Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 4 - Chương 3: Lời nói của ai mà dễ nghe quá?

Tiệm cà phê ban trưa không đông lắm, chỉ lác đác vài người. Nghe dự báo thời tiết nói rằng năm nay là một năm đầy tuyết, đối với tuyết, Trang Noãn Thần chỉ có ấn tượng là rét lạnh, chẳng qua khoảnh khắc tuyết rơi xuống trông rất là đẹp.

Mùi thơm tinh khiết của cà phê cùng vẻ biếng nhác của buổi trưa thấm vào không khí, hòa cùng một chỗ, thậm chí ở cách đó không xa còn có người đang ngủ gật.

Ông Nam gọi một ly hồng trà , chậm rãi nhấp một ngụm, đặt xuống, mỉm cười, “Đã không còn gì đáng ngại nữa, cám ơn cháu vẫn còn nhớ đến vết thương của bác.”

“Bác đừng nói vậy, bác là vì cháu mà bị thương, huống chi, người làm bác bị thương lại là anh họ cháu, thật ra thì trước đó cháu nên nói lời cám ơn và xin lỗi với bác, nhưng nghe Trình tổng nói bác đã về nước trong ngày, cho nên chưa kịp nói.” Trang Noãn Thần chân thành nói.

Ông Nam nghe vậy thì khẽ cười, “Là anh cháu làm bác bị thương, cháu không cần xin lỗi.”

“Bác Nam à, thật ra anh họ cháu không phải là người như vậy đâu, nhất định là xảy ra vấn đề gì đó trong kinh doanh…” Cô vội giải thích.

“Yên tâm đi, bác cũng không định truy cứu trách nhiệm anh họ cháu đâu.” Ông Nam bật cười, “Về phần trong kinh doanh, rõ ràng đó là vấn đề giữa cậu ta và Giang Mạc Viễn, Noãn Thần à, chuyện này cho dù cháu có muốn nhúng tay vào cũng không có biện pháp đúng không?”

Trang Noãn Thần gật đầu, giương mắt nhìn ông, “Cám ơn bác.”

“Cháu là nhân viên của bác, bảo vệ sự an toàn cho nhân viên cũng là trách nhiệm của bác, cho nên cháu không cần thấy áy náy.” Ông Nam đơn giản nói rõ dụng ý của mình, lại cầm ly trà uống thêm một hớp, “Hôm nay bác gọi cháu ra cũng không có gì, chỉ là hỏi một chút về tiến độ dự án của Tiêu Duy thôi. Nghe Thiếu Tiên nói, cháu đã bỏ không ít tâm huyết cho dự án này.”

Trang Noãn Thần khẽ cười, “Bác Nam, đây là trách nhiệm công việc của cháu mà.”

“Được lắm, không tệ, thời buổi bây giờ còn có người trẻ tuổi nghiêm túc với công việc như cháu thật là hiếm có.” Ông Nam liên tục gật gù, từng câu chữ lộ ra vẻ khen ngợi.

“Bác quá khen rồi.”

“Thế nào? Làm việc vất vả không?” Ông nhẹ nhàng hỏi.

Ông Nam hòa nhã dễ gần, một chút kênh kiệu của ông chủ cũng không có, điều này làm Trang Noãn Thần vô cùng thoải mái, nhún nhún vai, cũng không câu nệ nữa, “Nói thật, rất vất vả, nhưng mà người làm PR chính là như vậy, cháu cũng quen rồi.”

“Có từng nghĩ sẽ chuyển đến tổng công ty làm không?” Ông Nam đột nhiên nói.

Trang Noãn Thần ngạc nhiên, làm việc ở tổng công ty?

“À, bác nói vậy làm cháu sợ hả, thật ra đây cũng chính là nguyên nhân hôm nay bác đến tìm cháu.” Ông Nam chậm rãi nói về mục đích hôm nay của mình, “Thiếu Tiên nói về biểu hiện của cháu trong lúc đấu thầu, bác rất hài lòng, thời buổi bây giờ, chỗ bác đều rất cần nhân tài.”

