Hành Trình Nghịch Tập Của Gia Tộc Pháo Hôi

Chương 240

172@-

Chương 240: Mở hộp báu truyền thừa


 


Tại Lâm gia.


 


Lâm Viễn Kiều liếc nhìn Lâm Vân Dật và Giang Nghiên Băng rồi nói: "Đại ca và nhị ca của các con xuất quan, gây ra tiếng vang không nhỏ đâu."


 


Lâm Vân Dật đáp: "Thi thoảng thể hiện một chút thực lực cũng là điều cần thiết."


 


"Chuyện đã đến nước này, dù đại ca và nhị ca có biểu hiện bình thường hay xuất chúng thì cũng đã là cái gai trong mắt nhà họ Tạ rồi."


 


"Nếu đã vậy, chi bằng cứ thể hiện thực lực ra ngoài, cũng để cho các đệ tử Ngự Thú Tông biết đường mà liệu, xem nên đứng về phe nào."


 


Lâm Viễn Kiều gật gù: "Nói phải lắm."


 


Gần đây có không ít tu chân gia tộc đã chìa cành ô liu với ông. Lão đại, lão nhị càng thành công thì địa vị của Lâm gia cũng nước lên thuyền lên theo.


 


Viên Nguyệt, Khuyết Nguyệt gần đây tinh luyện ra các loại vật liệu luyện khí có phẩm chất ngày càng cao. Mà phẩm chất của vật liệu lại ảnh hưởng trực tiếp đến phẩm chất của pháp khí luyện chế ra. Đối với một tu chân gia tộc, pháp khí là thứ rất quan trọng. Khi đối đầu với kẻ địch, có một món pháp khí lợi hại hộ thân thì phần thắng sẽ cao hơn rất nhiều. Pháp khí Huyền cấp vốn hiếm có, nên rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ của các gia tộc khác đều chỉ có thể dùng pháp khí Phàm cấp để tự vệ.


 


Lâm Viễn Kiều ngừng một chút rồi nói tiếp: "Gần đây trong Ngự Thú Tông lại có lời đồn, nói năm đó các con ở trong bí cảnh đã kiếm được không ít của riêng."


 


Lâm Vân Dật cười nhạt: "Chuyện qua lâu như vậy rồi mà vẫn còn có kẻ nhai lại chuyện cũ à!"


 


Lâm Viễn Kiều nói: "Còn không phải vì thực lực của đại ca và nhị ca con gần đây tăng vọt quá nhanh sao. Tạ Lệnh Hoài chân trước vừa đột phá Trúc Cơ trung kỳ, ăn mừng rình rang, chân sau đại ca và lão nhị đã dắt linh sủng xuất quan vả mặt. Nhà họ Tạ mất mặt như vậy, tự nhiên phải tìm cách gỡ gạc lại."


 


Lâm Vân Dật nói: "Cũng đâu tính là sát nút, cách nhau ba tháng lận mà. Đại ca và nhị ca đã nể mặt lắm rồi."


 


Lâm Viễn Kiều cười khổ: "Nhưng người nhà họ Tạ đâu có nghĩ vậy!"


 


Giang Nghiên Băng có chút lo lắng: "Mười năm sắp trôi qua rồi, lão tổ nhà họ Tạ sắp xuất quan."


 


Trong mắt Lâm Viễn Kiều loé lên chiến ý hừng hực: "Lão tổ nhà họ Tạ xuất quan thì cứ xuất quan thôi."


 


Lâm Vân Dật tiếp lời: "Chỉ một tu sĩ Kim Đan thôi thì Lâm gia chúng ta chưa chắc không thể liều một phen."



 


Lâm Viễn Kiều hào hùng nói: "Với thực lực hiện giờ của Lâm gia ta, tuy chưa chắc là đối thủ của tu sĩ Kim Đan, nhưng nếu lão ta muốn động vào Lâm gia thì cũng phải trả một cái giá không nhỏ."


