Hành Trình Nghịch Tập Của Gia Tộc Pháo Hôi
Chương 322
252@-
Chương 322: Từ Thanh tấn cấp
Sau khi Lâm Viễn Kiều tấn cấp, Lâm Vân Dật ngày ngày ở trong phòng luyện đan, luyện chế đan dược.
Giang Nghiên Băng: "Phụ thân đã tấn cấp Kim Đan rồi, hiện tại Lâm gia rất ổn định, huynh cũng không cần phải quá gắng sức, nghỉ ngơi một chút cũng tốt."
Lâm Vân Dật: "Ta chỉ muốn xử lý xong những việc có thể xử lý, để tránh lúc cần ra ngoài lịch lãm lại luống cuống tay chân."
Giang Nghiên Băng: "Ra ngoài lịch lãm?"
Lâm Vân Dật: "Bây giờ Lâm gia có Hỏa Diễm, phụ thân cũng đã tấn cấp Kim Đan, sau này nếu muốn ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, ta cũng có thể yên tâm rồi."
Lâm Vân Dật đã từng đến Nguyên Không Cổ Cảnh, sâu sắc nhận ra rằng môi trường tu luyện ở Nam Hoang vẫn còn kém một chút.
Hắn và A Nghiên muốn kết đan, vẫn phải đi ra ngoài.
Những thứ tốt ở địa phận Ngự Thú Tông chỉ có bấy nhiêu, nếu hắn không mở rộng ra bên ngoài, sau này mâu thuẫn với Ngự Thú Tông sẽ ngày càng nhiều.
Ánh mắt Giang Nghiên Băng lóe lên, nhanh chóng hiểu được nỗi lo của Lâm Vân Dật, "Nam Hoang có chút nhỏ, muốn tiến thêm một bước nữa, có lẽ phải đi ra ngoài."
Lâm Vân Dật mỉm cười, "Tạm thời chỉ có dự định này thôi, hiện tại cũng không vội, những việc cần xử lý bây giờ vẫn còn rất nhiều."
Giang Nghiên Băng gật đầu, nói: "Nghe huynh."
Giang Nghiên Băng rũ mắt, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển.
Bọn họ ở Lâm gia e là không còn được bao lâu nữa, nếu đã vậy, có một số việc có lẽ cũng nên làm rồi.
Giang gia những năm nay sống trong cảnh khốn khó, nhưng nếu để lại thì vẫn là một mối họa ngầm.
Trước đây, Giang Nghiên Băng còn khá thích thú khi nhìn thấy người nhà họ Giang hối hận không kịp.
Nhìn những người đó đấm ngực dậm chân, vừa ghen tị vừa căm hận nhìn y, y liền cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt đẹp.
Chỉ là, nhìn những năm nay, dần dần có chút nhàm chán rồi.
Lâm Vân Dật nhìn Giang Nghiên Băng, có chút nghi hoặc hỏi: "Nghĩ gì vậy? Chăm chú thế?"
"Không có gì." Giang Nghiên Băng chuyển chủ đề, nói: "Tiếp theo, huynh muốn luyện chế đan dược gì?"
Lâm Vân Dật: "Trúc Cơ Đan."
Giang Nghiên Băng: "Ồ, cũng nên luyện chế một ít rồi."
Năm đó bọn họ mang về không ít Trúc Cơ Đan từ bí cảnh, nhưng đã lần lượt dùng khá nhiều, chỉ còn lại một chút.
Lâm Vân Dật: "Vạn Kiếm Tông đã gửi 3 phần vật liệu, hy vọng có thể ra được mấy viên cực phẩm. Trúc Cơ Đan cực phẩm so với Trúc Cơ Đan bình thường phẩm chất vẫn tốt hơn một chút."
Giang Nghiên Băng nghe vậy có chút cạn lời, Trúc Cơ Đan cực phẩm phẩm chất đương nhiên tốt, nhưng mà, đan dược cực phẩm đâu có dễ luyện chế như vậy!
Giang Nghiên Băng: "Đan dược cực phẩm chỉ có thể gặp mà không thể cầu, luyện chế ra thượng phẩm cũng đã không tệ rồi."
Lâm Vân Dật: "Ta thử xem."
Lâm Vân Dật lấy linh dược ra, bắt đầu luyện đan.
Lâm Vân Dật liên tiếp mở 3 lò Trúc Cơ Đan, tổng cộng thu được 24 viên, thật sự đã ra được hai viên Trúc Cơ Đan cực phẩm.
Hai viên Trúc Cơ Đan cực phẩm, nếu tung ra ngoài, chắc chắn sẽ lại gây ra một trận chấn động.
Giang Nghiên Băng nhìn Trúc Cơ Đan, nói: "Đan thuật của huynh đã tiến bộ không ít, số lượng đan dược luyện ra so với trước đây nhiều hơn."
