Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 8 - Chương 38: Kẻ khóc người cười

Trang  Noãn Thần cảm thấy, khi cơ thể anh ấy căng chặt sẽ tạo thành một đường cong rắn chắc, nhìn vô cùng đẹp mắt.

“Noãn Noãn…” Giọng anh khàn đặc rót vào tai cô.

“Mạc Viễn, để em..” Lời vừa thốt ra đã khiến khuôn mặt cô đỏ bừng như lửa đốt, cơ thể úp sấp trên ngực anh dần dần trượt xuống.

Từng nụ hôn cũng dần dần rơi xuống.

Tấm chăn mỏng phủ trên người Giang Mạc Viễn nhấp nhô một đường cong theo hình dáng cơ thể đang nhẹ nhàng di chuyển. Cả người anh càng thêm căng chặt như sắp sửa nổ tung.

Cảm giác do đầu lưỡi cô mang tới thực sự khiến anh vô cùng thoải mái. Trong nháy mắt này, cả người Giang Mạc Viễn như bị điện giật, âm thanh khàn khàn theo cổ họng phát ra ngoài, anh cúi đầu gọi tên cô, bàn tay to không thể kiềm chế mà phủ lên đỉnh đầu cô, lồng ngực rộng phập phồng, phập phồng không thôi.

Ngay lập tức, dục vọng đã ngủ đông trong cơ thể nhanh chóng thức tỉnh khiến cột sống của anh căng chặt đến mức đau đớn.

Bàn tay to còn lại vội vã đưa lên, nhẹ nhàng miêu tả từng đường cong duyên dáng.

“Ngồi lên trên!” Giọng anh khản đặc ra lệnh.

Trang Noãn Thần từ trong chăn ló đầu ra. Khuôn mặt cô ửng đỏ, ướt át, môi dưới cắn chặt lại khiến anh càng thêm mê đắm. Anh giang tay ôm chặt lấy cô, lại một lần nữa dấy lên nụ hôn nồng nàn, da diết.

Ngọn lửa tình bùng cháy, cô chủ động nâng cơ thể lên.

Khi cô chậm rãi hạ xuống, như có một luồng lực mạnh mẽ hãm sâu vào thân thể anh. Sự chủ động như vậy càng khiến mãnh thú trong anh dễ dàng xâm nhập thật sâu, không chút kiêng nể.

Đó là cảm giác viên mãn đến độ hồn bay phách lạc.

Cảm giác khoái hoạt dâng cao như dòng nước siết đem đến sự vui sướng tận cùng.

Trong khi cô còn đang hổn hển không ra hơi thì Giang Mạc Viễn lại thở dài đầy thỏa mãn, thân hình to lớn lại càng thêm cuồng dã.


“Tiểu yêu tinh…” Anh đoạt lấy quyền chủ động, xoay người đặt cô dưới thân, một lần nữa nắm trong tay toàn quyền kiểm soát.

Khoảnh khắc ấy, đầu óc Trang Noãn Thần bùng nổ muôn vàn tia sáng rực rỡ. Bị bao trùm dưới sự cuồng dã, linh hồn cô mải miết đi hoang. Sự thật chứng minh, cô chủ động quả là sai lầm. Chỉ tại cô xem nhẹ dục vọng của anh. Cô cứ nghĩ anh là người bệnh. Cô đâu ngờ khi sinh lý thức tỉnh, anh lại trở nên chủ động và tham lam đến thế.

Ánh đèn phủ lên hai chiếc bóng.

Hai cơ thể quấn quýt gắt gao. Trước mắt cô như có từng chùm pháo hoa nở rộ. Cô nhắm chặt đôi mắt, run rẩy phó mặc cho bản thân phiêu dạt lên chín tầng mây đầy hoan lạc.

Bên trong phòng thật nóng.

Chính sự kết hợp chặt chẽ nhất giữa đàn ông và phụ nữ đã dệt nên tấm lưới ấm áp này.