“Bác Nam à, bác quá đề cao cháu rồi, thật ra cháu chỉ là cố hết sức làm tốt công việc của mình mà thôi, về phần đến trụ sở chính, cháu nghĩ cháu vẫn chưa có năng lực lớn vậy đâu, còn nữa, cháu… cháu cũng không muốn ra nước ngoài.” Trụ sở chính ở nước ngoài, nếu cô đi, ba mẹ cô phải làm sao?

Ông Nam nghe thế thì gật đầu, “Bác cũng không phải là người thích ép buộc người khác, không sao đâu, bất cứ lúc nào bác cũng giữ quyền lợi này cho cháu, chừng nào cháu thay đổi chủ ý thì cứ nói với Thiếu Tiên, Thiếu Tiên có thể giúp cháu sắp xếp tất cả.”

Trang Noãn Thần khẽ cám ơn, trong lòng càng thêm xác định quan hệ giữa ông Nam và Trình Thiếu Tiên không hề đơn giản, lơ đãng nghĩ đến chuyện Nam Ưu Tuyền đã cùng với Trình Thiếu Tiên đi dự tiệc, chẳng lẽ, hai người họ đang yêu nhau sao? Nếu là vậy, thì ông Nam và Trình Thiếu Tiên thân thiết cũng là chuyện bình thường.

Ông Nam lại nhấp ngụm trà, nhìn Trang Noãn Thần, trong mắt ánh lên sự hiền hòa.

“Bác Nam, sao vậy?” Bị ông nhìn đến ngượng ngùng, cô khẽ cười.

Ông Nam nhẹ nhàng thở dài, “Thật không dám giấu, cháu thật sự trông rất giống con gái của bác.”

Trang Noãn Thần không ngờ ông sẽ nói vậy, mỉm cười ngạc nhiên, “Nam Ưu Tuyền à?” Sao cô có thể giống với Nam Ưu Tuyền chứ? Bất luận là chiều cao ngoại hình hay tính cách và khí chất đều thua xa vạn dặm.

Ông Nam lại không nói thêm gì nữa, chỉ cười nhạt.

Thấy ông không đáp, Trang Noãn Thần cũng không tiện hỏi nhiều, cầm lấy ly sữa chậm rãi uống.

“Giang Mạc Viễn là một người không tồi đâu.” Ông Nam lại bất ngờ buông ra một câu.


Cô để ly xuống, nhìn ông, không biết tại sao ông lại đột nhiên đề cập đến Giang Mạc Viễn.

“Giang Mạc Viễn dốc sức làm ra được thành tựu hôm nay thật không dễ dàng gì, nhưng cậu ta hoàn toàn đã được định trước là một người đàn ông thành công. Thằng bé này tâm tư kín đáo lắm, lại có tầm nhìn độc đáo, ngay cả một lão già tung hoành trên thương trường hơn mấy mươi năm như bác cũng cảm thấy không bằng…” Ông Nam cười khẽ lắc đầu, “Đúng là cha nào con nấy. Tuy hai cha con họ luôn bất hòa, thậm chí Mạc Viễn không mảy may dựa vào cha mình, chỉ lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng không thể không thừa nhận, thủ đoạn trên thương trường của cậu ta cũng triệt để như cha mình, có thể nói là hậu sinh khả úy, là con trai cả trong nhà, từ nhỏ đã trầm ổn nhiều tâm sự, thằng bé này có một tật xấu, chính là vĩnh viễn cất giấu tâm sự trong lòng, cho dù người ngoài có hiểu lầm cậu ta thế nào, cậu ta cũng không có thói quen giải thích.”

Trang Noãn Thần nghe đến ngây ngẩn, đây là lần đầu tiên cô nghe nói đến chuyện có liên quan đến thân thế của Giang Mạc Viễn, có vẻ như gia cảnh của anh không tệ, nhưng rõ ràng là tất cả mọi thứ hôm nay anh có được đều đích thân anh đi tranh đấu giành lấy, lập nghiệp từ con số 0, mấy chữ này không phải ai cũng có tư cách nhận được.