Lâm gia trước đó đã bán 10 viên Trúc Cơ Đan tại buổi đấu giá, sau đó lại giao dịch 12 viên với Vạn Kiếm Tông.
Lượng Trúc Cơ Đan dự trữ của gia tộc giảm mạnh, Giang Nghiên Băng vốn còn có chút lo lắng. Bây giờ thì không cần phải lo nữa, Lâm Vân Dật chỉ mở 3 lò, đã bù lại toàn bộ số đan dược đã hao tổn trong thời gian qua.
Giang Nghiên Băng thầm cảm thán, năng lượng của đan sư quả thực kinh khủng, chẳng trách, Chu trưởng lão trước đây địa vị Kim Đan sơ kỳ thậm chí còn lấn át cả Từ Thanh Kim Đan hậu kỳ.
Lâm Vân Dật: "Năm đó, lúc ta luyện chế Trúc Cơ Đan, còn chỉ là Huyền cấp luyện đan sư, bây giờ đã là Vương cấp đan sư rồi, cũng nên có chút tiến bộ chứ."
Giang Nghiên Băng: "Cũng phải. Nghe nói, bên Ngự Thú Tông, đang do dự không biết nên tìm huynh hay Chu trưởng lão để luyện chế Trúc Cơ Đan. Nếu bên Ngự Thú Tông biết được số lượng đan mỗi lần luyện ra hiện tại của huynh, có lẽ sẽ không do dự nữa."
Lâm Vân Dật: "Bên Ngự Thú Tông, cứ để họ tự cân nhắc đi."
Trúc Cơ Đan thuộc về tài nguyên chiến lược của một tông môn, ảnh hưởng trực tiếp đến huyết mạch của tông môn đó, loại đan dược này cơ bản đều do tu sĩ trong tông luyện chế.
Đan thuật của hắn có cao đến đâu, đối với Ngự Thú Tông, cuối cùng vẫn chỉ là người ngoài.
...
Lâm Viễn Kiều vừa mới tấn cấp Kim Đan, thì bên kia Giang gia, Giang gia chủ Giang Hoài Húc đã vì tức giận công tâm mà qua đời.
Xung quanh núi Vân Vụ, nhiều tu sĩ bàn tán xôn xao.
"Giang gia chủ tức giận đến chết rồi."
"Trước đây, Giang Hoài Thanh cũng là tức giận mà chết, không ngờ, Giang gia chủ lại đi theo vết xe đổ của vị kia, tính khí của người nhà họ Giang cũng quá lớn rồi."
"Giang Hoài Húc dù sao cũng là một tu sĩ Trúc Cơ, theo lý mà nói, chắc không dễ bị tức chết như vậy."
"Băng dày ba thước, không phải một ngày lạnh. Lâm gia những năm nay, phất lên như diều gặp gió, Giang gia thì ngày càng sa sút. Những năm đầu, Giang gia sống tốt hơn nhiều, có sự so sánh như vậy, Giang Hoài Húc bị tức chết cũng không có gì lạ."
"Giang Hoài Húc vừa chết, Giang gia e là sắp tan đàn xẻ nghé rồi."
"Một bước sai, vạn bước sai! Nếu như năm đó, Giang gia không từ hôn, làm sao có thể đi đến bước đường ngày hôm nay."
"..."
Giang Hoài Húc chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, đối với nhiều thế lực tu chân, chỉ là một nhân vật không đáng kể.
Có tiền lệ của Giang Hoài Thanh, sau khi tin tức Giang Hoài Húc tức giận công tâm qua đời truyền ra, không ít tu sĩ cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ cảm thấy vị này tính khí quá lớn.
Một tu sĩ Trúc Cơ đường đường, lại bị tức chết như vậy!
Cái chết của Giang Hoài Húc, ngoài việc gây ra vài tiếng thở dài, cũng không gây ra sóng gió gì lớn.
...
Lâm gia.
Lâm Viễn Kiều nhìn Lâm Vân Dật, nói: "Giang Hoài Húc chết rồi."
Lâm Vân Dật gật đầu, vẻ mặt không quan tâm: "Nghe nói rồi."
Lâm Viễn Kiều: "Con làm sao?"
Lâm Vân Dật lắc đầu, nói: "Không phải con, nhưng cũng không khác gì con làm."
Lâm Viễn Kiều: "A Nghiên làm?"
Lâm Vân Dật: "Chắc là A Nghiên và Ngân Đoàn làm."
Lâm Viễn Kiều: "Nếu vậy, quả thực không khác gì con làm."
Lâm Viễn Kiều thầm nghĩ: Giang Hoài Húc dù sao cũng là cường giả Trúc Cơ, bị tức chết quả thực có chút gượng ép. Tuy nhiên, dù có người trong lòng nghi ngờ, chắc cũng sẽ không nói nhiều.
