Hai Người Cha Của Tôi
Chương 34: Chuyện vận động
229@-Sau khi về nhà, Dương Hàn cho Dương Mạt một cái ôm chầm thật chặt. Dương Mạt buồn cười, khẽ xoa lưng con gái. Cô nàng đang vui nên không phân biệt, cũng cho Hàn Thời Vũ một cái ôm.
Hàn Thời Vũ nhấc bổng con gái lên.
Dương Hàn bị kẹp cứng ngắc như con thỏ bị khóa cổ giãy giụa, vừa cười vừa la ó: “Bố làm gì đó —— “
Hai bố con đang líu ríu rôm rả với nhau, Dương Mạt thay dép vào phòng khách, nhìn sản phẩm của nhóm bạn Tiểu Dương là bãi chiến trường trên sô pha, nụ cười bỗng cứng đơ trên khuôn mặt.
Sau khi bạn về hết, Dương Hàn và chứng lề mề sa vào Weibo quên cả thời gian. Cô nàng chột dạ: “Con đi dọn liền đây ạ…”
Đi công tác ròng rã ba tuần lễ, thời gian giải trí của Hàn Thời Vũ bị o ép nghiêm trọng. Bây giờ, cuối cùng hắn cũng được “cải trang vi hành”.
Sau khi xem hotsearch quảng bá Cực Tấn hôm nay không có vấn đề gì xong, hắn ấn mở khu văn học Thú Địa.
Thói quen đọc fanfic của tổng giám đốc Hàn hình thành từ sau sự kiện lên hotsearch. “Đầu óc” người này còn cởi mở hơn cả dân ăn tạp. Thiết lập tag gì cũng đọc tuốt —— Nhưng chỉ giới hạn ở truyện thanh thủy với có tí thịt vụn thôi.
Mặt Hàn Thời Vũ còn chưa dày tới trình độ đi đọc với chia sẻ truyện sếch mình làm nhân vật chính.
Hắn phát hiện tag Vũ Tinh được khai thác kha khá. Trong đó có “Cả trời sao lấp lánh, những em chỉ chọn riêng mình anh” là tác phẩm mở đường đã bay thẳng lên hàng phổ biến của tag.
Bìa truyện đổi thành ảnh chụp màn hình buổi livestream hôm nay —— Hàn Thời Vũ không thể ngờ được fan ngồi trước màn hình lại tốc độ tới mức này. Cô chụp trúng lúc Hàn Thời Vũ đang cười với Starry, “Anh nói gì đi”, nhìn nhau chỉ trong vòng một giây đồng hồ.
Khóe môi đầy ắp vị ngọt của Hàn Thời Vũ vô thức cong cong.
Vì cập nhật rất khoan thai nên khá ít chương, Hàn Thời Vũ bắt đầu chầm chậm đọc.
Dương Mạt khoác áo choàng tắm, rắm rửa ra nhìn thấy Hàn Thời Vũ đang chăm chú cầm điện thoại, trên mặt không biểu cảm gì.
Anh khẽ cắn môi, khẽ đến mức không thể nhận ra được, cởi áo choàng tắm, tìm đồ ngủ trong tủ.
Anh vừa mặc một bên tay áo vào, lập tức nghe giường sau lưng cọt kẹt chuyển động. Không đợi anh ngoái đầu, Hàn Thời Vũ đã lao tới ôm eo anh, lăn lộn lên giường.
Dương Mạt đã phải thường xuyên giáp mặt với quá nhiều lần đánh úp trẻ con này rồi, thế mà tới nay vẫn không đúc kết được thời gian và hình thức phát bệnh của tên này.
Giường nảy lên, Dương Mạt bắt móng chó quấn quýt bên hông mình lại, cảm giác nhồn nhột khiến giọng điệu bình thản của anh có phần méo mó: “Em lại muốn làm trò gì.”
Hàn Thời Vũ ngồi dậy, ngả đầu lên vai Dương Mạt từ đằng sau —— hắn thích tư thế này vô cùng. Sau đó luồn qua tay anh giơ điện thoại lên: “Chi tiết đúng thật như kia, bộ fanfic này liên quan gì tới anh.”
Trên màn hình là chương 35: Tên của anh đến từ đôi mắt em.
Dương Mạt im lặng.