 


Lâm Vân Dật quả quyết: "Phụ thân nói phải, hiện giờ dù là tu sĩ Kim Đan muốn đụng vào Lâm gia ta cũng phải gãy vài cái răng."


 


Sau khi ăn Hỏa Diễm Quả ngàn năm, thực lực của Hỏa Dực Hổ đã tăng tiến vượt bậc. Một năm trước, cuối cùng nó cũng đột phá lên Trúc Cơ đỉnh kỳ dưới sự rèn luyện của Càn Dương Chân Hỏa. Nhờ Hỏa Dực Hổ thuận lợi đột phá, cha hắn, Lâm Viễn Kiều, cũng thuận thế tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ. Có lẽ trong các gia tộc lớn, cha hắn chính là tộc trưởng đột phá nhanh nhất.


 


Sau khi Hỏa Dực Hổ đột phá lên Trúc Cơ đỉnh phong, thực lực của nó đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Cực Phong Thiên Ưng cũng đã đột phá Trúc Cơ hậu kỳ từ mấy hôm trước. Tu vi của mẹ hắn tuy chưa thể tiến thêm bước nữa, nhưng linh lực đã hùng hậu hơn trước rất nhiều. Mấy năm nay, hắn đã cho đàn ưng dưới trướng Cực Phong ăn không ít đan dược, thực lực của chúng cũng tăng lên vô cùng nhanh chóng.


 


Tại Ngự Thú Tông.


 


Lâm Vân Văn đang chăn ong trên núi thì trưởng lão Ninh Châu tìm đến.


 


Lâm Vân Văn thấy trưởng lão Ninh Châu thì lập tức hành lễ: "Chào Ninh trưởng lão!"


 


Ninh Châu nhìn về phía Viên Nguyệt, Khuyết Nguyệt rồi nói: "Viên Nguyệt, Khuyết Nguyệt lớn lên không ít nha!"


 


Viên Nguyệt và Khuyết Nguyệt đang nô đùa trên cánh đồng, hai con vật nhỏ giao chiến với nhau tạo thành từng luồng gió lốc linh lực.


 


Lâm Vân Văn cười đáp: "Khoảng thời gian bế quan mấy năm nay quả thật rất có hiệu quả."


 


Ninh Châu nhìn Lâm Vân Văn, chua chát nói: "Lâm sư đệ đột phá nhanh thật đấy! Đúng là khiến người ta hâm mộ mà."


 


Lâm Vân Văn: "Ninh trưởng lão quá khen."


 


Ninh Châu nhìn hai huynh đệ Lâm gia, cảm khái nói: "Hai vị sư đệ tuổi trẻ tài cao, có hy vọng đột phá Kim Đan, thật đáng ngưỡng mộ!"


 


Cảm nhận được luồng linh lực mênh mông, mạnh mẽ trong cơ thể hai huynh đệ Lâm Vân Văn, Ninh Châu bất giác có cảm giác thê lương "trường giang sóng sau xô sóng trước". Đã từng có lúc, ông cũng hăng hái như hai huynh đệ này, tiếc thay, thời gian thấm thoắt, năm tháng thoi đưa, chớp mắt đã bạc đầu.


 


Vốn dĩ Ninh Châu cho rằng hai huynh đệ họ liên thủ thì may ra thắng được Tạ Lệnh Hoài, chứ đơn đả độc đấu thì khó. Nhưng bây giờ, ông lại cảm thấy dù là đơn đả độc đấu, phần thắng của huynh đệ Lâm gia cũng cực cao. Huynh đệ Lâm gia ẩn mình hơn ba năm, một bước lên trời. So sánh với họ, Tạ Lệnh Hoài có vẻ hơi khoe khoang, mới đột phá Trúc Cơ trung kỳ đã làm ầm ĩ cả lên, cao thấp thế nào vừa nhìn đã rõ.


