Hành Trình Nghịch Tập Của Gia Tộc Pháo Hôi

Chương 186

232@-

Chương 186: Tìm kiếm Thông Thiên Thảo


 


Ngân Đoàn tinh thần phơi phới đi ở phía trước, ánh mắt sắc bén thỉnh thoảng lại quét qua núi rừng xung quanh, giống như một sơn đại vương đang tuần tra lãnh địa của mình.


 


Lâm Vân Dật và Giang Nghiên Băng nhìn nhau, giống như hai tên tiểu đệ đi theo phía sau.


 


Bỗng nhiên, tiểu hồ ly kêu lên "chiu chiu" rồi bắt đầu dồn sức chạy như bay.


 


Lâm Vân Dật nhìn dáng vẻ khỏe khoắn của tiểu hồ ly, bất giác nghĩ đến lịch sử đen tối khi bất đắc dĩ phá hoại "truyền thừa chủng tộc" của người ta, trong lòng nhất thời dâng lên sóng lớn.


 


Giang Nghiên Băng nhìn vẻ mặt "thăng trầm" của Lâm Vân Dật, cũng nghĩ tới điều gì đó, hơi lúng túng nói: "Mau đuổi theo đi, lát nữa là mất dạng đấy."


 


Lâm Vân Dật: "Được rồi."


 


Tiểu hồ ly đi tới một khoảnh đất hoang dã rồi đột ngột dừng lại.


 


Trên cánh đồng hoang, ba cỗ thi thể nằm ngổn ngang.


 


Giang Nghiên Băng nhìn rõ khuôn mặt của một trong những thi thể, sắc mặt biến đổi, nói: "Ba người này hẳn đều đến từ khu vực của chúng ta, đây là Giang Đàm Nhi."


 


Lâm Vân Dật: "Không ngờ nàng ta lại chết ở đây! Nhưng mà, chết ở đây cũng là chuyện bình thường."


 


Người vào bí cảnh, mười người không còn được một, Giang Đàm Nhi cuối cùng vẫn không thể may mắn trở thành một trong mười người đó.


 


Giang Nghiên Băng: "Vết thương này có chút hỗn loạn, trước khi chết, nàng ta dường như đã phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng!"


 


Giang Nghiên Băng vốn không thích Giang Đàm Nhi, nhưng khi thấy cảnh chết thảm của nàng ta, không khỏi có chút chạnh lòng.


 


Tu chân giới chính là một tu la tràng như vậy, rất nhiều chuyện không phải chỉ có dũng khí là có thể thành công.


 


Thực lực không đủ thì chỉ có thể bị đào thải, quy luật cá lớn nuốt cá bé ở bí cảnh này lại càng được thể hiện một cách rõ nét.


 


Tự hiểu bảo thân, tuy bị người đời chê bai, nhưng ít nhất có thể giữ được tính mạng, mạng mất rồi thì chẳng còn gì cả.


 


Lâm Vân Dật thở dài, vung tay, cát bụi mịt mù bay lên, mấy cỗ thi thể được chôn vùi dưới lớp đất vàng.


 


Người chết như đèn tắt, ân oán xưa kia cũng đều bị đất vàng chôn vùi.


 


Lâm Vân Dật: "Chúng ta đi nhanh thôi, đừng xen vào chuyện của người khác nữa."


 


Giang Nghiên Băng: "Được."


 


Bí cảnh đầy rẫy nguy hiểm, tuy thực lực của hai người không yếu, nhưng những tu sĩ ngoại vực này cũng có thủ đoạn riêng, vẫn không thể xem thường.


 


...



 


Lâm Vân Dật nhìn bản đồ, có chút kích động nói: "Phía trước hẳn là có một vị chủ dược của Trúc Cơ Đan - Thông Thiên Thảo."


 


Giang Nghiên Băng: "Trên bản đồ có đánh dấu yêu thú bảo vệ linh thảo không?"


 


Lâm Vân Dật: "Có, vẽ một con giun đất màu đỏ."


 


Giang Nghiên Băng ghé sát lại nhìn, nói: "Trông giống Toản Địa Hồng Khâu."


 


Lâm gia nuôi rất nhiều loại linh khâu khác nhau, Toản Địa Hồng Khâu giàu dinh dưỡng, rất được các loại linh kê ưa chuộng.


 


Lâm Vân Dật: "Đúng là có hơi giống. Nhưng nếu thật sự là Toản Địa Hồng Khâu thì chắc cũng không cần phải đặc biệt đánh dấu ra làm gì."


 


Giang Nghiên Băng: "Chắc là rắn nhỉ."


