Hàng Vật

Chương 27: Thẻ bài bản đồ

Tuế Văn giật mình bật dậy từ trên giường!

Trái tim kinh hoàng đập thình thịch, mỗi lần nhảy lên lại cảm giác được sự đau đớn; hắn còn cảm thấy khó thở, thiếu oxy khiến hắn thở hồng hộc.

Chăn trên người bị bỏ ra, gió thổi vào từ ngoài cửa sổ dạo một vòng trên người hắn mang đến cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

Lúc này, bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng nói: "Ngươi làm sao vậy?"

Tuế Văn nhìn lại theo tiếng nói, Thời Thiên Ẩm ngủ trên ghế không biết đã mở mắt từ lúc nào, đang nhìn hắn.

Trong nhà là bóng tối bao phủ.

Chỉ có một vài tia sáng của ánh trăng trộn lẫn với ánh sáng của đèn đường thắp sáng màn đêm đen nhánh.

Đôi mắt của Thời Thiên Ẩm sáng ngời trong bóng tối, so với ánh trăng hay bóng đèn đang sáng kia còn sáng hơn.

Điều này làm cho Tuế Văn nhớ đến đôi mắt trong mơ kia.

Thời Thiên Ẩm nhảy xuống từ trên cao, hai mắt tràn đầy lạnh lùng, giống như dã thú chuẩn bị xé nát con mồi.

Thời Thiên Ẩm bỗng nhiên đứng lên.

Cậu đi vào trong phòng tắm, chưa bao lâu đã trở lại.

Trên tay cậu là một chiếc khăn mặt được thấm nước lạnh, đặt khăn lên trán Tuế Văn.

Trước mắt tối lại.

Khăn bông mềm mại che khuất hơn nửa tầm mắt của Tuế Văn, cũng xóa tan cảnh trong mơ kia.

Tuế Văn mờ mịt một lát, sau đó cầm lấy khăn bông, hỏi Thời Thiên Ẩm: "Cậu làm gì vậy?"

Thời Thiên Ẩm cũng có điều muốn hỏi hắn. Cậu nói: "Ngươi đầy người là mồ hôi. Gặp ác mộng à?" Cậu thoáng dừng lại sau đó trả lời câu hỏi trước đó của Tuế Văn, "Nếu như gặp phải ác mộng thì nên lấy cho ngươi một cái khăn bông đúng không?"

Tuế Văn: "Đúng là như thế."

Tinh thần hắn dần ổn định lại.

Hắn cầm lấy khăn bông, lau mặt và cổ, sau đó lại cúi đầu nhìn cơ thể mình.

Lúc này cũng mới chỉ qua một vài phút ngắn ngủi, bản thân đầy người mồ hôi, mồ hôi lạnh làm ẩm cả quần áo của hắn. Hắn yên lặng nhấc vạt áo lên, lại lấy khăn bông lau ngực và phía sau.

Ở ngực còn ổn, phía sau lưng lại không với tới.

Thời Thiên Ẩm đứng ở một bên thuận tay cầm khăn giúp hắn lau mồ hôi.

Khăn bông lau đi mồ hôi, cơ thể của Tuế Văn cũng cứng lại. Hắn nhìn Thời Thiên Ẩm, nhìn chăm chú.

Thời Thiên Ẩm buồn bực nói: "Làm sao vậy?"

Tuế Văn muốn nói lại thôi: "Không có gì......"

Thời Thiên Ẩm trong mơ và Thời Thiên Ẩm hiện tại khác nhau quá lớn khiến cho hắn hoảng hốt.

Hắn cầm tay Thời Thiên Ẩm, đứng dậy khỏi giường, thay quần áo khác rồi lại trở lại giường, một lần nữa nằm xuống rồi nói với Thời Thiên Ẩm: "Không sao, tôi gặp phải ác mộng giật mình tỉnh lại thôi. Cậu ngủ đi, tôi cũng ngủ tiếp đây."

Thời Thiên Ẩm đáp lại một tiếng "ừ" nhưng vẫn ngồi ở đầu giường của Tuế Văn, không có hành động gì, còn ôm Hình Bóng trước ngực.

Đao màu trắng lấp lánh ánh sáng trong đêm.

Trong lòng Tuế Văn lộp bộp một cái, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói oán trách của đối phương.

Thời Thiên Ẩm: "Nhân loại đúng là phiền phức, yêu quái chúng ta chưa bao giờ gặp ác mộng, cái loại tiểu yêu quái như bóng đè này chỉ cần dùng một đầu ngón tay là đánh nát. Được rồi, ngươi yên tâm ngủ đi, có ta ở đây sẽ không có bóng đè nào dám đến nữa."

Trong đêm tối, ánh đao rất sáng nhưng đôi mắt của Thời Thiên Ẩm lại càng sáng hơn.

Ánh mắt sáng ngời như vậy chẳng những không đáng sợ giống như cơn ác mộng vừa qua, mà còn khiến người an tâm nữa.

Tuế Văn dần dần thả lỏng.

Hắn ngáp mộ cái, cơn buồn ngủ tràn đến, lúc sắp ngủ bỗng nhiên nghĩ:

Chẳng lẽ năm tháng đúng là con dao mổ lợn, ngay cả những góc cạnh của yêu quái cũng có thể mài mòn.

Có điều...

Bất kể suy nghĩ từ phương diện nào thì Thời Thiên Ẩm hiện tại lại càng đáng yêu hơn...

***

Sáng sớm hôm sau, mấy chiếc xe buýt xuất phát từ trường Trung học Song Ngữ chở học sinh ban ba ra vùng rừng rậm ở ngoại ô thành phố để tiến hành hoạt động dã ngoại.