Lâm Viễn Kiều trước đây cũng từng nghĩ đến việc giết Giang Hoài Húc, chỉ là đánh chó cũng phải nể mặt chủ, Giang Việt Nhiễm dù sao cũng là đệ tử của Chu trưởng lão, nên mới giữ lại mạng cho ông ta.
Lâm Vân Dật: "Tuy nói, Giang gia bây giờ không đáng lo ngại, nhưng vẫn nên đề phòng thì hơn. A Nghiên làm cũng không tệ."
Trong nguyên tác, Giang gia chính là kẻ đã giẫm lên Lâm gia để vươn lên, phát triển thành một thế lực khổng lồ không thua kém Ngự Thú Tông.
Giang Việt Nhiễm dù sao cũng là nữ chính, tuy bây giờ sống rất không như ý, nhưng biết đâu lúc nào đó lại lật ngược tình thế.
Giang gia cũng được xem là một cánh tay của Giang Việt Nhiễm. Giang Hoài Húc chết, Giang gia tan rã, cánh tay này coi như đã bị chặt đứt.
Lâm Viễn Kiều: "A Nghiên nói cho con biết là y làm à?"
Lâm Vân Dật: "Không có, y chắc không muốn con biết. Nếu y không muốn con biết, con cứ coi như không biết là được."
Lâm Viễn Kiều mỉm cười, nói: "Không biết A Nghiên có để lại dấu vết gì không, nếu có, con đi dọn dẹp giúp nó đi."
Lâm Vân Dật: "Chuyện này không cần phụ thân nói, con đã làm rồi. Nhưng mà, A Nghiên hành sự cũng rất cẩn thận, cho dù Giang Việt Nhiễm có đến điều tra, cũng sẽ không tra ra được gì."
Lâm Viễn Kiều: "Vậy thì tốt rồi."
Lâm Vân Dật: "Giang Hoài Húc chết rồi, Giang gia cũng sắp tan rã, mau chóng tiếp quản địa bàn của Giang gia đi."
Lâm Viễn Kiều: "Được."
Một khi gia tộc tu chân không còn Trúc Cơ chống đỡ, sẽ nhanh chóng trở thành miếng mồi béo bở.
Tình hình của Giang gia có chút khác biệt. Giang Hoài Húc chết rồi, nhưng Giang Việt Nhiễm vẫn còn đó, nể mặt Giang Việt Nhiễm, các gia tộc tu chân lớn cũng không tiện làm quá đáng.
...
Ngự Thú Tông.
Một luồng khí tức mạnh mẽ bùng phát từ hướng Hỏa Vân Phong.
Dưới uy áp Kim Đan khổng lồ, nhiều tu sĩ chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, cơ thể lung lay sắp đổ.
"Từ trưởng lão đã tấn cấp Kim Đan đỉnh phong rồi."
"Tốt quá, trưởng lão đã tấn cấp Kim Đan đỉnh phong rồi."
"Từ trưởng lão thọ nguyên vẫn còn nhiều, có lẽ có thể tấn cấp Nguyên Anh."
"Tốt quá rồi, Ngự Thú Tông chúng ta cuối cùng cũng lại có cường giả Kim Đan đỉnh phong."
"..."
Từ Thanh trưởng lão tấn cấp Kim Đan đỉnh phong, đã nâng cao sĩ khí của Ngự Thú Tông lên rất nhiều.
Sự chênh lệch giữa Kim Đan đỉnh phong và Kim Đan sơ kỳ là rất lớn. Trong tình huống bình thường, một Kim Đan đỉnh phong đối đầu với hai Kim Đan sơ kỳ hoàn toàn không thành vấn đề.
Lâm Viễn Kiều tấn cấp Kim Đan, đã gây áp lực không nhỏ cho các đệ tử Ngự Thú Tông.
Từ Thanh tấn cấp Kim Đan đỉnh phong, ít nhiều cũng coi như gỡ lại được một bàn.
Trước đây, Tạ Du chết, cộng thêm tin đồn Tạ Du có liên quan đến ma đạo, một nhánh của Tạ gia đã phản bội tông môn, không khí trong Ngự Thú Tông luôn có chút ảm đạm.
Lúc này, Từ Thanh tấn cấp Kim Đan đỉnh phong, không khí căng thẳng trong tông môn cuối cùng cũng được xoa dịu.
...
Giang Việt Nhiễm nhìn về hướng Hỏa Vân Phong, trong mắt tràn ngập hận ý.
Lâm Viễn Kiều tấn cấp Kim Đan, Từ Thanh tấn cấp Kim Đan đỉnh phong.
Chủ đề bàn tán của các tu sĩ trong địa phận Ngự Thú Tông đều xoay quanh hai người này.