“Bác Nam à, Giang Mạc Viễn còn có anh chị em à?”

Lần này đến lượt ông Nam ngẩn người, “Cháu hoàn toàn không biết gì về Giang Mạc Viễn à?”

Cô lắc đầu, đâu chỉ là hoàn toàn không biết gì chứ? Thậm chí cô còn cho rằng Giang Mạc Viễn từ trong tảng đá chui ra, một chút tài liệu riêng tư liên quan đến thân thế của anh cũng không có.

“Cháu với Mạc Viễn yêu nhau bao lâu rồi?” Ông Nam ngạc nhiên.

“Dạ?” Trang Noãn Thần há miệng, qua một hồi mới giải thích, “Cháu với anh ấy… không phải là quan hệ yêu đương đâu.”

Ông Nam lại giật mình, lát sau mới thờ dài, “Là vậy à, haiz, đáng tiếc thật…”

Trang Noãn Thần nhíu mày, thật sự không hiểu ý trong lời nói của ông Nam, sao lại đáng tiếc? Cô và Giang Mạc Viễn không yêu nhau là đáng tiếc à?

Cô không hiểu…

***

Thời điểm mặt trời lặn, lại có tuyết rơi.

Trang Noãn Thần tăng ca đến tận chín giờ, ra khởi công ty, vừa ngẩng đầu, bông tuyết bay lả tả dưới ánh đèn đường chiếu rọi, trong đêm đông giá rét thế này, lại tô điểm thêm cảnh sắc của mùa đông, phố Trường An lại đông đúc xe cộ, đèn đỏ đèn xanh lẫn vào nhau, hình như không bởi vì một đêm tuyết rơi mà dừng lại.

Điện thoại của Cố Mặc vẫn không gọi được, cất điện thoại vào, xem thời gian, trên đường có nhiều người qua lại hối hả, nhưng cô không muốn về nhà sớm như vậy.

Chậm rãi tản bộ trên con phố dọc theo công ty, bông tuyết rơi, bước trên dường phát ra tiếng kịt kịt.

Lúc này, hàng quán hai bên đường chưa đóng cửa, đủ bảng hiệu bằng tiếng Anh với đèn led chớp tắt, cách đó không xa là cửa hàng bách hóa sáng choang, ngẩng đầu nhìn xung quanh các tòa nhà chọc trời, vẫn còn từng dải ánh đèn sáng rực, nhìn thấy vậy, tâm trạng của Trang Noãn Thần cũng tốt hơn một chút, ít ra, còn có người tăng ca trễ hơn cô.

Trang Noãn Thần cứ rảo bước không mục đích, trời lạnh quá, cô nắm chặt áo khoác, cả khuôn mặt gần như chôn trong khăn choàng cổ, bông tuyết nhẹ bay, cô lại nhịn không được nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, thở ra một làn khói trắng, làn khói kia che khuất tầm mắt, dần dần trong không khí hình như có bóng dáng không rõ ràng của Cố Mặc

Cô không biết, phải giải thích như thế nào với anh mới ổn.

Không biết đi bao lâu, xung quanh chìm vào yên tĩnh, cô ngẩng đầu phát hiện bản thân đã đi tới quảng trường Hoa Mậu gần đó, suối phun trước quảng trường vẫn còn hoạt động, được vây quanh bởi cỏ cây hoa lá, ở trong đêm lại càng lộng lẫy hơn, một khoảng đèn đuốc hoa lệ ấy làm cho bông tuyết hình như mất đi vẻ bóng bẩy của mình, bay nhẹ vài cái liền nhanh chóng bị suối phun đoạt đi sinh mệnh.

Trang Noãn Thần đứng trong tuyết ngắm đến mê mẩn, cho đến khi hơi lạnh len lỏi vào quần áo làm cô run rẩy, cô mới giật mình muốn rời đi.