Anh đáp: “Không biết.”
Mắt Hàn Thời Vũ cong cong: “Thật không ta.”
Hắn ngửi ngửi hương sữa tắm thơm dịu trên cổ anh, đổi cách hỏi khác, cười: “Starry thật sự đến từ đôi mắt Hàn Thời Vũ ạ?”
Dương Mạt không tài nào chịu đựng nổi.
Anh biết, chỉ cần Hàn Thời Vũ đọc đến đây, anh sẽ bại lộ, vấn đề thời gian mà thôi.
Thực chất kẻ cầm đầu là Di Thư.
Do thường xuyên cung cấp tư liệu ý tưởng cho các tác giả thân yêu, thư ký đã kết tình hữu nghị sâu sắc với Cực Quang Bắc Dược và Không phải lập trình viên.
Hôm đó, cô thư ký tinh quái cơ hội này y hệt Dương Hàn vậy, bắt đầu chìa móng vuốt về phía Dương Mạt.
Nhưng Dương Mạt chẳng nhả ra được chữ nghĩa trau chuốt buồn nôn gì, nội chuyện kể lại đã thấy khó khăn rồi. Nhưng anh vẫn chụp nhật ký của mình sang cho Di Thư.
Nội dung rất đơn giản, nhưng đủ cho cho trí tưởng tượng của các tác giả phóng ra tận chục ngàn chữ.
Về chuyện vì sao lại đưa cho cô.
“Anh khai thật nha, anh cũng đọc chứ gì.” Di Thư lanh lẹ lưu liền tay hai tấm ảnh chụp màn hình, đâm trúng chỗ ngứa: “Mà còn hết sức căm phẫn vì độ hot Cực Dược cưỡi lên đầu lên cổ Vũ Tinh đúng chưa?”
Dương Mạt: “…”
Cổ bị Hàn Thời Vũ cắn để lại dấu.
Dương Mạt cảm nhận được lưng mình đang áp vào ngực hắn đang run rẩy không thôi.
Trái tim này như một đứa trẻ thích cũ ghét mới, quay về lần loạn nhịp đầu tiên mười sáu năm về trước, vẫn hoài chẳng biết mệt như thế.
Đã luôn là vậy, và cũng sẽ không bao giờ lớn lên.
Hàn Thời Vũ chôn đầu vào lưng anh, nói: “Hôm nay vui quá à.”
Dương Mạt: “Ừm…”
Anh cảm giác Hàn Thời Vũ đang gặm cổ mình.
Tình hình này hình như hắn đang muốn thuận nước đẩy thuyền táy máy gì đó. Dù gì từ hồi Dương Hàn hỏi vụ công thụ của cả hai tới giờ, đời sống về đêm của tổng giảm đốc Hàn bắt đầu cằn cỗi hoang vắng, đêm về chỉ đành ôm chăn niệm thầm Đạo Đức Kinh.
Giữa phòng của hai người và Dương Hàn là một khoảng cách đáng kể, không cần lo vấn đề cách âm.
Bầu không khí dần nóng bỏng, Hàn Thời Vũ rờ tay lên đầu giường lần mò, phát hiện kệ tủ rỗng tuếch.
Hàn Thời Vũ: “…”
“…” Dương Mặt sầm mặt: “Em đi mua đi.”
Hàn Thời Vũ: “Híc.”
Một tiếng thở dài vì nhận thức rõ tầm quan trọng của biện pháp phòng ngừa.
Vì vai bị thương, cuối cùng Dương Mạt không đến đón Di Thư vừa hoàn thành kỳ thi đại học được. Hàn Thời Vũ đi thay anh. Nghe kể Di Thư tự thấy mình làm bài cũng tốt, lúc ra tâm trạng khá là vui vẻ.
Di Thư dành tiền tiêu vặt của mình mua thật nhiều trái cây với đồ ăn vặt cho Dương Mạt, nhờ Hàn Thời Vũ đưa qua cho anh.
Lục Hữu Khí chợt phát giác nhóc đàn em của Dương Mạt quay về trạng thái dính cục như kẹo cao su rồi. Thậm chí còn ra sức quấn quýt lấy Dương Mạt cả ngày còn hơn hồi trước.