Từ sự kiện nhảy lầu ở tòa nhà thực nghiệm mấy ngày trước, hiệu trưởng lập tức quyết định phải nâng cao tố chất giáo dục, vì vậy, không chậm trễ một giây phút nào, toàn thể học sinh ban ba đã được tham gia một hoạt động vui chơi, mỗi ngày hai lớp, hôm nay đến lượt lớp ba và lớp bốn.

Trên xe là tiếng cười nói vui vẻ, bóng rổ được truyền qua truyền lại trong không gian xe nhỏ hẹp, có người còn không lo lắng gì mang theo ván trượt lướt một vòng.

Tuế Văn cùng Thời Thiên Ẩm ngồi ở vị trí giữa xe, Tuế Văn quan sát Thời Thiên Ẩm ngồi bên cạnh.

Yêu quái ngồi ở vị trí cửa sổ, đầu đặt trên cửa kính xe.

Xe rung rung cậu cũng rung rung.

Ánh mặt trời dừng trên má cậu khiến cho gương mặt cậu có thêm vài phần sắc thái, mũi rất cao, môi mỏng, nhìn cao ngạo không dễ gần.

Trên tai là tai nghe được kết nối với Ipad trên tay, màn hình Ipad đang hiển thị chương trình dạy tiếng anh cho trẻ nhỏ.

Năng lực học tập của yêu quái đúng là không thể khinh thường...

Vừa tự nhủ trong lòng hai câu, Thời Thiên Ẩm giống như vừa nghe được tiếng lòng của hắn, quay đầu sang.

Thời Thiên Ẩm: "Từ lúc thức dậy ngươi vẫn luôn nhìn ta." Cậu nhíu mày, "Ngươi làm sao vậy?"

Tuế Văn thuận miệng trả lời: "Tôi đang tự hỏi một vấn đề vô cùng nghiêm túc..."

Thời Thiên Ẩm: "Có vấn đề gì?"

Tuế Văn: "Cái này... Cậu cùng với "Tuế Văn" có thù oán không?"

Cuối cùng hắn vẫn hỏi câu hỏi này ra.

Thời Thiên Ẩm trong mơ để lại ấn tượng quá lớn, ấn tượng này thậm chí còn hơn cả lần đầu bọn họ gặp nhau trong phần mộ.

Thời Thiên Ẩm trong mơ lạnh lùng và tràn đầy thú tính.

Nhưng lúc hắn gặp Thời Thiên Ẩm lại không có ấn tượng này.

Trong suy nghĩ của hắn, Thời Thiên Ẩm rõ ràng chỉ là một chú chim mập mạp chăm chỉ học hành...

Cho nên hắn không nhịn được tự hỏi trước đây có phải mình và Thời Thiên Ẩm có thù hận gì không, lớn đến mức cậu ấy muốn giết hắn?

Thời Thiên Ẩm không hiểu lý do gì khiến Tuế Văn hỏi như thế. Cậu khó hiểu: "Không, ta và hắn căn bản không gặp gỡ, làm sao lại có thù riêng được?"

Tuế Văn tự nói: "Các người không gặp nhau ư?"

Thời Thiên Ẩm hỏi lại Tuế Văn: "Hắn là Hàng Vật Sư, ta là yêu quái, chúng ta có gì cần phải gặp nhau?"

Tuế Văn: "......"


Cái này cũng đúng.

Tuế Văn nghĩ rồi thở một hơi dài đầy phiền muộn.

Thời Thiên Ẩm: "......"

Vì sao lại thở dài, nhân loại rốt cuộc là một loài sinh vật yếu ớt đến mức nào...

Yêu quái nghiến răng, đang muốn hỏi trực tiếp thì Tuế Văn lại lên tiếng.

Tuế Văn: "Cho nên tương lai cậu cũng sẽ giết tôi đúng không."

Tiếng nói vừa dứt, xe buýt dừng lại, đã đến điểm mục tiêu.

Ngoài cửa xe, lối vào công viên rừng rậm xuất hiện trong mắt mọi người.

Lối vào thẳng tắp, bên đường cây cối dày đặc, các nhánh cây đan xen rậm rạp, chim họa minh tùy ý đứng trên cành, chúng đón ánh mặt trời buổi sáng, chải vuốt bộ lông của mình cho đến khi từng tiếng ầm ĩ truyền đến từ bên dưới mới cất cánh bay về phương xa.

Hơi thở núi rừng ập vào mặt, Tuế Văn mang theo bàn vẽ thực vật, cùng Thời Thiên Ẩm tiến về phía trước.

Lời trò chuyện trước đó bị ngắt quãng, trong khoảng thời gian ngắn, hai người không ai lên tiếng, bọn họ đi vào trong công viên, phía sau cánh cửa là con đường rộng, bên tay trái có một bảng chỉ đường, là một tấm biển cổ kính hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Lúc đi qua nó, Thời Thiên Ẩm liếc mắt nhìn nó một cái.

Theo tầm mắt của Thời Thiên Ẩm Tuế Văn cũng liếc nhìn một cái, sau đó giới thiệu đơn giản: "Đây là một tấm bản đồ, bên trên là bản đồ của công viên này."

Lời nói của hắn không quá nghiêm túc, cũng không đặt sự chú ý của mình lên trên bản chỉ dẫn cho nên hắn không phát hiện ra phía dưới tấm bản đồ chỉ đường đang lẳng lặng đứng bên ven đường này có một cái bóng không theo quy tắc, còn có vài sợ sương đen từ trong bóng ma này nhẹ nhàng tràn ra.

Sương đen giống như con rắn nhỏ trong không trung, lén lút đuổi kịp những học sinh đã xem qua bảng chỉ dẫn, đầu tiên trộm bám lên đầu bọn họ, sau đó lại chậm rãi vờn quanh, lặng yên không một tiếng động bao trùm lên đôi mắt của bọn họ.

