Hai 'Cầm' Cùng Vui
Chương 57-2: Tấn Giang độc nhất vô nhị (2)
103@-Mạnh Lai nằm trên giường, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, sắc mặt tái nhợt, tóc tai rối bù, nhìn qua có chút nhếch nhác. Nghe thấy tiếng động cô ta mở to đôi mắt, cặp mắt kia u ám không còn sức sống, nét xinh đẹp sáng ngời bên trong đã không còn, xem ra thật là không được tốt cho lắm.
Kiều Nhạc Hi đứng ở khoảng cách không gần không xa, yên lặng nhìn cô ta.
Tâm trạng hiện tại của Kiều Nhạc Hi cực kỳ phức tạp, cô đã từng cùng Mạnh Lai nắm tay đi qua khoảng thời gian xinh đẹp nhất của thời tuổi trẻ, không ngờ sau này lại trở thành kẻ thù của nhau. Bây giờ nhìn cô ta nằm đó, cô không biết mình có nên tiếp tục hận hay nên đồng tình với cô ta.
Hơi thở Mạnh Lai mong manh, run rẩy vươn tay theo hướng Kiều Nhạc Hi, Kiều Nhạc Hi khép mắt nhìn đôi tay gầy guộc trắng xanh có thể nhìn thấy cả gân xanh, cô chỉ yên lặng bình tĩnh nhìn, không có hành động gì.
Mạnh Lai từ từ thu tay lại, tựa như rất đau khổ, khó khăn mở miệng, "Nhạc Hi, tớ đã từng thật sự vô cùng cực kỳ cố gắng muốn xem cậu là bạn bè. Từ nhỏ đến lớn, cậu là người duy nhất đối xử thật tình với tớ, tớ vẫn luôn nhớ rõ. Nhưng mà về sau thần trí tớ bị mê muội. Giang Thánh Trác cứ tưởng tớ vì thân phận và địa vị của cậu ấy mà tiếp cận cậu, nhưng kỳ thật không phải vậy, tớ đã từng thật sự thích cậu ấy. Nhưng mà cậu ấy......"
Mạnh Lai bỗng nhiên lên cơn ho, Kiều Nhạc Hi vẫn thờ ơ lạnh nhạt, không có biểu hiện hay bất kỳ hành động gì, thậm chí một câu cũng không nói.
Không lâu sau, Mạnh Lai lại nói tiếp, "Nhưng mà cậu ấy thích cậu, từ lúc bắt đầu tớ đã phát hiện. Khi cậu ấy nhìn cậu tươi cười, mặt cậu ấy cũng đầy vẻ yêu chiều, loại biểu cảm này trên mặt cậu ấy thậm chí đã thay thế vẻ yêu nghiệt, chỉ tồn tại sự cưng chiều. Có lẽ cậu không phát hiện ra nhưng bất kỳ lúc nào, ánh mắt của cậu ấy mãi mãi hướng về phía cậu. Mấy năm ở nước ngoài, cậu không liên lạc với chúng tớ, cậu ấy không tập trung được gì, bao gồm cả người bạn gái là tớ, nhưng cậu ấy lại len lén chạy đến nhìn cậu.
Cậu ấy có tặng cậu một khung vẽ đúng không, cái đó là do chính tay cậu ấy làm, làm rất lâu mới xong, có một lần còn tự làm tay mình bị thương. Bên trong khung vẽ có một chỗ bí mật, tuy tớ không biết đó là gì nhưng mà tớ đã thấy cậu ấy len lén nhét gì đó vào trong. Nhạc Hi, mặc kệ cậu có tin hay không, nhưng tớ đã từng ăn năn, hy vọng cậu có thể quên đi mọi thương tổn mà tớ đã gây ra cho cậu. Tớ vẫn luôn chờ cậu trở lại, muốn chính miệng giải thích với cậu, bây giờ những gì nên nói tớ đều đã nói, coi như tớ cũng không còn gì để tiếc nuối nữa. Tớ chúc cậu và Giang Thánh Trác luôn hạnh phúc".
Kiều Nhạc Hi dùng sức nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay rất đau nhưng cô vẫn không buông.
Biết là một chuyện, nhưng được nghe từ miệng người khác thì cảm giác vẫn rung động như cũ.
Kiều Nhạc Hi không nói lời nào, nhanh chóng xoay người bước đi, ngay tại một thoáng xoay người, có một giọt nước mắt vừa rơi.