Điều này với Lục Hữu Khí đúng là trăm lợi vô hại, dù sao mình cũng có thêm được thằng đệ ship đồ ăn lên giùm. Thế là Lục Hữu Khí bắt đầu thường xuyên lấy lôi câu của chị chủ quán nướng ra trêu ghẹo, hỏi Hàn Thời Vũ “Nhóc lên chính thức từ bao giờ rồi cơ”.
Cũng chính trò đùa ấy, đến mức hai người tưởng lầm Lục Hữu Khí nhận ra cả hai vừa xác nhận quan hệ. Rồi đến mức mấy năm ròng sau đó, cái tên đầu gỗ ngáo ngơ Lục Hữu Khí cứ mơ mơ hồ hồ.
Với Dương Mạt mà nói, đó là chuyện không tài nào tưởng tượng nổi.
Nhiều buổi sáng mở mắt dậy, anh cảm thấy mọi thứ xung quanh mình hoang đường quá thể. Giống như là một giấc mơ đang tiếp diễn chưa đến hồi kết.
Đây là lần đầu tiên Dương Mạt dính đến câu chuyện này. Anh lo sợ mọi nơi chốn bản thân không biết đến như đi trên phiến băng mỏng giòn. Khi chuyện đã rồi, anh bắt tay nhồi nhét tất tần tật kiến thức về đồng giới vào đầu.
Anh bắt đầu cân nhắc một vấn đề: Nên dung nhập mối quan hệ này vào xã hội truyền thống như thế nào.
Anh thấy nó có đôi chút cam go, gán cho phương pháp giải quyết mình có trước mắt tỉ lệ thành công xa vời.
Thế là, anh đi gặp Hàn Thời Vũ nghiêm túc trò chuyện.
Bây giờ đã vào kỳ nghỉ hè, vết thương của Dương Mạt đã khỏi hẳn. Trước đó anh không hề hé miệng nửa câu với Lão Dương, lấy làm thêm thành cớ nói Lão Dương một tháng nghỉ hè mình không về nhà.
Yêu nhau yên bình được một thời gian, cuối cùng Dương Mạt cũng chọn được thời gian hẹn Hàn Thời Vũ ra. Khi ngồi đối diện nhau trong quán cà phê, Dương Mạt cắn môi, đặt ly iced americano sang một bên, chuẩn bị bàn chuyện quan trọng với hắn.
Anh vừa hé môi. Hàn Thời Vũ gọi: “Đàn anh ơi.”
Dương Mạt nhìn hắn.
Trông hắn như sau thời gian rất lâu đã gom đủ can đảm, bật câu giữ kín trong lòng ra.
“Tụi mình… làm một lần được nha anh?”
Lời hay ý đẹp soạn sẵn chuẩn bị xổ ra bỗng trắng xóa, Dương Mạt nuốt vào bụng.
Dương Mạt không thích đi du lịch, cũng chưa từng đi đâu xa nhà. Lớn tướng thế rồi còn chưa ở khách sạn bao giờ.
Trong tiềm thức, Dương Mạt ngầm thừa nhận bản thân là công.
Nhưng tiền phòng Hàn Thời Vũ trả, điều này khiến anh hơi hơi áy náy.
Vào phòng, Hàn Thời Vũ lượn vòng vòng nửa buổi trời mới ngồi lên giường, hai bàn tay hết chụm vào nhau rồi lại mở ra. Thậm chí móc điện thoại ra mở game bắn súng, sau khi headshot năm mạng, hắn bị đồng đội xúm vô chửi bới túi bụi.
Dương Mạt: “…”
Bộ dạng của Hàn Thời Vũ làm anh buồn cười. Anh bước ra trước, xoa xoa đầu cái tên đang di cho nhân vật chạy rối loạn trên bản đồ kia, hỏi: “Đến đi.”
Hàn Thời Vũ đột ngột ngẩng đầu, tầm mắt va phải xương quai xanh của anh. Hắn há miệng im tiếng giây lát, dứt khoát thoát trận: “Em đi mua bao…”
Dương Mạt không cản, thế là hắn hùng hổ lao ra. Anh mở tủ khách sạn, bên trong có cả tá đây này.
Dương Mạt đợi thật lâu thật lâu, đến mức thời gian như ngưng đọng, Hàn Thời Vũ mới xách một cái túi to oạch quay về. Trong túi có hai bọc snack khoai tay che chắn ngoài cùng, tất cả số còn lại là áo mưa đủ loại hiệu với đủ loại mùi hương.