***

Lại là một ngày nắng đẹp.

Cuối thu, trời se se lạnh. Cái lạnh như len lỏi trong không khí, thâm nhập vào lồng ngực chàng trai trẻ.

Dừng xe, Mạnh Khiếu bước nhanh như chạy vào thang máy, từng con số nhảy nhót, khuôn mặt anh rạng ngời. Hôm nay là cuối tuần, những lúc như thế này, Hạ Lữ thường thích ở nhà ngủ bù. Cứ nghĩ đến bộ dạng vui mừng của cô là anh không nhịn được nở nụ cười.

Bước đến bên cửa, tự nhiên anh lại cảm thấy có chút khẩn trương, nghĩ lại cũng thấy lạ, mình chỉ mới đi có mấy ngày thôi mà.

Bước vào, phòng khách thực yên lặng.

Ánh mặt trời xuyên qua ô kính tạo thành một vòng sáng, thoang thoảng trong không gian như pha lẫn hơi thở ngọt ngào, là hơi thở của cô.

Nhẹ nhàng khép cửa lại rồi bước vào phòng khách, Mạnh Khiếu tự hỏi không biết Hạ Lữ có ở nhà hay không. Đúng lúc ấy, anh mơ hồ nghe được âm thanh bất thường, cơ thể cao lớn bỗng ngẩn ra. Chú ý lắng nghe thì mới biết, dường như âm thanh từ là lầu hai truyền xuống, là tiếng cười khẽ vui vẻ.


Nhịn không được mà trề môi một cái, đúng là cô ở nhà rồi, chắc lại đang làm tổ ở trên giường mà luyện phim chứ gì.

Vội vã đi lên lầu hai, nơi đang phát ra những âm thanh rất rõ ràng.

Đây là… giọng của Hạ Lữ.

Là thứ âm thanh khiến người nghe xấu hổ nhưng cũng khiến người khác mất hồn lạc vía.

Mạnh Khiếu khựng lại. Âm thanh mơ màng mà quen thuộc này trong nháy mắt khiến gương mặt anh tái mét.

Cửa phòng ngủ khép hờ. Tiếng rên rỉ của người phụ nữ xoắn xuýt cùng tiếng cười khẽ của đàn ông như xuyên qua khe cửa đâm thẳng vào màng nhĩ, vang vọng bên tai anh. Thời khắc này, những ngón tay Mạnh Khiếu không ngừng run rẩy.

Âm thanh của người phụ nữ ngày càng suồng sã…

Mạnh Khiếu không thể nhịn được nữa vội vã xông lên trước. Trong nháy mắt cánh cửa mở toang, anh như  muốn ngất lịm. Khắp phòng ngủ rộng rãi, từ tấm thảm lông thượng hạng của Úc, đến những nội thất sa hoa rải rác nào là áo khoác, quần dài của người đàn ông, váy xống của người phụ nữ. Áo quần hỗn độn dây dưa như quấn quanh cùng một chỗ bị ném la liệt đến tận bên trong phòng ngủ.

Tiếng động từ trong phòng ngủ truyền ra.

Tất cả màn này như một chiếc búa khổng lồ giáng thật mạnh xuống đầu Mạnh Khiếu. Anh chỉ nghe ong lên một tiếng, cả người đều đóng băng.

Âm thanh mập mờ trong phòng ngủ càng kích thích màng nhĩ của anh.

Toàn thân Mạnh Khiếu cứng nhắc như một khúc gỗ lê bước vào phòng. Chỉ trong chớp mắt, lồng ngực anh như bị người ta hung hăng xé toạc. Hình ảnh nam nữ dây dưa sau tấm màn đánh thẳng vào tim anh, chọc thủng trái tim anh.

Người phụ nữ mà anh yêu nhất, chỉ hận không thể móc trái tim mình ra dâng tặng lại nhân lúc anh đi công tác mà phản bội anh. Lửa giận thiêu rụi lồng ngực, cả người anh chìm trong bi phẫn.