Mạnh Lai ở phía sau gọi nhưng cô không quay đầu.
Khi Kiều Nhạc Hi máy móc mở cửa phòng ra, Giang Thánh Trác đang đứng cạnh cửa sổ đưa lưng về phía cô gọi điện thoại.
Một bộ quần áo giản dị màu xám, tay trái □ túi quần, tay phải tao nhã giơ điện thoại, lười biếng mà tùy ý, thỉnh thoảng trả lời một hai chữ.
Kiều Nhạc Hi bước tới ôm cậu từ phía sau, dán chặt trên lưng cậu.
Giang Thánh Trác hoảng sợ, lúc phản ứng kịp thì tùy ý để cô ôm, dùng một tay rảnh còn lại đặt lên cánh tay đang ôm eo cậu, trong giọng nói mang ý cười, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Cậu xoay người dang hai tay ôm lấy cô, Kiều Nhạc Hi cũng tự nhiên dựa trong lòng cậu, hai tay ôm hông cậu, từ từ nhắm mắt lại.
Giang Thánh Trác vuốt ve mặt cô, khẽ mĩm cười, "Làm sao vậy, đau lòng rồi đúng không? Nếu biết trước như vậy thì không cho em tới đây".
Kiều Nhạc Hi nhẹ nhàng lắc đầu, ôm cậu thật chặt, mùi vị trên người cậu khoan khoái nhẹ nhàng khiến lòng cô vô cùng yên lòng.
Giang Thánh Trác nhịp nhàng vỗ lưng cô, kiên nhẫn chờ đợi. Ánh sáng trời chiều từ khung cửa sổ chiếu lên người bọn họ làm cho cả hai được bao phủ bởi những tia sáng màu vàng.
Đó là một ngày nắng gắt, sau buổi trưa oi bức, đến những chú ve sầu cũng than phiền mà cất tiếng. Cô ngồi ở phòng khách, khí lạnh không ngừng thổi ra từ máy lạnh. Kiều Nhạc Hi ôm khung vẽ gõ gõ mấy lần mới tìm được chỗ bí mật.
Bên trong có rất nhiều mảnh giấy đầy chữ, phía dưới góc phải của mỗi mảnh giấy đều viết ngày tháng.
Nhạc Hi, sao cậu không liên lạc với tớ?
Kiều Nhạc Hi, cậu giỏi lắm! Dám không nhận điện thoại của tớ!
Xảo Nhạc Tư, hôm nay tớ nhìn thấy cậu, cậu mặc áo lông màu đỏ nhìn rất đẹp.
Sau cùng mở một tờ giấy ra.
Nhạc Hi, nếu tớ vẫn chờ cậu, vậy cậu... sẽ trở lại.... phải không?
Đây là một ngày trước khi cô xuất ngoại.
Chắc là lúc cậu ôm cô trở về phòng ngủ rồi lén nhét vào.
Kiều Nhạc Hi lẳng lặng nhìn thật lâu, sau đó lấy ra từng mảnh từng mảnh cẩn thận nhìn lần nữa rồi nhét chúng trở lại, ngồi yên ôm khung vẽ.
Ngồi miễn cưỡng một góc trên sô pha.
Khi Giang Thánh Trác trở về thì thấy Kiều Nhạc Hi đang ngồi ngủ quên trên sô pha, trong tay còn ôm khung vẽ. Cậu đi tới muốn lấy khung vẽ ra, ai ngờ vừa mới chạm vào cô còn ôm chặt hơn, sau đó mở mắt, cau mày tựa như không vui khi bị đánh thức.
Giang Thánh Trác cười yêu thương sờ lên khuôn mặt đỏ bừng vì ngủ, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô, "Sao em lại ngủ quên ở đây?".
Vừa nói vừa muốn đỡ lấy khung vẽ, Kiều Nhạc Hi theo bản năng che chở không chịu, rồi nhanh chóng buông tay.
"Khối gỗ này nhìn rất tốt, anh mua ở đâu?" - Kiều Nhạc Hi nhìn không chớp mắt theo dõi vẻ mặt cậu.
Mặt Giang Thánh Trác tỏ ra không được tự nhiên, "Sao đột nhiên em hỏi vậy?"
Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên không hỏi tiếp, ngồi ôm cậu, nhẹ nhàng than thở, "Trước kia là vì em quá ngu ngốc, sau này em sẽ đối xử thật tốt với anh".