Những sợi sương đen này rất cẩn thận, làm tặc lưu loát, cho dù Thời Thiên Ẩm hay Tuế Văn cũng không phát hiện ra.

Bọn họ không nhìn thấy sương đen, không ý thức được bản thân mình giống như số ít học sinh nhìn lên bản đồ, đều bị sương đen bao phủ, dần dần rời khỏi con đường chính, đi vào con đường nhỏ gập ghềnh trong rừng rậm...

***

Thời Thiên Ẩm đang thắc mắc.

Không hiểu vì sao từ sau khi Tuế Văn hỏi ra câu hỏi trên xe kia, trong lòng cậu lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Tuy rằng ngay từ đầu cậu cũng chuẩn bị cho đối phương một cái chết sảng khoái sau khi chấm dứt mọi việc.

Thế nhưng, cẩn thận nghĩ lại...

Tuế Văn cũng không có gì không tốt.

Mình cùng hắn có chung mục đích, còn ở chung một đoạn thời gian.

Hắn có truyền thừa của Hàng Vật Sư, tuy rằng hiện tại còn rất yếu nhưng chắc chắn sau này sẽ mạnh lên.

Hắn còn có thể nói cho mình biết những chuyện mình muốn biết trong thế giới này.

Cho nên Tuế Văn có tác dụng với mình, đã không được tính vào lũ kiến kia, không nhất định phải giết chết.

Thời Thiên Ẩm rất vừa lòng với kết luận của mình, cậu quay đầu đi, hắng giọng định lên tiếng thì thấy Tuế Văn ở bên cạnh dừng bước chân.

Tuế Văn nhìn bốn phía.

Không biết bắt đầu từ khi nào, chung quanh đã không còn bạn học nào cả.

Bọn họ đi vào một con đường nhỏ quanh co trong công viên rừng rậm, dưới đế giày là mặt đất vàng, những cụm cỏ dại mọc thành cụm cào lên cổ chân.

Thời Thiên Ẩm cũng phát hiện ra điều bất thường, cậu nhíu mày: "Đây là nơi chúng ta muốn đến?"

Tuế Văn: "Đương nhiên không phải."

Tuy rằng hiện giờ đi nhầm đường nhưng Tuế Văn cũng không sốt ruột, hắn vươn tay, nắm chặt tay Thời Thiên Ẩm, đi thẳng về phía trước, rất nhanh đã tìm được một gốc cây to khỏe mạnh.

Dù sao thì trong công viên rừng rậm, thứ không thiếu nhất chính là cây cối.

Dưới gốc cây, Tuế Văn giơ tay lên nói: "Thiên Ẩm, cậu lên cây trước đi rồi kéo tôi lên."

Thời Thiên Ẩm nhìn lên cây, sau đó lại quay đầu nhìn Tuế Văn.

Vừa mới nghĩ rằng hắn có tác dụng...

Giọng nói của cậu tràn đầy vẻ không vui: "Cái việc leo cây đơn giản như vậy sao ngươi không tự làm đi?"

Tuế Văn nói chân thành: "Không phải là vì có cậu à?"

Thời Thiên Ẩm cảm thấy lời nói của đối phương cũng có lý.

Cậu nhẹ nhàng bay lên cây, sau đó lại cúi người xuống dưới, kéo Tuế Văn lên.

Hai người đứng trên cành cây to lớn nhìn về bốn phía xung quanh.

Giữa bóng cây mờ ảo, họ nhìn thấy mười mấy học sinh ban ba đang tản mát ở trong rừng rậm, đi về đủ các hướng.

Bọn họ có người đi một mình, có người đi cùng bạn.

Cho dù đi một mình hay nhiều người, trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ hoang mang, còn có người lên tiếng nói chuyện.

Âm thanh oán giận thông qua không khí truyền đến tai Tuế Văn như có như không.

"Sao lại thế này nhỉ, những người khác đâu rồi?"

"Sao lại càng đi càng thấy mắt hút."

Khu nướng BBQ rốt cuộc là ở đâu không biết? Đã đi lâu rồi cũng chưa đến điểm giống như cái bảng chỉ dẫn gì gì đó."

Từ trên cao nhìn xuống, hai người có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Công viên rừng rậm cũng không phải mê cung, hướng đi của mọi người tuy rằng không quá gần nhưng cũng không xa, hai đội gần nhất cách nhau có một cái cây nhỏ nhưng bọn họ lại không nhìn thấy đối phương, cho nên ở khoảng cách chưa đến một cánh tay lại lên tiếng oán giận không thấy ai cả.

Tuế Văn càng nhìn cẩn thận hơn.

Dưới ánh mặt trời bọn họ cũng không thể nhìn thấy được màu đen đang bao phủ lên đôi mắt của bọn họ.

Tầng màu đen nhợt nhạt này khiến họ không đi đúng đường, cũng không nhìn thấy người khác bên cạnh mình, giống như...

Hắn giơ tay lên sờ soạng lên đôi mắt, lúc nắm vào, trên ngón tay xuất hiện một sợi sương đen.

Giống như trên ngón tay của mình.

"Đinh linh linh ——"

Tiếng chuông chói tai bỗng nhiên vang lên trong túi Tuế Văn.

"Đinh linh linh ——"

"Đinh linh linh ——"

Từng tiếng càng ngày càng dồn dập, Tuế Văn lấy di động trong túi ra nhìn thoáng qua, là Cô Cao chủ nhiệm gọi đến.

Hắn nhận điện thoại, cũng nhìn thoáng qua phía bên dưới.

Theo lý mà nói, ở nơi trống trải như thế này, âm thanh có thể truyền đi rất xa. Nhưng những người đang bị phân tán ở dưới lại giống như bị điếc, cơ bản là họ không nghe thấy tiếng chuông, cũng không nghe thấy tiếng người khác gần mình trong gang tấc.



