Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 5 - Chương 8: Sợ hãi

Sau khi cảnh cáo xong, Giang Mạc Viễn buông tay ra, đi lên trước nắm chặt lấy tay của Trang Noãn Thần, hai người đi về chỗ đỗ xe.

Cố Mặc trước sau vẫn đứng tại chỗ.

Trong kính chiếu hậu của xe, bóng dáng anh dần dần mơ hồ, Trang Noãn Thần nhìn không chớp mắt, chỉ tiếc, nước mắt vẫn đong đầy trong mắt…

Đêm xuống, đèn đường đều trở nên âm u.

Giang Mạc Viễn lái xe đi càng lúc càng xa, kể cả bóng hình gầy gò trong kính chiếu hậu kia…

Ngay tại khoảnh khắc ấy, Trang Noãn Thần nhắm chặt mắt lại.

***

Về đến nhà, Trang Noãn Thần liền lặng lẽ sắp xếp đồ đạc mọi thứ, không khóc nữa, cũng không nói gì, cô rất im lặng, gần như dọa người.

Giang Mạc Viễn từ đầu đến cuối đều ở sau lưng cô, thấy cô yên lặng thu dọn mọi thứ, cuối cùng vẫn không nhịn được, nói, “Nếu em muốn khóc thì khóc đi.”

Tay đang mở thùng đồ ngưng trệ một chút, rốt cục Trang Noãn Thần cũng có phản ứng, quay đầu nhìn Giang Mạc Viễn, lát sau mới nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi không sao, thật đó.” Khóc sẽ chỉ làm trái tim đau hơn.

Nói xong lời này, cô lại quay đầu sắp xếp đồ đạc.

Sự yên tĩnh kéo dài khoảng hơn vài phút.

Cơ thể đột nhiên bị Giang Mạc Viễn kéo lên, cô kinh ngạc.

Người đàn ông bất chợt ôm lấy cô từ đằng sau, thật chặt.

Trang Noãn Thần sững sốt, tấm lưng kề sát vòm ngực anh, khiến cô choáng váng trong nháy mắt.

“Đừng gặp Cố Mặc nữa.” Giang Mạc Viễn thì thầm câu đầu tiên như vậy bên tai cô, như là khẩn cầu hoặc như là mệnh lệnh.

Trang Noãn Thần quay đầu nhìn anh, mắt đối mắt với anh.


Giờ khắc này, cô mới biết được, trong tình yêu và cuộc hôn nhân này, không ai là người chiến thắng.

“Tôi sẽ không gặp lại anh ấy đâu.” Cô lên tiếng, giọng nói yếu ớt, “Anh yên tâm đi, tôi đã đảo lộn cuộc sống của anh một cách quá ích kỷ, tôi không thể để người khác phải nói này nói nọ sau lưng anh, đúng không?”

Dọc đường đi cô đã tỉnh táo lại. Cô và Cố Mặc thực sự không còn hy vọng, có duyên vô phận chính là nói về cô và Cố Mặc, dù là thiếu một chút, cũng vẫn là thiếu…

Giang Mạc Viễn lại thở dài, giơ tay nắm cằm cô, ánh mắt sâu thẳm lộ ra vẻ nghiêm túc, “Anh không quan tâm cách nhìn của người khác, Noãn Noãn, anh chỉ quan tâm đến em.”

Cô ngạc nhiên, nghiêm túc đối mặt với anh.

“Anh chỉ quan tâm, em có thể yêu anh hay không.” Lời nói của Giang Mạc Viễn nặng tựa tảng đá, ánh mắt bình tĩnh.

Câu nói bạo dạn của anh khiến Trang Noãn Thần thoáng bối rối, muốn cụp mắt xuống lại bị anh mạnh mẽ ép cô giữ nguyên, cô không thể không nhìn vào mắt anh, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của anh chậm rãi nhả ra một câu…

“Bởi vì Noãn Noãn, anh cũng giống như Cố Mặc, say đắm vì em…” Nói xong, anh cúi đầu, hôn lên cánh môi cô.