Tin tức phụ thân qua đời, thỉnh thoảng cũng có người nhắc đến, nhưng khi nhắc đến cũng chỉ là vài tiếng thở dài.
So với tu sĩ Kim Đan, cái chết của một tu sĩ Trúc Cơ như phụ thân nàng, mọi người đều cảm thấy không quan trọng.
Giang Việt Nhiễm siết chặt nắm đấm, bên ngoài đồn rằng phụ thân nàng bị tức chết.
Phụ thân nàng dù sao cũng là cường giả Trúc Cơ, sao có thể tùy tiện bị tức chết được, chắc chắn là bị mưu hại.
Tin tức từ Giang gia truyền về, phụ thân nàng giống như bị tâm ma xâm nhập, phản phệ mà chết, trông quả thực giống như một tai nạn.
Cửu vĩ hồ của Giang Nghiên Băng, ảo thuật hàng đầu, có thể dễ dàng khơi dậy tâm ma của tu sĩ, giết người vô hình.
Trong mắt Giang Việt Nhiễm lóe lên vài phần âm u. Không chỉ nàng, chắc hẳn có không ít người đã đoán ra, phụ thân nàng không phải thực sự bị tức chết, nhưng những người này đều chọn cách im lặng.
Không ai muốn vì một tu sĩ Trúc Cơ không liên quan mà đi đắc tội với Lâm gia đang như mặt trời ban trưa.
Giang Việt Nhiễm siết chặt nắm đấm, trong lòng đối với Từ Thanh thêm mấy phần hận ý.
Từ Thanh là trưởng lão Ngự Thú Tông, lại ngồi yên nhìn Lâm Viễn Kiều tấn cấp Kim Đan.
Một núi không thể có hai hổ, Lâm gia cứ phát triển như vậy, tình cảnh của Ngự Thú Tông sẽ ngày càng khó xử. Từ Thanh là trưởng lão Ngự Thú Tông, lại không màng đến đại cục như vậy.
Giang Việt Nhiễm rũ mắt, trong lòng mơ hồ có mấy phần buồn bã.
Ngự Thú Tông bây giờ đã là thiên hạ của huynh đệ nhà họ Lâm, mình tiếp tục ở lại tông môn, e rằng phải luôn sống dưới bóng người khác.
Giang Việt Nhiễm thầm mắng Tạ Lệnh Hoài vô dụng, xuất phát điểm của hắn cao hơn huynh đệ nhà họ Lâm nhiều như vậy, cuối cùng lại ra nông nỗi này.
...
Từ Thanh từ trong phòng bế quan bước ra, Từ Niệm Như đi lên đón.
Từ Niệm Như: "Chúc mừng lão tổ, tiến thêm một bước đạt đến sào đầu trăm thước*."
(*ngụ ý đã đến điểm max cao nhất trong 1 giai đoạn nào đó như cây sào trăm thước chống trên đất thì đã đứng trên đỉnh sào, sắp chuyển sang 1 cảnh giới khác)
Từ Thanh: "Lần này vận khí không tệ, phần lớn là nhờ mấy viên Vương cấp đan dược kia."
Từ Niệm Như có chút kích động nói: "Lão tổ đã tấn cấp Kim Đan đỉnh phong rồi, bước tiếp theo nên là đột phá Nguyên Anh."
Từ Thanh cười khổ một tiếng, nói: "Đột phá Nguyên Anh, nói thì dễ! Kim Đan đỉnh phong và Nguyên Anh nhìn như chỉ cách một bước, nhưng muốn vượt qua lại khó hơn lên trời."
Từ Niệm Như: "Dù sao cũng phải thử."
Từ Thanh chuyển chủ đề, nói: "Trong thời gian ta bế quan, tông môn có chuyện gì xảy ra không?"
Từ Niệm Như: "Tông môn không có chuyện gì, chỉ có Lâm gia là có chuyện."
Từ Thanh: "Lâm Viễn Kiều tấn cấp Kim Đan rồi?"
Từ Niệm Như gật đầu, nói: "Lão tổ liệu sự như thần."
Từ Thanh: "Không ngờ, lại thật sự tấn cấp rồi."
Mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng khi nghe tin Lâm Viễn Kiều thành công tấn cấp, tâm trạng của Từ Thanh vẫn dao động rất mạnh.
Từ Niệm Như không nhịn được nói: "Lâm Viễn Kiều có khế ước thú Kim Đan, có con trai là Vương cấp đan sư, ưu thế quá lớn."
Từ Thanh: "Đúng vậy! Tu sĩ may mắn như Lâm gia chủ quả thực hiếm thấy."