Dương Mạt nhất thời cạn lời, lấy một hộp ra nghiên cứu.
Hàn Thời Vũ: “Anh… chọn một cái đi?”
Dương Mạt nghi hoặc hỏi: “Em để ý chuyện này lắm à?”
Hàn Thời Vũ lắc đầu, đáp: “Em sợ anh để ý ạ.”
Dương Mạt lơ đãng nở nụ cười, đáp: “Trai tân?”
Hàn Thời Vũ hận không thể chui đầu vào túi mà thở, âm tiết bật ra cổ họng: “Dạ…”
Dương Mạt bỗng muốn trêu hắn vô cùng, lòng dâng rung động và yếu mềm, cảm giác ngứa ngáy theo thần kinh lan tràn khắp cơ thể.
Im lặng một thoáng chốc, là người lớn tuổi hơn, Dương Mạt mở lời trước: “Em tắm trước đi.”
Hàn Thời Vũ đáp: “Mới nãy trên đường về em tiện tấp vào nhà vệ sinh công cộng của trường mình tắm rồi ạ.”
Dương Mạt: “?”
Tên nhóc này mới mò đi tận đâu vậy?
Khi nước nóng tuôn xối xuống cơ thể, Dương Mạt mới ý thức một cách rõ rệt bản thân vừa phát ngôn vô liêm sỉ tới mức nào.
Cứ như mình trải nát đời rồi vậy.
Về vấn đề duy trì nòi giống của sinh vật, anh chỉ từng đọc trong sách giáo khoa với vài tác phẩm văn học.
Vào đêm duy nhất anh may mắn thụ giáo được kinh nghiệm thực tế ấy – anh đã không xem hết video bài giảng vì mâu thuẫn tâm lý.
Dương Mạt vuốt ngược tóc ra sau.
Anh cho là mình sẽ khó chịu, nhưng sự thật không phải vậy.
Dường như anh đón nhận Hàn Thời Vũ cách rất tự nhiên, như thể vị trí này đã được định sẵn phải là của người ấy. Đủ kiểu dằn vặt vẫy vùng trước kia chỉ là hình thức phản kháng thích ứng trước tượng trưng, không hề đem đến ảnh hưởng thực chất.
Anh tắt vòi sen, lau sơ người rồi khoác áo choàng tắm.
Tóc anh hơi ẩm ướt, lúc đi ra thì trông thấy Hàn Thời Vũ đang tập trung tinh thần khoanh chân ngồi trên giường.
Dương Mạt nhếch môi, nhích gần đến, chợt phát hiện Hàn Thời Vũ bày áo mưa các loại màu sắc các loại nhãn hiệu ngay ngắn trên giường.
Dương Mạt thắc mắc, nhíu mày. Hàn Thời Vũ vỗ tay, dịch cái bao cao su đứng riêng lẻ về đúng loại giống nó trên một hàng thẳng tắp.
Sau đó giấu đi.
Dương Mạt: “…”
Anh thấy mình đánh giá thấp khả năng điều chỉnh và tự giải trí của Hàn Thời Vũ rồi.
Chắc hẳn rằng cảm xúc buồn đau và lo lắng không thể nào tồn đọng trong đầu hắn quá lâu. Bởi vì hắn sẽ tìm đủ mọi cách thoát khỏi rắc rối.
Và hắn đang xài áo mưa.
Chơi xếp hình pikachu cổ điển.
Thấy Dương Mạt tắm ra, Hàn Thời Vũ ngẩng lên nói: “Đàn anh ơi… anh xong rồi ạ.”
Dương Mạt: “Em đang làm trò gì vậy?”
Hàn Thời Vũ gãi gãi mũi: “Em… căng thẳng.”
Dương Mạt cũng không biết phải nói gì nữa đây, mình cũng tám lạng nửa cân. Anh ngồi xuống cạnh giường, nhìn đăm đăm “ván game” im lặng một hồi.
Sau đó Dương Mạt nhấc tay, ngón tay thon dài cầm một gói bao cao su.
Di chuyển, giúp Hàn Thời Vũ xóa một cặp.
Hàn Thời Vũ: “.”