 


Lâm Vân Văn: "Ninh trưởng lão quá khen, ta còn kém xa lắm."


 


Nhìn thấy Ninh Châu, bao nhiêu chuyện cũ lại ùa về trong lòng Lâm Vân Văn.



 


Ninh Châu đã từng giao cho huynh đệ họ một "hộp báu truyền thừa", hy vọng linh sủng của họ có thể giúp mở nó ra. Năm đó, Viên Nguyệt và Khuyết Nguyệt mới ở Luyện Khí kỳ, răng cỏ còn yếu, gặm mấy tháng trời cũng chẳng ăn thua gì. Tuy hai con bọ ngựa không mở được hộp báu, nhưng tam đệ lại mở được. Sau khi mở ra, tam đệ lại đóng nó lại, còn quyển trục truyền thừa bên trong thì tam đệ xem xong cũng không lấy đi.


 


Sau này, Ninh Châu thấy hai người mãi không mở được hộp báu, bèn thu lại rồi tìm người khác nghĩ cách.


 


Ninh Châu nói: "Nghe nói hai con bọ ngựa của các ngươi đã đột phá Trúc Cơ trung kỳ rồi."


 


Lâm Vân Văn gật đầu: "Đúng vậy."


 


Ninh Châu nói: "Nếu đã vậy thì cũng đến lúc thử lại rồi."


 


Lâm Vân Văn: "Được."


 


Trong lòng Lâm Vân Văn có chút bất đắc dĩ. So với lần gặp trước, Ninh Châu trông lại già đi không ít, xem bộ dạng này, có lẽ đại nạn sắp tới rồi. Đáng tiếc, bên trong hộp báu truyền thừa lại không có phương pháp kéo dài tuổi thọ mà ông mong muốn. Lâm Vân Văn cảm thấy Viên Nguyệt, Khuyết Nguyệt không mở được hộp báu có lẽ lại là chuyện tốt cho Ninh Châu, chứ thật sự mở ra, không khéo vị này lại tức chết mất.


 


Chẳng mấy chốc, Lâm Vân Văn đã gọi Viên Nguyệt và Khuyết Nguyệt lại. Hai con bọ ngựa vây quanh hộp báu, nhìn thấy chiếc hộp quen thuộc, chúng tỏ ra vô cùng phấn khởi.


 


Viên Nguyệt và Khuyết Nguyệt vung vẩy cặp càng, nhanh chóng bắt đầu gặm.


 


Chúng đột phá rất nhanh. Năm đó, hai con vật nhỏ dùng hết sức chín trâu hai hổ cũng không để lại được vết xước nào trên hộp báu. Giờ đây, dưới cặp càng của chúng, trên hộp báu đã xuất hiện từng vết xước mờ mờ. Răng của chúng cũng tốt hơn xưa rất nhiều, đã có thể cắn thủng được rồi.


 


Ninh Châu nhìn Viên Nguyệt, Khuyết Nguyệt, kích động nói: "Có vẻ được rồi!"


 


Lâm Vân Văn: "Lần này chắc là mở được."


 


Lâm Vân Văn nhìn Viên Nguyệt, Khuyết Nguyệt, lòng thầm dậy sóng. Sau khi đột phá Trúc Cơ, hai con vật nhỏ dường như có thêm một loại thiên phú đặc thù, có thể tiết ra một loại chất lỏng màu vàng đặc biệt, chất lỏng này có thể làm mềm các loại vật liệu luyện khí, đẩy nhanh tốc độ phân giải. Chiếc hộp báu này khá đặc biệt, Lâm Vân Văn vốn còn hơi lo lắng năng lực của chúng có hạn, giờ xem ra là hắn đã lo xa rồi.


 


Cạch.


 


Dưới sự nỗ lực của Viên Nguyệt và Khuyết Nguyệt, hộp báu đã bị cắn mở.