Gã đàn ông trên giường phát hiện ra Mạnh Khiếu trước. Nhìn thấy bóng dáng to lớn đứng bên ngoài cửa, hắn vô cùng kinh ngạc, hô nhỏ một tiếng rồi vội vàng đứng dậy.

“Anh yêu à, làm sao vậy, anh… a a a a…” Hạ Lữ quần áo không chỉnh tề đang muốn giữ chặt gã đàn ông thì lập tức phát hiện Mạnh Khiếu đứng ngay cửa, cô trừng lớn hai mắt rồi kêu lên sợ hãi. Cô nhảy vội xuống giường tìm chỗ ẩn nấp, hơn nữa ngày mới lắp ba lắp bắp: “Mạnh Khiếu, Mạnh Khiếu, anh… anh không phải tối nay mới trở về sao?”


Mạnh Khiếu tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Thân mình to lớn như thân cây trong gió, run rẩy không ngừng. Anh phải giơ tay đấm mạnh lên cửa mới có thể ổn định bước chân.

Đáy mắt Hạ Lữ thoáng qua một tia đau lòng nhưng nhanh chóng bị che giấu.

Gã đàn ông mới nãy còn cùng cô quấn quýt si mê giờ đây lại đứng bên giường nơm nớp lo sợ, đến một cử động nhỏ cũng không dám. Nhìn bộ dạng Mạnh Khiếu như muốn giết người, một chút động đậy gã cũng không dám.

Mạnh Khiếu nghiến răng nghiến lợi, lửa giận thiêu rụi lồng ngực, anh bước lên trước, bàn tay nắm chặt giận đến run rẩy: “Hắn là ai?”

Hạ Lữ há miệng, cả nửa ngày cũng không lên tiếng giải thích.

Gã đàn ông càng nhìn càng sự hãi, liếc nhìn Mạnh Khiếu, gã nói khẽ: “Anh à, tôi… tôi…”

Mạnh Khiếu hung hăng đấm thẳng vào mặt gã, tất cả phẫn nộ trong lòng đều hóa thành vũ lực bộc phát trong nháy mắt.

Cả tinh thần vào thể xác gã đàn ông đều bất ổn. Gã bị đánh văng vào tường, còn chưa kịp mở miệng cầu xin thì Mạnh Khiếu lại nhanh bước đến, một tay nắm cổ áo gã, tay kia lại toan đấm xuống.

“Mày chán sống rồi, dám ngủ với đàn bà của tao.” Anh gần như biến thành dã thú mà gào lên, trên trán nổi đầy gân xanh.

Gã đàn ông bị đánh gào khóc thảm thiết, liên tục cầu xin, “Anh hai…anh hai, em không biết anh sẽ quay về, em thực sự không biết  mà…”

Mạnh Khiếu lại tung một cú đấm vào mặt hắn, “Mày gọi ai là anh hả?”

Mọi việc phát sinh quá nhanh, đến khi Hạ Lữ có phản ứng thì gã đàn ông đã ăn ba cú đấm, mặt mũi sưng vù, bầm dập.

“Đừng đánh nữa! Anh muốn đánh thì đánh tôi đây này!” Hạ Lữ lao đến trước mặt gã đàn ông, ngửa mặt mà hét với Mạnh Khiếu.

Mạnh Khiếu đang đấm xuống, bởi vì Hạ Lữ đột ngột nhảy ra mà phải đổi hướng, nắm đấm của anh sượt qua bên má cô, nện thẳng vao tường, các đốt ngón tay tóe máu.


Lòng của cô cũng như những ngón tay này, cùng nhau đổ máu.

“Hạ Lữ, em có ý gì?” Mạnh Khiếu đứng trước mặt cô, sắc mặt cô tịch, giọng nói run rẩy vì tức giận.

