Hải Đường Cựu Mộng
Chương 8
90@-
135.
Tôi không thể diễn tả được cảm xúc khi gặp lại cô ấy.
Hứa Tri Ngôn nói với tôi, từ lâu anh ấy đã nghi ngờ ký giả Trần là người của chúng ta, sau khi bài “Loạn Thế Phù Sinh” được đăng, anh ấy càng thêm khẳng định điều đó.
136.
“Này! Hai năm không gặp, cô đứng ngẩn ra làm gì vậy, không mau lại đây ôm một cái đi?”
Tôi chạy đến ôm chầm lấy cô ấy, khóc không ngừng.
“Trần Sơ Vận, cô đáng ghét lắm, rõ ràng cô biết tôi sống ở nhà Hứa Tri Ngôn, sao cô không đến gặp tôi!”
“Thời cơ chưa đến, cứu nước mới là chuyện quan trọng nhất mà.”
Tôi như tìm thấy ánh sáng trong cuộc đời mình, ngày xưa chúng tôi đã cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, cùng đánh bài, nấu ăn, tám chuyện trong phủ nhà họ Giang.
Không thể tưởng tượng được chúng tôi lại có ngày đoàn tụ, ai cũng nghĩ đối phương đã chết dưới họng súng, đều nghĩ hai năm trước là lần gặp cuối cùng.
Thực ra tôi cũng nghĩ đến Giang Lễ, nhưng tôi không dám nghĩ đến chuyện anh ấy đã chết.
137.
Hứa Tri Ngôn như thường lệ, bảo tôi phải bình tĩnh lại.
Trong thời loạn lạc này, không nơi nào có thể ở lâu được.
138.
Khi Trần Sơ Vận biết chuyện tôi tha cho Morimura Sachiko, cô ấy đã mắng tôi rất nhiều lần là tôi ngốc quá.
Tôi đã bàn với cô ấy, nhờ cô ấy cho tôi mượn một số đồng chí, chỉ cần phục kích tại nhà máy bỏ hoang vào lúc 8 giờ tối ngày 15 tháng 9 là được.
“Cô định làm gì?”
Hứa Tri Ngôn lên tiếng hỏi.
Anh ấy tỏ ra lo lắng, dặn dì tôi tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.
Tôi bảo mình sẽ không như vậy đâu.
139.
Tôi kể lại toàn bộ sự việc cho mọi người nghe, sau khi bàn bạc, mọi người đều thấy kế hoạch này khả thi.
140.
Hôm sau, Morimura Sachiko mời tôi đến quán cà phê, tôi nói với cô ấy rằng Giang Lễ đã hy sinh.
Phản ứng của cô ấy khá lớn, điều này khiến tôi cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Đầu tháng 11 là sinh nhật của Youzi, Morimura Sachiko đặc biệt thay mặt cô bé đó đến mời tôi.
141.
Sau khi cảm ơn cô ấy, tôi vô tình tiết lộ rằng người của hội Thuận Hoa sẽ thực hiện nhiệm vụ vào “8 giờ tối ngày 15 tháng 9”, nhiệm vụ của họ là bí mật chuyển số vũ khí đó đến nhà máy bỏ hoang để thiêu hủy.
142.
Nghe xong, ánh mắt của Morimura Sachiko sáng lên, khóe miệng cô ấy không kiềm được mà nhếch lên.
143.
Tôi rất mong chờ đến ngày 15 tháng 9, để xem cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng.
144.
8 giờ tối, ngày 15 tháng 9.
Các đồng chí của hội Thuận Hoa đã phục kích gần nhà máy, chuẩn bị đánh úp chúng.
145.
Quả nhiên, lính Nhật đã đến, nhưng Masuda Jiro không xuất hiện. Người đến chỉ có Morimura Sachiko và một nhóm lính.
Có vẻ như Morimura Sachiko đã tự ý hành động.
146.
Sau khi họ xuống xe, có khoảng hơn một trăm người.