Hành Trình Nghịch Tập Của Gia Tộc Pháo Hôi
Chương 322: Từ Thanh tấn cấp
Sau khi Lâm Viễn Kiều tấn cấp, Lâm Vân Dật ngày ngày ở trong phòng luyện đan, luyện chế đan dược.
Giang Nghiên Băng: "Phụ thân đã tấn cấp Kim Đan rồi, hiện tại Lâm gia rất ổn định, huynh cũng không cần phải quá gắng sức, nghỉ ngơi một chút cũng tốt."
Lâm Vân Dật: "Ta chỉ muốn xử lý xong những việc có thể xử lý, để tránh lúc cần ra ngoài lịch lãm lại luống cuống tay chân."
Giang Nghiên Băng: "Ra ngoài lịch lãm?"
Lâm Vân Dật: "Bây giờ Lâm gia có Hỏa Diễm, phụ thân cũng đã tấn cấp Kim Đan, sau này nếu muốn ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, ta cũng có thể yên tâm rồi."
Lâm Vân Dật đã từng đến Nguyên Không Cổ Cảnh, sâu sắc nhận ra rằng môi trường tu luyện ở Nam Hoang vẫn còn kém một chút.
Hắn và A Nghiên muốn kết đan, vẫn phải đi ra ngoài.
Những thứ tốt ở địa phận Ngự Thú Tông chỉ có bấy nhiêu, nếu hắn không mở rộng ra bên ngoài, sau này mâu thuẫn với Ngự Thú Tông sẽ ngày càng nhiều.
Ánh mắt Giang Nghiên Băng lóe lên, nhanh chóng hiểu được nỗi lo của Lâm Vân Dật, "Nam Hoang có chút nhỏ, muốn tiến thêm một bước nữa, có lẽ phải đi ra ngoài."
Lâm Vân Dật mỉm cười, "Tạm thời chỉ có dự định này thôi, hiện tại cũng không vội, những việc cần xử lý bây giờ vẫn còn rất nhiều."
Giang Nghiên Băng gật đầu, nói: "Nghe huynh."
Giang Nghiên Băng rũ mắt, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển.
Bọn họ ở Lâm gia e là không còn được bao lâu nữa, nếu đã vậy, có một số việc có lẽ cũng nên làm rồi.
Giang gia những năm nay sống trong cảnh khốn khó, nhưng nếu để lại thì vẫn là một mối họa ngầm.
Trước đây, Giang Nghiên Băng còn khá thích thú khi nhìn thấy người nhà họ Giang hối hận không kịp.
Nhìn những người đó đấm ngực dậm chân, vừa ghen tị vừa căm hận nhìn y, y liền cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt đẹp.
Chỉ là, nhìn những năm nay, dần dần có chút nhàm chán rồi.
Lâm Vân Dật nhìn Giang Nghiên Băng, có chút nghi hoặc hỏi: "Nghĩ gì vậy? Chăm chú thế?"
"Không có gì." Giang Nghiên Băng chuyển chủ đề, nói: "Tiếp theo, huynh muốn luyện chế đan dược gì?"
Lâm Vân Dật: "Trúc Cơ Đan."
Giang Nghiên Băng: "Ồ, cũng nên luyện chế một ít rồi."
Năm đó bọn họ mang về không ít Trúc Cơ Đan từ bí cảnh, nhưng đã lần lượt dùng khá nhiều, chỉ còn lại một chút.
Lâm Vân Dật: "Vạn Kiếm Tông đã gửi 3 phần vật liệu, hy vọng có thể ra được mấy viên cực phẩm. Trúc Cơ Đan cực phẩm so với Trúc Cơ Đan bình thường phẩm chất vẫn tốt hơn một chút."
Giang Nghiên Băng nghe vậy có chút cạn lời, Trúc Cơ Đan cực phẩm phẩm chất đương nhiên tốt, nhưng mà, đan dược cực phẩm đâu có dễ luyện chế như vậy!
Giang Nghiên Băng: "Đan dược cực phẩm chỉ có thể gặp mà không thể cầu, luyện chế ra thượng phẩm cũng đã không tệ rồi."
Lâm Vân Dật: "Ta thử xem."
Lâm Vân Dật lấy linh dược ra, bắt đầu luyện đan.
Lâm Vân Dật liên tiếp mở 3 lò Trúc Cơ Đan, tổng cộng thu được 24 viên, thật sự đã ra được hai viên Trúc Cơ Đan cực phẩm.
Hai viên Trúc Cơ Đan cực phẩm, nếu tung ra ngoài, chắc chắn sẽ lại gây ra một trận chấn động.
Giang Nghiên Băng nhìn Trúc Cơ Đan, nói: "Đan thuật của huynh đã tiến bộ không ít, số lượng đan dược luyện ra so với trước đây nhiều hơn."