 


Hộp báu vừa hé ra một kẽ hở, từng luồng ánh sáng ngũ sắc lộng lẫy lập tức tràn ra, vô cùng chói lọi, bao phủ cả đỉnh núi trong linh quang ngũ sắc. Dị tượng do hộp báu gây ra nhanh chóng thu hút rất nhiều tu sĩ đến xem.


 


Ninh Châu nhìn quyển trục trong hộp, có chút kích động lấy ra, nhưng chỉ một lát sau, sắc mặt ông đại biến.



Ninh Châu nhìn về phía Lâm Vân Văn, hỏi: "Ngươi có biết đây là công pháp gì không?"


 


Lâm Vân Văn vẻ mặt thành khẩn: "Không biết ạ, không biết Ninh trưởng lão có thể chỉ giáo không?"


 


Ninh Châu nghiến răng nghiến lợi: "Công pháp chó má!"


 


Lâm Vân Văn: "..."


 


Lâm Vân Văn thầm nghĩ: Ninh Châu thật đúng là không biết nhìn hàng! Sao có thể nói công pháp này là công pháp chó má được chứ. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, công pháp cũng phải hợp người dùng mới tốt, Ngũ Hành Công Pháp dù có tốt đến đâu thì đối với Ninh Châu cũng chẳng có giá trị gì.


 


Tuy Ninh Châu không hài lòng với công pháp này, nhưng cuối cùng ông cũng không vứt nó đi. Lâm Vân Văn nhìn bóng lưng của Ninh Châu, chỉ biết lắc đầu.


 


Lâm Vân Võ có chút đồng tình: "Ninh trưởng lão trông có vẻ thất vọng lắm."


 


Lâm Vân Văn: "Khó tránh khỏi mà." Vị này đại nạn sắp tới, xem thứ trong hộp báu như cọng rơm cứu mạng, kết quả lại là Ngũ Hành Công Pháp, dĩ nhiên sẽ thất vọng tột độ.


 


Lâm Vân Võ: "Viên Nguyệt, Khuyết Nguyệt lần này hời to rồi."


 


"Vật liệu của cái hộp báu truyền thừa kia không tầm thường đâu."


 


"Hai đứa nhỏ gặm cái hộp đó xong, độ bền thân thể tăng lên không ít, không chỉ vậy, huyết mạch cũng có dấu hiệu được tăng cường."


 


Lâm Vân Văn: "Đúng vậy! Tu vi Trúc Cơ trung kỳ cũng được củng cố, đúng là niềm vui bất ngờ."


 


Vốn dĩ tu vi của Viên Nguyệt và Khuyết Nguyệt tiến bộ quá nhanh, linh lực trong cơ thể còn chưa vững. Sau khi gặm hộp báu kia, linh lực của chúng đã ngưng thực hơn rất nhiều.


 


Chẳng mấy chốc, chuyện hộp báu truyền thừa của Ninh Châu được mở ra, bên trong là một quyển Ngũ Hành Công Pháp đã lan truyền khắp tông môn.


 


Từ Thanh có chút tò mò hỏi: "Các ngươi mở được hộp báu truyền thừa của Ninh Châu rồi à?"


 


Lâm Vân Võ: "Vâng, răng của Khuyết Nguyệt và Viên Nguyệt tốt lắm, mở được rồi."


 


Từ Thanh có chút kinh ngạc: "Năng lực của Khuyết Nguyệt, Viên Nguyệt đúng là vượt ngoài dự đoán của ta!"


 



Vốn dĩ Từ Thanh dự tính, Khuyết Nguyệt, Viên Nguyệt ít nhất phải đến Trúc Cơ đỉnh phong mới có thể phá vỡ hộp báu truyền thừa, không ngờ Trúc Cơ trung kỳ đã làm được.


 


Lâm Vân Võ: "Đồ đệ cũng hơi bất ngờ."


 


Từ Thanh: "Các ngươi có biết bên trong hộp báu là công pháp gì không?"