Giang Thánh Trác cảm thấy có chút kỳ quái, "Sao đột nhiên em lại nói vậy?"
Kiều Nhạc Hi rầu rĩ hỏi, "Từ lúc nào anh đã bắt đầu thích em?"
Cả cơ thể Giang Thánh Trác cứng đờ, sau đó từ từ thả lỏng, "Từ lúc em nói em sẽ chịu trách nhiệm với anh".
Tuy không nhìn thấy mặt cậu nhưng cô biết vẻ mặt hiện tại của cậu rất nghiêm túc.
"Khi nào em nói......" - Kiều Nhạc Hi vừa nói mấy chữ liền dừng lại, suy nghĩ từ từ bay xa.
Trong trí nhớ vang lên giọng nói non nớt của hai đứa bé.
"Xảo Nhạc Tư, cậu đi ra ngoài mau!" - Trong phòng tắm một cậu bé với thân thể trần như nhộng đang cố che nửa người dưới đỏ mặt ra sức hét.
Cô bé bướng bỉnh rõ ràng cũng rất xấu hổ, khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn đỏ như táo nhưng vẫn tỏ ra khinh thường, "Hứ, có cái gì đẹp đâu!"
Cậu bé ủy khuất, "Cả cơ thể của tớ bị cậu nhìn hết rồi........."
Cô bé dường như biết đó là lỗi của mình, nhìn đôi mắt óng ánh nước như sắp sửa khóc tới nơi của cậu, không kiên nhẫn quăng một câu, "Cậu cứ yên tâm, tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu!"
Nói xong chạy đùng đùng ra khỏi phòng tắm, tiếng bước chân vội vã làm rối loạn lòng cậu.
Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn có vẻ như phim truyền hình trước đây vậy, tuổi nhỏ như thế mà có thể nói ra một câu như vậy, sau khi cười xong bỗng nhiên có can đảm muốn khóc kích thích, "Thật xin lỗi, là em quên, sau này em sẽ nhớ rõ, sẽ không bao giờ quên nữa".
Một năm rồi lại một năm trôi qua, cô cũng dần dần lớn lên, nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng chỉ riêng ước hẹn năm đó là đã quên, thật xin lỗi.
Hết Chương 57.
Hai 'Cầm' Cùng Vui
Kiều Nhạc Hi đứng ở khoảng cách không gần không xa, yên lặng nhìn cô ta.
Tâm trạng hiện tại của Kiều Nhạc Hi cực kỳ phức tạp, cô đã từng cùng Mạnh Lai nắm tay đi qua khoảng thời gian xinh đẹp nhất của thời tuổi trẻ, không ngờ sau này lại trở thành kẻ thù của nhau. Bây giờ nhìn cô ta nằm đó, cô không biết mình có nên tiếp tục hận hay nên đồng tình với cô ta.
Hơi thở Mạnh Lai mong manh, run rẩy vươn tay theo hướng Kiều Nhạc Hi, Kiều Nhạc Hi khép mắt nhìn đôi tay gầy guộc trắng xanh có thể nhìn thấy cả gân xanh, cô chỉ yên lặng bình tĩnh nhìn, không có hành động gì.
Mạnh Lai từ từ thu tay lại, tựa như rất đau khổ, khó khăn mở miệng, "Nhạc Hi, tớ đã từng thật sự vô cùng cực kỳ cố gắng muốn xem cậu là bạn bè. Từ nhỏ đến lớn, cậu là người duy nhất đối xử thật tình với tớ, tớ vẫn luôn nhớ rõ. Nhưng mà về sau thần trí tớ bị mê muội. Giang Thánh Trác cứ tưởng tớ vì thân phận và địa vị của cậu ấy mà tiếp cận cậu, nhưng kỳ thật không phải vậy, tớ đã từng thật sự thích cậu ấy. Nhưng mà cậu ấy......"
Mạnh Lai bỗng nhiên lên cơn ho, Kiều Nhạc Hi vẫn thờ ơ lạnh nhạt, không có biểu hiện hay bất kỳ hành động gì, thậm chí một câu cũng không nói.
