Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 2
………….
Dọc đường này, Vệ Tam xem các quảng cáo mê say, cũng từ chúng mà nhận được không ít thông tin.
Ví dụ như thế giới này thật sự có buôn bán cơ giáp, cái loại vẫn đang được nghiên cứu phát minh trong thế giới của cô.
Nghề của cô cũng đi theo hướng như vậy, nhưng mà để làm được phải tốn rất nhiều tiền, không biết thế giới này thế nào.
“Này, cái thứ này của cậu là gì vậy?”
Vệ Tam đang từ từ đạp xe ba bánh xem quảng cáo, đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói của trẻ con. Ban đầu cô còn tưởng rằng không phải đang nói chuyện với chính mình, mãi đến khi một đứa bé trắng trẽo mũm mĩm đứng chắn trước xe cô hất cằm hỏi lại.
Bé trai mũm mĩm ăn vận không tồi, bên trái phải có hai vệ sĩ trưởng thành che chở, xem ra thân phận cũng không thấp.
Vệ Tam chưa kịp trả lời thì cậu bé đã bước tới, lần mò trái phải, đoạn nói nhỏ: “Đây là kiểu cơ giáp mới gì đây?”
Vệ Tam ngẩn đầu nhìn mấy loại động cơ bay trên bầu trời, rồi lại nhìn những người đang đi đường: Ý chừng thế giới này không có phương tiện đi lại lạc hậu như xe ba bánh.
Bé mũm mỉm chỉ vào thùng xe sau lưng Vệ Tam, hỏi: “Phía sau lưng cậu để làm gì thế?”
“Đồ trang trí, cũng có thể chở người.” Vệ Tam kiên nhẫn giải thích, đứa trẻ này trông giàu có hơn người trên phố, không chừng cô có khả năng vớt một khoản phát tài.
Năm đó kỹ sư Vệ nổi tiếng còn kéo được không ít hạng mục khi còn trẻ, chuyện này không thể thiếu khả năng lừa dối của cô.
Bé mũm mĩm lấy làm lạ: “Chở người? Nhưng sau lưng cậu đâu có ghế dựa.”
“Cứ trực tiếp đi lên ngồi là được.”
“Để tớ thử xem.” Lời nói của bé mũm mĩm vừa thốt ra đã có vệ sĩ bên cạnh nhấc cậu lên.
Đến khi bé mũm mĩm đi lên thì không biết ngồi ở đâu, phía sau quá bẩn.
Vệ Tam nhìn lại rồi vỗ vỗ thanh vịn ngang của xe ba bánh: “Vịn cho chắc.”
Bé mũm mĩm ngập ngừng nắm lấy thanh ngang trước mặt, mới vừa nắm được thì người phía trước giậm mạnh vào hai tấm hình vuông nhỏ dưới chân, vật lạ bắt đầu chuyển động.
Hai người vệ sĩ: “...” Tốc độ của thứ kỳ lạ thật là quá chậm.
Đứng trong thùng xe ba bánh, nhìn đường phố đang dần lùi về phía sau, bé mũm mĩm vươn tay chọc chọc vào lưng của Vệ Tam: “Ôi này, thứ này của cậu chơi vui thật.”
“Muốn không? Có thể bán cho cậu.” Vệ Tam cho hay.
Là xe ba bánh mà thôi, chỉ cần có tài liệu thế tất còn làm lại được.
nhiêu tinh tệ?” Cậu vừa ra khỏi chợ
đáng giá bao nhiêu?”