Tuế Văn: "À... Thưa cô, em đi được một nửa thì lạc đường, nhưng cô đừng lo, hiện giờ em tìm được đường đúng rồi, đại khái là vài phút nữa sẽ có thể đến được nơi tập trung."

Cô Cao sốt ruột đến bực mình: "Các cô cậu cũng đều là học sinh cấp ba hết rồi mà còn không khiến người khác bớt lo, từ cửa vào công viên đến khu BBQ cũng chỉ có một con đường mà cũng có thể lạc được!" Cô mắng một tiếng rồi lại lo lắng: "Em vẫn còn ổn, cuối cùng cũng tìm được đường, nhưng cái đám lạc đường khác kia còn không biết mình đang ở đâu nữa, làm sao đi tìm mấy đứa được!"

Tuế Văn cảm thấy hơi oan uổng, hắn cũng không biết vì sao chỉ đi vào trong công viên thôi còn có thể gặp phải Vật Kị đánh lén sau lưng...

Hắn nói: "Cô Cao, cô đừng giận, em nhìn thấy vài bạn, cô đợi một lát em sẽ đưa họ cùng về."

Cô Cao sửng sốt: "Ở đấy có mấy người?"

Tuế Văn: "Khoảng 10 người."

Cô Cao vui vẻ: "Các em đều đi nhầm cùng một hướng đúng không, mau mang họ về đây đi."

Nói xong cô cúp máy.

Tuế Văn cũng đã quen với phong cách làm việc nhanh nhẹn này của cô.

Hắn nhét lại điện thoại vào túi, chuẩn bị thả người nhảy xuống đất.

Thời Thiên Ẩm nhìn hắn, hơi mấp máy môi.

Hiện giờ cậu đang hoài nghi Tuế Văn thật sự có thể biến mạnh trong tương lai à, cuối cùng thì nên đối xử thế nào với cái loại nhân loại mềm yếu này đây.

Cậu buồn rầu tiến lên phía trước một bước.

Người bên cạnh bỗng nhiên nhảy từ trên cây xuống.

Gió từ dưới đất thổi ngược lên trên, thổi lá cỏ ào ào rung động, cuốn quần áo của Thời Thiên Ẩm lên, mơn trớn gương mặt Tuế Văn, trong hốt hoảng, thân hình trước mắt giống như mảnh ghép trong giấc mơ kia.

Tuế Văn ở trên thân cây chần chờ.

Hắn nhìn về phía Thời Thiên Ẩm, thấy người vừa nhảy xuống mặt đất quay người về phía hắn, mở rộng vòng tay.

Người trên mặt đất nói: "Được rồi, đừng sợ, cứ nhảy xuống đi, ta đón ngươi."

Trong lời nói mang theo cả oán giận và ghét bỏ, trong oán giận lại không giấu được thân mật mà chủ nhân của nó không nhận ra.

Tuế Văn nhìn vào hai mắt Thời Thiên Ẩm, bỗng cong khóe miệng.

Hắn ngồi xổm trên thân cây: "Tôi nhảy thật đó."

Thời Thiên Ẩm: "Nhảy đi."

Tuế Văn lại nói một lần nữa: "Thật sự sẽ nhảy đó."

Thời Thiên Ẩm mất kiên nhẫn: "Ta còn có thể không đón được ngươi chắc?"

Vì thế Tuế Văn hơi nhún chân, trực tiếp rơi từ trên cây xuống.

Hắn mở hai tay ra, thả lỏng người, cảm thấy gió thổi nhẹ quanh cơ thể biến thành gió lớn, gió lớn thổi qua tai hắn, hắn hưởng thụ cảm giác hưng phấn và kích thích do rơi tự do mang lại, trong nháy mắt tiếp theo, mình sẽ chạm đất...

Sau đó, trên người nặng nề. Hắn được Thời Thiên Ẩm đón được.

Thời Thiên Ẩm vững vàng ôm lấy Tuế Văn, Tuế Văn rất vừa lòng, cọ cọ vào người Thời Thiên Ẩm, sau đó đứng thẳng.

Những điều bị ẩn giấu trong quá khứ đúng là khiến người ta tò mò. Nhưng quan trọng nhất vẫn là hiện tại... Đây chỉ là một chú chim đáng yêu thôi.

Hai người xuống khỏi cây, Tuế Văn cũng không chậm chễ, hắn dựa vào những vị trí mình vừa nhìn thấy lúc ở trên cây, đi tìm từng bạn học một.

Trong lúc tìm người, Tuế Văn cũng phát hiện rất nhanh rằng cái thứ Vật Kị không biết tên này có năng lực không lớn lắm, sương đen bao trùm trước mắt mọi người cùng lắm cũng chỉ có thể khiến cho người ta không nghe rõ âm thanh xung quanh chứ không thể hoàn toàn che giấu mọi âm thanh.

Bởi vậy, khi Tuế Văn vừa đứng trước mặt những học sinh này, bọn họ lập tức nhìn thấy Tuế Văn; lại chờ Tuế Văn nói biết đường đến khu BBQ càng không cần hai lời, lập tức đi theo Tuế Văn.

Có điều mọi người cứ loanh quanh luẩn quẩn...

Bất đắc dĩ, Tuế Văn đành phải giờ tay vẫy vẫy trước mắt mọi người, làm tan sương đen đang bao phủ trước mắt họ.

Có người không hiểu, nói: "Cậu làm gì thế, tự nhiên lại khua tay làm gì?"

Nhưng cũng có người không nhiều lời, ở phía trước là một dòng suối trong vắt uốn lượn chảy róc rách, nước cũng không sâu quá mắt cá chân, phía dưới là đá cuội lớn lớn nhỏ nhỏ, gần bờ còn có thể nhìn thấy tôm cua nhỏ như móng tay đang bơi, tất nhiên, nhiều nhất vẫn là học sinh tới nướng đồ.