Nhưng ngay lúc đó, có vài bóng người đi ra từ trong đại sảnh hoa lệ ở đối diện, dẫn đầu là người có thân hình cao lớn khỏe khoắn, trái tim Trang Noãn Thần bất giác run lên, quên cả bước đi, tầm mắt chăm chú nhìn người nọ.

Không thể phủ nhận, bất luận Giang Mạc Viễn ở chỗ nào cũng là người thu hút mọi ánh nhìn.

Dễ nhận thấy, có lẽ anh vừa mới bàn xong công việc, mấy người đi sau cung kính tiễn anh đi ra, nói thêm vài câu thì mấy người đó rời đi, anh đứng trước cửa, ngẩng đầu nhìn không trung.

Hôm nay, Giang Mạc Viễn mặc chiếc áo khoác dài màu đen, khăn choàng cổ che khuất chiếc áo len kẻ sọc cổ chữ V phối bên trong, bông tuyết bay xuống đậu trên áo anh, góc áo khẽ lay động trong gió. Dưới ánh sáng rực rỡ ấy, gương mặt anh càng thêm sáng ngời tuấn tú, ánh sáng lần lượt mờ đi, thân hình cao to ưu nhã của anh đứng thẳng, hệt như một vị thần trong đêm, làm chúng sinh gần như điên đảo vì anh.

Có một thoáng, tựa như có một con sóng lớn ập vào tuyến phòng bị của Trang Noãn Thần, khoảnh khắc ấy cô có chút thảng thốt, như là một loại trầm luân…

Nhưng rất nhanh, cô lắc đầu cười khẽ, đột nhiên lại nghĩ tới lời Hạ Lữ từng nói, yêu nhiêu mỹ nam thục nữ hảo cầu (người đàn ông đẹp khiến phụ nữ muốn se duyên, biến thể từ câu Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu).


Xem ra, mọi người đều có lòng yêu thích cái đẹp.

Xoay người, cô nhanh chóng rời khỏi quảng trường, nghĩ tới Cố Mặc thì trong lòng thoáng nặng nề, sau khi nhìn giờ giấc liền vội vàng đi về hướng ga tàu điện ngầm.

Tuyết càng rơi càng lớn, trên mũ của cô đọng một lớp tuyết dày.

Đang lầm lũi bước, sau lưng vang lên tiếng kèn xe, cô quay đầu, hơi sửng sốt, dừng bước lại.

Chiếc xe thương vụ màu tối chậm rãi dừng lại ở ven đường bên cạnh cô, rất nhanh, kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt đàn ông quen thuộc, gương mặt này, cô vừa mới nhìn thấy lúc nãy.

“Noãn Noãn? Sao tan ca trễ vậy?” Giang Mạc Viễn lộ vẻ kinh ngạc, thấy gương mặt của cô lạnh đến trắng bệch, nhíu mày, không nghe câu trả lời của cô đã nói tiếp, “Nhanh lên xe nào.”

Nếu đổi lại lúc bình thường, Trang Noãn Thần đã sớm mau chóng bước lên buồng xe ấm áp ấy, nhưng hiện giờ không được, cô nghĩ tới Cố Mặc, khẽ lắc đầu với anh, “Trước mặt là ga tàu điện ngầm rồi.”

Giang Mạc Viễn thấy cô từ chối, đành phải mở cửa bước xuống xe, đi đến dừng lại trước mặt cô, “Sao vậy?” Tiếng nói dịu dàng dễ nghe, trầm thấp êm tai, “Trời lạnh lắm, để anh đưa em về.”

“Thật sự không cần, cũng không lạnh lắm mà.” Trang Noãn Thần nhìn anh cười, “Lúc nãy em vừa thấy anh, anh mới làm việc xong đúng không? Mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

Tuyết rơi lã chã.

Thành phố Bắc Kinh hai mùa xuân và thu đều có gió thổi, còn lại mùa đông và mùa hạ thường đứng gió. Chính như bây giờ, tuyết rơi nhẹ nhàng không tiếng động, hai người lúc nói chuyện hà ra khói trắng cũng nhẹ nhàng hòa vào tuyết, lại phối hợp với vầng sáng chói lóa trên đường, mùa đông này đúng là tràn ngập sắc thái.