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Mạt: Anh chờ em chơi nốt ván.
Hai Người Cha Của Tôi
Hàn Thời Vũ nhấc bổng con gái lên.
Dương Hàn bị kẹp cứng ngắc như con thỏ bị khóa cổ giãy giụa, vừa cười vừa la ó: “Bố làm gì đó —— “
Hai bố con đang líu ríu rôm rả với nhau, Dương Mạt thay dép vào phòng khách, nhìn sản phẩm của nhóm bạn Tiểu Dương là bãi chiến trường trên sô pha, nụ cười bỗng cứng đơ trên khuôn mặt.
Sau khi bạn về hết, Dương Hàn và chứng lề mề sa vào Weibo quên cả thời gian. Cô nàng chột dạ: “Con đi dọn liền đây ạ…”
Đi công tác ròng rã ba tuần lễ, thời gian giải trí của Hàn Thời Vũ bị o ép nghiêm trọng. Bây giờ, cuối cùng hắn cũng được “cải trang vi hành”.
Sau khi xem hotsearch quảng bá Cực Tấn hôm nay không có vấn đề gì xong, hắn ấn mở khu văn học Thú Địa.
Thói quen đọc fanfic của tổng giám đốc Hàn hình thành từ sau sự kiện lên hotsearch. “Đầu óc” người này còn cởi mở hơn cả dân ăn tạp. Thiết lập tag gì cũng đọc tuốt —— Nhưng chỉ giới hạn ở truyện thanh thủy với có tí thịt vụn thôi.
Mặt Hàn Thời Vũ còn chưa dày tới trình độ đi đọc với chia sẻ truyện sếch mình làm nhân vật chính.
Hắn phát hiện tag Vũ Tinh được khai thác kha khá. Trong đó có “Cả trời sao lấp lánh, những em chỉ chọn riêng mình anh” là tác phẩm mở đường đã bay thẳng lên hàng phổ biến của tag.
Bìa truyện đổi thành ảnh chụp màn hình buổi livestream hôm nay —— Hàn Thời Vũ không thể ngờ được fan ngồi trước màn hình lại tốc độ tới mức này. Cô chụp trúng lúc Hàn Thời Vũ đang cười với Starry, “Anh nói gì đi”, nhìn nhau chỉ trong vòng một giây đồng hồ.
Khóe môi đầy ắp vị ngọt của Hàn Thời Vũ vô thức cong cong.
Vì cập nhật rất khoan thai nên khá ít chương, Hàn Thời Vũ bắt đầu chầm chậm đọc.
Dương Mạt khoác áo choàng tắm, rắm rửa ra nhìn thấy Hàn Thời Vũ đang chăm chú cầm điện thoại, trên mặt không biểu cảm gì.
Anh khẽ cắn môi, khẽ đến mức không thể nhận ra được, cởi áo choàng tắm, tìm đồ ngủ trong tủ.
Anh vừa mặc một bên tay áo vào, lập tức nghe giường sau lưng cọt kẹt chuyển động. Không đợi anh ngoái đầu, Hàn Thời Vũ đã lao tới ôm eo anh, lăn lộn lên giường.
Dương Mạt đã phải thường xuyên giáp mặt với quá nhiều lần đánh úp trẻ con này rồi, thế mà tới nay vẫn không đúc kết được thời gian và hình thức phát bệnh của tên này.
Giường nảy lên, Dương Mạt bắt móng chó quấn quýt bên hông mình lại, cảm giác nhồn nhột khiến giọng điệu bình thản của anh có phần méo mó: “Em lại muốn làm trò gì.”
Hàn Thời Vũ ngồi dậy, ngả đầu lên vai Dương Mạt từ đằng sau —— hắn thích tư thế này vô cùng. Sau đó luồn qua tay anh giơ điện thoại lên: “Chi tiết đúng thật như kia, bộ fanfic này liên quan gì tới anh.”
Trên màn hình là chương 35: Tên của anh đến từ đôi mắt em.
Dương Mạt im lặng.
Anh đáp: “Không biết.”
Mắt Hàn Thời Vũ cong cong: “Thật không ta.”
Hắn ngửi ngửi hương sữa tắm thơm dịu trên cổ anh, đổi cách hỏi khác, cười: “Starry thật sự đến từ đôi mắt Hàn Thời Vũ ạ?”