Không lâu sau, Mạnh Lai lại nói tiếp, "Nhưng mà cậu ấy thích cậu, từ lúc bắt đầu tớ đã phát hiện. Khi cậu ấy nhìn cậu tươi cười, mặt cậu ấy cũng đầy vẻ yêu chiều, loại biểu cảm này trên mặt cậu ấy thậm chí đã thay thế vẻ yêu nghiệt, chỉ tồn tại sự cưng chiều. Có lẽ cậu không phát hiện ra nhưng bất kỳ lúc nào, ánh mắt của cậu ấy mãi mãi hướng về phía cậu. Mấy năm ở nước ngoài, cậu không liên lạc với chúng tớ, cậu ấy không tập trung được gì, bao gồm cả người bạn gái là tớ, nhưng cậu ấy lại len lén chạy đến nhìn cậu.
Cậu ấy có tặng cậu một khung vẽ đúng không, cái đó là do chính tay cậu ấy làm, làm rất lâu mới xong, có một lần còn tự làm tay mình bị thương. Bên trong khung vẽ có một chỗ bí mật, tuy tớ không biết đó là gì nhưng mà tớ đã thấy cậu ấy len lén nhét gì đó vào trong. Nhạc Hi, mặc kệ cậu có tin hay không, nhưng tớ đã từng ăn năn, hy vọng cậu có thể quên đi mọi thương tổn mà tớ đã gây ra cho cậu. Tớ vẫn luôn chờ cậu trở lại, muốn chính miệng giải thích với cậu, bây giờ những gì nên nói tớ đều đã nói, coi như tớ cũng không còn gì để tiếc nuối nữa. Tớ chúc cậu và Giang Thánh Trác luôn hạnh phúc".
Kiều Nhạc Hi dùng sức nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay rất đau nhưng cô vẫn không buông.
Biết là một chuyện, nhưng được nghe từ miệng người khác thì cảm giác vẫn rung động như cũ.
Kiều Nhạc Hi không nói lời nào, nhanh chóng xoay người bước đi, ngay tại một thoáng xoay người, có một giọt nước mắt vừa rơi.
Mạnh Lai ở phía sau gọi nhưng cô không quay đầu.
Khi Kiều Nhạc Hi máy móc mở cửa phòng ra, Giang Thánh Trác đang đứng cạnh cửa sổ đưa lưng về phía cô gọi điện thoại.
Một bộ quần áo giản dị màu xám, tay trái □ túi quần, tay phải tao nhã giơ điện thoại, lười biếng mà tùy ý, thỉnh thoảng trả lời một hai chữ.
Kiều Nhạc Hi bước tới ôm cậu từ phía sau, dán chặt trên lưng cậu.
Giang Thánh Trác hoảng sợ, lúc phản ứng kịp thì tùy ý để cô ôm, dùng một tay rảnh còn lại đặt lên cánh tay đang ôm eo cậu, trong giọng nói mang ý cười, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Cậu xoay người dang hai tay ôm lấy cô, Kiều Nhạc Hi cũng tự nhiên dựa trong lòng cậu, hai tay ôm hông cậu, từ từ nhắm mắt lại.
Giang Thánh Trác vuốt ve mặt cô, khẽ mĩm cười, "Làm sao vậy, đau lòng rồi đúng không? Nếu biết trước như vậy thì không cho em tới đây".
Kiều Nhạc Hi nhẹ nhàng lắc đầu, ôm cậu thật chặt, mùi vị trên người cậu khoan khoái nhẹ nhàng khiến lòng cô vô cùng yên lòng.
Giang Thánh Trác nhịp nhàng vỗ lưng cô, kiên nhẫn chờ đợi. Ánh sáng trời chiều từ khung cửa sổ chiếu lên người bọn họ làm cho cả hai được bao phủ bởi những tia sáng màu vàng.
Đó là một ngày nắng gắt, sau buổi trưa oi bức, đến những chú ve sầu cũng than phiền mà cất tiếng. Cô ngồi ở phòng khách, khí lạnh không ngừng thổi ra từ máy lạnh. Kiều Nhạc Hi ôm khung vẽ gõ gõ mấy lần mới tìm được chỗ bí mật.
Bên trong có rất nhiều mảnh giấy đầy chữ, phía dưới góc phải của mỗi mảnh giấy đều viết ngày tháng.
Nhạc Hi, sao cậu không liên lạc với tớ?
Kiều Nhạc Hi, cậu giỏi lắm! Dám không nhận điện thoại của tớ!
Xảo Nhạc Tư, hôm nay tớ nhìn thấy cậu, cậu mặc áo lông màu đỏ nhìn rất đẹp.