Bọn họ đến gần dòng suối, có người duỗi tay bắt cá, cũng có người cầm cốc lấy mẫu nước, còn có người cầm đá ném trên sông, nhiều hơn nữa là có người đánh trận giả.

Cuối cùng cũng đến khu nướng!

Đến khi dẫn người đến khu nướng rồi, Tuế Văn quay đầu, vừa liếc mắt nhìn về hướng con đường mọi người đi lạc vừa suy nghĩ.

Mọi người cùng đi về một hướng, vậy Vật Kị muốn cho họ đi đâu?

Phía trước có tiếng bước chân vang lên, cô Cao đang ở trong khu nướng nhanh chóng tiến về phía này, sau khi xác nhận không còn thiếu học sinh nào mới thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, sau đó lập tức khôi phục lại bộ dáng trầm ổn nghiêm túc, còn không quên dạy bảo hai câu: "Đến khi ra về nhớ phải đi theo đám đông, đừng không cẩn thận rời đi một mình khiến mọi người lại phải đi tìm các em."

Mọi người vâng vâng dạ dạ nhưng sau đó lập tức quên luôn lời nhắc, cúi đầu rồi liếc liếc mắt, lập tức giải tán.

Tuế Văn lại nhìn trái nhìn phải, rất nhanh đã tìm được điểm nướng của tổ mình.

Mọi người chia nhau 5 người một tổ, sau khi nhận được thông báo, Tuế Văn cùng với Thời Thiên Ẩm, Trần Hề Hề, Phí Vũ, Đổng Thâm cùng nhau tạo thành một tổ. Hiện giờ, ngoài Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm thì ba người còn lại đều đang ngồi ở vị trí.

Hai người vừa mới ngồi xuống, Trần Hề Hề đã lên tiếng: "Các cậu vừa nãy lạc đến đâu thế?"

Tuế Văn: "Không phải là lạc đường mà là đi qua một con đường vòng khác."

Trần Hề Hề nghi ngờ: "10 người cùng đi vào một đường vòng?"

Tuế Văn khẳng định: "Mọi người hô bè gọi bạn, không chú ý đã đi nhầm."

Trần Hề Hề suy tư: "Cho dù là thế thì......"

Cô bé vừa dứt lời, phía đông khu nướng bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét lớn, chủ nhiệm lớp bên cạnh cũng là giáo viên dạy môn Hóa của lớp bọn họ hét lớn: "Làm gì mà từ cổng lớn đến khu nướng chỉ có một con đường, tất cả mọi người cùng đi mà giờ điểm danh lại thiếu mất bảy người?"

Tuế Văn: "......"

Trần Hề Hề: "......"

Ánh mắt Trần Hề Hề bỗng trở nên lạ lùng.

Thầy dạy Hóa còn chưa nói xong lại tiếp tục rống to: "Không liên lạc với bảo vệ và nhân viên quản lý của công viên? Cũng không gọi điện thoại cho mấy đứa đó? Vậy là thế nào?"

Lúc này mới có tiếng của một nữ sinh xuất hiện, là lớp trưởng của lớp bên cạnh: "Đã gọi điện cho các bạn ấy, các bạn ấy bảo bị lạc đường, đang cố gắng tìm đường đến đây; nhân viên quản lý cũng không quá để ý, chỉ bảo mấy bạn đi đường vòng, bảo chúng ta chờ, có lẽ một lát nữa là có thể đến được đây."

Thầy dạy hóa: "Mấy đứa trả lời thế?"

Lớp trưởng bổ sung thêm một câu: "Thật ra các bạn ấy có nói thêm một câu... Nói là có thể do nhìn bản đồ nên mới đi vào đường vòng."

Phí Vũ: "......"

Đổng Thâm: "......"

Ánh mắt hai người còn lại cũng quỷ dị.

Sau đó, ba người có cùng ý tưởng-cùng nhìn về phía Tuế Văn...

Tuế Văn im lặng đối mặt với mọi người một lúc, sau đó một tay cầm lấy thùng, một tay lôi kéo Thời Thiên Ẩm, nói: "Được rồi, tôi đi lấy nước, mọi người đợi một lát..."

Trên đường lấy nước sẽ thuận tiện giải quyết Vật Kị kia...

Phía sau, ba người cùng nhìn Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm.


Trần Hề Hề: "Là đi giải quyết vấn đề đúng không."

Phí Vũ: "+1"

Đổng Thâm: "+2"

Việc quỷ dị như thế, có phải mù đâu mà không nhìn ra.

Trần Hề Hề nóng lòng muốn thử: "Theo sau nhìn xem?"

Phí Vũ: "Không đi."

Đổng Thâm: "Không đi."

Cậu ta vẫn còn chưa hoàn hồn sau khi trải qua thế giới thú bông ngày hôm qua đâu.

***

Đối thoại của lớp bên cạnh đã bổ sung đầy đủ thông tin cho Tuế Văn.

Hắn nghĩ lại tình huống khi vào công viên, rất nhanh đã nhận định được đối tượng là bảng chỉ dẫn ở cửa công viên.

Lúc bọn họ tới, đang có một đôi yêu nhau tiến vào cửa lớn.

Hai người sau khi vào cửa đã đi đến trước bảng hướng dẫn, nghiên cứu bản đồ của công viên.

Chính một cái liếc mắt này, một làn sương đen mỏng manh như khói thuốc lá toát ra từ bản đồ, hướng về phía đôi bạn trẻ kia, bao phủ đôi mắt họ.

Chờ đến khi hai người họ thu lại tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước, hai chân đã không đi theo con đường thẳng tắp phía trước, mà trong lúc không hay biết đã rẽ vào một lối khác... Nếu cứ đi như vậy sẽ đi vào rừng cây nhỏ bên cạnh.