Lời nói triền miên khổ sở không nén nổi tình cảm, lại lộ ra cường thế bẩm sinh, ngay cả nụ hôn của anh cũng không để cô mảy may né tránh, cô chỉ có thể bị bắt phải ngửa đầu để mặc anh đòi lấy, bị bắt đắm chìm bên trong sự bá đạo và nam tính của anh.

***

Bởi vì hôm sau, hai người định sẽ về Cổ Trấn, cho nên có một số thứ vẫn chưa kịp sắp xếp xong.

Cả thể xác và tinh thần của Trang Noãn Thần có hơi kiệt quệ, lúc đẩy cửa đi vào phòng tắm liên dừng bước, nhanh chóng lui ra ngoài.

“Xin lỗi anh, tôi không biết anh đang dùng phòng tắm…” Cô cảm thấy mình chẳng có ý tứ gì cả.

Trong phòng tắm, Giang Mạc Viễn vừa mới tắm xong, trên cơ thể màu lúa mạch quyến rũ ấy còn vương bọt nước, chảy dọc theo đường nét cơ bắp, thân dưới quấn một chiếc khăn tắm, lúc anh đang nhìn vào gương chuẩn bị cạo râu, Trang Noãn Thần đúng lúc đẩy cửa đi vào.

Thấy mặt cô đỏ rần đứng ở cửa, anh đặt dao cạo xuống, buồn cười nhìn cô.

“Tôi… dùng phòng tắm dưới lầu.” Trang Noãn Thần bị anh nhìn đến ngượng ngùng, cộng thêm sự xấu hổ lúc nãy, vội vàng cụp mắt xuống, nói xong xoay người muốn đi.

Anh lại nhanh tay bước đến giữ chặt lấy cánh tay cô.


Cổ họng cô căng cứng.

Tay bị anh kéo chặt, cơ thể cũng bị cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy, một cử động nhỏ cô cũng không dám, không biết anh muốn làm gì.

Thấy cô như con nhím xù lông, Giang Mạc Viễn nhịn không được cười nhẹ, làn môi men theo gương mặt cô trượt xuống, kề sát bên tai cô, lộ ra ý cười, “Phòng tắm, anh dùng xong rồi, em dùng đi.”

Hở…

Trang Noãn Thần không ngờ anh lại nói một câu như vậy, bất giác quay qua nhìn anh, lại nhạy cảm phát hiện môi anh hơi hiện lên ý cười, anh đang chọc cô.

Trong lòng vừa mới căng thẳng bỗng dưng thả lỏng.

“Còn thẫn thờ? Hay để anh giúp em?” Giang Mạc Viễn ném ra một câu.

Trang Noãn Thần trợn mắt, vội vàng đẩy anh ra ngoài, khoảnh khắc đóng cửa lại, cô nghe thấy tiếng cười sang sảng của Giang Mạc Viễn…

Ở trong phòng tắm kỳ cọ hơn nửa tiếng, lúc sắp bong da, Trang Noãn Thần mới ra khỏi phòng tắm. Nhưng không ngờ vừa bước vào phòng ngủ lại nhìn thấy người đàn ông trên giường!

Chiếc giường rộng như vậy, Giang Mạc Viễn nghiêng người tựa vào đầu giường, chăn đắp ngang người, nửa thân trên để lộ ra ngoài, anh đang hờ hững lật tạp chí, sáu khi thấy cô đi vào liền đặt tạp chí xuống đầu giường, bên môi đầy vẻ cười nhìn cô, duỗi tay về phía cô, “Lại đây.”

Tim Giang Mạc Viễn thấp thỏm, mở to mắt nhìn người đàn ông ngồi trên giường.

Cô không ngờ anh lại ở trong phòng ngủ, nhất thời chần chừ không tiến lên.

Đảo mắt, sau khi nhìn thấy chiếc khăn tắm lúc nãy anh quấn bị ném ở sô pha, trong lòng lại kinh hãi, có thể tưởng tượng ra dưới chăn là cơ thể đàn ông “màu mỡ thơm tho” đến thế nào. Đương nhiên, không phải cô chưa từng nhìn thấy, nhưng trong một buổi tối thế này, hàm ý mời gọi của anh tựa như càng thêm rõ ràng, mãnh liệt hơn.