 


Lâm Vân Dật: "Chắc là vậy, vẽ thành cái dạng này, phần lớn không phải là yêu xà gì lợi hại."


 


Giang Nghiên Băng: "Chúng ta đi nhanh lên, tu sĩ ngoại vực sở hữu tấm bản đồ này chắc không ít, e rằng đã có người đến đó rồi, không biết có bị ai nhanh chân đến trước không."


 


Lâm Vân Dật: "Đến xem là biết."


 


Hai người nhanh chóng đến gần địa điểm mục tiêu.


 


Lâm Vân Dật: "Có khí tức của yêu thú Trúc Cơ, hình như đã có người đến trước chúng ta một bước, không biết tình hình bên trong thế nào."


 


Giang Nghiên Băng: "Muốn biết, có lẽ Ngân Đoàn có thể giúp."


 


Ngân Đoàn kêu chiu chiu hai tiếng, trên người bốc lên từng làn sương trắng, một tấm thủy kính lơ lửng giữa không trung.


 


Động tĩnh trong sơn động hiện ra qua tấm thủy kính.


 


Lâm Vân Dật: "Đây là?"


 


Giang Nghiên Băng: "Huyễn Vụ Thủy Kính, kỹ năng thiên phú mới thức tỉnh của Ngân Đoàn, có thể thông qua sương mù để thu thập thông tin từ xa, hình ảnh cũng khá rõ nét."


 


Lâm Vân Dật: "Ngân Đoàn thật lợi hại. Đó là địa bàn của yêu thú Trúc Cơ, Ngân Đoàn cũng có tiền đồ rồi, vậy mà lại dám vươn móng vuốt đến đó."


 


Giang Nghiên Băng: "Cũng tạm được, kỹ năng này chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, không có sức tấn công thực tế."


 


Lâm Vân Dật: "Biết người biết ta, trăm trận không nguy, có thể hiểu rõ tình hình, chiếm được tiên cơ, năng lực này rất hiếm có."


 


Giang Nghiên Băng: "Cũng đúng."


 


Ngân Đoàn nghe hai người nói chuyện, ngẩng cao đầu, có chút đắc ý kêu "chiu chiu" hai tiếng.


 


Qua thủy kính, hai người thấy trong sơn cốc có mấy tu sĩ áo lam đang tụ tập.



 


Mấy tu sĩ Nam Hoang bị trói như bánh tét, đặt sang một bên, sắc mặt mấy người đều có chút không ổn, trông như đã trúng độc.


 


Mấy tu sĩ áo lam ném mấy "cái bánh tét" xuống hồ.


 


Một cái đầu mãng xà khổng lồ đột nhiên thò ra, con mãng xà há to miệng, nuốt chửng mấy "cái bánh tét".


 


Giang Nghiên Băng nhìn cảnh tượng đẫm máu này, tim bất chợt thắt lại.


 


Lâm Vân Dật nheo mắt, nói: "Là Xích Lân Thiết Cốt Xà."


 


Giang Nghiên Băng hít một hơi khí lạnh, nói: "Thật đáng sợ, con rắn này chắc là con giun đất màu đỏ trên bản đồ rồi."


 


Lâm Vân Dật: "Chắc là vậy."


 


Giang Nghiên Băng: "Không biết ai đã vẽ tấm bản đồ này."


 


Lâm Vân Dật: "Hẳn là cố ý vẽ thành như vậy."


 


Giang Nghiên Băng: "Chắc là vậy, xem kích thước đầu của con mãng xà này, ít nhất cũng là Trúc Cơ trung kỳ."


 


Xích Lân Thiết Cốt Xà là loài rắn kịch độc, không chỉ vậy, độ cứng rắn của cơ thể nó cũng cực kỳ đáng kinh ngạc.


 


Một con Xích Lân Thiết Cốt Xà Trúc Cơ trung kỳ, chiến lực không hề thua kém yêu xà Trúc Cơ hậu kỳ thông thường.


 


Những tu sĩ Luyện Khí từ khu vực của họ đến đây, gặp phải loại yêu thú này đã sớm sợ hãi bỏ chạy rồi.


 


Lâm Vân Dật: "Mấy tên này cũng thật cứng đầu! Mấy tên Luyện Khí mà dám vây công yêu thú như vậy, chẳng lẽ bọn họ bị người vẽ bản đồ lừa rồi."


 


Giang Nghiên Băng: "Chắc là không, những tu sĩ đại tông này không đến nỗi ngu ngốc như vậy."


 


Lâm Vân Dật: "Cũng đúng."