Cuối cùng Tuế Văn đã hiểu mình bị trúng chiêu thế nào.

Hắn đứng tại chỗ một lát, không đi thẳng đến vị trí của bản đồ mà lại tiến lên phía trước vài bước, tìm đến vị trí của bảo vệ: "Xin hỏi, muốn đi đến khu nướng thì đi hướng nào?"

Bảo vệ là một người đàn ông trẻ tuổi, nghe vậy nâng tay lên, chỉ về một hướng, ý bảo khu nướng ở bên kia.

Tuế Văn không nhúc nhích, vẻ mặt hoang mang, tiếp tục lên tiếng: "Nhưng vừa rồi em đi loanh quanh một lúc vẫn không tìm thấy đường."

Bảo vệ hiểu ra: "Có phải trước đó cậu đã xem bản đồ không?"

Tuế Văn tiếp tục dùng vẻ mặt hoang mang: "Có xem, nhưng mà xem rồi em mới thấy kì lạ..."

Bảo vệ dùng giọng cao thâm khó đoán: "Đi vào đây không cần nhìn bản đồ, nhìn rồi lại không đi được đến nơi."

Đối phương nói trắng ra như vậy lại khiến Tuế Văn sửng sốt: "... Sao cơ?"

Bảo vệ cười thần bí: "Cậu không phải người ở gần đây đúng không? Nếu không thì đã có thể nghe được câu chuyện về tấm bản đồ này rồi. Tấm bản đồ này cũng coi như một việc thần bí trong công viên này, ai nghiêm túc nhìn vào bản đồ sẽ không tìm được đường muốn đi. Khi xem bản đồ có phải cậu cảm thấy tấm bản đồ này không giống với những tấm bản đồ khác không? Thật ra ban đầu nó không phải là một tấm bản đồ mà là một bức tường cầu nguyện. Thế nhưng sau đó công viên này được quy hoạch lại một lần nữa, mở thêm cổng mới, tường cầu nguyện biến thành bản đồ chỉ đường, sau đó xảy ra chuyện ai xem bản đồ cũng đều đi lạc. Mọi người thường thì thầm với nhau có lẽ ở đó có vật gì cảm thấy không hài lòng với tình huống hiện tại... Ai mà biết được?"

Đúng là cao thủ chốn dân gian!

Nói cả một lúc không chừng đây lại đúng là chân tướng.

Tuế Văn muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu mới nói: "Anh không thấy đáng sợ à?"

Bảo vệ nói thật: "Đi lòng vòng trong con đường nhỏ này giữa ban ngày ban mặt thì có gì đáng sợ, còn có thể rèn luyện cơ thể nữa đấy, nếu như không phải sợ dùng cái này tuyên truyền có điểm kì lạ không khéo đây còn có thể trở thành đại chiêu bài đối với công viên của chúng tôi nữa, có thể thu hút thêm khách ghé thăm."

Nói chuyện với bảo vệ một lúc đã cho Tuế Văn rất nhiều chỉ dẫn, sau khi chào tạm biệt người gác cổng nhiệt tình, Tuế Văn lại đứng trước bảng chỉ dẫn một lần nữa, cẩn thận đánh giá khối thẻ bài to lớn này.

Một tấm bản đồ luôn chỉ sai đường.

Một tấm bản đồ đã từng là bức tường ước nguyện.

Tuế Văn cảm thấy hai tin tức này rất thú vị, hắn đứng bên cạnh Thời Thiên Ẩm nói đùa: "Tấm bản đồ này không phải sẽ giống như mọi người nói, không hài lòng với chức vị thay đổi của mình cho nên mới làm ra hành động tiêu cực nhằm trả thù xã hội đấy chứ?"

Thời Thiên Ẩm hừ một tiếng: "Không biết, các ngươi toàn thu thập những đồ vật kì quái."

Kết quả, bọn họ vừa dứt lời, dưới chân bản đồ lập tức xuất hiện một bóng ma lay động.

Tuế Văn nhìn thấy chi tiết này.

Hắn mẫn cảm nói: "Ngươi nghe hiểu được lời nói của ta, ngươi có thể nói không?"

Thời Thiên Ẩm tất nhiên không dịu dàng được như Tuế Văn, cậu trực tiếp rút đao ra, lạnh lùng: "Nói chuyện, không nói sẽ chẻ ngươi ra làm củi đun."

Yên tĩnh trong giây lát.

Có âm thanh trầm trầm vang lên: "Hiện giờ không có người dùng củi đun..."

Trước cửa công viên yên tĩnh, âm thanh này tất nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Đáng tiếc, chỉ có hai người chú ý.

Tuế Văn cùng Thời Thiên Ẩm liếc mắt nhìn nhau một cái.

Vật Kị này nếu như đã đồng ý nói chuyện vậy thì có thể đả thông tư tưởng.

Tuế Văn châm chước từng từ một, không giống như đang tra hỏi mà chỉ như những người bình thường nói chuyện phiếm với nhau: "Vì sao lại muốn mọi người đi lạc đường?"

Bản đồ buồn héo úa: "Tôi không khiến mọi người lạc đường."

Tuế Văn bình tĩnh nói: "Ta là Hàng Vật Sư, ta có thể nhìn thấy ngươi dùng sương đen tràn ra từ trên người để làm gì đó với mọi người."

Bản đồ cũng không giải thích, ngược lại nói: "Vừa rồi ngươi cũng đã nghe rồi đấy, trước kia ta không phải là tấm bản đồ mà là một bức tường ước nguyện."

Tuế Văn kiên nhẫn: "Sau đó?"