Khẩn trương, kéo đến như thác lũ.

Xoay gót, đầu óc cũng ’trong sáng’ hơn, nụ cười trên mặt cố gắng trông sao cho được tự nhiên một chút, “Sáng sớm mai chúng ta phải xuất phát rồi, anh ngủ sớm đi ha, tôi, tôi đi qua phòng bên cạnh.”

Trang Noãn Thần biết bản thân đang trốn tránh cái gì, nói xong câu đó liền bước nhanh tới cửa, định mở cửa ra ngoài.

Giang Mạc Viễn buông thõng tay, cũng không vội ngăn cản, vẫn ngồi yên tại chỗ.


Cửa phòng, đóng chặt.

Đầu tiên, Trang Noãn Thần mở nhẹ nhưng mở không ra, sau đó lại kéo mạnh hơn, cửa phòng chắc là bị khóa rồi. Cô bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt có phần thích thú của Giang Mạc Viễn.

Trái tim bắt đầu liều mạng đập thình thịch, sự khẩn trương bất giác hóa thành sợ hãi.

“Quên nhắc em, cửa phòng ngủ cũng khóa bằng cảm ứng vân tay, do bận quá, anh quên cài đặt thêm em vào.” Giang Mạc Viễn ra chiều tiếc nuối, nhún vai.

Trang Noãn Thần quan sát anh, quên ư? Trí nhớ của anh tốt hơn bất cứ ai.

“Sợ anh ăn em hả?” Giang Mạc Viễn hơi nhếch mày, mỉm cười.

Trang Noãn Thần nghẹn họng.

“Cũng không phải hai ta chưa từng xảy ra quan hệ, bây giờ còn e thẹn?” Anh mỉm cười.

“Tôi, tôi ngủ hay đạp chăn lắm, sợ quấy rầy anh mà thôi.” Nghĩ tới nghĩ lui, cô lại còn nghĩ ra được cái lý do sứt sẹo như vậy.

Giang Mạc Viễn lại vô cùng tốt tính, nhẫn nại nói, “Không sao mà, anh sẽ đắp chăn lại giúp em.”

“Phiền hà như vậy để làm gì? Anh giúp tôi mở cửa không phải được rồi sao?” Cô có hơi sốt ruột, trong đầu càng không ngừng quanh quẩn ký ức hình ảnh đêm tết dương lịch còn lưu lại, trong trí nhớ hình như chỉ còn lại cơn đau, sự đòi hỏi của người đàn ông tràn trề tinh lực khiến cô sợ hãi.

“Bây giờ hả?” Giang Mạc Viễn nhún nhún vai, “Không được, anh lười nhúc nhích lắm.” Nói xong, thân hình cao lớn trượt xuống, nằm hẳn trên giường.

“Này…” Cô chưa từng thấy người đàn ông nào xấu tính như vậy, tại sao có thể chứ.

“Em tính đứng giữ cửa cả đêm à?” Giang Mạc Viễn nhịn không được cười khẽ, “Ngày mai, chúng ta phải ngồi xe rất lâu đó.”

Trang Noãn Thần hết cách, hơn nữa cơ thể vừa mệt mỏi vừa uể oải, đành phải đi từ từ đến giường, ngồi rồi nằm xuống, cả quá trình đều cực kỳ thận trọng.

Cô đưa lưng về phía anh, giữa hai người có một khoảng cách rất rộng, tuy rằng như thế, cảm giác căng thẳng trong lòng vẫn không thể tan biến.

Sự thật thì, cô lại càng lúc càng cảm thấy căng thẳng.


Nhất là, chỗ giường sau lưng cô bỗng nhiên lún xuống, Giang Mạc Viễn ôm lấy cô từ đằng sau.

Cô giật mình, lại trực tiếp bị anh đè xuống dưới thân!