Tôi nấp trên nóc nhà máy, nhắm thẳng vào đầu Morimura Sachiko.
Lần này tôi tuyệt đối không được mềm lòng.
Ba.
Hai.
Một.
...
147.
Tôi bóp cò, nhưng không trúng.
Morimura Sachiko rất thông minh, cô ấy lại nhìn thấy tôi.
Khi cô ấy né đạn thì chân bị trúng một phát súng, sau đó cô ấy lập tức chui lên xe, hét lớn với tài xế phụ.
Đáng tiếc là cô ấy đã thoát được.
148.
Các đồng chí thấy tôi khai hỏa trước, cũng lần lượt nổ súng.
Địch ở ngoài sáng, chúng ta trong bóng tối, chiếm ưu thế tuyệt đối.
149.
Morimura Sachiko nhanh chóng tháo chạy trong cảnh tượng thảm hại.
Quả nhiên, cô ấy đã phản bội đất nước.
150.
Trận chiến thắng này thật sự quá đã!
Các đồng chí hẹn nhau uống rượu ở nhà họ Hứa để ăn mừng.
151.
Trần Sơ Vận hỏi tôi tại sao thắng trận rồi mà vẫn không vui?
Thực ra, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Morimura Sachiko đúng là quá đáng ghét!
Thân là một người Trung Quốc tốt đẹp, sao lại đi làm tay sai cho người Nhật?
Hôm nay cô ấy tự ý dẫn quân đến, có vẻ địa vị của cô ấy không hề thấp.
Đáng cười là, hôm đó tôi càng nghĩ càng thấy không ổn.
Cô ấy đã lừa tôi, nói rằng mình phải chịu vô vàn nhục nhã.
152.
“A Tiện, đôi khi lòng người rất đáng sợ, nhất là trong thời loạn lạc này. Hôm nay cô không nên mềm lòng, loại rác rưởi như cô ta không xứng đáng đặt chân đến đất nước chúng ta.”
“Cô phải biết rằng, hôm nay cô mềm lòng, ngày mai cô ta sẽ hồi phục và quay lại trả thù cô.”
Tôi cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân, liệu mình có thật sự sai lầm không.
Nếu hôm nay tôi giết Morimura Sachiko, liệu tôi có trở thành kẻ vô tâm vô tình không?
153.
“Tôi biết, từ khi Giang Lễ hy sinh, cô luôn muốn trả thù cho anh ấy. Tôi bị ảnh hưởng bởi những người ở Pháp, khi du học trở về, tôi đã không ngần ngại gia nhập hội Thuận Hoa. Sau đó, Giang Lễ cũng vì che giấu thân phận mà cưới nhiều vợ lẽ, nhưng có lẽ vợ cả giống như chị gái của anh ấy hơn.”
Không biết từ lúc nào, Sơ Vận lấy ra mấy bức thư từ chiếc hộp gỗ, cô ấy tiếp tục nói:
“Mấy bức thư này cô cất kỹ đi, là thư Giang Lễ viết cho cô vào hai năm trước khi cô mất tích. Anh ấy vốn là người không biết cách bày tỏ tình cảm, nhưng tôi hiểu rõ tấm lòng của anh ấy.”
“A Tiện, con người ai cũng biết giấu kín cảm xúc của mình. Tôi hy vọng cô có thể nhanh chóng lấy lại tinh thần, đừng mãi day dứt nữa.”
154.
Sơ Vận đưa thư vào tay tôi, sau đó cô ấy rời đi.
Tôi cầm thư và ngồi yên lặng một chỗ.
Tôi có nên đọc không?
Thực ra tôi không dám đọc.
Tôi không biết mình đã ngồi đó bao lâu, gió thổi lá khô rơi đầy đất.
Trời đang mưa đấy à?
Không.
Là nước mắt tôi rơi xuống.
Tôi đang làm gì vậy?
Hải Đường Cựu Mộng
135.