Lâm gia trước đó đã bán 10 viên Trúc Cơ Đan tại buổi đấu giá, sau đó lại giao dịch 12 viên với Vạn Kiếm Tông.
Lượng Trúc Cơ Đan dự trữ của gia tộc giảm mạnh, Giang Nghiên Băng vốn còn có chút lo lắng. Bây giờ thì không cần phải lo nữa, Lâm Vân Dật chỉ mở 3 lò, đã bù lại toàn bộ số đan dược đã hao tổn trong thời gian qua.
Giang Nghiên Băng thầm cảm thán, năng lượng của đan sư quả thực kinh khủng, chẳng trách, Chu trưởng lão trước đây địa vị Kim Đan sơ kỳ thậm chí còn lấn át cả Từ Thanh Kim Đan hậu kỳ.
Lâm Vân Dật: "Năm đó, lúc ta luyện chế Trúc Cơ Đan, còn chỉ là Huyền cấp luyện đan sư, bây giờ đã là Vương cấp đan sư rồi, cũng nên có chút tiến bộ chứ."
Giang Nghiên Băng: "Cũng phải. Nghe nói, bên Ngự Thú Tông, đang do dự không biết nên tìm huynh hay Chu trưởng lão để luyện chế Trúc Cơ Đan. Nếu bên Ngự Thú Tông biết được số lượng đan mỗi lần luyện ra hiện tại của huynh, có lẽ sẽ không do dự nữa."
Lâm Vân Dật: "Bên Ngự Thú Tông, cứ để họ tự cân nhắc đi."
Trúc Cơ Đan thuộc về tài nguyên chiến lược của một tông môn, ảnh hưởng trực tiếp đến huyết mạch của tông môn đó, loại đan dược này cơ bản đều do tu sĩ trong tông luyện chế.
Đan thuật của hắn có cao đến đâu, đối với Ngự Thú Tông, cuối cùng vẫn chỉ là người ngoài.
...
Lâm Viễn Kiều vừa mới tấn cấp Kim Đan, thì bên kia Giang gia, Giang gia chủ Giang Hoài Húc đã vì tức giận công tâm mà qua đời.
Xung quanh núi Vân Vụ, nhiều tu sĩ bàn tán xôn xao.
"Giang gia chủ tức giận đến chết rồi."
"Trước đây, Giang Hoài Thanh cũng là tức giận mà chết, không ngờ, Giang gia chủ lại đi theo vết xe đổ của vị kia, tính khí của người nhà họ Giang cũng quá lớn rồi."
"Giang Hoài Húc dù sao cũng là một tu sĩ Trúc Cơ, theo lý mà nói, chắc không dễ bị tức chết như vậy."
"Băng dày ba thước, không phải một ngày lạnh. Lâm gia những năm nay, phất lên như diều gặp gió, Giang gia thì ngày càng sa sút. Những năm đầu, Giang gia sống tốt hơn nhiều, có sự so sánh như vậy, Giang Hoài Húc bị tức chết cũng không có gì lạ."
"Giang Hoài Húc vừa chết, Giang gia e là sắp tan đàn xẻ nghé rồi."
"Một bước sai, vạn bước sai! Nếu như năm đó, Giang gia không từ hôn, làm sao có thể đi đến bước đường ngày hôm nay."
"..."
Giang Hoài Húc chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, đối với nhiều thế lực tu chân, chỉ là một nhân vật không đáng kể.
Có tiền lệ của Giang Hoài Thanh, sau khi tin tức Giang Hoài Húc tức giận công tâm qua đời truyền ra, không ít tu sĩ cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ cảm thấy vị này tính khí quá lớn.
Một tu sĩ Trúc Cơ đường đường, lại bị tức chết như vậy!
Cái chết của Giang Hoài Húc, ngoài việc gây ra vài tiếng thở dài, cũng không gây ra sóng gió gì lớn.
...
Lâm gia.
Lâm Viễn Kiều nhìn Lâm Vân Dật, nói: "Giang Hoài Húc chết rồi."
Lâm Vân Dật gật đầu, vẻ mặt không quan tâm: "Nghe nói rồi."
Lâm Viễn Kiều: "Con làm sao?"
Lâm Vân Dật lắc đầu, nói: "Không phải con, nhưng cũng không khác gì con làm."
Lâm Viễn Kiều: "A Nghiên làm?"
Lâm Vân Dật: "Chắc là A Nghiên và Ngân Đoàn làm."
Lâm Viễn Kiều: "Nếu vậy, quả thực không khác gì con làm."
Lâm Viễn Kiều thầm nghĩ: Giang Hoài Húc dù sao cũng là cường giả Trúc Cơ, bị tức chết quả thực có chút gượng ép. Tuy nhiên, dù có người trong lòng nghi ngờ, chắc cũng sẽ không nói nhiều.