thành: “Đưa cậu năm trăm
mười hai lọ dịch dinh dưỡng có giá hai trăm tinh tệ, mà đôi giày của bé mũm mĩm lại là của nhà thiết kế
đứa bé, “Cậu đã thấy chiếc xe ba bánh này ở nơi khác
không biết tên
vệ sĩ phía sau không can thiệp, cô nhất định
du kim, hoàn toàn không thể nhấc nổi quan hệ gì tới cơ giáp. Đồ của cậu chẳng có
Tam:
tám tuổi có thể nói ra, chẳng lẽ trẻ
cao.” Vệ Tam nhìn lướt qua cặp chân của cậu bé rồi nghiêm túc cho hay, “Nếu cậu
“Vì sao lại phải đạp cái này cho cao lên? Chẳng phải
Khoa học kỹ
ba bánh này?” Bé
không bán thấp hơn.” Cái đứa bé này không dễ
cái đã thể thấy nó được ghép nối bằng nhiều mảnh kim loại, tuy vật liệu
tổng là năm ngàn năm trăm. Chúng
mập, từ lúc bắt đầu
cơ giáp sư dự bị.” Bé
giàu này cho rằng cô
…… Những từ mới lạ này cứ
định
đầu bấm mở quang não trên cổ tay mình: “Số
áo mình lên, trên cổ
có hai loại người không có quang não, một là mấy kẻ phạm luật, còn
loại thậm chí còn không có tên gì ngoài một con số. Mặc dù vậy, cũng chẳng có mấy người không thể mua
không như kẻ phạm luật, ngược lại càng
ông cụ có quang não, chỉ tiếc là lại không dạy cho đứa bé, vậy nên cô nhóc
một vòng: “Tớ có
Kim Kha đưa Vệ Tam lên một chiếc xe buýt trôi nổi giữa không
sáu tuổi đáp ứng được tiêu chuẩn của học viện quân sự thì có thể theo học chuyên ngành này, đến khi tốt nghiệp sẽ trở thành cơ
lộn lại: Cô thích cái nghề có quan hệ mật thiết với nghề
lòng rằng tương lai sẽ đi
làm nũng khóc lóc muốn này muốn nọ với mẹ,
thế giới này trưởng thành
sâu sắc, dường như cậu không tò mò gì về
chỉ trong chốc lát thì họ xuống xe,
giới ban đầu của cô, đầy công nghệ cảm ứng
và kéo ra một cái kệ lớn chất đầy hàng hóa một cách bất ngờ
nghĩ rằng: Có lẽ là một dạng
lại ở một
nhân viên giao dịch: “Loại
hai mẫu: “Cái mới này thì ba ngàn tinh
năm, Kim Kha thanh toán tiền, đồng thời giúp cô
Vệ Tam,
khác: “Chỗ này để cài ID
một chút, sau đó
nhàng vang lên: “Xác thực thành
viên giao
đã hứa, sốt sột chuyển ba ngàn
Tam hỏi Kim Kha: “Làm thế nào để
thể vào trường quân sự học.” Kim Kha nghiêng đầu nghĩ, “Sao 3212 chúng ta chỉ có một trường dự bị gọi là Học viện
cô mà nhỏ giọng buông câu:
Tam:
mới không có quang não thôi. Cậu không thể nào nghèo
nghèo đến độ
á?
xe ba bánh gì gì đó, chỉ có thể là người muốn che giấu thân phận. Phỏng chừng lại là cao thủ
từ tinh cầu vô danhvà Danh tiếng của kẻ đào
mà vệ sĩ đi trước đã vội vàng chạy
thì liên lạc đấy.” Kim Kha
trong một góc hẻo lánh nghiên cứu quang não, chức năng của nó tương
chống đỡ rất cao. Nó được sử dụng trong ngành công nghiệp quân sự kể từ khi được phát hiện, rồi được áp dụng cho cơ giáp, đến gần trăm năm sau
đã là ba giờ chiều, xe ba bánh của cô cũng bán được rồi, thành ra
tìm kiếm các tuyến xe công cộng, phát hiện có tuyến số 9 sẽ ghé ngang qua bãi
viện 3212, có rất nhiều tuyến đường có thể đi, thế là cô lập
Ngay cửa Học viện 3212 có không ít người, nhiều bậc phụ huynh dẫn theo con em chen chúc trước bảng thông báo. Vệ Tam ỷ vào kích thước nhỏ bé của mình mà chui qua kẽ hở đi tới xem, tới nơi thì thấy hôm nay là hạn chót đăng ký.