Trang Noãn Thần trong tuyết mặc áo len trắng, màu mũ ngược lại tươi hơn, còn có dây bím len buông xuống hai bên, phần chóp mũ có đính quả cầu len cùng màu, dưới chân mang đôi giày tuyết đế bằng. Còn Giang Mạc Viễn ở đối diện cô lại ăn vận rất chững chạc, áo khoác dài màu tối làm bổi bật lên vẻ trầm ổn trang trọng của doanh nhân thành đạt.

Một Trang Noãn Thần như vậy đứng trước mặt anh, có vẻ càng thêm trẻ trung xinh xắn. Ánh sáng cùng bông tuyết đan xen vào nhau, cô ngẩng mặt lên nói chuyện với anh, trông giống như một cô nữ sinh trong sáng, hoặc giống như cô bé quàng khăn đỏ ngây thơ, nụ cười rạng rỡ bên môi hệt như hoa lê trên cành.

Lời nói của cô khiến khóe môi Giang mạc Viễn gợn lên nụ cười yếu ớt, “Hóa ra vừa rồi đúng là em, anh còn tưởng mình nhìn nhầm.”

“Em chỉ tản bộ, đúng lúc đi ngang qua đây.” Cô hít hít mũi.

Giang Mạc Viễn nhìn thoáng qua sắc trời, không nói gì nữa dứt khoát kéo tay cô qua, “Nghe dự báo thời tiết nói tối nay tuyết rơi cả đêm, đi thôi, anh đưa em về nhà.”

“Thật sự không cần mà.” Cô vội vàng rút tay lại, lắc đầu.

Anh dừng lại, nhìn cô hồi lâu mới khẽ nói, “Em sợ Cố Mặc hiểu lầm à? Anh chỉ đưa em về nhà thôi mà, vả lại anh ta đâu có ở bên cạnh em.”

Mắt Trang Noãn Thần tối đi, nhớ lại bộ dạng bỏ đi đầu không ngoảnh lại của Cố Mặc, trái tim cô cũng đau theo.

Giang Mạc Viễn tiến lại gần cô, cúi đầu xuống lúc này mới nhìn thấy rõ ràng mắt cô, nhíu mày, rồi nhanh chóng cong môi cười nhẹ, “Nếu không lên xe, anh sẽ bế em lên đó.”

“Hả?” Câu nói này của anh rốt cục cũng thành công khiến cô kinh ngạc, nhìn vào đôi mắt đen cười đùa của anh, cô hết cách, lại sợ anh thật sự làm vậy nên vội vàng lên xe.

Ý cười bên môi Giang Mạc Viễn rộng hơn, cũng theo cô lên xe.

Nhiệt độ ấm áp trong buồng xe nhanh chóng xua đi cái lạnh bên ngoài.

Trang Noãn Thần tháo bao tay ra, nhẹ nhàng xoa tay, Giang Mạc Viễn lên xe rồi nhưng không lập tức nổ máy, thấy động tác của cô bèn đưa tay kéo hai tay cô qua, ủ đôi bàn tay lạnh lẽo của cô trong lòng bàn tay mình, dùng nhiệt độ cơ thể của đàn ông để hòa tan sự lạnh lẽo cho cô gái.

Cô thấy nao nao, muốn rút tay ra lại bị anh nắm chặt hơn, tay cô quá mức lạnh lẽo, anh nhẹ nhàng ủ tay cô lại, từ bàn tay đến đầu ngón tay không hề thấy phiền, giương mắt nhìn cô, “Tối qua em khóc à?”

“Dạ không…” Trang Noãn Thần có chút mất tự nhiên, cụp mắt khẽ đáp.

“Hai mắt sưng hết lên rồi.” Giang Mạc Viễn nhìn cô, sâu trong đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng.