Lâm Viễn Kiều trước đây cũng từng nghĩ đến việc giết Giang Hoài Húc, chỉ là đánh chó cũng phải nể mặt chủ, Giang Việt Nhiễm dù sao cũng là đệ tử của Chu trưởng lão, nên mới giữ lại mạng cho ông ta.
Lâm Vân Dật: "Tuy nói, Giang gia bây giờ không đáng lo ngại, nhưng vẫn nên đề phòng thì hơn. A Nghiên làm cũng không tệ."
Trong nguyên tác, Giang gia chính là kẻ đã giẫm lên Lâm gia để vươn lên, phát triển thành một thế lực khổng lồ không thua kém Ngự Thú Tông.
Giang Việt Nhiễm dù sao cũng là nữ chính, tuy bây giờ sống rất không như ý, nhưng biết đâu lúc nào đó lại lật ngược tình thế.
Giang gia cũng được xem là một cánh tay của Giang Việt Nhiễm. Giang Hoài Húc chết, Giang gia tan rã, cánh tay này coi như đã bị chặt đứt.
Lâm Viễn Kiều: "A Nghiên nói cho con biết là y làm à?"
Lâm Vân Dật: "Không có, y chắc không muốn con biết. Nếu y không muốn con biết, con cứ coi như không biết là được."
Lâm Viễn Kiều mỉm cười, nói: "Không biết A Nghiên có để lại dấu vết gì không, nếu có, con đi dọn dẹp giúp nó đi."
Lâm Vân Dật: "Chuyện này không cần phụ thân nói, con đã làm rồi. Nhưng mà, A Nghiên hành sự cũng rất cẩn thận, cho dù Giang Việt Nhiễm có đến điều tra, cũng sẽ không tra ra được gì."
Lâm Viễn Kiều: "Vậy thì tốt rồi."
Lâm Vân Dật: "Giang Hoài Húc chết rồi, Giang gia cũng sắp tan rã, mau chóng tiếp quản địa bàn của Giang gia đi."
Lâm Viễn Kiều: "Được."
Một khi gia tộc tu chân không còn Trúc Cơ chống đỡ, sẽ nhanh chóng trở thành miếng mồi béo bở.
Tình hình của Giang gia có chút khác biệt. Giang Hoài Húc chết rồi, nhưng Giang Việt Nhiễm vẫn còn đó, nể mặt Giang Việt Nhiễm, các gia tộc tu chân lớn cũng không tiện làm quá đáng.
...
Ngự Thú Tông.
Một luồng khí tức mạnh mẽ bùng phát từ hướng Hỏa Vân Phong.
Dưới uy áp Kim Đan khổng lồ, nhiều tu sĩ chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, cơ thể lung lay sắp đổ.
"Từ trưởng lão đã tấn cấp Kim Đan đỉnh phong rồi."
"Tốt quá, trưởng lão đã tấn cấp Kim Đan đỉnh phong rồi."
"Từ trưởng lão thọ nguyên vẫn còn nhiều, có lẽ có thể tấn cấp Nguyên Anh."
"Tốt quá rồi, Ngự Thú Tông chúng ta cuối cùng cũng lại có cường giả Kim Đan đỉnh phong."
"..."
Từ Thanh trưởng lão tấn cấp Kim Đan đỉnh phong, đã nâng cao sĩ khí của Ngự Thú Tông lên rất nhiều.
Sự chênh lệch giữa Kim Đan đỉnh phong và Kim Đan sơ kỳ là rất lớn. Trong tình huống bình thường, một Kim Đan đỉnh phong đối đầu với hai Kim Đan sơ kỳ hoàn toàn không thành vấn đề.
Lâm Viễn Kiều tấn cấp Kim Đan, đã gây áp lực không nhỏ cho các đệ tử Ngự Thú Tông.
Từ Thanh tấn cấp Kim Đan đỉnh phong, ít nhiều cũng coi như gỡ lại được một bàn.
Trước đây, Tạ Du chết, cộng thêm tin đồn Tạ Du có liên quan đến ma đạo, một nhánh của Tạ gia đã phản bội tông môn, không khí trong Ngự Thú Tông luôn có chút ảm đạm.
Lúc này, Từ Thanh tấn cấp Kim Đan đỉnh phong, không khí căng thẳng trong tông môn cuối cùng cũng được xoa dịu.
...
Giang Việt Nhiễm nhìn về hướng Hỏa Vân Phong, trong mắt tràn ngập hận ý.
Lâm Viễn Kiều tấn cấp Kim Đan, Từ Thanh tấn cấp Kim Đan đỉnh phong.
Chủ đề bàn tán của các tu sĩ trong địa phận Ngự Thú Tông đều xoay quanh hai người này.