Còn chưa kịp xem xong, Vệ Tam đã bị đẩy ra ngoài.
Vệ Tam lo rằng lãng phí thời gian nên không đi vào nữa, ngược lại nhìn xung quanh thì thấy trước cổng học viện có hai bàn đăng ký, mỗi bàn đều có một giáo viên, trước mặt họ lại có một hàng người dài.
Cô lướt qua nhóm người nhằm đi đến chỗ báo danh, một tấm biển ảo được dựng lên bên cạnh giáo viên: [Học phí ban A là năm ngàn tinh tệ cho một học kỳ.
Vệ Tam: “……”
Hôm nay là thời hạn cuối cùng, cô không thể kiếm được năm ngàn tinh tệ.
Nhưng mà…Học phí ban A tốn những năm ngàn cho một học kỳ, vậy học phí ban khác thì sao?
Vệ Tam quay đầu nhìn nơi khác, quả nhiên nhìn thấy hàng chữ: [Học phí ban B là một ngàn tinh tệ cho một học kỳ, sau khi qua được cuộc kiểm tra cuối kỳ thì sẽ được xem xét phát cho từ năm ngàn tới hai mươi ngàn tinh tệ.
Với học phí thấp như vậy, lẽ ra ban B là một ban kém, nhưng nếu thể hiện tốt vẫn có thể nhận học bổng để kiếm lại tiền. Thế là Vệ Tam lập tức đi xuống cuối để xếp hàng, cô quyết định sẽ đăng ký vào lớp này!
Đợi cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt Vệ Tam.
Giáo viên tại chỗ đăng ký nhìn ngẩng đầu nhìn trái rồi nhìn phải, không thấy người lớn, sau cùng tầm mắt mới rơi vào Vệ Tam: “Đăng ký?”
Vệ Tam gật đầu.
Giáo viên rút ra một tờ đơn: “Điền thông tin vào đó.”
Lúc Vệ Tam điền xong sau, người này lại hỏi một lần nữa: “Em có chắc vào ban B không?”
“Chắc chắn.” Vệ Tam gật đầu đầy kiên định.
Học ban kém không quan trọng, chỉ cần có thể đi học là được.
Vệ Tam đã thoạt tiên hình dung hình ảnh mình sẽ đạt được học bổng cao nhất sau bài kiểm tra cuối kỳ, không còn phải lo lắng về học phí nữa.
“Ngày mai tựu trường, nhớ đến trường đúng giờ lúc sáu giờ sáng.” Giáo viên nhận lấy bản đăng ký của Vệ Tam, nói xong liền ra hiệu cho người tiếp theo.
……
Vệ Tam quay trở lại tòa nhà bỏ hoang và bắt đầu tìm hiểu thế giới bằng quang não của mình. Lúc này cô mới biết rằng thì ra có ba nghề phổ biến, đó là chỉ huy, cơ giáp sư và chiến sĩ cơ giáp độc lập.
Một làn sóng tinh thú bùng phát trong năm thiên văn 3701 gần như đã phá hủy toàn bộ Liên bang. Năm mươi năm sau, cơ giáp xuất hiện bất ngờ giữa trời, loài người cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi th ở dốc, tìm ra một con đường sống. Mãi đến năm 4001, Ngư Thanh Phi đã thiết kế ra cơ giáp vượt bậc đầu tiên, mở ra một kỷ nguyên mới.
Một năm ngày được gọi là Kỷ nguyên Ares.
Kể từ đó Liên bang tiến hành con đường kháng chiến, mãi cho tới bây giờ, ngoại trừ cột mốc mấy trăm năm bị trận thú và côn trùng làm cho khó giải quyết một chút kia, những lúc khác ở Liên bang đều có một cuộc sống yên bình.
Vệ Tam bị bối cảnh lịch sử của thế giới này mê hoặc đến nỗi quên kiểm tra thông tin của Học viện 3212, đợi đến hôm đi nhận thông tin thì mới choáng váng.
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học