Dương Mạt không tài nào chịu đựng nổi.
Anh biết, chỉ cần Hàn Thời Vũ đọc đến đây, anh sẽ bại lộ, vấn đề thời gian mà thôi.
Thực chất kẻ cầm đầu là Di Thư.
Do thường xuyên cung cấp tư liệu ý tưởng cho các tác giả thân yêu, thư ký đã kết tình hữu nghị sâu sắc với Cực Quang Bắc Dược và Không phải lập trình viên.
Hôm đó, cô thư ký tinh quái cơ hội này y hệt Dương Hàn vậy, bắt đầu chìa móng vuốt về phía Dương Mạt.
Nhưng Dương Mạt chẳng nhả ra được chữ nghĩa trau chuốt buồn nôn gì, nội chuyện kể lại đã thấy khó khăn rồi. Nhưng anh vẫn chụp nhật ký của mình sang cho Di Thư.
Nội dung rất đơn giản, nhưng đủ cho cho trí tưởng tượng của các tác giả phóng ra tận chục ngàn chữ.
Về chuyện vì sao lại đưa cho cô.
“Anh khai thật nha, anh cũng đọc chứ gì.” Di Thư lanh lẹ lưu liền tay hai tấm ảnh chụp màn hình, đâm trúng chỗ ngứa: “Mà còn hết sức căm phẫn vì độ hot Cực Dược cưỡi lên đầu lên cổ Vũ Tinh đúng chưa?”
Dương Mạt: “…”
Cổ bị Hàn Thời Vũ cắn để lại dấu.
Dương Mạt cảm nhận được lưng mình đang áp vào ngực hắn đang run rẩy không thôi.
Trái tim này như một đứa trẻ thích cũ ghét mới, quay về lần loạn nhịp đầu tiên mười sáu năm về trước, vẫn hoài chẳng biết mệt như thế.
Đã luôn là vậy, và cũng sẽ không bao giờ lớn lên.
Hàn Thời Vũ chôn đầu vào lưng anh, nói: “Hôm nay vui quá à.”
Dương Mạt: “Ừm…”
Anh cảm giác Hàn Thời Vũ đang gặm cổ mình.
Tình hình này hình như hắn đang muốn thuận nước đẩy thuyền táy máy gì đó. Dù gì từ hồi Dương Hàn hỏi vụ công thụ của cả hai tới giờ, đời sống về đêm của tổng giảm đốc Hàn bắt đầu cằn cỗi hoang vắng, đêm về chỉ đành ôm chăn niệm thầm Đạo Đức Kinh.
Giữa phòng của hai người và Dương Hàn là một khoảng cách đáng kể, không cần lo vấn đề cách âm.
Bầu không khí dần nóng bỏng, Hàn Thời Vũ rờ tay lên đầu giường lần mò, phát hiện kệ tủ rỗng tuếch.
Hàn Thời Vũ: “…”
“…” Dương Mặt sầm mặt: “Em đi mua đi.”
Hàn Thời Vũ: “Híc.”
Một tiếng thở dài vì nhận thức rõ tầm quan trọng của biện pháp phòng ngừa.
Vì vai bị thương, cuối cùng Dương Mạt không đến đón Di Thư vừa hoàn thành kỳ thi đại học được. Hàn Thời Vũ đi thay anh. Nghe kể Di Thư tự thấy mình làm bài cũng tốt, lúc ra tâm trạng khá là vui vẻ.
Di Thư dành tiền tiêu vặt của mình mua thật nhiều trái cây với đồ ăn vặt cho Dương Mạt, nhờ Hàn Thời Vũ đưa qua cho anh.
Lục Hữu Khí chợt phát giác nhóc đàn em của Dương Mạt quay về trạng thái dính cục như kẹo cao su rồi. Thậm chí còn ra sức quấn quýt lấy Dương Mạt cả ngày còn hơn hồi trước.
Điều này với Lục Hữu Khí đúng là trăm lợi vô hại, dù sao mình cũng có thêm được thằng đệ ship đồ ăn lên giùm. Thế là Lục Hữu Khí bắt đầu thường xuyên lấy lôi câu của chị chủ quán nướng ra trêu ghẹo, hỏi Hàn Thời Vũ “Nhóc lên chính thức từ bao giờ rồi cơ”.