Cô cắn môi, trong lòng lại cảm thấy ấm ức, nhưng nhanh chóng đè nén xuống.

Thái độ của Cố Mặc với cô như một tảng đá cứng đè lên cô, khiến cô thấy áp lực và đau đớn.

“Xin lỗi em, là hành vi tối qua của anh làm cho Cố Mặc hiểu lầm.” Giang Mạc Viễn thấp giọng, “Là anh nghĩ không chu đáo, gọi điện thoại cho em là được rồi, hoặc là để thư ký giao cho em.”

“Chuyện này thật sự không thể trách anh.” Thấy anh xin lỗi, ngược lại cô thấy băn khoăn, Giang Mạc Viễn có lỗi gì chứ? Chẳng qua chỉ đến trả khăn thôi mà, anh lại không biết Cố Mặc đang ở nhà cô.

“Tối qua hai người cãi nhau sao?” Anh vừa ủ tay cho cô vừa hỏi.

Trang Noãn Thần không biết phải trả lời thế nào, nhất thời không gật cũng không lắc.

“Noãn Noãn à…” Anh dừng động tác lại, đưa tay ra khẽ nâng cằm cô lên, ôn hòa nhìn cô, giọng nói êm tai như tiếng hơi thở dịu dàng, “Em quên lời nói của anh rồi sao, chúng ta là bạn mà, em có gì ấm ức có thể nói với anh, đừng nén mãi trong lòng.”

Trang Noãn Thần rút tay về, cuộn mình tựa vào chỗ ngồi, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu mới hỏi, “Có phải đàn ông đều như vậy hay không? Mạc Viễn, đối với bạn gái của anh, anh cũng sẽ nghi thần nghi quỷ sao? Thậm chí bài xích luôn cả những người bạn khác phái bên cạnh cô ấy?”

Dưới ánh đèn lờ mờ trong xe, Giang Mạc Viễn sau khi nghe câu hỏi này thì trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, một chút đau xót, bất quá rất nhanh được anh che giấu thật sâu, khẽ cười, “Yêu càng sâu sẽ càng lo được lo mất. Nếu em là bạn gái của anh, e rằng anh cũng sẽ giống như Cố Mặc, quan tâm đến chuyện giao du bạn bè của em, nhưng có thể anh sẽ không khẩn trương quá mức như anh ta.”

“Cố Mặc khẩn trương ư?” Trang Noãn Thần khá bất ngờ.

“Đúng vậy.” Giang Mạc Viễn cũng tựa vào chỗ ngồi, thản nhiên nói, “Anh ta khẩn trương là bởi vì anh ta biết có một người đàn ông tên là Giang Mạc Viễn ở bên cạnh em. Nhưng nếu anh là anh ta, có thể anh sẽ khẩn trương chuyện khác.”

Trang Noãn Thần nhìn anh khó hiểu.

Anh quay qua nhìn cô, cười nhẹ, “Nếu em là bạn gái của anh, anh sẽ không phải lo lắng bên cạnh em có thể có một người tên là Giang Mạc Viễn hay không, anh chỉ khẩn trương không biết cô gái của anh có đủ yêu anh hay không. Nếu không yêu anh, thì đây mới là vấn đề khó khăn mà anh phải khắc phục.”

Trang Noãn Thần khẽ siết tay, cắn môi im lặng.

“Anh ấy là quá khẩn trương về em, quá yêu em mới có thể như vậy.” Giang Mạc Viễn đưa tay xoa đầu cô, cười nói, “Giải thích rõ ràng với anh ấy một chút, em phải biết rằng trong tình yêu, luôn luôn không bao giờ tồn tại sự tin tưởng, cái gọi là tin tưởng thật ra chỉ là thấu hiểu và bao dung mà thôi. Nếu em yêu anh ấy, sẽ cảm thông cho tâm trạng quan tâm em quá mức của anh ấy.”

“Cám ơn anh, Mạc Viễn.” Cô không ngờ anh sẽ nói giúp Cố Mặc, trong lòng cô vô cùng cảm kích.