Hạ Lữ chỉ cảm thấy cơn thịnh nộ quanh quẩn trên đỉnh đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết cô. Hít thật sâu rồi chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu mắt đối mắt với anh, lạnh giọng, “Nếu hôm nay đã bị anh bắt gặp rồi, tôi cũng không cần che giấu nữa, tôi đã chán ngấy rồi.”

“Chán ngấy cái gì?” Mạnh Khiếu gần như nghiến răng.

“Chính là chán ngấy cuộc tình này rồi, càng chán hơn khi chung sống vói anh.” Hạ Lữ nhăn mặt, lạnh lẽo như băng, “Thực sự hôm đó trong điện thoại tôi đã định nói chia tay với anh, nhưng ngẫm lại chuyện này vẫn nên đợi anh về rồi nói. Vốn đang nghĩ không biết phải nói với anh thế nào, hôm nay đúng lúc lắm, cái gì cũng không cần nói nữa.”

Mạnh Khiếu đưa tay, tàn nhẫn kéo gáy cô đến, “Hạ Lữ, em… thử lập lại lần nữa xem!”

“Trời sinh tính tình tôi đã như thế, tôi không chịu nổi cô đơn, tôi thích cái gì đó thật kích thích, tôi lại không thể chung sống mãi với cùng một người đàn ông được.” Cổ họng Hạ Lữ nghẹn ứ, dùng hết sức lực nói ra những lời này, trong mắt rải rác tầng sương lạnh giá, “Tôi đã tự cho mình cơ hội thay đổi vì anh, nhưng Mạnh Khiếu à, thật sự không được, tôi không chịu nổi cám dỗ, anh biết không, khi làm cùng với nhiều người đàn ông tôi mới đạt được cực khoái…”

“Cô câm miệng cho tôi!” Mạnh Khiếu bóp mạnh cổ cô, ném mạnh cô xuống giường.

Gã bên cạnh sợ xanh mặt, máu chảy ra nới khóe miệng cũng không dám lau đi.

Hạ Lữ hít thở khó khăn, có một thoáng cô tình nguyện để anh bóp chết mình.

“Hạ Lữ, cô còn lương tâ không, hả? Lương tâm của cô có phải đã bị chó tha đi rồi không?” Mắt Mạnh Khiếu như có ngọn lửa bỏng cháy, không biết là phẫn nộ hay bi thương, chỉ gắt gao bóp chặt cổ cô, “Cô còn muốn tôi đối xử thế nào với cô?” Trong túi của anh vẫn còn chiếc nhẫn kim cương anh định cầu hôn cô, chiếc nhẫn này là anh đã lựa chọn rất lâu với chọn được một chiếc!

“Hoặc là giết tôi đi, hoặc là chúng ta đoạn tuyệt từ đây!” Hạ Lữ gian nan nói, hai má vì hít thở không thông mà đỏ bừng lên, “Mạnh Khiếu, thực sự ngay từ lúc bắt đầu với anh, tôi đã ôm tâm trạng chơi bời qua đường thôi, là do anh ngốc, tôi không hề có suy nghĩ sẽ sống với anh trọn đời!”

“Cô…” Mạnh Khiếu tức giận đến vung tay lên.

Hạ Lữ không chút trốn tránh, trực tiếp nhắm hai mắt lại, chờ đợi cái tát này rơi xuống, nhưng đợi thật lâu chỉ nghe thấy tiếng cười thê lương lạnh lẽo của Mạnh Khiếu, tiếng cười ấy lạnh đến cực hạn, lại đến nát tim cô.

“Hạ Lữ, cô đi đi!” Mạnh Khiếu nới lỏng tay, loạng choạng lui từng bước về sau, run rẩy chỉ thẳng vào mặt cô, “Tôi sống chừng này tuổi, đây là lần đầu tiên bị đàn bà chơi như thế! Cô đi đi, cút thật sạch sẽ đi! Chơi thằng đàn ông thật lòng thật dạ yêu cô thú vị không? Cô cảm thấy thú vị không chứ?”

Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele Truyện Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele Story Quyển 8 - Chương 38: Kẻ khóc người cười
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...