 


Lâm Vân Võ: "Hình như là Ngũ Hành Công Pháp ạ."


 


Từ Thanh cảm thán lắc đầu: "Hóa ra ngay từ đầu đã sai rồi. Hộp báu này không phải tu sĩ tư chất đặc biệt tốt có thể mở được, mà là tu sĩ tư chất đặc biệt kém mới có thể mở ra. Tông môn chúng ta quá coi trọng tư chất, nên ngay từ đầu đã đi vào ngõ cụt."


 


Lâm Vân Võ lắc đầu, thở dài: "Ninh trưởng lão đúng là đã đi đường vòng nhiều quá."


 


Từ Thanh: "Đáng tiếc, công pháp thì đã có trong tay, nhưng lại chẳng có ích gì cho ông ấy."


 


Lâm Vân Võ: "Đành chịu thôi, chuyện không như ý trong đời, mười phần đã có tám chín phần rồi."


 


Từ Thanh đánh giá Lâm Vân Võ, hài hước nói: "Bên trong hộp báu là Ngũ Hành Công Pháp, hai người các ngươi có vẻ không ngạc nhiên chút nào nhỉ?"


 


Lâm Vân Võ cười ngượng ngùng: "Sư phụ, con ngạc nhiên lắm chứ! Chỉ là ngạc nhiên xong rồi thôi."


 


Từ Thanh có chút hoài nghi nhìn Lâm Vân Võ: "Tam đệ của ngươi và đạo lữ của nó hình như đều là Ngũ Linh Căn thì phải. Hộp báu này không phải đã được mở từ lâu rồi chứ?"


 


Lâm Vân Võ vội nói: "Sư phụ nói gì vậy, đồ quan trọng như thế, sao con dám để tam đệ và mọi người động vào."


 


Từ Thanh liếc xéo Lâm Vân Võ một cái: "Biết là Ngũ Hành Công Pháp, các ngươi không nghĩ đến việc mua lại à?"


 


Lâm Vân Võ: "Con nghe nói, Ngũ Hành Công Pháp tuy phù hợp với Ngũ Linh Căn, nhưng tiêu hao quá lớn. Hơn nữa, tam đệ và mọi người đều đã có công pháp chủ tu, bây giờ chuyển sang tu luyện công pháp khác cũng khá phiền phức."


 


Từ Thanh: "Nói cũng phải."


 


Từ Thanh nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Lâm Vân Võ, thầm đoán rằng huynh đệ Lâm gia đã sớm có được công pháp này rồi, thế nên bây giờ hai người mới hoàn toàn không có hứng thú với nó.


 


Ông đã xem qua quyển công pháp đó, quả là một công pháp rất tốt, phẩm cấp cực kỳ cao. Các công pháp của tông môn họ, xét về phẩm cấp, có thể so sánh với môn Ngũ Hành Công Pháp kia chỉ như lông phượng sừng lân. Ngũ Linh Căn vốn dĩ đã có linh lực thâm hậu hơn tu sĩ cùng giai, nếu tu luyện thêm môn công pháp này, thực lực sẽ cao hơn tu sĩ cùng cấp rất nhiều.


 


Đáng tiếc, đúng như Lâm Vân Võ nói, tu luyện môn công pháp này tiêu hao vô cùng lớn, một gia tộc tu chân bình thường căn bản không gánh nổi. Đừng nói là gia tộc tu chân, ngay cả Ngự Thú Tông của họ cũng nuôi không nổi. Tuy đây là một môn công pháp tuyệt hảo, nhưng chỉ có Ngũ Linh Căn mới có thể tu luyện, thật sự có chút khó nhai.


Hành Trình Nghịch Tập Của Gia Tộc Pháo Hôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hành Trình Nghịch Tập Của Gia Tộc Pháo Hôi Truyện Hành Trình Nghịch Tập Của Gia Tộc Pháo Hôi Story Chương 240
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...