Cũng chính trò đùa ấy, đến mức hai người tưởng lầm Lục Hữu Khí nhận ra cả hai vừa xác nhận quan hệ. Rồi đến mức mấy năm ròng sau đó, cái tên đầu gỗ ngáo ngơ Lục Hữu Khí cứ mơ mơ hồ hồ.
Với Dương Mạt mà nói, đó là chuyện không tài nào tưởng tượng nổi.
Nhiều buổi sáng mở mắt dậy, anh cảm thấy mọi thứ xung quanh mình hoang đường quá thể. Giống như là một giấc mơ đang tiếp diễn chưa đến hồi kết.
Đây là lần đầu tiên Dương Mạt dính đến câu chuyện này. Anh lo sợ mọi nơi chốn bản thân không biết đến như đi trên phiến băng mỏng giòn. Khi chuyện đã rồi, anh bắt tay nhồi nhét tất tần tật kiến thức về đồng giới vào đầu.
Anh bắt đầu cân nhắc một vấn đề: Nên dung nhập mối quan hệ này vào xã hội truyền thống như thế nào.
Anh thấy nó có đôi chút cam go, gán cho phương pháp giải quyết mình có trước mắt tỉ lệ thành công xa vời.
Thế là, anh đi gặp Hàn Thời Vũ nghiêm túc trò chuyện.
Bây giờ đã vào kỳ nghỉ hè, vết thương của Dương Mạt đã khỏi hẳn. Trước đó anh không hề hé miệng nửa câu với Lão Dương, lấy làm thêm thành cớ nói Lão Dương một tháng nghỉ hè mình không về nhà.
Yêu nhau yên bình được một thời gian, cuối cùng Dương Mạt cũng chọn được thời gian hẹn Hàn Thời Vũ ra. Khi ngồi đối diện nhau trong quán cà phê, Dương Mạt cắn môi, đặt ly iced americano sang một bên, chuẩn bị bàn chuyện quan trọng với hắn.
Anh vừa hé môi. Hàn Thời Vũ gọi: “Đàn anh ơi.”
Dương Mạt nhìn hắn.
Trông hắn như sau thời gian rất lâu đã gom đủ can đảm, bật câu giữ kín trong lòng ra.
“Tụi mình… làm một lần được nha anh?”
Lời hay ý đẹp soạn sẵn chuẩn bị xổ ra bỗng trắng xóa, Dương Mạt nuốt vào bụng.
Dương Mạt không thích đi du lịch, cũng chưa từng đi đâu xa nhà. Lớn tướng thế rồi còn chưa ở khách sạn bao giờ.
Trong tiềm thức, Dương Mạt ngầm thừa nhận bản thân là công.
Nhưng tiền phòng Hàn Thời Vũ trả, điều này khiến anh hơi hơi áy náy.
Vào phòng, Hàn Thời Vũ lượn vòng vòng nửa buổi trời mới ngồi lên giường, hai bàn tay hết chụm vào nhau rồi lại mở ra. Thậm chí móc điện thoại ra mở game bắn súng, sau khi headshot năm mạng, hắn bị đồng đội xúm vô chửi bới túi bụi.
Dương Mạt: “…”
Bộ dạng của Hàn Thời Vũ làm anh buồn cười. Anh bước ra trước, xoa xoa đầu cái tên đang di cho nhân vật chạy rối loạn trên bản đồ kia, hỏi: “Đến đi.”
Hàn Thời Vũ đột ngột ngẩng đầu, tầm mắt va phải xương quai xanh của anh. Hắn há miệng im tiếng giây lát, dứt khoát thoát trận: “Em đi mua bao…”
Dương Mạt không cản, thế là hắn hùng hổ lao ra. Anh mở tủ khách sạn, bên trong có cả tá đây này.
Dương Mạt đợi thật lâu thật lâu, đến mức thời gian như ngưng đọng, Hàn Thời Vũ mới xách một cái túi to oạch quay về. Trong túi có hai bọc snack khoai tay che chắn ngoài cùng, tất cả số còn lại là áo mưa đủ loại hiệu với đủ loại mùi hương.
Dương Mạt nhất thời cạn lời, lấy một hộp ra nghiên cứu.