Tôi không thể diễn tả được cảm xúc khi gặp lại cô ấy.
Hứa Tri Ngôn nói với tôi, từ lâu anh ấy đã nghi ngờ ký giả Trần là người của chúng ta, sau khi bài “Loạn Thế Phù Sinh” được đăng, anh ấy càng thêm khẳng định điều đó.
136.
“Này! Hai năm không gặp, cô đứng ngẩn ra làm gì vậy, không mau lại đây ôm một cái đi?”
Tôi chạy đến ôm chầm lấy cô ấy, khóc không ngừng.
“Trần Sơ Vận, cô đáng ghét lắm, rõ ràng cô biết tôi sống ở nhà Hứa Tri Ngôn, sao cô không đến gặp tôi!”
“Thời cơ chưa đến, cứu nước mới là chuyện quan trọng nhất mà.”
Tôi như tìm thấy ánh sáng trong cuộc đời mình, ngày xưa chúng tôi đã cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, cùng đánh bài, nấu ăn, tám chuyện trong phủ nhà họ Giang.
Không thể tưởng tượng được chúng tôi lại có ngày đoàn tụ, ai cũng nghĩ đối phương đã chết dưới họng súng, đều nghĩ hai năm trước là lần gặp cuối cùng.
Thực ra tôi cũng nghĩ đến Giang Lễ, nhưng tôi không dám nghĩ đến chuyện anh ấy đã chết.
137.
Hứa Tri Ngôn như thường lệ, bảo tôi phải bình tĩnh lại.
Trong thời loạn lạc này, không nơi nào có thể ở lâu được.
138.
Khi Trần Sơ Vận biết chuyện tôi tha cho Morimura Sachiko, cô ấy đã mắng tôi rất nhiều lần là tôi ngốc quá.
Tôi đã bàn với cô ấy, nhờ cô ấy cho tôi mượn một số đồng chí, chỉ cần phục kích tại nhà máy bỏ hoang vào lúc 8 giờ tối ngày 15 tháng 9 là được.
“Cô định làm gì?”
Hứa Tri Ngôn lên tiếng hỏi.
Anh ấy tỏ ra lo lắng, dặn dì tôi tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.
Tôi bảo mình sẽ không như vậy đâu.
139.
Tôi kể lại toàn bộ sự việc cho mọi người nghe, sau khi bàn bạc, mọi người đều thấy kế hoạch này khả thi.
140.
Hôm sau, Morimura Sachiko mời tôi đến quán cà phê, tôi nói với cô ấy rằng Giang Lễ đã hy sinh.
Phản ứng của cô ấy khá lớn, điều này khiến tôi cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Đầu tháng 11 là sinh nhật của Youzi, Morimura Sachiko đặc biệt thay mặt cô bé đó đến mời tôi.
141.
Sau khi cảm ơn cô ấy, tôi vô tình tiết lộ rằng người của hội Thuận Hoa sẽ thực hiện nhiệm vụ vào “8 giờ tối ngày 15 tháng 9”, nhiệm vụ của họ là bí mật chuyển số vũ khí đó đến nhà máy bỏ hoang để thiêu hủy.
142.
Nghe xong, ánh mắt của Morimura Sachiko sáng lên, khóe miệng cô ấy không kiềm được mà nhếch lên.
143.
Tôi rất mong chờ đến ngày 15 tháng 9, để xem cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng.
144.
8 giờ tối, ngày 15 tháng 9.
Các đồng chí của hội Thuận Hoa đã phục kích gần nhà máy, chuẩn bị đánh úp chúng.
145.
Quả nhiên, lính Nhật đã đến, nhưng Masuda Jiro không xuất hiện. Người đến chỉ có Morimura Sachiko và một nhóm lính.
Có vẻ như Morimura Sachiko đã tự ý hành động.
146.
Sau khi họ xuống xe, có khoảng hơn một trăm người.
Tôi nấp trên nóc nhà máy, nhắm thẳng vào đầu Morimura Sachiko.