 


Lâm Vân Dật tính toán một chút, ước chừng với năng lực của hai người họ, khả năng hạ được con rắn này cũng chưa đến ba thành.


 


Nếu là hắn, hắn cũng không dám ra tay, bọn họ không dám, nhưng những tu sĩ ngoại vực này lại dám.


 


Một lát sau, con mãng xà khổng lồ đau đớn quằn quại, lăn lộn, mấy tu sĩ áo lam thấy vậy liền bắt đầu điên cuồng tấn công.


 


Trong mắt con mãng xà đột nhiên lóe lên một nụ cười chế giễu, nó đột ngột phát lực, lao ra với tốc độ nhanh như chớp, hai tu sĩ áo lam ở gần nhất bị nuốt chửng ngay lập tức.


 


Mấy tu sĩ áo lam khác thấy tình hình không ổn, nhanh chóng sử dụng truyền tống phù bỏ chạy.


 


Sau khi ăn no một bữa, con mãng xà trông có vẻ vui vẻ, nó nhanh chóng di chuyển thân mình, nô đùa trong sơn động, hoàn toàn không còn vẻ đau đớn như trước.


 


Con mãng xà dường như nhận ra điều gì đó, thủy kính do Ngân Đoàn ngưng tụ đột nhiên vỡ tan.



Thấy thủy kính vỡ, Ngân Đoàn kêu gào ầm ĩ, hai móng vuốt nhanh chóng cào đất, mặt đất nhanh chóng bị đào ra một cái hố sâu.


 


Lâm Vân Dật khen ngợi: "Ngân Đoàn lần này tỉnh lại, tiến bộ quả thực không nhỏ, ngay cả khả năng đào đất cũng lên một tầm cao mới!"


 


Ngân Đoàn ưỡn người, nhìn Lâm Vân Dật dừng lại một chút, sau đó lại bắt đầu đào đất, tốc độ cào đất còn nhanh hơn trước vài phần.


 


Lâm Vân Dật cũng không phải khen bừa, tiểu hồ ly trông ngây thơ đáng yêu, vô hại, nhưng một đôi móng vuốt lại sắc bén vô cùng, sau khi tiểu hồ ly tỉnh lại lần này, độ sắc bén của móng vuốt cũng đã lên một tầm cao mới.


 


Giang Nghiên Băng nhìn Ngân Đoàn ra sức đào đất, thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Bây giờ không phải là lúc khen Ngân Đoàn."


 


Lâm Vân Dật cười cười, nói: "Đáng khen thì vẫn phải khen."


 


Nghĩ đến con mãng xà khổng lồ trong sơn động, hai người nhìn nhau, sắc mặt đều có chút ngưng trọng.


 


Giang Nghiên Băng: "Mấy tu sĩ ngoại vực kia hẳn đã cho mấy tên tù binh uống thuốc độc, sau đó dùng họ làm mồi để giết con mãng xà kia. Con mãng xà rất phối hợp, nhưng xem ra thuốc độc mà mấy tu sĩ kia cho ăn không có tác dụng."


 


Lâm Vân Dật: "Có lẽ vẫn có tác dụng, chỉ là dược hiệu chưa phát tác thôi."


 


Mấy tu sĩ áo lam kia hẳn là có chút hiểu biết về Xích Lân Thiết Cốt Xà, nếu bọn họ đã chọn dùng độc, thì loại độc đó chắc chắn phải rất đặc biệt.


 


Lâm Vân Dật nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy lúc trước, trong lòng có chút không thoải mái.


 


Trước khi vào đây, Lâm Vân Dật đã biết những tu sĩ Nam Hoang như bọn họ đều là vật hy sinh, tu chân giới là nơi cá lớn nuốt cá bé, không có thực lực thì chỉ có thể bị làm vật hy sinh.


 


Chỉ là biết thì biết vậy, nhưng không ngờ những vật hy sinh như bọn họ lại bị lợi dụng đến mức này.


 


Giang Nghiên Băng: "Con mãng xà trông như đã nhìn thấu kế hoạch của những tu sĩ này, chỉ là không vạch trần, tự mình thưởng thức màn kịch vụng về của họ, chúng ta phải làm sao?"


 


Lâm Vân Dật: "Đợi thêm chút nữa, mấy tu sĩ áo lam vừa chạy ra ngoài kia chắc không dễ dàng bỏ cuộc đâu."


 


Giang Nghiên Băng nhíu mày, nói: "Vừa rồi có hai tu sĩ áo lam bị ăn thịt, nếu không nhìn lầm, hai người đó thực ra là bị đồng môn đẩy qua, nếu không phải hai người đó hy sinh, những tu sĩ khác cũng không dễ dàng thoát thân như vậy."