Hàn Thời Vũ: “Anh… chọn một cái đi?”
Dương Mạt nghi hoặc hỏi: “Em để ý chuyện này lắm à?”
Hàn Thời Vũ lắc đầu, đáp: “Em sợ anh để ý ạ.”
Dương Mạt lơ đãng nở nụ cười, đáp: “Trai tân?”
Hàn Thời Vũ hận không thể chui đầu vào túi mà thở, âm tiết bật ra cổ họng: “Dạ…”
Dương Mạt bỗng muốn trêu hắn vô cùng, lòng dâng rung động và yếu mềm, cảm giác ngứa ngáy theo thần kinh lan tràn khắp cơ thể.
Im lặng một thoáng chốc, là người lớn tuổi hơn, Dương Mạt mở lời trước: “Em tắm trước đi.”
Hàn Thời Vũ đáp: “Mới nãy trên đường về em tiện tấp vào nhà vệ sinh công cộng của trường mình tắm rồi ạ.”
Dương Mạt: “?”
Tên nhóc này mới mò đi tận đâu vậy?
Khi nước nóng tuôn xối xuống cơ thể, Dương Mạt mới ý thức một cách rõ rệt bản thân vừa phát ngôn vô liêm sỉ tới mức nào.
Cứ như mình trải nát đời rồi vậy.
Về vấn đề duy trì nòi giống của sinh vật, anh chỉ từng đọc trong sách giáo khoa với vài tác phẩm văn học.
Vào đêm duy nhất anh may mắn thụ giáo được kinh nghiệm thực tế ấy – anh đã không xem hết video bài giảng vì mâu thuẫn tâm lý.
Dương Mạt vuốt ngược tóc ra sau.
Anh cho là mình sẽ khó chịu, nhưng sự thật không phải vậy.
Dường như anh đón nhận Hàn Thời Vũ cách rất tự nhiên, như thể vị trí này đã được định sẵn phải là của người ấy. Đủ kiểu dằn vặt vẫy vùng trước kia chỉ là hình thức phản kháng thích ứng trước tượng trưng, không hề đem đến ảnh hưởng thực chất.
Anh tắt vòi sen, lau sơ người rồi khoác áo choàng tắm.
Tóc anh hơi ẩm ướt, lúc đi ra thì trông thấy Hàn Thời Vũ đang tập trung tinh thần khoanh chân ngồi trên giường.
Dương Mạt nhếch môi, nhích gần đến, chợt phát hiện Hàn Thời Vũ bày áo mưa các loại màu sắc các loại nhãn hiệu ngay ngắn trên giường.
Dương Mạt thắc mắc, nhíu mày. Hàn Thời Vũ vỗ tay, dịch cái bao cao su đứng riêng lẻ về đúng loại giống nó trên một hàng thẳng tắp.
Sau đó giấu đi.
Dương Mạt: “…”
Anh thấy mình đánh giá thấp khả năng điều chỉnh và tự giải trí của Hàn Thời Vũ rồi.
Chắc hẳn rằng cảm xúc buồn đau và lo lắng không thể nào tồn đọng trong đầu hắn quá lâu. Bởi vì hắn sẽ tìm đủ mọi cách thoát khỏi rắc rối.
Và hắn đang xài áo mưa.
Chơi xếp hình pikachu cổ điển.
Thấy Dương Mạt tắm ra, Hàn Thời Vũ ngẩng lên nói: “Đàn anh ơi… anh xong rồi ạ.”
Dương Mạt: “Em đang làm trò gì vậy?”
Hàn Thời Vũ gãi gãi mũi: “Em… căng thẳng.”
Dương Mạt cũng không biết phải nói gì nữa đây, mình cũng tám lạng nửa cân. Anh ngồi xuống cạnh giường, nhìn đăm đăm “ván game” im lặng một hồi.
Sau đó Dương Mạt nhấc tay, ngón tay thon dài cầm một gói bao cao su.
Di chuyển, giúp Hàn Thời Vũ xóa một cặp.
Hàn Thời Vũ: “.”
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Mạt: Anh chờ em chơi nốt ván.
Hai Người Cha Của Tôi
Đánh giá:
Truyện Hai Người Cha Của Tôi
Story
Chương 34: Chuyện vận động
10.0/10 từ 33 lượt.