“Anh muốn làm gì?” Trang Noãn Thần sợ đến mức trái tim muốn vọt ra ngoài, váy ngủ trên người cô mỏng manh như cánh ve, rõ ràng cảm nhận được đường nét quá mức cứng rắn trên người đàn ông, giọng nói cũng sắc bén hơn.

Dưới chăn, là cơ thể nam nữ quấn lấy nhau.

Một tráng kiện, một mềm mại.

“Cuối cùng cũng chịu lên giường rồi?” Giang Mạc Viễn cúi đầu tì lên trán cô, mỉm cười, ánh mắt u tối đến đáng sợ.

“Đừng…” Trang Noãn Thần cực kỳ sợ hãi, sợ tới mức giọng nói cũng run rẩy.

“Đừng cái gì?” Nụ cười bên môi Giang Mạc Viễn rộng hơn, tiếng nói cũng khàn đục hơn, nồng đậm như rượu ngon, “Noãn Noãn, đêm nay là đêm tân hôn.”

Hàm ý bên trong lời nói lộ ra quá rõ ràng.

Trang Noãn Thần nghe thấy tiếng hàm răng va lập cập vào nhau, tay chống lên ngực anh, lại bị cơ ngực rắn chắc của anh ép đến sinh đau, muốn giãy dụa tránh sang một bên rồi lại rõ ràng cảm nhận được một sức mạnh kiêu ngạo khổng lồ đang đặt giữa hai chân mình, nhiệt độ nóng bỏng gần như có thể chạm đến đáy lòng cô. Cô biết thứ gì đang dán vào mình, nên không dám cử động.

Giang Mạc Viễn hình như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhịn không được mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi của cô, tiếng nói dịu dàng lộ ra chút hư hỏng như có như không, “Cục cưng thông minh.” Nói xong, bàn tay anh từ từ trườn lên, luồn vào trong váy cô.

Bàn tay anh thật lớn, lúc chạm vào cô lại vô cùng tỉ mỉ dịu dàng, ngón tay thon dài xoa dịu sự run rẩy của cô, không có trực tiếp xâm phạm nơi bí ẩn nhất của cô, chỉ êm ái vuốt ve giữa hai chân, thỉnh thoảng như lơ đãng chạm vào khe hẹp đó nhưng lại lập tức rời đi, như có như không.

“Giang Mạc Viễn, đừng…” Trái tim Trang Noãn Thần cũng đập nhanh theo động tác của anh, cô sợ muốn chết, lại vô thức xấu hổ.

Tay anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn không khống chế được mà run rẩy.

“Sợ à?” Giang Mạc Viễn nói nhỏ vào tai cô, lại hơi ngẩng mặt lên nhìn cô, cơ thể phụ nữ dưới thân mềm mại, mịn màng, thơm mát; dục vọng quen thuộc lại dâng lên càng lúc càng căng cứng, anh lại nghĩ đến cô của đêm đó thở dốc dưới thân anh, khoảng khắc xuyên qua cô, cô khe khẽ la đau, hết thảy hết thảy đều làm anh khó kiềm chế.

Trang Noãn Thần không dám nhìn vào mắt anh, môi không ngừng run rẩy.

“Noãn Noãn, anh là chồng em.” Anh vuốt nhẹ cơ thể cô, ôn hòa nói.

Sau khi Trang Noãn Thần nghe vậy, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt anh, dục vọng trong đôi mắt ấy như biển cả âm u nuốt chửng lấy cô, giọng nói run rẩy, thỏ thẻ như con thú nhỏ không thể giãy thoát và không cách nào thỏa hiệp, “Tôi, tôi biết… nhưng mà… nhưng mà tôi… vẫn thấy sợ.” Cơn đau bị xé rách đêm đó cùng với cơ thể đau nhức sau khi thức dậy như bị ngũ mã phanh thây ấy lại khiến cô sởn gai ốc, đêm nay, chỉ với ánh mắt tràn đầy dục vọng giống như muốn ăn thịt người của anh, bấy nhiêu đó cũng đủ đánh tan dũng khí của cô, càng miễn bàn đến chuyện nam nữ.

Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele Truyện Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele Story Quyển 5 - Chương 8: Sợ hãi
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...