải hôn nhân tan vỡ vẫn có thể dũng cảm sống tiếp, tự nuôi sống mình, người như vậy hẳn là xứng đáng được hạnh phúc, xứng đáng được người đàn ông tốt yêu thương quý trọng.”
Giang Mạc Viễn thở dài, “Em hiểu lầm rồi, anh không có ý xem thường Ngải Niệm, quan điểm của em anh rất đồng ý, phụ nữ ly hôn không có gì mất mặt cả, như Ngải Niệm, anh cũng rất khâm phục cô ấy có thể buông tay tất cả quá khứ làm lại từ đầu, tự lực cánh sinh, dù sao hiện giờ có rất nhiều phụ nữ không có can đảm như cô ấy, người như Ngải Niệm, cô ấy cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc. Anh chỉ là lo lắng bên phía Tư Nhiên thôi, em không hiểu gia đình của Tư Nhiên rồi, lui mười ngàn bước mà nói, cho dù Tư Nhiên thật sự thích Ngải Niệm, hai người họ cũng sẽ không thuận buồm xuôi gió đâu.”
Trang Noãn Thần ngạc nhiên.
“Tư Nhiên xuất thân trong gia đình quân nhân, ba mẹ anh ta thậm chí cả ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại đều là quân nhân, anh ta sinh ra trong gia đình làm quân nhân ba đời, là con thứ hai của nhà họ Tư, cũng là đứa cháu mà ông Tư thương yêu nhất. Nói đến cùng, tổ tiên của họ Tư đều là người lãnh đạo từ khi khai quốc cầm giáo mác súng đạn để đánh giặc, từng đi trường chinh, nằm gai nếm mật, là dân cách mạng tuyệt đối. Gia giáo của họ Tư cực kỳ nghiêm khắc, ông nội của Tư Nhiên lựa chọn cháu dâu lại càng khó hơn, không phải xuất thân từ quân nhân thì đừng nghĩ đến.” Giang Mạc Viễn nói đến đây thoáng nhìn qua Trang Noãn Thần, “Đối với việc Tư Nhiên tìm đối tượng yêu đương như thế nào, ông nội anh ta nhắm một mắt mở một mắt, nhưng cháu dâu vào cửa nhà họ Tư thì không thể qua loa được, theo anh được biết, lúc Tư Nhiên còn rất nhỏ, ông nội anh ta đã hứa hôn cho anh ta rồi.”
“Hứa hôn?” Cô quả thật giật mình, “Thời buổi này còn có người hứa hôn từ nhỏ?”
“Người già cả mà, đương nhiên tư tưởng lạc hậu, hơn nữa chiến hữu rất nhiều, hứa hôn cũng không có gì ngạc nhiên.”
Trang Noãn Thần cúi đầu, nhíu mày nghĩ, “Vậy nếu hai người họ đều có ý với nhau, không lẽ ông nội Tư Nhiên lại chia rẻ uyên ương?”
Cô bất giác ngẩng đầu nhìn sườn mặt anh, lơ đãng nhớ đến cảnh tượng lúc anh bị đánh ở Zurich, trái tim vô thức rung rinh…
***
Hôm sau, vẫn bận rộn như thường lệ.
Ngải Niệm đúng giờ đến công ty, trông tác phong làm việc giàu kinh nghiệm của cô ấy, hình như không chịu bất cứ ảnh hưởng nào của sự việc tối qua.
Nhân lúc cần tài liệu, Trang Noãn Thần cẩn thận đánh gái cô bạn một hồi, thấp giọng hỏi, “Tối qua Tư Nhiên đưa cậu về nhà à?”
“Ừ.” Gần đến trưa nên Ngải Niệm hơi đói, cầm đồ ăn vặt nhét đầy miệng.
Trang Noãn Thần vừa nghe liền cười, “Là đích thân đưa cậu lên lầu à?”
“Ai, đừng nói nữa, nhắc đến chuyện này mình lại cảm thấy mất mặt.” Ngải Niệm ném bao đồ ăn trống không vào thùng rác, than thở, “Tối qua Mặc Mặc dính nước tiểu lên người Tư Nhiên.” Mặc Mặc là tên thân mật của thằng bé, tên đầy đủ là Ngải Tử Mặc.
Trang Noãn Thần giật mình, “Sao có thể dính nước tiểu lên người Tư Nhiên?”
“Thì anh ấy vẫn luôn bế Mặc Mặc, có thể là cái tả ướt quá không chứa được nữa, nên thấm lên người anh ấy.” Ngải Niệm nghĩ lại liền nhức đầu, “Cậu không biết đâu, lúc ấy mình ngại hết sức, trên người anh ấy mặc đồ lính đó, ông trời ạ, mình rất sợ bị ghép tội khinh thường quân nhân rồi bắt giam mình lại. Cảnh sát vũ trang mà, mình chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào có ‘nghề nghiệp’ như vậy.”