Tin tức phụ thân qua đời, thỉnh thoảng cũng có người nhắc đến, nhưng khi nhắc đến cũng chỉ là vài tiếng thở dài.
So với tu sĩ Kim Đan, cái chết của một tu sĩ Trúc Cơ như phụ thân nàng, mọi người đều cảm thấy không quan trọng.
Giang Việt Nhiễm siết chặt nắm đấm, bên ngoài đồn rằng phụ thân nàng bị tức chết.
Phụ thân nàng dù sao cũng là cường giả Trúc Cơ, sao có thể tùy tiện bị tức chết được, chắc chắn là bị mưu hại.
Tin tức từ Giang gia truyền về, phụ thân nàng giống như bị tâm ma xâm nhập, phản phệ mà chết, trông quả thực giống như một tai nạn.
Cửu vĩ hồ của Giang Nghiên Băng, ảo thuật hàng đầu, có thể dễ dàng khơi dậy tâm ma của tu sĩ, giết người vô hình.
Trong mắt Giang Việt Nhiễm lóe lên vài phần âm u. Không chỉ nàng, chắc hẳn có không ít người đã đoán ra, phụ thân nàng không phải thực sự bị tức chết, nhưng những người này đều chọn cách im lặng.
Không ai muốn vì một tu sĩ Trúc Cơ không liên quan mà đi đắc tội với Lâm gia đang như mặt trời ban trưa.
Giang Việt Nhiễm siết chặt nắm đấm, trong lòng đối với Từ Thanh thêm mấy phần hận ý.
Từ Thanh là trưởng lão Ngự Thú Tông, lại ngồi yên nhìn Lâm Viễn Kiều tấn cấp Kim Đan.
Một núi không thể có hai hổ, Lâm gia cứ phát triển như vậy, tình cảnh của Ngự Thú Tông sẽ ngày càng khó xử. Từ Thanh là trưởng lão Ngự Thú Tông, lại không màng đến đại cục như vậy.
Giang Việt Nhiễm rũ mắt, trong lòng mơ hồ có mấy phần buồn bã.
Ngự Thú Tông bây giờ đã là thiên hạ của huynh đệ nhà họ Lâm, mình tiếp tục ở lại tông môn, e rằng phải luôn sống dưới bóng người khác.
Giang Việt Nhiễm thầm mắng Tạ Lệnh Hoài vô dụng, xuất phát điểm của hắn cao hơn huynh đệ nhà họ Lâm nhiều như vậy, cuối cùng lại ra nông nỗi này.
...
Từ Thanh từ trong phòng bế quan bước ra, Từ Niệm Như đi lên đón.
Từ Niệm Như: "Chúc mừng lão tổ, tiến thêm một bước đạt đến sào đầu trăm thước*."
(*ngụ ý đã đến điểm max cao nhất trong 1 giai đoạn nào đó như cây sào trăm thước chống trên đất thì đã đứng trên đỉnh sào, sắp chuyển sang 1 cảnh giới khác)
Từ Thanh: "Lần này vận khí không tệ, phần lớn là nhờ mấy viên Vương cấp đan dược kia."
Từ Niệm Như có chút kích động nói: "Lão tổ đã tấn cấp Kim Đan đỉnh phong rồi, bước tiếp theo nên là đột phá Nguyên Anh."
Từ Thanh cười khổ một tiếng, nói: "Đột phá Nguyên Anh, nói thì dễ! Kim Đan đỉnh phong và Nguyên Anh nhìn như chỉ cách một bước, nhưng muốn vượt qua lại khó hơn lên trời."
Từ Niệm Như: "Dù sao cũng phải thử."
Từ Thanh chuyển chủ đề, nói: "Trong thời gian ta bế quan, tông môn có chuyện gì xảy ra không?"
Từ Niệm Như: "Tông môn không có chuyện gì, chỉ có Lâm gia là có chuyện."
Từ Thanh: "Lâm Viễn Kiều tấn cấp Kim Đan rồi?"
Từ Niệm Như gật đầu, nói: "Lão tổ liệu sự như thần."
Từ Thanh: "Không ngờ, lại thật sự tấn cấp rồi."
Mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng khi nghe tin Lâm Viễn Kiều thành công tấn cấp, tâm trạng của Từ Thanh vẫn dao động rất mạnh.
Từ Niệm Như không nhịn được nói: "Lâm Viễn Kiều có khế ước thú Kim Đan, có con trai là Vương cấp đan sư, ưu thế quá lớn."
Từ Thanh: "Đúng vậy! Tu sĩ may mắn như Lâm gia chủ quả thực hiếm thấy."
Hành Trình Nghịch Tập Của Gia Tộc Pháo Hôi
Đánh giá:
Truyện Hành Trình Nghịch Tập Của Gia Tộc Pháo Hôi
Story
Chương 322
10.0/10 từ 18 lượt.