Lần này tôi tuyệt đối không được mềm lòng.
Ba.
Hai.
Một.
...
147.
Tôi bóp cò, nhưng không trúng.
Morimura Sachiko rất thông minh, cô ấy lại nhìn thấy tôi.
Khi cô ấy né đạn thì chân bị trúng một phát súng, sau đó cô ấy lập tức chui lên xe, hét lớn với tài xế phụ.
Đáng tiếc là cô ấy đã thoát được.
148.
Các đồng chí thấy tôi khai hỏa trước, cũng lần lượt nổ súng.
Địch ở ngoài sáng, chúng ta trong bóng tối, chiếm ưu thế tuyệt đối.
149.
Morimura Sachiko nhanh chóng tháo chạy trong cảnh tượng thảm hại.
Quả nhiên, cô ấy đã phản bội đất nước.
150.
Trận chiến thắng này thật sự quá đã!
Các đồng chí hẹn nhau uống rượu ở nhà họ Hứa để ăn mừng.
151.
Trần Sơ Vận hỏi tôi tại sao thắng trận rồi mà vẫn không vui?
Thực ra, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Morimura Sachiko đúng là quá đáng ghét!
Thân là một người Trung Quốc tốt đẹp, sao lại đi làm tay sai cho người Nhật?
Hôm nay cô ấy tự ý dẫn quân đến, có vẻ địa vị của cô ấy không hề thấp.
Đáng cười là, hôm đó tôi càng nghĩ càng thấy không ổn.
Cô ấy đã lừa tôi, nói rằng mình phải chịu vô vàn nhục nhã.
152.
“A Tiện, đôi khi lòng người rất đáng sợ, nhất là trong thời loạn lạc này. Hôm nay cô không nên mềm lòng, loại rác rưởi như cô ta không xứng đáng đặt chân đến đất nước chúng ta.”
“Cô phải biết rằng, hôm nay cô mềm lòng, ngày mai cô ta sẽ hồi phục và quay lại trả thù cô.”
Tôi cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân, liệu mình có thật sự sai lầm không.
Nếu hôm nay tôi giết Morimura Sachiko, liệu tôi có trở thành kẻ vô tâm vô tình không?
153.
“Tôi biết, từ khi Giang Lễ hy sinh, cô luôn muốn trả thù cho anh ấy. Tôi bị ảnh hưởng bởi những người ở Pháp, khi du học trở về, tôi đã không ngần ngại gia nhập hội Thuận Hoa. Sau đó, Giang Lễ cũng vì che giấu thân phận mà cưới nhiều vợ lẽ, nhưng có lẽ vợ cả giống như chị gái của anh ấy hơn.”
Không biết từ lúc nào, Sơ Vận lấy ra mấy bức thư từ chiếc hộp gỗ, cô ấy tiếp tục nói:
“Mấy bức thư này cô cất kỹ đi, là thư Giang Lễ viết cho cô vào hai năm trước khi cô mất tích. Anh ấy vốn là người không biết cách bày tỏ tình cảm, nhưng tôi hiểu rõ tấm lòng của anh ấy.”
“A Tiện, con người ai cũng biết giấu kín cảm xúc của mình. Tôi hy vọng cô có thể nhanh chóng lấy lại tinh thần, đừng mãi day dứt nữa.”
154.
Sơ Vận đưa thư vào tay tôi, sau đó cô ấy rời đi.
Tôi cầm thư và ngồi yên lặng một chỗ.
Tôi có nên đọc không?
Thực ra tôi không dám đọc.
Tôi không biết mình đã ngồi đó bao lâu, gió thổi lá khô rơi đầy đất.
Trời đang mưa đấy à?
Không.
Là nước mắt tôi rơi xuống.
Tôi đang làm gì vậy?
Hải Đường Cựu Mộng
Đánh giá:
Truyện Hải Đường Cựu Mộng
Story
Chương 8
10.0/10 từ 38 lượt.