“Đồ ngốc à, cám ơn gì chứ.” Anh mỉm cười ung dung.

Trang Noãn Thần cũng cười theo, nhưng ánh mắt nhanh chóng ảm đạm.

“Lại sao vậy?” Anh phát hiện ra vẻ mặt cô thay đổi.

“Suốt ngày hôm nay em gọi hoài mà Cố Mặc không bắt máy, tối qua sau khi anh về thì anh ấy cũng đùng đùng bỏ đi.” Trang Noãn Thần nhìn anh như cầu xin sự giúp đỡ, “Anh ấy cũng không chịu nghe em giải thích.”

Sau khi Giang Mạc Viễn nghe vậy thì hơi đăm chiêu, sau đó nhìn cô, “Vậy đi, tối nay em đừng suy nghĩ gì hết, về nhà ngủ một giấc thật ngon, đợi đến mai sau khi em tan ca thì chủ động đến tòa soạn tìm anh ấy, hai người là người yêu mà, đôi khi con gái chủ động một chút cũng không có gì.”

Trang Noãn Thần nghĩ nghĩ, gật mạnh đầu, sau khi được Giang Mạc Viễn nhỏ nhẹ an ủi, cảm xúc bi thương quanh quẩn cả ngày nay cũng đột nhiên biến mất, ý cười trong mắt ngày càng thuần khiết hơn.

Giang Mạc Viễn thấy cô buông bỏ được thì cũng mỉm cười, chuẩn bị lái xe đưa cô về nhà.

Nhưng điện thoại lại đột ngột vang lên, là của Trang Noãn Thần.

Lấy ra xem, mặt cô hiện lên vẻ kích động, Giang Mạc Viễn cũng vô tình nhìn thoáng qua màn hình, cái tên trên đó sáng lên cực kỳ chói mắt, môi anh lờ mờ bặm lại, khi Trang Noãn Thần nhấn nút nhận máy thì anh cũng khởi động xe.

Tiếng nói của cô thật êm ái, như là âm thanh của tự nhiên, đối phương nói gì không rõ lắm, chỉ là khuôn mặt của cô bắt đầu trở nên lo lắng.

Thời gian nói chuyện khá ngắn, chưa đầy một phút đồng hồ.


Sau khi cúp máy, Trang Noãn Thần chụp lấy cánh tay của Giang Mạc Viễn, nôn nóng nói, “Dừng xe.”

Xe chạy được một đoạn liền dừng lại.

“Có chuyện gì?” Giang Mạc Viễn ngạc nhiên thấp giọng hỏi.

“Cố Mặc bệnh rồi, em phải đến đó xem sao.” Trang Noãn Thần vừa xách túi vừa trả lời.

Giang Mạc Viễn giữ cô lại, “Để anh đưa em qua đó.”

“Không cần đâu, để anh ấy thấy thì sẽ lại hiểu lầm.” Trang Noãn Thần mở cửa xe, quay đầu nhìn anh, “Mạc Viễn à, hôm nay thật sự rất cám ơn anh.” Nói xong, cô xuống xe vội vàng chạy về phía ga tàu điện.

Kính chắn gió ngăn tuyết rơi.

Kể cả bóng dáng nhỏ xinh kia cũng dần dần biến mất trong tầm mắt của anh.

Trong buồng xe, còn lưu lại mùi hương của cô.

Hít một hơi thật sâu, để mùi hương ấy thấm vào tận đáy lòng, mở mắt ra, vẻ đen tối trong mắt khiến người ta phải sợ hãi…

***

Nhà của Cố Mặc ở bên cạnh công viên Triều Dương, bất luận là xuân hạ thu đông, từ nơi này nhìn ra ngoài đều là cảnh đẹp rất khác.

Khi anh nhìn thấy Trang Noãn Thần thở hổn hển xuất hiện trước cửa nhà, gương mặt tái nhợt của Cố Mặc hiện lên vui sướng, đôi mắt cũng nhuốm xúc động, không nói gì đã đưa tay kéo cô vào trong, đóng cửa lại, ôm chặt cô vào lòng.