Sau cùng mở một tờ giấy ra.
Nhạc Hi, nếu tớ vẫn chờ cậu, vậy cậu... sẽ trở lại.... phải không?
Đây là một ngày trước khi cô xuất ngoại.
Chắc là lúc cậu ôm cô trở về phòng ngủ rồi lén nhét vào.
Kiều Nhạc Hi lẳng lặng nhìn thật lâu, sau đó lấy ra từng mảnh từng mảnh cẩn thận nhìn lần nữa rồi nhét chúng trở lại, ngồi yên ôm khung vẽ.
Ngồi miễn cưỡng một góc trên sô pha.
Khi Giang Thánh Trác trở về thì thấy Kiều Nhạc Hi đang ngồi ngủ quên trên sô pha, trong tay còn ôm khung vẽ. Cậu đi tới muốn lấy khung vẽ ra, ai ngờ vừa mới chạm vào cô còn ôm chặt hơn, sau đó mở mắt, cau mày tựa như không vui khi bị đánh thức.
Giang Thánh Trác cười yêu thương sờ lên khuôn mặt đỏ bừng vì ngủ, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô, "Sao em lại ngủ quên ở đây?".
Vừa nói vừa muốn đỡ lấy khung vẽ, Kiều Nhạc Hi theo bản năng che chở không chịu, rồi nhanh chóng buông tay.
"Khối gỗ này nhìn rất tốt, anh mua ở đâu?" - Kiều Nhạc Hi nhìn không chớp mắt theo dõi vẻ mặt cậu.
Mặt Giang Thánh Trác tỏ ra không được tự nhiên, "Sao đột nhiên em hỏi vậy?"
Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên không hỏi tiếp, ngồi ôm cậu, nhẹ nhàng than thở, "Trước kia là vì em quá ngu ngốc, sau này em sẽ đối xử thật tốt với anh".
Giang Thánh Trác cảm thấy có chút kỳ quái, "Sao đột nhiên em lại nói vậy?"
Kiều Nhạc Hi rầu rĩ hỏi, "Từ lúc nào anh đã bắt đầu thích em?"
Cả cơ thể Giang Thánh Trác cứng đờ, sau đó từ từ thả lỏng, "Từ lúc em nói em sẽ chịu trách nhiệm với anh".
Tuy không nhìn thấy mặt cậu nhưng cô biết vẻ mặt hiện tại của cậu rất nghiêm túc.
"Khi nào em nói......" - Kiều Nhạc Hi vừa nói mấy chữ liền dừng lại, suy nghĩ từ từ bay xa.
Trong trí nhớ vang lên giọng nói non nớt của hai đứa bé.
"Xảo Nhạc Tư, cậu đi ra ngoài mau!" - Trong phòng tắm một cậu bé với thân thể trần như nhộng đang cố che nửa người dưới đỏ mặt ra sức hét.
Cô bé bướng bỉnh rõ ràng cũng rất xấu hổ, khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn đỏ như táo nhưng vẫn tỏ ra khinh thường, "Hứ, có cái gì đẹp đâu!"
Cậu bé ủy khuất, "Cả cơ thể của tớ bị cậu nhìn hết rồi........."
Cô bé dường như biết đó là lỗi của mình, nhìn đôi mắt óng ánh nước như sắp sửa khóc tới nơi của cậu, không kiên nhẫn quăng một câu, "Cậu cứ yên tâm, tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu!"
Nói xong chạy đùng đùng ra khỏi phòng tắm, tiếng bước chân vội vã làm rối loạn lòng cậu.
Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn có vẻ như phim truyền hình trước đây vậy, tuổi nhỏ như thế mà có thể nói ra một câu như vậy, sau khi cười xong bỗng nhiên có can đảm muốn khóc kích thích, "Thật xin lỗi, là em quên, sau này em sẽ nhớ rõ, sẽ không bao giờ quên nữa".
Một năm rồi lại một năm trôi qua, cô cũng dần dần lớn lên, nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng chỉ riêng ước hẹn năm đó là đã quên, thật xin lỗi.
Hết Chương 57.
Hai 'Cầm' Cùng Vui
Đánh giá:
Truyện Hai 'Cầm' Cùng Vui
Story
Chương 57-2: Tấn Giang độc nhất vô nhị (2)
10.0/10 từ 18 lượt.