Trang Noãn Thần phì cười, “Làm gì khoa trương đến vậy? Anh ấy có nổi nóng không?”
“Cậu đền thế nào?” Trang Noãn Thần nói, “Đồ lính đặc chủng của người ta là đơn nhất, đâu phải quần áo cậu đến siêu thị nói mua là mua được chứ.”
“Cho nên anh ấy đi về, mình thật sự là không đành lòng, rất xấu hổ.”
“Có dịp thì mời anh ấy ăn cơm để nhận lỗi.” Trang Noãn Thần lấy văn kiện qua, cố tình nhắc nhở, “Cậu đó, trước sau khi cũng nợ người ta hai lần ân huệ, cậu cũng không phải là người thích mắc nợ ân huệ người khác, cho nên phải trả.”
Ngải Niệm gật đầu, thật sự bị Trang Noãn Thần lôi vào tròng, “Đúng, mình không thể nhận không ân huệ của người ta.”
“Đúng rồi, cậu ghi lại số điện thoại của người ta chưa?”
“Ừ ghi rồi, tối qua anh ấy có lưu số vào điện thoại của mình.”
“Anh ấy chủ động cho cậu số điện thoại?” Mắt Trang Noãn Thần sáng rực.
Ngải Niệm khó hiểu nhìn cô, “Đúng vậy, anh ấy nói sau này có chuyện gì cần cứ gọi cho anh ấy.” Nói xong, thấy Trang Noãn Thần cười kỳ lạ, liếc một cái, “Cậu đừng nghĩ bậy bạ, anh ấy xem mình là người dân, giống như anh ấy đã nói, bảo vệ người dân an toàn là trách nhiệm của anh ấy.”
“Ừ, đúng vậy trách nhiệm, như vậy xuất phát từ nghĩa vụ thì cậu càng phải mời anh ấy ăn bữa cơm, cảnh dân tăng thêm tình cảm.” Trang Noãn Thần cười, “Cứ vậy đi, vào họp thôi.”
***
Hoạt động quảng cáo Phi Tư Mạch được tiến hành có bài bản hẳn hoi, bởi vì đợt này tổng bộ Cao Thịnh không ngừng cho ra những hạng mục khác để công ty PR tiến hành đấu thầu, cho nên Trang Noãn Thần quyết định thành lập một bộ phận đến hoàn thành công tác ra giá đấu thầu. Cứ như vậy, từ trên xuống dưới công ty lại bước vào giai đoạn tăng ca một ngày một đêm.
Cách thời gian Trình Thiếu Tiên quay về tổng bộ ngày càng gần, chắc chắn Hạ Lữ đã phải tích cực cố gắng nhiều vì vị trí cao đó, đây là điều mà Trình thiếu Tiên nói lại với Trang Noãn Thần.
Lại tăng ca đến hơn mười giờ đêm, sau khi nhân viên ra về hết, Trang Noãn Thần luôn là người cuối cùng ra khỏi công ty. Từ sau khi ký hợp đồng với Phương Trình, cô chính là chủ của công ty này, so với trước kia, cô càng tận tâm tận lực hơn.
Ở thang máy, cửa chậm rãi đóng lại, lại bất ngờ luồn vào một bàn tay to, cô sợ đến mức lui hẳn về sau!
Đợi cửa lần nữa mở ra, nhìn rõ ràng người đến, cô mới gọi nhỏ, “Cố Mặc?”
Sắc mặt Cố Mặc nhìn qua cực kỳ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm cô hồi lâu nói, “Anh có chuyện muốn hỏi em.”
Trang Noãn Thần kinh ngạc nhìn anh.
***
Lần nữa quay trở vào văn phòng công ty.
Bật đèn, Trang Noãn Thần nhìn Cố Mặc, “Anh ngồi đi.”
Cố Mặc không ngồi, đứng đó lạnh lùng nhìn cô như cũ, cô bất giác thấy lạnh dọc sống lưng, một dự cảm không rõ từ đáy lòng sản sinh ra, nhẹ nhàng hỏi, “Xảy ra chuyện gì rồi?” Có thể khiến anh buổi tối thế này đến tìm, cho thấy đây không phải chuyện nhỏ.
Cố Mặc đi đến trước bàn làm việc, bộp một tiếng chống hay tay lên mặt bàn, rướn người về trước nhìn cô chằm chằm, gằn từng tiếng, “Chuyện Hứa Mộ Giai mang thai, rốt cuộc em có biết hay không?”
Tim Trang Noãn Thần theo đó run lên một chút, theo bản năng đứng dậy, kinh ngạc hỏi, “Sao anh lại biết được chuyện này?”
Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Story
Quyển 8 - Chương 5: Chỉ cần sống bằng sức mình sẽ được tôn trọng
10.0/10 từ 17 lượt.