“Lạnh lắm đúng không?” Anh giống như đang ôm vật báu, ôn hòa nâng niu.

Viền mắt Trang Noãn Thần đỏ lên, từ trong ngực anh ngẩng đầu, lại đưa tay áp vào trán anh, “Sao lại phát sốt chứ? Ai bảo tối qua anh cáu kỉnh với em làm gì, nhất định là cảm lạnh rồi.”

Cố Mặc cúi đầu nhìn cô, thấy mắt cô rưng rưng, trong lòng mềm ngoặc, nhịn không được nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hôn sâu lên môi cô.

Cô không phản kháng, để mặc môi anh, mùi hương của anh nhiễm vào hơi thở của cô.

Qua hồi lâu, anh mới buông cô ra, nói nhỏ, “Xin lỗi em, hôm nay anh ngủ mê man suốt cả ngày, mới xem điện thoại, thấy em gọi rất nhiều cuộc gọi nhỡ.”

“Không phải là lỗi của anh, là do em.” Trang Noãn Thần xót xa nhìn anh, “Em còn tưởng anh giận em nên không thèm nghe máy chứ, ai dè cả ngày nay anh bị bệnh, có phải tối qua thấy rất khó chịu không? Em đúng là sơ ý quá, đáng lẽ phải đến tòa soạn tìm anh trước, nếu em đi tìm anh nói chuyện, thì sẽ không để cho anh khó chịu cả ngày rồi.”

“Không sao, anh cũng không phải con nít, cảm mạo phát sốt không phải bệnh gì nặng lắm, bây giờ chẳng phải đã khỏe hơn nhiều rồi sao?” Cố Mặc ôm cô, thở dài, “Chỉ cần có em bên anh, mọi chuyện đều tốt đẹp hơn.”

“Bị bệnh mà miệng lưỡi vẫn còn ngọt như vậy.”Trang Noãn Thần mỉm cười hạnh phúc, lại đột nhiên nhớ ra gì đó, ôm lấy mặt anh, “Cả ngày nay chưa ăn gì à?”

Cố Mặc lắc đầu.

“Còn bảo mình không phải con nít? Không ăn gì thì sao bệnh có thể khá lên được?” Cô trừng mắt liếc anh một cái, “Đợi tí nha, em đi nấu chút cháo cho anh, người bị bệnh mà ăn chút cháo thì dạ dày sẽ dễ chịu hơn.”

“Trong nhà không có gạo.” Anh không nấu ăn ở nhà, đương nhiên không có nguyên liệu này, kéo cô lại nói, “Em cũng chưa ăn tối đúng không? Chúng ta ra ngoài ăn đi.”

“Anh còn sốt mà ra ngoài làm gì? May mà em có tính toán trước, mua gạo rồi nè bạn.” Trang Noãn Thần mỉm cười tủm tỉm nhìn anh, chỉ chỉ túi đồ to lúc nãy cô mới mua ở siêu thị , “Em đây tuy rằng tài nấu nướng không thành thạo lắm, nhưng ít ra có thể hầu hạ đại thiếu gia đây, chờ chút, lát nữa là sẽ có thể ăn ngay món cháo thơm phức rồi.”

“OK.” Đáy lòng Cố Mặc tràn đầy hạnh phúc.

Trang Noãn Thần xách túi to nhìn xung quanh một chút, đây là lần đầu tiên cô đến nhà của Cố Mặc, nhưng với sự hiểu biết của cô về anh, cách bày trí trong nhà anh cũng vô cùng cá tính, diện tích rất lớn, có rất nhiều loại nhạc cụ, là một căn hộ theo kiểu thông tầng (căn hộ penthouse), không gian rộng lớn được thiết kế thuần phong cách, không nhiều màu sắc lắm, nhưng tràn đầy kích thích thị giác.

Hết chương 3

Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele Truyện Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele Story Quyển 4 - Chương 3: Lời nói của ai mà dễ nghe quá?
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...