Giọng điệu vô lực của bản đồ lập tức thay đổi. Khi nói đến hai chữ ước nguyện, giống như có một luồng sức sống mới mẻ rót vào trong cơ thể nó, khiến cho nó lập tức khôi phục lại tinh thần: "10 năm trước, khi ta vẫn là bức tường ước nguyện, từ tay của bậc cha chú, ta được tạo thành, trước mặt ta du khách như dệt, mỗi người đến công viên rừng rậm đều sẽ tiến đến trước mặt ta, ta ở đây lắng nghe mỗi nguyện vọng của họ, bọn họ vô cùng thành kính, ta có thể nghe được nội tâm nhiệt tình của bọn họ! Cho nên, cho dù lòng người ấm lạnh, chỉ cần ta có thể tích góp được đủ sức mạnh, nếu ta có thể hoàn thành nguyện vọng họ là sẽ lập tức hoàn thành, chưa từng lười biếng."

Tuế Văn: "Sau đó thì sao..."

Tinh thần lại biến mất trên người tấm bản đồ, giọng nó hạ xuống: "Sau đó bọn họ biến ta thành bản đồ. Nhiều năm như vậy cũng không có ai muốn đổi trả lại cho ta."

Vật Kị trước mắt không khóc nhưng dường như rất khổ sở.

Tuế Văn đã hiểu rõ: "Vậy nên ngươi không tiếp thu được việc bản thân bị thay đổi công việc phải không?"

Bản đồ: "Ta tiếp nhận rồi."

Bị con người đổi mất công việc, nó đã không thể công tác như bình thường được nữa.

Giọng nói của nó nhàn nhạt: "Trong lòng của ta khó chịu cho nên hàng ngày sẽ tràn ra một ít sức mạnh, muốn người đi qua có thể nhìn được phong cảnh đẹp nhất ngày xưa của mình, đây là nguyên nhân họ lạc đường."

Tuế Văn nghi ngờ: "Thời điểm đẹp nhất?"

Bản đồ: "Phía bên trái của công viên có phong thái ngày đầu khi ta còn là bức tường ước nguyện, đó là thời điểm đẹp đẽ nhất của ta."

Tuế Văn: "Giống như công nhân ăn không ngồi rồi nghĩ về chuyện quá khứ đã qua..."

Tuy rằng Vật Kị trông khá đáng thương nhưng đây cũng không thể làm lý do để nó làm ảnh hưởng đến con người được.

Tuế Văn lại khuyên nhủ: "Qúa khứ đã qua rồi, ngươi vẫn nên tiếp nhận sự thật, làm đúng trách nhiệm của công việc mới của mình, nếu không ta cũng chỉ có thể hàng phục ngươi."

Bản đồ lạnh lùng: "Ta tồn tại giống như đã chết, ngươi muốn động thủ thì lập tức động thủ đi."

Tuế Văn: "......" Không còn lời nào để nói, thật sự là quá đáng thương...

Giảng đạo lý cũng không được, uy hiếp cũng không được, Tuế Văn nhìn bản đồ, nhất thời có cảm giác chó gặm nhím, không chỗ hạ miệng.

Hắn bắt đầu tự hỏi, có nên buông tha cho cái chân muỗi này không hay trực tiếp hàng phục nó?

Nhưng Vật Kị này cũng không thật sự xúc phạm đến ai, tuy rằng khiến mọi người lạc đường nhưng cũng chỉ làm họ đi đường vòng thôi, không thật sự tạo thành nguy hiểm gì...

Hắn quyết định tranh thủ thêm một lần nữa: "Vậy ngươi có nguyện vọng gì?"

Bản đồ: "Ta không có bất kì một nguyện vọng nào cả, chỉ có một nguyện vọng duy nhất là được trở lại trước đây, khi mọi người hướng về phía ta ước nguyện..." Nói đến đây, bản đồ bỗng nhiên có phản ứng, "Nếu như ngươi có thể nói chuyện với ta, cũng có thể ước nguyện với ta, ngươi có thể ước nguyện với ta không?"

Tuế Văn có phần hứng thú: "Ngươi có thể thực hiện nguyện vọng gì của ta?"

Bản đồ ngượng ngùng: "Thật ra, sức mạnh của ta cùng với số lần ước nguyện có liên quan đến nhau, người tin tưởng ta càng nhiều, sức mạnh của ta càng lớn. Nếu như chỉ có mình Hàng Vật Sư ngươi ước nguyện..."

Tuế Văn hiểu ra: "Cơ bản là không thực hiện được đúng không?"

Bản đồ thẹn thùng im lặng.

Tuế Văn có thể đoán trước được điều này, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn nghĩ đến một vấn đề: "Ngươi vừa nói, người hướng về phía ngươi ước nguyện càng nhiều thì sức mạnh của ngươi càng lớn?"

Bản đồ: "Đúng."

Tuế Văn có một ý tưởng rất tuyệt, đối với việc đạt được thẻ bài ước nguyện bỗng nhiên sinh ra mong muốn mãnh liệt, hắn hỏi nó: "Vậy ngươi có muốn rời đi cùng ta không? Ta có thể một lần nữa khiến cho mọi người nói ra lời ước nguyện với ngươi."

Bản đồ: "......???"

Nó cảm thấy sửng sốt, trạng thái sống như chết vừa rồi biến mất, nhưng vẫn có do dự: "Ngươi có thể làm được thật không? Tuy ta ngây người ở đây, không có ai để ý, nhưng ít ra..."

Tuế Văn: "Ít nhất mọi người đều còn thấy ngươi, ngươi còn có cái bát sắt."

Lời nói chính xác đến không còn gì để nói.

Bản đồ: "Đúng vậy..."

Tuế Văn: "Nhưng hiện tại đang lưu hành việc lấn biển. Phong cảnh ban đầu của ngươi một ngày nào đó còn bao nhiêu người nhìn đến?"

Bản đồ bài nhớ rõ: "521 người!"

Tuế Văn bình tĩnh nói: "Ta có thể giúp ngươi mỗi ngày có 5000 người ước nguyện."