 


Lâm Vân Dật: "Có lẽ không chỉ tu sĩ của Nam Hoang đại lục chúng ta là vật hy sinh, mà người của Tây Lĩnh đại lục bọn họ cũng có thể bị dùng làm vật lót đường."


 


Giang Nghiên Băng: "Đúng vậy, ta luôn cảm thấy mấy tu sĩ chạy thoát kia có mấy người trông không được ổn lắm."


 


Lâm Vân Dật: "Hình như là vậy."


 


Lâm Vân Dật đang nói chuyện, từng tiếng gầm rú truyền vào tai hắn.


 


Giang Nghiên Băng: "Tiếng gầm này nghe như thuốc độc đã phát tác."


 


Lâm Vân Dật: "Có thể là thuốc độc đã phát tác, cũng có thể là đối phương đang dụ địch, trí tuệ của yêu mãng Trúc Cơ không hề thấp."


 


Giang Nghiên Băng: "Tiếc là thủy kính đã vỡ, không biết tình hình bên trong thế nào."


 



Lâm Vân Dật: "Mấy tu sĩ áo lam kia chắc chưa đi xa, có thể để bọn họ đi dò đường trước."


 


Giang Nghiên Băng: "Cũng được."


 


"Ầm!" Một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó, tiếng gầm giận dữ của con mãng xà khổng lồ truyền ra.


 


Tiếng gầm rú trước đó của con mãng xà nghe có vẻ giả tạo, nhưng tiếng gầm giận dữ này lại vô cùng chân thật.


 


Con mãng xà liên tục gầm giận dữ, tiếng gầm tràn ngập phẫn nộ và sát khí, nghe mà rợn tóc gáy.


 


Lâm Vân Dật và Giang Nghiên Băng nhìn nhau.


 


Giang Nghiên Băng: "Vừa rồi có động tĩnh gì vậy? Nghe như là nổ tung?"


 


Lâm Vân Dật: "Nếu ta không đoán sai, động tĩnh này giống như là của Tinh Bạo Châu."


 


Tinh Bạo Châu có kích thước nhỏ, uy lực lớn, khó phát hiện, loại châu này khi bị sức mạnh của các vì sao kích động sẽ phát nổ.


 


Giang Nghiên Băng sững sờ một lúc, nói: "Thuốc độc chỉ là cái cớ?"


 


Lâm Vân Dật: "E là vậy."


 


Trí tuệ của yêu thú Trúc Cơ không thấp, con mãng xà trong sơn động hẳn có khả năng miễn dịch với độc dược, thứ thực sự có tác dụng là Tinh Bạo Châu được giấu trong cơ thể của những tu sĩ kia.


 


Tinh Bạo Châu phát nổ trong bụng mãng xà, đủ để nó phải chịu một trận ra trò.


 


Sức phòng ngự của yêu thú Trúc Cơ dù mạnh đến đâu cũng không thể chống lại được đòn tấn công dữ dội từ bên trong cơ thể.


 


Giang Nghiên Băng: "Cứ tưởng mấy tu sĩ này tự cao tự đại, bây giờ xem ra, bọn họ ra tay là đã suy nghĩ kỹ lưỡng, lên kế hoạch chu toàn."


 


Thích xem các bé ăn hành


 


Lâm Vân Dật: "Những tu sĩ ngoại vực này lòng dạ độc ác, không thể xem thường."


 


Ngân Đoàn nhìn Giang Nghiên Băng, kêu lên "chiu chiu".


 


Giang Nghiên Băng nghe vậy, có chút kinh ngạc.


 


Lâm Vân Dật nhìn sang: "Ngân Đoàn phát hiện ra gì rồi?"


 


Giang Nghiên Băng: "Nó nói có mùi máu, mùi máu của xà tộc, rất nồng."


 


Lâm Vân Dật: "Nói như vậy, con mãng xà kia không phải giả vờ, mà thực sự đã bị thương."


 


Giang Nghiên Băng: "Chắc không sai, bây giờ chúng ta làm gì?"


 


Lâm Vân Dật: "Mãng xà bị thương, cơ hội hiếm có, không thể bỏ lỡ, nhưng cũng không cần quá vội vàng, tự có người còn vội hơn chúng ta."


Hành Trình Nghịch Tập Của Gia Tộc Pháo Hôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hành Trình Nghịch Tập Của Gia Tộc Pháo Hôi Truyện Hành Trình Nghịch Tập Của Gia Tộc Pháo Hôi Story Chương 186
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...