Bản đồ trợn mắt há miệng, không thể nào tưởng tượng được.

Tuế Văn từ từ dụ dỗ: "Yên tâm đi, ta nói được sẽ làm được. Nhưng nếu như ngươi vẫn ngây ngốc ở đây thì sẽ vĩnh viễn không đợi được đến khi có người hướng về phía ngươi ước nguyện."

Bản đồ do dự: "Ta... Cái này...", sau đó nó hạ quyết tâm, "Muốn ta đi theo ngươi cũng có thể, nhưng ngươi phải hoàn thành một nguyện vọng của ta đã."

Tuế Văn: "Cái gì?"

Bản đồ cẩn thận: "Ta muốn có 10 người hướng về phía ta ước nguyện."

Tuế Văn trầm ngâm, cò kè mặc cả: "Năm được không, trong lúc nhất thời cũng không tìm người ngay được."

Bản đồ đã bị vắng lặng từ lâu, nó đồng ý: "Năm người thì năm người."

***

Năm người được chọn, không có gì khó, tất nhiên chính là năm người cùng tiến vào thế giới thú bông ngày hôm qua.

Tuế Văn cùng Thời Thiên Ẩm trở về một chuyến, lấy nước, ăn nướng, sau đó lại đến cửa công viên, lúc quay lại nơi này đã mang theo ba người Trần Hề Hề.

Trên đường đi, hắn đã nói với ba người còn lại về chuyện tấm bản đồ.

Đương nhiên là không nói thật, chỉ lấy một cái cớ: Tôi cùng bạn đánh cuộc bị thua, muốn có bốn người nữa cùng hướng về phía bản đồ ước nguyện, mong mọi người giúp đỡ.

Trần Hề Hề cùng với hai người còn lại lập tức dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tuế Văn.

Hứ, cái quỷ gì đây, chỉ lấy cớ.

Ngươi cho rằng chúng ta không ai nhìn ra sự quái gở trong này chắc?

Sau đó bọn họ chuyển ánh mắt đến tấm bản đồ.

Trần Hề Hề tiến lên một bước, nói một tiếng với tấm bản đồ: "Tôi ước được ăn cơm cùng anh Giang."

Trong nháy mắt cô bé nói ra câu nói kia, ánh sáng đại diện cho nguyện vọng của Trần Hề Hề toát ra từ trong ngực, hướng về phía bản đồ.

Bản đồ cảm thấy rất kích động.

Đây là nguyện linh, chỉ cần tích góp đủ nguyện linh là có thể thực hiện được nguyện vọng của người ước.

Ngày này đã phải đợi rất lâu, thật sự là lâu lắm rồi...!

Nó nhận được ấm áp từ nguyện linh, vội vàng nhìn về mức độ yêu cầu để có thể thực hiện được điều này, liếc mắt một cái, trước mắt trở nên tối sầm.

Bản đồ: "......" Thật sự là không thể thực hiện được.

Phí Vũ bĩu môi, đi lên trước, không nói ra âm thanh, chỉ lẳng lặng nhủ trong lòng: Một ngày không rời anh Giang, lớp mình còn có ai không biết cậu không thể thực hiện được... Nghe đây, tôi muốn 6 vàng 2 đen.

Ánh sáng giống như trước đó cũng hiện ra, mức độ cần thiết cũng cùng xuất hiện.

Không khác nhau là bao, đều cần khoảng 1 vạn điểm tiêu hao.

Bản đồ: "......" Vẫn không thực hiện được.

Đến lượt Đổng Thâm. Đổng Thâm đi lên phía trước, cậu ta cũng không nói ra nguyện vọng của mình, giống như Phí Vũ, chỉ yên lặng nghĩ: Hi vọng mọi người đều tốt đẹp.

Được, một câu ước cần 100 triệu điểm tiêu hao.

Bản đồ khóc không ra nước mắt: "......" Vẫn không thực hiện được như cũ.

Thời Thiên Ẩm lười nhác nói: "Không nguyện vọng gì."

Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cậu vẫn nghĩ một nguyện vọng cho bản đồ.

Nguyện vọng vừa xuất hiện, nguyện linh cũng tiến vào trong bản đồ.

Bản đồ: "......" Mình biết ngay là thực hiện nguyện vọng gì đó vốn dĩ không tồn tại được.

Bốn người đều đã ước nguyện, chỉ còn lại Tuế Văn.

Tuế Văn cũng nghĩ một nguyện vọng.

Sau khi ước xong, hắn cũng không vội hàng phục bản đồ mà hỏi Thời Thiên Ẩm: "Cậu có nguyện vọng gì?"

Thời Thiên Ẩm: "Muốn "Tuế Văn" sống lại, còn ngươi?"

Tuế Văn: "Giống cậu."

Hai người vừa dứt lời, bức tường ước nguyện lập tức bùng nổ.

Thật vất vả mới tóm được người đồng ý ước nguyện, lại nghe được mấy cái nguyện vọng không thể thực hiện được khiến tim nó chuẩn bị sụp đổ, nó hét lên: "Vì sao các ngươi lại có nguyện vọng khó thế?"

Nó nhằm vào Thời Thiên Ẩm: "Ngươi, muốn người bên cạnh đứng đầu kì thi sau đó giúp mình thi được điểm cao hơn!"

Tiếp theo nó hướng về phía Tuế Văn: "Ngươi, muốn người bên cạnh không nên có nguyện vọng biến xấu."

Hai người: "......"

Thuận miệng nói dối lại bị vạch trần, tình huống này, đúng là có hơi xấu hổ...

?BTV: Tuế Văn à, đừng lúc nào cũng nghĩ em nó thế nữa ?

Hàng Vật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hàng Vật Truyện Hàng Vật Story Chương 27: Thẻ bài bản đồ
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...